<img alt=z src="https://catshousesite.files.wordpress.com/2020/10/z.jpg" data-pagespeed-url-hash=369415691 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Lão Chân Long yêu đương vượt chủng tộc đẻ ra chín đứa con, đứa nào cũng cá tính, đứa nào cũng kỳ quái, đứa nào cũng lập dị.
Chín thằng con giời như thế khiến ông cụ thường chìm vào suy tư, hoài nghi bọn nó rốt cuộc có phải con mình hay không, mấy cái thói hư tật xấu này là giống ai, lẽ nào con lai khác chủng loài thì sẽ bị bệnh đột biến gen ư?
Trong chín đứa con thì tám đứa miễn cưỡng chung sống hòa thuận được, trong bụng tuy cảm thấy đám còn lại toàn lũ quái thai, nhưng nể mặt ông cụ nên khi người một nhà quây quần tụ họp, ít ra cũng có vẻ anh em thuận hoà.
Ngoại trừ cái tên nhỏ nhen Nhai Tí kia.
Lão Chân Long thường nhìn thằng con này mà thở dài, nghĩ bụng mắt nó có nhỏ đâu ta, lại còn là mắt hai mí, thế mà sao lại nhỏ nhen, thù dai, hay ghen ghét với người ta như vậy. (Mắt nhỏ: ý chỉ “tiểu tâm nhãn” tức là nói kẻ nhỏ nhen, hẹp hòi.)
Quan hệ giữa Nhai Tí và các anh em không tốt, bản lĩnh gây họa thì còn cao cường hơn cả bản lĩnh pháp thuật.
Hồi Lão Chân Long còn tại thế, hắn còn biết giữ chừng mực, nhưng Lão Chân Long nhận được cảm ứng từ trời cao, long cốt toàn thân chia lìa, long hồn luân hồi tái thế.
Không còn cha, Nhai Tí như một cây cỏ, bị Thiên Đạo đày vào nhà ngục ở chân một ngọn núi gần biên giới, hàng năm thời gian xuống núi hóng gió có hạn, không cho hắn làm hại nhân gian hay phá hoại khí vận của nhân gian.
Không thể tùy tiện ra ngoài, Nhai Tí chỉ có thể bồi dưỡng một đám thuộc hạ tâm phúc, để bọn chúng đến nhân gian làm việc và mua sắm cho mình, hắn tuyệt đối không cho phép yêu quái và nhân loại quên đi sự tồn tại của hắn.
Phì Di run rẩy nói: “Thưở mới mở linh trí, tôi vẫn chưa thể nói chuyện, suýt chút nữa bị người ta bắt đi, chính Nhai Tí đại nhân đi ngang qua đã ra tay cứu tôi, từ dạo đó tôi liền bắt đầu làm việc cho ngài ấy.”
“Giao châu là một khoảng thời gian trước, đại nhân đột nhiên nói là mình cần, ngài nói đứa con thứ của Đông Hải long vương là một thằng ngu chỉ biết đến tiền, bảo tôi đi tìm gã ta.”
Bì Tu: “Ta không muốn nghe mấy cái này, ta chỉ muốn biết sơn động của hắn ở nơi nào.”
“Ở dưới lòng đất nơi đại nhân thường sống, đại nhân sống trong một cái động đá vôi dưới lòng đất, bên trong có địa đạo thông ra bốn phương, có rất nhiều gian phòng, tôi chỉ biết mỗi lần giao giao châu thì chỉ được giao đến cửa sơn động, đại nhân không cho phép chúng tôi đi vào. Trước kia tôi từng thấy ngài ấy mài giao chân thành bột, thoa lên chỗ chân gãy, hẳn là…… hẳn là dùng để nối xương.”
Giọng Phì Di càng lúc càng nhỏ, con mắt hạt đậu bé tí nhìn chằm chằm Bì Tu, sợ hắn không tin.
Bì Tu im lặng, Na Tra nhướn mày hỏi: “Sao vậy? Ngươi không tò mò ló đầu vào xem hắn làm cái gì à?”
Phì Di cười gượng: “Thưa tam thái tử, tôi cũng muốn thế, nhưng mà đâu có gan.”
“Cũng phải, dù sao Nhai Tí cũng không dễ tính như ta.” Na Tra cười nhìn Bì Tu: “Còn muốn hỏi gì nữa không?”
Văn Hi nhéo nhéo tay Bì Tu, lão yêu quái lập tức hiểu ý, nói: “Chuyện này tạm thời cho qua, vậy ngươi sai con cua tinh kia núp trong thùng rác nhà ta theo dõi ta cũng là do Nhai Tí chỉ đạo à?”
Phì Di gật đầu: “Lúc đó là vì cuộc bình chọn cho nên mới theo dõi ngài, sợ ngài liên hệ với kẻ khác để kéo phiếu cho mình.”
Bì Tu cười lạnh: “Có thật không?”
Phì Di cuống cuồng gật đầu: “Thật ạ thật ạ.”
“Ta thấy ngươi đang nói láo thì có.” Bì Tu nhìn chằm chằm gã, vươn tay vỗ vỗ bả vai gã, nói: “Ngươi nên nghĩ cho kỹ, đừng hòng lừa lọc qua mắt ta.”
“Là thật mà, nếu lão tổ không tin thì tôi cũng chẳng còn cách nào.” Phì Di khịt mũi chủ động khai báo bao nhiêu năm qua, gã đã vào Nam ra Bắc làm bao nhiêu việc thu gom của cải cho Nhai Tí.
Thực sự là nhiều lần chơi đùa với lửa, chân đạp qua đạp lại trên lằn ranh pháp luật như nhảy tap-dance.
<img alt="2019- " src="https://lh3.googleusercontent.com/proxy/1ne8vtSPlngxkuvTqvDJDzT6__S5z7lUU4PfOdBqQH4hrVelXpdXzKkbWXj7b8vn0A_72U7PTDgv42fMFrqkdY4Qs2YuQHNmYDKwKQ56OZafgAXzrJiOfgsWEyEkBekW-vJT-A" data-pagespeed-url-hash=2836102645 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
(Nhảy tap-dance, hay còn gọi là vũ điệu thiết hài.)
Cừu Phục nghe mà trợn mắt ngoác mồm, đúng là gan to bao nhiêu thì tiền nhiều bấy nhiêu, có liều thì mới ăn nhiều.
Tô An lấy sổ ra bắt đầu ghi ghi chép chép, nhủ bụng sau này có thể lấy đó mà làm gương.
Phì Di nói một hồi, song những chuyện quá xa xưa thì gã không biết, tuy gã đi theo Nhai Tí cũng lâu rồi nhưng mà không lâu đến mức 600 năm từ hồi Văn Hi còn sống.
Thấy thật sự không thể hỏi được gì nữa, Bì Tu bèn gật đầu với Nhậm Kiêu đã chờ ở bên cạnh một lúc lâu: “Ok, anh hỏi xong rồi, bây giờ gã ta là của mày.”
Phì Di bị giao nhân tộc mang đi, Bì Tu suy nghĩ một chốc, cuối cùng vẫn dặn thêm: “Có chừng mực thôi nhé, thằng cu còn phải uống thuốc tẩy giun mấy năm đấy, phải chú ý phát triển về lâu về dài.”
Nhậm Kiêu đáp: “Em biết rồi.”
Đảm bảo cái mạng nhỏ cho Phì Di rồi, Bì Tu liền thở dài nói: “Không thể lớn tuổi được, anh lớn tuổi là lại dễ mềm lòng, không muốn thấy máu me.”
Thánh nịnh hót Tô An lập tức login: “Ông chủ nói quá rồi, anh còn trẻ chán, giờ đang là lúc đương độ tráng niên, xây dựng nghiệp lớn.”
Ông chủ Bì-xây-dựng-nghiệp-lớn chỉ mềm lòng được hai ngày, hai hôm sau xe về đến nhà, nhìn bảng hiệu quán cơm quen thuộc trước mắt, hắn thậm chí sinh ra nỗi cảm khái rằng ổ vàng ổ bạc cũng không bằng cái ổ chó của mình.
Họ Bì vừa xuống xe liền theo bản năng liếc nhìn cái xe điện vịt vàng của mình, thấy xích khóa vẫn còn nguyên vẹn trên yên xe, hắn lập tức an lòng, nhưng một giây sau thì an hết nổi.
Bình ắc quy vẫn còn đó, ấy thế nhưng tấm chắn gió đằng trước xe điện lại chẳng thấy đâu, đứa chó đẻ nào lột mất quần áo xe điện của hắn rồi?
Bì Tu nổi cơn tam bành, đi tới chỗ cái xe sờ sờ mó mó một hồi, đjt mẹ hay lắm cả đôi găng tay mình để đây cũng mất cmnr.
Đứa nào thế không biết? Giữa mùa hè mà đi ăn trộm tấm chắn gió với găng tay, vội sang Nam Cực nghỉ đông à?
Bì Tu chửi ĐM, không kiềm chế nổi cơn giận, giơ chân đá vào xe điện.
Bé vịt vàng lập tức phát ra tiếng còi báo động inh ỏi, Văn Hi đang đi vào quán nghe thế thì hớt hải chạy ra, nhìn hắn với vẻ thắc mắc khó hiểu: “Làm sao thế?”
Bì Tu bực dọc nói: “Tấm chắn gió của xe điện bị trộm mất rồi.”
Văn Hi: …….
Y bật cười đi tới dìu tay Bì Tu: “Tức giận vì chuyện như thế làm gì, hôm sau em mua cho anh cái mới.”
Bì Tu: “Găng tay để trên xe cũng mất rồi.”
Văn Hi: “Mua mới mua mới, em mua cho anh.”
Tâm lý Bì Tu thư thái hơn đôi chút, song vẫn hừ giọng bảo: “Nói là em mua cho tôi, nhưng chẳng phải vẫn quẹt thẻ của tôi còn gì.”
Rõ ràng đều là tiền của mình, thế nhưng tại sao mình tự mua cho mình thì không thấy thoải mái, nhưng nhóc con nói mua cho mình thì lại khiến mình vui vẻ như thế cơ chứ?
Bì Tu im lặng suy tư hồi lâu, cảm thấy có lẽ là do tơ hồng gây họa.
“Ai bảo là tiền của anh?” Văn Hi tới gần hắn, nói: “Lúc trước em nói chuyện với Tô An, chính là để học hỏi cậu ấy cách kiếm tiền đấy.”
Bì Tu nhướn mày: “Cái gì? Em học nó sao không học tôi? Tôi mới là ông tổ kiếm tiền cơ mà.”
Văn Hi cạn lời, lại nhớ họ Bì vì kiếm tiền mà luyện được đủ thứ chiêu thức kỹ năng, y bèn nói: “Em không có thiên phú như anh, chỉ có thể học hỏi kinh nghiệm từ người bình thường thôi.”
Hai người dắt nhau lên lầu, Văn Hi ngồi xuống sô pha, nói: “Cậu ấy chỉ cho em cách mở tài khoản trên sàn chứng khoán, dạy em xem biểu đồ xu hướng cổ phiếu, một tháng nay em cũng lãi được chút tiền rồi, đừng nói mua tấm chắn xe điện cho anh, em mua cho anh cả cái xe cũng được.”
Bì Tu không tin, cái thằng Tô An thích tính toán kia cả ngày cắm mặt vào xem mấy cái biểu đồ xanh đỏ tím vàng mà có kiếm nổi tiền mua nhà đâu, nhóc con mới học có một tháng thì đào đâu ra tiền mua xe? Chắc nói thế để dỗ mình vui thôi.
Văn Hi biết hắn không tin, bèn giơ di động ra cho hắn xem: “Anh nhìn số dư tài khoản của em đi, tiền vốn phía trước là dùng tiền của anh cho em, tiền phía sau đều là từ tay em mà ra đấy, bây giờ em toàn kiếm lời trên sàn chứng khoán nha.”
Bì Tu cũng ngạc nhiên, đúng là nhiều tiền phết.
“Giờ anh tin rồi chứ?” Văn Hi chỉnh trang lại áo quần, nói với vẻ tự hào: “Hồi xưa ông nội thấy em chơi bời suốt ngày, liền cho em quản lý mấy cửa hàng, dạo đó cũng lãi được ít tiền, không hề thua kém doanh thu quán anh đâu.”
Bì Tu chìm vào im lặng, nghĩ bụng mình quả thật chỉ truyền được dương khí cho nhóc con này chứ chả truyền được tí tài vận nào.
Cho nên Văn Hi có thể kiếm tiền là dựa vào chính bản thân ẻm, chẳng liên quan gì tới mình cả.
“Thế nào, có phải em cũng hơi bị lợi hại không?” Văn Hi xoa xoa mặt Bì Tu: “Chủ yếu là vì em cảm thấy mình không thể ở lỳ trên lầu mãi, cái gì cũng tiêu tiền của anh được, Văn gia nhà em không có cái chuyện bạc đãi vợ như thế.”
Bì Tu nhìn y: “Vợ?”
Văn Hi nhíu mày: “Không phải sao?”
Đàn ông một khi có tiền là sẽ có tự tin, âm lượng nói chuyện của Văn Hi cũng lớn hơn, y giơ ảnh chiếc xe mình ưng ý cho Bì Tu xem: “Hai hôm nữa tụi mình đi mua con này đi, em thấy anh lái con này đẹp đó, đẹp hơn cái xe điện vàng kia của anh, đến lúc đấy thì cho Cừu Phục cái xe điện kia, em thấy anh ấy thích con xe đó lắm đấy…….”
Bì Tu nhìn chằm chằm chiếc xe trên màn hình, đáp ậm ừ có lệ, lòng đang nghĩ mình đúng là mèo mù vớ cá rán, nhặt được một cục cưng giỏi kiếm tiền về nhà.
Lỗ vốn chỉ là tạm thời, tuy nhiên bây giờ mình phải đổi cách giải thích, phải gọi là đầu tư giai đoạn đầu.
Bì Tu thở dài một hơi, cảm thán sao chuyện tốt như thế lại xảy đến với Bì mỗ này, Thiên Đạo biết mình thích kiếm tiền, liền đưa một bà xã biết kiếm tiền tới đây, quả đúng là trời sinh một đôi, định mệnh sắp đặt.
Long cốt cầm về rồi, giao châu có rồi, nhân sâm cũng có rồi, hiện tại chính là lúc để tái tạo thân thể cho nhóc con để làm chút chuyện nên làm.
BMW Mercedes-Benz Volkswagen Santana gì gì đó, đều chẳng nhanh bằng xe của lão Bì hắn đây.
“Anh có đang nghe em nói không đó?” Văn Hi cau mày.
Bì Tu đáp có, rồi bỗng dưng đứng dậy nói: “Em ở nhà ngoan nhé, giờ tôi phải ra ngoài một chuyến.”
“Vừa mới về mà, anh không nghỉ ngơi mà lại đi đâu thế?” Văn Hi kéo hắn: “Hay cả hai chúng ta cùng đi nhé? Tiện thể đến cửa hàng ngắm xe luôn, em nghe Tô An nói phải đến tận nơi thử xe thì mới biết có ổn hay không.”
Bì Tu nhíu mày hỏi: “Nóng lòng muốn tiêu tiền cho tôi đến thế cơ à?”
Văn Hi sững người, ngượng ngùng hắng giọng nói: “Cứ ăn của anh ở của anh mãi, tiêu tiền mua đồ cho anh cũng là phải lẽ mà.”
Bì Tu: “Thế tức là muốn phân chia rạch ròi với tôi hửm?”
“Em không có ý đó, chỉ là em cảm thấy em cũng có thể tiêu tiền cho anh.” Văn Hi nhìn hắn: “Còn có thể giúp anh kiếm tiền nữa.”
Bì Tu chợt cúi người nâng mặt y lên hôn một cái: “Được rồi, trêu em thôi.”
Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt nhóc con: “Tiền của em cứ giữ lại làm của hồi môn đi, giờ tôi đến chỗ Trấn Nguyên Tử, chờ em quay về với cơ thể của mình rồi, chúng ta lập tức động phòng.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
50 chương
10 chương
61 chương
217 chương