Sơn động trong núi Bất Chu tối om, sau khi cắt điện cắt mạng, nó hoàn toàn tách biệt với thế gian, chỉ có thể nghe thấy tiếng rống phẫn nộ bất lực của Nhai Tí. Đám tiểu yêu quái trốn ở chỗ cách xa cửa động, cảm nhận luồng long khí nồng đậm trong không khí, cả đám run như cầy sấy, răng đánh vào nhau lập cà lập cập. Một đứa đánh bạo nói vọng vào trong động: “Thưa đại nhân, heo, heo rừng đã bị diệt toàn quân, kết giới cũng bị, bị mở ra rồi, bây giờ chúng ta nên làm gì đây ạ?” Nhai Tí ném cái chén ngọc vào tường, đã không duy trì nổi hình người hoàn chỉnh nữa, hắn chống mặt, sờ lên lớp vảy trên mặt, nói gằn từng chữ từng chữ: “Bất cứ kẻ nào vẫn còn hơi tàn thì đều phái hết ra!” Hắn vịn tường đi ra khỏi động, che mặt gào lên: “Nhìn ta làm gì? Còn không mau đi đi!” Đám tiểu yêu quái lập tức giải tán, chỉ còn lại một mình Nhai Tí ở nơi đó thở hổn hển. Sau một lúc lâu, hắn chầm chậm vịn tường di chuyển, khí tức thuộc về cha trong không khí càng lúc càng đậm, Nhai Tí cũng dần dần khôi phục lại dạng người. Hắn tiến tới gần chút ánh sáng duy nhất trong bóng tối, mở phong ấn mà mình lập xuống, ngắm nhìn xương cốt chân long đã thành long hình rồi chợt quỳ sụp xuống đất. Đám yêu quái đang chữa trị xương cốt chân long trong động bị dọa sợ, ném mỏ hàn điện trong tay, đồng loạt quỳ rạp xuống đất, hướng về phía Nhai Tí hô lên “Đại nhân”. Nhai Tí chống đất đứng dậy, lảo đảo đi đến trước bộ xương chân long, đưa tay sờ lên bộ xương tỏa ánh sáng lấp lánh, rũ mắt hỏi: “Chữa trị tới đâu rồi?” Yêu quái đứng đầu hàng cúi đầu cẩn thận thưa: “Vật liệu ngài đem tới chúng tôi đều đã dùng rồi, những mảnh xương cốt chân long có thể nối được cũng đều đã nối rồi, có điều số lượng quá ít, cho nên chúng tôi……” “Được rồi, nối được là được rồi.” Nhai Tí ngẩng mặt ngắm nhìn chiếc đầu lâu rồng khổng lồ, lạnh nhạt nói: “Chỗ xương khác chờ sau này ta tìm tiếp.” Nhai Tí ngồi tựa vào xương chân long, ra hiệu cho đám yêu quái tiếp tục chữa trị, hắn giơ tay tạo một pháp lệnh, khiến cho toàn bộ yêu quái dưới chân núi đều nghe rõ giọng nói của hắn. “Ngăn cản đám Bì Tu và Thao Thiết, không được để cho bọn chúng tới gần nơi này.” Đám yêu quái nhận mệnh lệnh, ánh mắt tập trung vào bè lũ thất thức mượn danh du lịch tập thể để lên núi cướp sản vật làm livestream bán hàng. Kết cục của lũ heo rừng và gà rừng đã rõ như ban ngày, lúc heo rừng bị chọc tiết mày không hé răng, lúc gà rừng bị vặt lông mày không kháng nghị, vậy đến khi dao kề lên cổ mày thì sẽ chẳng ai lên tiếng vì mày cả. Các sơn tinh dã quái trên núi Bất Chu lần đầu tiên đoàn kết cùng với nhau, chống lại số phận bị biến thành đặc sản miền núi. Bì Tu vẫn chưa biết sự xuất hiện của mình đã dẫn đến thay đổi như thế nào, giờ phút này hắn đang căng da bụng chùng da mắt, gối lên đùi Văn Hi, miệng thòm thèm hồi tưởng lại mùi vị gà hầm nấm vừa mới ăn xong. Loại thịt gà này mà làm thành canh gà cay thì nhất định ngon hết sẩy, lão yêu quái cảm thấy chỉ với một bát canh gà này mình có thể xơi được mười cân cơm, bèn ới Đào Đề: “Lát nữa về nhớ lại chỗ cái ổ gà kia một chuyến, mang 100 con về nhà nuôi, cho nó đẻ trứng ấp trứng, đời đời con cháu vô cùng vô tận.” Đào Đề gật đầu: “Rất có lý, nói chí phải!” Cừu Phục còn chưa gặm xong cái đùi gà, ồm ồm nói: “Thịt gà này thật là juicy quá đi, nếu mà làm thành gà rán kiểu Hàn với gà hấp muối thì tuyệt cú mèo, một mình em có thể chén hết một con.” Hao Thiên Khuyển suy nghĩ một chốc rồi lén bảo với Dương Tiễn: “Bọn mình cũng lấy một con đi, coi như là phí dịch vụ mổ gà của anh.” Dương Tiễn: …… Na Trá bỏ di động vào túi, vờ như không nhìn thấy tin nhắn của Ân phu nhân kêu y xách hai con gà về nhà. Đi ăn cơm xem mắt mà mang gà đưa cho tiên nữ nhà người ta thì đúng là ba chấm, y tuyệt đối sẽ không làm loại cái chuyện quê xệ ấy! Nhậm Kiêu lái xe đi trên đường núi quanh co, lo lắng quan sát con đường phía trước, chỉ sợ có thế lực nào tự dưng xông ra cho hắn bay lên trời. Đào Đề đứng dậy đi tới bên cạnh hắn, vỗ vai thằng em bảo: “Chớ căng thẳng, cứ yên tâm mà lái.” “Em không căng thẳng, chỉ là phía trước lúc thì có heo rừng lúc lại có gà rừng, chẳng biết tiếp theo sẽ đụng phải cái gì nữa.” Nhậm Kiêu nói: “Dựa theo phong cách trong chợ, ngoại trừ thịt heo và thịt gà thì còn vịt, ngỗng, bồ câu, thậm chí cả rắn nữa.” Đào Đề: “Thế chẳng phải rất tốt sao? Cửa hàng one-stop, thoải mái mua sắm tất cả mọi thứ, chỉ là nếu bọn chúng nghe lời hơn một chút, biết tự mọc chân chạy tới nhà cho khỏi mất ship thì dễ hơn rồi.” (Cửa hàng one-stop: cửa hàng có nhiều hàng hóa đa dạng, chỉ cần vào một lần là mua được nhiều đồ khác nhau cho nhiều nhu cầu khác nhau.) Nhậm Kiêu: …… “Ấy, đến chỗ ngã rẽ đằng trước thì quẹo trái nhé.” Đào Đề cảm nhận được yêu khí quen thuộc, bỗng nhiên nhíu mày nhìn lên trời: “Có thứ gì đó đang đến.” Nhậm Kiêu tức tốc đạp phanh, Bì Tu đang chuẩn bị hôn Văn Hi, cái miệng tự dưng cua ngoặt một phát ịn lên thành ghế cái cốp khiến lão yêu quái ê hết cả răng. “Chuyện gì đấy?” Bì Tu chống ghế ló đầu ra hỏi. Đào Đề dõi về phía bầu trời chưa có gì khác thường ở đằng trước, nhẹ nhàng nói: “Chuẩn bị đi, Nhai Tí lại đưa đồ ăn tới rồi.” “Là cái gì thế?” Hầu Nhị ôm Bì Chiêu Tài hiếu kỳ ló đầu ra, song vẫn chẳng thấy gì cả. Hao Thiên Khuyển khịt khịt mũi, cau mày nói: “Mùi ngọt quá.” Dương Tiễn còn chưa mở thiên nhãn thì đã trông thấy khung trời đằng xa đột nhiên sẫm màu, tiếng vù vù truyền đến theo gió. Văn Hi vô thức nắm chặt tay Bì Tu không để hắn lao ra ngoài, run giọng nói: “Có phải ong bắp cày không? Anh đừng ra ngoài, lỡ bị nó chích là đi đời nhà ma đấy.” “Không sao đâu, ong bắp cày thì to được bao nhiêu chứ, cùng lắm là bằng cái móng tay tôi…… Vãi lồng!” Bì Tu nhìn con cong to bằng cánh tay mình, bật thốt ra câu chửi “ĐM”: “Cái con củ nồi gì đây? Ong bắp cày chứ có phải con ong to bằng cái bắp cày đâu, ăn bột tăng trọng hay gì mà khủng thế?” Đào Đề xoa cằm tỉ mỉ quan sát: “Lúc trước tôi đã bảo ông rồi, núi Bất Chu xuất thế nên linh khí dày đặc, yêu quái ở nơi này đều sẽ xảy ra chút vấn đề. Hơn nữa đây cũng không phải ông bắp cày mà là ong mật mới đúng.” Nhậm Kiêu nuốt nước miếng hỏi: “Làm sao bây giờ? Em thì có thể nhảy xuống nước, mọi người làm được chứ? Nín thở nửa ngày chắc chúng nó sẽ chạy đi thôi.” “Là ong mật thì có phải sẽ có mật ong để ăn đúng không?” Hầu Nhị giơ tay đặt câu hỏi, song đáp lại cu câu chỉ là sự yên lặng hoàn toàn. Hầu Đại bạt tai thằng em: “Lúc nào rồi mà còn muốn ăn? Chỉ lo làm quỷ chết đói đầu thai đúng không?” “Không, Hầu Nhị nói có lý, ong mật to thế này, vậy thì tổ ong phải lớn nhường nào? Mật ong trong đó ắt hẳn…..” Đào Đề khua tay ước lượng, song lại phát hiện tay mình hơi ngắn. Văn Hi nhìn ông anh rể với suy nghĩ độc lạ của mình, cất lời khuyên hắn bình tĩnh: “Anh rể, mật ong thì chúng ta trở về rồi mua cũng được mà.” “Em không biết đâu, loại mật ong hoang dã này ăn ngon hơn mật ông bình thường nhiều.” Đào Đề bình tĩnh nhìn bầy ong mật đang xông tới, cười gằn nói: “Tối nay ăn thịt nướng mật ong, ai tán thành ai phản đối?” Hắn nói dứt câu, không ai đáp lại, chỉ có Bì Chiêu Tài cực kỳ nể tình kêu meo một tiếng, lắc đuôi ngồi xổm xuống bên cạnh Đào Đề, nhìn bầy ong mật mà nôn nao ngứa móng muốn nhào lên. Ong mật đã lao tới trước mặt, Đào Đề thong dong móc một cái bình xịt côn trùng từ trong ống tay áo ra, chủ động xuống xe dùng sức một người đối phó vạn ong. Văn Hi đứng trên xe hồi hộp nhìn anh rể giơ bình xịt côn trùng nhắm thẳng vào đàn ong mật. Hình như hắn vẫn chưa ấn xuống, bởi vì bầy ong mật này đột nhiên dừng lại giữa không trung, ấy thế nhưng lại không có con nào rớt xuống cả. Bì Tu híp mắt nhìn chúng nó, bỗng hắn hét lên: “Đào Đề! Quay lại ngay!” Để chống đỡ vũ khí hóa học có tính sát thương quy mô lớn của Đào Đề, đàn ong mật lựa chọn hình thức tấn công ở khoảng cách xa. Toàn bộ ong mật đồng loạt nhấc mông, ngắm bắn, phóng! Lũ ong nhắm thẳng vào Đào Đề, hắn ngờ ngợ nhận thấy tình huống bất ổn nên lập tức dồn khí vào đan điền, dùng yêu khí bọc lấy cơ thể, pháp ấn như chuông vàng hiện lên ở phía sau lưng, Phật âm vang dội từng đợt khiến lũ ong bị bắn dội ngược lại. Hầu Nhị vỗ tay khen hay, trầm trồ xuýt xoa: “Thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm!” Dương Tiễn liếc cu cậu, lạnh nhạt nói: “Nhưng mà Thiếu Lâm công phu xuất Võ Đang.” Có Đạo giáo ở đây, hợp tác hoà bình, chớ cà khịa nhau. Ỷ trên người có Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam, Đào Đề lấy chân phải làm trụ, chân trái vẽ vòng tròn, tay phải xoè ra, hóa thân thành rồng, trong tiếng rồng ngâm, Đào Đề lần thứ hai ấn bình xịt, dựa vào sức gió đưa nó lên tận mây xanh. (Kim Chung Tráo và Thiết Bố Sam là hai công phu trong Thiếu Lâm thất thập nhị huyền công.) Chỉ trong chớp mắt, một con ong mật ngã xuống, nhưng ngàn ngàn vạn vạn con ong khác lại đứng lên! Đàn ong nổi giận, tụ lại thành một bầy dày đặc, xả thân cảm tử xung phong lao thẳng về phía Đào Đề, quả này vua cũng thua thằng liều! Quyết không để cho đồng chí của chúng nó hy sinh vô ích! “Đệt!” Đào Đề vừa chửi vừa ném bình xịt đi, quay người toan chạy về trong xe, nhưng hắn vừa mới xoay người thì chợt phát hiện con cá nhát gan Nhậm Kiêu kia đã quay đầu xe chuẩn bị té rồi. Bì Tu đứng bên cửa sổ điên cuồng gào thét: “Biến về nguyên hình! Nguyên hình! Chúng nó chích không đau được đâu!” Na Tra thấy thế thì tặc lưỡi mở cửa sổ xe ra, vươn mình nhảy xuống, chắn Đào Đề ở phía sau, nhíu mày nói: “Để đó cho tôi.” “Đừng bảo cậu muốn bị ong đốt sưng mặt để né xem mắt nhé?” Đào Đề khiếp đảm nắm lấy tay y: “Cậu nhóc, lúc còn trẻ thì nên làm quen với nhiều cô gái xinh đẹp vào, yêu đương chính là chuyện chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới này, cậu đừng nghĩ quẩn, đừng…….” Na Tra hất tay hắn ra: “Nói ba xàm gì đó? Tôi chỉ hỏi anh có từng ăn ong mật nướng bao giờ chưa?” Đào Đề ngớ ra: “Không phải nhộng nướng à?” “Chỗ này chỉ có ong mật thôi, anh chịu khó ăn tạm đi!” Dứt lời, Na Tra đẩy phắt Đào Đề ra, lấy hơi thật sâu rồi phun ra một luồng tam muội chân hỏa, ngọn lửa từ từ lan ra bao trùm lấy bầy ong trên bầu trời, đồng thời cũng phun ra cả oán khí vì phải mổ gà mổ heo cả ngày hôm nay. Bì Tu sửng sốt, lập tức ôm Bì Chiêu Tài đứng ở trước cửa sổ, nắm chân mèo nói: “Mau nhìn đi, chú Na Tra của con đang biểu diễn phun lửa live đấy, bỏ lỡ dịp này là không có dịp khác nữa đâu.” Phun hết một ngọn lửa xong, bầy ong mật cũng bị nướng chín hết sạch, chỉ còn vài con phía sau đơ ra giữa làn gió nóng ngày hè. Nó không yếu đuối, cũng không muốn vờ yếu đuối. (Nhái lời bài “Bước đi trong gió lạnh” của Lưu Tư Hàm.) Sốc mất hai giây, lũ ong lập tức quay đầu bỏ chạy thoát thân. Nhậm Kiêu quay đầu xe chặn đường, mở cửa bấm còi giục Na Tra và Đào Đề: “Lên xe mau! Mật ong phải lấy ngay mới ngon!” Editor: Dạo này thật sự quá bận, chẳng có tg làm gì hết. Xong bộ này chắc t nghỉ dăm tháng nửa năm gì đó để tập trung công việc và học hành thôi.