Tựa như lời Dung Diễn nói, luyến nhân hiện tại liền xem Dung Diễn như là ca ca của mình mà kể hết uất ức. Hai người ngồi trong tiểu đình nói chuyện: "Luyến nhân thật muốn Hoàng Thượng lại nhìn đến luyến nhân, cho dù là liếc mắt một cái cũng được. Hôm nay nếu không phải là luyến nhân đem ngựa đến, chỉ sợ luyến nhân vĩnh viễn cũng không được nhìn thấy Hoàng Thượng. Luyến nhân mới biết được nguyên lai Hoàng Thượng đã có niềm vui mới, nam hài kia thật khá, hơn nữa mọi người đối hắn đều thực tôn kính, xem ra thân phận của hắn phi thường cao, nói cách khác Hoàng Thượng phi thường sủng hắn, có lẽ hắn cũng là quý phi." Luyến nhân cố gắng không làm ra vẻ ghen tị, nhưng giọng nói y vẫn thập phần ê ẩm. Nghe được luyến nhân nói, Dung Diễn nở nụ cười: "Luyến nhân quả nhiên đã trưởng thành, đều đã biết ghen tị." "Vương gia, không cần cười luyến nhân." Luyến nhân xấu hổ cúi đầu. "Người nọ đúng là thân phận phi thường cao, hơn nữa so với ngươi nghĩ còn cao hơn nữa, quý phi đều không thể so với hắn." Vương gia vừa tỏ vẻ thần bí vừa nói, sau lại nhìn đến luyến nhân trưng ra biểu tình sắp tan nát cõi lòng, có điểm hối hận vì dọa y, mới vừa định mở miệng giải thích, chợt nghe đến luyến nhân sợ hãi hỏi hắn. "Chẳng lẽ... Hoàng Thượng đã tính toán lập hắn làm hậu sao?" Khuôn mặt vừa rồi còn bởi vì thẹn thùng ửng hồng mà giờ phút này đã là một mảnh trắng bệch. "Không phải, không phải." Dung Diễn vội vả giải thích: "Luyến nhân, ngươi hiểu lầm, hắn không phải người trong cung, là khách nhân phương xa tới." Luyến nhân giật mình ngẩng đầu nhìn Vương gia, trong mắt hiện lên một tia hi vọng, lại có chút không thể tin được. "Hắn là Lạt Ma của dân tộc Thổ Phiên, đến đây truyền độ giáo pháp, bất quá, hắn có điểm nghịch ngợm, không giống bộ dáng Lạt Ma, cả ngày mặc quần áo người thường, còn đội bộ giả tóc chạy khắp nơi. Hoàng huynh đưa hắn tôn sùng là thượng tân, đặc biệt cho phép hắn ở lại ở trong cung. Hôm nay trận săn bắn này chính là vì tiễn đưa hắn." "Lạt Ma?" Luyến nhân giật mình hỏi: "Phật không phải là phổ độ chúng sinh sao? Hoàng Thượng sao lại lấy săn bắn làm nghi thức tiễn đưa Lạt Ma?" "Kỳ thật..." Dung Diễn không thể không bội phục luyến nhân tâm tư chuyển biến nhanh chóng, vừa mới còn tâm tình kích động, một khắc sau đã có thể lẳng lặng phân tích: "Đây là tiểu Lạt Ma kia chính mình yêu cầu, ngươi không thấy hôm nay ở túi mọi người tiến thất đều là không có cương đầu sao?" Luyến nhân nghĩ nghĩ, y một đường đến đây, đầu tiên là nhìn thấy Hoàng Thượng cùng người khác cùng một chỗ, tiếp theo lại gặp được Vương gia sau hai năm không gặp, nào có tâm tình nhìn cái gì tiến thất có hay không cương đầu? Thấy luyến nhân giống như yên tâm một chút, Vương gia trêu đùa: "Luyến nhân, sau này làm trò ghen tuông trước mặt Hoàng huynh một chút, không cần làm khổ chính mình." Nghe ra ý tứ trong lời nói, luyến nhân lại cúi thấp đầu xuống, thấp giọng nói: "Như vậy Hoàng Thượng chỉ sẽ càng chán ghét luyến nhân." "Sao vậy? Hoàng huynh nhất định phi thường thích luyến nhân." Dung Diễn giọng điệu chắc nịch nói. "Sẽ không, Hoàng Thượng sau đó cũng không tái kiến luyến nhân." Não luyến nhân càng thêm u sầu, như bị một cái trống đánh vào. "Luyến nhân, ngươi không nghe nói trong khoảng thời gian kia tới nay, Hoàng huynh không có triệu qua những người khác thị tẩm sao?" "Ta không biết." "Kỳ thật Hoàng huynh là cố ý vắng vẻ ngươi, ta tin tưởng, chuyện của ngươi hắn đều biết, bởi vì ta nhận thấy, Hoàng huynh đối với ngươi có ý chiếm hữu rất mạnh." Nhìn đến luyến nhân lại giật mình nhìn về phía hắn, Dung Diễn tiếp tục giải thích nghi hoặc: "Khi đó, các đại thần đều dâng tấu thỉnh Hoàng huynh đem ngươi trục xuất ra cung, đều sợ ngươi sẽ làm Hoàng Thượng biến thành hôn quân trầm mê tửu sắc. Chính là Hoàng Thượng đối tất cả tấu thỉnh không đáp lại, thẳng đến sau khi nội thị công công đối các đại thần công khai Hoàng huynh lúc ngủ sẽ xem xét, các đại thần mới buông tha ngươi. Đối Hoàng huynh đường đường là thiên tử, thế nhưng đối đại thần phía dưới công khai việc khuê mật, đó là chuyện phi thường nghiêm trọng. Hoàng huynh vốn là không phải người mê luyến sắc đẹp, thân là huynh đệ của hắn, trước kia ta cũng ở tại trong cung, Hoàng huynh mỗi đêm triệu hạnh cũng tới ba năm người, mà hắn lại lưu ngươi ở tẩm điện ba ngày ba đêm, có thể nói, hắn đối với ngươi có bao nhiêu vừa lòng." Nói xong, Dung Diễn cười nhìn về phía luyến nhân, tuy rằng trong mắt khẳng định chỉ có ý tứ muốn chúc phúc, chính là luyến nhân vẫn xấu hổ đỏ mặt đản, một câu cũng nói không được, Dung Diễn tiếp tục nói: "Hoàng huynh không cho ngươi danh phận, có lẽ là sợ có người thương tổn ngươi." "Ta không sợ thương tổn." Luyến nhân nhỏ giọng rồi lại khẳng định nói ra miệng. "Ha ha ha ha..." Dung Diễn đột nhiên cười to ra tiếng: "Hoàng huynh, ta chưa có nói sai đi? Luyến nhân so với ngươi tưởng tượng thực thông minh, cũng không cường đại quá?" Luyến nhân bị lời nói Lục Vương gia khiến y kinh ngạc nhảy dựng, rồi mới nghe được phía sau cây cối có động tĩnh, luyến nhân vội vàng đứng lên xem tột cùng là gì. Ở nơi y cùng Vương gia ngồi, phía sau đó là một tảng lớn trồng xung quanh những cây tùng thấp bé, luyến nhân thấy bên trong đi ra một người. Chính là người đã một đường ôm y chạy như bay mà đến đây, Hoàng Thượng! Luyến nhân giật mình quỳ xuống, nghĩ đến vừa rồi chính mình không biết thẹn nói lung tung đều bị Hoàng Thượng nghe vào trong tai, gương mặt hồng hào thoáng chốc trở nên đỏ ửng. Vấn an trong lời nói còn chưa có nói ra, đã bị Hoàng Thượng ôm vào trong lồng ngực. Nước mắt lại nhanh chóng hạ xuống, nghe được hương vị thập phần quen thuộc mà luyến nhân cực kỳ yêu, trong tâm liền thực ấm áp. "Cứ khóc đi! Là trẫm bạc đãi ngươi." Dung Diệp nhẹ nhàng vỗ về lưng luyến nhân, gắt gao ôm y vào trong ngực. Nghe được lời nói thực tâm của luyến nhân, biết không phải chính mình một phương ái mộ, nguyên lai luyến nhân thật lòng yêu hắn, nói vậy sau này không thể cứ vắng vẻ y, không muốn lại nhìn y chịu khổ, nếu sau này còn có người dám như vậy đối đãi luyến nhân, hắn nhất định diệt trừ người kia. Nhưng nếu cứ như vậy, luyến nhân sẽ trở thành tâm điểm cho mọi người chỉ trích, đây là thứ hắn không muốn nhất, mới trở nên ngoan cố vắng vẻ khiến y chịu khổ trong tay người khác, trước xem ra hắn phải vì luyến nhân chuẩn bị một tí, bảo hộ luyến nhân có thể an toàn ở lại trong cung.