Quan Bảng
Chương 4 : Địa phương nào có người, còn có đấu tranh
Từ Viêm thật sự không nghĩ tới Tô Mộc lại là phó trưởng trấn Hắc Sơn, khoan khoan, hắn mới bao nhiêu tuổi, làm sao có thể trở thành cán bộ cấp phó khoa?
- Huynh đệ, cậu không gạt tôi đi?
Từ Viêm cười hỏi.
- Lừa anh có lợi gì sao?
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Lại nói thân phận của tôi, chỉ cần tới trấn Hắc Sơn tùy tiện tra xét liền tra được, hiện tại có cần lừa anh sao?
- Vậy thì cũng phải!
Từ Viêm sờ sờ đầu ngượng ngùng cười nói:
- Huynh đệ, không, Tô trưởng trấn, anh đừng chấp nhặt với tôi, tôi làm người thói quen sống phóng túng, nghĩ cái gì thì nói cái đó. Huynh đệ tới trấn Hắc Sơn báo trình diện, tôi sẽ thỉnh Tô trưởng trấn uống một bữa, anh nhất định phải cho tôi mặt mũi.
- Có gì chứ!
Tô Mộc cười nói, trong lòng hắn cũng không thấy chán ghét Từ Viêm. Một người có thể gặp nguy hiểm lao ra cứu người, có hư hỏng thì hư hỏng tới đâu? Huống chi Từ Viêm là phó đồn trưởng đồn công an trấn Hắc Sơn, hắn kinh ngạc mình trẻ tuổi làm tới phó trưởng trấn chỉ là chuyện bình thường, nhưng mình có gì trách được hắn.
Hai mươi lăm tuổi đã làm phó đồn trưởng đồn công an một trấn, tuyệt đối là nhân vật thực quyền, còn mạnh hơn chức phó trưởng trấn của hắn không biết bao nhiêu!
Nếu như nói Từ Viêm không có hậu trường, Tô Mộc khẳng định không tin!
Đáng tiếc với quan bảng hiện tại, không có cách nào thông qua tiếp xúc thân thể trực tiếp hiện ra bối cảnh gia đình của đối phương, thật làm được như vậy thì quá sung sướng rồi.
- Mọi người không cần hoảng, tôi là phó trưởng trấn Hắc Sơn Tô Mộc, vị này là phó đồn trưởng đồn công an trong trấn tên Từ Viêm, mấy tên cướp đường này đợi khi xuống xe sẽ được xử trí theo luật pháp, mọi người cứ yên tâm là được! Tài xế, lái xe đi!
Tô Mộc đảo mắt quanh xe, mỉm cười nói.
- Tốt lắm!
- Tô trưởng trấn, tôi nhận thức anh.
- Từ đồn trưởng, lợi hại ah!
…
Trong tiếng hoan hô của mọi người, xe khách đã chạy tới trấn Hắc Sơn. Sau khi xuống xe có vài thanh tráng vẫn chưa rời đi, nhìn bốn tên cướp lại hỏi Từ Viêm:
- Tô trưởng trấn, có cần hỗ trợ đem bốn người này đưa tới đồn công an hay không?
- Không cần! Có tôi ở đây, bọn hắn chạy không được.
Từ Viêm vung tay nói.
- Tiểu tử, thật nghĩ mày có thể đánh ngã lão tử rồi muốn làm gì thì làm sao. Nói thật cho mày biết, chỉ cần tao gọi một cuộc điện thoại, mày phải ngoan ngoãn thả lão tử. Thức thời thì làm sớm, đừng để cho lão tử động thủ. Bằng không chờ lão tử rời khỏi đồn công an, phải dọn dẹp mày đó!
Tên mặt thẹo hung tợn nói.
- Ở trong trấn Hắc Sơn, còn chưa có người nào dám đắc tội Đao Ba tao đây, mày cũng không ngoại lệ!
Đe dọa trắng trợn!
- Được ah tiểu tử, đã tới mức này còn dám cứng rắn. Bản thân tao muốn nhìn xem hôm nay ai có thể mang mày rời đi, tất cả đứng lên!
Từ Viêm không chút dao động lớn tiếng nói.
Tô Mộc nhìn vào ánh mắt tên mặt thẹo, không khỏi nhíu mày. Khác với Từ Viêm, hắn đã làm việc trong trấn hơn nửa năm, đã hiểu biết cách thức nơi này. Nếu tên mặt thẹo dám hăm dọa, chẳng lẽ sau lưng hắn thật sự có người?
Nhưng nhìn bộ dạng của Từ Viêm, thật ra chẳng hề để ý. Có lẽ thật sự như lời của hắn, hắn có thực lực thu thập tên mặt thẹo. Mặc kệ, chỉ hướng về tính cách hào sảng của Từ Viêm, Tô Mộc quyết định sẽ quản chuyện này tới cùng. Hắn thật không tin, chỉ là mấy tên cướp phỉ còn dám càn rỡ như vậy!
- Từ Viêm, biết đường không?
Tô Mộc cười nói:
- Nhìn ánh mắt của anh cũng biết, đi thôi, tôi dẫn đường, đem mấy tên này bỏ tù trước đã.
- Ha ha, vậy làm phiền Tô trưởng trấn. Cướp bóc, đánh lén công an, chỉ hai hạng này tôi đủ cho bọn hắn chắc chắn ngồi tù!
Từ Viêm cười to nói.
Trấn Hắc Sơn vốn không lớn lắm, là một khu vực hẹp bị giáp ở giữa mảnh đất trống trong khe núi. Tô Mộc dẫn Từ Viêm tới đồn công an, cũng không ở lại mà xoay người rời đi. Chuyện nên làm hắn đã làm, chuyện còn lại phải xem Từ Viêm.
Tô Mộc hoàn toàn không nghĩ tới đi vào đồn công an, nguyên nhân thật đơn giản, nơi này là mảnh đất hoàn toàn thuộc về trưởng trấn. Tuy trấn Hắc Sơn bần cùng lạc hậu, nhưng chỉ cần địa phương nào có người là sẽ có đấu tranh, những lời này không hề sai lầm. Trưởng trấn Dương Tùng nắm giữ đồn công an, đem nơi đó bao bọc kín kẽ như một thùng sắt không nhỏ giọt nước nào ra ngoài.
Đừng nói là một phó trưởng trấn không thực quyền như Tô Mộc, cho dù là bí thư trấn ủy Lương Xương Quý muốn điều động đồn công an cũng phải xem tâm tình của Dương Tùng.
Không có biện pháp, ai bảo đồn trưởng đồn công an là Dương Hổ, cháu ruột của Dương Tùng?
Nói tới đây cũng phải kể sơ lược tình huống trong trấn Hắc Sơn. Bí thư trấn ủy Lương Xương Quý là người địa phương, quyền cao chức trọng. Trong ngày thường là một người cứng rắn nói một không hai, ở trong mười thôn thuộc quản hạt của trấn Hắc Sơn, không có người nào không biết đại danh của Lương Xương Quý. Những bí thư chi bộ thôn có nhiều người đều trưởng thành dưới mắt Lương Xương Quý.
Lương Xương Quý đã năm mươi tuổi, có quyền tuyệt đối trong trấn Hắc Sơn.
Lại nói tới, sở dĩ Tô Mộc có thể từ ủy ban huyện tiến vào trấn Hắc Sơn làm phó trưởng trấn, đó là nhờ phương pháp của Lương Xương Quý. Nếu thật tính kỹ, mẹ của Tô Mộc có thể lôi kéo quan hệ thân thích với Lương Xương Quý.
Đương nhiên, cấp bậc phó trưởng trấn cấp phó khoa cũng không hoàn toàn do Lương Xương Quý giúp đỡ đạt được. Nói thế nào Tô Mộc cũng là sinh viên tài cao của đại học Giang Nam, từng làm việc trong ủy ban huyện, muốn học lịch có học lịch muốn bằng cấp lại có bằng cấp, muốn kinh nghiệm đều có kinh nghiệm, ở trong trấn nghèo khó xa xôi như nơi này, đừng nói là cấp phó khoa, nếu hậu trường cứng rắn một chút, muốn giải quyết cấp chính khoa cũng không thành vấn đề.
Cấp bậc cùng thực quyền cho tới bây giờ cũng không nằm ngang nhau, không phải nói anh hưởng đãi ngộ cấp chính khoa thì anh có thể có quyền lực cấp chính khoa, hai bên không thể tính thành dấu bằng. Từ mặt này mà nói, lúc trước Từ Viêm kinh ngạc chức quan của Tô Mộc là sự thật, nhưng Tô Mộc tự mình biết, cấp phó khoa là phó khoa như thế nào.
Ngoại trừ Lương Xương Quý, ở trong trấn Hắc Sơn còn không thể bỏ qua một người, đó chính là trưởng trấn Dương Tùng. Dù hắn không cường thế như Lương Xương Quý, nhưng hắn giỏi nhất là đùa giỡn tâm kế. Hắn từ trên ủy ban huyện đi xuống hỗn lý lịch, hiện tại chuyện muốn làm nhất chính là đẩy Lương Xương Quý rơi xuống, trở thành người đứng đầu trấn Hắc Sơn.
Chỉ cần có thể trở thành bí thư trấn ủy trấn Hắc Sơn, Dương Tùng có thể xem đây là ván cầu, được hậu trường đề bạt thuận lợi hoàn thành nhảy cấp, tiến vào ủy ban huyện.
Ở dưới mục đích này, từ sau khi nhậm chức Dương Tùng luôn động tâm tư. Hiện tại trong trấn Hắc Sơn tổng cộng có bảy ủy viên, trong đó đã có hai người bị hắn mượn sức tới.
Chuyện như vậy ở trong trấn chỉ cần tùy tiện nghe ngóng người nào cũng biết. Nhưng nói thế nào Lương Xương Quý cũng đã gốc rễ thật sâu, cho dù Dương Tùng muốn đẩy hắn, cũng không phải chỉ nghĩ thì có thể làm được.
Ngoại trừ hai người này, những người khác trong ban lãnh đạo theo thứ tự là chủ nhiệm văn phòng Hà Thành Lễ, bí thư ban thanh tra kỷ luật Đổng Hướng Thụy, phó bí thư trấn ủy Trương An, phó trưởng trấn Mã Dương Phàm cùng bài danh cuối cùng phó trưởng trấn Tô Mộc.
Đây là hệ thống lãnh đạo trấn Hắc Sơn!
Chính là nhóm người này quản lý mười thôn bên dưới trấn Hắc Sơn cùng cả trấn!
- Tô trưởng trấn, cuối cùng anh đã trở lại! (DG: cách gọi "nịnh" cấp dưới xưng hô với cấp trên khi không có "trưởng" thì gọi bỏ chữ "phó" trong chức vụ, VD như " Tô phó trưởng trấn" gọi thành "Tô trưởng trấn")
Ngay khi Tô Mộc đang cân nhắc vị phó đồn trưởng Từ Viêm sẽ xử trí bốn tên cướp như thế nào đồng thời đang đi vào cổng lớn ủy ban trấn, từ trong hành lang có người đàn ông bước ra.
Người đàn ông mặc áo ngắn tay màu trắng, bên dưới quần dài màu đen, giày da sáng loáng, mái tóc chải chỉnh tề cùng đôi mắt sáng làm cho người ta có loại cảm giác thật tinh minh.
Người này tên Lâm Thần, một khoa viên nho nhỏ trong văn phòng ủy ban trấn, thậm chí không có biên chế, chẳng qua là chạy vặt trong ủy ban mà thôi.
Mà Lâm Thần có quan hệ thật tốt với Tô Mộc, có lẽ hai người đều là kẻ thất bại cho nên mới thể gom tới cùng nhau.
- Lâm Thần, làm sao vậy? Mấy ngày nay trong trấn có chuyện gì không?
Tô Mộc mỉm cười hỏi.
- Tô trưởng trấn, nói chuyện một chút!
Lâm Thần thật cẩn thận quan sát bốn phía, xác định không ai lưu ý liền hất hất cằm vào góc thang lầu.
Tô Mộc thật tò mò thái độ của hắn, chẳng lẽ thật sự có chuyện gì phát sinh hay sao? Hắn cũng không do dự, cùng Lâm Thần đi tới góc rẽ, nói:
- Nói đi!
- Tô trưởng trấn, anh phải cẩn thận một chút, tôi nghe nói Dương trưởng trấn chuẩn bị tìm phiền toái với anh. Anh đi ra ngoài nhiều ngày như vậy không về, vừa lúc cung cấp lý do cho hắn. Hiện tại trên dưới ủy ban đều đang truyền ra, nói anh làm không lâu nữa.
Lâm Thần thấp giọng nói.
Thì ra là thế!
Tô Mộc cười khinh thường, Dương Tùng ah Dương Tùng, ông cũng chỉ có chút bổn sự ấy. Thân là trưởng trấn không đi mưu cầu phúc lợi cho trấn Hắc Sơn, nghĩ biện pháp kéo kinh tế phát triển, làm cho nhân dân nghèo nàn trở nên giàu có, lại chỉ biết hao hết tâm tư đùa giỡn quyền mưu, muốn đuổi tôi rời đi.
Hừ, ông nghĩ cũng hay thật!
Tô Mộc đã sớm biết ý tưởng của Dương Tùng, chỉ cần mình rời đi, trong trấn Hắc Sơn sẽ trống một chức vị phó trưởng trấn. Như vậy Dương Tùng sẽ có cơ hội cướp tới tay, có thể gia tăng thêm một phiếu trong hội nghị thường ủy.
Nhưng lần này chỉ sợ Dương Tùng phải thất vọng, trước khi Tô Mộc đã không đi, bây giờ có được quan bảng càng không thể đi. Muốn chơi quyền mưu với hắn phải không? Hắn phụng bồi tới cùng! Bản thân hắn muốn xem, Dương Tùng làm sao lấy thúng úp voi trong trấn Hắc Sơn?
Những ý niệm này nháy mắt lướt qua trong đầu Tô Mộc, nhưng biểu tình vẻ mặt vẫn thản nhiên, không toát ra chút dị thường nào. Có thể làm được như vậy phải quy công hắn từng đảm nhiệm chức vụ trong hội sinh viên đại học Giang Nam lúc trước.
- Lâm Thần, nói vậy trong khoảng thời gian này anh trôi qua cũng không thoải mái đi.
Tô Mộc nói tránh sang chuyện khác.
- Ai!
Lâm Thần cúi đầu than thở.
- Chờ xem, sẽ có một ngày hết khổ mà thôi.
Tô Mộc cười nói.
- Tô trưởng trấn, thật có một ngày như vậy, tôi sẽ nhờ vào anh. Đúng rồi, xem trí nhớ của tôi kìa, Dương trưởng trấn có nói nếu anh về gọi anh lập tức tới văn phòng gặp hắn!
Lâm Thần nói.
- Vậy sao? Vậy tôi lập tức đi gặp Dương đại trưởng trấn của chúng ta!
Tô Mộc vỗ vỗ vai Lâm Thần, không chút chần chờ bình tĩnh đi tới chỗ thang lầu.
Lâm Thần đứng phía sau, nhìn theo bóng lưng Tô Mộc, thoáng nhíu mày. Không biết vì sao hắn luôn cảm giác được so sánh với trước kia, hiện tại Tô Mộc rõ ràng có một loại khí chất nói không ra lời.
- Có lẽ do mình suy nghĩ nhiều đi.
Lâm Thần bất đắc dĩ lắc đầu, lập tức đi làm chuyện của mình. Mà lúc này Tô Mộc đã đứng ở lầu ba, trước văn phòng trưởng trấn.
Tô Mộc thở sâu, khi muốn gõ cửa, cánh cửa gỗ lặng yên mở ra, từ bên trong xuất hiện một người đàn ông vẻ mặt tươi cười.
Chẳng qua khi hắn nhìn thấy Tô Mộc thì thoáng khựng lại, đáy mắt hiện lên ánh sáng lạnh, lập tức nở nụ cười càng thêm nhiệt tình.
- Chào Tô phó trưởng trấn!
Là một câu thăm hỏi đơn giản ân cần nhất, nhưng lại bao hàm vẻ khiêu khích trắng trợn!
Truyện khác cùng thể loại
198 chương
90 chương
60 chương
501 chương
51 chương
54 chương
6 chương