Quán ăn đêm kỳ lạ
Chương 89 : Thôi miên
Tuy rằng thứ sáu bị lãng phí, bất quá may mắn còn có thứ bảy. Nhưng thực không khéo, ngày thứ bảy Tạ Nhất mới vừa rời giường liền nhận được điện thoại của công ty, nói là phải tăng ca, có hạng mục lớn phải hoàn thành cho kịp thời gian. Tạ Nhất cũng không có cách nào, đành phải đi công ty.
Vẫn luôn bận rộn đến thứ hai, quả thực là làm liên tục.
Sáng thứ hai, Thương Khâu cùng Tạ Nhất đi làm. Tạ Nhất vẫn là ở cửa tòa nhà xuống xe, sau đó Thương Khâu lái xe vào bãi đậu.
Tạ Nhất vào cửa liền gặp đồng nghiệp. Đồng nghiệp đang chờ thang máy, nhìn thấy Tạ Nhất nhanh chào hỏi. Không chỉ là đồng nghiệp cùng tổ còn có người tổ khác, ngay cả người bộ phận tài vụ không tiếp xúc cũng chào hỏi Tạ Nhất, làm Tạ Nhất có điểm thụ sủng nhược kinh.
Dù sao Tạ Nhất hiện tại là đại hồng nhân, hơn nữa là bạn trai của Tổng giám đốc.
Bọn họ vào thang máy, đồng nghiệp nói:
"Chúng ta hình như phải tiếp một cái hợp đồng. Bất quá sau đó Thương ca không đồng ý, bác bỏ, nói là để tổ khác làm, cũng không biết chuyện gì xảy ra."
Tạ Nhất nghe không hiểu, nói:
"Cái gì? Nói cụ thể đi."
Đồng nghiệp nói:
"Chính là có một công ty muốn cùng tổ chúng ta hợp tác, cố ý nói rõ muốn tổ chúng ta thực hiện thiết kế. Bất quá Thương ca bác bỏ, cũng không biết vì cái gì. Hiện tại nghe nói muốn phân đến tổ E."
Tạ Nhất cũng có chút buồn bực. Thương Khâu khẳng định sẽ không cản trở Tạ Nhất làm việc, không biết là hợp tác gì mà không cho tổ bọn họ tiếp nhận.
Đồng nghiệp nói:
"Đối phương muốn quảng cáo mỹ phẩm dưỡng da, Tổng giám đốc công ty kia chỉ đích danh tổ chúng ta. Tổng giám đốc gọi là gì nhỉ?"
Một đồng nghiệp khác nói:
"Phương Hâm?"
Tạ Nhất:
"......"
Nguyên do là có chuyện như vậy!
Thì ra Tạ Nhất thứ bảy đi tăng ca, Phương Hâm liền tìm tới công ty bọn họ chỉ đích danh tổ Tạ Nhất thiết kế một quảng cáo mỹ phẩm dưỡng da. Bất quá Phương Hâm cũng không phải là thiệt tình cùng bọn họ hợp tác, mà là chuẩn bị khiến Tạ Nhất khó coi. Dù sao Phương Hâm đem Tạ Nhất trở thành tình địch. Thương Khâu biết chuyện này, đã cố ý nói với Giám đốc không cần đưa cho tổ Tạ Nhất, phân phối đến tổ khác. Nếu đối tác không đồng ý, vậy hợp đồng có thể không cần ký kết.
Bởi vì Thương Khâu thái độ quá cứng, cho nên Phương Hâm cũng không có cách nào. Bất quá hắn vẫn cho người nói bóng nói gió, nói Tạ Nhất tính cách thực kém linh tinh.
Tạ Nhất nghe thấy cái này, tức khắc mắt trợn trắng, nghĩ thầm.
Phương Hâm này là đại tra nam, đã có vợ con, thế nhưng còn chạy ra ngoài quan hệ lung tung với cả nam lẫn nữ. Hơn nữa Thương Khâu đã có bạn trai, xem mình là người chết rồi sao?
Thương Khâu vào văn phòng công ty, mới vừa ngồi xuống, liền nhận được tin nhắn của Tạ Nhất. Tạ Nhất muốn tiếp nhận hợp đồng này, nói hắn không cần lo lắng cho mình. Thương Khâu có chút bất đắc dĩ, gọi điện thoại cho Tạ Nhất. Tạ Nhất thực mau liền tiếp, nói:
"A lô?"
Thương Khâu nói:
"Chuyện này anh có thể giải quyết."
Tạ Nhất nói:
"Không, đương nhiên là em giải quyết. Có người hạ chiến thư, nếu em không tiếp, chẳng phải là quá không giống đàn ông?"
Thương Khâu cười cười, nói:
"Đúng không?"
Tạ Nhất nói:
"Đương nhiên, em chính là người đàn ông của anh!"
Thương Khâu lại cười một chút, nói:
"Em thích là được."
Tạ Nhất nghe Thương Khâu nói, tức khắc cảm giác lỗ tai có điểm ngứa, bị ngữ khí của Thương Khâu cùng tiếng cười hấp dẫn rồi.
Tạ Nhất kết thúc cuộc gọi. Thực mau Thương Khâu cho người đem hợp đồng phát cho tổ Tạ Nhất. Tạ Nhất cùng tổ viên mở cuộc họp, đại thể nói một chút tình huống. Các đồng nghiệp tức khắc lòng đầy căm phẫn, nói:
"Cái gì?! Một đại tra nam có vợ có con còn muốn nhìn trộm Thương ca của chúng ta!? Loại người này đáng ghê tởm nhất, nên tiêu diệt!"
"Đúng đúng, phải cho hắn biết mặt!"
"Đúng vậy, còn dám hạ chiến thư? Tạ ca của chúng ta cũng không phải ăn chay!"
Các đồng nghiệp thật ra "vạn người một lòng".
Mọi người thực mau liền xuất phát đến khách sạn mà công ty Phương Hâm muốn dùng quảng bá mỹ phẩm dưỡng da. Khách sạn sẽ tổ chức một hoạt động lớn, sẽ mời rất nhiều khách quý, bởi vậy muốn ở khách sạn bố trí quảng cáo, yêu cầu bọn họ đi thăm dò hiện trường.
Tạ Nhất cùng các đồng nghiệp lái xe đến khách sạn. Phương Hâm đã tiền hô hậu ủng ở khách sạn chờ, tỏ ra cực kỳ phô trương, hiển nhiên là tới hạ chiến thư, thiếu chút nữa mặc vàng đeo bạc.
Đồng nghiệp nhỏ giọng nói:
"Không phải chứ? Người này cũng quá lòe loẹt đi? Hắn có chỗ nào là thẳng chứ? Hắn như vậy cũng có người đồng ý gả cho hắn sao?"
"Căn bản không có cửa so cùng Tạ ca của chúng ta."
"Đúng vậy, Tạ ca, tiến lên, hạ gục hắn!"
Tạ Nhất đột nhiên cảm thấy mấy đồng nghiệp rõ ràng chính là tới xem trò vui, một chút cũng không giống như là trợ trận.
Phương Hâm ngẩng cổ, một bộ bề trên, nói:
"Phương án là gì, tôi nghĩ các người cũng biết. Tất cả đều phải bố trí quảng cáo cho sản phẩm. Còn nữa bên ngoài khách sạn chúng tôi có thuê một biển quảng cáo, cũng muốn thiết kế quảng cáo trên đó."
Tạ Nhất nhìn nhìn chung quanh, nhanh phân chia các đồng nghiệp bắt đầu làm việc. Bọn họ phải đo đạt nơi tổ chức, sau đó thiết kế kích cỡ quảng cáo.
Các đồng nghiệp nhỏ giọng nói:
"Tên cong queo này muốn chơi chúng ta phải không? Không có thành ý hợp tác, còn muốn chúng ta đích thân đi đo kích cỡ? Anh nói xem, kích cỡ nơi tổ chức, cùng biển quảng cáo bên ngoài có thể hỏi nhân viên khách sạn. Thế nhưng nhân viên khách sạn cười nói là Phương tổng không cho nói với chúng ta!"
"Chính là cố ý gây khó khăn!"
"Khẳng định là muốn lãng phí thời gian của chúng ta, đến lúc đó chúng ta không đúng hạn giao bản thảo, bọn họ không chừng làm khó chúng ta."
Tạ Nhất nói:
"Vậy động tác nhanh lên, tôi thích nhất tiết mục vả mặt."
Các đồng nghiệp cười tủm tỉm nói:
"Ai nói không phải đâu?"
Mọi người đo trong khách sạn, sau đó liền đi ra ngoài chuẩn bị đo biển quảng cáo. Biển quảng cáo đặc biệt cao, cần leo lên cao. Rõ ràng có sẵn kích cỡ, nhưng không nói cho biết, bọn họ chỉ có thể tự mình đi đo. Tạ Nhất cùng một đồng nghiệp bò lên thang, hai người khác ở dưới nhìn, nói:
"Các người cẩn thận, đừng để rơi xuống!"
Đồng nghiệp và Tạ Nhất trên người có dây an toàn buộc phần eo, thật giống như người lau kính. Hai người lên đến biển quảng cáo hợp lực bắt đầu đo kích cỡ.
Khi bọn họ đang thao tác, Tạ Nhất đột nhiên nghe được một tiếng vỡ vụn.
"Rắc"
Khuôn kính của biển quảng cáo đột nhiên rơi ra.
"Ầm!!"
Phảng phất là dã thú rống giận, khuôn kính của biển quảng cáo đột nhiên rơi xuống hướng về phía đầu của Tạ Nhất cùng đồng nghiệp.
Biển quảng cáo kích cỡ rất lớn, nếu khuôn kính đè lên bọn họ tất nhiên bị thành thịt băm làm nhân bánh. Dù không bị đè, bọn họ cũng sẽ ngã xuống gãy xương.
"A a a a!!"
"Tạ ca!!"
"Trời ơi!"
Phía dưới có người kêu to, nhân viên khách sạn cũng kêu sợ hãi.
Mắt thấy khuôn kính của biển quảng cáo đột nhiên rơi xuống dưới, Tạ Nhất đột nhiên đẩy mạnh đồng nghiệp ra xa.
"Ôi!!"
Đồng nghiệp kêu một tiếng, bị đẩy bay ra ngoài phạm vi của tấm biển quảng cáo. Trên người hắn có dây an toàn nên chỉ là bị treo lơ lửng ở giữa không trung, cũng không có bị thương, chỉ là cánh tay có chút trầy da.
Ngay lúc này, Tạ Nhất bị toàn bộ cái khuôn kính nện xuống, dây an toàn trên người đột nhiên bị đứt, một chút đã từ trên cao rơi xuống.
"Vụt!!!"
"Tạ ca!!!"
Mọi người hô to, liền nhìn thấy bụi đất bay lên tứ tung mù mịt.
Khuôn kính của biển quảng cáo thật lớn rơi trên mặt đất tạo ra chấn động mạnh, bụi đất bay lên vùi lấp Tạ Nhất ở dưới.
Tạ Nhất cảm giác được áp lực cực lớn đè lên chính mình. Dây an toàn đứt dứt khoát nhanh nhẹn như bị chặt, Tạ Nhất cảm giác chết chắc rồi.
Chỉ là ở thời điểm rơi xuống, mọi người cũng chưa thấy rõ ràng, quanh thân Tạ Nhất đột nhiên sáng lên. Hào quang đem Tạ Nhất bao bọc lấy, gắt gao bảo vệ Tạ Nhất. Một mảnh vỡ cũng không có đến trên người Tạ Nhất.
Tạ Nhất rơi trên mặt đất, đầu đột nhiên một trận tê dại, tức khắc liền lâm vào hôn mê.
"Tạ ca!!"
"Tạ ca, trời ơi!"
"Mau kêu xe cứu thương!!!"
Mọi người hô to, nhanh gọi điện thoại kêu xe cứu thương, sau đó đem đồng nghiệp vẫn còn lơ lửng trên không xuống. Nhân viên khách sạn dọn những mảnh vỡ ra. Các đồng nghiệp xông tới, vừa thấy, tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Phần đầu Tạ Nhất không có đổ máu, trên người một giọt máu cũng không có. Mảnh vỡ thủy tinh tuy rằng nhiều, nhưng cũng không có dính vào người Tạ Nhất, tựa hồ cũng không có gì đại sự.
Nhưng các đồng nghiệp không tin từ trên cao như vậy ngã xuống sẽ không có việc gì. Xe cứu thương nhanh chóng tới, cấp tốc đưa Tạ Nhất đi bệnh viện gần nhất.
Thật vừa khéo, bệnh viện Tạ Nhất được đưa đến chính là bệnh viện mà ngày thứ sáu bọn họ đưa người đàn ông trung niên bị tai nạn giao thông đến.
Tạ Nhất được đưa đến bệnh viện, các đồng nghiệp làm các loại thủ tục, còn gọi điện thoại thông báo cho Thương Khâu. Thương Khâu nghe nói Tạ Nhất đã xảy ra chuyện, tức khắc ngữ khí lạnh xuống.
Đồng nghiệp nói:
"Thương ca, anh mau tới đây đi! Tạ ca từ trên cao ngã xuống, không biết thế nào. Con mẹ nó, dây an toàn thế nhưng bị đứt, khẳng định là Phương Hâm giở trò quỷ. Xảy ra chuyện xong liền không thấy được hắn. Không phải đã chạy trốn rồi chứ? Tạ ca nếu có bất trắc gì, tôi liền mang theo dao phay đi tìm hắn liều mạng."
Thương Khâu rất bình tĩnh, lại dị thường lạnh nhạt, nói:
"Không cần cậu cùng hắn liều mạng."
Thương Khâu hỏi địa chỉ bệnh viện, thực mau liền cầm chìa khóa, trực tiếp đi vào thang máy xuống bãi đậu xe. Đồng thời hắn gọi cho Nghê Anh xử lý Phương Hâm.
Nghê Anh kinh ngạc nói:
"Tạ Nhất xảy ra chuyện? Anh thật xem tôi là thư ký a. Thôi, đi xem Tạ Nhất đi. Anh yên tâm, giao cho tôi là được rồi."
Tạ Nhất mơ mơ màng màng nằm ở trên bàn phẫu thuật. Mở mắt ra, trong nháy mắt Tạ Nhất đối diện một đôi mắt ôn nhu. Bác sĩ mang mũ, khẩu trang, nhưng Tạ Nhất chỉ dựa vào đôi mắt kia, tức khắc liền nhận ra. Đây là bác sĩ ngày đó cứu người đàn ông trung niên.
Bác sĩ ánh mắt thực ôn nhu, cười nói:
"Cậu không có việc gì."
Tạ Nhất gật gật đầu, muốn nói chuyện, nhưng nói không ra lời.
Bác sĩ phảng phất như thôi miên, thấp giọng nói:
"Linh lực tiêu hao rất lớn, sẽ thấy buồn ngủ. Đây cũng thực bình thường, nhắm mắt ngủ đi."
Tạ Nhất thậm chí không nghe thấy hắn nói cái gì, chỉ là nhìn đôi mắt, sau đó liền cảm thấy mí mắt thực nặng, dị thường muốn ngủ. Tạ Nhất chậm rãi nhắm hai mắt lại, rốt cuộc chìm vào giấc ngủ.
Thời điểm Thương Khâu chạy tới mồ hôi đầy đầu, trên đường còn kẹt xe, căn bản không có biện pháp lái xe nhanh đến đây. Hắn đem xe ngừng ở ven đường, trực tiếp chạy vội vào. Hắn đến đã thấy mọi người đứng chờ ở cửa phòng phẫu thuật. Ai cũng nôn nóng, không khí thực căng thẳng.
Thương Khâu xông tới, vừa lúc đèn phòng phẫu thuật tắt. Cửa mở ra, bác sĩ từ bên trong đi ra. Thương Khâu cũng liếc mắt một cái liền nhận ra vị bác sĩ. Bác sĩ nói:
"Ai là người nhà?"
Thương Khâu lập tức đi qua, nói:
"Là tôi."
Bác sĩ nhìn Thương Khâu, nói:
"Cậu là......?"
Thương Khâu không có tạm dừng, không chút do dự, nói:
"Người yêu."
Bác sĩ cười cười, nói:
"Người bệnh tình huống thực ổn định. Tôi cảm thấy... khả năng không cần tiến hành giải phẫu."
Đồng nghiệp kinh ngạc xông tới, nói:
"Chuyện gì xảy ra? Anh ấy từ chỗ cao như vậy rơi xuống, còn có kính vỡ mà không có việc gì sao?"
Bác sĩ nhẹ nhàng bâng quơ nói:
"Mạng lớn đi, tay phải gãy xương, não chấn động một chút. Trừ mấy cái đó ra, chuyện gì cũng không có, trên người thậm chí không có một vết trầy xước."
Các đồng nghiệp đều một trận kinh ngạc, ngay sau đó cảm thán nói:
"Thật tốt quá!"
"Đúng vậy, Tạ ca nhất định là mèo đầu thai! Cao như vậy rơi xuống cũng không có việc gì!"
"Nhưng hù chết chúng ta, không có việc gì thì tốt rồi!"
Tạ Nhất thậm chí không cần chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, trực tiếp được đưa đến phòng bệnh bình thường. Thực mau Tạ Nhất được đẩy ra tới. Tạ Nhất ngủ rồi, ngủ đến rất ngon, hai má đỏ bừng, cũng không suy yếu.
Mọi người chạy nhanh đi theo vào phòng bệnh.
Đi vào phòng bệnh mới phát hiện thật là quá có duyên, người đàn ông trung niên cũng ở cái phòng này. Người em trai nhận ra bọn họ, chạy nhanh lại hỏi tình huống. Nghe nói chỉ là gãy xương, hắn liền nhẹ nhàng thở ra.
"May mắn không có việc gì. Anh trai tôi thật là muốn mạng. Bác sĩ nói không có gì đại sự, nhưng anh ấy bị đụng vào đầu, có chút ảnh hưởng thần kinh, trí nhớ rất kém. Đôi khi anh ấy chỉ có thể nhớ sự tình vài phút trước, đôi khi giây lát liền đem mọi thứ quên sạch sẽ, thậm chí không biết tôi là ai."
Thương Khâu không có thời gian nghe cái này. Hắn hiện tại phi thường lo lắng cho Tạ Nhất. Bất quá Tạ Nhất tựa hồ không có việc gì, thực mau liền tỉnh. Thời điểm tỉnh, nhìn thấy một đống người nhìn chính mình, Tạ Nhất tức khắc có chút thụ sủng nhược kinh.
Thương Khâu thấy Tạ Nhất tỉnh, thở phào nhẹ nhõm một hơi, vuốt ve mặt Tạ Nhất, nói:
"Em làm anh sợ muốn chết."
Cổ họng Tạ Nhất có chút khô nói không ra lời. Thương Khâu liền lấy chút nước ấm, nhẹ nhàng đem Tạ Nhất ôm lên, cho dựa vào chính mình, động tác phi thường ôn nhu cẩn thận đút nước.
Tạ Nhất tay phải bị băng bó chặt, dù sao cũng là gãy xương, ngồi dậy còn hơi chút choáng váng đầu.
Các đồng nghiệp nhanh dò hỏi Tạ Nhất. Tạ Nhất nói:
"Không có việc gì, cảm ơn mọi người."
Lúc này có người đi vào phòng bệnh. Là một bác sĩ trẻ có thân hình cao lớn, đeo bảng tên, thoạt nhìn là bác sĩ thực tập. Hẳn là sinh viên được phân phối đến chỗ này.
Bác sĩ trẻ tướng mạo hàm hậu, luôn mang theo nụ cười ngây ngô, đi vào nói:
"Giường 32 đã tỉnh chưa? Cảm giác thế nào? Tôi cần ghi chép một chút."
Đây là bác sĩ phụ trách phòng bệnh này. Phòng bệnh này chỉ có hai giường, cũng xem như là phòng loại tốt. Một bác sĩ phụ trách theo dõi hai bệnh nhân, có bất luận vấn đề gì đều có thể đi tìm hắn.
Bác sĩ trẻ gọi là Nguyên Phong, là một bác sĩ khoa ngoại. Hắn hỏi Tạ Nhất một ít câu đơn giản, sau đó nói Tạ Nhất nghỉ ngơi cho tốt, nếu có vấn đề có thể kêu hắn, ấn chuông là được.
Nguyên Phong vừa muốn rời đi, người đàn ông trung giường bên liền tỉnh. Đột nhiên tỉnh, vừa mở mắt liền hô to:
"Cứu mạng... cứu mạng!!! Có người muốn giết tôi! Có người muốn giết tôi."
Bệnh nhân gào to, liền muốn nhảy xuống giường. Trên người còn nhiều vết thương, cử động lớn như vậy miệng vết thương rất có thể bị xé rách.
Nguyên Phong vừa thấy, chạy nhanh tới, ngăn chặn người bệnh, nói:
"Đừng cử động, miệng vết thương của bệnh nhân sẽ bị xé rách."
Người bệnh bắt lấy tay Nguyên Phong, nói:
"Cứu... cứu tôi! Cứu... tôi... Có người muốn giết tôi!! Hắn! Hắn!! Bọn họ muốn giết tôi!!"
Người bệnh như là điên rồi, liếc mắt một cái, chỉ vào người chung quanh. Đầu tiên là chỉ vào em trai mình, sau đó chỉ vào Thương Khâu, chỉ vào những người đồng nghiệp bên cạnh.
Tạ Nhất ngây ra, mí mắt giật giật.
Chẳng lẽ người bệnh này phát điên? Đây không phải phòng bệnh ngoại khoa sao? Di chứng tai nạn xe cộ?
Người em trai tựa hồ đã quen, nhanh trấn an.
"Là em đây anh hai. Anh đừng như vậy, nghỉ ngơi một chút, động mạnh sẽ xé rách miệng vết thương."
Người bệnh không ngừng, vẫn luôn muốn nhảy xuống giường. Nguyên Phong nhanh ngăn cản. Người bệnh dùng chân không bị thương đá vào em trai.
Người bị đá phát ngốc, tức khắc ngã ngồi trên mặt đất.
Người bệnh đột nhiên nhảy xuống giường liền muốn chạy trốn, trên tay còn kim cũng không thèm để ý.
Nguyên Phong nhanh khống chế người bệnh. Nguyên Phong thân hình cao lớn, mặt chữ điền, diện mạo hàm hậu. Đừng thấy hắn luôn ngây ngô cười, nhưng thật ra lực rất lớn, vừa thấy liền biết trên người đều là cơ bắp. Nếu nói hắn là bác sĩ, còn không bằng nói hắn giống huấn luyện viên tập thể hình hơn.
Nguyên Phong nắm người bệnh như nắm một con gà, trực tiếp đem người bệnh nâng lên, đặt ở trên giường, không cho chạy trốn.
Người bệnh la to khiến rất nhiều hộ lý cùng bác sĩ chạy lại đây. Thực nhanh có người đi vào. Là bác sĩ vừa cấp cứu cho Tạ Nhất. Hắn vừa đi vào, Nguyên Phong cũng không biết như thế nào, trên mặt đột nhiên đỏ lên, tựa hồ có chút thẹn thùng, nói:
"Ngượng ngùng rồi, bệnh nhân giường 31 lại có chút không ổn định."
Bác sĩ mới vào, người bệnh còn la hét. Bất quá bác sĩ đi đến trước giường, trong nháy mắt, người bệnh đột nhiên liền an tĩnh, tựa hồ có chút mê mang, nói:
"Tôi...... Tôi vừa rồi làm sao vậy?"
Em người bệnh vội vàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói:
"Anh hai, anh rốt cuộc đã tỉnh chưa?"
Người bệnh vẻ mặt mê mang, đã không náo loạn, chỉ là nói:
"Đây là nơi nào? Cậu là ai?"
Tạ Nhất:
"......"
Xem ra bệnh không nhẹ, hẳn phải chuyển tới phòng khác đi!
Bác sĩ đi vào tới, trấn an người bệnh.
"Không có việc gì, thả lỏng đi, là trong não có máu khối chèn dây thần kinh, chỉ tạm thời ý thức cùng ký ức thoái hóa, thực mau sẽ khá lên."
Bác sĩ tựa hồ trời sinh có một loại mị lực làm người bệnh tin tưởng. Người bệnh lập tức liền ổn định, gật gật đầu, nói:
"Cảm ơn, bác sĩ."
Bác sĩ cười cười, nói:
"Không có gì."
Hắn nói, quay đầu nhìn Tạ Nhất. Đi tới, từ trong tay Nguyên Phong, hắn lấy ghi chép qua xem.
Bác sĩ dáng người cao gầy, mặc áo blouse trắng, đeo mắt kính, thoạt nhìn nho nhã lại trí thức, một bộ rất có học thức.
Nguyên Phong đưa ghi chép cho hắn, còn trộm ngắm một cái. Tạ Nhất cảm thấy mạch não của mình tương đối lớn nên đều đã nhìn ra Nguyên Phong tuyệt đối là thích bác sĩ kia.
Bác sĩ nhìn nhìn ghi chép của Nguyên Phong, nói:
"Có chỗ nào không khoẻ? Hay muốn phun, hoặc là choáng váng, nhìn không rõ linh tinh?"
Tạ Nhất nhanh lắc lắc đầu, nói:
"Không có, vừa rồi có chút choáng váng đầu, hiện tại khá hơn nhiều."
Bác sĩ lại duỗi ra ngón tay trỏ trắng nõn đặt ở trước mặt Tạ Nhất, nói Tạ Nhất nhìn ngón tay. HunhHn786 Ngón tay đong đưa trái phải hai lần, tựa hồ muốn xem lực phản ứng đôi mắt Tạ Nhất.
Ngón tay bác sĩ trắng nõn thon dài mang theo một loại gợi cảm ưu nhã. Nguyên Phong đứng bên cạnh nhịn không được cũng nhìn chằm chằm đôi tay kia. Sau đó hắn nhanh ho khan một tiếng, để tránh chính mình quá thất thố.
Bác sĩ cười tủm tỉm nói:
"Chú ý nghỉ ngơi, gãy xương cánh tay đừng dính nước, tránh hoạt động mạnh, cái khác không có gì."
Hắn nói, đồng thời giới thiệu cùng Tạ Nhất về mình. Bác sĩ là phó viện trưởng, chuyên gia ngoại khoa, năm nay 46 tuổi. Không nói cũng nhìn không ra. Bộ mặt tuy rằng thực bình thường, đôi mắt hơi hẹp dài, không chút nào thu hút. Nhưng khí chất ưu nhã làm người ta cảm thấy hắn là quý tộc.
Bác sĩ tên là Tống Tịch.
Các bác sĩ hộ lý thực mau đều đi ra ngoài, mấy đồng nghiệp ở lại cùng Tạ Nhất. Bất quá bởi vì các đồng nghiệp còn phải đi làm, cho nên thực mau cũng rời đi, chỉ còn lại Thương Khâu ở cùng Tạ Nhất. Đương nhiên còn có anh em bệnh nhân giường 31.
Người bệnh kia ngủ rồi, thành thật không ít. Người em trai đi ra ngoài mua cơm trưa. Tạ Nhất nằm ở trên giường bệnh truyền dịch, nhìn nhìn Thương Khâu, nói:
"Thực xin lỗi, cho anh phiền toái."
Thương Khâu nắm lấy tay Tạ Nhất, nói:
"Không có. Em nghỉ ngơi đi. Còn choáng váng đầu không? Trong chốc lát có thể ăn cơm không?"
Tạ Nhất nói:
"Không sao, đã không có việc gì."
Thương Khâu nói:
"Trong chốc lát anh đi chung quanh nhìn xem có món ăn thanh đạm hay không, mua về cho em."
Tạ Nhất gật gật đầu, nói:
"Cảm ơn."
Thương Khâu cong khóe môi, nói:
"Không cần cảm ơn..... sẽ thu lợi tức."
Hắn nói, thò người đến gần, ở trên môi Tạ Nhất hôn một cái.
Lúc này em trai người bệnh trở lại. Hắn chỉ là đến căn tin bệnh viện mua đồ ăn. Hắn mang theo cơm tiến vào chuẩn bị trong chốc lát cho người bệnh ăn.
Tạ Nhất nhìn những đồ ăn đó, không có muốn ăn. Thương Khâu tất nhiên biết Tạ Nhất tương đối kén ăn. Dù sao không ai nấu ăn ngon bằng Tạ Nhất. Thương Khâu chuẩn bị đi ra ngoài mua đồ ăn cho Tạ Nhất. Vừa lúc Nghê Anh cùng Kiều Trạch Viễn nghe nói Tạ Nhất nằm viện, muốn tới thăm bệnh, đã đến bệnh viện.
"Em ở một mình thành thật một chút, có việc ấn chuông biết không? Nghê Anh bọn họ lập tức tới rồi, nhàm chán liền cùng bọn họ tâm sự."
Tạ Nhất gật gật đầu, nói:
"Yên tâm, anh đi đi."
Thương Khâu dặn dò, lúc này mới đứng dậy rời đi, lại đem một lá bùa đặt ở trong túi áo Tạ Nhất. Tạ Nhất nhìn nhìn, cảm thấy có điểm kỳ quái.
Mình chỉ là nằm viện mà thôi!
Tạ Nhất cũng không biết hiện tại mình là cái bánh thơm, có biết bao quỷ quái muốn linh lực trong thân thể Tạ Nhất.
Thời điểm Thương Khâu xuống lầu vừa lúc đụng phải Nghê Anh cùng Kiều Trạch Viễn. Bọn họ chào hỏi, Nghê Anh cùng Kiều Trạch Viễn liền lên lầu, đi thăm bệnh.
Tạ Nhất nhìn Thương Khâu rời đi, nhàm chán liền lấy di động ra xem.
Từ chỗ cao như vậy ngã xuống, di động thế nhưng không có việc gì, còn rất hoàn hảo, cả vết nứt cũng không có. Quả thực làm người ta không thể tưởng tượng!
Lúc này cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, Tạ Nhất còn tưởng rằng Nghê Anh cùng Kiều Trạch Viễn tới. Vừa nhấc đầu, Tsj Nhất lại nhìn thấy bác sĩ Tống Tịch.
Tống Tịch đi vào, hướng tới Tạ Nhất, nói:
"Người nhà đâu?"
Tạ Nhất vừa nghe, có chút ngượng ngùng, nói:
"Đi mua thức ăn."
Tống Tịch gật gật đầu, đứng ở trước giường Tạ Nhất, nói:
"Tạ Nhất."
Tạ Nhất có chút hồ nghi, ngẩng đầu nhìn Tống Tịch. Tống Tịch cười tủm tỉm, nếp nhăn lộ bên miệng. Khi cười nhẹ nhàng, hắn thoạt nhìn càng thêm ôn nhu, đôi mắt phảng phất biết nói. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Nhất.
Tống Tịch cười khẽ nói:
"Cậu không nhớ rõ tôi không? Chúng ta lại gặp mặt."
Trong đầu Tạ Nhất "ong" một tiếng, cảm thấy những lời này giống như đã từng nghe. Nhưng đôi mắt Tống Tịch phảng phất như thôi miên, Tạ Nhất chậm rãi lâm vào giấc ngủ, đầu nghiêng một bên dựa vào gối ngủ rồi HunhHn786.
Tống Tịch nâng tay lên, vừa muốn đụng Tạ Nhất, liền nghe được tiếng cửa phòng bị đẩy ra, có người đi vào.
Kiều Trạch Viễn đang nói chuyện điện thoại với Thương Khâu.
"Ừ, ừ, chúng tôi vào được rồi. Ý? Còn có người?"
Nghê Anh có chút đề phòng nhìn người đứng ở trước giường Tạ Nhất. Một người mặc áo blouse trắng.
Tống Tịch nhìn bọn họ, nói:
"Người bệnh truyền dịch xong rồi, không ai trông coi sao?"
Hắn nói, vượt qua Tạ Nhất, duỗi tay ấn một cái nút. Nghê Anh ngẩng đầu thấy quả nhiên truyền dịch xong. Bất quá Tạ Nhất đã ngủ rồi, tựa hồ không chú ý tới......
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
96 chương
285 chương