Quán ăn đêm kỳ lạ
Chương 62 : Thú nhân
Khi Tạ Nhất chuẩn bị khởi động xe, về công ty, cửa sổ xe bị gõ hai tiếng. Tạ Nhất hạ cửa sổ xuống liền nhìn thấy Thương Khâu đứng ở bên ngoài. Tuy rằng Land Rover rất cao, nhưng Thương Khâu thân hình cao lớn, cho nên còn phải hơi cong lưng.
Thời tiết có chút lạnh, hắn mặc áo gió mỏng màu đen, không có kéo khóa lại. Khi gió thu thổi quét qua, vạt áo bay bay thoạt nhìn tiêu sái cực kỳ. Thương Khâu còn mang kính râm. Khi hắn thuận tay tháo kính râm, trong nháy mắt, các đồng nghiệp của Tạ Nhất hút một hơi. Có khả năng bọ họ đều suy nghĩ.
Quá soái!
Thương Khâu nói:
"Tạ Nhất? Sớm như vậy đã tan tầm?"
Tạ Nhất nói lắp.
"Không... không... không... không phải, tôi đang muốn về công ty."
Thương Khâu gật gật đầu, nói:
"Tôi mới vừa về nhà, có việc gọi điện thoại."
Hắn nói, liền đứng thẳng lên, còn cùng Tạ Nhất phất phất tay. Tạ Nhất nhanh khởi động xe, trong nháy mắt đồng nghiệp hô to:
"Tạ ca!! Nhìn đường!! Anh không thể thấy người ta soái hơn liền muốn giết người diệt khẩu a!"
Tạ Nhất nhanh đạp phanh lại, thiếu chút nữa đụng vào Thương Khâu. Nhanh chóng chuyển hướng xe, Tạ Nhất đỏ mặt lái xe đi. Thương Khâu nhìn xe vòng vèo đi không khỏi nhướng mày.
Tạ Nhất ngày mai còn phải đi hội trường triển lãm nghiên cứu. Cho nên hôm nay Tạ Nhất tính toán đi ngủ sớm một chút, liền không có đi xem quán.
Ngủ đến hừng đông, ước chừng 5 giờ, di động đột nhiên vang lên. Tạ Nhất mơ mơ màng màng. HunhHn786 Thương Khâu khó chịu vì bị đánh thức, thiếu chút nữa đem di động của Tạ Nhất ném văng ra khỏi cửa sổ. May mắn Tạ Nhất phản ứng kịp thời, nhảy lên cứu lại di động của mình.
Tạ Nhất tiếp điện thoại, đối phương là Phùng Tam.
"Tạ Nhất, bạn cậu uống say, đem hắn mang về đi."
Tạ Nhất mê mang nói:
"Bạn tôi? Ai?"
Phùng Tam nói:
"A Lương."
Tạ Nhất vừa nghe, đầu đều lớn, trừng mắt nhìn Thương Khâu. Thương Khâu còn tức giận vì bị đánh thức không có để ý bị trừng mắt. Tạ Nhất nhanh tắt điện thoại liền thay quần áo. Thương Khâu nói:
"Đi nơi nào?"
Tạ Nhất nói:
"Đều là do chủ ý tệ hại của anh mang A Lương đi quán bar. A Lương hiện tại học hư, chạy tới quán bar uống rượu. Phùng Tam gọi tôi đi đem hắn trở về."
Thương Khâu không có biện pháp, đành phải bò dậy, lái xe đưa Tạ Nhất đi. Hắn sợ Tạ Nhất một mình không xử lý được.
Thời điểm Tạ Nhất đến, A Lương không ở sảnh quán bar, Phùng Tam chỉ chỉ toilet, nói:
"Đi phun rồi."
Tạ Nhất không có biện pháp, phải cùng Thương Khâu vào toilet. Liền nhìn thấy A Lương ôm bồn rửa mặt, đang ói mửa không ngừng, giống như muốn đem tim gan phổi thận đều nhổ ra.
Tạ Nhất không đành lòng, chạy nhanh qua khuyên bảo. A Lương phun ói một hồi, lúc sau dùng nước lạnh hất lên mặt. Súc súc miệng, hắn nhìn thấy Tạ Nhất đi tới, lại nhận sai người, ôm chặt Tạ Nhất, nói:
"Thanh Cốt......"
Trong nháy mắt, Thương Khâu mặt đều đen, lập tức đi qua túm chặt A Lương, đem A Lương cùng Tạ Nhất kéo ra. Tạ Nhất xoa xoa thái dương, nói:
"Nhẹ nhẹ chút, đem hắn mang về đi."
Hai người kéo A Lương say như chết chuẩn bị trở về. Liền nghe được âm thanh rất nhỏ trong toilet. Hình như là tiếng khóc thút thít. Thời điểm trời tờ mờ sáng nghe âm thanh này rất là dọa người. Tạ Nhất còn tưởng rằng gặp quỷ, một chút lông tơ dựng ngược, cũng không dám đi.
Liền nghe được giọng nói:
"Tiên... tiên sinh, đừng......"
Một giọng khác cười ôn hòa, nói:
"Tiểu Vũ, em biết chân tôi không tốt, tự mình tới, được chứ?...... Bé ngoan."
Tạ Nhất tức khắc trong đầu ầm vang.
Thế nhưng chơi ở toilet. Trúng giải thưởng lớn!
Tạ Nhất xấu hổ muốn rời đi, bất quá giọng kia thập phần quen tai. Cẩn thận nghe thế nhưng là Liêm tiên sinh. Một giọng khác cũng thực quen tai, thực trong trẻo, là người trẻ tuổi kia.
Tạ Nhất tức khắc cảm giác các đồng nghiệp phổ cập kiến thức không đáng tin cậy. Cái gì mà si tình, Liêm tiên sinh rõ ràng đã có người yêu, hơn nữa là trợ lý bên cạnh.
Tạ Nhất không dám núp góc tường nghe lén, nhanh cùng Thương Khâu dìu người đi.
Trời đã sáng, Tạ Nhất cũng không cần ngủ, rửa mặt thay đổi quần áo liền chuẩn bị đi làm. Hôm nay Thương Khâu cần dùng xe. Hắn nhận một đơn hàng trừ tà. Tạ Nhất liền ngồi xe buýt đi công ty.
Buổi chiều Tạ Nhất còn phải đi hội trường nghiên cứu tình hình. Thương Khâu nói buổi chiều hắn có thể trở về, đến lúc đó đi hội trường đón Tạ Nhất.
Tạ Nhất tuy rằng tỏ vẻ không cần, quá phiền toái hắn. Bất quá Thương Khâu đã quyết định là không đổi được.
Buổi chiều Tạ Nhất cùng đồng nghiệp tới hội trường. Nhà triển lãm phi thường lớn, tất cả đều được Liêm tiên sinh thuê. Trong hai ngày cần bố trí lại nơi này, chuẩn bị bắt đầu triển lãm, thời gian thực gấp gáp.
Mọi người đi vào nhìn một vòng. Bọn họ lúc trước cũng từng bố trí sân khấu cho công ty khác ở chỗ này, cho nên cũng coi như là ngựa quen đường cũ, thực mau liền bắt đầu kế hoạch.
Liêm Thần An còn tự mình tới. Hắn ngồi ở trên xe lăn, phía sau là người trẻ tuổi tên Tiểu Vũ, còn có một ít trợ thủ. Liêm tiên sinh thực khách khí, cũng không khắc nghiệt, nói:
"Các vị vất vả. Bởi vì thời gian có hạn, cho nên còn mong mọi người thông cảm."
Tạ Nhất thật là vui mừng. Liêm tiên sinh không giống mấy khách hàng cha chú chanh chua khác. Thái độ khách khí lại ôn hòa làm mấy người trong nhóm thiết kế của Tạ Nhất cảm thấy vui vẻ. Tạ Nhất khách khí nói:
"Liêm tiên sinh, ngài nói quá lời."
Bọn họ đang nói chuyện, đột nhiên có người đi vào. Bảo an ngăn cản, nhưng người nọ lại trực tiếp xông tới, thái độ phi thường cường ngạnh.
Là một người trung niên hói đầu, mặc một thân tây trang sang quý, thoạt nhìn là kẻ có tiền. Thực trùng hợp bọn họ lúc trước đã cùng người này hợp tác. Người này họ Tiền có một công ty lớn.
Tiền tiên sinh đi vào, hướng về phía Liêm tiên sinh xông tới, giống như muốn đánh nhau. Người trẻ tuổi nhanh ngăn ở trước mặt, Liêm tiên sinh lại nâng lên tay ngăn lại động tác, nói:
"Liêm Vũ."
Liêm Vũ lập tức lui về đứng phía sau Liêm tiên sinh. Liêm tiên sinh nhìn đối phương, cười cười, nói:
"Hội trường còn chưa có bố trí, triển lãm cũng chưa có bắt đầu. Ông chủ Tiền, nếu là đến xem triển lãm, chỉ sợ tới sớm mấy ngày."
Tiền tiên sinh lại vẻ mặt cười lạnh, nói:
"Tôi cũng không phải là tới xem triển lãm, tôi là tới hợp tác."
Liêm tiên sinh cười cười, nói:
"Lúc trước tôi đã cùng ông chủ Tiền nói thực rõ ràng, sản phẩm này chúng ta không cần hợp tác, cũng sẽ không bán cho bất luận kẻ nào, mong ông chủ Tiền hiểu cho."
Tiền tiên sinh cười lạnh nói:
"Liêm Thần An, cậu đừng cho mặt mũi lại không muốn mặt mũi, là cảm thấy chúng tôi cấp tiền không đủ sao? Hay là chuẩn bị làm bộ làm tịch nâng giá?"
Liêm tiên sinh thái độ vẫn cứ thập phần tốt, bên cạnh rất nhiều người vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ Tiền lão la lối. Liêm tiên sinh lại cười tủm tỉm, cũng không tức giận, nói:
"Ông chủ Tiền có khả năng còn chưa có nghe rõ. Tôi đã nói qua, sản phẩm lần này tôi sẽ không bán cho bất luận người nào, cũng không phải vì tiền."
"Không phải vì tiền!?"
Tiền tiên sinh cười lạnh một tiếng, âm dương quái khí nói:
"Nói thật êm tai. Chẳng lẽ là vì từ thiện? Họ Liêm kia, công ty chúng tôi cùng cậu nói chuyện hai tháng, cậu vẫn luôn không hé miệng. Được được được, tôi lại cho cậu hai ngày thời gian. Nếu cậu còn không muốn mặt mũi, đừng trách đến lúc đó tôi đem những chuyện trái với lương tâm của cậu tất cả đều phơi bày ra ngoài!"
Liêm tiên sinh vẫn cứ thực trấn định, cũng thực ôn hòa, nói:
"Xem ra Tiền tiên sinh không có chuyện khác, vậy xin cứ tự nhiên đi."
"Chúng ta chờ xem!"
Tiền tiên sinh buông ra lời tàn nhẫn, vẻ mặt tàn nhẫn, lập tức quay đầu đi ra khỏi hội trường. Liêm tiên sinh cũng không có biểu tình không thoải mái, nói:
"Ngượng ngùng, để các vị xem náo nhiệt."
Mọi người đều thực xấu hổ, không nghĩ tới gặp kẻ điên, nhanh lắc lắc đầu, đều nói không có việc gì.
Trước đây Tạ Nhất đã nghe các đồng nghiệp nói qua, Liêm tiên sinh có người bạn đột nhiên ngã xuống cầu thang chết, là sự cố ngoài ý muốn. Lúc ấy Tạ Nhất không tin tưởng lắm, hiện tại vừa nghe Tiền tiên sinh nói, đột nhiên liền nghĩ tới cái này. Bất quá việc này cũng không thể khẳng định, hơn nữa Tạ Nhất cũng không quan tâm, liền nhanh theo các đồng nghiệp đi bên cạnh thiết kế.
Nhóm Tạ Nhất vừa đi, Liêm tiên sinh sắc mặt tức khắc trầm xuống, trên mặt đều là u ám. Liêm Vũ thấp giọng nói:
"Tiên sinh, có cần tôi đi xử lý?"
Liêm tiên sinh nâng tay, ý bảo không cần. Liêm Vũ nói:
"Nhưng thời điểm triển lãm, hắn lại chạy tới hội trường, Tiên sinh......"
Liêm tiên sinh lắc tay, nói:
"Sẽ không ai tin hắn nói."
Liêm Vũ còn muốn nói cái gì, nhưng cũng không nói, gật gật đầu, thực thuận theo nói:
"Dạ, tiên sinh."
Sau khi có chút chuyện xấu hổ, nhóm người Tạ Nhất nhanh chóng triển khai phát thảo thiết kế hội trường. Cuối giờ mọi người liền tính toán đi trở về. Thòi điểm cùng nhau đi ra khỏi hội trường, liền thấy được một chiếc Land Rover màu đen ngừng ở đường cái bên cạnh.
Thương Khâu ngồi ở vị trí lái, một thân màu đen, mang kính râm, thoạt nhìn sành điệu vô cùng, còn đặc biệt soái khí.
Thương Khâu nhìn thấy Tạ Nhất, mở cửa xe đi xuống, nói:
"Tạ Nhất."
Có lẽ là bởi vì Thương Khâu quá soái, cho nên hắn kêu Tạ Nhất, ánh mắt tất cả đều xoay lại, gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Nhất.
Tạ Nhất gãi gãi cằm, chạy nhanh lên xe. Vì tránh cho xấu hổ, còn nhiệt tình mời mọi người quá gian một đoạn đường.
Hôm nay tới không ít đồng nghiệp, không chỉ là tổ Tạ Nhất. Bởi vì hội trường yêu cầu thiết kế rất nhiều, cho nên còn có tổ khác tới hỗ trợ. Khẳng định không phải tất cả đều có thể đi cùng xe. Những người không tiện đường liền chuẩn bị tự mình đón xe buýt, hoặc là ngồi xe điện ngầm. Bất quá có vài cô gái nhìn thấy Thương Khâu, lập tức đôi mắt không dời, thẹn thùng ngượng ngùng muốn đi cùng xe.
Lên xe, Tạ Nhất ngồi ở ghế phụ, Thương Khâu lái xe, phía sau là mấy nữ đồng nghiệp. Bọn họ muốn hỏi chuyện Thương Khâu, liền ngượng ngùng nói:
"Tạ Nhất, bạn anh làm gì, đang ở nơi nào a?"
Một nữ đồng nghiệp lấy dũng khí hỏi. Tạ Nhất vừa nghe, liền biết những cô gái này tám phần là coi trọng Thương Khâu. Tạ Nhất vốn định qua loa lấy lệ một chút, kết quả liền nghe Thương Khâu nhàn nhạt mở miệng nói:
"Chúng tôi ở cùng nhà."
"Phốc!!"
Tạ Nhất muốn phun ra, thiếu chút nữa tất cả đều cống hiến cho kính chắn gió.
Từ kính chiếu hậu, Tạ Nhất nhìn biểu tình các đồng nghiệp thập phần chấn kinh. Tạ Nhất vội vàng nói:
"A... Tôi... Tôi là khách trọ nhà Thương Khâu."
Bất quá Tạ Nhất cứu vãn tựa hồ có điểm xấu hổ. Các nữ đồng nghiệp chỉ nghĩ là đang qua loa lấy lệ. Khi Tạ Nhất lừa mình dối người, cảm thấy chính mình cứu vãng cũng không tệ lắm, Thương Khâu nhìn nhìn, bình tĩnh nói:
"Hôm nay buổi tối ăn cái gì? Ngày mai tôi có một vụ án, khả năng tối mới về đến nhà."
Các đồng nghiệp:
"......"
Tạ Nhất:
"......"
Đừng, đừng hiểu lầm......
Trên xe nháy mắt phi thường xấu hổ, không có người nói lời nào. Tạ Nhất muốn giảm bớt xấu hổ, bất quá Thương Khâu luôn là quấy rối.
Tạ Nhất nói một chuyện cười, trên xe không khí tuy rằng vẫn là thực ngưng trọng, bất quá một nam đồng nghiệp cùng tổ Tạ Nhất cũng hỗ trợ tạo không khí. Tạ Nhất tức khắc cảm động đến rơi nước mắt. Liền ở ngay lúc này, Thương Khâu đột nhiên nói:
“Lần trước bánh vòng phủ hơn nhiều đường, tôi thích ngọt. Ngày mai buổi sáng tôi muốn ăn trứng lòng đào.”
Tạ Nhất:
“……”
Tạ Nhất thiếu chút nữa từ ghế phụ ngồi xổm xuống ôm đầu. Phía sau các nữ đồng nghiệp lại một lần nữa lâm vào không khí xấu hổ. Thương Khâu còn là vẻ mặt trấn định bổ sung.
“Trứng lòng đào, hai cái.”
Tạ Nhất đành phải gật đầu có lệ với Thương Khâu, muốn cho hắn đem chuyện này bỏ qua đi.
Nữ đồng nghiệp nói:
“Ngượng ngùng, em đột nhiên nghĩ đến có việc gấp, có thể dừng ở trạm tàu điện ngầm phía trước được không?”
Thương Khâu thật biết lẽ phải, thực mau dừng lại xe. Các nữ đồng nghiệp nhanh xuống xe, xấu hổ phất tay từ biệt, sau đó liền đi thật vội vã. Sau đó nam đồng nghiệp cũng xuống xe, bất quá cũng không có lập tức đi, mà là đi đến ghế phụ vỗ vỗ vai Tạ Nhất. Tạ Nhất thấy vẻ mặt của hắn, tức khắc cảm thấy hắn hiểu lầm cái gì, vội vàng nói:
“Tôi cần giải thích một chút……”
Nam đồng nghiệp vội vàng nói:
“Không, không cần giải thích, yên tâm đi, tôi có thể hiểu.”
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
“Hiểu cái gì?”
Đồng nghiệp nam còn nhướng mày, lại nhìn nhìn Thương Khâu, biểu tình rõ ràng.
Tuyệt đối là hiểu lầm!
Tạ Nhất vừa muốn nói chuyện, nam đồng nghiệp đã nói:
“Yên tâm, tôi sẽ không nói bậy, các người mau về nhà đi.”
Đồng nghiệp nam nói xong cũng đi đến trạm tàu điện ngầm. HunhHn786 Tạ Nhất yên lặng xoa mặt mình, quay đầu nhìn mặt vô biểu tình Thương Khâu, nói:
“Anh cố ý hại tôi?”
Thương Khâu lại là vẻ mặt bình tĩnh, giống như thiên sứ, trên mặt hiện ra dòng chữ “tôi nghe không hiểu cậu nói gì”.
“Cái gì?”
Tạ Nhất:
“……”
Thiếu chút nữa đã quên, Thương Khâu có thâm niên là người đàn ông ấm áp mê hoặc các cô gái. Tạ Nhất đấu không lại Thương Khâu, thành thành thật thật về nhà làm cơm cho Thương Khâu.
Ngày hôm sau Tạ Nhất còn phải chạy tới hội trường triển lãm, mấy ngày liên tục phải đi. Buổi sáng Tạ Nhất làm cho Thương Khâu trứng lòng đào mà hắn thích. Hôm nay Tiểu Bạch vốn ở nhà ăn cơm, bất quá sáng sớm Phùng Tam đã tới. Phùng Tam nói hôm nay có ngày nghỉ, muốn mang Tiểu Bạch đi chơi, rất sớm liền đi rồi.
Tạ Nhất cũng làm hai cái trứng lòng đào cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch không ăn sáng liền đi rồi, vì thế này hai cái trứng lòng đào đã bị Thương Khâu nhận thầu. Mí mắt Tạ Nhất nhảy lên nhìn Thương Khâu ăn trứng lòng đào, nói:
“Anh ăn nhiều trứng gà có khó tiêu hóa không? Muốn tôi chuẩn bị thuốc tiêu hóa không?”
Thương Khâu không nói chuyện, chỉ là đem cái trứng cuối cùng bỏ vào trong miệng, ngay sau đó còn nhẹ nhàng đem ngón tay liếm liếm.
“Tạch!”
Cũng không biết vì sao, Tạ Nhất có chút mặt đỏ tai hồng, chạy nhanh đem bao tay da ném cho Thương Khâu, nói:
“Cẩn thận tay đau, nhanh mang vào.”
Thương Khâu còn cười một chút, giọng ôn nhu nói:
“Cảm ơn quan tâm.”
Tạ Nhất:
“……”
Tạ Nhất hầu hạ xong “Thương Khâu đại gia”, thực mau liền ra cửa. Hôm nay Thương Khâu vẫn phải dùng xe, Tạ Nhất tự mình ngồi xe buýt. Dọc theo đường đi, Tạ Nhất liền suy nghĩ.
Phải dùng biểu tình gì đối mặt các đồng nghiệp đây? Đây là một nhiệm vụ thực gian khổ!
Thời điểm Tạ Nhất đi vào nơi triển lãm, rất nhiều đồng nghiệp đã ở đó. Tạ Nhất vừa đi vào, các đồng nghiệp đang ríu rít đột nhiên im lặng, nháy mắt an tĩnh một mảnh. Sau đó hai ba giây, có người cười chào hỏi cùng Tạ Nhất.
Tạ Nhất:
“……”
Như vậy rõ ràng?!
Tạ Nhất căng da đầu đi vào, người cùng tổ đồng thời vội vàng lại đây, cùng Tạ Nhất kề vai sát cánh nói:
“Này Tạ ca! Ông xã nhà anh có điểm quen mắt.”
Tạ Nhất tức khắc đỉnh đầu bốc khói, mắt trợn trắng nói:
“Ông xã nhà cậu!”
Đồng nghiệp cười nói:
“Ai, tôi cong cũng phải tìm người soái như vậy, quá soái đi. Rốt cuộc tên là gì a?”
Tạ Nhất tức giận nói:
“Đi đi đi, tránh một bên đi.”
Đồng nghiệp nói:
“Tạ ca, đừng thẹn thùng mà.”
Một đồng nghiệp khác nói:
“Tôi thấy sao có điểm quen mắt. Lúc trước ở cửa hàng tiện lợi đối diện công ty chúng ta, mua thức ăn cho mèo. Soái ca cửa hàng tiện lợi có phải hay không?”
Tạ Nhất bất đắc dĩ.
Tiểu tử thúi này còn nhớ rõ ràng. Về sau không thể để Thương Khâu xuất hiện ở chung quanh công ty mình, sẽ khiến cho mọi người hiểu lầm!
Thực mau mọi người liền bắt đầu làm việc, không có thời gian trêu chọc Tạ Nhất. Từng người đi bận rộn, Tạ Nhất lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cũng đi làm công việc của mình.
Thời điểm ăn trưa, các đồng nghiệp vẫn trêu chọc Tạ Nhất, vẫn luôn hỏi Tạ Nhất người kia tên gọi là gì. Tạ Nhất bất đắc dĩ nói:
“Thương Khâu. Hắn là chủ nhà mà thôi.”
Đồng nghiệp cười nói:
“Thương Khâu. Thương ca là người Hà Nam sao? Chủ nhà a! Chủ nhà tốt nha!”
Tạ Nhất cảm thấy hắn cười không ý tốt. Đồng nghiệp lại nói:
“Thương ca đang làm gì, công tác ở đâu? Hắn toàn thân hàng hiệu. Tôi liếc mắt một cái liền đã nhìn ra hàng cao cấp, hơn nữa vẫn là số lượng có hạn. Rất quý, hiện tại có tiền cũng mua không được.”
Tạ Nhất ậm ừ một chút, không thể nói là người đuổi ma, vì thế nói:
“Làm công việc tự do thôi, ngày thường cũng ít đi làm.”
Các đồng nghiệp bóp cổ tay, nói:
“Cái gì? Làm công việc tự do? Tôi đây đi làm kiếm tiền còn không thể mua quần áo đắt tiền như vậy. Thật quá hâm mộ!”
Một đồng nghiệp khác nói:
“Vậy cậu đi xin nghỉ đi? Ở trong nhà ngồi xổm đi! Ha ha ha……”
Các đồng nghiệp cười ầm lên một trận. Một người vỗ vai Tạ Nhất, nói:
“Thương ca bao nhiêu tuổi rồi. Một mình ở bên ngoài, trong nhà có anh chị em gì không?”
Tạ Nhất hồ nghi nhìn hắn, nói:
“Cậu tra hộ khẩu à?”
Đồng nghiệp cười nói:
“Đương nhiên, Tạ ca chính là tổ trưởng của chúng tôi, không có anh vất vả cần cù lao động chúng tôi chính là ăn không ngồi rồi. Cho nên tất nhiên phải tra hộ khẩu nhà bạn trai cho tổ trưởng, giúp anh nhìn xem có phải người tốt hay không.”
Tạ Nhất tức khắc đau đầu không thôi, nói:
“Thật sự không phải, không phải bạn trai. Tôi không có bạn trai, tính hướng tôi thẳng tắp, thẳng tắp đó!”
Các đồng nghiệp hài hước nhìn Tạ Nhất, nói:
“Thẳng tắp? Vậy Tạ ca có bạn gái không?”
Tạ Nhất:
“……”
Đột nhiên không lời để nói. Cảm giác đầu gối đau quá. Chắc bị bọn này đem đầu gối đâm nát rồi!
Tạ Nhất ăn cơm, lấy cớ mình muốn đi toilet, liền đứng lên đi. Tức muốn chết, thật muốn gọi điện thoại cho Thương Khâu, nói hắn nhìn xem đã làm chuyện tốt gì.
Tạ Nhất vào toilet, rửa tay. Lúc này trong gương đột nhiên hiện xoẹt qua cái bóng, tựa hồ phía sau có người. Tạ Nhất không quá chú ý, ngẩng đầu lên, không thấy được trong gương có người. Cửa toilet mở ra, hơn nữa đối diện là hành lang, Tạ Nhất phỏng chừng là vừa mới có người đi qua, cho nên mới có bóng ở trong gương thoảng qua. Cũng không có để ý, Tạ Nhất tiếp tục rửa tay, sau đó rút tờ khăn giấy lau khô tay.
Thời điểm lau tay, trong gương lại nhoáng lên. Tuyệt đối là một cái bóng đen, cũng không phải Tạ Nhất nhìn lầm. Cái bóng này lần thứ hai lung lay xoẹt qua, Tạ Nhất có chút tò mò rốt cuộc là cái gì.
Bởi vì hiện tại đồ vật đã bắt đầu lục đục dọn vào. Lần này triển lãm phi thường to lớn, rất nhiều người trong lĩnh vực đều sẽ tới. Rốt cuộc sản phẩm triển lãm là khoa học kỹ thuật cao cùng tiên tiến nhất. Liêm tiên sinh còn thuê rất nhiều bảo an, chỉ sợ sẽ có người tới trộm cướp. Tạ Nhất nghĩ thầm.
Không phải là ăn trộm chứ? Lén lút như vậy!
Vì thế Tạ Nhất nhanh đem giấy ném vào sọt rác, lập tức đuổi theo bóng đen ra khỏi toilet.
Bóng đen chợt lóe liền đi qua, tựa hồ vẫn luôn đi phía trước. Tạ Nhất theo hành lang đi về phía trước.
Phía trước hình như là thang máy dùng để cho công nhân vận chuyển hàng hoá và thiết bị. Không có bật đèn, Tạ Nhất tiếp tục đi tới, cái gì cũng không thấy rõ, bất quá mơ hồ thấy được một bóng người lúc ẩn lúc hiện. Tạ Nhất chạy nhanh đuổi theo, đẩy cửa lối đi đến chỗ thang máy.
“Rầm!”
Tạ Nhất tức khắc trợn tròn mắt…
Bởi vì bên trong không có nhân vật khả nghi ăn trộm, mà là Liêm tiên sinh cùng trợ lý Liêm Vũ.
Liêm tiên sinh một thân tây trang màu xám bạc, áo mũ chỉnh tề, ngồi ở trên xe lăn, thoạt nhìn lịch sự ôn nhu. Mà Liêm Vũ lại là một thân tây trang màu đen, mang bao tay trắng. Hắn ngồi ở trên người Liêm tiên sinh, hai người thế nhưng đang… hôn môi.
Tạ Nhất tức khắc cảm giác không nên xem. Lần trước ở toilet quán bar đã nghe thấy được, chỉ sợ Liêm tiên sinh cùng Liêm Vũ là tình nhân. Bất quá khi đó cách cửa phòng toilet, đối phương không có nhìn thấy. Lần này không giống, vừa rồi đột nhiên Tạ Nhất đẩy cửa ra liền thấy tình huống xấu hổ.
Liêm Vũ hoảng sợ, nhanh từ trên người Liêm tiên sinh xuống dưới. Liêm tiên sinh lại trấn định, sắc mặt cũng không có biến, vẫn là như thường. Liền ở ngay lúc này.
“Đinh”
Thang máy tới, Liêm tiên sinh vào thang máy, cười nói với Liêm Vũ:
“Sự tình ở triển lãm giao cho cậu, tôi về phòng làm việc trước.”
Liêm Vũ vội vàng nói:
“Dạ, tiên sinh.”
Thực mau, cửa thang máy chậm rãi đóng. Tạ Nhất mí mắt giật kinh hoàng, cảm giác mình xấu hổ muốn chết. Tựa như cuồng rình trộm, ngượng ngùng hướng Liêm Vũ cười cười, nói:
“Tôi sẽ không nói bậy.”
Liêm Vũ cũng cười cười, thái độ thực ôn hòa cung kính, nói:
“Tạ tiên sinh, không biết ngài như thế nào mà đến bên này.”
Tạ Nhất nhanh nói:
“Tôi vừa rồi nhìn thấy một bóng người chạy hướng bên này. Tôi tưởng ăn trộm, liền theo ở phía sau lại đây.”
Liêm Vũ nói:
“Cũng không có người nào lại đây.”
Tạ Nhất xấu hổ gãi gãi cằm, nói:
“Vậy…… vậy có thể là nhìn lầm rồi, có lẽ là chỉ mèo hoang chạy vào.”
Liêm Vũ gật gật đầu, nói:
“Tạ tiên sinh, không biết thiết kế bố trí thế nào rồi?”
Tạ Nhất nhanh cùng Liêm Vũ nói chuyện, lúc này mới giảm bớt một ít xấu hổ.
Hai người thực mau về tới hội trường. Những người khác đều ở đó. Đã qua thời gian nghỉ trưa, mọi người lại bắt đầu khẩn trương làm việc. Tạ Nhất cũng trở về công việc. Những người khác đều không có phát hiện Tạ Nhất xấu hổ, còn tới bàn bạc với Tạ Nhất.
Hôm nay bọn họ thiết kế cơ bản, ngày mai có thể nghiệm thu công trình, cơ bản là có thể một tay giao tiền một tay giao hàng. Liêm tiên sinh thực dễ nói chuyện, không có yêu cầu hà khắc, cũng không đột nhiên đổi ý tưởng, hoặc là đổi cái này đổi cái kia, bởi vậy mọi người làm việc đều rất vui vẻ.
Liêm tiên sinh vẫn không có xuất hiện, buổi chiều đều là Liêm Vũ ở bên cạnh. Có gì mọi người trực tiếp hỏi ý kiến Liêm Vũ là được HunhHn786.
Tạ Nhất cùng các đồng nghiệp đang bận rộn lắp đặt ở cửa đại sảnh, liền nghe được.
“Ầm!!!”
Ngay sau đó là
“Xoảng!!”
Chỗ Liêm Vũ đứng, trên đỉnh đầu có cái đèn, không biết sao lại đột nhiên lóe vài cái liền phát nổ. Tạ Nhất đứng ở bên cạnh, thấy rõ ràng, tức khắc không chút suy nghĩ, chạy tiến lên xô Liêm Vũ ra.
Hai người ngã trên mặt đất, lăn ra ngoài. Mảnh vỡ bóng đèn ào ào rơi xuống, có chút đáng sợ. Mọi người đều lắp bắp kinh hãi, vội vàng qua đi nâng Tạ Nhất cùng Liêm Vũ, nói:
“Không có việc gì chứ?”
Tạ Nhất vẫy vẫy tay, nói.
“Tôi không có việc gì. Tôi không có việc gì.”
Liêm Vũ đứng lên, nói:
“Tạ tiên sinh không gì chứ.”
Bóng đèn trên đỉnh đầu đột nhiên phát nổ, không biết là nguyên nhân gì. Mọi người nhanh dọn sạch mảnh vỡ, tìm người tới đổi bóng đèn. Bất quá người phụ trách thiết bị điện của khu triển lãm không ở đây, bất ngờ có việc đi ra ngoài. Không có ai đổi bóng đèn, Tạ Nhất dứt khoát nói:
“Tôi làm, đổi cái bóng đèn mà thôi.”
Đồng nghiệp nói:
“Tạ ca, có chút cao, còn phải leo thang, chờ nhân viên công tác lại đây đi, vốn dĩ chính chuyện của bọn họ.”
Tạ Nhất cũng không muốn chờ, quá chậm trễ thời gian. Chỉ là cái bóng đèn mà thôi, vì thế Tạ Nhất đem cây thang lại đặt ở phía dưới. Các đồng nghiệp đỡ cây thang, Tạ Nhất leo lên, chuẩn bị đổi bóng đèn.
Tạ Nhất trước kia ở nhà cũng tự mình thay bóng đèn, cũng có kỹ thuật. Lần này chỉ là tương đối cao mà thôi, không có gì để lo lắng.
Tạ Nhất lên trên, đứng ở đỉnh cây thang, giơ tay đem bóng đèn nâng lên, chuẩn bị thay vào.
Bất quá ngay trong nháy mắt này, Tạ Nhất tựa hồ thấy được cái bóng đen lướt qua trước mặt. Phi thường âm lãnh, mang theo gió lạnh, như là khối băng. Tạ Nhất hoảng sợ, ngẩng đầu lên, nhưng bóng đen lại biến mất, cái gì cũng không có, hình như là Tạ Nhất ảo giác.
“Tạ ca? Làm sao vậy? Không được sao?”
“Có phải không khớp hay không?”
Tạ Nhất nghe được đồng nghiệp phía dưới nói chuyện, nhanh lên tiếng.
“Không có việc gì, không có việc gì, hơi cao một chút.”
Các đồng nghiệp cũng không có phát hiện bất luận cái gì dị thường. Tạ Nhất nhanh đem bóng đèn gắn vào, sau đó chuẩn bị xuống dưới.
Ngay trong nháy mắt này.
“Vèo”
Lần này Tạ Nhất không thấy được bóng đen nhưng cảm giác được gió lạnh, theo sau chính là mọi người hô to.
“Tạ ca!!!”
“Trời ơi!!”
“Tạ ca!”
Tạ Nhất cũng không biết chuyện gì xảy ra, cây thang đột nhiên phát ra âm thanh “xoạt!!”. Thế nhưng cây thang nháy mắt liền tách rời. Tạ Nhất cảm giác dưới chân mất chống đỡ, thân thể ngửa ra sau liền rơi xuống, cũng không kịp phản ứng.
“Phịch!!!”
Một âm thanh vang lên. Tạ Nhất rơi xuống. Choáng váng, trong nháy mắt trước mắt biến thành màu đen, Tạ Nhất chỉ cảm thấy cánh tay đặc biệt đau, đau đến chảy mồ hôi lạnh.
“Tạ ca!”
“Tạ ca!!”
Mọi người xông tới, đem Tạ Nhất từ trên mặt đất nâng dậy. Cũng không ai nghĩ tới cây thang đột nhiên liền tách ra, còn có vài đồng nghiệp bị cây thang rơi rụng đập trúng người. Bất quá cũng không có gì, nặng nhất chính là bầm một khối mà thôi. Nhưng Tạ Nhất không giống vậy, từ chỗ cao ngã xuống, cánh tay tức khắc liền không động được, đầy mặt đều là mồ hôi lạnh, còn có chút bất tỉnh.
Mọi người đều chấn kinh, nhanh đỡ Tạ Nhất lên, nói:
“Mau mau, đưa đến bệnh viện!”
Tạ Nhất được đưa đến bệnh viện. Phần đầu có chút chấn động, không chỉ như vậy, cánh tay bị thương. Không đến mức gãy xương, bất quá sưng lên thật lớn một khối, lại là tay phải, phi thường không tiện.
Mọi người mang Tạ Nhất đi kiểm tra. Bởi vì Tạ Nhất có chút chấn động não, không ăn được gì, cho nên bác sĩ cho truyền dịch. Cả buổi chiều phải ở bệnh viện truyền dịch, xong dịch có thể về nhà nằm nghỉ ngơi, cũng không có gì nguy hiểm tính mạng.
Tạ Nhất khó chịu lợi hại, cánh tay sưng lên, còn não chấn động, cảm giác đầu mình thiếu chút nữa thành tào phớ (tàu hủ).
Tạ Nhất ở phòng cấp cứu truyền dịch, các đồng nghiệp bận trước bận sau hỗ trợ làm giấy tờ đóng viện phí lấy thuốc vân vân, còn có đồng nghiệp ngồi bẻn Tạ Nhất, nói:
“Tạ ca, thế nào, tốt chút nào không?”
Tạ Nhất gật gật đầu, nói:
“Chỉ hơi chút chút choáng váng, không có gì cả.”
Các đồng nghiệp lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói:
“Nga đúng rồi, Tạ ca, di động của anh vừa rồi rớt, tôi vẫn luôn giúp anh cầm đây.”
Tạ Nhất tiếp nhận lại điện thoại, dùng tay trái gian nan đem di động bỏ vào túi. Di động bị rơi, góc màn hình có điểm “dập nát như gãy xương”, thoạt nhìn đáng thương vô cùng.
Đồng nghiệp lại nói:
“Trong chốc lát xong truyền dịch, Tạ ca liền về nhà đi thôi. Chỉ còn lại có một ít việc, chúng tôi có thể hoàn thành.”
Tạ Nhất nói:
“Vậy phiền toái mọi người.”
Đồng nghiệp nói:
“Đây có cái gì phiền toái? Anh nghỉ ngơi…… A đúng rồi, vừa rồi tôi dùng di động gọi điện thoại cho Thương ca. Anh ấy nói lập tức liền tới đây, đang ở trên đường đến bên này.”
Tạ Nhất kinh ngạc mở to hai mắt, cảm giác trong nháy mắt đầu không hôn mê, nói:
“Cậu gọi cho Thương Khâu?!”
Đồng nghiệp nói:
“Đúng vậy, làm sao?”
Tạ Nhất bất đắc dĩ nói:
“Cậu sao gọi cho hắn a. Hôm nay hình như hắn còn có việc bận, buổi chiều cũng không có thời gian.”
Ngày hôm qua ở trên xe Thương Khâu đã nói qua, hắn hôm nay có việc, khả năng tối mới về nhà. Hiện tại hẳn là đang bận.
Đồng nghiệp nói:
“Đương nhiên bởi vì Thương ca là bạn trai của anh. Anh bị thương, Thương ca khẳng định phải biết chứ.”
Tạ Nhất vội vàng nói:
“Thật không phải, chúng tôi không phải cái loại quan hệ đó.”
Đồng nghiệp cười tủm tỉm, vẻ mặt tôi hiểu, nói:
“Anh yên tâm đi, chúng tôi sẽ không nói bậy, giám đốc căn bản không biết. Còn nữa, bởi vì nhờ Tạ ca chúng tôi mới có được cái hạng mục này, phần trăm được chia bao nhiêu chứ. Lần này kiếm lợi lớn, những đồng nghiệp nữ cũng không dám nói bậy, bằng không không trích phần trăm cho họ. Các cô ấy cũng hiểu…… Ai không phải tôi nói, Thương ca thật là quá phong độ, rốt cuộc đẹp trai như vậy. Anh nhìn xem ngày hôm qua những đồng nghiệp nữ biến sắc, đúng là thương tâm. Ha ha đặc biệt sốc……”
Tạ Nhất:
“……”
Đồng nghiệp tiếp tục nói:
“Đúng rồi, Thương ca cũng thực khẩn trương a. Nghe nói anh bị thương khẩn trương nói lập tức liền chạy tới.”
Đang nói chuyện, cửa phòng đã bị đẩy ra. Vô cùng lo lắng, đồng nghiệp lập tức nói:
“A, Thương ca tới!”
Thương Khâu thật sự tới, trên trán có chút mồ hôi. Đem áo khoác cởi ra treo ở cánh tay, thoạt nhìn vội vã, hắn bước lại, nói:
“Sao bị thương?”
Tạ Nhất thấy hắn thật sự tới, có chút giật mình. Rốt cuộc bọn họ chỉ là khách trọ cùng chủ nhà, tuy rằng rất nhiều người hiểu lầm. Còn nữa, chiều nay Thương Khâu có việc, hiện tại chỉ sợ đang bận, Tạ Nhất không nghĩ tới hắn đột nhiên liền tới đây, tuyệt đối đem việc làm ăn đặt ở một bên.
Nói thật ra, trong nháy mắt Tạ Nhất trong lòng còn có điểm giật mình, không biết là cảm giác gì.
Đồng nghiệp nói:
“Bóng đèn hỏng, thời điểm đổi bóng đèn cây thang đột nhiên tách ra. Tạ ca từ trên cây thang rơi xuống, cánh tay bị thương, có chút chấn động não.”
Thương Khâu vừa nghe, sắc mặt lập tức không tốt, mặt trầm xuống. Tạ Nhất vội vàng nói:
“Đã không có việc gì, truyền dịch xong là có thể về nhà.”
Đồng nghiệp nhanh đứng lên, cười nói:
“Các người ở chờ trong chốc lát, tôi đây về hội trường triển lãm.”
Tạ Nhất gật gật đầu. Đồng nghiệp thực đi ra, trong phòng chỉ còn lại Tạ Nhất cùng Thương Khâu. Tạ Nhất nói:
“Sao anh lại tới đây? Hôm nay không phải rất bận sao?”
Thương Khâu đem áo gió đặt ở một bên ghế, ngồi xuống nhìn nhìn người đang truyền dịch còn trong chốc lát mới có thể rời đi.
“Vừa muốn đi gặp cố chủ, liền nhận được điện thoại của đồng nghiệp cậu. Nghe nói cậu xảy ra chuyện, tôi liền đem việc gác lại, ngày mai lại đi. Đường đến bệnh viện này kẹt xe, tôi đem xe đậu ở đường bên cạnh, đi tới đây.”
Tạ Nhất nhìn nhìn Thương Khâu. Áo sơmi ướt không ít, thời tiết như bây giờ, tuy rằng giữa trưa vẫn không quá nóng, buổi chiều cuối thu mát mẻ. Áo sơ mi của Thương Khâu ướt thành như vậy, khẳng định không phải đi tới, mà là chạy tới.
Tạ Nhất trong lòng phi thường cảm động, nói:
“Ngại ngùng, anh phải đi một chuyến.”
Thương Khâu nói:
“Không có việc gì, trong chốc lát xong truyền dịch, tôi đi lấy xe, cậu chờ một lát xuống lầu.”
Tạ Nhất muốn cùng nhau đi, Thương Khâu nói:
“Không phải não chấn động sao, ít di chuyển đi.”
Tạ Nhất bướng bỉnh bất quá thua Thương Khâu. Chờ xong truyền dịch, Thương Khâu tìm hộ lý tới giúp Tạ Nhất rút kim. Thương Khâu mua một chai nước cho Tạ Nhất. Để Tạ Nhất ngồi chờ một lát, hắn đi lấy xe.
Chỗ Thương Khâu đậu xe quả nhiên không gần. Tạ Nhất đợi một hồi lâu Thương Khâu mới gọi điện thoại. Tạ Nhất đi xuống lầu, lên xe, hai người cùng nhau về nhà.
Vào nhà, Thương Khâu để Tạ Nhất ngồi ở trên sô pha, nói:
“Cậu nghỉ ngơi.”
Sau đó hắn tự mình đi phòng ngủ thay quần áo, ngay sau đó vào phòng bếp.
Không sai, vào bếp!
Tạ Nhất tức khắc căng thẳng.
Chẳng lẽ Thương Khâu muốn nấu cơm? Nhưng Thương Khâu không phải sát thủ phòng bếp sao? Nhớ rõ lần trước Thương Khâu nấu mì đã đem toàn bộ trứng gà ném vào nồi đun nước, thiếu chút nữa hù chết người!
Tạ Nhất còn nhớ rõ Thương Khâu muốn ăn trứng lòng đào, kết quả đem trứng gà bỏ vào lò vi sóng, còn rất nhiều việc như thế, rất nhiều rất nhiều. May mắn Thương Khâu đều là mua thức ăn cho mấy con mèo con dưới lầu ăn, bằng không Tạ Nhất cảm thấy, hắn khẳng định độc chết mấy con mèo.
Tạ Nhất có chút không yên tâm, bất quá hiện tại cánh tay rất đau, còn có chút chấn động não, cho nên liền thành thành thật thật ngồi ở trên sô pha.
Tạ Nhất thực nhàm chán, lấy ra di động ra chơi. Ma xui quỷ khiến mở ra app Tấn Giang, tìm chuyên mục của Tiểu Bạch click mở nhìn nhìn.
Tạ Nhất cảm thấy thật là không có tẩy sạch mình. Bởi vì Tiểu Bạch thế có truyện mới.
Phân loại là diễn sinh. Nói cách khác vẫn là đồng nghiệp văn!
Tạ Nhất cúi đầu nhìn nhìn.
Vai chính quả nhiên lại là Tạ Nhất cùng Thương Khâu!
Tạ Nhất cảm thấy mình là bị dọa lớn. Đã trải qua ABO cùng tiểu ca nhi không biết xấu hổ, Tạ Nhất cảm thấy không có gì sự tình gì có thể dọa mình, tuyệt đối không có bất luận cái gì có thể. Vì thế Tạ Nhất tâm thái thực nhẹ click mở truyện mới của Tiểu Bạch.
Tóm tắt là cái dạng này. Tạ Nhất là một ông chủ quán ăn đêm.
Cái này cùng Tạ Nhất ngoài đời cơ bản thực tương tự. Tạ Nhất cảm thấy thực bình thường, liền tiếp tục xem.
Có một ngày trên đường Tạ Nhất đi mở cửa quán bị một chiếc xe tải đụng phải, sau đó trực tiếp cán qua.
Tạ Nhất nhìn đến đây nhịn không được chửi tục một tiếng.
Thật là bạo lực máu me. Tiểu Bạch không hổ là con mình nha!
Tạ Nhất còn tưởng rằng mình bị cán thành trang giấy, nhưng cũng không phải như vậy. Bởi vì sau khi đã chết cũng không đến âm tào địa phủ, mà là phát sinh chuyện xuyên qua.
Vì thế ông chủ quán ăn đêm Tạ Nhất xuyên qua, xuyên đến… thế giới thú nhân.
“Thú nhân?!”
Tạ Nhất rống lớn một tiếng. Ở trong phòng bếp Thương Khâu cũng nghe thấy được tiếng rống. Hắn vội vàng đi ra xem xét tình huống. Tạ Nhất xấu hổ cười gượng hai tiếng, nói:
“Ha ha ha ha, không có việc gì. Tôi vừa mới ngủ…… gặp ác mộng, nói mê đó.”
Thương Khâu nhướng mày, nhàn nhạt nói:
“Có phải xem truyện mới của Tiểu Bạch cho nên ngủ nằm mơ?”
Tạ Nhất:
“……”
Vì cái gì Thương Khâu cũng xem rồi?!
Tạ Nhất thiếu chút nữa đã quên, Thương Khâu chính là mê truyện của Tiểu Bạch.
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
“Rất thú vị.”
Hắn nói, quay đầu lại vào phòng bếp.
Tạ Nhất không thể không thừa nhận, vừa rồi còn cảm thấy mình không có khả năng bị dọa, rốt cuộc mình là bị dọa lớn. Kết quả hiện tại thật sự có chút run sợ trong lòng. Đầu không choáng váng, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Tiếp tục xem, Tạ Nhất muốn nhìn xem có phải biến thành chuyện kinh dị hay không.
Tạ Nhất xuyên qua đến thế giới thú nhân, biến thành một giống cái quý hiếm.
Giống cái?!
Tạ Nhất lúc này chỉ là ở trong lòng rống lên một tiếng. May mắn không có rống to ra tiếng, bằng không quá mất mặt.
Bộ lạc thú nhân đánh nhau. Tạ Nhất xuyên qua thành tiểu giống cái ở trên chiến trường, bị thú nhân trong bộ lạc phát hiện. Vì thế bởi vì Tạ Nhất là giống cái phi thường hi hữu, cho nên Tạ Nhất bị bắt, trở thành bảo vật hiến cho thủ lĩnh Thương Khâu.
Thực hay Thương Khâu xuất hiện.
Kế đó chính là phần cao trào. Vì thế thủ lĩnh thú nhân đem Tạ Nhất giam cầm, trên cổ buộc xiềng xích, mở miệng chính là “mèo con của ta, ngươi nhìn thực ngon miệng, sinh cho ta mấy tiểu thú đi.”
Tạ Nhất kêu rên một tiếng, che lại đầu, cảm giác lại bắt đầu đau đầu.
Nhất định là di chứng chấn động não!
Tạ Nhất vung tay muốn ném điện thoại, thật sự không đành lòng xem tiếp. Tạ Nhất cảm thấy mình vẫn là quá non. Thế nhưng cảm thấy trừ bỏ ABO cùng tiểu ca nhi thì không có cái gì có thể dọa mình nữa.
Thật sự quá non!
Tạ Nhất vẻ mặt trắng bệch ngã trên sô pha, thật sự không dám lại xem di động. Vì thế mở TV chuẩn bị giải buồn, nhưng cũng không có gì hay, nhìn nhìn một chút liền ngủ rồi.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
96 chương
285 chương