Quán ăn đêm kỳ lạ
Chương 37 : Bánh ngọt
Tạ Nhất chỉ cảm thấy cổ tay đau. Nhưng nháy mắt không còn đau, trong đầu một mảnh choáng váng, trời đất quay cuồng. Chờ ổn định, Tạ Nhất mới mở mắt.
“Tạ Nhất! Tạ Nhất? Mau tỉnh lại!”
Có người ở bên tai gọi Tạ Nhất, giọng thực trong trẻo, mang theo nghiêm túc. Tạ Nhất có chút phản ứng không kịp, nhanh chóng nhìn bốn phía.
Trần nhà, tủ đầu giường, còn có đèn tường. Đây là ở trong nhà Thương Khâu!
Tạ Nhất cũng bất chấp mình choáng váng đầu, đột nhiên ngồi dậy, nói:
“Đây là có chuyện gì?!”
Ngồi dậy lập tức thấy được người vừa rồi nói chuyện, là Thanh Cốt.
Thanh Cốt sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn thập phần mỏi mệt. Thanh Cốt ngày thường đều thực hoạt bát. Tạ Nhất là lần đầu nhìn thấy hắn như vậy. Thanh Cốt vội vàng đỡ Tạ Nhất, nói:
“Thương Khâu nói anh có nguy hiểm, muốn tôi lập tức đem các người đổi lại. Anh cảm giác thế nào? Pháp thuật của tôi cũng là lần đầu tiên dùng làm việc này.”
Tạ Nhất đã bất chấp Thanh Cốt nói những lời này, vội vàng nói:
“Đổi?! Thương Khâu đâu? Vậy Thương Khâu chẳng phải là có nguy hiểm? Tôi muốn đi tìm……”
Tạ Nhất nói, lại muốn rời giường. Vừa bước chân xuống giường, tức khắc chân có chút mềm, thiếu chút nữa trực tiếp quỳ trên mặt đất, Tạ Nhất vội vàng dùng tay chống đỡ mép giường.
Tạ Nhất thật sự trở về thân xác của mình, dáng người tuy rằng không lùn, nhưng cũng không tính cao lớn. Đôi tay cũng không còn mang bao tay da màu đen, chuyện quan trọng là tay không còn vết cắt.
Thanh Cốt nói:
“Tạ Nhất đừng có gấp. Thương Khâu sẽ không dễ dàng gặp nguy hiểm.”
Tạ Nhất vẫn thực gấp, phi thường hoảng. Thư ký kia chính là kẻ điên, bệnh tâm thần. Tạ Nhất sợ Thương Khâu không có chuẩn bị, vạn nhất bị gì thì làm sao đây. Hơn nữa thư ký kia cũng không đơn giản. Thương Khâu từng nói hơi thở Amy bị người dọn sạch, như vậy xem ra khẳng định là thư ký làm việc đó. Mà thư ký đang tìm lông chim vàng, rất có khả năng là giáo đồ của Đại Bồng tiên nhân.
Tưởng tượng đến Đại Bồng giáo điên khùng kia, Tạ Nhất càng thêm không bình tĩnh.
Thanh Cốt lại nói:
“Mà anh biết Thương Khâu ở nơi nào sao?”
Những lời này càng khiến Tạ Nhất lo lắng. Tạ Nhất không biết Thương Khâu ở nơi nào. Lúc ấy bị thư ký chích thuốc mê, sau đó mang đi, Tạ Nhất căn bản không thể biết đó là nơi nào. Tạ Nhất sửng sốt một chút, nói:
“Vậy… vậy làm sao bây giờ?”
“Đừng có gấp, anh không nhận ra sao? Thương Khâu không đơn giản.”
Tuy rằng Tạ Nhất cũng biết Thương Khâu không đơn giản, nhưng một tay Thương Khâu đã bị thương, cái này làm cho Tạ Nhất vẫn là không dễ chịu. Huống chi Thương Khâu lợi hại cũng là con người, Tạ Nhất vẫn là cảm thấy lo lắng.
Tạ Nhất đứng ngồi không yên, đi qua đi lại ở trong phòng, cuối cùng rốt cuộc chờ không được, nói:
“Không được, tôi muốn đi tìm....”
Thanh Cốt cũng ngăn không được Tạ Nhất, chạy nhanh theo Tạ Nhất ra ngoài.
“Cạch!”
Tạ Nhất vừa muốn đi mở cửa, kết quả cửa đột nhiên bị mở ra, là có người từ bên ngoài đi vào. Người nọ mặc quần áo màu đen, từ đầu tới đuôi đều là màu đen, trên tay còn mang bao tay da màu đen. Chẳng qua bao tay bên phải bị rách rồi, hơi chút lộ ra lòng bàn tay, vị trí cổ tay còn có chút chảy máu, máu thấm vào áo màu đen càng thêm thâm trầm.
“Thương Khâu!”
Tạ Nhất sửng sốt, ngay sau đó hô to. Đúng là Thương Khâu. Thương Khâu đứng ở cửa. Mở cửa đi vào, trên người hắn có rất nhiều vết máu, bất quá thoạt nhìn cũng không có gì đáng ngại. Biểu tình vẫn thực lãnh đạm, hắn nhìn Tạ Nhất gật gật đầu.
Tạ Nhất nhất thời kích động, đột nhiên liền xông lên, cho Thương Khâu một cái ôm, gắt gao ôm. Thương Khâu bị đâm vào, chấn động lui về phía sau một chút, ngay sau đó có chút sững sờ. Bất quá chỉ giây lát, hắn nâng tay lên vỗ vỗ phía sau lưng Tạ Nhất, nói:
“Hôm nay sao nhiệt tình như vậy?”
Bên kia Thanh Cốt nhìn thấy Thương Khâu đã trở lại, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, nói:
“Còn may anh động tác mau. Tạ Nhất cũng lo lắng muốn chết, vừa rồi vẫn luôn ở nhà loay hoay.”
Tạ Nhất vội vàng nói:
“Mau tiến vào, còn có chỗ khác bị thương không?”
Thương Khâu nâng nâng tay phải, ý bảo chỉ có tay phải bị thương, lại nói:
“Chỗ khác không phải máu của tôi.”
Tạ Nhất chạy nhanh tìm hòm thuốc ra. Lần trước Thương Khâu dùng hòm thuốc băng bó cho Tạ Nhất bị mảnh vỡ thủy tinh đâm, cho nên Tạ Nhất biết hòm thuốc ở nơi nào.
Thương Khâu ngồi ở trên sô pha. Tạ Nhất xử lý băng bó tay cho hắn. Động tác rất cẩn thận, hơn nữa nhanh chóng. Rửa sạch, bôi thuốc, cẩn thận quấn băng gạc, không quá chặt để ngừa kín gió, lại không thể quá lỏng bảo vệ không được miệng vết thương.
Tạ Nhất băng bó vết thương, thấy được bao tay cũng hỏng rồi, vội vàng kéo xuống, kiểm tra một chút. Thương Khâu hơi chút có chút kháng cự. Dù sao hắn chưa bao giờ lấy ra. Lần trước Thương Khâu cũng nói qua, lòng bàn tay hắn có dấu vết, đôi khi sẽ như bỏng cháy, đặc biệt là khi ra ánh sáng.
Tạ Nhất cũng nghĩ đến cái này, nhanh đem đèn bên cạnh tắt đi. Bốn phía một chút liền tối xuống, Thanh Cốt ngồi ở bên cạnh trêu ghẹo nói:
“Hả? Sao tắt đèn? Tôi còn ở bên cạnh đó. Các người đừng tắt đèn làm chuyện kỳ quái nha.”
Tạ Nhất trợn trắng, rồi nhanh kiểm tra bàn tay Thương Khâu. Cũng không có bị thương, thoạt nhìn thực bình thường. Nhưng Tạ Nhất nhớ rõ khi mình cùng Thương Khâu trao đổi, dấu vết trên bàn tay phát ra ánh hào quang. Tạ Nhất không khỏi duỗi tay đi vuốt ve lòng bàn tay Thương Khâu. Bởi vì sợ hắn đau, cho nên động tác thực nhẹ, phảng phất là lông chim quét ở lòng bàn tay, nhẹ nhàng, ngứa ngứa.
Thương Khâu cảm giác được Tạ Nhất vuốt ve, đột nhiên hô hấp căng thẳng. Hắn đột nhiên cầm tay Tạ Nhất. Bàn tay
Thương Khâu rất lớn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, toàn bộ tay phảng phất chính là một tác phẩm nghệ thuật. Ngày thường mang bao tay, thấy không rõ lắm nguyên trạng, hiện giờ tháo bao tay càng làm cảnh đẹp ý vui.
Thương Khâu trước kia cũng không tháo bao tay, xem như một loại tự mình bảo hộ. Hiện giờ đã không có bao tay, tay hai người còn nắm ở bên nhau, loại cảm giác chân thật này làm Tạ Nhất thực kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên nắm tay Thương Khâu. Tiếp xúc da thịt, Tạ Nhất cảm giác rõ ràng thân nhiệt hơi cao, còn có nhịp tim đập…
Tạ Nhất không biết chuyện gì xảy ra, tim đập đặc biệt mau.
Thương Khâu cầm tay Tạ Nhất, trong nháy mắt hai người cũng không nói chuyện, cứ như vậy trôi qua một giây, hai giây, ba giây…
Thời gian giống như ngưng động.
Ở trong bóng tối đôi mắt Thương Khâu sáng lên, gắt gao nhìn thẳng Tạ Nhất. Tạ Nhất bị hắn nhìn chằm chằm cả người nổi da gà, giọng nói khô khốc, muốn rút tay lại nhưng bị Thương Khâu nắm chắc. Tựa hồ có cái gì ái muội bao trùm ở chung quanh hai người.
Qua ước chừng năm giây, Thương Khâu mới buông lỏng tay ra, biểu tình thực bình đạm nói:
“Xong rồi.”
Tạ Nhất vội vàng nói:
“À à… xong rồi. Miệng vết thương đừng dính nước, rửa tay tắm rửa chú ý một chút.”
Thanh Cốt ở một bên không e ngại hai người ái muội, cười tủm tỉm nói:
“Có gì khó, anh giúp anh ta tắm rửa đi!”
Tạ Nhất tức khắc đỏ thẫm mặt, xoa xoa mặt, cảm thấy mình khả năng có chút không quá thích hợp, bằng không vì cái gì mặt đỏ. Tạ Nhất nhanh mở đèn, chuyển đề tài nói:
“Hung thủ thế nào? Còn đứa bé kia.”
Thương Khâu nói:
“Yên tâm, đã giao cho cảnh sát, cha mẹ của đứa bé thực mau có thể lãnh thi thể.”
Tạ Nhất nghe thấy cái này thở dài. Dù cha mẹ tìm được thi thể cũng không thay đổi được gì, rốt cuộc đứa bé đã chết, hơn nữa chết thảm như vậy. Tạ Nhất thấp giọng nói:
“Thật là bệnh tâm thần.”
Thương Khâu không nói chuyện, chỉ là nâng tay, từ trong túi lấy ra một thứ đặt lên bàn. Là một nhánh cây. Chính là thứ thư ký dùng khống chế Tạ Nhất lúc đó, giống như có tà thuật vậy.
Thương Khâu dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, nói:
“Thoạt nhìn hung thủ cùng Đại Bồng giáo có quan hệ.”
Tạ Nhất nói:
“Đúng đúng, cô ta còn ép hỏi tôi lông chim vàng ở nơi nào, lại vì lông chim vàng muốn đoạt bàn tay.”
Thanh Cốt ngồi ở một bên, nói:
“Lông chim vàng là thứ gì?”
Tạ Nhất nói:
“Cậu không phải đại quỷ sao? Cậu cũng không biết, tôi càng không biết.”
Thanh Cốt ngồi ở trên sô pha, lắc lắc chân, nói:
“Anh không biết rồi, quỷ không giống người, có khả năng ghi nhớ rất cao. Quỷ không có dương khí chỉ có âm khí. Âm khí là thứ kiên cố hấp thu không ngừng, cho nên hình thái của quỷ lơ lửng bất định. Chúng tôi ở dương gian, mỗi ngày mỗi lúc đều phải tiêu hao âm khí của mình đến tận hồn phi phách tán. Cho nên ký ức sẽ tiêu tán từng chút một, đến lúc ngay cả chấp niệm của bản thân lưu lại ở dương gian cũng quên sạch…”
Thanh Cốt nói, trên mặt khó có được mang theo một ít bi ai.Tạ Nhất chần chờ nói:
“Vậy cậu… ở dương gian vì chấp niệm gì?”
Thanh Cốt bĩu môi, nói:
“Có lẽ trước kia nhớ rõ, nhưng hiện tại không nhớ rõ.”
Thanh Cốt thuộc về cái loại lưu lạc ở dương gian thời gian quá dài, đã không nhớ rõ chấp niệm của mình. Thanh Cốt nói:
“Tôi chỉ nhớ rõ mình muốn tìm một người. Người nọ đối với tôi rất quan trọng. Tôi nợ người nọ… Nhưng người nọ là ai? Trông như thế nào? Cùng tôi có quan hệ gì? Rốt cuộc nợ người nọ cái gì? Thậm chí là nam hay là nữ, tôi cũng không nhớ rõ.”
Tạ Nhất vỗ vỗ bờ vai của hắn, coi như an ủi. Thanh Cốt ngày thường hi hi ha ha, khó được một lần mặt ủ mày ê, thoạt nhìn thật đúng là không thích ứng.
Tạ Nhất tính toán làm không khí sinh động một chút. Rốt cuộc vụ án ở công viên giải trí đã giải quyết, cũng buông xuống một tảng đá lớn. Thư ký sống lại sau ba năm, nếu không phải bọn họ, không biết còn bao nhiêu người bị bệnh tâm thần kia mổ bụng lấy nội tạng.
Tạ Nhất cười, nói:
“Ai, đáng tiếc, 300.000 Euro xem như ném đá vào sông.”
Lúc trước bọn họ bảo vệ Amy, Amy đồng ý công phu sư tử ngoạm của Thương Khâu, trả tổng cộng 300.000 Euro. Dựa theo tỉ suất hối đoái thấp nhất cũng có thể đổi hơn 2.000.000 tệ. Kia cũng không phải là số tiền nhỏ. Bất quá hiện tại Amy đã chết, cũng là hung thủ, cũng không ai trả tiền cho bọn họ.
Thương Khâu lại cười một tiếng, cong khóe miệng, nói:
“Cái này không cần lo lắng, có người sẽ đến trả tiền.”
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
“Hả? Là ai? Chẳng lẽ là trợ lý Tôn? Cũng không đúng a. Tôi phỏng chừng trợ lý Tôn hiện tại cũng không rảnh. Cảnh sát đã đến chỗ bọn họ.”
Tạ Nhất suy nghĩ, cũng không nghĩ ra rốt cuộc ai sẽ đến trả tiền cho bọn họ. Ít nhất Thanh Cốt đã đổi thân thể lại cho Thương Khâu và Tạ Nhất. Tạ Nhất lại biến trở về chính mình. Tuy rằng dáng người không cao lớn, cũng không có cơ bắp, mặt còn không có lãnh khốc như Thương Khâu, bất quá Tạ Nhất vẫn thích làm chính mình.
Thương Khâu một thân đều là máu, cần thay quần áo tắm rửa. Tạ Nhất cũng quyết định đi tắm rửa một cái. Tuy rằng cảm quan không nhạy bén, nhưng là từ địa phương khủng khiếp trở về, cũng nên tắm rửa một cái.
Thời điểm Tạ Nhất tắm rửa nhìn mình trong gương, cảm giác có chút không thật, liền duỗi tay sờ sờ. Sờ qua lúc sau mới cảm thấy mình hình như đặc biệt tự luyến, rốt cuộc tự sờ cái đó…
Tạ Nhất đổi trở về thân thể chính mình, kỳ thật rất cao hứng. Từ hôm nay trở đi, mình lại là Tạ Nhất. Chỉ có một việc không đặc biệt cao hứng. Đó chính là... gậy th*t size khủng không còn. Rốt cuộc đó là đồ vật của Thương Khâu.
Tạ Nhất nghĩ thầm.
Có phải nên tìm một cơ hội cùng Thương Khâu tham thảo một chút, rốt cuộc ăn cái gì mà có thể khủng như vậy?
Hai người tắm rửa thay quần áo, thời gian không còn sớm lắm, chuẩn bị đi đến quán ăn. Thanh Cốt đi theo bọn họ xuống lầu, cùng nhau tới quán.
A Lương đã ở đó. A Lương luôn là như thế, cần cù chăm chỉ, sinh hoạt giống như chỉ có quán ăn, chưa bao giờ xin nghỉ, đúng hạn đến làm việc. Thời điểm làm việc phi thường nhiệt tình thành thật, cũng cũng không đi chỗ nào chơi. Trừ Thanh Cốt, Tạ Nhất cũng không nghe nói A Lương có bạn gái hay bạn trai, cả bạn bình thường cũng không có.
Bọn họ đi đến, A Lương lập tức liền thấy được, cười nói:
“Ông chủ.”
Tạ Nhất trong lòng có chút vui mừng, bởi vì A Lương rốt cục là hướng về phía chính mình kêu, mà không phải hướng về phía Thương Khâu kêu.
A Lương lại đối với Thương Khâu nói:
“Thương đại ca.”
Thương Khâu nhàn nhạt gật gật đầu, xem như chào hỏi. A Lương trong lòng hồ nghi.
Thương đại ca mấy ngày nay thân thiện đột nhiên lại biến cao thâm khó đoán rồi!
Thanh Cốt nhảy nhảy lộc cộc chạy tới, treo ở trên lưng A Lương, cười nói:
“Anh Tỉnh!”
A Lương thấy Thanh Cốt gọi mình thân mật, đích xác thật cao hứng, bất quá có điểm ngượng ngùng. Thanh Cốt thấy hắn bên tai đều đỏ, liền càng muốn đùa giỡn.
Bất quá Thanh Cốt hiện tại còn suy yếu. Hắn mới vừa dùng linh lực đem Tạ Nhất cùng Thương Khâu đổi trở về. Thanh Cốt còn có chút miễn cưỡng, đột nhiên choáng váng, lực độ trên tay đột nhiên buông lỏng, nháy mắt liền ngã xuống. A Lương cả kinh, vội vàng trở tay ôm Thanh Cốt, nói:
“Làm sao vậy? Có phải không thoải mái hay không?”
Sắc mặt Thanh Cốt không tốt lắm, linh lực thiếu hụt tựa như người thường thiếu máu, choáng váng vô lực là hiện tượng bình thường. Dù sao linh lực là duy trì âm hồn.
Thanh Cốt sắc mặt tái nhợt, nói không ra lời. A Lương ôm hắn vào quán, đem hắn đặt ở trên ghế ngồi.
Tạ Nhất cùng Thương Khâu cũng nhanh theo vào. A Lương để Thanh Cốt ngồi, tự mình đi sau bếp lấy nước cho hắn.
Tạ Nhất nói:
“Cậu thế nào?”
Thanh Cốt hít thở, nói:
“Không có việc gì, chính là quá hư nhược rồi, nếu thật lo lắng cho tôi, liền tới hôn tôi một cái, cho tôi chút tinh khí.”
Tạ Nhất vừa nghe Thanh Cốt có thể cợt nhả, khẳng định là không có gì.
“Cậu đi hôn A Lương đi.”
Thanh Cốt cười tủm tỉm nói:
“Không được, anh thơm hơn, người ta muốn hôn anh thôi!”
Thanh Cốt nói, còn làm nũng, khẩu khí buồn nôn, nghe mà Tạ Nhất ốc ác rơi độp độp. Bất quá Thanh Cốt diện mạo xinh đẹp, phỏng chừng rất nhiều người sẽ đồng tình. Thanh Cốt mới vừa nói xong, liền cảm giác bên cạnh có tia laser phóng tới, ngẩng đầu thấy là Thương Khâu.
Thương Khâu đứng ở bên cạnh, ôm cánh tay, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Thanh Cốt. Thanh Cốt ho khan một tiếng, nói:
“Tôi thiếu chút nữa đã quên còn có muộn tao nhìn trộm Tạ Hương Hương.”
Tạ Nhất nói:
“Tạ Hương Hương gì?”
Thanh Cốt cười nói:
“Anh á, cả người thơm ngào ngạt, chính là Tạ Hương Hương.”
Tạ Nhất bất đắc dĩ nói:
“Xem ra cậu không có việc gì, còn biết đặt biệt danh cho người khác. Tên này quá lắm đó.”
A Lương thực mau từ sau bếp ra tới, bưng một ly nước ấm cho Thanh Cốt. Thanh Cốt cười tủm tỉm nói:
“Cảm ơn.”
A Lương nhíu mi, vẻ mặt nghiêm túc sờ sờ cái trán Thanh Cốt, nói:
“Đừng khách khí, thân thể em không thoải mái thì về nhà trước đi, cái trán thật lạnh.”
Tạ Nhất nghĩ thầm.
Thanh Cốt là quỷ a, không lạnh mới không bình thường đó…
Thanh Cốt lắc đầu nói:
“Không muốn... không muốn... muốn ở cùng anh Tỉnh.”
A Lương nói:
“Vậy em ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đừng để quá mệt nhọc.”
Thanh Cốt lập tức ra vẻ ngoan ngoãn, gật gật đầu, giống như một chú thỏ trắng đáng yêu.
Thực mau liền có khách đến, mới đầu là một ít người thường. Những khách quen ở chung quanh khu nhà này và khu đối diện. Khách hàng quen tới ăn cơm, còn có một ít bác lớn tuổi đã về hưu lười nấu cơm liền tới đây đóng gói hai phần mang về nhà. Thực khách nối liền không dứt, càng lúc càng náo nhiệt.
Thanh Cốt xung phong nhận việc đứng ở cửa đón khách. Tạ Nhất cảm thấy không tồi. Thanh Cốt diện mạo thật xinh đẹp, so với những cô nàng son phấn tốt hơn nhiều. Hắn đứng ở cửa mời chào thực khách rất hiệu quả. Mặt khác cũng là vì Thanh Cốt hiện tại thiếu linh khí, đứng ở cửa người đến người đi Thanh Cốt có thể hút hút linh khí, đối với Thanh Cốt mà nói cũng mau bình phục.
Thanh Cốt đứng ở cửa đến mười một giờ, sắc mặt đã khôi phục không tệ lắm, thoạt nhìn đã bình thường.
A Lương sợ hắn mệt, nhất định muốn Thanh Cốt vào ngồi, không cho hắn ở bên ngoài bận rộn tiếp khách.
“Leng keng”
Cửa lại bị đẩy ra, chuông gió vang lên, có người từ bên ngoài đi vào, là khách hàng quen. Một thân âu phục sang trọng, tay cầm gậy ba toong, được một đám vệ sỹ áo đen tiền hô hậu ủng. Đó tất nhiên chính là Tất Bắc.
Tất Bắc không giống giám đốc công ty bảo hiểm, ngược lại như là đại lão gia xã hội đen.
Tất Bắc đi vào, cười tủm tỉm với Tạ Nhất cùng Thương Khâu.
“Ông chủ khách tới.”
Tạ Nhất nhanh đi qua, đem thực đơn đưa cho hắn. Tất Bắc tiếp nhận thực đơn nhìn nhìn, ngay sau đó phất phất tay.
“Rầm!!”
Một người áo đen đứng phía sau đem một cái vali to đặt lên bàn. Tạ Nhất cảm thấy cảnh tượng này giống như đã từng quen biết.
“Tách”
Khóa mở ra, lộ đồ vật bên trong. Quả nhiên là tiền!
Toàn bộ trong vali tràn đầy tiền giấy, từng xấp tiền xếp bên nhau. Nhìn như là gạch xây tường, thoạt nhìn quả thực rất nhiều.
Tạ Nhất nhìn tiền.
“Ực”
Nuốt một ngụm nước bọt, bất quá làm buôn bán vẫn là chú ý chữ tín, Tạ Nhất vội vàng nói:
“Tiền lần trước ngài gửi nơi này còn đủ ăn được rất nhiều lần.”
Tất Bắc cười cười, nói:
“Ông chủ thật là thú vị. Tôi vội vàng đưa tiền tới, cậu đừng từ chối chứ.”
Tạ Nhất nghĩ thầm.
Tôi muốn a, nhưng cũng không thể phá bảng hiệu!
Tất Bắc vẫy vẫy tay, cười, nói:
“Đây không phải tiền cơm, mà là tiền khen thưởng của âm phủ.”
Tạ Nhất càng thêm mê mang, nói:
“Khen thưởng?”
Tất Bắc cười tủm tỉm nói:
“Các người vừa mới trợ giúp âm phủ bắt được một đào phạm.”
Tạ Nhất vẫn không quá minh bạch. Lúc này Thương Khâu đi tới, ôm cánh tay dựa vào bên cạnh, nhàn nhạt nói:
“Hung thủ buôn bán nội tạng giết rất nhiều người, đều là người sống lâu năm trong Sổ Sinh Tử. Bọn họ gây đảo lộn, bóp méo Sổ Sinh Tử, chính là tội lớn.”
Tất Bắc nói:
“Đúng vậy, các người có đại ân giúp âm phủ, cho nên đây là khen thưởng, cần phải nhận lấy.”
Tạ Nhất nhìn cái vali.
Có thể khoảng 300.000 Euro, trách không được lúc trước Thương Khâu nói có người sẽ trả tiền. Thật đúng là có tiền tới!
Thương Khâu cũng không khách khí, trực tiếp đóng vali, sau đó xách đưa cho Tạ Nhất, nói:
“Nhận đi, nên có.”
Tạ Nhất không nghĩ tới mình đã biến thành người giàu. Đây quả thực là phất lên sau một đêm. Nghề đuổi ma quả nhiên thu nhập cao, bất quá nguy hiểm cũng rất lớn.
Tất Bắc là tới đưa tiền, đương nhiên cũng là đến ăn, cho nên liền tự mình chạy tới một chuyến. Tất Bắc tặng nhiều tiền như vậy, Tạ Nhất đương nhiên muốn mời khách. Nói Tất Bắc chờ, tự mình vào sau bếp, đích thân làm hai món cho Tất Bắc ăn. Tất Bắc cười tủm tỉm nhìn Tạ Nhất cùng Thương Khâu rời đi.
Thanh Cốt tung tăng đi đến đưa nước chanh cho Tất Bắc, sau đó liền phải rời đi. Bất quá Thanh Cốt còn chưa đi, Tất Bắc đột nhiên giơ tay chế trụ bả vai Thanh Cốt.
“A……”
Thanh Cốt cảm thấy bả vai sinh đau.
Đừng thấy Tất Bắc dáng người gầy, cũng không cao lớn, nhưng lực tay không nhỏ. Hơn nữa trên người hắn âm khí mười phần, dù sao hắn cũng là Biện Thành Vương.
Thanh Cốt hoảng sợ, quay đầu lại nhìn Tất Bắc. Tất Bắc híp mắt cũng đang nhìn hắn, thấp giọng nói:
“Tôi có thể cùng cậu đơn độc nói vài câu không?”
Thanh Cốt hồ nghi nhìn Tất Bắc, nói:
“Tôi không quen biết ngài.”
Tất Bắc nghe hắn nói lời này, sắc mặt tức khắc có chút khó coi, cười lạnh một tiếng, nói:
“Ngược lại, tôi biết cậu.”
Thanh Cốt càng hồ nghi nhìn. Hắn không có nói dối. Hắn không quen biết Tất Bắc. Thanh Cốt ở dương gian quá lâu, ký ức đã sớm phai mờ không còn, đến một ngày Thanh Cốt cả mình là ai cũng không nhớ rõ… HunhHn786.
Tất Bắc híp mắt, đè thấp giọng, nói:
“Cậu muốn giả ngu giả ngơ sao? Cậu cũng có chút tài năng, tôi có thể không biết sao. Chúng ta cũng không phải biết một năm hai năm, mà là hơn một ngàn năm.”
Thanh Cốt càng lúc càng nghe không hiểu, kinh ngạc nói:
“Ngài biết tôi?”
Tất Bắc hừ lạnh một tiếng, nói:
“Cậu vẫn giảo hoạt như vậy.”
Hắn nói, trầm khuôn mặt, thấp giọng nói:
“Tôi cảnh cáo cậu, cách hắn xa một chút.”
Thanh Cốt nói:
“Ai?”
Thanh Cốt hỏi tựa hồ chọc giận Tất Bắc, Tất Bắc lạnh giọng nói:
“Tôi mặc kệ cậu vì cái gì muốn giả ngu giả ngơ, cậu làm hại hắn còn chưa đủ thảm sao? Cách hắn xa một chút, nếu không tôi sẽ không khách khí, cũng đừng trách tôi không nể tình.”
Thanh Cốt vẫn cứ không hiểu, hơn nữa càng lúc càng không hiểu. Nhưng hắn nghe Tất Bắc nói, đột nhiên có một loại cảm giác tim đập nhanh, loáng thoáng có cái gì ở chỗ sâu nhất trong lòng, bị phủ đầy bụi đang động, muốn chui ra. Nhưng nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, một mảnh hỗn độn.
Thanh Cốt cau mày, sắc mặt cũng nghiêm túc, thu bộ dạng nhất quán cười tủm tỉm nghịch ngợm, thoạt nhìn thật đúng là có vài phần nghiêm túc.
“Ngài rốt cuộc là ai?”
“Thanh Cốt!”
Liền ở ngay lúc này, thình lình nghe được có người gọi, Thanh Cốt lập tức quay đầu lại. A Lương từ sau bếp đi ra, bưng mâm, kêu hắn một tiếng. Tất Bắc nhìn thấy A Lương đi tới, liền buông lỏng bả vai Thanh Cốt, nhàn nhạt nhìn qua Thanh Cốt, ngay sau đó đứng dậy nói:
“Tự giải quyết cho tốt đi.”
Hắn nói, sửa sang lại tây trang.
“Đi.”
Đám vệ sĩ áo đen phía sau vội vàng đi theo Tất Bắc rời đi.
Tạ Nhất mới từ sau bếp đi ra, vừa xong món thứ nhất, liền nhìn thấy Tất Bắc phải rời khỏi, kinh ngạc nói:
“Ai, ngài không ăn sao?”
Tất Bắc nhìn thoáng qua Thanh Cốt, nói:
“Tức no rồi, lần sau lại ăn đi.”
Hắn nói, một người đẩy cửa quán ra, tiền hô hậu ủng, đám người Tất Bắc rời đi.
Tạ Nhất không biết đã xảy ra sự tình gì. Tất Bắc vừa rồi còn nói cười, thời điểm đi mặt đen thui, cũng không biết vì sao.
A Lương chạy nhanh lại, nói:
“Thanh Cốt, em không có việc gì chứ?”
Thanh Cốt cười nói:
“Không có việc gì, không có việc gì. Vừa rồi có chút choáng, là vị khách kia giúp em, không có việc gì.”
A Lương không có hoài nghi, nói:
“Em không thoải mái mau tới đây nghỉ ngơi, một mình anh làm được rồi.”
Tạ Nhất hôm nay là ngày đầu tiên cùng Thương Khâu đổi trở về, tâm tình không tồi, cũng không có chú ý này nọ. Qua 12 giờ đêm, Tạ Nhất quyết định hôm nay lười biếng, cho mọi người nghỉ sớm một chút đóng quán về nhà. Kỳ thật Tạ Nhất chuẩn bị làm vài món ăn đáp tạ Thương Khâu.
Thương Khâu đã cứu một mạng, nếu không phải Thương Khâu kịp thời đến, Tạ Nhất đã bị trúng bẫy rập, dù biết ai là hung thủ, cũng không làm gì được.
Tạ Nhất nói muốn đóng cửa sớm, mọi người đều không có ý kiến. A Lương vừa lúc lo lắng cho Thanh Cốt, vì thế mọi người liền sớm đóng cửa.
A Lương khóa cửa xong, mọi người liền chuẩn bị về nhà. Thanh Cốt mấy ngày này đều ở tại nhà A Lương, bất quá hôm nay lại có chút “do dự”, không có lập tức đi theo A Lương, mà là bắt lấy tay Tạ Nhất.
Tạ Nhất kinh ngạc nhìn Thanh Cốt. Thanh Cốt bắt lấy tay tuy rằng bộ dáng rất đáng yêu, nhưng Tạ Nhất thề mình đời này cũng chưa tính toán làm tuesday (người thứ ba).
A Lương nói:
“Thanh Cốt, chúng ta trở về đi, đi ngang qua tiệm thuốc anh mua cho em thuốc trị cảm.”
Thanh Cốt lắc lắc đầu, đôi tay bắt lấy cánh tay Tạ Nhất, nói:
“Anh Tỉnh, hôm nay em muốn ở nhà Tạ Nhất, anh trở về đi.”
Tạ Nhất:
“…”
Tình huống gì đây? Cảm tình nguy cơ? Liên quan gì mình!?
Thương Khâu ở một bên cũng không nói chuyện, chỉ là ôm cánh tay nhìn thoáng qua Tạ Nhất. Tạ Nhất lập tức tỏ ra vô tội.
Thật sự không liên quan tôi, rõ ràng là đốt tới cá trong chậu!
A Lương cũng có chút kinh ngạc, bất quá cũng không có cưỡng cầu, mà là nói:
“Vậy em phải chiếu cố chính mình, không thoải mái thì sớm nghỉ ngơi, ngủ đắp chăn đàng hoàng. Hiện tại ban đêm bắt đầu lạnh, cẩn thận bị cảm.”
Tạ Nhất không thể không công nhận, A Lương đúng là người đàn ông của gia đình. Là loại hình ấm áp, đừng nhìn thấy ngày thường cộc lốc, nhưng thời khắc mấu chốt ôn nhu săn sóc.
Thanh Cốt gật gật đầu, nói:
“Em đã biết, anh mau về đi.”
A Lương cũng không nói cái gì nữa, chỉ là nói:
“Có việc gọi điện thoại cho anh, anh vẫn luôn mở máy.”
Thanh Cốt lại gật gật đầu. A Lương lúc này mới xoay người rời đi, còn cùng Thanh Cốt phất phất tay. Thanh Cốt nhìn A Lương cũng phất phất tay, vẻ mặt lưu luyến không rời. Tạ Nhất thấy A Lương đi xa, liền phủi tay Thanh Cốt, bất đắc dĩ nói:
“Nếu luyến tiếc, sao không đi theo A Lương về?”
Thanh Cốt thở dài nói:
“Tôi cũng muốn. Nhưng tôi vừa mới vận dụng linh lực đem hai người đổi lại, hiện tại linh lực suy yếu. Tôi sợ nếu đi theo A Lương về, sợ chính mình nhịn không được…”
Tạ Nhất nói:
“Nhịn không được cái gì?”
Thanh Cốt bĩu môi nói:
“Đương nhiên là nhịn không được làm tình a!”
Tạ Nhất:
“……”
Thanh Cốt thấy Tạ Nhất không rõ, lại nói:
“Hiện tại linh lực rất ít, tôi sợ chính mình một khi không chú ý liền đem A Lương hút khô, anh hiểu không?”
Nói thật Tạ Nhất thật sự không hiểu. Bọn họ tuyệt đối không nên ở chỗ công cộng thảo luận làm tình cùng hút khô, hình ảnh thật sự đau mắt. Thương Khâu lại rất bình tĩnh, trực tiếp nâng bước đi, cũng không để ý đến bọn họ.
Tạ Nhất chạy đuổi theo, nói:
“Thương Khâu, từ từ!”
Thanh Cốt cũng nhảy nhót theo ở phía sau.
Thời điểm mọi người đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Thương Khâu vào mua thức ăn cho mèo. Tạ Nhất đi mua một ít bia cùng nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị về nhà làm bữa khuya. Thanh Cốt lại là vẻ mặt ngây thơ đáng yêu nhìn kệ để BCS ở cửa hàng tiện, một hơi cầm mười hộp…
Mọi người trở về nhà, Tạ Nhất đem nguyên liệu nấu ăn vừa mua ôm vào phòng bếp, sau đó nói Thương Khâu cùng Thanh Cốt nghỉ ngơi trong chốc lát, mình vào phòng bếp làm bữa khuya.
Lần trước Thương Khâu nói muốn ăn macaron, kỳ thật Tạ Nhất đã bắt đầu chú ý, liền chuẩn bị làm macaron cho hắn ăn. Bất quá vẫn luôn không đủ nguyên liệu, hiện tại vừa lúc có rồi, muốn thử một lần xem xem.
Tạ Nhất ở trong phòng bếp bận rộn, vừa làm macaron vừa làm vài món ăn. Ốc đồng nhồi thịt, tôm hùm đất xào cay, bạch quả nướng, sò sốt cay, đậu phộng rang tỏi, đậu nành ngâm. Tuy rằng đều là món nhắm rượu, bất quá phi thường phong phú.
Tạ Nhất đem sò cay ra, để ở trên mâm, lúc này liền nghe được tiếng bước chân, quay đầu thấy Thương Khâu đứng ở sau lưng. Hắn ôm cánh tay dựa vào cửa phòng bếp nhìn Tạ Nhất. Không thể không nói, Tạ Nhất đã lâu chưa ngắm khuôn mặt đẹp trai của Thương Khâu khi hắn là chính hắn.
Thương Khâu đúng tiêu chuẩn đại soái ca, đặc biệt là khi hắn không nói lời nào lại hơi hơi nheo đôi mắt. Thời điểm nghiêm túc bộ dáng phảng phất sẽ tỏa ra hormone, soái đến rối tinh rối mù. Tạ Nhất là nam, cũng phải thừa nhận Thương Khâu thật rất soái, thật là làm người ta đố kỵ.
Tạ Nhất bận rộn, nói:
“Sắp xong rồi, anh ra bên ngoài chờ đi, nơi này có khói dầu quá nhiều.”
Thương Khâu không có động, dựa vào khung cửa, nhàn nhạt nói:
“Bên ngoài quá ồn.”
“Ồn?”
Trong nhà Thương Khâu sao có thể ồn?
Thương Khâu nhún vai, nói:
“Thanh Cốt uống say, vẫn luôn mượn rượu làm càn.”
Tạ Nhất:
“……”
Mới vừa mua bia, đồ nhắm còn chưa có, Thanh Cốt thế nhưng đã uống say!
Thương Khâu lại bổ sung.
“Uống còn kém hơn cậu.”
Tạ Nhất tức khắc tức giận.
Mình uống rượu kém? Thương Khâu hơn bao nhiêu đâu chứ. Lần trước Thương Khâu uống say, còn liếm tai mình nữa. Không, không phải mình, xác thực mà nói là tai Thương Khâu. Bởi vì khi đó tình huống tương đối phức tạp, thân thể còn trao đổi, cho nên chính là Thương Khâu liếm tai “chính mình”. Nhưng nhìn hình ảnh trực tiếp thì… mình liếm tai Thương Khâu!
Đùng!
Tạ Nhất cảm giác trong đầu bắn pháo hoa.
Không không không, không phải mình làm, mình không lưu manh như vậy đâu!
Nhớ lại lúc ở tiệc từ thiện, trong căn phòng tối, chẳng phải thân thể Tạ Nhất đè thân thể Thương Khâu lên tường, còn thiếu chút hôn môi sao?
Đùng đùng đùng!
Đầu lại bắt đầu bắn pháo hoa. Hình ảnh kia khẳng định là mù mắt.
Thương Khâu không biết Tạ Nhất tưởng tượng nhiều như vậy, chỉ là đứng ở phía sau nhìn Tạ Nhất làm bữa ăn khuya, nói:
“Rất ngọt.”
Tạ Nhất nghe hắn nói lời này, nhanh hoàn hồn, cười nói:
“Cái mũi thật thính, tôi làm macaron, đang nướng. A… còn có bánh vòng. Anh thích ăn bánh vòng không? Cũng là món ngọt.”
Thương Khâu đột nhiên cười một tiếng, quyến rũ không chịu được, có một loại mê người. Tạ Nhất hồ nghi quay đầu nhìn Thương Khâu HunhHn786.
Không biết hắn vì cái gì đột nhiên vui sướng. Chẳng lẽ là bởi vì lập tức có thể ăn macaron?
Thương Khâu lại nói:
“Tôi nói mùi hương của cậu rất ngọt.”
Đùng đùng đùng đùng đùng....
Lại bắt đầu bắn pháo hoa trong đầu.
Thương Khâu nói xong liền bình tĩnh đi, trực tiếp thong thả ung dung ra phòng khách.
Tạ Nhất còn sửng sốt trong chốc lát, vội vàng vỗ mặt, sau đó chuyên tâm làm món ăn.
Thực mau Tạ Nhất đã làm xong.
Macaron ra lò nhan sắc nhìn rất đẹp. Tuy rằng là lần đầu tiên làm, bất quá tay nghề Tạ Nhất không tồi. Còn có bánh vòng ngọt bằng bột mì. Tạ Nhất còn quét đường cùng rắc chocolate lên trên mặt bánh vòng.
Tạ Nhất bưng bữa ăn khuya ra tới, tất cả đều để trên bàn trà phòng khách. Mở TV, tùy tiện chọ một kênh chiếu phim điện. Mọi người chuẩn bị ăn bữa khuya xem TV, sau đó uống bia.
Thanh Cốt quả nhiên đã uống say. Hắn uống năm lon bia, ngã trên sô pha, ôm một cái gối dựa, bĩu môi đang rầm rì. Có thể là bởi vì uống quá nhiều, cho nên say không thoải mái, gương mặt đỏ rực, đá đá chân, bộ dáng thật đáng thương.
Gân xanh trên thái dương Thương Khâu nhảy nhót. Thương Khâu có thói ở sạch, Thanh Cốt ở trên sô pha lăn lộn, gối dựa bị đá đầy đất. Tạ Nhất nhanh ngăn cản Thương Khâu, nói hắn ngồi xuống, đem bia đưa cho hắn, cười nói:
“Tới đây tới đây, ăn bữa khuya.”
Thanh Cốt cũng không biết sau khi hắn uống say, Tạ Nhất chính là ân nhân cứu mạng hắn. Thanh Cốt uống say cũng không thành thật, vẫn luôn lẩm bẩm, mượn rượu làm càn, nói:
“Ôi…… Nhất Nhất, Nhất Nhất!”
Tạ Nhất nghĩ thầm.
Thực hay, mình lại thêm một biệt danh. Bất quá so với Tạ Hương Hương cái này dễ nghe hơn nhiều, miễn cưỡng có thể chấp nhận được!
Thanh Cốt rầm rì nói:
“Hương Hương! Anh nói thích rốt cuộc là cảm giác gì?”
Tạ Nhất nghe được Thanh Cốt lại bắt đầu kêu mình cái biệt danh kia, tức khắc trợn trắng mắt. Bất quá nghe hắn hỏi chuyện, Tạ Nhất không lý do tà tà liếc mắt nhìn Thương Khâu.
Thương Khâu lúc này cũng nhìn chăm chú vào Tạ Nhất. Ánh mắt hai người tiếp xúc, Tạ Nhất giật mình, nhanh thu hồi ánh mắt, ho khan một tiếng, nói:
“Cậu không thích A Lương sao?”
Thanh Cốt rầm rì nói:
“Thích… Thích a, rất thích… nhưng tôi cũng không biết thích là cái cảm giác gì. Chính là loại cảm giác này sao? Thời điểm ở cùng A Lương, lòng nhói đau quá, luôn là tim đập nhanh, giống như sắp chết…”
Thương Khâu uống bia, gắp một con sò cay bỏ vào trong miệng, ưu nhã nhai, lãnh đạm nói:
“Yên tâm, cậu sẽ không chết.”
Tạ Nhất:
“……”
Đây là cười lạnh!
Thanh Cốt lại bắt đầu rầm rì, ôm gối, lăn đi lăn lại ở trên sô pha. Do dáng người hắn nhỏ nhắn, nếu đổi là Tạ Nhất cũng không có biện pháp ở trên sô pha lăn lộn, nhất định liền rơi trên mặt đất.
Thanh Cốt ôm gối, trong miệng lẩm bẩm:
“Ôi… Thơm quá, thơm quá…”
Tạ Nhất quay đầu nhìn, Thanh Cốt đang hôn gối dựa của Thương Khâu. Trán Thương Khâu nổi gân xanh. Thanh Cốt lại nói:
“Anh Tỉnh hôn em. Em muốn anh Tỉnh… anh Tỉnh hung bạo...”
Tạ Nhất:
“……”
Tạ Nhất cùng Thương Khâu vừa xem TV vừa ăn bữa khuya. Thanh Cốt ở trên sô pha một mình mượn rượu làm càn, hôn gối dựa, còn đem gối dựa trở thành A Lương. Hắn vẫn luôn hôn tới hôn lui, dùng sức cọ gối dựa, làm cho Thương Khâu khinh thường ghét bỏ.
Tạ Nhất vì tránh cho Thương Khâu nổi sát tâm, nhanh lột tôm hùm đất cho Thương Khâu. Thương Khâu tuy rằng rất lợi hại, bất quá không biết lột vỏ tôm. Tạ Nhất liền cần cù chăm chỉ giúp Thương Khâu lột vỏ tôm, cả sò cũng đưa đến trong chén Thương Khâu.
Tạ Nhất uống hai lon bia. Đối với độ cồn phi thường mẫn cảm, tức khắc Tạ Nhất đỏ mặt tía tai, đã say. Tôm hùm đất lột xong loang lổ, nhìn con tôm hùm đất nhỏ thật đáng thương.
Thương Khâu thấy Tạ Nhất say, bắt lấy lon bia đặt ở một bên, nói:
“Đừng uống nữa.”
“Ừ ừ”
Tạ Nhất thực ngoan gật gật đầu, sau đó liền yên lặng ngồi ở một bên xem TV. Bất quá ánh mắt đăm đăm, đến quảng cáo, Tạ Nhất vẫn nghiêm túc xem.
Thương Khâu không uống nhiều, dù sao Thương Khâu rõ thể chất của mình. Hắn uống rượu xong cảm quan sẽ càng thêm mẫn cảm. Đơn giản mà nói chính là buông thả mình. Nói thật ra, Thương Khâu chưa từng để quá say, cho nên không biết thật sự mình sẽ làm cái gì.
Thương Khâu ăn rất nhiều món cay, vì thế cầm lấy một cái macaron đặt ở bên miệng nhẹ nhàng cắn một chút. Bánh vị dâu tây nháy mắt tràn ngập ở trong khoang miệng, ngọt thơm, lại không dính răng, là hương vị Thương Khâu thích. Thương Khâu một hơi ăn năm cái macaron, sau đó lại nhìn bánh vòng.
Bánh vòng ngọt ngào, tạo hình phi thường đẹp, có bơ ở bên trong, mặt trên là chocolate cùng đường. Bánh tròn tròn mềm mềm, chỉ nhìn liền cảm thấy có một loại ngọt ngào hạnh phúc.
Đồ ngọt điểm này rất tốt, ăn sẽ làm người ta cảm thấy hạnh phúc.
Thương Khâu cầm lấy một cái bánh vòng, trước nhìn nhìn, còn lấy di động chụp lại cái bánh vòng trong tay.
Tạ Nhất nghe được “tách”, say khướt quay đầu nhìn Thương Khâu.
Thương Khâu chụp ảnh bánh vòng, sau đó còn đem ảnh bánh vòng làm hình nền điện thoại. Cái này thật hay, cái điện thoại màu đen nghiêm túc sau lưng dán sticker mèo, trên màn hình là bánh vòng ngọt ngào, quả thực đáng yêu tới cực điểm.
Rất khó tưởng tượng chủ nhân điện thoại này lại là một người đàn ông cao lớn đẹp trai mặt than.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
201 chương
46 chương
13 chương
30 chương
9 chương
92 chương