Quán ăn đêm kỳ lạ
Chương 124 : Cuồng dã
Mọi người từ toilet đi ra, vừa lúc gặp mấy người đã uống say khướt. Một đám cao lớn thô kệch, cuối mùa thu thời tiết lạnh mà để vai trần, trên vai còn có hình xăm. Những người đó đi thành hàng ngang, lối đi đến toilet tương đối hẹp, bọn họ đi như vậy khó tránh khỏi đụng chạm. Trong đó một người liền đụng vào An Tuần.
An Tuần thân thể nhỏ, vốn là người lùn nhất trong tổ, thiếu chút nữa bị đụng bay. Người đụng vào An Tuần còn hầm hừ nói:
"Mẹ nó! Không muốn sống nữa sao!? Mày, con mẹ nó dám đâm vào tao!?"
An Tuần hoảng sợ, phía sau lưng còn sinh đau. La Hầu nhanh đỡ lấy hắn, nói:
"Không có việc gì chứ?"
Những người đó lại không buông tha, nói:
"Mẹ nó, đâm vào người khác mà không xin lỗi sao!?"
An Tuần không phải không biết giận, tức khắc liền nổi quạo. Tạ Nhất nhìn nhìn. HunhHn786 Bọn họ ít người, những người đó đều một đám cơ bắp cuồn cuộn, căn bản đánh không lại, vội vàng nói:
"Ngượng ngùng, bạn của tôi uống say."
Mấy người kia chính là làm khó, thấy Tạ Nhất xin lỗi, liền hừ hừ nói:
"Coi như có mắt, biết thức thời! Cút đi!"
An Tuần tức không chịu được, mấy người ngang tàng kia liền đi rồi. Tạ Nhất vội vàng kéo bọn họ đi. An Tuần nói:
"Nếu tôi cao lớn hơn một chút, tôi nhất định đánh bọn họ bò!"
Tạ Nhất nói:
"Thôi, chớ chọc những người đó, vừa thấy liền biết không phải người tốt."
Bọn họ đi ra ngoài, bởi vì đều uống rượu, đành phải đón xe. Bất quá lúc này, di động vang lên.
"Meo meo meo meo meo."
La Hầu:
"......"
An Tuần kinh ngạc nói:
"Tạ ca, nữ tính nha. Khi nào thay đổi chuông điện thoại đáng yêu như vậy?"
Tạ Nhất cũng thập phần bất đắc dĩ.
Mình là một người đàn ông, chuông di động lại như vậy, khẳng định tỉ lệ phần trăm người quay đầu nhìn là hai ngàn! Không nghĩ cũng biết, là Thương Khâu đổi. Điện thoại hai người dùng chung một tiếng chuông. Dù sao Thương Khâu đặc biệt thích mèo!
Tạ Nhất tiếp điện thoại, là Thương Khâu gọi tới.
"Về nhà chưa?"
Tạ Nhất nói:
"Đang muốn về nhà đây, bất quá đã uống rượu, không có biện pháp lái xe, muốn gọi xe."Thương Khâu nói:
"Đừng gọi xe. Nói địa chỉ cho anh. Anh đã xã giao xong rồi, đi qua đón em."
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Anh xã giao không uống rượu sao?"
Thương Khâu cười cười, nói:
"Đương nhiên không uống, liền chuẩn bị làm tài xế đây."
Tạ Nhất cười tủm tỉm nói:"Vậy được rồi, anh lại đây đi, địa chỉ gửi tin nhắn cho anh."
Tạ Nhất dùng tin nhắn gửi địa chỉ cho Thương Khâu. Hai người bên cạnh dùng vẻ mặt khổ sở nhìn Tạ Nhất.
An Tuần nói:
"Thôi thôi, Tạ ca ngược cẩu độc thân a!"
La Hầu cười nói:
"Tôi gọi điện thoại báo án, nói Tạ ca ngược đãi động vật."
Mọi người chờ Thương Khâu, La Hầu đột nhiên nói:
"Ai, không tốt, tôi bỏ chìa khóa ở trong quán bar. Các người chờ, tôi trở vào tìm một chút."
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Chìa khóa?"
An Tuần nói:
"Cùng tìm đi?"
La Hầu vội vàng ngăn lại nói:
"Đừng. Không cần, tôi tự mình đi. Các người chờ Thương ca, tôi lập tức quay lại."
La Hầu thực mau vào quán bar, hai người liền ở bên ngoài chờ. Qua ước chừng mười lăm phút, Thương Khâu đã tới, La Hầu còn chưa có ra. An Tuần nói:
"Tôi đi tìm hắn?"
Hắn nói, liền phải tiến quán bar. Kết quả La Hầu liền vội vàng chạy ra, mọi người kinh ngạc nhìn hắn. Cuối mùa thu nhiệt độ không khí còn không đến mười độ, La Hầu thế nhưng ra một đầu mồ hôi. Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Cậu đi làm gì?"
An Tuần nói:
"Marathon sao?"
La Hầu cười cười, gãi gãi đầu tóc, nói:
"À, tìm chìa khóa, chạy vài vòng hỏi thăm."
An Tuần nói:
"Tìm được rồi sao?"
La Hầu gật đầu nói:
"Tìm được rồi, tìm được rồi, nhìn xem."
Hắn nói từ trong túi lấy ra chìa khóa. Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Tay như thế nào đỏ? Đây là bầm a."
Tay La Hầu thế nhưng đỏ một mảnh, ngày mai tuyệt đối sẽ bầm. La Hầu nhanh rút tay về, nói:
"Không có việc gì, không có việc gì. Vừa rồi không chú ý, va chạm một chút."1
An Tuần nói:
"Cậu thật ngốc, trở về nhớ bôi thuốc."
La Hầu nói:
"Đã biết, hắc hắc."
Mọi người thực mau liền lên xe, chuẩn bị rời đi. Thời điểm xe lăn bánh, Tạ Nhất nhìn kính chiếu hậu, thấy một đống người từ quán bar chạy ra, là những người vừa rồi ức hiếp An Tuần. Những người đó thế nhưng mặt mũi bầm dập, nhìn chung quanh tìm người, trong miệng còn chửi bới.
Tạ Nhất vẻ mặt hồ nghi. Thương Khâu lại là từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua La Hầu.
Trần Tư lại một đêm không về ngủ. Ngày hôm sau mọi người tới công ty liền thấy được Trần Tư. Trần Tư tuy rằng mắt gấu trúc, thế nhưng vẻ mặt xuân phong đắc ý, cười với bọn họ, thần bí nói:
"Tôi rốt cuộc đã có người yêu. Các người đoán đối tượng là ai?"
Tạ Nhất nhìn trời. An tuần xem mặt đất. La Hầu hắc hắc ngây ngô cười.
Trần Tư lập tức nói:
"Người mới nha! Đồ Cửu Huyền! Kinh ngạc không?! Chúng tôi đang hẹn hò!"
Tạ Nhất:
"...... À, rất kinh ngạc đó."
Trần Tư nói:"Các người sao đều không kinh ngạc?"
An Tuần mắt trợn trắng nói:
"Ngày hôm qua chúng tôi ở toilet nhìn thấy các người hôn hít kịch liệt đó!"
Trần Tư có chút ngượng ngùng, ngây ngô cười nói:
"Hả? Thật sao? Tôi sao không thấy được các người, khẳng định là quá chuyên chú. Các người không biết đâu, Đồ Cửu Huyền quá soái!"
Vừa lúc Đồ Cửu Huyền từ bên ngoài đi vào, hẳn là đã tới từ lâu. Trong tay hắn không có túi xách, nhưng cầm vài cái bao nilon, bên trong là cháo cùng bữa sáng, cười nói:
"Tiền bối, ăn sáng."
Trần Tư lập tức cười hắc hắc chạy tới, nói:
"Có trứng vịt Bắc Thảo cháo thịt sao?"
Đồ Cửu Huyền cười nói:
"Đương nhiên là có. Món tiền bối thích nhất. Mua ở cửa hàng tiện lợi phố đối diện sợ nguội lạnh. Em cảm thấy lò vi sóng không tốt, liền chạy đến quán ăn phía trước tòa nhà mua cho tiền bối. Vẫn nóng, còn có cháo thịt sườn."
Trần Tư nói:
"A?! Còn có cháo thịt sườn, đều muốn ăn làm sao bây giờ?"
Đồ Cửu Huyền cười nói:
"Vậy đều ăn đi."
Trần Tư nói:
"Nhưng anh ăn không hết hai phần."
Đồ Cửu Huyền mở ra cái nắp, nói:
"Không sao cả, tiền bối ăn dư em sẽ ăn, cẩn thận nóng."
Tạ Nhất:
"......"
An Tuần:
"......"
La Hầu:
"......"
Đây mới là ngược cẩu......
Trần Tư cùng Đồ Cửu Huyền thuận lợi bên nhau. An Tuần sâu kín thở dài nói:
"Ai, tôi cũng muốn yêu đương, bạn trai cũng được!"
La Hầu vẫn là hắc hắc ngây ngô cười, bất quá không nói gì.
Giờ ăn trưa, Thương Khâu cũng chuẩn bị theo chân bọn họ đi ăn, liền tính toán đi cái quán kia. Dù sao bữa sáng của Trần Tư quá ngon, khiến mọi người thèm.
Mọi người đi xuống lầu, ở dưới lầu chờ Thương Khâu, Thương Khâu vừa đến, nói:
"Đi thôi."
Mọi người vừa đi đột nhiên có người xông tới. Tạ Nhất mới đầu không chú ý, còn hướng bên cạnh tránh, cho rằng những người đó muốn qua đi. Kết quả những người đó chặn ở trước mặt, căn bản không có ý tứ đi. Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn, thế nhưng là những người đêm qua ở quán bar gây sự. Càng làm cho Tạ Nhất kinh ngạc chính là bọn họ một đám mặt mũi bầm dập, không biết gặp cái gì.
Mấy người kia còn có giúp đỡ, mang theo thật nhiều người, trong tay cầm dao nhỏ ống thép linh tinh, vây quanh bọn họ.
Trần Tư không biết đã xảy ra chuyện gì, kinh ngạc nói:
"Làm sao vậy?"
Người đi đầu mặt mũi bầm tím cười lạnh nói:
"Làm sao? Hiện tại muốn giả ngu giả ngơ?! Ngày hôm qua đem bọn tao đánh thành đầu heo? Cho rằng cứ như vậy là xong?!"
An Tuần nói:
"Từ từ? Ai đánh ai? Ngày hôm qua các người gây khó dễ, hôm nay còn muốn gây sự?"
Người nọ nói:
"Giỏi lắm, còn không nhận?! Bọn tao mặt mũi bầm dập là tự mình đi đường té ngã sao?!"
An Tuần bĩu môi, nghĩ thầm.
Ai biết được!
Tạ Nhất thấy may mắn, may mắn Thương Khâu ở đây. Chỉ cần Thương Khâu ở đây, tuyệt đối sẽ không sợ. Ngày hôm qua dù xin lỗi, Tạ Nhất trong lòng cũng là không phục. Hôm nay rốt cuộc có người chống lưng, Tạ Nhất hận không thể lập tức vỗ vai Thương Khâu nói lên! Đánh bọn họ!1
Mấy người kia chỉ vào La Hầu, nói:
"Chính là nó! Hóa thành tro tôi cũng nhận ra, đêm qua nó đánh đại ca!"
An Tuần càng là kinh ngạc, nói:
"Các người nhận sai người sao?"
La Hầu không nói chuyện, nhíu nhíu mày.
Mấy người kia xông lên, vung côn liền phải đánh An Tuần. Dù sao An Tuần đứng phía trước. An Tuần hoảng sợ, giơ tay muốn chắn, nhưng đau đớn lại không có đến, mà là nghe được một tiếng.
"Bốp!"
Tạ Nhất vừa định nói Thương Khâu hỗ trợ. Vì An Tuần dáng người nhỏ bé Tạ Nhất sợ An Tuần bị hại. Bất quá Thương Khâu tỏ ra thật bình thường, vẻ mặt xem náo nhiệt nhàn nhã khoanh đôi tay dựa vào xe. Nếu có ly trà, hắn nhất định sẽ uống một ngụm.
An Tuần nghe tiếng động trợn mắt nhìn, liền thấy có người đã ở trước mặt, dùng tay nắm chặt côn sắt.
Thế nhưng là La Hầu!
La Hầu đứng ở trước mặt, đưa lưng về phía An Tuần, bởi vậy An Tuần nhìn không tới biểu tình La Hầu. Mà lúc này La Hầu biểu tình dị thường dữ tợn, híp mắt, môi mím lại, sắc mặt âm trầm. Hắn giơ tay nắm côn sắt, đột nhiên xoay một cái, tên kia tức khắc kêu thảm nhanh buông tay. Thiếu chút nữa bị La Hầu bẻ gãy tay!
"La...... La......"
An Tuần kêu hai tiếng, bởi vì sợ những du côn đó đánh La Hầu. La Hầu đã trực tiếp đoạt côn sắt, sau đó nâng gối.
"Keng!"
Côn sắt tức khắc liền thành hình chữ L.
Mọi người xem đều trợn mắt há hốc mồm.
Tạ Nhất tức khắc nhẹ nhàng thở ra.
Thoạt nhìn La Hầu vẫn luôn giả bộ ngây ngô giống ở cổ đại. Như vậy liền an tâm rồi!
Tạ Nhất chỉ sợ La Hầu có hại.
Thương Khâu vẫn ôm cánh tay đứng ở một bên nhìn, bộ dạng thực nhàn nhã. Tựa hồ chờ xong chuyện này, hắn sẽ đi ăn. Quán ăn kia có rất nhiều bánh ngọt cùng điểm tâm. Tỷ như bánh bao kim sa, cắn một cái phần nhân nhiều lòng đỏ trứng muối tan chảy tràn ra. Nghỉ đến cái này, Thương Khâu có điểm không kiên nhẫn.
La Hầu bẻ cong côn sắt ném ở một bên, phát ra âm thanh leng keng. Những du côn nhìn như thấy quỷ. Bất quá tựa hồ có chút không thể tin được, vì thế tên đứng đầu hô to một tiếng:
"Con mẹ nó, cùng nhau lên!"
Hắn nói, những tên khác rống lớn, tất cả đều xông lên, đi đánh La Hầu. An Tuần lúc này bị dọa, dù sao vừa rồi chỉ có một người, hiện tại là nhiều người như vậy. Bọn họ trong tay còn nắm dao, vạn nhất thật sự đâm trúng thì làm sao đây?
An Tuần muốn xông về phía trước kéo La Hầu. La Hầu lại giơ tay ngăn An Tuần, nói:
"Đừng để bị thương, lui ra sau đi."
Hắn nói, đám du côn đã xông tới, giơ dao hướng tới La Hầu đâm. La Hầu căn bản không để vào mắt, đột nhiên tay vỗ xuống.
"Bốp!"
Tên du côn lập tức kêu rên, dao đã bị vỗ rơi khỏi tay.
"Vèo!!"
La Hầu đoạt lấy dao nhỏ, căn bản không ngừng, trực tiếp ném ra. Lại vang lên tiếng kêu. Dao bay ra ngoài, lướt qua cổ áo tên du côn ghim trên mặt tường phía sau. Nhóm du côn thấy một màn như vậy, tức khắc đều trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt xám xịt nhìn về phía La Hầu.
La Hầu híp mắt, trên mặt đều là không kiên nhẫn, biểu tình tựa hồ cùng trước kia không giống nhau.
"Tính tình tao không tốt, mau cút."
Những du côn sợ tới mức phát run. Nghe được La Hầu nói những lời này, quả thực như được đại xá, tất cả đều chạy như bay mất dạng. Cả côn sắt cùng dao nhỏ cũng không nhặt, một đám chạy nhanh hơn con thỏ.
An Tuần giật mình nhìn La Hầu. Quả thực thật lâu hắn vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. La Hầu đã xoay người đi trở về, trên mặt còn có chút lửa giận, bất quá bộ dạng cùng bình thường không sai biệt lắm. An Tuần vừa muốn phản ứng, lúc này Trần Tư đã lên tiếng trước, kinh ngạc nói:
"Trời ơi, La Hầu thật là lợi hại! Vừa rồi soái ngây người!"
Hắn nói còn xông lên dùng sức vỗ vỗ vai La Hầu. Nháy mắt Đồ Cửu Huyền nổi máu ghen, vì Trần Tư nói quá chân thành......
La Hầu nghe Trần Tư khen hắn, còn có điểm ngượng ngùng, nhanh thu vẻ mặt phẫn nộ, cười ngây ngô, nói:
"Không không không, không có gì."
Trần Tư lập tức nói:
"Thật sự quá soái! Không nghĩ tới cậu có thể đánh nha! Dạy... Dạy tôi đi. Tôi cũng muốn soái như vậy!"
Đồ Cửu Huyền nháy mắt liền như chìm trong lu dấm. Hắn nhanh giữ chặt Trần Tư, nói:
"Đi thôi, chúng ta đi ăn trưa. Trong chốc lát quán ăn kín chỗ, không phải đợi hoặc là chúng ta đổi nơi khác?"
Trần Tư vừa nghe cái này, tức khắc nói:
"Đúng đúng đúng, bánh bao kim sa, còn có cháo!"
Đồ Cửu Huyền nói như vậy quả nhiên dùng được. Trần Tư không còn mở miệng khen La Hầu soái, chạy nhanh đi rồi. Tạ Nhất nhẹ nhàng thở ra, cũng cùng Thương Khâu đi. Mọi người đồng loạt xuất phát.
Thương Khâu đã sớm muốn ăn bánh kim sa. Vừa rồi thời điểm La Hầu đánh nhau, Thương Khâu đã rất không kiên nhẫn.
Mọi người đi bộ đến quán. An Tuần đi theo phía sau cùng La Hầu.
"Cảm ơn nha."
La Hầu cười ngây ngô, nói:
"Không cần cảm ơn."
An Tuần nói:
"Chúng ta quen nhau lâu như vậy, tôi cũng không ngờ cậu biết đánh nhau."
La Hầu vẫn là ngây ngô cười, nói:
"Ừ, trước kia thời điểm đi học thích đánh nhau, cho nên biết đánh."
An Tuần nói:
"Thời điểm đi học thích đánh nhau? Không phải khi đi học cậu đặc biệt nhút nhát sao?"
Hắn nói như vậy, Trần Tư lại nghe thấy, chen vào nói.
"Đúng rồi, đúng rồi, La Hầu cùng An Tuần là học cùng trường đại học đúng không?"
La Hầu ngây ngô cười nói:
"Đúng vậy."
Đừng thấy bọn họ vào công ty cùng lúc, bất quá La Hầu cùng An Tuần là bạn từ thời đại học. Tạ Nhất cùng Trần Tư là sau khi vào công ty mới quen biết nhau.
La Hầu học ngành kỹ thuật. An Tuần học thiết kế. Bất quá sau đó bởi vì La Hầu tìm không được việc, cũng lười đi tìm việc, cho nên An Tuần lấy hồ sơ hắn gửi vào công ty, không nghĩ tới thật sự cùng được nhận.
Tạ Nhất nghe bọn họ phổ cập thông tin, tức khắc nhìn qua La Hầu, tâm nói.
La Hầu cũng thật là si tình a!
Mọi người vào quán ăn, nhanh gọi món, sau đó bắt đầu ăn uống thỏa thích.
Trần Tư còn nói La Hầu vừa rồi soái thế này thế nọ. Đồ Cửu Huyền cảm giác mình ăn không phải bánh bao, mà là bánh dấm. Trong lòng đều là dấm chua lét. Đồ Cửu Huyền đột nhiên che lại bụng, nói:
"Ui...."
Hắn thành công đem lực chú ý của Trần Tư từ La Hầu dời qua. Trần Tư nhìn về phía Đồ Cửu Huyền, nói:
"Em làm sao vậy?"
Đồ Cửu Huyền vẻ mặt thành thật nói:
"Không có việc gì, mấy tiền bối tiếp tục nói chuyện đi. Em chỉ là có chút không thoải mái."
Đồ Cửu Huyền dùng chiêu lấy lui để tiến thật là gãi đúng chỗ ngứa. Trần Tư vừa nghe, sao có thể mặc kệ hắn, vội vàng nói:"Có phải ăn quá nhanh hay không?"
Đồ Cửu Huyền nói:
"Không biết, em đi toilet, tiền bối không cần để ý em."
Hắn nói, lại làm bộ yếu đuối mong manh, thời điểm đứng lên lảo đảo một chút, va vào vai Trần Tư. Đương nhiên là nhẹ nhàng đụng phải một chút.
Đừng nhìn Đồ Cửu Huyền xinh đẹp làm ai thấy cũng loạn nhịp tim. Nhưng hắn thân hình cao lớn, nếu thật sự va vào người Trần Tư, phỏng chừng cái bàn cũng bị xô ngã. Bởi vậy đây chỉ là giả bộ thôi. Đồ Cửu Huyền vốn là hồ ly tinh, khả năng giả vờ giả vịt thực lưu loát, nhìn thấy mà thương.
Đồ Cửu Huyền vẻ mặt suy nhược, Trần Tư gấp đến độ không chịu được, nói:
"Anh sao có thể mặc kệ em, để anh đỡ em đi toilet."
Hắn nói, liền đỡ Đồ Cửu Huyền. Đồ Cửu Huyền cao to, đem đầu dựa vào hõm vai Trần Tư như không xương cốt, miệng lại nói:
"Thật là phiền toái tiền bối. Nếu không có tiền bối, em thật sự không biết như thế nào cho phải đây. Tiền bối thật sự rất đáng tin cậy."
Trần Tư được tâng bốc quả thực vui đến độ muốn bay lên.
Có đàn ông nào không thích nghe người yêu nói mình đáng tin cậy?
Trần Tư vui vẻ tim nhảy nhót nói:
"Không có, không có. Chúng ta đều đáng tin cậy."
Tạ Nhất:
"......"
Vì thế Trần Tư vẻ mặt thỏa mãn đã bị hồ ly tinh Đồ Cửu Huyền dụ đến toilet rồi. Tạ Nhất cảm thấy đây là lần thứ hai xảy ra "toilet play".
Tuyệt đối không sai, có khả năng không cần chờ Trần Tư về đi làm!
Mọi người cùng ăn. Bánh bao kim sa là số lẻ, thực mau liền ăn dư lại một cái cuối cùng lẻ loi trên vỉ hấp. Thương Khâu ánh mắt gắt gao nhìn cái bánh bao kim sa. Cùng lúc đó đối diện, An Tuần cũng như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cái bánh bao kia. La Hầu hắc hắc ngây ngô cười, ăn cháo. Tạ Nhất tức khắc muốn che mặt.
Thật là đủ rồi, chỉ là một cái bao, hay là buông tha nó đi!
Thương Khâu muốn ăn, An Tuần cũng muốn ăn, hai người đều nhìn chằm chằm. An Tuần trên bàn ăn không nhận biết lão tổng, không khí quả thực khẩn trương đến gay cấn.
Tạ Nhất hiện tại thấy may mắn vì Trần Tư ở trong toilet, bằng không còn có một người tới đoạt bánh bao. Tạ Nhất cơ trí nói:
"Như vậy đi, một người một nửa."
An Tuần nói:
"Tạ ca tới bẻ, như vậy công bằng!"
Tạ Nhất bất đắc dĩ nói:
"Các người cho rằng ở nhà trẻ chia bánh sao?"
Thương Khâu một thân tây trang đen kinh điển, ưu nhã ngồi tréo chân, nhàn nhạt nói:
"Ừ, Tạ Nhất tới bẻ thì yên tâm."
Tạ Nhất:
"......"
Tạ Nhất bất đắc dĩ bẻ bánh bao. Cái bánh bao này đặc biệt ngon, bên trong rất nhiều nhân. Tạ Nhất nhanh đem hai nửa phân biệt giao cho Thương Khâu cùng An Tuần.
An Tuần tiếp nhận, cắn một cái, sau đó mới lẩm bẩm nói:
"Ô! Tạ ca bất công. Anh đưa Thương ca phần lớn hơn."
Tạ Nhất:
"......"
Gì nữa đây, rõ ràng giống nhau nha. Cậu cắn một ngụm mới nói như vậy!
Thương Khâu lại cười tủm tỉm nói:
"Đương nhiên, bởi vì Tạ Nhất là ông xã của tôi."
Hắn nói quả thực nước chảy mây trôi, một chữ nói lắp cũng chưa có. Tạ Nhất tức khắc đỏ mặt.
An Tuần lẩm bẩm nói:
"Ngược cẩu mà."
Thương Khâu thập phần đắc ý, cầm nửa cái bánh bao. Tay Tạ Nhất dính một ít trứng, vừa định lau tay, đã bị Thương Khâu cầm lấy. Tạ Nhất vẻ mặt khó hiểu, đã thấy Thương Khâu cúi đầu ngậm lấy ngón tay mình. Tạ Nhất sợ tới mức lông tơ đều phải dựng ngược lên, mở to hai mắt nhìn.
Thương Khâu động tác thực ôn nhu, cẩn thận đem ngón tay Tạ Nhất liếm sạch sẽ, một chút cũng không sót lại. Tạ Nhất đỏ mặt, cả người cứng đơ.
Bên kia, An Tuần nhìn bọn họ, lập tức nói:
"Tôi cũng muốn! Tôi cũng muốn liếm trứng! Nửa cái của anh đã vốn to hơn."
Tạ Nhất mặt đỏ thẫm. An Tuần thật sự muốn nhào qua, Tạ Nhất tức khắc đau đầu không thôi. Cũng may La Hầu đặc biệt cơ trí, giơ tay nói:
"Phục vụ, thêm hai vỉ bánh bao kim sa mang về!"
La Hầu thành công hóa giải đại chiến bánh bao kim sa. Cuối cùng kết quả chính là Thương Khâu cùng An Tuần mỗi người mang theo một vỉ bánh bao kim sa về công ty tiếp tục ăn.
Tạ Nhất buổi chiều có công tác. Bọn họ về tới công ty chỉ còn vài giây là hết giờ nghỉ. Trần Tư cùng Đồ Cửu Huyền đã trở lại, hai người quả thực trễ một chút, Trần Tư vẻ mặt tiều tụy bộ dạng lại không bình thường. Tạ Nhất mí mắt nhảy nhảy, nói:
"Cậu không có việc gì chứ?"
Trần Tư thật cẩn thận ngồi xuống, thấp giọng nói:
"Có việc, sắp lao lực mà chết......"
Tạ Nhất:
"......"
Trần Tư lại nói:
"Cho nên Tạ ca, buổi chiều bớt việc cho tôi đi."
Tạ Nhất cười dữ tợn, nói:
"Không có khả năng."
Trần Tư cười hắc hắc, ngây ngô nói:
"Tạ ca, Tạ ca, anh không biết cậu ấy rất dũng mãnh a, trên người cơ bắp siêu nhiều, sức lực cũng siêu lớn, có thể..."
Tạ Nhất vội vàng ngăn Trần Tư, nói:
"Thôi thôi, đừng nói nữa!"
Trần Tư còn cười hắc hắc vẻ mặt ngây ngô. Đồ Cửu Huyền bưng hai ly cà phê lại đây, đưa cho Trần Tư một ly, cười nói:
"Tiền bối, uống cà phê, miễn cho buổi chiều không tinh thần."
Trần Tư vẻ mặt si mê nhìn Đồ Cửu Huyền, nói:
"Ừ, được a, cảm ơn em."
Đồ Cửu Huyền nói:
"Không cần cảm ơn, phải làm."
Đồ Cửu Huyền đi về chỗ, Trần Tư còn vẻ mặt si mê, nói với Tạ Nhất.
"Tạ ca, anh nói xem sao mà có thể soái như vậy?"
Tạ Nhất:
"......"
Tổ này có kẻ ngốc, hiện tại xin đổi tổ có còn kịp không?!
Tạ Nhất buổi chiều gặp khách hàng. Có người tới công ty cùng bọn họ thảo luận hợp tác, là do Trâu tiểu thư giới thiệu. Đương nhiên, Trâu tiểu thư cũng tới một chuyến, nhìn thấy Tạ Nhất thập phần ngượng ngùng.
Đối tác là chị em tốt của Trâu tiểu thư, cũng là thiên kim một tập đoàn lớn. Thiên kim tiểu thư sinh nhật, muốn bọn họ thiết kế hội trường.
Tổ của Tạ Nhất cũng có thể thiết kế hội trường, bất quá thiết kế cho tiệc sinh nhật thì chưa từng làm qua. Nhưng đối phương trả tiền rất cao. Theo Tạ Nhất nghĩ có lẽ yêu cầu chính là thơ mộng, lãng mạn,... Tạ Nhất cảm thấy mình có thể thực hiện.
Buổi chiều thiên kim tiểu thư không có tới, bất quá phái tới đại diện. Đại diện là một giám đốc trong công ty của thiên kim tiểu thư kia.
Giám đốc Vương bốn mươi mấy tuổi nhưng không hề giống Lương Khí bốn mươi mấy tuổi. Lương Khí cho người ta cảm giác thanh lịch, mà giám đốc Vương vừa thấy chính là loại rất ít vận động, hơn nữa ăn quá nhiều, cũng không khỏe mạnh. Hiện tại đã là cuối mùa thu, bên ngoài thực lạnh mọi người đều choàng khăn, trên mặt hắn lại bóng dầu. Mang một cái bụng bia, ngồi ở trên ghế còn run chân. Bởi vì dáng người quá khổng lồ, ghế dựa phát ra âm thanh cót két.
Chị em tốt của Trâu tiểu thư gọi là Hách Linh, trong nhà kinh doanh hàng xa xỉ, mỹ phẩm, trang phục vân vân. Bởi vì mấy năm nay kinh doanh rất tốt, có thể nói hô mưa gọi gió HunhHn786.
Giám đốc Vương thoạt nhìn không có liên quan thẩm mỹ, dù sao cùng hàng xa xỉ không liên quan. Bất quá nghe nói giám đốc Vương rất giỏi, dù là Hách Linh, hay là cha mẹ Hách Linh đều đặc biệt coi trọng giám đốc Vương.
Lần này Hách Linh tổ chức sinh nhật là giám đốc Vương một tay chủ trì. Thông qua Trâu tiểu thư giới thiệu, giám đốc Vương chuẩn bị xem ý tưởng của mấy người Tạ Nhất.
Quan trọng là nếu được chấp thuận, khi tiệc diễn ra tổ bọn họ phải đích thân đi trấn giữ. Trâu tiểu thư cũng tham dự sinh nhật lần này, là có thể danh chính ngôn thuận cùng "gặp mặt" Tạ Nhất.
Giám đốc Vương nói:
"Tiểu thư muốn tổ chức sinh nhật ở ven biển. Đương nhiên, chúng tôi có thuê một đảo nhỏ. Đừng thấy hiện tại chỗ này nhiệt độ không khí rất thấp, ở đảo kia còn là 35- 36 độ, hoàn toàn thích hợp bơi lội. Cho nên tiểu thư muốn chính là một party...... cuồng dã, phóng túng!"
Tạ Nhất:
"......"
Cái gì? Sao cùng mình nghĩ lại không giống nhau......
Tạ Nhất phát ngốc, còn tưởng rằng mình không nghe rõ. Mấy đồng nghiệp bên cạnh cũng có chút mông lung.
Tạ Nhất cho rằng tiểu thư sinh nhật sẽ mặc váy công chúa, chúng tinh phủng nguyệt thiết, bánh kem nhiều tầng, mở champagne linh tinh. Xem ra Tạ Nhất vẫn còn quá non nớt, căn bản không biết người giàu có sinh hoạt gì.
Tạ Nhất cùng các đồng nghiệp nhanh thiết kế bản vẽ sinh nhật "cuồng dã". Giám đốc Vương kỳ thật cũng không hiểu, chỉ là nhìn nhìn, liền nói:
"Thực tốt thực tốt, chính là cái này, cũng đủ cuồng dã!"
Tạ Nhất:
"......"
Dưới sự khen ngợi của Trâu tiểu thư, giám đốc Vương thực mau cũng hài lòng. Cứ như vậy, tổ Tạ Nhất thành công nhận được hợp đồng. Bất quá địa điểm không ở thành phố này, nói cách khác, bọn họ cần đi công tác một chuyến.
Hách tiểu thư ra tay rất hào phóng, công tác phí cũng chi trả, còn mời bọn họ đi đến đảo nghỉ phép.
Tạ Nhất nghĩ nghĩ, có thể đi nghỉ phép thật sự là quá tốt, bất quá không cho mang người nhà đi. Tạ Nhất vốn định mang theo Trứng Vàng cùng Tiểu Mao Mao đi chơi. Hiện tại Trứng Vàng cùng Tiểu Mao Mao không đi được không nói, hình như Thương Khâu cũng đi không được.
Thương Khâu nghe nói Tạ Nhất đi công tác, tức khắc sắc mặt liền không tốt, vẻ mặt người sống chớ đến gần, nói:
"Trực tiếp giao cho tổ khác."
Tạ Nhất bất đắc dĩ nói:
"Em đã đáp ứng rồi, như vậy không tốt lắm đâu?"
Thương Khâu vẻ mặt không cao hứng, Tạ Nhất nhanh nói:
"Như vậy đi. Em đến đó hai ngày, kiểm tra xét tiến độ, sau đó giao cho các đồng nghiệp hoàn thành liền trở về, thế nào?"
Thương Khâu vẫn là vẻ mặt không cao hứng, nói:
"Hai ngày?"
Tạ Nhất lập tức thề với trời, bảo đảm:
"Đúng đúng đúng, chỉ hai ngày."
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Miễn cưỡng."
Tạ Nhất:
"......"
Đúng là muộn tao ngạo kiều!
Tạ Nhất thực mau đã xuất phát. Trước khi đi Tạ Nhất dặn dò Trứng Vàng cùng Tiểu Mao Mao ở nhà ngoan ngoãn, sau đó kéo hành lý ra cửa, liền đi theo các đồng nghiệp đến sân bay.
Mọi người vào sân bay, chuẩn bị đi đăng ký, liền nhìn thấy có người tới. Thế nhưng là Trâu tiểu thư.
Tạ Nhất còn tưởng rằng Trâu tiểu thư sẽ ngồi khoang thương gia, không nghĩ tới Trâu tiểu thư cũng theo chân bọn họ. An Tuần chọc chọc cánh tay Tạ Nhất, nói:
"Trâu tiểu thư tới, cẩn thận chúng tôi mách cho Thương ca nha!"
Tạ Nhất hạ giọng nói:
"Cậu thiếu đánh?"
Trâu tiểu thư đi tới, vẻ mặt thân thiện nói:
"Các người cũng đi chuyến này thật là trùng hợp đó!"
Tạ Nhất cười gượng một tiếng, bắt tay Trâu tiểu thư. Trâu tiểu thư nói:
"Tạ Nhất ghế số mấy?"
Tạ Nhất cầm vé tới xem, là 50C.
Máy bay khá lớn có ba hàng ghế, ba ghế liền kề nhau, có 2 lối đi. Tạ Nhất là 50C ngồi gần lối đi.
Trâu tiểu thư vừa thấy, tức khắc hưng phấn nói:
"Tôi là 50A, trong chốc lát hỏi người chính giữa có thể đổi chỗ hay không. Về chuyện hợp tác, tôi còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi đó."
Tạ Nhất càng là cười gượng, nghĩ thầm.
Ngàn vạn lần đừng đổi. Ngàn vạn lần đừng đổi. Bằng không đến lúc đó các đồng nghiệp mách lẻo, mình liền xong đời. Nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch oan ức!
Trâu tiểu thư ngồi ở bên cạnh Tạ Nhất, cùng Tạ Nhất bắt chuyện. Thực mau liền nghe được nhắc nhở đăng ký, Tạ Nhất nhanh đứng lên, chuẩn bị đi đăng ký. Kết quả lúc này, có người chụp vai Tạ Nhất, Tạ Nhất quay đầu nhìn, tức khắc khiếp sợ.
Thương Khâu!
Thương Khâu cũng kéo một cái vali, đứng ở sau lưng Tạ Nhất. Hắn cúi đầu, mặt treo một nụ cười, nhướng mày nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất nhìn thấy Thương Khâu, quả thực như gặp cha ông, nói:
"Sao anh lại tới đây!?"
Thương Khâu quơ quơ vé trong tay, mặt trên viết 50B.
Tạ Nhất vừa thấy, tức khắc cao hứng thiếu chút nữa hoan hô ra tiếng.
Thật là quá may mắn, Thương Khâu thế nhưng là người ngồi chính giữa, nói cách khác, mình không cần cùng Trâu tiểu thư kề nhau, cũng không bị các đồng ngiệp mách lẻo.
Mọi người thực mau đi đăng ký, Tạ Nhất vui vẻ nói:
"Sao anh lại tới đây?"
Thương Khâu giúp Tạ Nhất mang hành lý, một tay một cái va li, động tác còn phi thường nhẹ nhàng. Hắn cúi đầu, ở bên tai Tạ Nhất nói:
"Sợ bảo bối nhớ anh!"
Tạ Nhất mắt trợn trắng, nói:
"Ai nhớ ai? Anh nhớ em cứ việc nói thẳng."
Thương Khâu đạm đạm cười, nói:
"Đúng, anh nhớ em. Em trai anh cũng nhớ em."
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Hả? Anh còn có em trai? Sao không nghe anh nhắc tới?"
Thương Khâu lại nở nụ cười, tươi cười ưu nhã thân thiện nói:
"Đêm qua em còn cùng em trai anh giao lưu thân mật mà!"
Tạ Nhất:
"......"
Tạ Nhất tức khắc mặt đỏ bừng, nghĩ thầm.
Thương Khâu đúng là yêu tinh, thế nhưng mặt không đổi sắc nói loại chuyện 18+!
Mọi người lên máy bay. Thời điểm đi lên người rất nhiều, Tạ Nhất tự cầm va li, miễn cho Thương Khâu quá mệt mỏi. Bất quá vừa quay đầu lại, hai người thế nhưng bị ngăn cách. Lối đi người quá nhiều, còn có rất nhiều người để hành lý lên kệ, giao thông liền tắc nghẽn, Tạ Nhất cùng Thương Khâu ngăn cách còn có điểm xa. Bất quá Thương Khâu là hạc trong bầy gà với chiều cao nổi bật. Tạ Nhất ra hiệu cho hắn đi tới vị trí trước.
Tạ Nhất nhanh đẩy va li đi về phía trước, thực mau liền đến dãy 50, chuẩn bị đem va li nâng lên đặt ở trên kệ để hành lý. Bất quá hành lý có điểm nặng, nâng lên có chút lao lực. Lúc này một đôi tay đột nhiên duỗi ra giúp Tạ Nhất đem va li nhét vào kệ hành lý.
Tạ Nhất tức khắc ngửi thấy một mùi hương hoa đào. Loại mùi hương tuy rằng nhàn nhạt, nhưng thấm vào ruột gan.
Tạ Nhất quay đầu nhìn lại, liền thấy một người tuổi trẻ đứng ở phía sau. Người này dáng không khác biệt Tạ Nhất lắm, mặc một thân tây trang, thoạt nhìn rất lịch sự, còn có một loại khí chất quý tộc khó có thể diễn tả.
Người kia khoảng hai mươi mấy tuổi, một khuôn mặt thanh tú, tóc có chút dài, phía trước tóc mái rũ xuống mặt, tóc phía sau cột lại, thoạt nhìn như là vương tử từ truyện cổ tích đi ra.
Người kia nhìn Tạ Nhất tươi cười. Khi hắn cười lên có chút cao thâm khó đoán, lại có chút ôn nhu, hiển lộ ra vài phần cuốn hút, mùi thơm hoa đào càng đậm.
Người trẻ tuổi nhìn chăm chú Tạ Nhất, đột nhiên nâng tay tới, đem tóc tai rối loạn của Tạ Nhất sửa sang một chút. Theo vành tai nhẹ nhàng sờ mặt Tạ Nhất, cất giọng nói mang theo ý cười.
"Tìm được rồi."
Tạ Nhất vẻ mặt mê mang, nói:
"Xin lỗi, chúng ta biết nhau sao?"
Người trẻ tuổi kia lại không trả lời, chỉ là nói:
"Suỵt... Tôi phải đi."
Tạ Nhất càng là vẻ mặt mê mang, người trẻ tuổi kia lướt qua Tạ Nhất, đi về phía sau. Tạ Nhất kỳ quái nhìn hắn một cái, người trẻ tuổi đã đi xa. Lúc này Thương Khâu đẩy hành lý đi tới, nói:
"Làm sao vậy?"
Tạ Nhất lúc này mới phục hồi tinh thần lại, lắc đầu nói:
"Không có gì?"
Chỉ là gặp một người rất kỳ quái!
Mọi người đã vào chỗ, Thương Khâu ngồi ở chính giữa, Tạ Nhất ngồi ở gần lối đi, Trâu tiểu thư ngồi ở tận cùng bên trong. Trâu tiểu thư muốn cùng Thương Khâu đổi vị trí, nhưng không có khả năng. Các đồng nghiệp ngồi ở hàng phía sau, mọi người vừa nói vừa cười.
Thực mau máy bay cất cánh.
Tạ Nhất nói:
"Anh sao lại tới đây? Trong chốc lát hạ cánh rồi anh ở nơi nào?"
Thương Khâu không nói chuyện, bất quá từ trong túi móc ra một thứ đưa cho Tạ Nhất. Tạ Nhất mở ra xem.
Thực hay, là thiệp mời sinh nhật của Hách Linh!
Tạ Nhất sao không nghĩ đến Thương Khâu cũng là người nổi tiếng trong giới kinh doanh, Hách tiểu thư sao có thể không mời hắn tham dự chứ?
Thương Khâu cười tủm tỉm thu hồi thiệp vào trong túi. Bất quá đột nhiên hắn khom người về phía trước, Tạ Nhất hoảng sợ, còn tưởng rằng hắn muốn hôn mình, vội vàng nâng tay tới muốn ngăn cản. Kết quả Thương Khâu cũng không phải muốn hôn, mà là ngửi ngửi, nói:
"Trên người của em sao có mùi nước hoa?"
Tạ Nhất giải thích.
"Em không xịt nước hoa. Vừa rồi có người giúp em đem va li để lên, trên người hắn có mùi hương, hình như là mùi hoa đào."
Thương Khâu gật gật đầu, không nói gì, bất quá tựa hồ không thích mùi này. Kỳ thật Tạ Nhất cảm thấy không sao cả, dù sao chỉ là mùi rất nhạt.
Trâu tiểu thư muốn cùng Tạ Nhất nói chuyện, nhưng căn bản không có biện pháp vì Thương Khâu thân hình cao lớn chen ở giữa. Trâu tiểu thư cơ hồ nhìn không tới Tạ Nhất. Tạ Nhất một chút đã ngủ rồi, nghiêng đầu dựa vào vai Thương Khâu.
Thương Khâu thấy Tạ Nhất ngủ rồi, còn gọi nữ tiếp viên lấy tới một cái chăn đắp lên cho Tạ Nhất. Động tác phi thường ôn nhu cẩn thận.
Bay hơn ba giờ, Tạ Nhất ngủ đến mơ mơ màng màng. Sắp hạ cánh xuống đất, Thương Khâu ở bên tai Tạ Nhất nhẹ giọng gọi.
"Tạ Nhất? Mèo lười không đứng dậy, anh sẽ hôn em."
Tạ Nhất mơ mơ màng màng, ngủ đến trên người thực lười, nhưng không mở mắt ra. Nghe được Thương Khâu gọi cảm thấy "làm phiền". Vì thế Tạ Nhất dứt khoát duỗi tay trực tiếp câu lấy cổ Thương Khâu, sau đó hướng lên trên trực tiếp hôn môi Thương Khâu.
"Ôi!!"
Đột nhiên có người phát ra tiếng kinh hô.
Máy bay đã đáp xuống, Trâu tiểu thư vừa định đứng lên, kết quả liền thấy được một màn kinh người. Tạ Nhất đột nhiên ôm Thương Khâu, còn cưỡng hôn.
Tạ Nhất nghe được tiếng hô, lúc này mới mê mang mở mắt, còn chưa tỉnh, căn bản không biết vừa rồi mình cưỡng hôn Thương Khâu. Tạ Nhất xoa đôi mắt, liền thấy Trâu tiểu thư vẻ mặt hoảng sợ nhìn chính mình, Thương Khâu còn là cười tủm tỉm, cười thập phần thích ý.
Trâu tiểu thư như chạy nạn, nhanh chóng xuống máy bay, nháo đến Tạ Nhất vẻ mặt mê mang, hỏi.
"Làm sao vậy? Trên người em có mùi hôi sao?"
Thương Khâu cười cười, nói:
"Không. Rất thơm, ai biết cô ta làm sao chứ?"
Thương Khâu nói rồi lấy hành lý. Tạ Nhất vẫn là rất kỳ quái, nhìn Trâu tiểu thư vội vàng rời đi. Tạ Nhất gãi gãi cái ót, An Tuần lúc này hưng phấn vỗ vai Tạ Nhất, nói:
"Tạ ca, ghê nha! Vừa rồi thật là làm mọi người chấn động!"
Tạ Nhất mê mang nói:
"Làm sao vậy?"
Trần Tư nói:
"Tạ ca vừa rồi cưỡng hôn Thương ca! Giở trò trước mặt Trâu tiểu thư!"
Tạ Nhất:
"......"
Rốt cuộc minh bạch Trâu tiểu thư vì cái gì đại kinh thất sắc!
Thương Khâu lấy hành lý xong, còn đối với Tạ Nhất nói:
"Lần sau muốn hôn, nhắc nhở anh một chút, anh sẽ phối hợp."
Tạ Nhất:
"......"
Nhân tiện nghi còn khoe mẽ!
Mọi người xuống máy bay, Tạ Nhất còn ngửi thấy mùi hương hoa đào. Bất quá chỉ là một chút phiêu tán qua đi. Tạ Nhất quay đầu lại nhìn, căn bản không có nhìn thấy người kia.
Bọn họ xuống máy bay, liền có nhân viên của Hách tiểu thư tiếp đón, trực tiếp lái xe hướng đến bờ biển, sau đó ngồi ca nô ra đảo.
Chỗ này nhiệt độ không khí thật sự rất cao, khẳng định hơn 30 độ. Bọn họ mặc tây trang, thiếu chút nữa mồ hôi ra ướt đẫm.
Ra đến đảo nhiệt độ không khí càng cao hơn. Quả nhiên nơi này thích hợp bơi lội, cảm giác sẽ bị phơi đến rớt một tầng da.
Bọn họ lên đảo, xa xa thấy trong nước có người bơi lội, giám đốc Vương đứng ở một bên, nói:
"Vị đó chính là Hách tiểu thư."
Hách Linh còn bơi lội, nhìn thấy bọn họ liền đi lên.
An Tuần cùng Trần Tư tức khắc kinh hô.
"Oa."
Bởi vì Hách tiểu thư dáng người thật là quá tuyệt vời, mặc bikini càng miêu tả sinh động đường cong. Mùi vị nữ tính ập vào trước mặt, An Tuần cùng Trần Tư vẻ mặt háo sắc, Tạ Nhất nhanh đẩy đẩy hai người một chút. Đồ Cửu Huyền có vẻ yếu ớt nói:
"Tiền bối, em không bằng Hách tiểu thư sao?"
Trần Tư vội vàng ho khan nói:
"Không không, em đẹp hơn. Em chỉ mặc quần bơi thì càng đẹp!"
Đồ Cửu Huyền cười cười, nói:
"Em có mang theo quần bơi, buổi tối mặc cho tiền bối xem, được chứ?"
Trần Tư tức khắc mở to hai mắt, nói:
"Thật sao? Muốn xem... muốn xem!"
Tạ Nhất:
"......"
Hết thuốc chữa!
Hách tiểu thư từ trong nước đi ra, lập tức liền mang lên kính râm. Quả thực quá thời thượng, không hổ là thiên kim gia đình kinh doanh vật phẩm thời trang xa xỉ. Bơi lội thế nhưng cũng cần tạo phong cách, hơn nữa còn trang điểm. Trên người Hách tiểu thư bôi kem, ánh nắng chiếu vào tỏa sáng rực rỡ. Cô ta đi trên bãi biển dưới ánh mặt trời, thiếu chút nữa làm mù mắt mọi người. Tạ Nhất nghĩ thầm.
Trách không được Hách tiểu thư muốn mang kính râm!
Hách Linh đi lại, nâng cằm, nhìn Thương Khâu, nói:
"Tạ Nhất?"
Tạ Nhất:
"......"
Tôi mới phải!
Giám đốc Vương nói:
"Tiểu thư, vị này mới là Tạ Nhất."
Hách tiểu thư gỡ xuống kính râm, còn đeo kính áp tròng màu xanh lục, con ngươi lớn cực kỳ. Hách Linh cười tủm tỉm nhìn Thương Khâu, nói:
"Vậy vị này chính là......?"
Giám đốc Vương cũng không quen biết Thương Khâu. Hách tiểu thư như vậy, khẳng định là đối với Thương Khâu phi thường hứng thú. Nói xong, cô ta còn đi tới hai bước, muốn sờ ngực Thương Khâu.
Thương Khâu vẫn mặc tây trang, không giống mấy người Tạ Nhất đều cởi áo khoác thực chú ý, không chút cẩu thả. Hách tiểu thư đi tới, hắn cũng không có trốn tránh, hơn nữa hai mắt hơi rũ, thực nghiêm túc nhìn Hách tiểu thư.
Cái loại ánh mắt nhìn chăm chú này làm Hách Linh cả người đều nóng lên, dị thường hưng phấn, nhưng làm Tạ Nhất uống dấm tới hỏng rồi. Bởi vì Thương Khâu thân hình cao lớn, ánh mắt rũ xuống, Tạ Nhất còn tưởng rằng hắn nhìn chính là ngực Hách tiểu thư.
Hách Linh đi sờ ngực Thương Khâu. Thương Khâu lại không có trốn tránh, bất quá ngay sau đó đột nhiên nhét vào tay cô ta một thứ.
Là thiệp mời!
Hách Linh có chút hồ nghi, mở ra nhìn, mặt trên viết hai chữ Thương Khâu.
Hách Linh tức khắc đại kinh thất sắc, vội vàng nói:
"Thì ra là Thương tổng! Thương tổng đến sớm như vậy, sao không thông báo chúng tôi một tiếng. Tôi sẽ tự mình đi nghênh đón Thương tổng!"
Hách tiểu thư thái độ nháy mắt thay đổi 180 độ. Thương Khâu lại là nhàn nhạt nói:
"Tôi đi cùng người trong công ty đến đây tương đối tiện."
Hách tiểu thư càng hoảng sợ. Không nghĩ tới mấy người Tạ Nhất là thuộc công ty Thương Khâu, cô ta nhanh cười nói:
"Làm phiền các vị tự mình đi một chuyến, mời vào."
Hách tiểu thư mời mọi người vào biệt thự. Người hầu mang trà, thực mau cha mẹ Hách tiểu thư cũng đến. Dù sao Thương Khâu là một Phật lớn, không thể chậm trễ.
Hách gia không hổ là kinh doanh mỹ phẩm cao cấp, ông bà Hách đều chăm sóc ngoại hình rất tốt, đặc biệt là bà Hách. Nhìn hai mẹ con Hách tiểu thư quả thực giống như là chị em.
Mấy người Tạ Nhất quả thực là thơm lây nhờ Thương Khâu. Bọn họ không giống như là tới thiết kế, ngược lại như là khách quý, ăn ngon uống tốt hầu hạ chu đáo.
Tạ Nhất nói:
"Chúng tôi khi nào có thể đi xem nơi tổ chức tiệc?"
Hách tiểu thư nói:
"Khi nào cũng có thể, Tạ tiên sinh tiện là được."
Tạ Nhất gật gật đầu.
Lần đầu tiên cảm giác mình như là khách hàng thượng đế. Cảm giác này kỳ thật cũng không tệ lắm......
Hách tiểu thư sắp xếp phòng cho bọn họ phi thường xa hoa. Kỳ thật chỉ có Thương Khâu được hưởng đặc quyền, bất quá bởi vì bọn họ thơm lây, cho nên cũng đều vào ở khu vực dành cho khách quý. Hai người một phòng.
Hách tiểu thư không biết Tạ Nhất cùng Thương Khâu là một đôi, cho nên để Tạ Nhất ở đơn độc một phòng. Tạ Nhất không ở cái phòng kia, xách theo hành lý, lén lút chạy vào phòng Thương Khâu phòng.
Cửa phòng Thương Khâu không khóa, không biết có phải cố ý để cửa cho Tạ Nhất hay không. Tạ Nhất chạy vào, đóng cửa lại, đem hành lý đặt ở một bên, nhìn nhìn bốn phía, không khỏi cảm thán.
Kẻ có tiền thật là biết hưởng thụ a, phòng cho khách mà lộng lẫy như vậy?
Tạ Nhất muốn đi đánh lén Thương Khâu một phen, liền lặng lẽ đi vào, muốn hù dọa Thương Khâu. Đẩy ra cửa phòng ngủ, Tạ Nhất thật cẩn thận đi vào. Bên trong tựa hồ có người, Tạ Nhất lập tức như một mãnh hổ chụp mồi tiến lên, hô to:
"Ha ha! Bị bắt được rồi!"
Tức khắc cảm giác không quá thích hợp, bởi vì Thương Khâu... trơn bóng.
Tạ Nhất mặt đỏ thẫm, nhanh thối lui một bước. Thương Khâu đã cởi tây trang cùng áo sơmi, phía dưới chỉ mặc một cái quần bơi. Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Anh chuẩn bị đi bơi sao? Như thế nào còn thay quần bơi?"
Thương Khâu cười cười, nói:
"Mở hành lý ra nhìn thấy, nghĩ em lập tức lại đây, cảm giác thay cũng không tồi."
Tim Tạ Nhất tức khắc đập như bão táp, hô to:
"Yêu nghiệt, bổn đạo trưởng hôm nay liền trừ hại cho dân!"
Tạ Nhất nói, lại như một mãnh hổ chụp mồi, trực tiếp xô Thương Khâu nhào vào sô pha, liền gặm gặm gặm. Thương Khâu cười, nói:
"Sư phụ muốn như thế nào?"
Tạ Nhất:
"......"
Má ơi, Thương Khâu thật đúng là thích cоsplay! Còn là thầy trò play!
Tạ Nhất chưa quên khi bọn họ bị trâm cài mẫu đơn mang về cổ đại, vì che giấu thân phận Thương Khâu là Hắc Sơn Lão Yêu, Tạ Nhất thuận miệng liền nói hắn là tiểu đồ đệ. Hiện tại vừa nhớ tới, thầy trò play còn cảm thấy thẹn.
Mấy người Tạ Nhất cũng không phải tới nghỉ phép, trước khi khách khứa tới phải bố trí xong hội trường. Ngày tiếp theo liền bắt đầu khua chiêng gõ mõ công việc lu bù lên. HunhHn786 Tạ Nhất mang theo các đồng nghiệp đi khảo sát hội trường, đem bản vẽ so sánh một lần, liền chuẩn bị bắt đầu trang trí.
Hách tiểu thư tự mình đến giám sát, nói:
"Cuồng dã! Phải cuồng dã một chút! Chúng ta là tổ chức party đồ bơi, phải gợi cảm!"
Tạ Nhất đau đầu không thôi, bất quá vẫn là gật đầu đáp ứng, cảm thấy thiết kế thật sự không thích hợp với phong cách của mình.
Hách Linh ở bên cạnh giám sát, kỳ thật là muốn tiếp cận Thương Khâu đến. Bất quá Thương Khâu đối với ai cũng là thái độ lạnh lùng, cho nên Hách Linh không thế nào thành công. Vì thế Hách Linh liền đem lực chú ý chuyển dời đến người khác. Có lẽ sở thích của Hách tiểu thư là loại thân hình cao lớn, vì thế lực chú ý đến chỗ La Hầu.
An Tuần vỗ vỗ Tạ Nhất, nói:
"Tạ ca, anh có cảm thấy, Hách tiểu thư đối với La Hầu có chút......"
Tạ Nhất nghĩ nghĩ, nói:
"Có chút cái gì?"
An Tuần cũng nghĩ nghĩ, nói:
"Cuồng dã."
Tạ Nhất:
"......"
Từ khi thấy La Hầu đánh nhau, Tạ Nhất liền nhìn ra La Hầu khẳng định giả ngoan. La Hầu cùng An Tuần đích xác có chút ái muội. Bất quá An Tuần thiếu dây thần kinh, La Hầu cũng im re, cho nên vẫn luôn không có phát triển. Tạ Nhất vì thế cười tủm tỉm nói:
"Dù sao La Hầu cũng không có người yêu, Hách tiểu thư vừa có tiền vừa xinh, dáng người đẹp như vậy. Trai tài gái sắc nha!"
An Tuần lập tức nói:
"Cái gì trai tài gái sắc, Tạ ca không biết thôi. Hách tiểu thư đã kết hôn, đã có chồng rồi!"
Tạ Nhất hoảng sợ, nói:
"Hả? Tôi thật đúng là không biết."
Bên kia Hách Linh quyến rũ Thương Khâu không có kết quả. Khả năng biết mình đã kết hôn, mà Thương Khâu còn chưa có kết hôn, cho nên cũng không dây dưa nhiều, ngược lại coi trọng La Hầu.
La Hầu ngày thường luôn là bộ dạng ngốc cười hắc hắc. Kỳ thật hắn thân hình cao lớn, khuôn mặt góc cạnh, có thể nói là phi thường đẹp trai. Bất quá do khí chất thực nặng nề, cho nên vẫn độc thân. La Hầu không hiện sơn không lộ thủy, nhưng diện mạo thật sự đẹp, hơn nữa là cái loại nam tính mạnh mẽ, tuyệt đối không phải thư sinh.
Hách Linh đi qua, cười nói:
"La tiên sinh, tôi có mấy vấn đề, có thể trả lời hay không?"
La Hầu nói:
"Có thể, có thể."
Hách Linh cầm di động. La Hầu quá cao, Hách Linh cười nói:
"La tiên sinh cao 1m85 sao?"
La Hầu gãi gãi cái ót, nói:
"Hẳn là vậy, tôi cũng không đo."
Hách Linh cười tủm tỉm liếc La Hầu. Vì để tiện làm việc, hôm nay La Hầu mặc một cái áo thun ngắn tay ôm vừa người. Cái này liền lộ ra dáng người, vai rộng mông hẹp, còn có cơ. Khi hắn khom lưng, cơ bụng liền lộ ra tới, thoạt nhìn rất gợi cảm.
An Tuần nhìn hai người kia, trong lòng có điểm khó chịu không giải thích được, liền nói:
"Tôi thấy Hách tiểu thư là coi trọng La Hầu. La Hầu ngây ngô sẽ có hại."
Tạ Nhất nói:
"Vậy đi nhắc nhở hắn mau. La Hầu khẳng định không biết Hách tiểu thư đã kết hôn."
An Tuần nói:
"Nói cũng phải. Tôi phải đi nhắc nhở hắn, miễn cho hắn quá ngốc!"
An Tuần nói liền đi qua.
Thời điểm An Tuần đi đến, Hách Linh đang cùng La Hầu chụp ảnh chung. La Hầu trước nay không cùng người khác chụp ảnh chung. Hiện tại thực lưu hành chụp ảnh tự sướng, bất quá La Hầu trước nay không tự chụp qua, đối với cái này cũng không có hứng thú. Hách Linh nhất định phải chụp ảnh, La Hầu cũng không có cách nào. Hách Linh cười nói:
"Ngồi xổm xuống một chút đi!"
La Hầu nhanh ngồi xổm xuống một chút, Hách Linh liền dựa vào ngực hắn. Trên người La Hầu đều là cơ bắp, ngực rất cứng, Hách Linh tức khắc mặt đỏ bừng, nhanh đem điện thoại giơ lên, chuẩn bị tự chụp ảnh.
"Tách."
Chụp xong, Hách Linh lại không có lập tức rời lòng ngực La Hầu, mà là nói:
"Ai nha, chờ một chút, chân đã tê rần, chân đã tê rần. Chờ một chút đừng nhúc nhích."
An Tuần đi tới, đỉnh đầu bốc khói. Hách Linh chính là ăn đậu hủ La Hầu, La Hầu còn vẻ mặt quan tâm.
"Hách tiểu thư không có việc gì chứ?"
An Tuần nhanh vượt qua, bắt lấy tay La Hầu, nói:
"Đừng ở đây lười biếng, không thấy mọi người đều bận rộn sao!?"
Hắn túm La Hầu đi, La Hầu đặc biệt thành khẩn nói:
"Xin lỗi, xin lỗi."
An Tuần túm La Hầu đi. Hách Linh có chút không cao hứng, bất quá vẫn là cúi đầu xem ảnh vừa rồi tự chụp thế nào. Bức ảnh kia La Hầu quả nhiên dáng người thật cao lớn, cơ ngực cơ bụng không ít. Chỉ là mặc áo thun bình thường đã đẹp như vậy, vừa thấy liền biết ngốc, vẻ mặt ngây ngô cười.
Hách Linh càng xem càng thích. Kết quả ở ngay lúc này, đột nhiên sắc mặt cô ta biến đổi, tươi cười đột nhiên cứng đờ.
"A!!!"
Hô to một tiếng, cô ta ném di động rơi trên mặt đất.
Tạ Nhất ở ngay bên cạnh. Di động bị rơi đến bên chân, Tạ Nhất nhanh khom lưng nhặt lên, chuẩn bị trả lại cho chủ. Bất quá bởi vì di động có ảnh La Hầu cho nên Tạ Nhất liền nhìn thoáng qua, vừa thấy tức khắc cũng khiếp sợ.
Hách Linh bị kinh hách, không chỉ là rớt điện thoại, còn trượt chân té lăn quay trên mặt đất, phát ra tiếng hét thảm. Mọi người đều phát hiện biến cố, chạy nhanh tới.
Trong tay Tạ Nhất cầm di động của Hách Liên. Hách Liên hoảng sợ nhìn Tạ Nhất. Mọi người chạy nhanh tới xem, không hiểu rõ còn tưởng rằng Tạ Nhất muốn làm chuyện xấu.
Mọi người cầm lấy di động xem. Là ảnh Hách Liên cùng La Hầu chụp chung, nhưng lẫn vào vật kỳ quái. Ở phía sau lưng bọn họ, trên tường thình lình xuất hiện một chữ viết bằng máu.
"Chết!"
Tạ Nhất cũng bị cảnh tượng này dọa, lập tức quay đầu lại xem bức tường. Nhưng trên tường cái gì cũng không có, bọn họ còn chưa có kịp bố trí, căn bản không có chữ máu, cũng không có bất luận thứ gì.
Hách Linh bị kinh hách, ngồi dưới đất, nhìn ảnh trong di động kêu sợ hãi.
"A!! Quỷ...... Quỷ a! Gặp quỷ!"
Tạ Nhất vội vàng nói:
"Hách tiểu thư bình tĩnh một chút."
Hách Linh hô to, vệ sĩ bên ngoài đều vọt vào, cũng không biết đã xảy ra sự tình gì. Giám đốc Vương cũng vào, nói người gọi bác sĩ. Có người đỡ Hách Linh rời đi.
Hách Linh rời khỏi, giám đốc Vương mới lại cầm di động, nói:
"Ngượng ngùng, các vị tiếp tục bố trí hội trường đi, tôi hiện tại đi xem Hách tiểu thư."
Mọi người đều hai mặt nhìn nhau. Chờ giám đốc Vương và những người Hách Liên đều đi rồi, Tạ Nhất lại nhìn mặt tường. Vẫn không có cái gì, cả một cọng rêu cũng không có, càng đừng nói là chữ bằng máu.
Toàn bộ quá trình Thương Khâu đều phi thường bình tĩnh, vẫn luôn ôm cánh tay đứng ở một bên, không có phản ứng. Tạ Nhất kỳ quái nói:
"Hách tiểu thư là bị quỷ ám? Sao đột nhiên xuất hiện chữ máu?"
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Hẳn là có người đang uy hiếp đe dọa."
Tạ Nhất liếc Thương Khâu một cái, nói:
"Sao anh không có một chút kỳ quái nào?"
Thương Khâu cười cười, nói:
"Bởi vì anh đã sớm biết."
Tạ Nhất càng cảm thấy tò mò.
Đã sớm biết cái gì?
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
96 chương
285 chương