Quán ăn đêm kỳ lạ
Chương 107 : Nản lòng thoái chí
Tạ Nhất nói với Thương Khâu:
"Anh không phải là người xếp hạng nhất chứ?"
Thương Khâu cười một tiếng, nhướng mày, không nói gì, nhưng nhìn biểu tình muộn tao kia Tạ Nhất đã có câu trả lời.
Tạ Nhất lại nói:
"Vậy...... thứ hai là ai?"
Thương Khâu không có trả lời.
Người bên cạnh còn đang thảo luận.
"Nghe nói người này là mỹ nữ!"
"Đúng vậy, đặc biệt xinh đẹp, tôi đã xem ảnh chụp!"
"Dáng người siêu bốc lửa!"
Mắt Tạ Nhất đã có chút giật kinh hoàng, trong lòng loáng thoáng nghĩ đến một ứng cử viên. Kết quả liền nghe được âm thanh giày cao gót. Có người nói:
"Tới rồi!"
Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn. Người đến mặc một bộ suit màu đỏ, chân đi giày cao gót màu đen. Dáng người quả nhiên siêu bốc lửa, tóc dài gợn sóng, từ bên ngoài mang gió đi đến. Thật nhiều người kinh ngạc cảm thán.
Quá xinh đẹp! Quá nóng bỏng!
Tạ Nhất:
"......"
Là Nghê Anh! Vẫn là mặc đồ nữ!
Nghê Anh từ bên ngoài đi vào, đến bên cạnh Tạ Nhất. Đang chơi cùng Tiểu Mao Mao vui vẻ, Lương tiên sinh đột nhiên đứng lên. Tiểu Mao Mao thấy Lương tiên sinh phải đi, có chút không vui, túm tay Lương tiên sinh, nói:
"Chú chú! Chú chú!"
Lương Khí vỗ vỗ đầu nhỏ, tựa hồ không có thời gian, bất quá Tiểu Mao Mao không muốn buông tay, còn đem bảo bối sữa bò đưa cho Lương Khí uống, thoạt nhìn đặc biệt rộng lượng.
Lương Khí xoa xoa thái dương, động tác hơi chút chậm, kết quả liền nghe được Nghê Anh đột nhiên hô to một tiếng:
"Sư phụ?!"
Mọi người đang nhìn Nghê Anh, kết quả Nghê Anh hô một tiếng, mọi người liền đem ánh mắt tập trung trên người Lương Khí HunhHn786.
Tạ Nhất có chút giật mình nhìn Lương Khí, lại nhìn nhìn Thương Khâu.
Nghe nói Nghê Anh là sư muội, hay sư đệ Thương Khâu, cho nên... Thương Khâu cùng Lương Khí là... quen biết đã lâu?
Tạ Nhất tức khắc muốn che mặt.
Lúc trước làm gì? Đúng rồi, ghen... Ăn dấm chua sư phụ Thương Khâu, còn tưởng rằng Thương Khâu cùng Lương Khí có cái gì. Nghĩ lại quả thực cảm thấy mình nên chui vào khe đất mới được!
Nghê Anh vẻ mặt kinh ngạc hô gọi một tiếng sư phụ, người bên cạnh cũng đều là vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lương Khí. Bọn họ chỉ biết Lương Khí là một người rất giàu, đến nay chưa lập gia đình, tai tiếng cơ hồ không có, chính là người làm ăn đứng đắn. Nhưng không nghĩ tới Lương Khí là sư phụ Nghê Anh.
Nghê Anh chính là người đuổi ma xếp hạng hai. Như vậy sư phụ, chẳng lẽ Lương Khí cũng là người trong giới?
Mọi người đều có chút hồ nghi. Nghê Anh nhanh ngồi xuống, còn có chút hưng phấn nhìn Lương Khí, nói:
"Sư phụ, ngài đi nơi nào chơi?"
Lương Khí mỉm cười nhìn Nghê Anh, cảm thấy hắn tươi cười đáng đánh.
Lúc này có người đi vào nhà ăn, là Tống Tịch cùng thú cưng Nguyên Phong. Hai người đi vào liền phát hiện không khí có chút không đúng rồi.
Tạ Nhất nhìn thấy Tống Tịch, lập tức liền đi qua, bắt lấy cánh tay Tống Tịch. Nguyên Phong đột nhiên híp đôi mắt, liền muốn ngăn cản Tạ Nhất. Bất quá Tống Tịch giơ tay ngăn lại, cười nói:
"Tạ Nhất nhất định là có chuyện gì muốn nói cùng tôi."
Hắn nói, mang theo Tạ Nhất tới bàn bên cạnh ngồi xuống. Tạ Nhất nhỏ giọng nói nói:
"Anh hại chết tôi, đều là anh nói Thương Khâu cùng Lương Khí quan hệ ái muội!"
Tống Tịch cười nói:
"Đúng vậy, ái muội."
Tạ Nhất nói:
"Cái gì ái muội, người ta là quan hệ thầy trò!"
Tống Tịch cười cười, không có thành ý nói:
"Ồ, thầy trò a."
Tạ Nhất nói:
"Anh không biết? Vậy anh nói bậy."
Tống Tịch cười nói:
"Không, tôi nhưng không nói bậy, ái muội ý tứ là không rõ ràng lắm."
Tạ Nhất:
"......"
Đột nhiên rất muốn cắn Tống Tịch, hàm răng đều ngứa!
Tạ Nhất cùng Tống Tịch kề tai nói nhỏ. Bộ dạng Tạ Nhất có điểm tạc mao, Tống Tịch còn là vẻ mặt ôn nhu cười cười, giống như rất thích "đùa giỡn" Tạ Nhất, hai người kề nhau rất gần.
Nguyên Phong đứng ở bàn bên cạnh. Bởi vì Tống Tịch không cho hắn đi qua. Đôi tay Nguyên Phong bị bùa khóa cho nên cũng không thể qua đi. Trên cổ tay hắn là bùa Tống Tịch làm thành. Đừng nhìn Tống Tịch ngày thường thực ôn nhu, nhưng khóa của Tống Tịch để dạy dỗ thú cưng, chính là muốn cho con chó săn này phục tùng, còn cẩn thận sợ bị cắn ngược lại.
Bàn bên kia Thương Khâu nhìn Nghê Anh cùng Lương Khí chơi với hai bé con.
Kỳ thật Lương Khí không cho Thương Khâu nhận mình là có nguyên nhân. Nguyên nhân chính là Lương Khí số tuổi quá lớn, thoạt nhìn chỉ 40 tuổi, thậm chí còn chưa đến 40 tuổi, nhưng Lương Khí là tu giả, thực tế tuổi không chỉ là 40 tuổi. Nếu người thường biết Lương Khí là sư phụ Thương Khâu cùng Nghê Anh, có khả năng cho rằng Lương Khí là lão yêu quái.
Trước đây trong giới Lương Khí rất nổi danh, nhưng bởi vì tuổi quá lớn, cho nên liền lựa chọn dạy đồ đệ. Nhiều năm như vậy đi qua, những người đuổi ma lâu năm đã qua đời, không ai nhận ra Lương Khí.
Lương Khí cũng không còn trong giới, ngược lại đi kinh doanh, lâu lâu đi ra ngoài du lịch, sinh hoạt nhẹ nhàng. Đương nhiên Lương Khí còn thu nhận hai con nuôi chính là Thương Khâu cùng Nghê Anh.
Thương Khâu nhìn Nghê Anh vừa tới liền đem sư phụ ra, bất đắc dĩ xoa xoa thái dương. Bất quá hắn nhìn thấy Tạ Nhất cùng Tống Tịch kề tai nói nhỏ, trong lòng đột nhiên có điểm khó chịu, chua lòm. Thương Khâu thừa nhận mình quá bá đạo, tính chiếm hữu quá mạnh. Hắn cũng biết Tạ Nhất cần không gian riêng tư, nhưng tính chiếm hữu vẫn cứ bành trướng, ngày thường đã khắc chế rất nhiều.
Thương Khâu nhìn thoáng qua Lương Khí, lại liếc mắt nhìn Tiểu Mao Mao ngồi ở ghế trẻ em cùng Lương Khí chơi đùa. Hắn lập tức đứng lên, đi tới bên cạnh Tạ Nhất.
Tạ Nhất còn đang chỉ trích Tống Tịch chơi khăm mình, kết quả liền thấy được Thương Khâu, liền im miệng. Tống Tịch lại cười tủm tỉm nói:
"Tạ Nhất, cậu thực sự thú vị. Lần sau chúng ta lại nói đi, cùng cậu tâm sự trong chốc lát tâm tình sẽ tốt hơn."
Hắn nói, đứng lên, vẫy vẫy tay, mang theo Nguyên Phong vào bên trong tìm một bàn ngồi xuống ăn điểm tâm sáng.
Tạ Nhất tức giận trừng mắt nhìn Tống Tịch, nghĩ thầm.
Tống Tịch thoạt nhìn ôn nhu, kết quả là lòng dạ hiểm độc!
Thương Khâu lại cho rằng Tống Tịch đi rồi Tạ Nhất luyến tiếc, còn luôn lưu luyến nhìn theo bóng dáng người ta. Thương Khâu lập tức ghen tị, cúi đầu ở bên miệng Tạ Nhất hôn một cái.
Người ở đây nhiều như vậy, Tạ Nhất khiếp sợ, vội vàng che lại miệng mình, nói:
"Anh làm gì?!"
Thương Khâu thuận miệng nói:
"Đương nhiên là muốn ăn em."
Tạ Nhất:
"......"
"Phụt!"
Mặt đột nhiên thực nóng! Cảm giác thẹn muốn nổ tung!
Tạ Nhất trên mặt đỏ bừng, bất quá bên ngoài trừng mắt nói:
"Em ăn anh thì có!"
Thương Khâu bị chọc cười, nói:
"À, vậy chúng ta tối hôm nay thử xem?"
Tạ Nhất thấy hắn vẻ mặt khiêu khích, lập tức nói:
"Thử thì thử! Em...... em sẽ làm anh không xuống giường được!"
Thương Khâu nheo nheo mắt, cười nói:
"Lá gan càng lúc càng lớn a."
Tạ Nhất cùng Thương Khâu công nhiên ở nơi công cộng thảo luận chuyện buổi tối, sau đó liền trở về bàn, tiếp tục ăn. Tạ Nhất phi thường xấu hổ, bởi vì lúc trước hoài nghi Lương Khí và Thương Khâu có cái gì ám muội. Nghê Anh lại không biết gì, còn tùy tiện nói:
"Các người cũng ở chỗ này, vậy còn mời tôi lại đây làm gì?"
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Cậu có lợi."
Nghê Anh:
"......"
Nghê Anh thiếu chút nữa phun lên điểm tâm của Thương Khâu. Thương Khâu vẻ mặt ghét bỏ, nhíu nhíu mày, giơ tay gọi người hầu thay đổi một bộ chén đũa mới. Nghê Anh nổi giận cáo trạng.
"Sư phụ, nhìn xem sư huynh!"
Lương Khí xoa xoa thái dương, nói:
"Đừng gọi ta là sư phụ."
Nghê Anh lập tức nói:
"Sư phụ! Đồ đệ làm sai cái gì sao? Đừng đuổi con khỏi sư môn a!"
Lương Khí:
"......"
Lương Khí đã bất đắc dĩ. Hắn hiện tại số tuổi này, hơn nữa gương mặt này, khẳng định sẽ bị người ta cho là lão yêu quái. Lương Khí không muốn truyền thông đăng tin tức bí quyết "trẻ mãi không già". Cuối cùng vẫn là dùng vụ án dời đi lực chú ý của Nghê Anh, đương nhiên còn có mấy đứa nhỏ của Tạ Nhất.
Trứng Vàng bộ dạng năm sáu tuổi, đặc biệt đáng yêu, giống Thương Khâu chín phần. Thoạt nhìn manh manh, mắt chớp chớp như tiểu thiên sứ, kỳ thật là Hỗn Thế Ma Vương, thích giả bộ ngây thơ cất giọng non nớt kêu Nghê Anh là "đại ca ca".
Nghê Anh kinh ngạc nói:
"Nhóc như thế nào biết tôi là đại ca ca?"
Trứng Vàng lại là cười tủm tỉm nhìn Nghê Anh, sau đó tay nhỏ vỗ ngực Nghê Anh, nói:
"Khoai nướng! Khoai nướng!"
Ngồi bên cạnh ăn, Tiểu Hắc vừa nghe khoai nướng, tức khắc đôi mắt liền sáng. Người ở bên ngoài thấy, Tiểu Hắc chính là vẻ mặt háo sắc nhìn chằm chằm ngực Nghê Anh, thèm nhỏ dãi.
Nghê Anh:
"......"
Tiểu Mao Mao thật sự là tiểu thiên sứ, bộ dạng 3 tuổi, vóc dáng có chút nhỏ. Kỳ thật hiện tại vóc dáng Mao Mao đã không nhỏ, dù sao là nhỏ như công chúa ngón cái lớn dần lên, tốc độ cũng là rất nhanh.
Tiểu Mao Mao tóc màu hồng nhạt, hôm nay buộc hai đuôi ngựa, đương nhiên là Tạ Nhất hứng thú. Bé con mặc một bộ quần áo hổ, đương nhiên cũng là Tạ Nhất hứng thú. Bởi vì ở nhà ăn nhiệt độ không khí cũng không thấp, cho nên mũ đầu hổ liền ở phía sau lưng, cũng không hung ác, ngược lại thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.
Tiểu Mao Mao mắt to, miệng nhỏ chúm chím, cái mũi cũng nhỏ, đặc biệt xinh đẹp, hơn nữa ngoan ngoãn.
Nghê Anh vừa thấy Tiểu Mao Mao đặc biệt thích. Quan trọng nhất chính là bởi vì Tiểu Mao Mao là phiên bản thu nhỏ của Tạ Nhất, không giống Thương Khâu, thoạt nhìn đặc biệt hòa ái dễ gần. Nghê Anh chấn kinh nhìn Tiểu Mao Mao, sau đó nói:
"Ôi trời, Tạ Nhất, con gái của cậu quá đáng yêu!"
Tạ Nhất:
"......"
Tạ Nhất một trận bất đắc dĩ. Tiểu Mao Mao lại là nghe không nghe, rốt cuộc bé không biết con trai con gái khác nhau. Nháy mắt to nhìn Nghê Anh, nghe Nghê Anh vừa vặn khen ngợi mình, vì thế bé con vui vẻ chào:
"Chị chị."
Nghê Anh thiếu chút nữa bị vui hỏng rồi, bế Tiểu Mao Mao nựng một phen. Mặt nhỏ của Tiểu Mao Mao bị chà đạp thiếu chút biến hình, bất quá không khóc không nháo, ngoan ngoãn ở trong lòng Nghê Anh mặc hắn xoa nắn.
Lương Khí nhìn không được, nói:
"Tới đây."
Tiểu Mao Mao lập tức không cho Nghê Anh chà đạp, vội vàng bò ra ôm Lương Khí. Bé con còn đem hoa trên đầu lấy ra, đặt bên tai Lương Khí.
Lương Khí tuy rằng diện mạo ôn nhu, nhưng là ông chú hơn 40 tuổi, cho nên mang một đóa hoa cũng là rất kỳ quái. Tiểu Mao Mao lại vỗ tay nói:
"Chú đẹp! Chú đẹp!"
Lương Khí cười nói:
"Phải không, thật là bảo bối ngoan."
Nghê Anh nhìn Lương Khí dỗ dành Tiểu Mao Mao, tức khắc nheo mắt, nhỏ giọng nói với Thương Khâu.
"Sư phụ có phải bị cái gì không sạch sẽ quấn thân hay không? Dỗ dành trẻ con ôn nhu như vậy. Năm đó thời điểm ở cùng tôi sao không ôn nhu như vậy?"
Hắn nói, đột nhiên bừng tỉnh ngộ, nói:
"Đúng vậy, khẳng định năm đó là thời kỳ mãn kinh, cho nên tương đối hung bạo. Tôi biết phái nam thời mãn kinh tương đối trễ."
Thương Khâu:
"......"
Thương Khâu không nói chuyện, chỉ là đưa cho Nghê Anh một ánh mắt "cầu phúc". Kết quả Nghê Anh liền hô to.
"Ui!"
Ghế dựa không biết sao lại sụp!
"Rầm!"
Trực tiếp ngồi ở trên mặt đất, Nghê Anh nhanh che lại váy. Bởi vì váy quá ngắn, thiếu chút nữa lộ "hàng". Dù sao là đàn ông cũng không sợ bị xem, nhưng bởi vì hắn chính là đàn ông đóng vai phụ nữ, vạn nhất bị nhìn thấy "hàng" sẽ thực dọa người.
Tiểu Mao Mao vẻ mặt kỳ quái nhìn chị gái xinh đẹp đột nhiên ngồi dưới đất.
Nghê Anh từ trên mặt đất bò dậy. Người hầu chạy nhanh thay đổi một cái ghế mới. Nghê Anh nói:
"Được rồi, được rồi, chúng ta trở lại chuyện chính đi."
Tạ Nhất đem sự tình bọn họ biết nói cùng Nghê Anh một lần. Nghê Anh có chút giật mình, nói:
"Xem ra người này lai lịch không nhỏ? Cố chủ cái gì cũng chưa nói."
Tạ Nhất nói:
"Cố chủ là ai? Trương Thư Nghĩa sao?"
Nghê Anh phất tay nói:
"Không phải, vợ Trương Thư Nghĩa."
Thì ra là mẹ Trương Điềm!
Mẹ Trương Điềm đêm qua thu được một tấm thiệp giống Trương Điềm và vị hôn phu. Mà Trương Điềm cùng vị hôn phu đều đã chết, cho nên mẹ Trương Điềm mới kinh hoảng như vậy, sợ tới mức kinh hồn thất sắc, muốn tìm người tới bảo vệ chính mình.
Đương nhiên, Tạ Nhất cảm thấy còn có một nguyên nhân khác. Đó chính là mẹ Trương Điềm khẳng định chột dạ, trong lòng có bí mật. Năm đó tiểu thiếu gia chịu khổ, mẹ Trương Điềm khẳng định có phần trách nhiệm.
Nghê Anh nói:
"Nghe ra tiểu thiếu gia đáng thương, nhưng hắn đã giết hai người, còn có một người là chị gái cùng cha khác mẹ. Tội giết người đã đủ nặng."
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Nếu tôi không có đoán sai, kế tiếp là mẹ nhỏ của tiểu thiếu gia, thậm chí là người cha Trương Thư Nghĩa, đều sẽ bị trả thù. HunhHn786 Nếu hắn thật sự trả thù thành công, sẽ rơi vào mười tám tầng địa ngục, vĩnh thế không được siêu sinh."
Tạ Nhất tuy rằng nghe có điểm mê mang. Mười tám tầng địa ngục ở trong đầu Tạ Nhất không biết cái dạng gì. Dù sao trước kia Tạ Nhất đã đi âm tào địa phủ, cũng chỉ là tham gia Pаrty, còn rất vui vẻ.
Nhưng sự tình rất nghiêm trọng, tiểu thiếu gia vốn là người đáng thương, hoàn toàn không cần chịu khổ như vậy.
Nghê Anh vỗ tay nói:
"Đây còn không dễ làm sao? Chúng ta bảo vệ người phụ nữ kia. Sau đó chờ tiểu thiếu gia lại đây, chúng ta liền bắt lấy hắn. Không cho hắn giết người, không phải được rồi sao?"
Tạ Nhất nói:
"Còn có một vấn đề, chính là chuyện bắt cóc năm đó, không biết có phải mấy người Trương Điềm làm hay không. Nếu thật là bọn họ làm, chúng ta cần tìm chứng cứ, như vậy cũng có thể làm sáng tỏ sự tình."
Nghê Anh nói:
"Đi, trực tiếp đi hỏi người phụ nữ kia sẽ biết."
Mọi người ăn xong chuẩn bị đi hỏi mẹ Trương Điềm. Lương Khí đã là người ngoài giới, liền không đi, vừa lúc giúp trông coi Trứng Vàng cùng Tiểu Mao Mao.
Lương Khí và Tiểu Hắc cùng hai đứa bé trở về phòng nghỉ dành cho khách. Mới ra khỏi thang máy, bọn họ liền nhìn thấy có người đứng ở hành lang, đang hút thuốc.
Trong phòng dành cho khách nghỉ cấm hút thuốc, cho nên ai muốn hút thuốc chỉ có thể đến bên này. Chỗ cạnh thang máy có khu vực dành cho người hút thuốc.
Tống Tịch đứng ở gần cửa sổ, ngón trỏ ngón giữa kẹp một điếu thuốc nhả khói. Hắn không có mang khăn quàng cổ, trên cổ có dấu hôn rõ ràng, thoạt nhìn gợi cảm cực kỳ.
Lương Khí nhìn thấy hắn, hơi chút dừng lại, liền quay đầu nói với Tiểu Hắc.
"Cậu mang mấy đứa nhỏ trở về phòng trước. Tôi có công việc làm ăn muốn trao đổi cùng Tống tiên sinh."
Tiểu Mao Mao không buông tay, nhất định phải ở cùng Lương Khí. Lương Khí cười nói:
"Mao Mao ngoan, trong chốc lát ta liền qua."
Tiểu Mao Mao tuy rằng không muốn, nhưng bé ngoan vẫn nghe lời, liền buông lỏng tay Lương Khí để Tiểu Hắc ôm về phòng.
Tiểu Hắc cùng hai đứa nhỏ đi xa, Tống Tịch cười một tiếng, trên mặt không có ôn nhu, nói:
"Tôi không nhớ mình cùng Lương tiên sinh có hợp tác làm ăn cái gì."
Lương Khí nói:
"Cậu dịch dung?"
Tống Tịch cười cười, nói:
"Đúng vậy, tôi không giống bác Khí đây. Dù sao tôi phải trốn tránh người, không phải tất cả mọi người đều thích tôi. Không có như bác Khí đây có thể quang minh chính đại đâu."
Tống Tịch khẩu khí có chút châm biếm. Lương Khí là nghe ra, nói:
"Chuyện năm đó......"
Tống Tịch vẫy vẫy tay, đem điếu thuốc chưa hút xong trực tiếp ấn ở gạt tàn, cười cười, nói:
"Đừng, đừng nói xa như vậy. Quá xa, tôi cũng không muốn nghe......"
Hắn nói, quay đầu, cười nói:
"Tôi chỉ muốn nói cho bác biết, nên tránh xa Tạ Nhất một chút."
Hắn nói, lướt qua Lương Khí, lập tức đi về phía trước. Lương Khí nhìn bóng dáng Tống Tịch, thấp giọng nói:
"Đan Chu."
Hắn vừa nói, Tống Tịch đột nhiên dừng một chút, bất quá không có quay đầu, chỉ là thấp giọng nói:
"Hắn đã chết từ lâu rồi."
Tống Tịch nói xong, bước nhanh đi rồi, biến mất khỏi hành lang.
Mấy người Tạ Nhất tìm được mẹ Trương Điềm. Trương phu nhân được vây quanh rất nhiều người, thoạt nhìn phi thường khẩn trương, có người tiến vào đều phải xác định thân phận.
Bà ta nhìn thấy Nghê Anh, nói:
"Cô chính là đại sư đuổi ma đặc biệt lợi hại sao?"
Nghê Anh cười cười, nói:
"Trương phu nhân, về ủy thác, tôi muốn tìm hiểu một chút."
Mẹ Trương Điềm thực khẩn trương, nói:
"Cô nói đi."
Nghê Anh nói:
"Tôi muốn biết chuyện mười mấy năm trước, tiểu thiếu gia bị bắt cóc có phải liên quan đến bà hay không?"
Hắn nói như vậy, mẹ Trương Điềm sửng sốt một chút, ngay sau đó ánh mắt thực kinh hoảng, nói:
"Cô... cô nói cái gì?! Cô có ý gì! Toàn gia trên dưới đều biết, tôi tuy rằng là mẹ kế, nhưng tôi...... tôi so với mẹ đẻ còn chiếu cố hắn nhiều hơn. Sao tôi có thể là người bắt cóc?! Cô có phải tới bảo vệ tôi hay không, hỏi cái này làm cái gì!?"
Nghê Anh nhướng mày.
Còn nói toàn gia trên dưới đều biết. Trước đó người hầu kia cũng không cảm thấy bà chiếu cố tiểu thiếu gia!
Nghê Anh nói:
"Hỏi cái này đương nhiên là muốn bảo vệ Trương phu nhân tốt hơn."
Mẹ Trương Điềm nói:
"Tôi đã trả tiền cho cô, chính là để cô bảo hộ tôi. Chuyện khác cô không cần phải xen vào! Chỉ là bảo vệ tôi an toàn là được!"
Nghê Anh nói:
"Được thôi, nếu Trương phu nhân không cung cấp thông tin, vậy chỉ có thể mong Trương phu nhân phối hợp hành động. Mấy ngày này Trương phu nhân tận lực ở trong phòng, đừng có đi lại. Trừ vệ sĩ, đừng tiếp xúc bất luận kẻ nào, bao gồm người hầu trong nhà."
"Cô có ý tứ gì!?"
Mẹ Trương Điềm tuy rằng sợ hãi, nhưng kiêu căng ngạo mạn nói:
"Ý của cô là muốn giam cầm tôi?! Tôi trả tiền thuê cô, cô dựa vào cái gì cùng tôi nói chuyện như vậy?! Chỉ bằng bộ ngực lớn sao!? Nhìn giống như hồ ly tinh!"
Nghê Anh nghe được sửng sốt, ngay sau đó mới hiểu được. Thì ra Trương phu nhân đây ghen ghét người ngực lớn!
Nghê Anh ngực đương nhiên lớn. Dù sao cũng là silicon, muốn lớn bao nhiêu cũng được, cup E F G đều được.
Mẹ Trương Điềm còn đang nổi bão.
"Rầm!"
Cửa phòng đã bị đá văng. Thương Khâu lạnh mặt từ bên ngoài đi vào, đương nhiên còn có Tạ Nhất.
Trương phu nhân vừa muốn kêu to, kết quả liền thấy Thương Khâu ném xuống một cái túi đã mở ra, nói:
"Chỉ bằng cái này."
Trương phu nhân thấy có chút kỳ quái, bất quá mặt trên túi giấy ghi tên người nhận là Trương phu nhân. Bà ta vừa thấy, tức khắc lửa giận tận trời nói:
"Đồ vật của tôi, ai cho các người mở ra?! Vạn nhất bị mất thứ gì thì làm sao đây?! Cậu phá hư đồ của tôi, tôi có thể kiện cậu biết không!? Đừng tưởng rằng đẹp trai thì tôi không kiện cậu!"
Tạ Nhất:
"......"
Tạ Nhất nói:
"Trương phu nhân, cái hộp bên trong có âm khí, cho nên chúng tôi mới tùy tiện mở ra. Đồ vật bên trong cũng không thiếu, bà có thể tự mình mở ra xem."
Mẹ Trương Điềm hiển nhiên không tin, nói:
"Tôi cùng người khác nói chuyện, đến phiên tên ẻo lả cậu xen miệng sao?!"
Tạ Nhất:
"......"
Ẻo lả?!
Tạ Nhất hiện tại hoài nghi mẹ Trương Điềm bị bệnh mụn cơm.
Mình rõ ràng đàn ông mạnh mẽ!
Thương Khâu nghe được mẹ Trương Điềm nói năng lỗ mãng, tức khắc sắc mặt trầm xuống, vẻ mặt âm u. Hắn lấy chiếc hộp mở ra.
"A a a a a!!!"
Mẹ Trương Điềm hô to một tiếng, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không ngừng run rẩy nói:
"A a a a! Lấy ra! Lấy ra! Đây là cái gì! Là của ai!?"
Hộp vừa mở ra, bên trong thiết kế không thấm nước, thế nhưng là một hộp máu, còn có mấy ngón tay. Thật là ngón tay. Hơn nữa là ngón tay người, cũng không giống như là giả.
Tạ Nhất không phải lần đầu tiên nhìn thấy. Bọn họ vừa rồi chờ Nghê Anh, có người đưa thứ này lại đây, liền đặt ở dưới lầu.
Mẹ Trương Điềm ở trong sơn trang có một căn biệt thự riêng, hộp đặt trong túi chuyển phát nhanh để ở bên cạnh biệt thự. Đám người hầu lại nói không phải bọn họ đem vào, không ai biết chuyện gì xảy ra.
Thương Khâu nhìn hộp liền nhíu mày, nói bên trong âm khí thực nặng, vì thế đem hộp mở ra. Phát hiện bên trong quả nhiên không phải thứ tốt, là ngón tay, hơn nữa tuyệt đối là tay người, còn là tay phụ nữ.
Thương Khâu híp mắt nói:
"Xem vết máu là sau khi chết bị cắt xuống."
"Cái gì?!"
Mẹ Trương Điềm kêu to, nói:
"Tại sao lại như vậy?! Thi thể không phải đã chở đi rồi sao. Trời ơi!!! Tại sao lại như vậy, có người muốn làm tôi sợ! Có người hù dọa cho tôi sợ! Trời ơi! Cứu cứu tôi! Cứu cứu tôi!!"
Nghê Anh nói:
"Hiện tại phu nhân chịu nghe chúng tôi chưa?"
Mẹ Trương Điềm lập tức nói:
"Tôi nghe! Tôi nghe! Tôi nghe các người! Cầu xin các người! Cầu xin các người cứu tôi, nhất định phải bảo vệ tốt cho tôi!"
Tiểu thiếu gia đã gửi tới thứ thoạt nhìn hiệu quả kinh người. Mẹ Trương Điềm thiếu chút nữa bị dọa khủng hoảng tinh thần.
Mấy người Tạ Nhất cần một kế hoạch, đương nhiên là phái người canh giữ mẹ Trương Điềm. Mọi người chia nhóm làm việc. Tạ Nhất và Thương Khâu một tổ, Trương Xu và Mười Sáu một tổ, Nghê Anh và Lương Khí một tổ thay nhau ở bên cạnh mẹ Trương Điềm. Một tổ bốn giờ, có thể nói theo sát không gián đoạn.
Tạ Nhất cùng Thương Khâu nhận nhiệm vụ trước nhất. Mọi thứ thực bình thường. Khả năng cũng là vì ban ngày ban mặt cho nên không có sự tình gì phát sinh. Trương phu nhân mới đầu thực khẩn trương, nhưng bởi vì bên ngoài là vệ sĩ, trong ba tầng ngoài ba tầng, cho nên bà ta dần thả lỏng.
Tạ Nhất cùng Thương Khâu ngồi ở trên sô pha trong phòng. Trương phu nhân ngồi ở một bên, bắt đầu õng ẹo tạo dáng, còn đứng lên thay quần áo. Bà ta cũng không đi toilet thay quần áo, ở ngay trước mặt Tạ Nhất cùng Thương Khâu bắt đầu cởi áo ngoài, ban ngày ban mặt muốn đi tắm rửa. Tạ Nhất sợ tới mức nhanh quay đầu, cũng làm Thương Khâu quay đầu đi. Thương Khâu cũng không chú ý Trương phu nhân õng ẹo tạo dáng, hắn vẫn luôn nhìn di động của mình.
Mẹ Trương Điềm như cành liễu gặp gió uốn lượn thân mình đi vào phòng tắm. Thực mau tiếng nước vang lên.
Tạ Nhất nhẹ nhàng thở ra, thăm dò nhìn di động Thương Khâu.
"Anh nhìn cái gì, nghiêm túc như vậy?"
Thương Khâu nghiêng di động, để Tạ Nhất thấy rõ ràng.
Tạ Nhất tức khắc liền nhìn thấy màu xanh lục của APP Tấn Giang. Chữ rậm rạp, tuyệt đối là đang xem tiểu thuyết.
Tạ Nhất cảm giác mình sắp tan chảy, gắt gao bám lấy Thương Khâu, nói:
"Rất thích, mạnh một chút, Thương ca......"
Tạ Nhất:
"......"
Tạ Nhất cảm giác lông tơ dựng ngược, trực tiếp từ trên sô pha nhảy dựng lên, nói:
"Anh xem cái quỷ gì! Mau tắt đi, mau tắt đi!"
Thương Khâu xem chính là tiểu thuyết mới của Tiểu Bạch.
Tiểu thuyết mới này cũng rất hot, bối cảnh là ở cổ đại, lại còn có chút sắc thái thần thoại. Nghe nói Tạ Nhất là một con hồ ly tinh. Mà Thương Khâu là Vương gia. Thương Khâu thời điểm ra ngoài săn thú bắt được một con tiểu hồ ly. Bất quá bởi vì nhìn thấy tiểu hồ ly thực đáng thương, cho nên không có nhẫn tâm giết chết lấy da lông, mà là thả tiểu hồ ly đi. Tiểu hồ ly cũng không phải hồ ly bình thường, mà là một con hồ ly tu luyện đắc đạo. Vì thế nửa đêm hồ ly tinh lại đây báo ân, mở ra sinh hoạt không biết xấu hổ cùng Vương gia Thương Khâu.
Tạ Nhất nhìn di động Thương Khâu, tràn ngập các từ: thoải mái, thích, không cần, còn muốn, linh tinh... tức khắc da đầu tê dại. Tạ Nhất còn chưa có hô lên, trong phòng tắm đột nhiên phát ra tiếng kêu thất thanh.
"A a a a a!!!"
Tạ Nhất sợ tới mức giật mình. Thương Khâu lập tức đứng lên, nheo nheo mắt, nhanh chóng vọt tới cửa phòng tắm.
"Rầm!!"
Cửa phòng tắm bị đá văng. Bên trong sương khói lượn lờ, Trương phu nhân đại kinh thất sắc, té ngã trên mặt đất, đương nhiên không có mặc quần áo. Nhìn thấy Thương Khâu tiến vào, bà ta liền xông tới ôm Thương Khâu. Thương Khâu không để ý, trực tiếp đem người đẩy ra, lại còn có vẻ mặt ghét bỏ.
Trương phu nhân kêu to:
"Xem!!! Cứu mạng! Cứu mạng!!"
Tạ Nhất theo phương hướng đi qua xem. Thì ra là gương. Gương bị hơi nước làm mờ, thế nhưng hiện ra mấy chữ to.
Tao thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày.
Trương phu nhân nói mấy chữ to đột nhiên xuất hiện, cũng không biết khi nào xuất hiện. Trương phu nhân nói.
"Có người muốn giết tôi!! Hắn ở chỗ này! A a a a... cứu tôi a!"
Thương Khâu nhìn nhìn gương, duỗi tay sờ soạng một chút, ngay sau đó thập phần bình tĩnh đi ra. Trương phu nhân không dám tắm rửa, chạy nhanh theo ra ngoài.
Tạ Nhất nói:
"Chuyện gì xảy ra? Thật sự có người trà trộn vào đây?"
Nhưng Thương Khâu cũng không có phát hiện? Vậy còn không phải thần tiên?
Thương Khâu nói:
"Không có người, chỉ là một ít tiểu xảo. Chữ viết trên gương trước, vô hình, gặp nhiệt hiện ra mà thôi."
Tạ Nhất nhẹ nhàng thở ra.
Thì ra không có người ở đây, chỉ là có người trước đó dùng chút tiểu xảo trong phòng tắm mà thôi. Ngẫm lại xem, nếu là ban đêm tắm rửa, hiệu quả liền càng kinh người!
Bất quá việc này cũng có thể chứng minh, đích xác có người muốn giết Trương phu nhân. Viết chữ trên gương, còn có ngón tay đứt gởi tới khủng bố, hiển nhiên không muốn Trương phu nhân được yên ổn.
Trương phu nhân bị kinh sợ, thành thật một thời gian. Bốn tiếng sau, Tạ Nhất cùng Thương Khâu liền đi trở về, kế tiếp đến phiên Trương Xu cùng Mười Sáu trực.
Tạ Nhất có chút không yên tâm Trương Xu. Dù sao Trương Xu thoạt nhìn không đáng tin cậy, hơn nữa chân còn gãy xương, hành động không tiện.
Trương Xu cười nói:
"Yên tâm đi. Tôi không đáng tin cậy, Mười Sáu cũng đáng tin cậy a! Không có việc gì, không có việc gì, Mười Sáu sẽ giúp tôi mà!"
Tạ Nhất cảm thấy cũng phải. Mười Sáu tương đối đáng tin cậy. Vì thế Tạ Nhất yên tâm cùng Thương Khâu đi.
Trứng Vàng cùng Tiểu Mao Mao vài tiếng đồng hồ chưa thấy được Tạ Nhất cùng Thương Khâu, có chút nhớ các ba ba. Tạ Nhất cùng Thương Khâu trở về, Tiểu Mao Mao liền ôm Tạ Nhất cùng Thương Khâu. Trong chốc lát ôm người này, trong chốc lát ôm người kia, luôn là qua lại làm nũng, thoạt nhìn đáng yêu muốn đòi mạng Tạ Nhất.
Trứng Vàng "thành thục ổn trọng" hơn nhiều, ngồi ở một bên. Nhìn thấy di động của Thương Khâu, Trứng Vàng liền muốn chơi. Cầm lấy di động, mắt to chớp chớp, thấy được một cái icon màu xanh lục, liền ấn vào.
Thương Khâu trước đó xem tiểu thuyết chưa có thoát ra, vẫn duy trì giao diện kia. Trứng Vàng đi vào, chớp chớp mắt to, nghiêng đầu xem.
Đừng thấy Trứng Vàng chỉ là dáng vẻ em bé năm tuổi, nhưng là Hỗn Thế Ma Vương, còn là thần đồng, hiểu biết rất nhiều.
Trứng Vàng nhìn tiểu thuyết, cười lên, cất giọng đọc diễn cảm.
"Tạ Nhất kẹp chặt một chút. Mau nói, "Thương ca nhanh hơn, lại mau một chút, thích nhất Thương ca!" "
Tạ Nhất nghe Trứng Vàng nói, tức khắc giật mình. Vội vàng nhảy dựng lên, liền nhìn thấy Trứng Vàng ngồi xếp bằng đang ở đọc tiểu thuyết. Tạ Nhất dùng vận tốc 100m/ giây lao tới, lập tức đoạt lấy di động. Trứng Vàng còn là vẻ mặt thuần khiết, mắt to nhìn Tạ Nhất như tiểu thiên sứ.
Đồng dạng cũng là tiểu thiên sứ, Tiểu Mao Mao tò mò nhìn bọn họ, vẻ mặt mê mang, không biết đã xảy ra sự tình gì.
Tạ Nhất:
"......"
Mười Sáu cùng Trương Xu trực ban cũng không có phát sinh vấn đề gì. Kế tiếp là Nghê Anh cùng Lương Khí. Tuy rằng Tạ Nhất không quá yên tâm Nghê Anh, nhưng năng lực Nghê Anh phải nói rất cao. Tuy rằng năng lực Lương Khí, Tạ Nhất chưa lĩnh giáo qua, bất quá Lương Khí chính là sư phụ của Thương Khâu cùng Nghê Anh, tất nhiên không cần lo lắng.
Vào đêm lại đến phiên Tạ Nhất cùng Thương Khâu, hai người cần trực đến 12 giờ, sau đó giao cho Mười Sáu cùng Trương Xu.
Trương phu nhân bởi vì không có cái gì làm, suốt ngày chỉ có thể ngốc trong phòng, cho nên sớm đi ngủ. Thoạt nhìn bà ta đã thành thật không ít, không giống buổi sáng làm trò õng ẹo tạo dáng trước mặt Thương Khâu.
Tạ Nhất canh giữ có điểm mệt, mơ mơ màng màng liền ngủ, dựa vào vai Thương Khâu. Hai người ngồi ở trên sô pha, hiện tại hơn mười một giờ, Thương Khâu không có đánh thức Tạ Nhất. Hắn đem áo khoác của mình phủ thêm cho Tạ Nhất. Lại đợi không đến một tiếng đồng hồ, Mười Sáu cùng Trương Xu sẽ tới thay.
Tạ Nhất ngủ thật sự ngon, thiếu chút nữa đã quên mình đang có nhiệm vụ. Cửa lặng lẽ mở ra, Mười Sáu cùng Trương Xu từ bên ngoài đi vào, Tạ Nhất cũng không có tỉnh lại, Thương Khâu còn làm động tác im tiếng.
Hai bên bàn giao xong, Thương Khâu trực tiếp đem Tạ Nhất bế lên. Hắn cũng không có đánh thức, ôm Tạ Nhất đi ra khỏi phòng, trực tiếp về phòng dành cho khách.
Thời điểm Tạ Nhất được Thương Khâu đặt ở trên giường mới tỉnh lại.
"Hả? Em ngủ rồi?"
Thương Khâu cười nói:
"Không có việc gì, đã trở lại phòng. Mau ngủ, em mệt lắm rồi."
Tạ Nhất mơ mơ màng màng, gật gật đầu, liền có chút nặng nề ngủ. Trong mơ hồ còn suy nghĩ, hôm nay hình như đã cùng Thương Khâu hứa hẹn gì đó, bất quá vì mệt nhọc, nghiêng đầu trực tiếp ngủ.
Thương Khâu có thói ở sạch, chuẩn bị đi tắm rửa, đem đèn tắt để Tạ Nhất tiếp tục ngủ. Hắn vào phòng tắm không bao lâu, Tạ Nhất đang ngủ say, chuông di động liền vang lên.
Là tiếng chuông di động của Thương Khâu đặt ở trên tủ đầu giường.
"Meo meo."
Tạ Nhất bị đánh thức, xoa con mắt bò dậy, nhìn di động của Thương Khâu. Màn hình hiện lên tên Trương Xu.
Tạ Nhất vừa thấy là Trương Xu, chỉ sợ bọn họ gặp nguy hiểm, vội vàng ngồi dậy, nhìn trái nhìn phải. Thương Khâu còn ở trong phòng tắm, bên trong còn có tiếng nước. Bất quá Thương Khâu thính giác nhanh nhạy, tựa hồ nghe rồi, tắt nước nhanh đẩy cửa đi ra.
"Ực!"
Tạ Nhất nuốt một ngụm nước bọt. Bởi vì vội vàng, Thương Khâu hiện tại có thể nói là phong cảnh vô hạn. Tạ Nhất thiếu chút nữa trực tiếp phun máu mũi.
Thương Khâu bước nhanh ra tới, giơ tay đem tóc ướt vuốt lên, tùy tiện quấn một cái khăn tắm, lộ ra thân hình gợi cảm. Nếu không phải bởi vì hiện tại tình huống khẩn cấp, Tạ Nhất nhất định sẽ nhào lên thử xem những khối cơ kia có phải do vẽ ra hay không.
Thương Khâu nhanh tiếp điện thoại. Quả nhiên là Trương Xu gọi tới. Trương Xu dồn dập nói:
"Thương Khâu! Tôi vừa rồi thấy Trương Thư Nghĩa có chút lén lút, các người ở nơi nào?"
Thương Khâu nhíu nhíu mày, nói
"Trương Thư Nghĩa?"
Trương Xu cùng Mười Sáu ở chỗ Trương phu nhân. Bởi vì quá nhàm chán, Trương Xu liền vịn cửa sổ nhìn xuống, thế nhưng thấy được một người. Người kia lén lút, đi một mình, vừa đi vừa nhìn chung quanh, bộ dáng thực đề phòng. Trương Xu nhìn kỹ.
Đây không phải Trương Thư Nghĩa sao?!
Trương Thư Nghĩa lén lút, không biết muốn làm gì. Cảm thấy Trương Thư Nghĩa có vấn đề, Trương Xu nói Mười Sáu đi theo dõi, sau đó gọi điện cho Thương Khâu, hỏi Thương Khâu có muốn đi xem hay không.
Thương Khâu nghe xong nhíu nhíu mày. Tạ Nhất nhanh bò dậy, may mắn không thay quần áo, nói:
"Chúng ta đi xem?"
Thương Khâu gật gật đầu, nhanh chóng mặc quần áo, hai người liền ra khỏi phòng.
Dựa theo Trương Xu nói, quả nhiên hai người thấy được Mười Sáu. Mười Sáu đang theo dõi, nhìn thấy bọn họ lại đây, liền nói:
"Ở bên kia."
Trong bóng tối rất xa thấy được một người, chính là Trương Thư Nghĩa. Trương Thư Nghĩa đứng một mình, tựa hồ thực nôn nóng, dường như đang đợi người. Thực nhanh có người đi đến gặp Trương Thư Nghĩa.
Tạ Nhất vội vàng thấp giọng nói:
"Tới rồi, đó là ai?"
Thương Khâu híp mắt nhìn, tuy rằng sắc trời tối, nhưng mắt Thương Khâu rất tốt xem rất rõ ràng. Cùng Trương Thư Nghĩa gặp mặt, cũng là khách tới tham gia tiệc cưới, người một công ty dược phẩm.
Trương gia trước kia chính là làm y dược, cho nên quen biết người công ty dược phẩm cũng không kỳ quái.
Thương Khâu không làm y dược, bất quá mơ hồ nhận ra người này. Hiện tại có công ty dược phẩm nổi tiếng nhất là Khang Hưởng Dược Nghiệp, đây là người phụ trách.
Trương Thư Nghĩa nếu cùng người của Khang Hưởng Dược Nghiệp bàn chuyện làm ăn cũng không cần lén lút, hơn nữa hẹn gặp thời điểm nửa đêm, không biết là nguyên nhân gì.
Trương Thư Nghĩa cùng người của công ty Khang Hưởng Dược Nghiệp nói mấy câu. Mười Sáu nói:
"Đại nhân một mình canh giữ bên kia, tôi không yên tâm, tôi đi về trước."
Tạ Nhất gật gật đầu để hắn đi. Không nghĩ tới còn chưa có nửa phút, Thương Khâu nhận được điện thoại. Trương Xu gọi tới, nhưng không phải giọng Trương Xu, mà là Mười Sáu. Giọng Mười Sáu trầm thấp khàn khàn, có chút dồn dập, nói:
"Đại nhân bị thương!"
Trương Xu bị thương, hôn mê bất tỉnh, hơn nữa chân lại gãy, thoạt nhìn đã bị tấn công. Quan trọng nhất chính là Trương Xu hôn mê bất tỉnh, Trương phu nhân cũng không thấy. Tạ Nhất cùng Thương Khâu vừa nghe, đều nhăn lại mi, chạy nhanh chạy trở về.
Khi bọn họ tới phòng Trương phu nhân, quả nhiên nhìn thấy Trương Xu bị thương.
Trương Xu còn hôn mê. Thời điểm hôn mê hắn luôn cau mày, thoạt nhìn chân rất đau, chân gãy xương lại bị thương nặng, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng phi thường đáng thương.
Mười Sáu đang chiếu cố Trương Xu. Thương Khâu đi vào nhìn một vòng. Trong phòng không có dấu vết tranh chấp, hoặc là Trương phu nhân tự mình đi, hoặc là người tiến vào quá lợi hại. Trương phu nhân trực tiếp bị mang đi, căn bản không kịp giãy giụa.
Nghê Anh cùng Lương Khí cũng nghe nói Trương phu nhân mất tích, tất cả đều chạy tới xem xét tình huống.
Liền ở ngay lúc này, di động của Thương Khâu vang lên, là một số xa lạ gọi vào. Thương Khâu nhíu nhíu mày, trực tiếp ấn tiếp, là cuộc gọi có hình ảnh.
"A a a a!!"
Tiếng kêu thất thanh, là giọng nữ thực bén nhọn, hô to:
"Đừng... Đừng giết tôi!! Đừng giết tôi!!!"
Tạ Nhất một chút liền nghe ra.
Tuy rằng chưa thấy được người, nhưng âm thanh này tuyệt đối là giọng mẹ Trương Điềm!
Hình ảnh là trong một căn phòng, xem trang hoàng hẳn là ở Trương gia. Nhưng ở Trương gia phòng trang hoàng cách điệu tương đối thống nhất, muốn tìm được chính xác phòng nào, quả thực như là tìm kim nơi biển rộng. Tìm tất cả nhanh nhất cũng phải tìm hơn nửa giờ.
Trừ giọng Trương phu nhân kêu sợ hãi, thế nhưng còn có tiếng những người khác. Giọng một người đàn ông hô to:
"Không không không! Đừng giết tôi!! Ông là ai! Vì cái gì muốn bắt tôi!?"
Tạ Nhất có điểm ngốc, thế nhưng còn có những người khác, là cha Trương Điềm, Trương Thư Nghĩa.
Trương Thư Nghĩa vừa mới lén lút gặp người của công ty Khang Hưởng Dược Nghiệp. Kết quả chỉ chớp mắt thế nhưng bị bắt đi rồi, còn ở chung một chỗ với mẹ Trương Điềm.
"Cạch!"
Thực mau liền có âm thanh vang lên. Không phải giọng cha mẹ Trương Điềm, mà là một người cố tình che giấu giọng thật. Âm thanh dùng thiết bị bóp méo căn bản nghe không biết là ai.
"Hoan nghênh hai vị, không ngại tham gia một trò chơi nhỏ chứ?"
Rõ ràng là video call, nhưng mọi người chỉ có thể nghe được âm thanh, căn bản nhìn không tới bóng người. Màn hình không có Trương phu nhân cùng Trương Thư Nghĩa.
Giọng Trương phu nhân hô to:
"Đừng giết tôi!! Đừng giết tôi!! Cầu xin thả tôi đi!!!"
Âm thanh dùng thiết bị bóp méo không trả lời Trương phu nhân, chỉ là cười nói:
"Ở trong ngăn kéo, có hai con dao, một cái cùn một chút, một cái sắc bén vô cùng......"
Trương Thư Nghĩa hô to:
"Ông muốn làm gì!?"
Âm thanh dùng thiết bị bóp méo cười nói:
"Rất đơn giản, chúng ta tham gia trò chơi nhỏ. Sau khi tôi nói bắt đầu, các người liền có thể đi đoạt lấy dao. Tôi yêu cầu một trong hai người cắt rớt đối phương một ngón tay. Chỉ cần cắt rớt ngón tay đối phương các người liền có thể từ nơi này đi ra ngoài. Nếu không phối hợp, hoặc là làm tôi không cao hứng, vậy các người... chỉ có con đường chết."
"Ông là ai!? Ông rốt cuộc là ai!! Cầu xin ông thả tôi đi!"
Trương phu nhân hô to. Trương Thư Nghĩa cũng kinh hoảng, nghe được cắt rớt ngón tay đã một đầu mồ hôi lạnh.
Âm thanh dùng thiết bị bóp méo lại nói:
"Đương nhiên, các người là vợ chồng ân ái, cũng có thể thương lượng, rốt cuộc ai muốn hiến ngón tay. Mặc kệ là ai, chỉ cần trong hai người có người rớt một ngón tay, tôi đều sẽ tha các người rời khỏi nơi này.
Trương Thư Nghĩa hô to:
"Mày là ai!!! Mày là ai!?"
Âm thanh dùng thiết bị bóp méo kia không trả lời, chỉ là thực nhàn nhã nói:
"Bắt đầu."
Hắn nói xong, toàn bộ phòng đều an tĩnh, ngay sau đó chính là một tiếng rống to. Trong phòng truyền đến âm thanh hỗn độn, tiếng là chạy bộ, còn có xô đẩy. Trương Thư Nghĩa gào thét lớn:
"Tiện nhân!! Kỹ nữ!"
Mẹ Trương Điềm hô to:
"Buông tôi ra!! Buông tôi ra!"
Ngay sau đó là điện thoại di động bị người đụng phải, một chút rơi trên mặt đất. Hình ảnh góc độ này tuy rằng rất kỳ quái, nhưng bọn họ có thể mơ hồ từ trong gương nhìn thấy vợ chồng Trương Thư Nghĩa vật lộn.
Hai người kia đánh nhau, lăn trên mặt đất, bắt lấy đầu tóc đối phương, moi mặt đối phương. Hai người trên mặt nháy mắt đã máu me nhầy nhụa. Tất cả đều vì tranh đoạt tới ngăn tủ bên cạnh.
"Rầm!!!"
Cái tủ trực tiếp bị bọn họ xô ngã, bên trong quả nhiên có hai con dao nhỏ, một cái rơi trên mặt đất.
Hai người kia như điên rồi đi đoạt lấy dao, xô đẩy, đánh đấm, cắn xé lẫn nhau.
"Thứ kỹ nữ xấu xa! Mấy năm nay đều là tao cho mày ăn cho mày mặc, cho mày phá của! Hiện tại muốn mày một ngón tay thì làm sao vậy?!"
"Ông buông tôi ra!! Nhìn xem mấy năm nay Trương gia suy tàn thành bộ dáng gì. Tôi hầu hạ ông nhiều năm như vậy lấy chút tiền thì làm sao?!"
Hai người không ngừng mắng đối phương, cắn đối phương, không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tạ Nhất nhìn màn hình di động, tức khắc cảm thấy lông tơ dựng ngược, cảm giác ớn lạnh từ phía sau lưng thăng lên tới đầu.
Thương Khâu nói:
"Chúng ta phải tìm được phòng này."
Hắn nói, chỉ chỉ màn hình di động, nói:
"Từ trong gương có thể thấy độ cao ánh sáng bên ngoài chiếu vào phòng, còn có ánh sáng đèn, xem ra có thể bài trừ một số phòng."
Di động bị mẹ Trương Điềm và Trương Thư Nghĩa đụng phải, vốn không thấy ánh trăng, hiện tại cũng đã có thể thấy được. Thương Khâu híp mắt, nói:
"Bên kia phù hợp, đi thôi!"
Mọi người chạy nhanh đi theo Thương Khâu. Di động Thương Khâu vẫn cứ truyền ra tiếng kêu thảm thiết, âm thanh hô to, hai người mắng chửi nhau.
"Mày cho rằng tao không biết năm đó mày cùng con gái đê tiện của mày mướn bọn bắt cóc giết con tao sao!?"
"Ha ha! Nếu ông biết còn tin vào lời chúng tôi nói! Ông cho rằng tôi không biết sao?! Ông cảm thấy vợ cho mình đội nón xanh, cho rằng đứa con không phải của ông. Cho nên ông mới cố ý tin vào lời tôi nói! Hôm nay tôi nói cho ông biết, tiểu thiếu gia là con ruột của ông, những tin đồn đó là tôi lừa ông, là tôi làm đó!! Ha ha ha ha, chính ông tự tay ép chết con trai mình!"
"Mày là con đàn bà xấu xa! Dâm đãng! Đê tiện! Tao hôm nay giết chết mày!!"
Hai người kia mắng to, HunhHn786 Tạ Nhất cảm giác sắp không còn kịp rồi.
Bọn họ chạy đến biệt thự, di động Tạ Nhất đột nhiên vang lên, là một số xa lạ. Tạ Nhất vừa chạy vừa ấn phát loa ngoài. Quả nhiên là âm thanh dùng thiết bị bóp méo, cười nói:
"Các người thực thông minh, nhưng không còn kịp rồi."
Tạ Nhất vội vàng nói:
"Tôi biết cậu là người bị hại. Chúng tôi cũng không phải muốn giúp Trương Thư Nghĩa, mà là muốn giúp cậu. Cậu báo thù như vậy chỉ có thể huỷ hoại chính mình!"
Âm thanh dùng thiết bị bóp méo cười nói:
"Không, tôi chỉ có báo thù mới có thể được trọng sinh."
Âm thanh dùng thiết bị bóp méo phảng phất là một kẻ điên, lại nói:
"Tạ Nhất, anh không hiểu tôi đâu, anh cũng cứu không được tôi. Bởi vì tôi đã sớm là một người chết nản lòng thoái chí. Không có gì là tôi không thể thừa nhận."
Âm thanh dùng thiết bị bóp méo lại cười cười, lại nói:
"Nghe đi......"
Tiếp theo âm thanh cắt đứt liên lạc, ngay sau đó chính là tiếng thét.
"A a a a a!!!"
Tiếng kêu thảm từ di động Thương, còn có từ trên lầu biệt thự truyền ra tới.
Thế nhưng thật sự ở nơi này!
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
10 chương