Quái Vật
Chương 11 : Bùng nổ
Đó là loại đau đớn cực kỳ bén nhọn, như bị vài cây kim cùng chích vào da thịt, Phong Diệp Nhiên gần như đau đến hét thành tiếng. Anh theo bản năng nắm lấy vai Phong Hoa đẩy ra!
“Em làm gì vậy?!” Anh che chỗ đau lại, gào lên, đầu còn choáng váng, huyệt thái dương nhảy thình thịch.
Tức giận điên cuồng trong mắt Phong Hoa vẫn không tiêu tan, như dã thú sắp cuồng nộ. Nhưng khi mắt nó chạm đến sự phẫn nộ trong ánh mắt của Phong Diệp Nhiên thì một giây sau ứa nước mắt, cảm giác ngột ngạt bỗng nhiên biến mất. Hai mắt nó đỏ ngầu, đầy sự sợ hãi, trách cứ, cứ như một con chó con sợ bị người chủ vứt bỏ.
“Xin lỗi! Diệp… xin lỗi! Không phải em cố ý… Em cũng không biết mình có chuyện gì nữa… Nhưng em vừa nghe thấy… Anh đau không? Chảy máu không?”
Phong Diệp Nhiên kiểm tra, chỉ hơi chảy máu: “Sau này đừng làm như vậy nữa.”
“Ừm.. Xin lỗi… À, điện thoại…”
Phong Hoa vội nhặt điện thoạt bị vứt dưới đất lên, mặc dù còn sử dụng được, nhưng màn hình vỡ nát. Ở thời đại này điện thoại được thiết kế chống sốc rất tốt, rốt cục phải dùng lực mạnh đến đâu mới đập nó nát như thế…
“Nó đi với anh 3 năm rồi.” Phong Diệp Nhiên thở dài, kiểm tra chức năng của điện thoại, “Anh không biết em đang tức giận chuyện gì, chỉ là một cuộc gọi của Trần Huyên thôi mà. Anh không có hẹn trước với em ấy, hôm nay em ấy chủ động tìm anh đó chứ. Sao em không thích Trần Huyên quá vậy?…. Hầy, anh nên thay màn hình hay đổi luôn cái mới đây, tiếc lắm luôn.”
“…”
“Anh nói là lỡ như mà tương lai anh sống với em ấy, thì em tính sao? Em phải học cách tiếp nhận, dù sao cũng là người yêu của anh mà.”
“Cô ta kết hôn rồi.”
“Nói không chừng sẽ ly hôn, rồi chọn anh.” Phong Diệp Nhiên vừa nói vừa gửi tin nhắn, “Nói chung Phong Hoa à, em phải chỉnh đốn tâm thái. Đối với anh mà nói, em giống như con trai của anh vậy, nhưng anh là một người đàn ông độc thân, mà cũng không thể độc thân mãi được, chung quy sẽ tìm người phụ nữ nào đó. Nhưng em yên tâm, dù anh có tìm vợ, thì quan hệ trước đây của chúng ta vẫn vậy, sẽ không thay đổi.”
“…”
“Em ấy bảo muốn gặp em đó, để anh xếp thời gian… Phong Hoa, ngày mốt anh xin với sở trưởng để hai người gặp mặt nhé?”
※ ※ ※
Ngày 24 tháng 10, Phong Diệp Nhiên đến đây rất sớm, quét tước căn phòng, đổi quần áo mới cho Phong Hoa ———— áo len màu xám, quần short rộng màu cà phê kẻ ô vuông, tất trắng, giày xám. Còn anh thì mặc trang phục nhàn nhã sẫm màu, tóc cũng vừa được tạo hình, trông vô cùng điển trai khỏe khoắn.
Trần Huyên đến sau bữa cơm chiều.
Phong Hoa nghe thấy tiếng Phong Diệp Nhiên nói chuyện với cô ta ở ngoài cửa, ánh mắt nó từ từ di chuyển từ ánh sáng trên song sắt qua ánh sáng lóa mắt trên người hai người đó. Cô ta vừa vào, Phong Diệp Nhiên lập tức cởi áo khoác dày giúp cô, móc nó lên. Cô bước đi trên đôi giày cao gót màu trắng, phát ra tiếng vang có tiết tấu, mắt cá chân nhỏ xinh, ồ, mắt cá chân của phụ nữ, Diệp nhi thích mắt cá chân.
Cô đặt túi xách của mình lên bàn, ngón tay mảnh khảnh, móng tay sơn màu hồng nhạt.
[Ả dùng đôi tay đó chạm vào Diệp nhi như thế nào nhỉ?]
Phong Hoa nghiêng đầu, nhưng khẽ run bắn người, vì ngay lúc đó, dường như có một “bản thân” khác đi ra, thích ý đút hai tay vào túi quần, đi chân trần trên nền nhà, vòng ra sau ghế sofa, nhìn hai người kia ngồi xuống, hiếu kỳ đánh giá họ.
Phong Hoa hơi đau đầu, nó nhắm mắt lại.
Nó nghe thấy Phong Diệp Nhiên với Trần Huyên ríu rít cười vui vẻ, rồi bắt đầu bắt chuyện với Phong Hoa.
“Phong Hoa, rất hân hạnh được gặp em, chị là Trần Huyên, gọi chị là chị Huyên là được rồi.”
Cô đưa tay ra, muốn bắt tay với Phong Hoa, nhưng Phong Hoa không cử động.
Cô lúng túng rụt tay về, Phong Diệp Nhiên hòa giải, liên tục nháy mắt với Phong Hoa, Phong Hoa mỉm cười nhưng thờ ơ làm thinh, còn một Phong Hoa khác đứng sau ghế sofa cười phá lên.
Trần Huyên nói tiếp: “Phong Hoa, chị thường nghe Diệp Nhiên nhắc đến em, anh ấy luôn liến thoắng em thông minh thế nào, lợi hại ra sao, rồi anh ấy vinh dự vì em biết bao…”
“Tiểu Huyên!”
“Đừng xấu hổ! Haha, sáng sớm nay anh còn nói vậy mà không đúng sao!”
Tên Phong Hoa khác đứng sau ghế cười hết sức hả hê, hắn nhìn chằm chằm Phong Hoa ngồi trên ghế, chậm rãi không tiếng động biến hóa khẩu hình nói với nó: Sáng, sớm, hôm, nay.
[Tối hôm qua bọn họ lại ở cạnh nhau.]
Phong Hoa hít sâu, buông lỏng nắm đấm đang nắm chặt.
Nhưng cô ta vẫn không biết tình hình, cứ nói tiếp: “Về những đoạn phỏng vấn đưa tin về em, chị đều đã xem nhiều lần rồi, chị thật sự rất hứng thú với em, đặc biệt là năng lực biến mộng cảnh thành sự thật của em, chị khó tin nổi luôn ấy. Diệp Nhiên kể với chị, hồi sinh nhật, em từng đưa anh ấy lên trên trời sao, còn biến nơi đây thành bể cá nữa phải không…”
Tên Phong Hoa khác chống khuỷu tay phải trên ghế, nâng má nhẹ giọng mỉa mai: Anh ta kể cho ả nghe hết rồi kìa!
[Thằng, ngốc, chỉ có mình mày mới xem mấy thứ đấy là bí mật riêng giữa tụi mày thôi!]
“Chị muốn quay một phóng sự, hi vọng em có thể trở thành nhân vật chính của chị…”
Cô ta nói, rồi uống ngụm nước, dấu môi son đỏ tươi in lên miệng ly sứ màu trắng có họa tiết mèo mập. Đây là cái ly riêng của Phong Diệp Nhiên.
[Không chừng trên người Diệp nhi của mày cũng có dấu môi ả đấy!]
[Ả ta hôn thế nào ta?]
[Ả ta hôn ở đâu ta?]
Tên Phong Hoa khác như điên cuồng khoa tay múa chân chỉ vào người Phong Diệp Nhiên, mặt? Cổ? Xương quai xanh? Ngực? Cánh tay? Hay bụng anh ta?…
Phong Hoa cắn chặt môi dưới, nó cảm giác người mình đang khẽ run, đặc biệt là chỗ huyệt thái dương, máu nơi đó nhảy thình thịch, mê man choáng váng.
“Xin lỗi!” Nó bỗng nói.
“Sao?” Phong Diệp Nhiên hỏi.
Phong Hoa giương mắt nhìn Phong Diệp Nhiên, thay đổi lời vừa định nói ra khỏi miệng: “Em khát…”
Phong Diệp Nhiên rót ly nước cho Phong Hoa, cô ta đưa ly nước đến, Phong Hoa giơ tay nhận nước, sau ghế sofa, tên Phong Hoa khác hưng phấn trợn lớn hai mắt, từ từ nhếch thành một nụ cười quái dị, khóe miệng dần cong lên.
Trong khoảnh khắc Phong Hoa sơ ý chạm vào ngón tay của cô ta, ly nước ấy rơi thẳng xuống, đập lên bàn, đồ sứ vỡ nát, văng tứ tung ——
Á a a a a ——
Phong Hoa gầm lên, hai mắt nó không tin nổi trợn to ra, từng cơn buồn nôn xộc lên cổ họng, cùng với nỗi phẫn nộ, cảm giác nổ tung khó ức chế…
Bởi vì sự sơ ý vừa rồi, và cũng bởi động cơ muốn nhìn lén rất khó kiềm chế ở tận sâu trong nội tâm của nó, mà vừa rồi thông qua một phần da thịt của cô ta, nó nhìn thấy —— nhìn thấy cô ta ngây ngất đắm say dưới thân Phong Diệp Nhiên… Ngón tay thon dài cào lên lưng Phong Diệp Nhiên, tạo thành các vết xước đỏ trên lưng anh…
Nó nghe có người đang gọi tên nó, có người đang gào thét gì đó, nhưng nó không biết bọn họ đang nói gì.
Vách tường, sàn nhà trở nên trập trùng lồi lõm, tất cả mọi thứ đều phình to ra, thu nhỏ lại, nó giơ hai tay của mình lên, phát hiện da thịt đang nhanh chóng tróc ra từng mảng lớn, có thứ gì rất đó đáng sợ sinh trưởng trong thân thể, cảm giác thiêu đốt đớn đau lan ra từ đầu ngón tay, chỉ chốc nữa thôi sẽ là cánh tay, bả vai, thân thể, thậm chỉ cổ, mặt ——
Trước khi ý thức mê man, nó nghe thấy tiếng cô ta hét chói tai:
Quái vật!!!
…
…
Phong Diệp Nhiên thật sự không ngờ cho Phong Hoa gặp mặt Trần Huyên lại gây ra hậu quả đáng sợ đến vậy.
Bốn năm qua, Phong Hoa vẫn luôn ổn định trong trạng thái nhân loại, anh suýt quên mất nó là một con quái vật khát máu đáng sợ, vừa ra đời đã nuốt chửng cơ thể mẹ và cánh tay của một nghiên cứu viên!
Phong Diệp Nhiên trơ mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của đứa nhỏ, trong giây khắc ly nước rớt xuống bàn, dường như phải chịu một nỗi kinh hãi mãnh liệt nào đó —— mà trợn to hai mắt cứ như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ, nó túm chặt tóc mình, trầm giọng gầm rú.
Anh gọi tên Phong Hoa, bước đến bắt lấy nó, dỗ dành nó, nhưng chẳng tác dụng. Phong Hoa run rẩy kịch liệt, mạch máu phình to, người nóng ran, khuôn mặt vặn vẹo!
Đây là một quá trình biến hóa khó tin mà cũng đáng sợ, Phong Diệp Nhiên tận mắt nhìn thấy da thịt của Phong Hoa tróc ra từng mảng, như trang giấy bị ngọn lửa đốt cháy, tứ chi kinh khủng mọc ra từ bên trong ——
Lại một lần nữa, Phong Hoa gần như mất đi hết thảy đặc thù của nhân loại, mất đi mũi miệng, nó còn khoảng 1m65, nhưng xúc tu của nó gần như bao trùm cả phòng, thân thể xiên vẹo, không có quy tắc gì, đến mức không hình dung nổi. Đồ vật trong phòng liên tục bị lật tung, bị đập nát.
Phong Diệp Nhiên chưa kịp phản ứng, thì nghe thấy tiếng Trần Huyên hét lên —— cổ Trần Huyên bị mấy cái tứ chi đặc dính đó quấn lấy, chúng đột nhiên nâng cô lên.
Trần Huyên giãy giụa kịch liệt, giày cao gót rớt xuống nền: “Cứu mạnggg!!”
“Thả em ấy ra!!!!!”
Phong Diệp Nhiên sợ đến rống to, anh cầm ghế tựa đánh vào tứ chi, muốn kéo cô xuống, nhưng những tứ chi quấn Trần Huyên cực kỳ rắn chắc. Cửa đã bị phá ra, rất nhiều công nhân viên xông vào, có người bắn kim gây mê nhưng không tác dụng. Hơn nữa cảm giác ngột ngạt càng lúc càng lớn khiến người đau đầu, liên tục cản bước những nhân viên mới đến. Rất rõ ràng, quái vật đã bố trí một vật giống như là kết giới tại không gian này, không có sự cho phép của nó bọn họ không vào được.
Quái vật phát điên quấn siết Trần Huyên, âm thanh kỳ lạ, khàn khàn, gần như không nghe rõ tiếng liên tiếp vang lên, như câu thần chú khủng khiếp: “Giết mày… Giết mày… Giết mày… Giết mày… Giết mày…”
“Phong Hoa!! Thả em ấy ra!!” Phong Diệp Nhiên muốn thức tỉnh nó.
“Quái vật! Thả Trần Huyên ra! Nếu không chúng ta sẽ nổ súng!” Đám người lão Trương hét lên.
Không tác dụng.
Phong Hoa trơ mắt nhìn Trần Huyên vùng vẫy ngày càng yếu, anh đoạt lấy súng trong tay lão Trương, cắn răng, bóp cò, “đùng”, bắn vào những phần quấn Trần Huyên. Vài cái xúc tu bỗng bị bắn, máu bắn ra tung tóe. Quái vật giãy giụa mãnh liệt, phát ra tiếng khàn đục, nhưng vẫn không buông Trần Huyên ra.
Phong Diệp Nhiên nhắm thẳng nòng súng vào “đầu” con quái vật, anh gầm: “Phong Hoa, anh cảnh cáo em, nếu em giết em ấy, anh nhất định sẽ giết em!”
Câu nói ấy của anh có hiệu quả.
Mấy giây sau, quái vật gào rú lên thả Trần Huyên.
Rồi, nó hoàn toàn cuồng loạn.
Giọng nó rất chói tai, đèn trần với đồ thủy tinh triệt để vỡ nát. Tiếng thét the thé dần trầm xuống, nó phá hoại lung tung, lăn, thậm chí tự hại mình, gần như phá hủy tất cả đồ vật có thể đập nát trong phòng, nó bẻ cong vòi của mình, vô số lần đạp vào tường, phát ra tiếng vang nặng nề. Nó đã trúng rất nhiều kim gây mê, sau cùng đình chỉ cuồng loạn.
Xúc tu của nó càng lúc càng ít, hình dạng cũng biến đổi càng lúc càng nhỏ đi.
Cuối cùng, lần thứ hai Phong Hoa biến thành một khối thịt thối, chỉ lớn hơn hai, ba lần so với lúc mới ra đời.
Nó nằm trong vũng máu, ngóng nhìn con người đang ôm người đàn bà kia vào lòng, có hai dòng chất lỏng tràn ra từ mắt nó, thật buồn cười, mà cũng thật buồn nôn theo da dẻ thô ráp của nó lăn xuống nền nhà dơ bẩn.
Từ thân thể nó nứt ra một kẽ hở, kẽ hở ấy khẽ mấp máy.
Nó đang nói, Diệp nhi, em xin lỗi.
…
Sau đó, ý thức nó tan rã. Xung quanh chốc chốc lại tụ tập người tiêm gì đó cho nó, nó không biết mình đang ở đâu.
Bao lâu sau, Phong Hoa như mê sảng gọi “Diệp nhi”, không biết là mộng hay hiện thực, theo mùi hương quen thuộc, nó mơ mơ hồ hồ nhìn thấy lối đi ngoằn ngoèo, cửa phòng xiên vẹo, và bóng lưng của Diệp nhi.
Diệp nhi đang nói chuyện với một người đàn ông.
Anh nói: “…Tôi biết. Số 347 là vật thí nghiệm quan trọng nhất của chúng ta, hiện tại chúng ta không thể không có nó… Vâng, khai phá bên trong cần ít nhất là 3 năm nữa… Tôi biết, đến lúc đó, tôi sẽ…”
Nó cười.
Người nó đau tê tái, dạ dày đau, bụng đau, nhưng dạ dày với bụng nằm ở đâu đây.
Người nó đang thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành quả bóng lăn trên đất, bị đứa bé lấy làm bóng để đá.
※ ※ ※
Sau đó, Trần Huyên được đưa khẩn cấp vào bệnh viện, cũng may chỉ là ngoại thương, không có vấn đề gì quá lớn.
Chuyện này suýt nữa gây ra ảnh hưởng cực kỳ tiêu cực, nhưng may mà đội ngũ phong tỏa tin tức, bọn họ từ chối phóng viên sắp phỏng vấn Phong Hoa, hủy bỏ lịch trình tháng sau của Phong Hoa, lần thứ hai giam nhốt Phong Hoa lại, khóa ổ khóa với nó. Phong Diệp Nhiên bị gọi đi theo sở trưởng và viện trưởng với một cuộc nói chuyện dài.
Tiếp đó nữa là nhật ký kéo dài nửa tháng của Phong Diệp Nhiên:
Ngày 24 tháng 10
Mình không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế. Phong Hoa cuồng nộ, lần thứ hai biến thành quái vật. Quái vật còn đáng sợ hơn gấp trăm lần so với lúc mới ra đời. Hình thể trở nên khổng lồ, không ngừng gào thét, cứ như muốn hủy diệt tất cả. Nó muốn giết Trần Huyên. Cũng may là Trần Huyên không quá đáng lo.
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng mình đã kể rất nhiều chuyện về Trần Huyên, nó cũng đã đồng ý gặp em ấy, mình hoàn toàn không hiểu nổi rốt cục cái gì đã kích thích nó. Nhưng chắc chắn là mình quên gì đó rồi.
Ngày 25 tháng 10
Phong Hoa lại bị giam vào điện lao, cả đêm mình không chợp mắt được. Sở trưởng nói chuyện với mình rất lâu, không có gì ngoài thảo luận về mức độ nguy hiểm của nó, vấn đề gây tê nó, mình nhất định phải cho ông ấy thấy lập trường của mình, nếu không thì sau này phiền phức lắm.
Nhưng mà mình không biết rốt cục vấn đề xuất hiện ở chỗ nào, mặc dù thời điểm nó sinh ra rất đáng sợ, nhưng được mình nuôi dạy lâu vậy rồi, mình tự nhận là hiểu rõ nó, Phong Hoa vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời, thiện lương —— mình thật sự hiểu rõ nó sao?
Mình thấy giật mình với cái giả thiết ấy. Đúng vậy, mình thật sự hiểu rõ nó ư?! Lẽ nào trong khoảng thời gian qua, mình vẫn luôn lừa mình dối người?!
Mình xem đi xem lại băng ghi hình —— đúng thật là nó vẫn luôn không đúng lắm, tầm mắt của nó là lạ. Ngày xảy ra chuyện, nó thường nhìn ra sau lưng ghế sofa, phóng to lên, thì thấy nó dường như đang chịu kích thích, người luôn phát run —— nó đang kiềm nén? Sở dĩ nó bùng nổ là vì Trần Huyên đưa nước cho nó, nhưng vì sao đưa nước lại khiến nó cuồng nộ? Lại khiến nó biểu hiện khiếp hãi như thế?!
Ngày 26 tháng 10
Đêm qua cũng mất ngủ trắng đêm. Mình rất tức giận, mình không biết rốt cục Phong Hoa bị làm sao, sao lại không hiểu chuyện như thế, nếu nó thật sự giết người, nó sẽ bị xử bắn ngay lập tức —— chẳng lẽ nó không biết? Mình muốn nói chuyện ngay với nó, nhưng nó vẫn trong bộ dạng quái vật, hoàn toàn không khôi phục hình dáng con người. Không thể thế được.
Ngày 27 tháng 10
Trần Huyên khỏe rồi, em ấy về nhà, nói với mình rất nhiều chuyện, nhưng mình bị mất tập trung. Đầu của mình chỉ toàn là điện lao, nhất định phải nhanh nhanh đi thăm, không chừng Phong Hoa đã hóa thành người, ngồi trong điện lao khóc huhu ấy chứ! Dù sao nó vẫn là trẻ con, luôn có lúc làm sai, là người lớn thì phải dạy dỗ cho tốt, để nó biết lỗi xin lỗi.
Nhưng nó không về lại hình người, mà vẫn là dáng vẻ quái vật. Nó núp trong góc, thân thể phủ một lớp màng trắng, còn đang thu nhỏ với tốc độ mà nhìn bằng mắt thường cũng thấy được. Nó hoàn toàn không ăn không uống, không thấy có dấu hiệu mạng sống gì cả, cứ như đã chết rồi!! Trời ơi đến cùng xảy ra chuyện gì vậy?!
Tất cả những thứ như tốc độ trưởng thành, năng lực của Phong Hoa hình như có tương quan với tâm tình của nó. Thế giới của nó rất nhỏ, thứ ảnh hưởng đến tâm tình của nó thật ra chỉ có một. Mình biết rõ là gì. Rõ ràng mình đã viết câu này vào báo cáo thí nghiệm rồi. Mà mình chọn cách không bận tâm đến!
Ngày 28 tháng 10
Mình căn bản không ngủ nổi, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện của Phong Hoa. Mình phát hiện mình sai rồi! Mình sai rồi! Mình lại sai rồi! Sao mình lại ngu đến vậy, không biết tiếp thu giáo huấn từ sai lầm!!
Mình xem lại băng ghi hình quản chế, hết cái này đến cái khác. Phong Hoa đã sớm xảy ra vấn đề. Nó thường lầm bầm, liên tục vẽ tranh, vẽ vô số bức tranh, thường trầm mặc, hoặc suy sụp, tâm trạng không ổn định.
Rõ ràng là nó có cho mình đầy đủ cơ hội —— mình nhìn thấy tranh của nó, nó vẽ mình đấy thôi! Nó cũng đã bộc bạch với mình rồi! Mặc dù mình bỏ ra một buổi chiều để thuyết phục nó, nhưng nó thật sự từ bỏ mình sao? Thật sự trở thành một đứa bé chín chắn sao? Hay nó vẫn chấp niệm mình? Rồi sau này mỗi lần mình nhắc đến Trần Huyên, có phải đều kích thích nó? Lần thí nghiệm mở hộp sọ, mình mất ăn mất ngủ viết báo cáo, bỏ lơ nó, nó bỗng mất đi hết thảy phản ứng, bây giờ dù mình thường xuyên đến thăm nó, nhưng có thật sự đặt nó trong lòng mỗi giây mỗi phút không?
Mình nằm trên giường, đầu chợt xuất hiện câu nói:
“Em muốn vĩnh viễn ở bên cạnh Diệp nhi!”
“Nhưng mà, Diệp nhi là của một mình em phải không?”
“Rõ ràng là của em.”
“Nhưng em thích anh mà, vậy cũng không được sao?!”
“Diệp nhi, chứ anh hi vọng em nói gì? Vì bị người mình thích từ chối… nên em suy sụp, không thể khống chế bản thân, dẫn đến hại người?”
“Bẩn chết mất.”
“Tối hôm qua anh ở đâu?”
“Rõ ràng anh đã dạy em là không được lừa dối người khác. Mà anh lại lừa em.”
“Trên người anh toàn là mùi của người đàn bà đó.”
“Bây giờ anh lại muốn đi gặp cô ta có phải không?”
“Diệp nhi, đánh em đi! Đánh em đi! Nhưng đừng đi! Đừng đi tìm người đàn bà đó… Đừng đi! Đừng đi tìm cô ta!”
…
Mình không dằn lòng được sờ lên dấu răng còn chưa mờ hẳn trên xương quai xanh, dạ dày lại đau, trời ơi, mình sao ngu ngốc đến cỡ này. Thời gian qua ngày nào mình cũng chỉ nhớ đến Trần Huyên, gần như không nhìn ra chân tướng… Ám chỉ rõ ràng đến vậy, mà mình lại chỉ xem nó là thiên tính ghen tị của con nít, lo mình có vợ rồi sẽ không quan tâm đến nó nữa!!
Quả thật, trước đây Phong Hoa vẫn là một đứa nhỏ rất đáng yêu, ngoan ngoãn, nhưng gần đây đã thay đổi, cao lớn hơn, trở nên khó hiểu hơn, thường nói ra những lời mình nghĩ nó không nên nói, tâm tư của nó biến động vô cùng lớn, nhưng mình lại chểnh mảng bỏ quên nó trong giai đoạn đặc thù này, vậy nên tất cả những chuyện này không phải do nó tạo thành, mà do chính tay mình tạo thành!!!
—— Nhưng nếu nó vẫn chấp niệm mình, thì mình nên làm thế nào bây giờ? Mình sao có thể thích một đứa nhỏ được? Một bé trai? Con của mình? Nhưng nếu vì an ủi mà lừa gạt nó, giả vờ tiếp nhận nó, thế chẳng phải còn tàn nhẫn hơn ư?!
Trời ơi, rốt cục mình nên làm thế nào đây?!
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
11 chương
50 chương
25 chương