Quái bàn của tôi thành tinh rồi
Chương 26 : Quẻ thứ hai mươi sáu
【Tại sao không thể yêu sớm】 o
Sự việc phát triển quá nhanh, chờ đến khi người xung quanh phản ứng lại thì tên kia đã cuộn tròn trên đất không động đậy nổi. Huyền Qua đứng tại chỗ, mặt mày tràn đầy khí thế hung ác, biểu cảm lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn cái đã thấy cực kỳ khó chọc, người ở đây lục tục ngậm miệng.
Hai người ra khỏi đó, tiếp tục đi dọc theo con đường về phía trước. Đường phố rất hẹp, càng đi về phía trước càng không có ai, cây bạch quả hai bên đường vô cùng tươi tốt, tất cả lá cây đều đã biến thành màu vàng óng ánh rơi đầy đất.
Đi qua đầu một con ngõ, Lục Hào bỗng dừng lại, “Chờ em chút.” Rồi cậu đi tới chỗ một bà lão ngồi cách đó không xa, ngồi xổm xuống hỏi han, “Hoa bà bán thế nào vậy ạ?”
Khắp khuôn mặt của bà đều là nếp nhăn, giọng không rõ, nói với Lục Hào, “Đồ của bà không mắc đâu, một tệ ba bông thôi.”
Lục Hào lấy hết tiền xu trong túi, mua tất cả hoa thơm không biết tên được lót bằng vải thô màu xanh trên đất, “Nhìn trời sắp mưa rồi, bà bán hoa xong thì mau về nhà đi ạ, kẻo sinh bệnh.”
Thấy bà lão đứng dậy, run rẩy đi vào trong ngõ, Lục Hào mới quay trở lại bên cạnh Huyền Qua, chia hoa ra một nửa, “Cho anh nè.”
Huyền Qua nở nụ cười, “Quà tặng tôi à?”
“Anh không muốn hửm?”
“Của mèo con nhà ta tặng, tất nhiên là muốn rồi.” Huyền Qua nhận lấy, tay dính hương thơm, lại chậm rì rì bổ sung thêm một câu, “Chỉ là có hơi được thương mà sợ.”
Lục Hào dời tầm mắt, nhỏ giọng phản bác, “Ai thương anh chứ.” Cậu bỏ chỗ hoa còn lại vào túi, chỉ cầm một bông, cẩn thận giải thích.
“Ban nãy đi qua em theo bản năng tính một quẻ, bà cụ ấy hai ngày nay có lẽ bị bệnh nặng, triệu chứng cảm lạnh, bói ra quẻ Khảm, không biết đã khỏi chưa. Thế nên em mua hoa, như vậy bà có thể về nhà sớm chút, chưa biết chừng sẽ không bị mắc mưa.”
Huyền Qua nghe rất chăm chú, ánh mắt nhìn Lục Hào dịu dàng, “Ừ, mèo con nhà ta làm tốt lắm.”
Lục Hào thấy giọng điệu này của Huyền Qua rất giống như đang đối đãi với trẻ con, nhưng trong lòng lặng lẽ vui vẻ, bởi vì từ trước tới giờ chưa từng có ai nói như vậy với cậu.
Có lẽ là lần đầu tiên hoàn toàn được người khác bảo vệ, Lục Hào cảm giác lòng vừa ấm vừa chua xót, vài giây sau, cậu mở miệng giải thích.
“Thật ra ban nãy ở trong quán, em vốn không muốn để ý.” Lục Hào nhìn chằm chằm đường vân xù xì trên thân cây khô, do dự một lúc, “Em vẫn luôn tự nói với bản thân đừng để ý đến những thứ đó, nhưng…. Em biết gã đó muốn nói ‘mắt quỷ’, ngay lúc ấy em cảm thấy rất tức giận.”
Chắc là chưa từng nói ra những lời này, tốc độ nói của cậu rất chậm, có vẻ không quá chắc chắn, “Thế nhưng trước đây anh từng nói, mắt của em là đẹp nhất.” Như nhận được sức mạnh từ những lời này, Lục Hào mỉm cười gượng.
“Lục Tiểu Miêu”
“Vâng?”
Huyền Qua dừng lại dựa lưng vào thân cây, nhìn Lục Hào rất chăm chú, giọng nói chậm rãi nhu hòa, “Ở trước mặt tôi, nếu như không muốn cười thì đừng cười. Không vui, muốn nổi nóng thì nổi nóng. Muốn nói cái gì cũng được, tôi sẽ nghe.”
Trong mắt hắn, dường như chỉ chứa một mình Lục Hào.
Nụ cười bên khóe miệng Lục Hào nhạt dần đi, cậu nhìn về phía Huyền Qua, hầu kết nhúc nhích, một lúc lâu mới phát ra tiếng, “Thật ra… em ghét mắt mình lắm, bởi vì nó, sẽ thường xuyên rất đau, sẽ biến thành màu đỏ, sẽ bị người ta ghét, sẽ làm người ta sợ.”
Ngón tay cậu siết chặt bông hoa, chất lỏng lành lạnh dính ở đầu ngón tay thoang thoảng hương thơm.
“Thật ra, em cũng rất muốn được như những người khác, ngày bé ở nhà trẻ chờ cha mẹ tới đón, tiểu học sẽ cầm bài không biết hỏi cha, cấp hai chơi bóng rổ tới tối mới về nhà, người ngợm bẩn thỉu bị mẹ nhắc, cấp ba yêu sớm bị mời phụ huynh, sau đó thi vào một trường đại học bình thường, tốt nghiệp, đi làm——“
Cậu chật vật bới tóc, không nói được nữa.
Huyền Qua duỗi tay ấn đầu Lục Hào vào ngực mình, “Vòng tay của tôi ấm lắm, có muốn dựa vào không?”
Lục Hào “Ừ” một tiếng trầm.
Huyền Qua cọ cằm tóc của người trong lòng, bỗng hỏi, “Nhưng mà, em còn muốn yêu sớm nữa hả?”
Hai giây sau, Lục Hào đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi đỏ lườm Huyền Qua, tủi thân, “Sao em không thể yêu sớm? Đối tượng tỏ tình với anh còn xếp hàng từ phía bắc tới trung tâm thành phố kia kìa, em yêu sớm thì làm sao?”
“Rồi rồi rồi, tôi nói nhầm.” Huyền Qua ôm cậu lần nữa, dỗ dành, “Em muốn yêu sớm thì yêu sớm, đến lúc đó tối nào tôi cũng tới cổng trường đón em, cầm cặp sách cho em, tiện thể mang em đi ăn khuya.”
“Không cần anh tới đón!”
“Không đón thì không đón, tôi đi theo ở ngay phía sau, lặng lẽ bảo vệ em”
Lục Hào gật đầu, “Ừm.” Cậu cọ cổ Huyền Qua, giọng nói rất nhỏ, mang theo chút nghẹn ngào không rõ, “Cảm ơn anh đã ở bên cạnh em, nếu không em cũng chẳng biết mình có thể tiếp tục chịu đựng được không.”
Huyền Qua biết Lục Hào đang nói đến Ly Hỏa Phù Minh bàn, nguyên thân của hắn. Cho nên sau khi không tìm thấy “hắn”, một thân một mình chạy khỏi Lục gia, cực khổ nữa cũng nhất định phải tìm được?
“Sau này tôi vẫn sẽ luôn ở bên em.” Huyền Qua đặt tay trên tóc Lục Hào, lấy một chiếc lá bạch quả vàng óng xuống, hắn bỗng nhiên suy nghĩ.
——Hai năm trước, rốt cuộc tại sao hắn lại cưỡng chế thoát khỏi nguyên thân, biến thành hình người bỏ đi?
Cuối cùng, hai người cùng ăn mì thịt bò ở một quán nhỏ ven đường, bàn kê dưới gốc cây, lá cây bạch quả bay lả tả. Lục Hào cứ lo lá sẽ rơi vào bát.
Cậu chọc thịt bò Huyền Qua gắp cho, nói về đồng xu cấm ngôn ném ra trước đó, “Trước đây em chỉ từng thấy qua cách này trong sách, muốn làm thử, dù không thành công thì tiền xu cũng làm thằng đấy đau một lúc, không ngờ một lần đã được!”
Tay cầm đũa của Huyền Qua khựng lại, hắn lại gắp một miếng thịt bò vào bát đối phương, “Thật ra cái lúc em ném tiền xu đi, hình như tôi cảm giác được liên hệ không quá rõ ràng, rất kỳ lạ.”
Lục Hào nắm đũa, đốt ngón tay trắng đi, giọng điệu gấp gáp, “Bản thể ư?”
“Ừm.” Huyền Qua nghĩ cách hình dung, “Giống như ý thức đi theo một sợi dây, tới nơi rất xa, nhưng chỉ tầm ba giây.”
Lục Hào lấy mấy cây tăm từ cái hộp nhựa bên cạnh, trực tiếp gieo một quẻ rồi lại thất vọng, “Vẫn không thấy rõ.”
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Huyền Qua, “Có thể là lúc đó, tâm trạng của em dao động khá lớn mới ảnh hưởng tới huyết khế, quái bàn liền truyền cho em chút sức mạnh, thế nên thuật cấm ngôn mới đột nhiên hữu hiệu như vậy, mà anh cũng cảm giác được liên hệ không mấy rõ ràng.” Cậu lại nhìn tượng quẻ, “Nhưng vị trí của quái bàn vẫn bị người khác dùng thủ đoạn che giấu, không có cách nào xác định được.”
Huyền Qua nhìn ấn đường Lục Hào nhíu lại, không dấu vết đổi đề tài, “Tôi vẫn luôn muốn biết, khí linh rốt cuộc là cái gì?”
Quả nhiên Lục Hào bị phân tán sự chú ý, cậu cẩn thận giải thích, “Thời xưa, mọi người đều thờ cúng Thụ thần, thật ra đó không phải thần mà là Thụ linh. Linh vật đều do thiên địa yêu thương sinh ra, vậy nên rất nhiều sách về huyền thuật đều khuyên răn hậu nhân không được động vào linh vật, động vào sẽ gặp tai ương. Anh là khí linh của quái bàn, vào mấy trăm năm trước là sẽ được thắp hương cúng bái đấy.”
“Trên thế giới có nhiều linh vật không?”
“Tất nhiên là không nhiều rồi, phải nói là cực kỳ hiếm ấy, linh vật khó xuất hiện lắm. Theo em được biết thì linh vật thời nay chỉ có anh và Thanh Hà thôi, trước còn nghe qua những cái khác, nhưng sau đấy đều mai danh ẩn tích, cũng chẳng biết có phải là thật không”
Huyền Qua gật đầu, lại bảo ông chủ rán cho Lục Hào một quả trứng, đổi chủ đề thú vị tán dóc, hoàn toàn dời sự chú ý của Lục Hào sang chỗ khác.
Buổi chiều, vẫn là Trung tâm hoạt động người già Ủy ban huyền thuật, vẫn là cái sân trước đó.
Lục Hào vừa mới vào thì có một người đàn ông trẻ gầy gò đứng đó, đang bắn một tràng như vầy, “Chàng trai này, trông cậu xương cốt thanh kỳ, lông mày có sao Văn Khúc quấn quanh, cuộc thi hôm nay đỗ là cái chắc! Nếu như lại thêm “Đắc Tâm Thủy’ của tôi, lát rút đề rút được đề tốt, vậy khẳng định là như hổ thêm cánh, như thanh long cưỡi mây mà lên!”
Thanh niên nghèo khổ Lục Hào quyết đoán từ chối, nhưng cái “Đắc Tâm Thủy” này hình như rất được hoan nghênh, mấy người đứng cạnh Lục Hào đều bỏ tiền mua mấy cái.
Lúc này, phía trước truyền tới tiếng ồn ào, Lục Hào nhìn sang thì thấy một cậu trai trẻ đội mũ lưỡi trai đang kêu la, “Chờ tôi thêm hai phút! Chỉ hai phút thôi! Thời điểm này và vị trí của mặt trời khắc mệnh cách của tôi, tôi thề sống thề chết cũng sẽ không rút thăm!” Nói mấy câu này như đinh đóng cột.
Có điều cậu ta có kiên quyết nữa cũng vô dụng, đã bị nhân viên ép lấy một thẻ gỗ, chạy tới đứng bên cạnh.
Lục Hào đột nhiên cũng hồi hộp theo, không biết mình sẽ rút phải cái gì. Cũng không lâu lắm, cậu đã đứng trước một cái vò Thanh Hoa lớn, bên trong đựng rất nhiều thẻ gỗ dài bằng ngón tay, cậu chọn bừa một cái, cũng đứng ở bên cạnh.
“Tiêu rồi tiêu rồi, lại rút phải ông Vũ làm giám khảo, còn phải xem tướng nữa, tôi vừa nhìn thấy ổng chân đã run cầm cập rồi! Quả nhiên là khắc canh giờ! Trời muốn diệt tôi đây mà”
“Bà Long mới gọi là đáng sợ này! Bà ấy cười với tôi cái thôi là tôi đã có cảm giác một giây sau sẽ bị đạp ngã hơn một kilomet rồi! Chẳng biết là cái tay thối nào rút phải bà Long nữa”
Lục Hào nhìn mặt sau thẻ của mình, dùng chữ nhỏ màu xanh viết một cái tên, “Long Mộc Đường”.
Cuộc thi đầu tiên được tiến hành trong một căn phòng nhỏ, Lục Hào đi vào thì thấy bà Long đang ngồi bên một cái bàn, gật đầu với mình, “Bắt đầu đi, thấy cái gì nói cái đó.”
Lục Hào ngồi xuống, lấy ra ba đồng xu từ cái mâm gỗ bên cạnh, sờ phát biết ngay là đồ cổ.
Cậu đưa đồng xu qua để bà Long chạm vào, sau đấy cẩn thận lắc ba lần, đổ xuống mặt bàn.
Lục Hào nhìn kỹ tượng quẻ, đang định mở miệng thì bỗng khựng lại, rút lại lời sắp nói ra. Mà vẻ mặt của Long Mộc Đường cũng thay đổi theo, trong mắt có ý cười.
Nhìn gần mười phút, Lục Hào mới giơ tay xoa mồ hôi mỏng trên trán mình, nhìn về phía Long Mộc Đường, “Bà ơi, qua tượng quẻ, lẽ ra bà không còn sống.”
“Nói tiếp đi”
“Tuổi thọ cả đời của bà chỉ có bốn mươi chín ngày, sáu mươi, bảy mươi năm sau đều là cưỡng ép nối thêm.” Mới đầu Lục Hào còn hơi thấp thỏm, bắt đầu rồi cũng dần dần bình tĩnh hơn, “Bởi vì tuổi thọ về sau đều được nối thêm, thế nên khiến cho đường vận mệnh khó dò, lại nhiều thăng trầm, không ai có thể nhìn rõ vận số của bà.”
Thấy đối phương gật đầu, Lục Hào nói tiếp, “Cả đời không chồng không con, về già một thân một mình, nhiều lần tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, tuy rằng đều chuyển nguy thành an nhưng đường vận mệnh có thể đứt bất cứ lúc nào, không thể xác định.”
“Nói thử xem, cháu đã thấy những gì?” Long Mộc Đường tò mò.
Lòng Lục Hào chìm xuống, đắn đo lựa từ, “Đây là mệnh số kỳ lạ nhất cháu từng thấy, mới đầu nhìn là mệnh cách phúc lộc vẹn toàn, công thành danh toại, cả đời bình an suôn sẻ, tính cách mạnh mẽ, trai gái song toàn, tuổi già mỹ mãn, cảm giác rất phù hợp với những gì bà biểu hiện ra. Nhưng cháu cứ có cảm giác không phù hợp.”
“Vậy nên cháu chọn nhìn lại lần nữa?”
Lục Hào gật đầu, “Vâng ạ, khi cháu nhìn tiếp thì phát hiện có một lớp sương mù như bị thổi tan, một mệnh cách khác lại dần dần hiện ra.”
Bấy giờ nụ cười của Long Mộc Đường mới chân thực, “Không biết cha mẹ cháu làm sao sinh được cháu, thiên phú ‘nhìn khí’ này thật sự không có mấy người có thể sánh được.” Bà chỉ đồng xu trên mặt bàn, “Biết tại sao trước khi xem bói phải để người khác chạm vào đồng xu không?”
“Là để kết nối với ‘khí’ ạ”
“Đúng, vậy cháu có biết, vì sao ta lại xuất hiện hai mệnh cách không?”
Đây hiển nhiên là đang chỉ bảo, Lục Hào sau khi tự hỏi rất nghiêm túc thì trả lời, “Tầng đầu tiên cháu thấy là giả, là để che giấu, không cho người khác phát hiện mệnh cách thật?”
“Đúng, mệnh của ta đúng là cưỡng chế nối thêm, thế nên sinh ra một lớp ngụy trang, cũng chính là ‘mệnh cách giả’. Ngày hôm nay ngoài cháu ra, nếu là người khác đều chỉ có thể bói ra cái giả này”
Bà Long híp mắt, nếp nhăn khóe mắt dãn ra, hiền hậu lại ôn hòa, “Chỉ bằng việc cháu có thể nhìn thấu tầng khí ngụy trang này, trong năm cấp bậc Thủy Kim Thổ Hỏa Mộc của quái sư, ta có thể cho cháu cấp Mộc.”
Cũng chính là cấp cao nhất.
Lục Hào chưa từng trao đổi với người cùng nghề, hơi ngạc nhiên, “Cháu có thể nhìn thấy cái tầng đó, là một chuyện rất khó ạ?”
“Đương nhiên.” Bà Long kiên trì, nói rất tỉ mỉ, “Thiên phú của con người có hạn, người thích âm nhạc, không phải ai cũng có thể trở thành bậc thầy âm nhạc. Thiên phú nhìn khí của cháu cực kỳ hiếm thấy, là cơ sở để hướng tới chỗ cao hơn.”
Bà nói tiếp, “Ta nói cháu nghe, bà già này sáu mươi bảy mươi năm, gì mà Thần Toán Tử năm trăm năm, Thiên Nhãn tám trăm năm mới xuất hiện một người đã thấy hết rồi, đại sư huyền thuật có tiếng trong nước đều quen biết. Nhưng có thể nói ra chính xác số mệnh nguyên bản của bà lão này chỉ có bốn mươi chín ngày sống, thêm cháu vào, tổng cộng có hai người.”
“Một người khác là ai ạ?”
“Hội trưởng Ủy ban huyền thuật”
Thấy Lục Hào trợn to mắt, Long Mộc Đường đưa cho cậu một viên kẹo sữa, giọng điệu trở nên nghiêm túc, “Lục Hào, cuộc sống trước kia hạn chế con đường của cháu, nhưng giờ đây chướng ngại vật đã biến mất, con đường của cháu xa bao nhiêu, phải xem cháu muốn đi xa bấy nhiêu.”
Bà uống một hớp nước chè xanh, ngữ điệu mang theo chút hoài niệm, “Lại nói, lúc ta biết mẹ cháu, nó vẫn là một cô nhóc với nụ cười rạng rỡ, sau lần cuối cùng gặp nó ở đây, chẳng ngờ lại thành vĩnh biệt, còn đi sớm hơn cả ta.”
Bà nói, hiền hòa nhìn Lục Hào chăm chú, “Ở Lục gia nhiều năm như thế, cháu có cảm thấy khổ sở không?”
Lục Hào gật đầu, lại lắc đầu, “Trước đây… cháu căn bản không biết, chẳng qua chỉ cảm thấy Lục Trạch Lâm và Lục Trạch Dương giỏi hơn cháu, ông rất thích họ, họ còn có cha mẹ. Nhưng thật ra cháu không biết rõ tốt hay xấu, thậm chí còn cảm thấy, bởi vì mình khác biệt nên mới bị đối xử như vậy.”
“Về sau biết được cuộc sống bình thường là như thế nào, nhớ lại, nói không buồn là giả. Nhưng mà hai năm ở bên ngoài cháu đã thấy rất nhiều chuyện. Cháu nhận ra rằng cuộc sống của mỗi người đều không dễ dàng, khổ sở của mình, thật ra cũng chỉ là một loại khổ mà thôi. Cháu không thể chỉ nắm chặt lấy nỗi buồn trước đây không buông, nếu không cả đời đều không tốt. Hơn nữa, cháu cũng có một người để… bận lòng, cháu không thể để anh ấy lo lắng cho mình được”
Cậu mỉm cười với bà Long, “Giờ cháu cảm thấy, thế giới này vẫn rất đáng ở lại nhìn.”
Chờ Lục Hào nói xong, bà Long đưa cho cậu một tấm thẻ vuông nhỏ không phải ngọc cũng chẳng phải vàng, “Chúc mừng cháu đã đỗ cuộc thi, dùng máu của cháu đóng dấu đi.”
Lục Hào không phản ứng lại, hơi ngẩn ra. Chờ bà Long nói rõ, cậu vội vã đứng dậy làm theo, nhưng phát hiện máu của mình bám ở mặt ngoài mà không thấm vào.
Long Mộc Đường nhíu mày, bật cười, “Suýt nữa thì ta quên, cháu đã ký khế ước với Ly Hỏa Phù Minh bàn, ý muốn chiếm hữu của hắn quá mạnh, không cho cháu dùng máu tươi đánh dấu đồ vật khác, cháu dùng ‘khí’ thử lại đi.”
Thử bốn lần liên tiếp, mặt ngoài vốn bằng phẳng trơn nhẵn mới xuất hiện bốn chữ, “Lục Hào Ất Mộc”.
“Ủy ban huyền thuật phân cấp rất đơn giản, Mộc Hỏa Thổ Kim Thủy, từ trên xuống. Mà trong cấp ‘Mộc’ lại phân Giáp Ất, Giáp Mộc, yêu cầu vô cùng nghiêm ngặt, thường mấy năm liền không có ai đạt, địa điểm thi cũng không ở đây. Ba ngày sau, cháu mang tấm thẻ này tới đây tìm ta, tham gia cuộc thi Giáp Mộc”
Lục Hào thi xong đi ra mới phát hiện bên ngoài đang mưa to, trên đất toàn là nước. Cậu khá là phấn khởi, đi rất nhanh, giày ướt nhẹp cũng chẳng để ý.
Lục Hào vừa ra tới cửa đã thấy Huyền Qua đứng dưới tường vây, dáng người cao thẳng, đang ngẩng đầu nhìn cây mây xanh trên tường rủ xuống. Cậu vẫn còn căng thẳng chợt nhẹ nhõm hẳn, bước nhanh hơn.
Lúc này, như là có cảm ứng, Huyền Qua nhìn sang, lộ ra ánh mắt đượm ý cười dưới tán ô, “Trời mưa, tôi đi mua một chiếc ô.”
Lục Hào đứng dưới ô, bởi vì ô không đủ lớn nên hai người phải dựa rất sát.
Lục Hào đang định nói thì phát hiện Huyền Qua đưa ô cho mình, cậu sửng sốt, vô thức đưa tay ra nhận.
Huyền Qua ngồi xổm xuống, nửa người đều dính mưa, rất nhanh đã trải một tầng nước trên quần áo. Mười ngón tay thon dài của hắn cẩn thận buộc chặt dây giày lỏng lẻo của Lục Hào, còn tiện tay xắn ống quần ướt nhẹp của cậu.
Đứng dậy lần nữa, Huyền Qua đối diện với ánh mắt hơi ngẩn ra của Lục Hào, đưa tay cầm lại ô.
“Tôi đã đặt khách sạn rồi, lát nữa qua thẳng đấy, thay quần áo trước rồi nghỉ ngơi cho khỏe”
Lục Hào nhìn gò má của người đàn ông, tiếng tim đập vẫn dội màng tai, khiến cậu không biết phải mở miệng thế nào, vậy nên cậu cũng quên hỏi, hắn đặt phòng đôi hay là phòng giường king size.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
72 chương
30 chương
17 chương
26 chương
94 chương
1 chương