Edit: Shin Đèn ngủ trên đầu giường ấm áp mờ nhạt. Quách Tề Ngọc nằm ở một bên giường, chỉ đắp chăn một góc. Vẫn là trong tiềm thức cẩn thận một chút, Quách Tiểu Bắc nhếch miệng, xuống giường đi tới một bên khác, đem chăn hắn kéo lên. Lông mày hơi nhíu lại, mặc dù mệt mỏi như thế, ở hoàn cảnh xa lạ ngủ cũng không yên ổn. Quách Tiểu Bắc nhìn Quách Tề Ngọc hô hấp vững vàng, như đang nhìn một con thỏ. Hắn đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng chỉ trỏ lông mày Quách Tề Ngọc, chỉ làm một chút, nó liền giãn ra. Con mắt Quách Tề Ngọc hé mở một khe, “Tiểu Bắc, ngủ không được?” Sau đó hắn nhích vào trong nhường chỗ trống, vỗ nhẹ, “Nhịn một chút liền quen.” Chính hắn vẫn không quen thuộc, vậy mà lại khuyên người khác. Quách Tiểu Bắc hôn nhẹ lên trán hắn, “Con đi WC, ba nhớ giữ vị trí lại cho con.” Nửa mặt Quách Tề Ngọc hãm trong gối mềm mại, từ trong lỗ mũi hừ lên một tiếng “Ừ”, nhu mềm. Quách Tiểu Bắc cười, ra khỏi phòng ngủ đóng cửa lại. Nhà biệt thự có ba tầng lầu, nhà bếp so với nhà hắn còn lớn hơn. Thời điểm Quách Tề Ngọc nhìn thấy liên tục thán phục, Quách Tiểu Bắc nhìn trong mắt hắn điểm khổ sở cùng tự ti, nó biết Quách Tề Ngọc vì không thể cho nó cuộc sống tốt hơn nên tự trách. Chớ đừng nói chi là, bây giờ còn đi so sánh thế này. Quách Tiểu Bắc đứng ở tại chỗ, đứa trẻ 11 tuổi còn chưa bắt đầu chính thức phát dục, tuy rằng dinh dưỡng rất tốt, nhưng trước sau vẫn nho nhỏ gầy gò. Giờ khắc này cầu thang hành lang như một bóng ma rơi trên mặt đất, đột nhiên bị kéo dài. Quách Tiểu Bắc do dự rất lâu, đứa bé lộ ra vẻ mặt giãy dụa. Lý Tề Giác thật sự là một hạt thuốc hối hận ở trong lòng nó nổ tung, nó còn chưa bao giờ nghĩ tới có thể từ con đường này đi, hơn nữa càng đủ càng tốt hơn càng nhanh hơn – đạt đến mục tiêu của chính mình. So với cái này càng tốt hơn thuốc hối hận. Quách Tiểu Bắc trong lòng nghĩ, chậm rãi đi xuống lầu. Như nó dự liệu, Mạnh phu nhân cùng Mạnh tiên sinh căn bản không ngủ, ngồi ở trong phòng ăn dưới lầu, trên bàn sắp xếp rất nhiều đồ vật cùng hình ảnh trẻ con. Hai người nhớ lại cuộc sống trước kia. Nhìn thấy Quách Tiểu Bắc đột nhiên đi xuống, Mạnh phu nhân hơi kinh ngạc, lập tức phản ứng lại, “Tiếu Tiếu, trời lạnh thế này sao con không khoác thêm áo ấm?” Áo ngủ đứa nhỏ hơi lớn, càng làm cho nó nhỏ gầy đơn bạc. Mạnh phu nhân vô cùng đau lòng, cầm lấy trên ghế salông tấm mền bao lấy nó, “Tiếu Tiếu, con không ngủ được sao?” Quách Tiểu Bắc lắc đầu một cái, nhìn lên bàn một chút. Mạnh tiên sinh đi tới, đem nó ôm lấy, “Con có muốn nhìn một chút khi mình còn bé?” Quách Tiểu Bắc gật gù. Trong hình đứa bé rất đáng yêu, Quách Tiểu Bắc không nhận ra đó là chính mình. Mạnh phu nhân thấp giọng nói về mỗi một tấm hình, ảnh tương đối không nhiều, Mạnh phu nhân nói đến đâu nước mắt rơi đến đó. Mạnh tiên sinh nói rằng: “Thời điểm con bị bắt cóc còn rất nhỏ, kỳ thực ba mẹ rất cảm ơn Quách tiên sinh thu dưỡng con, chúng ta sẽ không bạc đãi hắn, Tiếu Tiếu con cứ an tâm.” Mạnh phu nhân gật đầu, âm thanh có chút nghẹn ngào, “Điều này nói rõ Tiếu Tiếu là đứa con rất ngoan và hiểu chuyện, chúng ta rất cảm ơn Quách tiên sinh, hắn vẫn luôn đối xử tử tế với con.” Mạnh tiên sinh trầm mặc một chút, “Tiếu Tiếu, con làm sao gặp được Quách tiên sinh?” Quách Tiểu Bắc ánh mắt rùng mình, lập tức thanh tĩnh lại, “Từ khi con biết chuyện, đã được ông già nuôi dưỡng con, sau khi ông già qua đời, con liền đi ăn xin dọc đường, ba ba hắn thấy con đáng thương, đưa cơm cho con ăn, sau đó mang con trở về nhà.” “Tiếu Tiếu…” Mạnh phu nhân khóc lên, vừa khóc vừa cười, “Vẫn còn nhiều người tốt, Tiếu Tiếu, chúng ta thật sợ… Thật sợ…” Bà không nói ra được, Mạnh tiên sinh vỗ lưng phu nhân, nhìn Quách Tiểu Bắc, “Tiếu Tiếu, con không có chuyện gì thật sự quá tốt rồi.” Ông dừng một chút tiếp tục nói: “Một lúc nào đó, có thể mang chúng ta đi gặp ông già đã thu dưỡng con lúc trước không?” Quách Tiểu Bắc nghiêng đầu, liên tục nhìn chằm chằm Mạnh phu nhân đang gạt đi nước mắt, lắc đầu, “Ông không có phần mộ, có một mạnh thường quân chi tiền hỏa táng, tro cốt đã rải xuống sông.” Mặt nó rất bình tĩnh, thật giống như đây là câu chuyện có thật. “Vậy thì tốt vậy thì tốt…” Mạnh tiên sinh đóng mở mắt, ôm lấy Quách Tiểu Bắc, ngữ khí trịnh trọng, “Tiếu Tiếu, thật sự xin lỗi con!” Quách Tiểu Bắc mắt buông xuống, Mạnh tiên sinh ôm nó cứng ngắc. Nó vẫn luôn rất nghe lời Quách Tề Ngọc, bây giờ nó cũng làm như vậy, nhưng trong lòng nó vẫn đang nghĩ, nếu như lúc trước các người cẩn trọng một chút, có phải tôi sẽ không bị ôm đi, sẽ không bị ngược đãi? Nhưng nghĩ tới phòng ngủ trên lầu có người đang an ổn giấc ngủ… Khả năng nó vĩnh viễn không gặp được Quách Tề Ngọc. Quách Tiểu Bắc khẽ mỉm cười, ôm lấy vai lưng Mạnh tiên sinh, nghênh đón chính là hai tay càng thêm run rẩy kích động. … “Đây, bản hộ khẩu.” Mạnh phu nhân hào hứng từ trên lầu đi xuống, cầm trong tay bản hộ khẩu đưa cho Quách Tiểu Bắc. Vừa nãy đột nhiên Quách Tiểu Bắc nói muốn nhìn một chút bản hộ khẩu, Mạnh phu nhân vội vã đi lên lầu, từ bên trong tủ quần áo lấy bản hộ khẩu ra. Đây là lần thứ nhất Quách Tiểu Bắc nhìn thấy tên của chính mình: Mạnh Tiếu Ngạn. Nó ở trong lòng niệm mấy lần. Thời điểm sinh ra là ngày 21 tháng 7 năm 1988. Cũng chính là năm nay nó không phải 11 tuổi, mà là 12 tuổi. Quách Tiểu Bắc thoả mãn, chỉ chênh lệch có một tuổi, trong lòng có chút đắc ý. Quách Tiểu Bắc vuốt bản hộ khẩu, trong giọng nói ngậm lấy mấy phần ý vị quan trọng, “Có phải là có bản hộ khẩu con liền có thể đến trường?” Vợ chồng Mạnh thị nghe vậy, trong lòng đau xót. Bọn họ biết Quách Tề Ngọc cùng Quách Tiểu Bắc trải qua những tháng ngày ra sao, bởi vì không đạt được tư cách nuôi dưỡng, Quách Tiểu Bắc vẫn không có hộ khẩu, không thể đến trường, chỉ có thể dùng tiền học lớp bổ túc, đông một tiết tây một tiết bù lên. Cũng may Quách Tề Ngọc phương diện này xưa nay đều rất hào phóng, chính mình bán lúa non hay chỉ ăn bánh bao lót dạ cũng không khất nợ bổ túc học phí, thậm chí có thừa tiền cũng muốn giúp đỡ Quách Tiểu Bắc học càng nhiều càng tốt. Hiện tại con trai hỏi lời này, nghĩ tới càng hi vọng mau mau được đến trường. Mạnh phu nhận gật đầu, “Đúng rồi, Tiếu Tiếu, ba mẹ sẽ cho con học trường tốt nhất!” Quách Tiểu Bắc cười cợt, “Có thể trở về học tại trường W thị không?” Mạnh tiên sinh sững sờ, “Tiếu Tiếu, W thị tài nguyên giáo dục hạn chế, không có trường học nào tốt hơn ở thành phố A.” Quách Tiểu Bắc lắc đầu một cái, “Không sao, con không muốn rời đi ba ba, ba ba cũng không muốn rời đi con.” Mạnh phu nhân ánh mắt buồn bã. Mạnh tiên sinh chỉ ra, “Con sợ Quách tiên sinh thương tâm sao? Không có chuyện gì, bố đi cùng hắn nói chuyện.” Quách Tiểu Bắc liếc mắt nhìn ông, “Chú Mạnh, nếu như không được thì thôi, con học trường gì cũng được.” Mạnh tiên sinh hơi hé miệng, có chút khó khăn nói, “Tiếu Tiếu, con vẫn không muốn gọi bố sao?” Mạnh phu nhân nghe tiếng, suýt nữa lại bật khóc. Quách Tiểu Bắc ánh mắt lóe lên điểm giãy dụa, nghĩ đến rất lâu, Mạnh tiên sinh cùng Mạnh phu nhân hoảng hốt nghe được một tiếng tinh tế, “Bố mẹ, cảm ơn hai người.” Mạnh phu nhân đột nhiên ôm lấy Quách Tiểu Bắc, đè lên tiếng khóc chính mình. Mạnh tiên sinh xoay người, vai có chút run run, giơ tay lau đi giọt nước mắt. Ba người nói một hồi lâu, mãi đến tận Quách Tiểu Bắc ngáp một cái, Mạnh phu nhân mới để Quách Tiểu Bắc đi ngủ, thậm chí còn nói ra câu, “Tiểu Tiếu, tối nay ngủ chung với mẹ nhé?” Quách Tiểu Bắc lắc đầu kiên định, “Con muốn ngủ chung với ba ba.” Vợ chồng Mạnh thị mặc dù có chút thất vọng, nhưng cũng biết không thể nóng vội, đem Quách Tiểu Bắc đưa đến cửa phòng ngủ, đứa nhỏ liền hướng bọn họ phất tay, sau đó chính mình đi vào đóng cửa lại. Lên giường, Quách Tiểu Bắc nhào vào cái ôm trong lòng ngực Quách Tề Ngọc. Khả năng trong tiềm thức còn đang đợi nó, động tác Quách Tề Ngọc chưa từng thay đổi. Quách Tề Ngọc ngủ rất sâu, Quách Tiểu Bắc không đánh thức hắn, nó nhìn hắn mặt mày thanh tú, bởi vì mệt nhọc, mới 24 tuổi mà nhìn như người trung niên 34 tuổi. Quách Tiểu Bắc thậm chí cảm thấy Quách Tề Ngọc đây là vì nó mà giảm thọ. “Ba ba, người chớ có trách con.” Một lúc lâu, nó tắt đèn ngủ đầu giường, ở bên trong một mảnh tối tăm nhẹ nhàng hôn người đang chìm vào giấc ngủ say. (Hết chương 27)