Quá yêu 3
Chương 13
Một bóng đen không tiếng động đi đến nơi uống nước, từ phía sau chụp lấy bả vai của nàng.
"Suy nghĩ cái gì đấy?" Trong nháy mắt, tiếng nói trầm thấp vang lên ở bên tai nàng.
"A!" Thích Lan nguyên bản đang vuốt môi, bất thình *** h có tiếng động khiến cho nàng giật mình, cả người thiếu chút nữa bắn đứng lên.
Nàng phẫn nộ xoay người, rồi mới phát hiện ra người làm cho nàng thất kinh lại chính là người bạn tốt của nàng.
"La Lãng! Người hù người chết người đó, làm phiền anh lần sau có đi cũng nhớ phát ra tiếng động, đừng vừa tiến đến liền dọa người khác được không?" Nàng lập tức oán giận.
"Nơi này là công ty, chẳng lẽ anh đi đến nơi uống nước cũng phải gõ cửa?" La Lãng vô tội hỏi lại.
"Còn có, anh bất quá cũng chỉ vỗ vai em một cái, em liền bị dọa thành như vậy, cũng không khỏi quá khoa trương đi? Nói thật ra đi, em là không phải lại ở vụng trộm tư xuân?" Hắn ái muội chớp mí mắt.
"Em –" Thích Lan thiếu chút nữa muốn thét chói tai, lại phát hiện nước trà gian ngoại vừa vặn có đồng nghiệp trải qua, vì thế đành phải lập tức đè thấp tiếng nói, đem nhân kéo đến góc. "Em tư xuân cái tư xuân của anh ấy, mắt nào của anh thấy em tư xuân?" Nàng thở phì phì hỏi.
"Cả hai mắt đều nhìn thấy." Hắn đáp nhanh chóng lại nói như thật.
Nàng mở to mắt, thiếu chút nữa đem giày cao gót dẫm mạnh lên đôi giầy da cao cấp xa xỉ của hắn.
"Vậy nhất định là anh bị ảo giác, em khuyên anh nhanh đi tìm bác sĩ đi." Nàng mở miệng tươi cười, hảo tâm đề nghị.
"Ân hừ." Hắn lại chỉ là hừ nhẹ một tiếng, nửa điểm không chịu ảnh hưởng. "Mấy ngày nay em liên tục vuốt môi, lập tức có vẻ say mê, mặt lại đỏ, lập tức cảm thấy xung quanh không có ai, còn nói không phải ở tư xuân?"
"Anh, anh nói bậy!" Nàng thấp giọng phản bác, biểu tình lại có một chút chột dạ.
"Anh có nhân chứng." Trong mắt hắn đều là hiện lên ý cười, sau đó lại dựa vào tường. "Đã có vài người phát hiện ra em có điểm không thích hợp, bọn họ đều đoán em đang lưu luyến yêu thương một người, còn có người hảo tâm an ủi anh nữa."
"Cái gì?" Thích Lan hung hăng sửng sốt, không nghĩ tới chính mình lại bất tri bất giác tiết lộ tâm sự, càng không nghĩ tới chính mình lại trở thành nhân vật bát quái mới của công ty.
Nhìn đến bản thân, nghĩ đến chính mình đã biểu hiện một cách rõ ràng đến mức nào, khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn thượng không khỏi choáng váng mà ửng hồng.
"Em lập tức thành thật đi, kỳ thật em cùng Ôn Lôi Đặc tiên sinh ba ngày liền sinh tình, không cẩn thận lại thành yêu cuồng nhiệt, hiện đang vụng trộm kết giao?" Nhìn chứng cứ phạm tội này cùng khuôn mặt thẹn thùng, hắn cũng muốn tiết kiệm công phu, hắn liền đơn giản đi thẳng vào hỏi vấn đề.
"Làm sao có thể, anh tưởng tượng quá nhiều!" Như là muốn che giấu tâm tình, nàng lập tức xoay người đi uống nước, đem cốc nước mang lên trên miệng.
"Nếu không phải Ôn Lôi Đặc, thì phải là cùng cái "Phạm tiên sinh" kia lâu ngày sinh tình đi? Như thế nào? Em rốt cuộc không ngăn cản được thủy triều tình yêu, quyết định muốn dũng cảm theo đuổi tình yêu?"
"Phốc — khụ khụ khụ!" Nàng thiếu chút nữa nước trong miệng phun sạch ra, che miệng ho khan, một hồi lâu sau mới có thể lên tiếng phản bác. "Anh điên rồi, làm gì mà lại nhắc đến hắn? Em rõ ràng đã nói qua rằng em và hắn không có khả năng mà." Nàng hạ giọng.
"Nhưng vài ngày này, hắn luôn tiếp đưa em đi làm." Hắn tâm đắc nói ra những gì mình đã quan sát.
Tuy rằng bạn tốt luôn mãi cường điệu rằng đối với Ôn Lôi Đặc không có cảm giác, nhưng hắn vẫn là chờ mong bọn họ trong lúc gần nhau có thể phát sinh phản ứng hóa học, đáng tiếc ba ngày "đồng hành" chấm dứt, Ôn Lôi Đặc như trước vẫn là cô đơn chiếc bóng trở lại Anh quốc, mà bạn tốt cũng đi làm trở lại, chỉ là làm cho người ta nghiền ngẫm, Phạm Học Ôn lại thành lái xe của nàng, mỗi ngày xấu hiện ở cửa công ty.
Thích Lan tướng mạo đã hấp dẫn ánh mắt người nhìn, hơn nữa đột nhiên lại có một hình nam xuất hiện bên cạnh, thật sự làm cho người ta rất khó mà không tò mò xem hai người bọn họ là quan hệ gì.
"Còn không phải là nên trách mẹ em." Thích Lan nhíu mày giải thích. "Cũng không biết nàng là từ đâu mà nghe được tin tức bây giờ thịnh hành giết người cướp sắc, cả ngày liền lo lắng em cũng sẽ bị hại, thế nên lập tức nhờ Học Ôn đưa đón em đi làm, em ngay cả cự tuyệt cũng không có cơ hội." Nói đến chuyện này khiến nàng có khí lực, sau khi thực hiện kế dạy nấu cơm, đây là kế hoạch thứ hai của mẫu thân.
Nàng là muốn cùng hắn bảo trì khoảng cách như vậy, dù nàng muốn vậy nhưng lại liên tục bị đưa vào kế hoạch.
"Cho nên em liền thuận theo?" Hắn nhíu mày.
"Bằng không thì sao?" Nàng thở dài, đem cốc nước đặt ở bên cạnh cơm. "Mẹ emchỉ có hai đứa con gái, hiện tại chỉ còn lại có một mình em, em không nghĩ làm cho nàng lo lắng."
Một khi đã như vậy, chuyện này đối với Phạm Học Ôn là cầu còn không được.
Liên tiếp tặng quà, chẳng những khiến cho hắn có cơ hội tiếp cận Thích Lan, còn có thể biểu thị công khai chủ quyền, đồng thời có thể quan sát ở bên người Thích Lan có bao nhiêu côn trùng độc hại.
Tuy rằng Thích Lan hoà giải với hắn trong lúc này là không có khả năng, nhưng chỉ sau một năm gặp lại, hắn vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra con ngươi đen kia khát vọng chiếm giữ, vì nghiệm chứng, sáng nay hắn còn cố ý tiến lên tiếp đón, thậm chí ôm Thích Lan vô cùng thân mật, mà cặp con ngươi đen kia quả nhiên xẹt ra tia lửa giận –
Cái Phạm Học Ôn kia trăm phần trăm khát vọng Thích Lan, một khi đã như vậy, hắn đến tột cùng vì sao phải cưới Tiểu Anh?
Nếu lúc trước buông tha cho Thích Lan, lại vì sao khắp nơi ôn nhu với Thích Lan? Cứ như giống như là muốn dùng ôn nhu vây khốn lấy nàng, nhìn xem hắn đang khó chịu.
"Nếu hắn chỉ là phụng mệnh nhạc mẫu, đưa đón em đi làm, vậy sao mấy ngày nay em luôn vuốt môi chính mình, một bộ dạng tư xuân như thế là thế nào? Chẳng lẽ em cùng hắn thật sự –"
"Đình chỉ ngay việc ảo tưởng nhàm chán của anh đi!" Nàng tức giận cắt đứt lời nói. "Em cùng Học Ôn chuyện gì cũng chưa phát sinh, về sau cũng sẽ không phát sinh việc gì, hơn nữa cùng chuyện "tư xuân" càng không có liên quan." Nàng đặc biệt bổ sung.
"Làm trò, việc gì cũng có nguyên nhân, biểu tình kia rõ ràng đang nhớ về nụ hôn kia, hơn nữa lại là nụ hôn nóng bỏng mà triền miên, kích động đến vào tận xương cốt." Hắn chu đáo nói ra kinh nghiệm, đáy mắt lộ vẻ trêu chọc cùng ái muội.
"Em mới không có!" Nàng lập tức phản bác, hai gò má lại cố tình không nhịn được mà tăng nhiệt độ.
"Giả bộ không giống, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi." Hắn phi thường chắc chắn.
"Em đã nói là chuyện gì cũng chưa phát sinh qua, em chỉ bất quá là nằm mộng!" Nàng tức giận phản bác, lập tức vừa mới nói xong liền lập tức hối hận.
Ngu ngốc! Nàng thật sự là ngu ngốc!
"Em nằm mơ thấy mộng xuân?" Hắn phản ứng nhanh chóng, khóe miệng cơ hồ muốn cười rộng đến tận mang tai.
Thích Lan hối hận muốn lấy đầu đập vào tường.
"Em còn có việc muốn làm, gặp sau!" Cầm lấy cốc nước, nàng cơ hồ là chạy trối chết ra khỏi chỗ để nước.
"Đợi chút, em còn chưa nói nam nhân vật chính là ai a?" Bà tám lại đuổi theo.
Nàng mắt điếc tai ngơ, mân nhanh môi đỏ mọng, như thế nào cũng không chịu mở miệng lại.
"Nên không phải là "Phạm tiên sinh" đi?" Đáng tiếc người kia không hề lười nhác, so với bất luận kẻ nào muốn có được đáp án cho bằng được. "Ở trong mộng, em cùng hắn không phải tiến độ tột nhiên tăng mạnh, những gì không nên làm cũng đã làm hết đi?"
Nàng dám dùng tiền thưởng cuối năm của nàng làm tiền đặt cược, hiện tại người ở trong văn phòng, tất cả đều đang vểnh tai nghe lén!
"La phó tổng!" Nàng khẩn cấp dừng chân lại rồi xoay người, cố gắng áp chế xúc động muốn bóp chết hắn. "Tôi trước giờ vẫn biết là ngàu nói năng không chịu suy nghĩ, ngài không cần vội vã nói ra suy nghĩ chưa kịp được chứng minh như thế, hơn nữa ở tôi hiện tại còn có công việc phải làm, có thể làm phiền đến hai chân của ngài, đi về văn phòng của ngài trước được không? Có việc chúng ta về sau sẽ bàn lại, cám ơn." Cuối cùng hai chữ, nàng cơ hồ là nói ra từng kẽ răng.
"Nếu em đã kiên trì như thế, vậy thì được rồi." Hắn nhún nhún vai, một bộ dạng không sao cả, nhưng miệng vẫn vô liêm sỉ nói ra tin tức.
"Bất quá những cảnh trong mơ thường là khát vọng trong lòng, tuy rằng em ngoài miệng nói là không có khả năng, nhưng trên thực tế lại là phi thường khát vọng có khả năng."
Vừa mới nói xong, hắn rốt cục như nàng mong muốn mà tiêu sái rời đi, chỉ để lại Thích Lan đằng đằng sát khí, cùng vẻ mặt hối hận không chịu được.
Phạm tiên sinh là ai? Có phải là hình nam mỗi ngày đều đón đưa Thích thư lí đi làm cùng tan ca?
Không có khả năng là chỉ cái gì, khả năng lại là chỉ cái gì? Chẳng lẽ là chuyện gì lớn lắm?
Nha, không được không được, bọn họ rất muốn biết đáp án, nhưng vấn đề là Thích thư ký giống như mau phát điên nha.
La Lãng thối, La Lãng hỗn đản, nàng nào có khát vọng cái gì mà "khả năng", nàng chỉ là nằm mơ một giấc mộng kỳ quái, mộng là bị nam nhân hôn, cho dù — cho dù –nhân vật ở trong mơ chính là Phạm Học Ôn, đó cũng chỉ là ngoài ý muốn!
Nàng mới không phải, khát vọng cái gì chứ, tuyệt đối không phải!
Chỉ là nói trở về, nàng rốt cuộc vì sao lại nằm mơ cái giấc mơ kì quái đó?
Nằm ở trên giường, Thích Lan thở phì phì trừng mắt nhì trần nhà đen tối, bắt đầu kiểm điểm chính mình tột cùng đã sai ở đâu.
Vì trốn tránh hắn, nàng tìm tất cả lí do để trốn "khóa nấu ăn", không nghĩ tới ba ngày sau, mẫu thân thế nhưng không bỏ qua còn trăm phương nghìn kế nghĩ ra kế hoạch khác.
Nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi lại không thể làm gì, bởi vì mẫu thân chỉ cần quyết định hạ quyết tâm, rốt cuộc sẽ làm cho bằng được, mẹ thật sự lại bức nàng đi xem mắt!
Trước kia còn có Tiểu Anh ở giữa giúp nàng quay xin với cầu tình, hiện tại nàng chỉ có thể cố gắng tự cứu — nha, không, phải nói nàng căn bản là vô lực phản kích, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng treo lên danh nghĩa Thích Lan con ngoan, ngoan ngoãn tìm Phạm Học Ôn báo danh, chấp nhận ánh mắt ôn nhu của hắn cùng ân cần thăm hỏi, ôn nhu quan tâm cùng chỉ đạo.
Hắn luôn đối với nàng quá mức ôn nhu, làm cho nàng ngay cả có đổ một giọt mồ hôi cũng không được, thậm chí không thể trốn tránh, chỉ có thể tđể mặc hắn từng chút từng chút rút ngắn khoảng ngắn, làm cho hắn lại thẩm thấu vào cuộc sống của nàng.
Trừ bỏ tăng ca cùng với đi công tác, đại bộ phận thời gian sau khi tan tầm nàng đều trải qua với hắn.
Mà nàng rất nhanh liền phát hiện, nàng căn bản không cần lo lắng hắn nghiêm khắc với nàng giống như khi dạy đại học, thậm chí tuyên cáo nàng sắp gặp hạn, trên thực tế hắn là sủng nàng đến quá đáng!
Trên danh hiệu nàng phải đi học nấu cơm, nhưng đầu bếp như trước là hắn, nàng nhiều lắm chỉ cần phụ trách gọi món ăn cùng rửa rau, sau đó đứng ở một bên quan sát học tập, sau đó là có thể hưởng thụ bữa ăn cao cấp mà hắn đã làm.
Sự thật chứng minh, nàng căn bản chỉ là đi làm sâu gạo!
Mà nàng con sâu gạo này có nhược điểm, cứ khi nào uống phải đồ uống có cồn, nhất định ngủ, mà gần đây sau khi ăn xong thì đồ uống lạnh của hắn đều có liên quan đến cồn, tuy rằng nàng cũng không muốn luôn ngủ ở nhà hắn, lại luôn không thể cự tuyệt tự vị ngon ngọt của nó.
Chỉ là nhưng cảnh trong giấc mơ thật sự là–, gần đây nhất lại càng thêm –, rất là hạn chế suy nghĩ.
Ở trong mộng, nàng luôn hôn môi cùng hắn, hôn của hắn là triền miên mê người như vậy, mà hơi thở của hắn là nóng cháy say lòng người như vậy, cho dù sau khi tỉnh mộng, trong cơ thể của nàng vẫn là nhộn nhạo sự khô nóng cùng un rẩy không thể ngừng, cứ như thật sự bị hắn hung hăng hôn qua –
Ông trời, nàng rốt cuộc làm sao vậy?
Cho dù nàng không chịu thừa nhận mộng xuân là đến từ bất mãn không được như ý, lại tìm không tìm thấy được lý do hợp lý để giải thích vì sao lại có mộng xuân liên tiếp, chẳng lẽ nàng như vậy không thể chịu được áp lực từ hắn.
Nàng rõ ràng đã quyết định, cùng hắn vĩnh viễn chỉ có thể là bạn a!
"Đáng giận, ta thật sự là vô dụng!"
Nắm chặt một bên của chiếc gối, nàng giống như tự trừng phạt chính mình lấy gối bịt lên trên mặt, bức chính mình không được hít thở mười giây, đồng thời mắng chính mình vô dụng, không nghĩ tới ngay sau đó, giường bỗng nhiên bị lay động.
Nàng nhanh chóng phản ứng bỏ cái gối đầu, ngồi dậy, mới phát hiện không chỉ có nệm bị rung, mà là cả khu chung cư đều rung động, đồ trang điểm đẻ ở trên bàn, bất thình *** h bị lay động ngã trái ngã phải, chấn động vẫn không chịu ngừng lại, thậm chí càng lúc càng lớn.
Có động!
Hơn nữa là động đất!
Ý niệm bất quá vừa hiện ra ở trong đầu, nàng liền nhanh chóng nhảy xuống giường, sao đó cầm điện thoại di động rồi sờ soạng muốn đi ra ngoài, không ngờ vừa mới bước ra khỏi phòng ngủ, phòng khách lại truyền đến tiếng thủy tinh vỡ vụn, còn có tiếng sách vở cùng đồ vật rơi xuống, chấn động càng lúc càng tăng lên.
Nàng nhịn không được thét chói tai, ngay cả đứng đều không vững, chỉ có thể dựa vào vách tường mà dứng, hoàn toàn không biết nên trốn như thế nào.
Chấn động vẫn liên tục, nàng rõ ràng nghe thấy rất nhiều đồ vật ma sát nhau hoặc rơi xuống, thậm chí nghe thấy tiếng xe đỗ lại ở trước khu chung cư, tất cả đều phát ra tiếng vang sắc bén.
Một mảnh đen tối ở bên trong, nàng sợ hãi lui vào góc tường, nghĩ đến khu chung cư sẽ sụp xuống, tuy từng đọc qua nhưng kĩ xảo dùng khi gặp phải chấn động nhưng hoàn toàn không sử dụng được, bởi vì của nàng đầu căn bản là trống rỗng –
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, có lẽ chỉ có mấy chục giây, có lẽ lâu hơn, chấn động rốt cục dần dần chậm lại, bên tai cũng không còn truyền đến âm thanh rơi vỡ nữa, chỉ còn lại nàng với nỗi sợ hãi ngồi xổm ở trên mặt đấy, không thể có được động tác gì, thậm chí lòng tràn đầy sợ hãi là sẽ còn trận động đất khác nữa.
Phòng khách đều là thủy tinh mảnh nhỏ, nàng phải tìm được dép bảo hộ cho đôi chân, mới có thể chạy trối chết.
Chỉ là gần đây đều là nhà cao tầng cùng với cửa hàng, chạy ra bên ngoài cũng không cảm thấy thấy an toàn, nhưng nếu tiếp tục ở lại trong phòng, nàng đến tột cùng nên trốn làm sao?
Quan trọng là, ba mẹ có sao không?
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
1 chương
146 chương
1 chương
34 chương
32 chương
73 chương
55 chương
44 chương