Quá yêu 2

Chương 5

"Vâng . . . . .Đúng thế, về. . . . . . Về việc học của cháu, chú muốn tự hỏi lý do, có . . . . . . Có chút chuyện cần nói với cháu. . . . . ., là việc riêng." Chú Tưởng nghe ra ám hiệu của cô, tiếp lời của cô nói tiếp. "Bộ dạng như vậy. . . . . .Triều Hệ, em muốn buổi học Anh Văn hôm nay dừng ở đây! Rốt cuộc thì anh có thể thoát khỏi em, đi tìm chị Tâm nói chuyện yêu đương rồi. . . . . . Anh phải tin tưởng em...Em tuyệt đối không phải là ghét Anh văn, không muốn học, mới nói tạm biệt với anh, anh xem, là chú quản gia có chuyện muốn nói với em, hì hì. . . . . ." Quách Ly tuyệt không muốn cười, nhưng vẻ đắc ý trong mắt đã tiết lộ tâm tư của cô. "Rõ ràng chính là em muốn trốn, lại đổ lỗi cho người khác." Triều Hệ bất đắc dĩ thở dài, vươn tay, dùng sức vuốt vuốt tóc của cô, cưng chìu nói. "Đừng làm hư tóc của em nữa, muốn go thành bún rồi." Cô bất mãn né tránh. Triều Hệ mỉm cười, "Được rồi! Vậy thì ngày mai tan học sẽ tiếp tục." "Ngày mai còn phải luyện . . . . . ." Trời ạ! Cô lộ ra vẻ mặt khổ não. "A. . . . . . Còn nói không phải ghét Anh văn. . . . . . Em và Tâm thật đúng là giống nhau, hoàn toàn không có hứng thù gì với Anh Văn cả." Anh búng một cái vào trán cô, đứng dậy, nhìn về phía chú Tưởng cười cười, rời khỏi thư phòng. Khi anh khép cửa phòng, ở trên hành lang đi mấy bước, đột nhiên nghĩ đến áo khoác của mình quên ở trong thư phòng, lại quay người lại. Vươn tay, anh đang muốn gõ cửa phòng, nhưng bởi vì âm thanh truyền ra từ trong phòng mà dừng lại. "Những người đó tới, người được phái đi điều tra cho chú biết, lý do lần này của bọn họ là quyền thừa kế của cháu và quyền quản gia của chú." Triều Hệ chưa từng thấy qua chú Tưởng nghiêm túc như thế, không khỏi nhíu mày tò mò. "Nói cách khác, sau khi bọn họ phát hiện không chiếm được lợi ích, liền tính toán ra tay với chú và cháu sao? Hừ! Vốn cho là có thể kéo thêm một chút thời gian để chuẩn bị, không ngờ những người này phản ứng nhanh như vậy, thế nhưng muốn tới đây trước một bước." Bên trong truyền ra một giọng nữ hết sức lạnh lùng. Một khắc kia, Triều Hệ kinh ngạc mở to mắt, không phát ra được âm thanh nào. Anh xác định bên trong phòng trừ chú Tưởng ra, chỉ còn lại Quách Ly, nhưng là giọng nói vừa rồi, hoàn toàn không giống với giọng nói vang dội thoải mái của Quách Ly trong ấn tượng của anh. "Bọn họ chuẩn bị tài liệu gì? Chú có tra ra được không?" Quách Ly ngồi ở trên ghế, vẻ mặt lãnh lệ (lạnh lùng và tàn bạo), như người vô tình. "Về thân thế được nhận nuôi của cháu, còn có chú cùng nhà họ Quách chỉ là quan hệ chủ tớ, bọn họ tính toán dựa vào lý do chúng ta không có quan hệ huyết thống với nhà họ Quách, biến tư cách thừa kế cùng tư cách pháp lý thành không hợp lệ." "Sau đó bọn họ tính toán tiếp nhận Tâm người có tư cách duy nhất, từ trên tay của chị ấy cướp lấy tất cả của nhà họ Quách, biến Tâm làm thành con rối để lợi dụng? A. . . . . . Thật là thông minh, hiểu được nên xuống tay từ đâu." Quách Ly cười lạnh. "Đúng, bởi vì hiện tại bọn họ biết được, Tiểu Vũ. . . . . . Tâm còn sống, con bé chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Quách, cho nên muốn đoạt nhà họ Quách, thì phải xuống tay từ trên người của Tâm." Bọn họ cho rằng? Cái gì gọi là bọn họ cho rằng Tâm còn sống? Tại sao bọn họ cho rằng Tâm còn sống? Triều Hệ không thể hiểu được nội dung cuộc nói chuyện của chú Tưởng cùng Quách Ly. "Mặt khác, người đàn ông kia lại tới, hắn nói hắn sẽ không tin tất cả chứng cứ mà chú cung cấp cho hắn ta." Giọng điệu của chú Tưởng tràn đầy khốn nhiễu. "Lại tới? Hắn còn tới làm gì? Lúc người sống không biết quý trọng, sau khi chết mới muốn vãn hồi, không cảm thấy đã quá muộn rồi sao? Chú chưa nói cho hắn biết, người bị chôn ở đâu sao? Chưa nói cho hắn biết mộ viên ở chỗ nào sao?" Giọng điệu của Quách Ly tràn ngập trào phúng. "Có, chú làm theo chỉ thị của cháu, đều nói cho hắn biết tất cả, nhưng là hắn nói. . . . . ." Chú Tưởng khó mở miệng. "Hắn nói gì?" d đ lqd Loại thái độ nhăn nhó này của chú Tưởng, ngược lại làm Quách Ly rất hiếu kỳ. "Hắn nói. . . . . . Hắn không cảm thấy con bé đã chết, cho nên bất luận chúng ta dùng một phần mộ của người nào đó lừa hắn, hắn tuyệt đối không tin tưởng." "Hả?" Quách Ly rất hứng thú, "Coi như để cho hắn đi nghiệm DNA, hắn cũng không tin sao?" "Không tin, hắn nói cái này có thể làm giả, bởi vì người chết không nhất định là Tiểu Vũ." Chú Tưởng bất đắc dĩ nói. Người kia có ý nghĩ như thế làm Quách Ly có chút kinh ngạc và bội phục, "Cho dù có chứng mình người đã chết đưa tới trước mắt của hắn, hắn cũng không tin?" Chú Tưởng không nói gì. "Thế nào? Hắn còn muốn từ trên tay của chị ấy lấy đi cái gì nữa? Hắn còn muốn lợi dụng chị ấy những gì nữa? Không phải hắn đã làm tổn thương chị ấy sao? Hiện tại muốn chị ấy trở về, thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ hắn cho là chỉ cần nói một tiếng xin lỗi, thỉnh cầu tha thứ, liền hết chuyện sao?" A. . . . . . Hắn nghĩ người nhà họ Quách, dễ dàng tha thứ cho bất luận kẻ nào gây tổn thương sao? Người khác đối tốt với mình, thì sẽ báo đáp lại gấp trăm lần; người khác tổn thương mình, thì sẽ lấy vạn lần đáp lễ. . . . . . Đây chính là tôn chỉ của người nhà họ Quách! Chẳng lẽ người đàn ông kia không hiểu? "Thôi, cháu biết rồi, chuyện này chúng ta cũng giải quyết luôn đi! Chú Tưởng, bây giờ bọn họ đang ở đâu?" "Bọn họ chờ bên trong phòng khách." "Phòng khách. . . . . . Thật sao? Vậy hãy để cho bọn họ vĩnh viễn không có kết thúc đi! Có một vài thứ và một vài chuyện còn chưa chuẩn bị tốt, bay giờ cháu không có ý định cứng đối cứng cùng bọn họ, trừ phi xác định tất cả mọi chuyện đã chu toàn. . . . . . Chú Tưởng, thẻ căn cước (chứng minh thứ) cùng tất cả giấy chứng nhận của Tâm đã chuẩn bị xong chưa, còn nữa, nên mang đồ đi trước để có người giúp chị ấy chuẩn bị." Quách Ly quyết định, nhỏ giọng ra lệnh. "Ly, cháu định. . . . . ." lê$quý$đôn Vẻ mặt của chú Tưởng hết sức nặng nề. "Đúng." Quách Ly chậm rãi gật đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng kiên định, hai tay lại không nhịn được nắm thật chặt, mặc cho móng tay đâm vào lòng bàn tay, giống như chỉ có làm như vậy, mới có thể làm cho cô quyết tâm, quyết định. "Nhưng giao Tâm cho Triều Hệ. . . . . . Cháu bỏ được sao?" Chú Tưởng đau lòng nhìn cô. "Bỏ được, sao không bỏ được? Triều Hệ. . . . . . Lấy tính cách của Triều Hệ, nhất định sẽ chăm sóc Tâm thật tốt. . . . . . Chăm sóc chị Tâm, chỉ có giao cho Triều Hệ, cháu mới có thể yên tâm bắt đầu hành động." Quách Ly nhàn nhạt nói, sắc mặt cũng tái nhợt lại bi thương. "Không, không phải ý này, mà là. . . . . . Tâm, cháu chịu giao Triều Hệ cho Vũ sao? Chú nhớ cháu rất có tình cảm với Triều tiên sinh. . . . . ." "Chú Tưởng!" Quách Ly đột nhiên cắt đứt lời của ông, ánh mắt trở nên sắc bén, lạnh lùng, cả người phát ra khí thế lạnh lẽo. "Cháu là Quách Ly, cũng chỉ có thể là Quách Ly, nếu như không phải Quách Ly, cháu không cách nào bảo vệ được ai cả, càng không thể nào làm cho mọi người an toàn thoát khỏi trận giông tố này, cho nên đừng nhắc lại cháu yêu người nào thế nào, lại nói cháu không có cách nào cứu vẫn được chuyện này, có một số việc, nên đối mặt, nếu như chỉ là một lần quay đầu nhìn lại, như vậy toàn quân chúng ta sẽ bị diệt." "Chú. . . . . . Chú biết rồi, xin lỗi, Ly." Quách Ly hít sâu một hơi, dùng giọng nói tuyệt đối nghiêm túc: "Đi đi! Đợi lát nữa cháu sẽ tới phòng khách, lê^quý^đôn chú ra lệnh đi, tuyệt đối không cho bất kỳ kẻ nào đi lại xung quanh địa bàn nhà họ Quách, để ngừa có người muốn dựa vào cái này lấy tin tức." Chú Tưởng nhìn gương mặt lộ vẻ nghiêm túc của cô, sau đó thở dài một tiếng, rời khỏi thư phòng. Một hồi lâu, Triều Hệ núp ở căn phòng bên cạnh chậm rãi đi ra. _________________ Khuôn mặt của anh thâm trầm, lại ẩn chứa nghi ngờ, đi vào thư phòng, không khỏi cảm thấy lo lắng. Lúc nãy. . . . . . Không phải anh nghe được rất nhiều chuyện sao? Mặc dù không nghe được trọn vẹn câu chuyện, nhưng trong cuộc nói chuyện của bọn họ có rất nhiều vấn đề khiến cho người ta không rõ đầu đuôi . . . . . . Tâm là chỉ Quách Tâm sao? Như vậy Vũ thì sao? Vũ là ai? Còn có Quách Ly. . . . . . Hiện lên trong đầu nụ cười ngây thơ lạc quan, Triều Hệ cảm thấy chuyện này trở nên hư ảo, giống như Quách Ly mà anh biết không phải cùng một người. Còn nữa, là ai muốn tìm người phụ nữ nhà họ Quách? Người phụ nữ kia là ai? Cái gì giấy khai tử? Cái gì nghiệm DNA, tất cả đều không cách nào mở ra bí ẩn được. Nhưng có một việc anh hết sức khẳng định, đó chính là. . . . . . Anh nhất định phải biết rõ mọi chuyện. Anh quyết định, đang muốn đưa tay, cửa phòng trước mắt đột nhiên mở ra. Quách Ly ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn Triều Hệ đứng ở trước cửa phòng. "Triều Hệ? Sao anh ở chỗ đây? Đã xảy ra chuyện gì sao? Em cho là anh đi tìm chị Tâm rồi!" Nhìn nụ cười ngây thơ vui sướng đó, nghi ngờ trong lòng Triều Hệ càng sâu hơn. Con ngươi long lanh, gương mặt ngây thơ đơn thuần. . . . . . Dáng vẻ này của Quách Ly, nhìn thế nào đều cũng như cô gái đơn thuần không hiểu thế sự. . . . . . "Anh. . . . . ." Anh phát hiện lòng mình tràn đầy nghi ngờ, nhưng không cách nào nói lên chất vấn với cô được. "Sẽ không phải là lạc đường chứ? Em nhớ anh không phải là dân mù đường mới đúng, từ nơi này muốn đi tìm chị Tâm, chỉ cần. . . . . ." Quách Ly cười đến híp cả mắt, rất tốt bụng chỉ đường cho anh. "Anh biết rõ Tâm ở đâu, chỉ là đột nhiên nghĩ tới anh quên cái áo khoác, cho nên lại trở lại." Triều Hệ nở nụ cười, ngắt lời cô. "Áo khoác?" Quách Ly quay đầu, nhìn về phía thư phòng, ở trên một cái ghế khác thấy một cái áo khoác nam. "A! Ở đây." Cô đi trở lại thư phòng, cầm áo khoác, đi tới trước mặt của anh. "Cám ơn. Em bây giờ muốn đi đâu?" "Em hả? Ừm. . . . . . Không nghĩ đi nơi nào, liền đợi ở thư phòng." Hôm nay cô không thích hợp đi lại tùy tiện." Thế nào? Lại sợ em đi quấy rầy anh và chị Tâm nói chuyện yêu đương sao! Yên tâm, em sẽ không biết điều như vậy, hôm nay sẽ bỏ qua các anh, để cho hai người các anh đơn độc ân ái." Mặc dù Quách Ly trước mắt đang lộ ra nụ cười xán lạn, nhưng Triều Hệ lại phát hiện trong đôi mắt cô mơ hồ lộ ra đau thương cùng khổ sở. Anh vì phát hiện của mình mà nhíu mày, ngực hiện lên cảm giác quái dị. "Không lãng phí thời gian của anh, em đi trước! Anh cũng mau đi đi!" Vẫy tay với Triều Hệ một cái, Quách Ly thẳng thắn xoay người, đi một hướng khác. Nhìn bóng lưng của cô rời đi, nhìn thân thể thẳng tắp của cô, nhìn bóng dáng của cô tản ra cô đơn mãnh liệt. . . . . . Triều Hệ không có phát hiện chân mày của mình càng chau càng chặt, cho đến hồi lâu, anh vẫn lẳng lặng đứng nghiêm tại chỗ, không cách nào đi được. Bắt đầu từ ngày đó, hình như Quách Ly trở nên rất bận, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy, kể cả thời gian ăn cơm cũng không thấy được bóng dáng của cô,. . . . . . Triều Hệ muốn tìm cô nhưng lại phát hiện mình không chỉ không tìm được cô, thậm chí cô hoàn toàn không có về nhà, hoàn toàn không có, một tuần lễ, đừng nói ngay cả một con ma cũng không có, cả vị quản gia kia cũng đi theo biến mất khỏi thế gian. Sau đó, một buổi sáng ngày nào đó, anh tức giận, sắc mặt rất khó coi, nụ cười của anh biến mất, còn có cả cảm xúc trước đây chưa từng có, khiến người ta lo sợ sẽ chọc phải anh. Từ lúc bắt đầu đã cho ấn tượng tốt, đến bây giờ lại làm cho người ta vừa thấy liền muốn cách thật xa, tất cả đám người làm của nhà họ Quách phát hiện một chuyện lớn, đó chính là không phải anh không biết tức giận, chỉ là không thích tức giận, nếu chọc anh tức giận, chính là tuyệt đối nên cách xa anh một chút, bởi vì sắc mặt của anh thật đáng sợ, quá âm u, quá quỷ quyệt, quá kinh người, quá. . . . . . Lạnh lẽo rồi. Triều Hệ không nhìn ánh mắt kinh sợ của mọi người, vô cùng trầm ổn bước đi, lần thứ bốn mươi lăm trong một tuần này đi tới phòng của Quách Ly. Khi anh tới cửa phòng của cô thì thô lỗ mở cửa phòng. Có lẽ là bởi vì cho rằng Quách Ly nhất định sẽ không ở trong phòng, cho nên hành động của anh rất không khách khí, không đến một khắc, một giây kế tiếp liền sững sờ tại chỗ. "Quách. . . . . . Ly?" Giống như thật lâu không thấy cô, thế nhưng cô bây giờ lại nằm ngủ say trên giường. Rốt cuộc Triều Hệ phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, đi tới bên giường. Khi anh đứng ở bên giường, nhìn Quách Ly đang ngủ say thì phát hiện sắc mặt của cô cực kỳ tái nhợt, còn có hình như trong một tuần này cô gầy đi một chút. . . . . . Cô đang bận gì? Một tuần này cô đi đâu? Thật ra trong đầu có vô số vấn đề chờ câu trả lời, nhưng nhìn cô mệt mỏi ngủ say, anh không nỡ đánh thức cô, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, anh tỉnh ngộ lại, phát hiện hành vi của mình bây giờ có bao nhiều không thích hợp. Anh thế nhưng chạy đến phòng của Quách Ly nhìn cô ngủ? Anh có tư cách gì tức giận khi không thấy bóng dáng Quách Ly? Anh lại có quyền gì đằng đằng sát khí với người khác như thế? Anh nhiều nhất cũng chỉ là bạn trai của Tâm, nhưng vì sao còn để ý như vậy? Cần gì để ý người nào đó đột nhiên không thấy? Cần gì lo lắng Quách Ly chạy đi đâu? Vì sao vì sao. . . . . . Vì sao lo lắng cho Quách Ly? Nói dễ nghe một chút, anh chỉ là khách, chỉ là thân phận bạn trai; nói khó nghe một chút, anh cái gì cũng không phải. Đúng vậy! Anh chỉ là bạn trai của Tâm, là Tâm. . . . . . Là Quách Tâm . . . . . .