Thời gian xuất phát đã đến. Hàn Anh đứng trên boong tàu, nhìn nhóm kỵ binh vây quanh Phó Tạ phóng ngựa rời đi, dần dần biến mất ở trong màn đêm. Nàng đưa tay che ngực, cố gắng ngăn cản cảm giác lồng ngực trống rỗng khi không có chỗ nương tựa. Từ ma ma cầm áo choàng đi lên, khoác lên người Hàn Anh, lại giúp nàng buộc lại dây lưng, thấy Hàn Anh vẫn nhìn theo hướng Phó Tạ biến mất, bà thở dài nói: “Cô nương, thuyền đã xuất phát, bên ngoài gió lớn, quay về khoang thôi!” Hàn Anh khép áo choàng chặt lại, thấp giọng nói: “Đúng vậy nên trở về thôi!” Dùng cơm tối đơn giản xong, Hàn Anh liền tựa lên gối mềm nằm trên giường gấm lặng yên suy nghĩ, cố gắng xâu chuỗi lại những chuyện hôm nay nhằm có thể nắm bắt rõ ràng từng chuyện. Đầu tiên nàng kết hợp lại lời nói của Hàn Linh và sự sắp xếp của Phó Tạ, rồi rút ra một kết luận, nhị phòng Hầu phủ Phương thị, Hàn Lập và Hàn Bội cấu kết con trai độc nhất của thôi Tể Tướng, đều muốn mưu hại mình! Sau khi thông suốt, Hàn Anh kinh hãi một hồi, tiếp theo liền nghĩ đến Hứa Lập Dương giả dạng mình dẫn phục binh Thôi phủ rời đi, nàng rất muốn biết cuối cùng Hứa Lập Dương có thoát thân không. Nghĩ tới đây, Hàn Anh lập tức ngồi dậy, dặn dò Sấu Đông: “Sấu Đông, đi mời Phó An tới đây!” Quản gia của Cha nàng “Đường Đại Phúc” đúng là do Phó An giả trang. Sấu Đông đang ở bên cạnh quấn sợi với Hoán Hạ, nghe vậy đáp “Vâng”, giao cuộn sợi cho Tẩy Xuân lui xuống. Phó An rất nhanh đã tới, đại khái vì tránh hiềm nghi, còn dẫn theo một gã sai vặt tuổi chừng mười một mười hai tuổi tới. Hàn Anh đoan chính ngồi trên giường gấm, suy nghĩ một chút mới nói: “Phó An, ta hỏi ngươi mấy câu, ngươi phải thành thành thật thật trả lời.” Phó An đáp “Vâng”. Hàn cô nương là chủ mẫu tương lai của hắn, hắn phải trung thành hầu hạ. Hàn Anh nháy mắt một cái ra hiệu cho Nhuận Thu, Nhuận Thu lập tức đứng dậy đi ra ngoài cửa khoang, cùng với Sấu Đông chịu trách nhiệm canh gác bên ngoài. Trong khoang đốt mấy ngọn nến, không có gắn chụp đèn vào, ngọn lửa đèn cầy bị gió ngoài cửa khoang thổi vào lúc sáng lúc tối, trên khuôn mặt thanh tú của Phó An ánh lên bóng mờ, làm đôi mắt dài nhỏ của hắn có chút thâm trầm. Hàn Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Phó An, nói khẽ: “tình huống hôm nay của Hứa Lập Dương như thế nào?” Phó An hành lễ, nói: “Bẩm cô nương, người của nô tài sắp xếp đã tìm được dấu vết Hứa Lập Dương lưu lại. Hứa Lập Dương không có bị thương, chỉ là bị nước lạnh Hoàng Hà ướp lạnh thôi, hắn sẽ nghĩ biện pháp đuổi kịp chúng ta.” Hàn Anh ngưng mắt nhìn hắn: “Xác định lông tóc của hắn không bị tổn thương chứ?” Phó An trả lời lời ít mà ý nhiều “Vâng”. Nhưng trong lòng suy nghĩ: Hàn cô nương mềm lòng hơn công tử nhiều lắm! Hàn anh biết được Hứa Lập Dương an toàn, lúc này mới thả một nửa trái tim, tiếp tục hỏi thăm Phó An: “mấy bà tử và tiểu nha đầu của ta ở lại Biện Kinh xác thực đã thu xếp ở trang viên Chu Tiên trấn rồi hả?” lần này nàng đi Liêu Châu, bởi vì đi quá gấp, không thể mang quá nhiều người, cho nên chỉ dẫn theo năm người Từ ma ma, Tẩy Xuân, Hoán Hạ, Nhuận Thu và Sấu Đông. mấy bà tử và tiểu nha hoàn còn lại, trước khi đi nàng lấy cớ phải đi mua sắm mà phái từng nhóm đi ra ngoài, sau đó Phó An phái người đón đi. Phó An lại đáp “Vâng”. Người hầu hạ của Hàn cô nương hắn không dám chậm trễ, toàn bộ thu xếp trong trang viên ở kênh đào Chu Tiên trấn rồi. Hàn Anh nghe vậy rốt cuộc thở dài một hơi, cả người cũng buông lỏng xuống, cơ thể như có như không dựa lên gối. Từ ma ma đứng nghiêm một bên, thấy thế liền ho khan một tiếng. Hàn Anh liếc Từ ma ma, ngồi thẳng người, đôi mắt to đen lúng liếng nhìn Phó An, muốn nói lại thôi. Nàng biết kế hoạch của Phó Tạ rất chu đáo chặt chẽ, nhưng lại vì nhà bọn họ mà đối mặt với Phủ Thôi Tể Tướng, Hàn Anh cảm giác, cảm thấy những sắp xếp này sớm muộn gì sẽ bị đối phương phát hiện, cứ như vậy, Phó Tạ vì nàng, lại phải đắc tội sâu sắc với Phủ Thôi Tể Tướng rồi! Nàng nhìn vào bên trong khoang. Khoang tuy nhỏ, người cũng không ít; hơn nữa đây là thuyền của Tổng đốc đường sông Liêu Hà Trần Hi, nàng vẫn tìm cơ hội hỏi lại nữa, miễn cho chuyện cơ mật của Phó Tạ bị lộ ra. Nghĩ tới đây, Hàn Anh liền nhìn Tẩy Xuân: “Tẩy Xuân, cầm bao lì xì tốt nhất tới đây.” Phó An thấy nàng vừa muốn ban thưởng cho mình, trên mặt không khỏi lộ ra vui vẻ, Hàn cô nương thật sự quá khách khí, vội nói: “Cô nương nếu như không có chuyện gì, nô tài xin lui xuống!” Dứt lời, hắn chắp tay, lại có thể thật sự nhảy lên nhanh như chớp. Và gã sai vặt kia của hắn cũng là quỷ linh tinh, nhanh bước theo gót của Phó An, giống như hầu tử nhảy ra ngoài không thấy tăm hơi. Hàn Anh: “...” Phó Tạ Luôn luôn nghiêm túc, thủ hạ lại giống hầu tử... Nhưng cũng rất đáng yêu... Nàng không khỏi nở nụ cười. Thấy cô nương rảnh rỗi, Từ ma ma liền cầm quyển truyện lịch sử mà cô gia sắp xếp Hàn Anh đọc hỏi một câu: “Cô nương, kế tiếp” Hàn Anh liếc liếc quyển sách thật dày trong tay nhũ mẫu, liền nói ngay: “Đói quá, ma ma cho con món gà xé hầm rau đi!” Phó Tạ bắt nàng đọc quyển truyện lịch sử này, toàn bộ đều là tác phẩm văn cổ khó đọc khó hiểu, nội dung quyển sách truyền đạt đều là đấu tranh chính trị ngươi lừa ta gạt, nàng thật sự xem không nổi mà! Từ ma ma: “... Cô nương, cô gia không phải bắt người đọc sách sao?” Cả người Hàn Anh như nhũn ra nằm lệch lên gối mềm, vẻ mặt đau khổ làm ra dáng vẻ tây tử phủng tâm[1]: “Tay nghề đầu bếp trên thuyền sao có thể so với ma ma? Cơm tối con không có ăn bao nhiêu, hiện tại bụng đã đói lắm... Ơ, đói quá đi!” [1] Tây Tử phủng tâm: chỉ bệnh trạng của mỹ nữ; xưa có chuyện Tây Thi khi buồn sầu thường ôm tim nhíu mày nhưng vẫn rất đẹp. Từ ma ma: “... Cô nương, người đang ôm trái tim, không phải dạ dày!” Hàn Anh: “...” Từ ma ma thấy nàng kinh ngạc, không khỏi rất đau lòng, liền ném suy nghĩ muốn ép cô nương thích ứng với yêu cầu của cô gia qua một bên: “Cô nương, muốn mì sợi to hay mảnh?” thuận tay cầm tác phẩm vĩ đại trong tay đặt lên giường bàn gỗ hoa lê. Hàn Anh liếc một cái, ngay cả giọng nói cũng trở nên “mềm yếu”: “sợi mì phải mảnh một chút, dai một chút, sợi cải thìa phải tươi ngon một chút, lúc nấu nhớ thả thêm chút cọng tỏi non băm.!” “Được, ma ma dùng canh gà nấu cho người!” Từ lúc này ma ma đã bị Hàn Anh lừa gạt khỏi quỹ đạo ban đầu rồi, vui vẻ dẫn theo Hoán Hạ đi tới phòng bếp làm món gà xé hầm rau. Thấy ma ma đi, Hàn Anh vui vẻ ôm gối mềm ở trên giường lăn một vòng. Tẩy Xuân ở một bên hé miệng mỉm cười, lại nghe Hàn Anh “Ai ôi!!!” một tiếng, Tẩy Xuân vội vàng đi qua hỏi: “Cô nương, làm sao vậy?” Hàn Anh nghiêng người nằm trên giường gấm, tay phải hư hư ụp trước ngực: “Đụng trúng chỗ này!” Tẩy Xuân thấy mặt mũi nàng trắng bệch, cho là vô cùng đau đớn, không khỏi đều có chút ưu sầu. Nàng thấy chỗ đó Hàn Anh, cõi lòng đầy vẻ u sầu nói: “Cô nương, đã lớn như vậy rồi, sao còn lớn hoài thế không biết!” chỗ đó của cô nương quả thật là hậu sinh khả uý, còn lớn hơn mấy nha đầu các nàng, sao vẫn còn lớn nữa thế? Hàn Anh: “... Thật ra ta coi như còn may mắn...” Tẩy Xuân: “Cô nương...” A? lời nói của cô nương là có ý gì? Hàn Anh một tay úp trước ngực, một tay ấn đệm giường màu tím khói, chậm rãi nói: “Cũng may chỉ có chỗ này, cũng không phải toàn thân cao thấp đều là thịt mà!” Sấu Đông đang cùng Nhuận Thu ở phòng trong sửa sang lại giường chiếu, nàng thính tai nghe được, liền cố ý phá hủy hình tượng của Hàn Anh: “Cô nương, người gạt người! trên mông người cũng không ít thịt đâu!” Hàn Anh nghe vậy vô thức sờ mông nhỏ của mình, tự mình cảm giác hình như là nhiều hơn một ít thịt so với trước kia. Tẩy Xuân thấy cô nương như thế, không khỏi nở nụ cười: “Cô nương, người đừng nghe Sấu Đông nói mò, mông người mới không lớn!” bờ mông cô nương đầy đặn, cũng không tính là lớn, có chút vểnh lên thôi, làm cho người không tự chủ muốn vỗ lên một cái, Tẩy Xuân bỗng nhiên hiểu được lần trước cô gia vì sao phải đánh cái mông của cô nương! Chuyện kia tuy rằng được giấu kỹ, thế nhưng nàng là nha hoàn thân tín nhất của cô nương, tự nhiên đã sớm biết. Hàn Anh mắt điếc tai ngơ, trong lòng lặng lẽ lên kế hoạch: bắt đầu từ ngày mai phải rèn luyện thân thể! Nên lập ra một kế hoạch kỹ càng, không bằng từ đêm nay bắt đầu ăn uống điều độ? Nàng vừa mới hạ quyết tâm, đang nằm lệch trên giường suy nghĩ kế hoạch chi tiết, đã nghe một mùi thơm ngào ngạt dung hợp giữa canh gà, cọng tỏi non, gừng, cải thìa và hương vị lúa mạch truyền đến, Từ ma ma dùng khay bưng một tô mì vào. Ngón trỏ Hàn Anh động đậy, liền ngồi dậy. Giảm béo? Không ăn sao có khí lực giảm béo? Ăn trước rồi hãy nói! Ánh trăng trên trời. Ánh trăng soi bóng xuống mặt sông rộng lớn của kênh đào, một loạt thuyền lớn xuôi dòng theo hướng đông rời đi. Trên thuyền của Trần Hi đèn đuốc sáng choang canh gác nghiêm ngặt. Trong khoang của Trần Hi đốt vô số ngọn đèn, sáng như ban ngày. Trần Hi cầm trong tay một cây bút Chu Sa (bút mực đỏ), đang cùng môn khách Chu Hân Đồng cầm chén trà đứng sóng vai, bàn bạc nơi nên đánh dấu, hôm nay thiên hạ đại loạn, phản tặc khắp nơi nhao nhao khởi nghĩa vũ trang, hắn muốn vẽ một bức tranh về tình hình thổ phỉ để chuẩn bị tiêu diệt phiến loạn. Chu Hân Đồng nhìn một lát, nói: “Tam công tử, Ngọc Sơn của Tấn Châu đã bị người chiếm, sao không thêm vào!” Trần Hi cúi người dùng Bút Chu Sa vẽ một hoa văn hình ngọn lửa nho nhỏ ở ký hiệu Ngọc Sơn, lo lắng trong lòng lại nặng thêm một tí. Chu Hân Đồng vừa chỉ chỉ Ký Châu và biên giới Liêu châu: “Theo tin tức của tiểu Phó đại nhân bên kia, trong rừng núi giao giới Ký Liêu cũng có nạn thổ phỉ!” Trần Hi im lặng thở dài, lại vẽ một ngọn lửa nho nhỏ ở biên giới Ký Châu và Liêu Châu. Gã sai vặt Hàn Tinh canh giữ ở bên ngoài báo một câu: “Bẩm công tử, Hàn Thiên đã trở về!” Trần Hi thuận miệng nói: “Để cho hắn vào đi!” Hàn Thiên là gã sai vặt chịu trách nhiệm quan sát động tĩnh bên đội thuyền Hàn Anh. Sau khi Hàn Thiên đi vào lưu loát hành lễ, bẩm báo nói: “Bẩm công tử, Hàn cô nương rất yên tĩnh, cũng không gây chuyện, chỉ có một chút” hắn có chút muốn nói lại thôi. Mày kiếm Trần Hi có chút chau lại. Hàn Thiên liền nói ngay: “Chỉ có một chút, khẩu vị Hàn cô nương rất tốt, trong vòng một canh giờ ăn hai bữa cơm, hơn nữa phân lượng ăn được cũng không ít..” Chén bát nha hoàn đưa về phòng bếp đều là trống không. Trần Hi: “...” Chu Hân Đồng vừa uống một hớp trà, còn chưa kịp nuốt, nghe vậy mà hớp trà thiếu chút nữa phun ra: “Hàn Thiên, nghe nói dung mạo của đích nữ Hoài Ân hầu xinh đẹp có thể nói tuyệt sắc, sao bị ngươi nói, tuyệt đại giai nhân biến thành một người ham ăn rồi hả?” Hàn Thiên liếc mắt nhìn trộm công tử nhà mình, thấy mặt hắn không biểu tình, đành phải chút ủy khuất mà giải thích: “Nô tài nói là sự thật...” Tác giả có lời muốn nói: hôm nay vẫn tăng ca, thật sự là quá bận rộn, chỉ có canh một ~ ngày mai bổ sung gấp đôi ~