Đã vào đầu tháng tám, ban ngày tuy nóng bức, nhưng ban đêm lại mát mẻ. Một cơn gió đêm thổi qua, Hàn Anh cảm thấy có chút lạnh, liền kéo cái mũ trùm lên đầu, đồng thời khép lại áo choàng, lúc này mới theo sát Phó Bình đi đến đại doanh. Tẩy Xuân cũng khoác áo choàng đen theo sát phía sau nàng. Đến cổng đại doanh, Phó Bình lấy ra lệnh bài để lính gác kiểm tra, sau đó dẫn Hàn Anh cùng Tẩy Xuân đi vào. Một tòa lều vải màu trắng yên tĩnh trong gió đêm, vài con sâu nhỏ trong bụi cỏ phía dưới lều vải không biết mệt mỏi phát ra âm thanh sột soạt, trên chạc cây cách đó không xa cũng truyền đến một hai tiếng kêu của mèo đêm, làm cho màn đêm yên tĩnh tăng thêm vài phần lạnh lẽo. Lá gan Hàn Anh rất nhỏ, sức tưởng tượng lại phong phú, rất nhanh liền có chút kinh sợ, không tự chủ được liền theo sát Phó Bình, sợ gặp phải chuyện gì không tốt. Phó Bình đã nhận ra sợ hãi của nàng, liền nhẹ giọng trấn an nói: “Cô nương, trong quân doanh tất cả đều là nam tử, dương khí rất nặng, người không cần e ngại!” Hàn Anh: “...” Hà tất phải nói trắng ra như vậy... Tẩy Xuân nở nụ cười: “Cô nương, đúng vậy đó, có cô gia ở trong quân doanh, người sợ cái gì?” Hàn Anh: “... Hai ngươi từ khi nào thì bắt đầu về cùng một phe?” Tẩy Xuân nghe vậy thì nở nụ cười. Vừa đi vừa nói chuyện, lều lớn của Phó Tạ đã gần ngay trước mắt. Đứng trước hàng rào, bên ngoài lều lớn là hai vệ binh mặc áo giáp chỉnh tề cầm ngân thương, bên trong hàng rào là Phó Tĩnh, Phó An cùng hai người mặc áo choàng. Phó Tĩnh thấy Phó Bình dẫn theo hai người mặc áo choàng tới đây, liền nghênh đón, thấp giọng nói: “Đã trễ thế này, có việc gì?” Phó Bình sáp đến hạ giọng nói: “Hàn cô nương có việc gấp cần gặp công tử.” Phó Tĩnh sững sờ, nhìn thoáng qua sau lưng Phó Bình. Hàn Anh đẩy cái mũ che hơn phân nửa khuôn mặt ra, để lộ ra một gương mặt mềm mại đáng yêu, còn mỉm cười với Phó Tĩnh. Trên cột gỗ bên trong hàng rào treo một cái đèn lồng, ngọn đèn vừa vặn chiếu vào trên mặt Hàn anh, Phó Tĩnh bất ngờ nhìn thoáng qua, cảm thấy tim đập có chút nhanh hơn, vội vàng dời đi ánh mắt, chắp tay hành lễ nói: “Công tử đang có khách, xin cô nương đợi một lát.” Hàn Anh nhẹ nhàng nói một tiếng “Được”, sau đó im lặng đứng chờ. Từ trong lều lớn chỉ lộ ra một ngọn đèn, bên trong rất yên tĩnh không có một giọng nói nào truyền ra, Hàn Anh đợi có chút nóng vội, nghe được bên trong truyền đến giọng nói của Phó Tạ: “Phó Tĩnh, tiễn khách.” Nàng liền ngẩng đầu nhìn sang. Phó Tĩnh xốc mành cửa lên, một dáng người cao gầy từ bên trong đi ra. Người này đầu đội mũ, khoác áo choàng xanh đen, hơn phân nửa khuôn mặt đều bị che khuất, tuy rằng trên hàng rào có treo đèn lồng, Hàn Anh cũng chỉ nhìn ra người này da trắng, mũi thẳng tắp, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, môi môi mím thật chặt, thoạt nhìn tuổi cũng còn trẻ. Hắn vừa đi ra liền nhìn về phía dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của Hàn Anh. Lúc này Hàn Anh vừa đẩy cái mũ ra nhìn về phía mành cửa, dưới ánh đèn hiện ra một khuôn mặt tuyết trắng nhỏ nhắn kiều diễm không gì sánh được, vừa vặn rơi vào trong mắt người đang từ bên trong đi ra. Người nọ ngẩn người, liếc mắt nhìn Hàn Anh. Hai người khoác áo choàng xanh đen đợi ở bên ngoài tiến lên hành lễ: “Tam công tử!” Người nọ chăm chú nhìn Hàn Anh, sau đó nói: “Đi thôi!” Khi cất bước đi về phía trước, cái mũ rơi ra xuống làm lộ ra một cái khăn màu đen. Giọng nói của hắn trong trẻo, thánh thót, rất êm tai, Hàn Anh nhìn bóng lưng của hắn lâu hơn một chút. Đúng lúc này người nọ đột nhiên quay đầu lại, nhất thời hai người bốn mắt nhìn nhau. Lúc này người thanh niên không có đội mũ, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ, chỉ là có chút lạnh lùng, nhìn không thân thiết. Hàn Anh vô tình thu hồi ánh mắt. Người thanh niên tuấn mỹ đứng yên ở đó nhìn Hàn Anh đi vào lều lớn. Phó Tĩnh thấy thế vội vàng bảo Phó Bình ở chỗ này trông coi, mình thì bước đi thật nhanh, nói: “Tam công tử, mời!” Dẫn khách nhân đi ra. Phó Bình xốc mành cửa lên mời Hàn Anh đi vào, sau đó khép lại mành cửa, chứ không có ý định đi vào. Tẩy Xuân tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng trong nội tâm có chút so đo, bèn lặng lẽ đứng yên ở đó, cùng Phó Bình trông coi bên ngoài lều lớn. Sau khi khách nhân rời khỏi, Phó Tạ ngồi ngay ngắn đằng sau án thư, con mắt nhìn chằm chằm vào chén trà nhỏ, im lặng suy nghĩ kế hoạch tiếp theo. Trần Hi đã đáp ứng Trần gia sẽ không cản trở mình tiến vào triều đình, với điều kiện hắn muốn mình thuyết phục trưởng tỷ hỗ trợ một tay, giúp Trần phi đối phó sủng phi Lương chiêu nghi của Thừa Dận Đế. Trong lòng đang suy tính trước sau, Phó Tạ đang muốn đứng dậy, lại phát hiện mành cửa lại được mở ra, lại có người đi vào. Hắn ngẩng đầu, mặt không biểu tình nhìn sang, phát hiện là Hàn Anh, không khỏi ngây ngẩn cả người, mới chỉ hơn hai mươi ngày không gặp, Hàn Anh dường như lại cao hơn một ít, chỗ đó cũng đầy đặn hơn rồi... Hàn Anh tháo cái mũ, cười dịu dàng quỳ gối hành lễ: “Ca ca!” Phó Tạ thấy hai mắt nàng ngập nước, bờ môi hồng nhuận căng mọng, trái tim không khỏi nhảy lên một cái, vội vàng rủ mắt xuống, trầm giọng nói: “Đã trễ như vậy, sao còn chưa ngủ?” Hàn Anh thấy hắn nói chuyện không đâu vô đâu, liền cố ý không để ý tới hắn, đôi mắt to lưu chuyển quét một vòng, phát hiện trong lều được phủ một màu vàng nhạt, Phó Tạ ngồi trên nệm gấm màu đen, trước mặt là một chiếc bàn trà nhỏ; bên tay phải Phó Tạ cũng bày một tấm nệm gấm xanh ngọc, trước nệm gấm cũng là một cái bàn nhỏ sạch sẽ. Nàng đoán được tấm nệm gấm xanh ngọc này là khách nhân hồi nãy đã ngồi qua, liền đi tới, chuẩn bị ngồi xuống nệm gấm. Phó Tạ thấy thế, nhớ tới tấm nệm gấm xanh ngọc này là Trần Hi vừa ngồi qua, lập tức nói: “Muội ngồi bên này nè!” Hắn đứng dậy dời qua bên trái, làm lòi nệm gấm của mình, trực tiếp ngồi xuống tấm thảm nhung bên dưới. Hàn Anh cười tủm tỉm chạy tới, ngồi xuống bên tay phải Phó Tạ. Khi nàng ngồi xuống, Phó Tạ liền ngửi thấy mùi hoa quế nhàn nhạt trên người Hàn Anh, giờ mới hiểu được mình vừa làm ra việc ngốc gì, lập tức nói không ra lời. Hắn có tướng mạo tuấn tú nhưng bề ngoài lại lạnh lùng, rõ ràng là xấu hổ không chịu nổi, nhưng khi nhìn đi nhìn lại thì vẫn là lạnh lùng. Hàn Anh không nhìn ra tâm tình của hắn, sau khi ngồi xuống liền nhìn về phía Phó Tạ, trong nội tâm tính toán nên mở miệng thế nào. Nàng đã lâu không có ở gần Phó Tạ như vậy, ngược lại là hơi có chút hoài niệm, cho nên khi nhìn thoáng qua, cảm thấy Phó Tạ nhìn rất đẹp, thấy Phó Tạ buông thỏng tầm mắt không nói lời nào, lông mi đen nhánh như hai cánh quạt, nhìn tuấn tú cực kỳ, cho nên tiếp tục ngồi ngắm Phó Tạ. Bị nàng nhìn chăm chú, mặt Phó Tạ dần dần đỏ lên, rốt cuộc mở miệng nói: “Có chuyện gì? Nói đi!” Giọng nói trong trẻo, ngữ khí nhàn nhạt. Hàn Anh hít sâu một hơi, quyết định không nhìn mỹ nam nữa mà bắt đầu nói chuyện chánh sự. Nàng sắp xếp ngôn ngữ một chút, nhìn Phó Tạ ôn nhu nói: “Muội lần này vào kinh mang hành lý quá nhiều, Hoài Ân hầu phủ lại... Ca ca, huynh xem” Một tiếng gọi “Ca ca” làm tâm Phó Tạ mềm nhũn, hắn nhìn Hàn Anh: “Huynh có một tòa nhà ở phố Thư Điếm, huynh sẽ chuyển sang cho muội. Hành lý cũng có thể đưa qua trước, người nhà cũng có thể thu xếp trong đó.” Tình trạng Hoài Ân hầu phủ trong kinh hắn cũng có biết, những thứ tài vật này Hàn Anh dám đem vào hầu phủ, những người Hàn gia kia liền dám chi tiêu. Hàn Anh nghe vậy rất vui mừng, híp mắt cười ngọt ngào: “Cám ơn ca ca!” Phó Tạ liếc nàng một cái, nghiêm mặt nói: “Muội là thê tử của ta, bảo hộ thê tử là chuyện nam nhân nên làm, vì sao cám ơn ta?” Hàn Anh: “...” Nói chuyện sao ngọt ngào quá vậy! Nàng quyết tâm không nói ra lời: “mười lăm tuổi không thể gọi là nam nhân”. Hàn Anh bỗng nhớ đến sinh nhật mười sáu tuổi của Phó Tạ sắp đến rồi, nàng phải chuẩn bị một phần lễ vật cho Phó Tạ mới được. Nàng cười dịu dàng đánh giá Phó Tạ, ý định tự tay làm cho Phó Tạ một bộ quần áo. Thấy Hàn Anh dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, trong nội tâm Phó Tạ vui sướng không sao nói dược, không biết chuyện gì xảy ra, tay phải của hắn tự động vươn ra vuốt ve mái tóc Hàn Anh. Tóc Hàn Anh rất mẫn cảm, khi hắn vuốt ve mái tóc nàng cảm thấy toàn thân tê dại, thân thể có chút nhũn ra, phía dưới tựa hồ có một cỗ xuân thủy tuôn ra, một mùi thơm ngát kỳ lạ lan tỏa... Lều lớn là một không gian kín đáo, trong lều lập tức tràn ngập mùi hương thơm ngát, Phó Tạ vừa nghe thấy thân thể cũng lập tức có phản ứng. Phát giác được phản ứng của thân thể mình, mặt mũi Phó Tạ trắng bệch, lặng lẽ kéo vạt áo bào che che. Hắn hít sâu một hơi, phát hiện mùi thơm đến từ thân thể Hàn Anh, lý trí nói cho hắn biết phải nhanh đưa Hàn Anh trở về nhưng lại luyến tiếc không nỡ. Không biết qua bao lâu, Phó Tạ tìm chủ đề mở miệng hỏi Hàn Anh: “Bây giờ có còn đau hay không?” Ánh mắt lại nhìn về phía bộ ngự đang nảy nở của nàng. Hắn có an bài người ở bên cạnh Hàn Anh, tất nhiên biết rõ hơn nửa năm nay Hàn Anh trổ mã quá nhanh, bộ ngực mỗi ngày bị trướng đau nhức. Lời nói ra miệng Phó Tạ mới thấy hối hận, lặng lẽ che đi khuôn mặt đỏ bừng. Hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cần vừa thấy Hàn Anh, lý trí tỉnh táo của hắn sẽ không thấy tăm hơi, trở nên ngây ngốc... Vấn đề là Hàn Anh còn ngốc hơn, nàng rõ ràng cúi đầu nhìn ngực lớn của mình, rất chân thành phàn nàn với Phó Tạ: “Ca ca, mỗi ngày đều đau, bây giờ còn đang trướng đau lắm...” Phó Tạ nghe vậy nhịn không được lại nhìn sang. Hôm nay Hàn Anh mặc quần áo rất kín, Phó Tạ chẳng qua là thấy chút ít cao ngất, trong đại não của hắn lập tức hiện ra vài hình ảnh cấm trẻ con... Phó Tạ cũng không dám ngồi xuống nữa, hắn đột nhiên đứng lên nói: “Ta đưa muội về!” Hàn Anh nói ra một câu than thở này, mới nhận ra là không có ý tứ, liền im lặng không dám nói nữa. Nàng cảm thấy hôm nay ở cùng một chỗ với Phó Tạ thấy rất ấm áp, thoải mái, chợt nghe Phó Tạ nói những lời này, không khỏi sững sờ, vội nói: “Được.” Hàn Anh cho rằng Phó Tạ ngại nàng không biết xấu hổ, cho nên mặt trướng đến đỏ bừng, cũng không dám ngẩng đầu lên, giống như cô vợ nhỏ đi theo sau lưng Phó Tạ, ai biết Phó Tạ đột nhiên ngừng lại, kết quả đầu Hàn Anh đụng về phía trước, cái mũi đâm vào trên lưng Phó Tạ, lúc này vừa đau vừa xót, không khỏi kêu lên một tiếng. Trong nội tâm nàng lại ủy khuất, nước mắt nhịn không được liền rơi xuống. Phó Tạ xoay người thấy nàng rơi lệ, trong lòng bỗng thấy trống rỗng, muốn ôm Hàn Anh, thế nhưng cuối cùng vẫn rụt tay về. Hàn Anh cảm thấy khó chịu, nước mắt lập tức rơi nhanh hơn, dần dần khóc ra thành tiếng. Phó Tạ đau lòng, giơ tay nắm cái cằm Hàn Anh, cúi đầu hôn xuống, ngăn chặn tiếng khóc Hàn Anh. Đây là nụ hôn đầu của hắn, tuy rằng kích động muôn phần, chỉ biết dán chặt lấy môi Hàn Anh, không biết kế tiếp nên làm cái gì. Môi Hàn Anh mềm mại, hương vị lại ngọt ngào, làm hắn khó có thể dứt ra, dần dần có chút cuồng loạn, bắt đầu trằn trọc gặm cắn. Hàn Anh bị hắn hôn đến nhũn ra, cả người bị Phó Tạ ôm chặt, dán lên trên người của hắn. “Cô nương “ một hồi gió mát thổi vào, mành cửa bị xốc lên, giọng nói Tẩy Xuân vừa mới phát ra liền nuốt trở vào, nàng bảo trì tư thế đứng xốc mành cửa, cứng ngắc không nhúc nhích. Phó Bình lanh lợi đi theo đằng sau Tẩy Xuân kéo Tẩy Xuân ra ngoài. Mành cửa lại rơi xuống. Phó Tạ cùng Hàn Anh sớm đã tách ra, lúng túng đứng ở đó, trên mặt đỏ bừng. Thấy bờ môi Hàn Anh bị mình cắn sưng lên, Phó Tạ có chút đau lòng, lại có chút đắc ý, còn có chút thẹn thùng nói không nên lời, không nói lời nào mà giúp Hàn Anh đội cái mũ lên, sau đó nắm tay Hàn Anh: “Đi thôi!” Tẩy Xuân theo đám người Phó Bình xa xa theo ở phía sau, một chút giọng nói cũng không dám phát ra, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại, sợ Phó Tạ phát hiện sự hiện hữu của nàng mà giết người diệt khẩu. Hàn Anh ở màn trong phát ra tiếng khóc bị nàng nghe được, Tẩy Xuân sốt ruột muôn phần, lúc này mới không quan tâm mà xông vào, không ngờ đến lại nhìn thấy cô gia hôn cô nương... Nghĩ đến tận mắt chứng kiến hình ảnh kia, Tẩy Xuân lo lắng tính mạng của mình, lại cảm thấy cô gia cùng cô nương đều đẹp mắt, cho nên hình ảnh hôn môi cũng cực kỳ đẹp mắt... Trái tim nho nhỏ của nàng thật sự bất ổn mà. Thấy công tử nắm tay Hàn cô nương đi vào viện, Phó Bình lúc này mới thấp giọng an ủi Tẩy Xuân: “Gặp chuyện như vậy, chỉ cần cầu xin cô nương các ngươi.” Tẩy Xuân suy nghĩ một chút, thoáng cái hiểu rõ, không khỏi vừa mừng vừa sợ nhìn về phía Phó Bình. Phó Bình không khỏi hé miệng cười cười, nhưng không đi theo vào.