Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 123
Phó Tĩnh phụng mệnh Phó Tạ dẫn theo một đội nhân mã rời khỏi Lương Châu, cưỡi ngựa đi về hương đông kinh thành.
Phó Tạ thu phục Lương Châu Thành, nhưng không lập tức tiến vào chiếm giữ, mà là vẫn đóng giữ ở chỗ cũ bên ngoài Lương Châu Thành, bất cứ lúc nào phòng bị bộ tộc Tháp Khắc Khắc phản công.
12 tháng tư ngày ấy gió điên cuồng gào thét cát vàng đầy trời, nữ vương A Lý Na Mỗ của Tháp Khắc Khắc mới đăng cơ và huynh đệ của nữ vương vương tử Khắc Lý Mộc cãi nhau trở mặt, trong cơn tức giận một mình suất lĩnh năm vạn kỵ binh tiến tới sông A Tát nhĩ ở phía tây.
Lý Kim Triêu đóng giữ ven sông nghe theo mệnh lệnh Phó Tạ, một kích tan tác, suốt đêm nhổ trại lui về Lương Châu, A Lý Na Mỗ cầu thắng sốt ruột, dẫn đầu năm vạn người vượt sông đuổi theo.
Phó Tạ dĩ dật đãi lao[1] một tháng, đợi đúng là ngày hôm nay.
[1] Dĩ dật đãi lao (以逸待勞): Lấy nhàn để đối phó với mỏi mệt, 1 trong 36 kế
Lúc kỵ binh bộ tộc Tháp Khắc Khắc thấy loáng thoáng cát vàng đầy trời trong Lương Châu Thành, bọn họ đồng thời cũng cảm nhận được đại địa chấn dưới chân —— Phó Tạ làm một bao vải, dùng nhóm Lý Kim Triêu làm mồi dụ, dụ Nữ Vương A Lý Na Mỗ vào túi, mà hắn thì lặng lẽ hành động, mang theo Duẫn Vũ Trạch, Chu Thanh, Trần Hi, Tiêu Phượng Thiềm và Tưởng Vân Xuyên cùng tướng lĩnh bắt đầu trùng kích địch nhân.
Lúc Nữ Vương A Nhĩ Na Mẫu dẫn người phá vòng vây, độc cũ phát tác, đột phát bệnh cấp tính rơi từ trên ngựa xuống dưới, bị phó quân sĩ Binh bắt được, kỵ binh bộ tộc Tháp Khắc Khắc thấy nữ vương bị bắt lập tức rối loạn trận tuyến.
Sau ba ngày ba đêm ác chiến kết thúc, Lương Châu Thành bên ngoài máu chảy thành sông, cao thấp phập phồng phập phồng tất cả đều là người chết.
Bão cát vẫn như trước tàn sát bừa bãi, chỉ có đại kỳ Phó quân bay phất phới trong gió đêm.
Phó Tạ ngồi trên lưng ngựa nhìn chiến trường dưới ánh trăng, liền nghĩ tới Hàn Anh ở kinh thành xa xăm, trong lòng trống trải, lần này là chủ soái đối phương bị bắt, nếu như thất thủ bị bắt chính là hắn thì sao?
A Anh của Hắn làm sao bây giờ?
Trần Hi và Duẫn Vũ Trạch vừa thu xếp ổn thoả binh sĩ, chạy tới gặp Phó Tạ.
Bọn họ xa xa trông thấy Phó Tạ giống như huyết nhân một mình ngồi trên lưng ngựa nhìn về phía trước, liền đồng loạt giục ngựa chạy tới, một trái một phải bảo vệ Phó Tạ.
Thấy Phó Tạ giống như có tâm sự, Duẫn Vũ Trạch liền bẩm báo nói: “Điện soái, khi nào áp giải nữ vương bộ tộc Tháp Khắc Khắc vào kinh?”
Mắt phượng tĩnh mịch của Phó tạ vẫn nhìn chiến trường, một lát sau nói:“Nữ vương nhất định phải thuận lợi áp giải đến kinh thành, như vậy bộ tộc Tháp Khắc Khắc mới có thể nội loạn, chuyện này giao cho ngươi!” Phó
Tạ sắp xếp nội tuyến ở bộ tộc Tháp Khắc Khắc, hiểu rất rõ tình hình bộ tộc Tháp Khắc Khắc. Từ khi nữ vương A Lý Mộ qua đời, bộ tộc Tháp Khắc
Khắc mơ hồ chia làm hai phái, một phái ủng hộ công chúa A Lý Na Mỗ, một phái khác ủng hộ vương tử Khắc Lý Mộc. Lần này A Lý Na Mỗ suất lĩnh năm vạn kỵ binh mạo hiểm đột kích, chính là kết quả Phó Tạ bảo nội tuyến châm ngòi.
Cho nên, nữ vương A Lý Na Mỗ tuyệt đối không thể chết được, chẳng những không thể chết được, còn phải sống tốt, như vậy mới có thể kiềm chế bộ tộc Tháp Khắc Khắc không cho đảng phái của vương tử Khắc Lý Mộc chiếm ưu thế.
Chỉ cần nữ vương A Lý Na Mỗ còn sống một ngày, Khắc Lý Mộc vĩnh viễn chỉ có thể là vương tử, mà không thể là Vương.
Những tướng lãnh dưới trướng Phó Tạ, Duẫn Vũ Trạch trí dũng song toàn, chính là nhân tuyển tốt nhất áp tải nữ vương A Lý Na Mỗ vào kinh
Duẫn Vũ Trạch nói “vâng”, lui xuống sắp xếp chuyện điện soái dặn dò.
Đám tùy tùng không có dụ lệnh của điện soái, cưỡi ngựa xa xa ngừng ở phía sau, lúc này phía trước chỉ có Phó Tạ và Trần Hi.
Trần Hi đang suy nghĩ tâm sự, chợt nghe Phó Tạ nói: “Trần Hi, xây dựng Lương Châu Thành do ngươi chịu trách nhiệm.”
Trần Hi vội vàng đáp “Vâng“.
Phó Tạ liếc Trần Hi, một lát sau lại nhìn hắn một cái.
Trần Hi bị nhìn, không hiểu đành trực tiếp hỏi Phó Tạ: “Điện soái nhìn ta làm gì?”
Đôi mắt Phó Tạ nhìn cánh đồng hoang vu không ranh giới dưới ánh trăng:“Ngươi xây cho ta cái phủ đệ đi!” Hắn nhìn tới nhìn lui, phát hiện tướng quân dưới trướng hắn tuy nhiều, thế nhưng nhắc đến cẩm tú trong ngực, sợ là chỉ có Trần Hi.
Trần Hi đáp ứng, lại hỏi yêu cầu của Phó Tạ đối với chỗ ở.
Phó Tạ thật ra đã sớm suy nghĩ vấn đề này, chậm rãi nói “Tiền viện phải khá lớn, người theo ta sợ là rất nhiều.” những tướng quân dưới trướng hắn sợ là không ít người muốn đi theo hắn, hơn nữa những môn khách, phụ tá, thị vệ cận thân hộ tống bảo vệ và gã sai vặt tùy thân hầu hạ, Tiền viện nếu nho nhỏ căn bản không đủ ở.
”Hậu viện đâu?” Trần Hi một bên ghi nhớ yêu cầu của ở trong lòng, một bên tiếp tục hỏi.
Trên mặt tuấn tú của Phó Tạ nhất thời nở nụ cười ôn nhu: “Hậu viện phân ra ngoại viện và nội viện. Ngoại viện ngươi xem rồi lo liệu là được rồi; nội viện không cần quá lớn, nhà chính ba gian một sáng hai tối, phải xây dựng địa long, đông tây sương phòng tất cả ba gian, đình viện xinh xắn là được, hoa viên phía sau có thể lớn hơn một chút...” nhà chính nội viện ba gian đủ cho hắn và Hàn Anh ở rồi.
Trần Hi thấy Phó Tạ vẻ mặt ôn nhu, biết rõ hắn sợ là nghĩ tới lão bà, liền có chút ranh mãnh hỏi thăm: “Nội viện mấy gian phòng, tương lai những tiểu thiếp kia ngươi thu xếp thế nào? Chẳng lẽ nuôi dưỡng ở bên ngoài sao?”
Phó Tạ lúc này tâm tình rất tốt, khẽ mỉm cười nói: “Nội tử ghen hung hãn lắm, ta cũng không dám nạp tiểu tinh đâu!” Hắn hoài nghi Trần Hi đối với Hàn Anh có hảo cảm, cố ý nói như vậy, lộ ra Hàn Anh đặc biệt thương hắn, để Trần Hi biết khó mà lui.
Trần Hi ngẫm lại dáng vẻ ngọt ngào ôn nhu mảnh mai non nớt của Hàn Anh, vẫn cảm thấy “ghen hung hãn “ hai chữ này cùng nàng hoàn toàn không dính dáng, đoán chừng là điện soái đại nhân cố ý ở sau lưng bố trí nàng.
Binh Bộ Thị Lang Hàn Thầm gánh vác trách nhiệm điều vận lương thảo cho đại quân Phó Tạ, một đường đi về phía tây, mỗi lần đến chỗ nào ông đều muốn bốn phía bôn ba thúc giục, phân phối lương thảo, bởi vậy đi rất chậm.
Lúc Phó Tĩnh đi đến Lạc Dương đã tìm được đội lương thực của Hàn Thầm, dứt khoát mang người che chở đội lương thực cùng một chỗ đi về phía tây.
Hàn Anh đi theo phụ thân, tự nhiên cũng đi rất chậm, vốn trong lòng còn có chút vội vàng xao động, thế nhưng Hàn Thầm mỗi đêm cũng cùng nàng đọc sách viết chữ, đem chút vội vàng xao động kia của Hàn Anh một chút mài nhẵn xuống dưới, bắt đầu giúp phụ thân quản lý công việc vặt.
Cuối tháng năm khi hai cha con nàng đi đến Túc Châu, Hàn Anh không chỉ lãnh hội núi sông Đại Chu tráng lệ, tất cả kiến thức phong thổ Tây
Cương, còn trở thành tiên sinh phòng thu chi cho Hàn Thầm, quản lý các khoản mục vận chuyển lương thực ngay ngắn rõ ràng.
Tháng sáu ở Tây Cương là lúc Tây Cương khó khăn nhất, ban ngày nắng gắt như lửa, hơi nóng như lửa đốt, áo giáp trên người tướng sĩ tựa hồ cũng cũng bị phơi nắng chảy ra; thế nhưng một khi màn đêm buông xuống, toàn bộ Tây Cương bao phủ trong bóng đêm, gió bắc trùng trùng điệp điệp mà đến, gào thét mà đi, xoáy lên bão cát đầy trời, rét lạnh thấu xương.
Lúc này bên trong bộ tộc Tháp Khắc Khắc bởi vì nữ vương A Nhĩ Na Mẫu bị bắt lâm vào phân tranh, nên không tiến hành cuộc tiến công lớn.
Mà Phó quân một mặt bởi vì khí hậu bất lợi với phe mình, cũng đã bắt đầu thời kỳ tu dưỡng cao tường tích lương thực thời.
Dưới sự chủ trì của Trần Hi, Lương Châu Thành xây dựng với quy mô đơn giản, Phó Tạ cũng đem người dọn vào phủ điện soái mới xây, chỉ còn chờ
Hàn Anh đến.
Đầu tháng sáu, Phó Tạ nhận được hai tin tức, một tốt một xấu.
Tin tức tốt làm hắn thường thường không tự chủ nhếch khóe miệng cười, nhưng tin tức xấu làm hắn nổi trận lôi đình, ước gì có thể lập tức trở lại kinh thành chém giết.
Tin tức tốt là Hàn Anh đã theo nhạc phụ Hàn Thầm đến Túc Châu, ít ngày nữa sẽ xuất phát chạy đến Lương Châu; tin tức xấu là nữ vương A Nhĩ Na
Mẫu bị Duẫn Vũ Trạch đưa đến kinh thành, Thừa Dận Đế lại có thể nhìn trúng, mạnh mẽ nạp làm phi.
Phó Tạ lúc này phái người dùng bồ câu đưa tin, chỉ thị Duẫn Vũ Trạch từ kinh thành đang trên đường trở về ven đường hộ tống cha con Hàn Thầm đến Lương Châu.
Lúc cha con Hàn Thầm đến bên ngoài Lương Châu Thành đã là tháng bảy, lúc ấy đang là đêm khuya, trong Nghị Sự Đường ngoại viện thư phòng phủ điện soái đèn đuốc sáng trưng, Phó Tạ đang cùng các tướng lĩnh thân tín diễn luyện sa bàn.
Phó Trữ ngoại trừ nhận được thơ báo thiếu phu nhân tới ngoài thành, còn nhận được hai thơ báo, trong nội cung Thôi phi có bầu và Thừa Dận Đế tấn phong nữ vương của bộ tộc Tháp Khắc Khắc A Lý Na Mỗ là Lệ Phi nương nương nương.
Sau khi Phó Trữ nhìn ba cái thơ báo này, cũng không vội vã đi bẩm báo, mà suy nghĩ chốc lát, lúc này mới đi vào Nghị Sự Đường, có chút lanh lợi mà hỏi trước Phó Tạ: “Bẩm điện soái, nô mới vừa vặn nhận được ba cái thơ báo, ngài muốn nghe tin tốt trước hay là...”
Phó Tạ đang ở bảo chúng tướng nhìn thủ phủ tát mã thành của bộ tộc Tháp
Khắc Khắc trên sa bàn, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói: “Trước nói tin tức xấu đi!” Lúc này ở Nghị Sự Đường mọi người là thân tín của hắn, không cần giấu giếm.
Đôi mắt Phó Trữ quay tít một vòng: “Bẩm điện soái, nô tài nhận được thơ báo, Thôi phi có thai, mặt khác bệ hạ đã tấn phong nữ vương bộ tộc Tháp
Khắc Khắc A Lý Na Mỗ là Lệ Phi nương nương.”
Phó Tạ lập tức cứng ngắc tại chỗ.
Chúng tướng cũng đều trợn tròn mắt, cả buổi Trần Hi mới nói: “Bệ hạ cũng quá...” Quá hồ đồ rồi a?
So với chuyện Thừa Dận Đế tấn phong nữ vương A Lý Na Mỗ là Lệ Phi, quả thực cũng không phải là chuyện Thôi phi có thai. Nhưng Thừa Dận Đế luôn luôn thích loại nữ nhân mảnh mai ôn nhu như Tôn phi Thôi phi, sao bỗng nhiên thay đổi khẩu vị vậy?
Phó Trữ thấy thế, vội nói: “Điện soái, nô tài nơi đây còn có một tin tức tốt!”
Phó Tạ đứng dậy nhìn hắn, mắt phượng tối tăm thâm sâu, nhìn không ra tâm tình chấn động.
Phó Trữ vội nói: “Điện soái, nhà bên ngoại lão gia và thiếu phu nhân đã đến ngoài thành, hiện tại sợ là đã vào thành!”
Phó Tạ nghe vậy, rũ mắt xuống, trên mặt không có có một chút biểu lộ, nhìn bình tĩnh cực kỳ. Thế nhưng là Phó Trữ thuở nhỏ hầu hạ, biết sơ lược tính tình chủ tử, thấy thấp thoáng phía dưới ngọn đèn điện soái đại nhân cúi đầu giống như đang nhìn sa bàn, thế nhưng lông mi thật dài chớp chớp, trên mí mắt lưu lại bóng mờ thật dày, bóng mờ cũng run lên một cái, liền biết trong lòng điện soái đại nhân lúc này vui mừng kích động cực kỳ, thì đưa mắt ra hiệu liếc Chu Thanh một cái.
Chu Thanh là gia tướng của Phó Tạ, rất quen thuộc với Phó Trữ, lúc này liền hiểu rõ, cười hì hì nói: “Điện soái, đêm đã khuya, Tiêu Hạ có chút đói bụng, chuyện bày binh bố trận này nhất thời cũng không vội, thả Tiêu Hạ trở về ăn bữa khuya nhé!”
Phó Tạ được cái cái thang này, liền khẽ vuốt càm nói: “Không thể để cho Chu Thanh đói bụng nghị sự, mọi người giải tán đi!”
Trong lòng chúng tướng cũng rất rõ ràng, nghiêm trang nối đuôi nhau mà ra.
Đi ra Nghị Sự Đường, đến thư phòng bên ngoài viện, mọi người liền âm thầm nở nụ cười.
Cuối cùng vẫn là Tưởng Vân Xuyên ổn trọng, mở miệng nói: “Điện Soái đại nhân tối nay cửu biệt thắng tân hôn, ta và ngươi nên vì điện soái phân
ưu, chúng ta chia ca tuần tra trong thành!”
Chúng tướng tất nhiên là đáp ứng.
Hàn Thầm muốn ở ngoài thành thu xếp đội lương thực, nhờ Duẫn Vũ Trạch mang theo mấy Hiệu úy cưỡi ngựa hộ tống bảo vệ xe ngựa hành lý Hàn Anh đi vào Lương Châu Thành.
Lúc này đang là đêm khuya, gió rét giống như đao, Hàn Anh ngồi trong xe ngựa, tuy rằng đã khoác áo choàng lông bạch hồ bề mặt là bách điệp xuyên hoa đỏ thẫm, nhưng vẫn cảm thấy khí lạnh thấu xương, lạnh đến độ run lẩy bẩy.
Tẩy Xuân và Nhuận Thu đi Theo nàng cũng bọc kín bằng áo khoác da có bề mặt bằng gấm Hàn Anh cho các nàng mà vẫn lạnh run.
Tẩy Xuân nói: “Thiếu phu nhân, bây giờ còn là tháng bảy, sao có thể lạnh đến nước này?”
Hàn Anh nhớ tới chút ít kiến thức địa lý dọc đường phụ thân dạy mình, liền nói: “Đất Lương Châu Tây Cương Đại Chu nằm tận cùng phía tây, mùa hạ cũng bất đồng với địa phương khác, ban ngày rất nóng, nhưng buổi tối cũng rất lạnh...”
Nàng đang giải thích địa lý cùng khí hậu Tây Cương, thình lình xe ngựa ngừng lại, bên ngoài truyền đến giọng nói vui mừng của Phó Bình: “Thiếu phu nhân, điện soái tới đón ngài!”
Hàn Anh nghe vậy, mãnh liệt đứng dậy kéo cửa xe ra.
Phó Tạ phóng ngựa nhảy lên đi qua, cực nhanh từ trên ngựa nhảy xuống đứng ở trước cửa xe nhìn Hàn Anh trong xe.
Trên xe ngựa treo một chiếc đèn lồng trừ ma, dưới ánh đèn mông lung, Hàn Anh nhìn hắn dịu dàng mỉm cười, quả nhiên cực kỳ động lòng người, nhưng trong mắt to của nàng lại tràn đầy nước mắt, bờ môi run nhè nhẹ...
Phó Tạ đắm chìm trong vui sướng cùng Hàn Anh cửu biệt tương phùng, nhìn nàng tựa như nhìn một viên bảo châu hiếm quý trên thế gian, nhìn thế nào cũng không đủ.
Hắn khó kìm lòng nổi, cũng không quản người hầu hạ chung quanh, cúi người lau nước mắt cho Hàn Anh, trên gương mặt Hàn Anh nhẹ khẽ hôn một cái, tay không tự chủ sờ khuôn mặt Hàn Anh -- gần một năm không gặp, Hàn Anh thật sự là gầy nhiều, hình dáng mượt mà trước kia hôm nay trở nên thon gầy xinh đẹp, chân mày khóe mắt tràn ngập thanh sầu nhàn nhạt...
Tim Phó Tạ từng trận thắt chặt, mắt phượng lập tức có chút ẩm ướt, duỗi cánh tay ôm Hàn Anh xuống xe, đặt Hàn Anh lên ngựa, sau đó trở mình lên ngựa, bao bọc Hàn Anh trong áo choàng của mình, ôm Hàn Anh quay đầu ngựa lại, một người cỡi ngựa lao ra, vội vã đi về phủ điện soái.
Duẫn Vũ Trạch vội vàng phất phất tay, mang theo mấy Hiệu úy đuổi lên trước hộ tống bảo vệ.
Đã là rạng sáng, Phó Tạ và Hàn Anh còn chưa ngủ.
Bên ngoài gió bắc gào thét, bên trong xen lẫn thanh âm nhánh cây bị gió thổi phát ra tiếng “Rặc rặc”, rất dọa người; cửa sổ trong phòng ngủ đóng chặt, đệm giường mới tinh, toả ra hương hoa hồng thơm ngát, vô cùng mềm mại ấm áp.
Bên ngoài màn trướng hạt châu là một chiếc đèn liêu ti, chiếu trong trướng lờ mờ, giường bạt bộ rung lên kịch liệt, phát ra âm thanh vô cùng có tiết tấu “Két..“.
Sau vài lần gió xuân, Phó Tạ ôm Hàn Anh đi vào phòng tắm, ôm Hàn Anh vào trong ngực cùng một chỗ ngồi trong thùng tắm.
Hai mắt Hàn Anh mệt mỏi mở không ra, mặc cho Phó Tạ trêu chọc.
Nàng không nghĩ tới Phó Tạ phải ở Lương Châu một nơi hoang vu như vậy, vì nàng xây dựng một viện nhỏ thoải mái dễ chịu như vậy, cơ hồ là phiên bản Nữ Trinh viện kinh thành, cực kỳ mãn nguyện thoải mái.
Mơ mơ màng màng, Hàn Anh hỏi Phó Tạ lại bắt đầu bận rộn ở sau lưng: “Ca ca, trời cũng sáng rồi, huynh không bận sao?”
Phó Tạ một bên ôm Hàn Anh vừa nói: “Hôm nay ta hưu mộc.”
Vòng eo Hàn Anh bị Phó Tạ nắm chặt, toàn thân đều ngứa, ngay cả thèm ngủ cũng không có, ha ha cười nói: “Chiến tranh đánh nhau cũng có hưu mộc?”
Phó Tạ “ừ” một tiếng, ấn Hàn Anh xuống dưới..
Hàn Anh là bị nóng tỉnh.
Ban đêm quá lạnh, Phó Tạ sợ nàng lạnh, trên giường phủ chăn gấm dày đặc, kết quả hai vợ chồng liên tục ngủ đến trưa, liền bị cái nắng như thiêu đốt giữa trưa đánh thức.
Vào lúc Hàn Anh tắm rửa xong đi ra, thấy Tẩy Xuân đưa tới dưa hấu mới cắt, liền cầm một khối bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói với Phó Tạ đang từ nhà tắm đi ra: “Ca ca, chỗ này thật là kỳ lạ!”
Phó Tạ thuận miệng nói: “Cũng chính là trời mùa hạ kỳ quái, những mùa khác cũng bình thường.”
Vừa nói hắn vừa đi tới.
Hàn Anh cười hì hì ngẩng đầu nhìn hắn.
Lúc này tóc dài Phó Tạ hơi ẩm rủ xuống, bạch la trung y trên người mềm mại, phác hoạ hình dáng thân thể cường tráng...
Hàn Anh không khỏi nhìn có chút khát nước, cúi đầu mỉm cười, lại cắn một miếng dưa hấu, nghĩ thầm: hạn một năm, ban đêm thật đúng là đủ no bụng, sao thấy hắn còn như vậy...
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
39 chương
120 chương
23 chương
34 chương
103 chương
10 chương