Quả Táo Nhỏ

Chương 32 : Lưu manh

Editor: Apple Trời ạ... Anh vừa nói cái gì thế... Đóa Miên trợn mắt lên rất lớn, nhiệt độ trên mặt loan ra toàn thân, nóng hổi. Người kia thì vẫn ung dung, khóe miệng hơi cong, so với cô đang khẩn trương kinh hoàng thì hoàn toàn tương phản. Ăn? Ý gì vậy? Cô đầu óc chóng mặt, duy trì tư thế, ngồi yên tại chỗ. Qua vài giây, Cận Xuyên cau mày: "Không định cự tuyệt? Đồng ý sao?" "..." Cự tuyệt cái gì? Cô không hiểu anh có ý gì... Trong xe chật chội, thân hình cao lớn kia càng sát gần, cảm giác áp bách mạnh đến đáng sợ. Cằm Đóa Miên còn đang bị anh bóp, khẩn trương đến lòng bàn tay cùng lưng toàn là mồ hôi, lông mi rung động, hô hấp cũng không ổn định. Cận Xuyên thấp mắt nhìn cô một hồi, ý cười trên mắt càng nhiều. "Đồng ý thật sao?" Mặt của anh lại tiến đến gần, âm sắc trầm thấp vờn quanh không gian chật hẹp, từng chữ như đập vào lòng người, ngữ khí nhu hòa, nửa mê hoặc: "Vậy tớ muốn ăn." ...???!!! Rốt cục, lúc môi của anh sắp chạm vào môi cô, cô mới tỉnh mộng, thân thể dịch về phía sau theo phản xạ, nâng hai tay che miệng lại. Chỉ lộ ra đôi mắt kinh ngạc cùng xấu hổ. Hành động này khiến cho lông mày anh nhíu sâu hơn. "... Cậu cậu cậu..." Mặt cô đỏ bừng lên, khó khăn mở miệng, ấp úng nửa ngày mới thốt ra hai chữ: "Lưu manh!" Nói xong, cô chạy trốn, nhanh tay mở cửa xe chạy đi. Thân ảnh tinh tế dần chìm vào bóng đêm, rất nhanh chạy đến cửa chung cư rồi biến mất. Thật lâu sau, ánh mắt của Cận Xuyên mới thu lại, lấy huy hiệu quả táo từ trong túi quần ra, nắm vuốt chơi. "Quả táo..." Anh khẽ đọc ra một câu, đáy mắt tràn đầy hứng thú. Sau đó, giống như nhớ đến một chuyện cực kì thú vị, khóe miệng chậm chạp cong lên, cười nhẹ: "Quả táo nhỏ." *** Chạy được một đoạn, Đóa Miên mới dừng lại. Đêm mùa thu, gió mát lạnh đem cảm giác khô nóng xua tan đi mấy phần, cô hít một hơi sâu, ép buộc nhịp tim nhanh chóng khôi phục lại tần suất bình thường, sau đó mới ổn định tinh thần, đi vào cửa chung cư. Lúc chiều, mẹ Đóa gọi cho cô một cuộc điện thoại, mói hôm nay phải tăng ca đột xuất, có thể mười một giờ đêm mới về đến nhà, muốn cô tự ăn cơm. Đóa Miên lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, chưa đến mười giờ. Cô không khỏi thở nhẹ một hơi. Tốt rồi, giờ này hẳn mẹ vẫn chưa về. Suy nghĩ một lúc, thang máy đã lên đến tầng 6. Đóa Miên có chút mệt mỏi, ngáp một cái, ra khỏi thang máy, chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa. Nhưng khi ngẩng đầu lên, cô thấy vài tia sáng từ cánh cửa đóng chặt kia. Đèn sáng. "..." Đóa Miên đột trầm xuống, cắn cắn môi, vô thức nắm chặt chìa khóa trong tay. Đứng trước cửa trọn vẹn hai phút, cô mới hít sâu, thở ra, cắm chìa khóa vào mở cửa. Đóa Miên đi vào, đóng cửa lại. Tim đều đã nhảy đến cổ. "Làm sao về muộn thế?" Một âm thanh từ phòng khách vọng ra. Nghe vậy, chớp mắt, nỗi lo lắng trong lòng dần tan biến, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế salon, thần sắc rất kinh hỉ: "Bố?Bố về lúc nào thế?" "Lúc tối, cũng chưa lâu lắm." Ông cười cười nhìn cô: "Vậy con làm gì mà về muộn?" Đóa Miên hắng giọng một cái: "Con cùng bạn học... chơi trốn thoát khỏi mật thất, cơ mà bàn kia quá khó, con chạy nửa ngày vẫn chưa trốn được." Ông không mặn không nhạt hừ một tiếng: "Mẹ con không ở nhà liền chạy ra ngoài chơi. Con đấy..." Đóa Miên nháy mắt mấy cái: "Giúp con giữ bí mật được không?" "..." Ông Đóa không nói gì. "Bố..." Cô chán ngán kêu lên một tiếng, nghiêm mặt nói: "Xin bố đấy, nếu như mẹ biết con học xong không về nhà đúng giờ, mẹ sẽ rất tức giận." Ông vừa bực mình vừa buồn cười: "Biết mẹ tức giận còn chạy đi chơi, đã thế còn muốn bố giúp?" Đóa Miên mạnh miệng: "Nếu mẹ có bố khai sáng một nửa dân chủ một nửa thấu tình đạt lý, con còn phải trốn sao?" "Được rồi được rồi, đừng nịnh hót." Ông Đóa gõ trán cô một cái: "Mẹ con bình thường hơi nghiêm khắc một chút, nhưng bà ấy cũng muốn giúp con, muốn tốt cho con. Con là con gái ruột của bà, bà ấy còn có thể hại con sao?" "Con không có ý đó." Đóa Miên xoa trán, nói thầm: "Con chỉ thấy mẹ có chút không có đạo lý." Ông không nể mặt: "Không cho nói mẹ con như thế." "Vang vâng, mẹ trong lòng bố vĩnh viễn là nữ thần hoàn mỹ." Đóa Miên cười ra tiếng: "Có đôi khi con cảm thấy thật tò mò, người như bố, làm sao có thể thích mẹ? Lúc bố còn trẻ có bị mẹ mắng chết bao giờ không?" Ông làm bộ muốn véo tai cô: "Nha đầu này còn muốn nói nữa à?" Đóa Miên linh hoạt lách mình né tránh, cười nhẹ nhàng vẫy tay với bố: "Con về phòng đây, đợi mẹ về nếu như có hỏi, bố phải nói lúc bố về con đã ở nhà rồi nhé!" Ông đối với khuê nữ này đều không biết làm thế nào, bất đắc dĩ nói: "Biết rồi biết rồi." Đóa Miên cười đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại. Sau đó dán lưng vào cánh cửa thở phào một hơi. May mắn... May mắn của may mắn. Nếu như người ở nhà hôm nay là mẹ, nếu như bị vị hoàng thái hậu kia biết cô ra ngoài chơi, hậu quả quả thực là không tưởng tượng nổi. Đóa Miên trong lòng vẫn còn sợ hãi, lắc đầu, lấy quần áo đi vào phòng tắm rửa. Ngồi quán game cũng gần nửa ngày, lại còn thi đấu, còn phát trực tiếp, dây thần kinh luôn ở trong trạng thái căng thẳng giờ cũng được buông lỏng, cô lập tức cảm giác mệt đến chết. Thân thể mệt mỏi, đầu óc mệt mỏi, đến tâm cũng mệt mỏi. ... Có thể thấy được, những người kia mỗi ngày đều huấn luyện cố định 7, 8 giờ thì làm tuyển thủ chuyên nghiệp vất vả biết bao nhiêu. Đóa Miên ở trong lòng cũng đồng cảm rơi nước mắt. Tắm rửa xong, cô đến học bài cũng không muốn, làm gì giờ? Cô nghĩ nghĩ, quyết định chui vào trong chăn chơi điện thoại. Mở Weibo, cô theo thói quen xem hot search, lướt xuống dưới: Minh tinh XX bị lộ bạo lực gia đình bê bối, MYS phát sóng trực tiếp, Broken tạo tài khoản Weibo, Cô gái lạ mặt Apple, Minh tinh XX... ... Hả? Chờ chút! Đóa Miên chớp mắt, ngón tay chuyển động trên màn hình, tìm đến hot search thứ hai, thứ ba, thứ tư. Sau đó sợ ngây người. Cái quỷ gì dây? Mới hôm nay phát trực tiếp mà đã lên hot search rồi? Broken tạo tài khoản Weibo... Cô gái lạ mặt Apple? Không phải là cô sao? "..." Đóa Miên khó khăn nhấn vào những hot search này... Xem phát sóng, tất cả đều bị những bình luận che khuất đến không nhìn thấy diễn biến game. Bạn trên mạng 1: Tối hôm nay #MYS phát sóng trực tiếp# rất đặc sắc. Kì thật nhìn #Broken# (bất kể solo hay lập tổ đội) mãi mãi là một chữ: Sảng*. Tốc độ phản ứng cùng chiến thuật đều xuất thần. Nghe nói vị lão đại này mới mười chín tuổi, thật là cao hứng, chí ít Trung Quốc trong FPS cũng còn khoảng năm năm huy hoàng nữa. PS: #Cô gái lạ mặt Apple# kia xem như thay đổi cái nhìn của tôi về nữ tuyển thủ PUBG, lợi hại. (Sảng: viết tắt của sảng khoái.) Bạn trên mạng 2: #MYS phát sóng trực tiếp# #Broken# ở Ukraine nhất chiến thành danh, về sau cơ hồ vẫn bất bại, thậm chí được FPS Âu Mỹ đánh giá là "Sát thần Châu Á làm người khác sợ hãi", sức ảnh hưởng cùng thực lực là không thể nghi ngờ, mà Broken lại là trụ cột siêu cấp vương bài của MYS, cũng có thể nói Broken là thành tựu của MYS... Nghe nói bây giờ Broken vẫn còn đang đi học? Haizz, nghề nghiệp kiếm sống cùng việc học hành có đôi khi rất khó để sắp xếp. Bạn trên mạng 3:... Chỉ có tôi cảm thấy tối hôm nay bị đút một nắm thức ăn chó rất lớn sao? Cô gái Apple đó với Broken có quan hệ gì?... Cảm thấy Broken đối với cô ấy rất tốt... Bạn trên mạng 4: Tôi nói cho các bạn biết, Apple chính là bạn tốt của tôi *mỉm cười* *mỉm cười*. Lượt thích: 1039 Lượt bình luận: 500+, tất cả đều muốn ảnh chụp cận mặt. "..." Đóa Miên sững sờ, nhìn kỹ biệt danh của người đó: 666111 Lục Đại Dễ. Cô nhanh chóng nhấn vào danh bạ gọi điện cho Lục Dịch, vài giây đã kết nối. "Mau xóa bình luận Weibo đi." Từ trên trán cô nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh: "Nghĩ không ra cậu có thể độc ác như thế, muốn tớ bị người ta thịt sao hả?" "Lúc phát hỏa mới nhớ rõ tớ là bạn cậu sao?" Lục Dịch hừ một tiếng: "Được mời phát sóng trực tiếp cùng MYS cũng không nói với tớ một tiếng, bị người ta thịt cũng đáng đời." Đóa Miên chột dạ, thanh âm nhỏ một chút: "... Chủ yếu là tại lúc đó tớ quá kích động, quên mất cậu." Lục Dịch: "Hừ." Giọng cô càng nhỏ hơn: "... Thật xin lỗi nha. Cậu mau xóa đi, nhỡ đâu thật sự có người thịt tớ thì làm sao bây giờ?" "Cậu cũng không có làm chuyện gì thương thiên hại lý, ai thịt cậu?" Lục Dịch nói: "Được rồi, trả tớ 500 tệ rồi tớ xóa." Đóa Miên: "..." Ba giây sau, đầu bên kia, Lục Dịch đang uống nước thì bị sặc, cả người kinh thiên động địa. Đóa Miên tức giận nói: "Đến uống nước cũng sặc, thiểu năng à?" Đối phương lần đầu tiên không oán trách nói lại, chỉ trầm mặc một lát, rất thâm trầm nói: "Xem ra tớ thật sự phải xóa bình luận rồi." Cô hỏi: "Vì sao?" Lục Dịch: "Bởi vì có khả năng cậu thật sự sẽ bị thịt." "..." Có ý gì? "Giấu bạn tốt của ngươi kĩ vào, đừng để các fan nữ của Broken tìm đến Weibo của cô ấy, thân ái." Nói xong, Lục Dịch liền cúp điện thoại. Đóa Miên không hiểu sao, nghĩ nghĩ, lại tiến đến hot search "Broken tạo tài khoản Weibo... mở ra chính là hình một tài khoản [MYS-Broken], ảnh avatar là một màu đen tuyền. Cô nháy nháy mắt mấy cái, nhấn vào trang chủ của anh. MYS-Broken. Chú ý: 0. Fan hâm mộ: 26 vạn. Người chứng nhận: đội trưởng câu lạc bộ thi đấu điện tử MYS. Tài khoản này vừa mới đăng kí, thời gian là năm phút trước. Em là quả táo nhỏ của anh. Lượt thích: 2600 Bình luận: 498 Bạn trên mạng 1: Em là quả táo nhỏ của anh:)) Tôi có một ý nghĩ lớn mật, hẳn là... Apple? Bạn trên mạng 2: Trời ơi trời ơi trời ơi! Quả nhiên!!! Apple thật sự là bạn gái của anh ấy, khó trách thời điểm phát sóng trực tiếp hôm nay ngọt như vậy! Bạn trên mạng 3: Lợi hại, quả nhiên bạn gái đại thần cũng là đại thần. "..." Trong chăn, Đóa Miên trừng mắt nhìn, ngốc trệ hai giây, sau đó để điện thoại xuống, mặt biến thành quả cà chua, thật xấu hổ. Cố ý cố ý, anh tuyệt đối là cố ý! Trước đó, tối lửa tắt đèn muốn sàm sỡ cô, hiện tại lại ở trên Weibo ái muội mập mờ làm cô đen mặt... Ai là bạn gái anhhh. *** Đóa Miên cứ thế phát hỏa. Chuẩn xác mà nói, Cận đại gia kia làm cho cư dân mạng mơ màng khiến "Apple" cứ thế phát hỏa. Trong lúc nhất thời, những suy đoán liên quan đến thân phận của cô bay đầy trời, thậm chí có thiếu nữ bắt đầu căn cứ vào tư tưởng của mình, lấy Apple và Broken ra làm nhân vật chính của tiểu thuyết... Sáng thứ hai, ánh nắng chiếu xuống chói chang, Trương Hiểu Văn xin nghỉ phép. Nhìn đống tiểu thuyết cùng truyện tranh linh tinh trên mạng, Đóa Miên ngồi một mình giả vờ học từ đơn, trầm mặc. Trong "Kỷ niệm chị Lưu Trân Quân", Lỗ Tấn có viết: Không trầm mặc trong lòng bộc phát, lúc trầm mặc trong lòng diệt vong*. (Bản convert: Không ở trầm mặc trung bùng nổ, liền ở trầm mặc trung diệt vong.) Đóa Miên híp híp mắt, nhìn dòng chữ "bộc phát" và "diệt vong", xoắn phút một lát, nắm chặt tay, lựa chọn cái đầu tiên. Làm xong loạt bài xây dựng tâm lý, cô quay đầu, hết sức nghiêm túc quay đầu nhìn vị đằng sau. Người kia mắt cụp xuống, lộ liễu để điện thoại trên bàn học chơi trò chơi, anh mặc áo sơ mi đồng phục màu đen, không cài hai cúc trên cùng. Từ góc độ này, vừa vặn có thể thấy được cái cổ thon dài, yết hầu gợi cảm cùng xương quai xanh đều lộ ra. "..." Cô mím môi, cưỡng bách bản thân không chú ý đến những chi tiết này, nghiêm mặt nói: "Làm phiền cậu ngừng một chút, tớ có chuyện muốn hỏi cậu." Đối phương không thèm nhìn lên, lạnh nhạt nói: "Nói đi, tớ nghe." "Cậu..." Tỉnh táo, không thể hoảng! Tuyệt đối không thể lộ ra một chút khẩn trương... Mặc dù, cô hiện tại đang khẩn trương sắp chết. Đóa Miên hít sâu một hơi, học ngữ khí thản nhiên của anh nói: "Tại sao cậu lại đăng như thế lên Weibo?" "Đăng cái gì?" "Chính là..." Âm thanh của cô đền đã run lên: "Cái "Em là quả táo nhỏ của anh"." Tay đang lướt trên màn hình của anh liền dừng lại. Cận Xuyên ngước mắt nhìn về phía cô, một lát, nói: "Câu nói kia chỉ là lời bài hát thôi. Có vấn đề gì?" ... Hả? Lời bài hát? Không đúng. Lời bài hát thì có thể đăng loạn sao? Lời bài hát thì có thể sao? Cậu có biết fan của cậu sẽ hiểu lầm không?... Tớ cũng sẽ hiểu lầm. "..." Đóa miên không muốn thừa nhận, nhưng giờ phút này, đáy lòng cô xác thực hiện ra cảm giác tên là "mất mát." Sở dĩ cô cảm thấy mất mát, chính là bởi vì không giống như mình mong muốn. Vậy cô hy vọng anh sẽ giải thích như thế nào? Không biết. Đóa Miên nhất thời bối rối. "Nói." "... Không có gì." Cô cười nhẹ, quay người lại, cúi đầu xuống, lật tung sách tiếng Anh. Phía sau vang lên tiếng cười nhẹ, giống như tâm tình rất tốt. "..." Đóa Miên cảm thấy có gì không đúng, ngoái nhìn, có chút không hiểu nhìn anh chằm chằm. Cận Xuyên mắt mang theo ý cười, thấp giọng nói bên tai cô: "Câu tiếp theo của câu đó là gì? Là gì là là gì?... Câu tiếp theo... ... Sao yêu em mãi cũng không chán nhỉ? Sau hai lần, tâm tình Đóa Miên như ngồi tàu lượn siêu tốc phi từ dưới lên đỉnh cao nhất, ánh mắt cô chớp động, giống như nhìn thấy pháo hoa trong bón đêm tỏa sáng, xán lạn mà nổ tung.