Quả Phi Đợi Gả Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 484 : Phiên Ngoại Ngày Sau (10)

Thuyền đi mười mấy ngày, rốt cuộc tới kinh thành. Hồi cung, Mạc Kỳ Hàn nghỉ chân trong chốc lát, liền đâm đầu vào Thượng thư phòng, Lăng Tuyết Mạn đi ra hồ Vân Thanh tắm rửa canh giờ, cùng Mạc Ly Triệt chơi đùa trong chốc lát, liền cũng qua tẩm cung trong cung Đế Hoa nghỉ ngơi. Mấy ngày sau, Hương Kỳ được Thiên Cơ lão nhân cùng Hoa Mai bà bà mang đi Lê Sơn quan, Lăng Tuyết nhàm chán hết sức, liền quyết định mang Xuân Đường Thu Nguyệt Trần Lâm Nhi xuất cung đi dạo, đi thông báo cho Mạc Kỳ Hàn, dĩ nhiên hắn đồng ý, nhưng yêu cầu phải đem theo thị vệ, vì vậy, Lăng Tuyết Mạn tùy tiện bắt Vô Giới ở không đi theo. Trên đường, Lăng Tuyết Mạn đi dạo một lát lại cảm giác không có gì vui, bởi vì nàng muốn đi vào sòng bài chơi mạc chượt, hoặc ra chợ đen tìm sách cấm để đọc, nhưng, một nhóm người đi theo, từng người một không ngừng nhắc nhở nàng một chuyện, đó chính là, nàng là hoàng hậu, là nhất quốc chi mẫu, phải làm gương cho dân chúng, phải làm mẫu nghi thiên hạ! “Ai nha, Vô Giới, ngươi có phải mắc chứng già nua hay không? Sao nhiều lời như vậy?” Lăng Tuyết Mạn nghe phiền, dậm chân một cái, quay đầu lại quở trách. “Nô tài… Nô tài mới ba mươi, không tính là già đi?” Vô Giới rất ủy khuất nhỏ giọng tố cáo. Lăng Tuyết Mạn nổi đóa, mắt thoáng nhìn, níu lấy Trần Lâm Nhi, bất mãn trách mắng: “Lâm nhi, tối hôm qua muội không có hầu hạ tốt nam nhân của muội à? Sao ta lại nhìn ra hắn là lão ông lão rồi?” Toàn bộ đỏ mặt, Trần Lâm Nhi thẹn thùng trốn sau lưng Vô Giới, Xuân Đường Thu Nguyệt chỉ sợ Lăng Tuyết Mạn sẽ gây họa đến cho họ, có thể tránh liền tránh, âm thầm may mắn tướng công mình hôm nay đi làm việc rồi. Vô Giới ho không ngớt, “Khụ khụ… Chủ tử, ngài… ngài sao có thể… có thể nói ra những lời như vậy đây? Mặt mũi của nô tài…” “Khụ khụ, ta nói cái gì? Ta là quan tâm ngươi nha, nếu nha đầu Lâm nhi không tận tâm, ta sẽ cho ngươi hai tiểu thiếp, hầu hạ tốt ngươi, nếu không, phu quân ta thiếu mất một nhân tài rồi!” Lăng Tuyết Mạn cũng lúng túng, nhưng lời nói ra không thể thu trở lại, chỉ có nhắm mắt bày ra hình dáng chủ tử, nhưng, vẫn là nghiêng nghiêng mặt, cẩn thận tránh ánh mắt muốn giết người của Vô Giới. “Lăng tỷ tỷ!” Trần Lâm Nhi gấp gáp, thò đầu ra, trên má đỏ ửng, níu lấy ống tay áo Vô Giới, nhìn Vô Giới một cái, muốn nói, lại không tiện, cúi đầu không được tự nhiên. Vô Giới cắn một lát răng, đường cong trên mặt nguội lạnh đột nhiên nhu hòa, nhìn Lăng Tuyết Mạn, cười, “Chủ tử, nô tài nghe theo chủ tử an bài, chỉ cần chủ tử không sợ của muội muội của mình bị lạnh nhạt, nô tài không có ý kiến gì.” “Ách, ngươi dám!” Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, lập tức đen mặt nói: “Ngươi dám có tiểu thiếp, ta thiến ngươi!” “Khụ khụ khụ!” Nương nương này, tựa hồ mở miệng là đòi thiến nam nhân rồi! “Hừ! Hồi cung!” Lăng Tuyết Mạn không có tâm tình, muốn đi về, ai ngờ đi hai bước, lại thấy được một bóng người quen thuộc, vội kêu: “Mộng Kiều!” Lâm Mộng Kiều vốn là đang khom người muốn đỡ một bà lão ngã nhào đứng lên, nghe được có người kêu nàng, vội quay đầu nhìn lại, ai ngờ, đột nhiên một người lao ra, không hề báo trước liền đụng vào nàng! “Mộng Kiều!” Lăng Tuyết Mạn kinh hô một tiếng, vội nâng váy chạy đi. Nam nhân kia dưới tình thế cấp bách, vội vàng trước đỡ bà lão, mà làm Lâm Mộng Kiều bị ngã xuống đất, nơi cùi chỏ truyền đến đau đớn, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức trắng bệch. “Cô nương!” Nam nhân kia kinh hãi vội vươn tay muốn đỡ nàng, nhưng ngại nam nữ hữu biệt, đưa đến giữa không trung, lại lúng túng rụt trở về, lo lắng hỏi: “Cô nương như thế nào? Có thể đứng lên không?” “Mộng Kiều!” Lăng Tuyết Mạn chạy vội tới trước mặt, cùng đám người Xuân Đường đỡ Lâm Mộng Kiều dậy, không để ý tới nam nhân kia, vội vàng hỏi: “Mộng Kiều nàng té chỗ nào? Có đau không?” “Nương nương, ta… ta không sao.” Lâm Mộng Kiềugượng cười lắc đầu. Nhìn cánh tay nàng, Vô Giới cau mày nói: “Lâm cô nương có phải cùi chỏ bị thương không?” Lăng Tuyết Mạn vừa nghe, nâng cánh tay Lâm Mộng Kiều nhìn một chút, không khỏi tối mặt, vừa nghiêng đầu nhìn nam nhân vẫn đang lo lắng nhìn chằm chằm Lâm Mộng Kiều, “Ngươi chạy đi đầu thai à? Không thấy có ai không?” Nghe vậy, nam nhân kia nhướng mày, nghiêng mặt, muốn há mồm, sau một khắc đổi sắc mặt, vội cúi đầu chắp tay nói: “Vi thần tham kiến nương nương! Không biết nương nương ở chỗ này, mới vừa rồi… Vi thần tội đáng chết vạn lần!” Vô Giới nhìn tới, ngẩn ra, “Hoắc đại nhân!” “Ừ? Người nào?” Lăng Tuyết Mạn mờ mịt hỏi. Nam nhân đáp: “Thưa nương nương, vi thần là Xu Mật Viện Ngự Sử Trung Thừa Hoắc Đình Nhiên.” “Quan hàm này thật dài, ai biết ngươi làm gì!” Lăng Tuyết Mạn nhíu lông mày, “Hoắc đại nhân, cô nương ngươi đụng là em gái ruột của Phò mã trưởng công chúa, mau nhận lỗi!” “Dạ!” Hoắc Đình Nhiên vội nhìn về phía Lâm Mộng Kiều, một thiên nhan tuyệt sắc làm hắn mất hồn, trong lòng không khỏi nghĩ, Phò mã tuyệt sắc, em gái ruột quả thật cũng tuyệt sắc, thanh thủy phù dung như vậy… Trong bụng ‘lộp bộp’, thần sắc lập tức trở nên mất tự nhiên, hơi hốt hoảng cúi đầu, chắp tay nói: “Đụng phải Lâm cô nương, xin bồi tội với Lâm cô nương!” “Không sao, Hoắc đại nhân không cần để ý.” Lâm Mộng Kiều nhẹ nói. “Hoắc Đình Nhiên, ngươi vội vội vàng vàng là muốn làm gì?” Lăng Tuyết Mạn hỏi. “Thưa nương nương, con gái vi thần trộm xuất một mình phủ, nghe người ta nói thấy nó ở phố đèn lồng, vi thần lo lắng cho con gái, cho nên…” Hoắc Đình Nhiên vừa đáp, vừa không nhịn được nhìn về đối diện, trong mắt thật là nóng nảy. Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc trợn to hai mắt, “Con gái ngươi bao lớn?” Nhìn tuổi Hoắc Đình Nhiên cũng chẳng qua ba mươi tuổi đi, tướng mạo nho nhã, diện mạo đoan chính, chỉ tiếc đã thành thân có con gái rồi! “Thưa nương nương, tiểu nữ năm nay mười một tuổi rồi, mẫu thân nó mấy năm trước qua đời, vi thần bận việc, quản giáo không nghiêm, cho nên, vi thần… Xin nương nương chấp thuận cho vi thần cáo lui, tìm tiểu nữ trở về.” Hoắc Đình Nhiên vội vã nói, mắt thỉnh thoảng nhìn phố đèn lồng đối diện. “A, được, ngươi đi đi!” Lăng Tuyết Mạn gật đầu một cái, lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói tiếp: “Hôm nào mang con gái ngươi đến cho Bổn cung nhìn một chút, ha ha, trộm đi? Tiểu nha đầu thú vị!” “Dạ, vi thần tuân lệnh! Vi thần cáo lui!” Hoắc Đình Nhiên nữa vừa chắp tay, vội vàng xoay người rời đi. Trong lúc rãnh rỗi, Lăng Tuyết Mạn quyết định đưa Lâm Mộng Kiều trở về phủ trưởng công chúa, thuận tiện tán gẫu cùng Mạc Nhã Phi, nghiên cứu biện pháp duy trì hôn nhân, làm cho nam nhân một lòng thủy chung với mình. Nhưng, còn chưa có kịp bàn luận, Lâm Mộng Thanh đã trở lại rồi, vừa thấy, dĩ nhiên là cả kinh, lựa chọn không nhìn vị hoàng hậu này, chỉ quan tâm em gái, “Mộng Kiều, muội sao vậy?” “Không có sao đại ca, không cẩn thận ngã ở trên đường rồi.” Lâm Mộng Kiều lắc đầu cười cười, “Qua hai ngày là tốt, đại ca không cần phải lo lắng.” “Khụ khụ, Lâm Mộng Thanh, ngươi cũng không thèm nhìn ân nhân ta đây đã em muội muội người trở về!” Lăng Tuyết Mạn bất mãn không nhịn được nhắc nhở hắn. Nghe vậy, Lâm Mộng Thanh mới xem như là phát hiện trong phòng có thêm người, quay đầu lại, nhìn Lăng Tuyết vài lần, níu lông mày nói: “Nhìn đây, còn là nhìn vài lần, hoàng hậu nương nương, sao hôm nay tẩu lại phố rồi hả ? Lại bỏ Hoàng thượng một mình trong cung rồi hả ?” “Nói cái gì đó? Hắn ban ngày bânh ở Thượng thư phòng, ta nhàm chán muốn chết, ta đi ra ngoài đi dạo, chính là muốn làm một hiền hậu, nếu không, ta kề cận hắn, hắn không làm được việc triều chính, bách tính mới mắng ta đấy!” Lăng Tuyết nói năng hùng hồn. “Phốc ——” Mấy người không nhịn được cũng phun cười, Mạc Nhã Phi cười không ngừng, “Hoàng tẩu rất xứng chức hiền hậu, ha ha!” Lâm Mộng Thanh cười một lát, đột nhiên nhớ lại, vội phân phó nha hoàn: “Đỡ tiểu thư trở về phòng rửa mặt, kiểm tra vết thương, rồi ra bẩm báo.” “Dạ, phò mã!” Nha hoàn đỡ Lâm Mộng Kiều rời đi, Lăng Tuyết Mạn nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Mộng Kiều, chậc lưỡi: “Nàng chưa quen cuộc sống ở kinh thành, lại xinh đẹp như vậy, ra cửa sao không mang theo nha hoàn cùng thị vệ? Ngộ nhỡ bị sắc lang để mắt sẽ không tốt!” “Ngày hôm nay Mộng Kiều nói muốn ra ngoài dạo, muội muốn sai người đi theo nàng, nhưng nàng không chịu, nói là muốn một mình đi giải sầu, chỉ đi gần phủ công chúamuội ta lại không tiện miễn cưỡng nàng, liền để tùy rồi.” Mạc Nhã Phi nói. “Về sau cũng không thể để tùy tiện, xảy ra chuyện thì biết làm sao!” Lâm Mộng Thanh nói, ngừng một chút, nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, “Nàng ngã ở phố sao?” “Ách… Là Hoắc đại nhân gì đó đụng vào nàng…” Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, mới một hồi nàng đã quên chức quan của hắn rồi, liền nghiêng đầu hỏi: “Vô Giới, người nọ làm tới chức quan gì?” “Thưa nương nương, là Xu Mật Viện Ngự sử Trung Thừa Hoắc Đình Nhiên Hoắc đại nhân!” Vô Giới chắp tay nói. Lâm Mộng Thanh nhíu lông mày, “Hoắc đại nhân?” “Đúng vậy.” Lăng Tuyết Mạn gật đầu một cái, nói: “Ừ… Mộng thanh, ta đột nhiên nghĩ đến, tuổi Mộng Kiều cũng không nhỏ, ngươi có nghĩ… tìm cho nàng một trượng phu hay không?” Nghe vậy, Lâm Mộng Thanh nhíu lông mày, trầm mặc một hồi mới nói: “Mộng Kiều quả thật tuổi không nhỏ, nếu kéo dài mấy năm nữa, thì càng khó hôn phối! Cho dù là hiện tại, cũng khó a! Quan viên kết hôn đều với nữ tử xuất thân trong sạch hơn nữa tuổi có thể xứng với Mộng Kiều, căn bản đều là thê thiếp thành đàn, dân chúng thương nhân bình thường, ta lại không hiểu rõ, chỉ sợ không đủ thật lòng với Mộng Kiều, lầm cả đời nàng, hơn nữa… Ngộ nhỡ ngày sau nam nhân kia biết quá khứ của Mộng Kiều, coi thường nàng…” Những lời này, làm mấy người cũng trầm mặc, quả thật như thế, chuyện của Mộng Kiều tồn tại rất nhiều vấn đề… Chán nản trở về cung, trong lòng Lăng Tuyết Mạn rất buồn bã, cô gái đáng thương như vậy, sống ở thanh lâu mười lăm năm vẫn giữ thân hoàn bích, rất không dễ dàng a! Nếu chỉ bởi vì nàng ở thanh lâu, liền không ai thèm lấy, hoặc là không hạnh phúc, vậy thật quá công bằng rồi! Buổi tối ngủ, nằm ở trong ngực Mạc Kỳ Hàn, Lăng Tuyết Mạn không nhịn được đem chuyện ban ngày nói một lần, cuối cùng, rối rắm hỏi: “Tình nhân, chàng cảm thấy nên làm cái gì bây giờ?” “Nàng nha, cả ngày lẫn đêm quan tâm chuyện của người khác làm gì?” Mạc Kỳ Hàn trìu mến ấn mũi của nàng một cái, cười nói. “Ách, đó là muội muội của Mộng Thanh a, chàng không quan tâm sao?” Lăng Tuyết Mạn bất mãn hỏi ngược lại. Mạc Kỳ Hàn cau lông mày, “Trẫm cả ngày quan tâm quốc sự, quan tâm nàng cùng hoàng nhi cũng đủ bận rộn rồi, nào có rỗi rãnh quan tâm những chuyện kia? Lại nói, trẫm dám quan tâm sao? Nếu trẫm hơi có quan tâm một chút xíu, nàng không phải lại nghĩ bắt kẻ thông dâm sao?” “Ách… Làm sao chàng còn nhớ đây? Người ta không phải là bởi vì… bởi vì quá quan tâm chàng sao!” Lăng Tuyết Mạn cười, cong đôi môi đỏ mọng gắt giọng. “Ha ha, được, trẫm giúp nàng suy nghĩ một chút.” Mạc Kỳ Hàn ngưng thần suy tư, Lăng Tuyết Mạn lại thủ thỉ với hắn: “Con gái Hoắc đại nhân không biết bộ dáng như thế nào, ham chơi như vậy, thật giống ta, chỉ là mới mười một tuổi, bằng không ta cưới làm Vương phi cho Hiên nhi, ha ha, không biết Hiên nhi sẽ thích không?” “Con gái Hoắc Đình Nhiên?” Mạc Kỳ Hàn lắc đầu, “Xuất thân thấp hèn, không xứng với thân phận của Hiên nhi!” “A? Chàng còn coi trọng môn đăng hộ đối? Vậy năm năm trước ta gả cái cho người chết thì cha ta không phải cũng là Ngự sử sao? Sao chàng không chê xuất thân thấp ta vậy?” Lăng Tuyết Mạn lập tức tối mặt, trừng mắt nói. “Ha ha, nàng cũng nói, lúc ấy ta sắp chết, đương nhiên không thể hại khuê nữ nhà thần tử nhất phẩm trở lên, cho nên phụ hoàng liền chọn nàng!” Mạc Kỳ Hàn khẽ cười. Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn suýt muốn sặc, “Thì ra cho con các người âm hiểm thế này! Ác độc như vậy! Khi dễ người như vậy!” “Ha ha ha! Trẫm cùng nàng gọi là duyên phận a! Nàng nói đúng không?” Mạc Kỳ Hàn vui vẻ cười lớn, lật người đặt lên Lăng Tuyết Mạn, dán lên môi của nàng, nói: “Hiên nhi còn nhỏ, chuyện cưới chính phi không vội, trước ban cho nó hai trắc phi, rồi từ từ chọn người chọn thích hợp, về phần Mộng Kiều, trẫm nghĩ, Hoắc Đình Nhiên nhân phẩm chính trực, vợ mất mấy năm vẫn chưa lập gia đình, cho hắn tái giá với Mộng Kiều không tồi, có thể suy tính một chút.” Lăng Tuyết Mạn được Mạc Kỳ Hàn đề nghị, kích động, ngày thứ hai liền không kịp chờ đợi đi đến phủ trưởng công chúa, muốn thương lượng cùng Mạc Nhã Phi, Lâm Mộng Thanh một chút, kết quả, có người đến sớm hơn nàng một bước rồi! “Vi thần tham kiến hoàng hậu nương nương! Nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!” Lăng Tuyết Mạn đi lòng vòng quanh Hoắc Đình Nhiên đang quỳ xuống đất thỉnh an, không nói gì, nhìn chằm chằm nghiên cứu hắn như con chuột bạch trong phòng thí nghiệm. Ánh mắt chăm chú này… Lâm Mộng Thanh cùng Mạc Nhã Phi nhíu lông mày, Hoắc Đình Nhiên càng không dám ngẩng đầu lên, âm thầm kiểm điểm xem mình lại phạm lỗi gì, mà chọc giận bà cô này đây. “Hoàng tẩu, tẩu xem cái gì?” Mạc Nhã Phi cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi. “Ừ?” Lăng Tuyết Mạn bị một tiếng này làm hoàn hồn, bĩu môi, lúc này mới nói: “Hoắc đại nhân, miễn lễ!” “Tạ nương nương!” Hoắc Đình Nhiên đứng lên, liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, đột nhiên nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, vội chắp tay nói: “Nương nương, ngày mai vi thần liền dẫn tiểu nữ thỉnh an nương nương, hôm nay vội tới phủ trưởng công chúa bồi tội, vì vậy…” “A? Ngươi là tới xin tội?” Lăng Tuyết Mạn hứng thú cong khóe môi, nhìn mọi nơi, nhưng không thấy Lâm Mộng Kiều, liền cười xấu xa nói: “Ngươi đụng vào Lâm tiểu thư, nên xin tội cho Lâm tiểu thư mới đúng, chứ xin tội với công chúa và Phò mã làm gì? Sợ bọn họ tìm ngươi gây phiền toái à?” “Cái này… Vi thần…” Hoắc Đình Nhiên có chút 囧, nhất thời không biết nên trả lời thế nào,.Lăng Tuyết Mạn ngồi xuống, nói với Hoắc Đình Nhiên: “Hoắc đại nhân, mời ngồi!” “Tạ nương nương! Vi thần không dám, vi thần đứng là tốt rồi!” Hoắc Đình Nhiên sợ hãi ở trong lòng, hoàng hậu nương nương đột nhiên như vậy… Làm cho lòng người ta thấp thỏm a! “Gì? Bổn cung mời Hoắc đại nhân ngồi xuống, Hoắc đại nhân lại không nể mặt sao?” Lăng Tuyết Mạn chớp mắt đẹp, nụ cười dần dần thu lại, hỏi. “Vi thần không dám! Vi thần sợ hãi, tạ nương nương ban ngồi!” Hoắc Đình Nhiên cả kinh, vội chắp tay ngồi xuống. Lăng Tuyết Mạn bưng ly trà, khẽ nhấp một hớp, mới từ từ nói: “Tối hôm qua Hoàng thượng nói Hoắc đại nhân…” Lăng Tuyết Mạn cố ý ngừng lại, Hoắc Đình Nhiên nghe được hai chữ ‘Hoàng thượng’, tự nhiên tinh thần tập trung cao độ, nhưng, đợi nửa ngày lại không nghe được lời tiếp theo, không nhịn được mở miệng nói: “Xin hỏi nương nương, Hoàng thượng nói vi thần như thế nào?” “Khụ khụ, Bổn cung hôm qua hồi cung, lúc tán gẫu với Hoàng thượng có nói đến chuyện Hoắc đại nhân làm ngã Lâm tiểu thư, Hoàng thượng vừa nghe, mặt rồng không vui a! Hoàng thượng đã nói, Hoắc Đình Nhiên này nhân phẩm chính trực, làm quan ngay thẳng, nhưng sau khi vợ mất chưa tái giá, khiến cho con gái không có mẹ như đứa trẻ hoang dã, nếu không, cũng sẽ không đụng Lâm tiểu thư rồi!” Lăng Tuyết Mạn hắng giọng một cái, nghiêm trang nói. Nghe vậy, Lâm Mộng Thanh há to miệng, cùng Mạc Nhã Phi liếc mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu hiểu rõ. Trên mặt Hoắc Đình Nhiên khóc không ra nước mắt, muốn nói lại thôi, cuối cùng, biểu tình rất là rối rắm trả lời: “Phu nhân của vi thần bạo bệnh qua đời, theo như lễ, vi thần giữ đạo hiếu ba năm, cho nên, mới vẫn chưa cưới.” “A? Thì ra Hoắc đại nhân là nam nhân trọng tình nghĩa! Như vậy phu nhân của ngươi qua đời mấy năm? Ngươi có thiếp thất chưa?” Lăng Tuyết Mạn nhất thời mừng thầm, lại không dám biểu lộ quá nhiều, liền cố làm bình thản mà hỏi. “Thưa nương nương, phu nhân của vi thần qua đời hơn bốn năm, tạm thời chưa có thiếp thất.” Hoắc Đình Nhiên đáp. Lăng Tuyết Mạn nghi ngờ hỏi: “A? Sao ngươi không cưới thiếp thất? Hiếu kỳ đã qua mà?” “Hồi nương nương, bởi vì tiểu nữ Băng Nghi, vi thần cũng chỉ có một đứa con gái này, luôn luôn yêu thương nó, vi thần bận rộn cả ngày, lo lắng cưới thiếp thất vào cửa, hoặc là cưới thêm phu nhân không tốt với băng nghi, cho nên… Cho nên liền nghĩ chờ thêm mấy năm, chờ Băng Nghi xuất giá, giờ mới biết những việc này khiến Hoàng thượng không vui, cầu xin nương nương thay mặt vi thần giải thích cùng Hoàng thượng.” Hoắc Đình Nhiên nói đến phía sau, vẻ mặt hết sức khó xử cùng áy náy. Lăng Tuyết Mạn liên tục gật đầu, nhìn về phía Lâm Mộng Thanh, Lâm Mộng Thanh khẽ mỉm cười, nhẹ gật đầu, Mạc Nhã Phi cũng lộ ý cười. Đột nhiên, có tiếng đàn loáng thoáng truyền đến, mấy người đều ngó về nơi phát ra âm thanh, Lâm Mộng Thanh liền cười nói: “Là Mộng Kiều đang gảy đàn, khuỷu tay bị thương, ta để cho nàng ở trong phòng nghỉ ngơi, không ngờ nha đầu này lại gảy đàn.” Dứt lời, ngừng một lát, cười hỏi: “Hoắc đại nhân có hiểu âm luật không?” “Hiểu sơ.” Hoắc Đình Nhiên chắp tay đáp, ngưng thần nghe một lát, không khỏi thở dài: “Lâm tiểu thư đàn rất hay!” Lăng Tuyết Mạn lại đột nhiên tức giận, “Hoắc đại nhân, nhìn ngươi làm chuyện tốt gì kìa, làm khuỷu tay Mộng Kiều bị thương rồi! Người ta là cô nương yếu đuối, khẳng định đau chết, như vậy, người ta cũng không oán ngươi một câu, ngươi còn không vội vàng đi bồi tội cho Mộng Kiều?” Hoắc Đình Nhiên ngẩn ra trong chốc lát, trên mặt khẽ ửng đỏ, thả xuống mắt, cực kỳ lúng túng nói: “Nương nương, Lâm tiểu thư ở khuê phòng, vi thần là nam nhân, không… Không tiện…” “Cái gì không tiện? Có nha hoàn ở đây, mau đi đi!” Lăng Tuyết Mạn càng tức giận, phiền não khoát tay đuổi người. Hoắc Đình Nhiên rất là luống cuống, nhìn về phía Lâm Mộng Thanh, Lâm Mộng Thanh ‘khụ khụ’ hai tiếng nói: “Nghe theo ý chỉ của hoàng hậu nương nương đi!” “Dạ!” Hoắc Đình Nhiên nặng nề gật đầu, rất có loại cảm giác như rơi vào trong sương mù, vì vậy, một nha hoàn dẫn hắn đi tới hậu đường. Lăng Tuyết Mạn đắc ý giương đôi mày thanh tú lên, “Các ngươi cảm thấy như thế nào? Hoàng thượng cũng nói hắn không tệ, các ngươi nghĩ sao?” “Ừ, với tình huống của Mộng Kiều, có thể gả cho Hoắc Đình Nhiên phải không tệ, không có thiếp thất, không có con trai, tuổi cũng không lớn, mọi mặt rất hợp thích, chỉ là… vướng mắc đó làm sao bây giờ?” Lâm Mộng Thanh hài lòng gật đầu, nghĩ đến xuất thân, lại rối rắm. Lăng Tuyết Mạn tràn đầy tự tin nói: “Không có chuyện gì, trước tạo cơ hội cho bọn họ chung đụng, chờ bọn họ thích nhau, hì hì, chuyện khó như vậy, đương nhiên là giao cho Hoàng thượng giải quyết, hắn nói một câu, Hoắc Đình Nhiên kia còn dám coi thường Mộng Kiều sao? Còn nữa, để Hoàng thượng ban hôn cho bọn họ, người nào lại dám nói xấu Mông kiều đây? Tốt nhất là Hoắc Đình Nhiên không ngại, vậy thì càng tuyệt hơn!” “Ha ha, hoàng tẩu thật lợi hại!” Mạc Nhã Phi cười lên, nhìn Lâm Mộng Thanh, nói, “Chàng nên cảm tạ hoàng tẩu, nhờ tẩu nói với hoàng huynh, hoàng huynh mới ra tay giúp đỡ đấy!” Hai tháng sau, Tứ Vương phủ. Bên hồ Nguyệt Lượng, mấy bóng dáng đang đạp ván trượt trên băng, tiếng cười, tiếng la, liên tiếp không ngừng, không khí náo nhiệt dị thường. “Mẫu hậu, ngài chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã xuống!” “Hiên nhi, ta rất tốt, con coi chừng nha đầu Băng Nghi là được, chớ để tiểu cô nương kia té!” “Mẫu hậu…” “A!” “Mẫu hậu!” Mạc Ly Hiên kêu một tiếng, vội vàng phóng người lên, đuổi ở Lăng Tuyết Mạn đang ngửa mặt dắp té, tiếp nhận nàng, cũng nắm cả hông của nàng bay khỏi mặt băng, vững vàng đáp xuống. Vừa chạm đất, Mạc Ly Hiên liền rống, “Mẫu hậu, bảo ngài chậm một chút, sao ngài không nghe lời?” “Ta… Ta… ta đã chậm a, không biết làm sao liền… trượt chân, sau đó…” Lăng Tuyết Mạn ấp úng giải thích, rất là chột dạ cúi thấp đầu. Mạc Ly Hiên tức giận trợn mắt, môi mấp máy không có tiếp tục trách cứ, mà ngồi xổm xuống, bóp trên chân của Lăng Tuyết Mạn, hỏi: “Nơi này đau không? Có trặc chân hay không?” “Không có sao, không đau.” Lăng Tuyết Mạn lắc đầu một cái, mắt đột nhiên liếc về phía Hoắc Băng Nghi ngã ngồi ở trên băng, cười một tiếng, kéo Mạc Ly Hiên một cái, đẩy hắn, “Nha đầu Băng Nghi té ngã, con mau đi đỡ nàng đi.” Mạc Ly Hiên nhíu lông mày, thầm nói: “Thật không biết mẫu hậu mang theo nha đầu như vậy làm cái gì!” “Ai nha, nói cái gì đó! Mau đi!” Lăng Tuyết Mạn cũng trợn mắt, càng thêm dùng sức đẩy Mạc Ly Hiên về phía trước. Trên băng, Hoắc Băng Nghi nhìn lên người đứng trước mặt vươn tay ra, quật cường nghiêng nghiêng mặt, sau đó tự mình bò dậy, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Ca nếu không thích ta… ta cũng vậy sẽ không thích ca!” “Ừ? Tiểu nha đầu, ai thích ngươi hả ? Không có thì mau đi về nhà!” Mạc Ly Hiên nghiêm mặt, nhíu mày, đi tới trước mặt Lăng Tuyết Mạn, chăm chú nhìn trong chốc lát, mới giảm thấp giọng nói: “Mẫu hậu, có phải ngài có ý xấu hay không?” “Ách, không có, không có a, mẫu hậu có ý gì chứ!” Lăng Tuyết Mạn chột dạ không dám nhìn Mạc Ly Hiên. Mạc Ly Hiên liếc nàng một cái, không vui nói: “Con còn không nhìn ra sao? Chớ gấp, phụ hoàng hai mươi bốn tuổi mới cưới, con mới mười lăm, nha đầu Hoắc gia kia tuổi còn nhỏ, ngài có phải quá kích động hay không?” “Ách, con… con không thích Băng Nghi à? Con không phải nói thích cô nương hoạt bát một chút sao? Mẫu hậu thật vất vả mới chọn được một cô gái phù hợp với điều kiện của con, sao con lại không thích?” Lăng Tuyết Mạn nhăn mày lại, nhìn về phía Hoắc Băng Nghi vẫn đứng ở trên băng, nói: “Mẫu hậu cũng không nghĩ để cho con lập gia đình sớm như vậy. Băng Nghi còn chưa có cập kê, tối thiểu còn phải 4~5 năm, mẫu hậu là muốn cho con cùng nàng chung đụng mấy năm bồi dưỡng tình cảm a!” Mạc Ly Hiên mím môi không nói, phức tạp nhìn Lăng Tuyết Mạn, trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ thở ra một câu, “Sau này hãy nói đi!” “Nha.” Lăng Tuyết Mạn buồn buồn gật đầu, ngoắc tay với Hoắc Băng Nghi, nói: “Nha đầu, tới đây!” Hoắc Băng Nghi từ từ đi tới, liếc mắt nhăn mặt nhìn Mạc Ly Hiên, giòn giã lên tiếng: “Nương nương, Băng Nghi ở đây!” “Làm gì lại nhăn mặt? Gọi Ly Hiên ca ca!” Lăng Tuyết Mạn cười nói. “Ly Hiên ca ca!” Hoắc Băng Nghi kêu một tiếng, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Mạc Ly Hiên, sợ hãi nói: “Ta biết rõ, ca là trưởng thân Vương, địa vị rất cao, cha ta nói, ta không xứng với ca, nhưng là, ta… Ta muốn với ở chung với ca, bộ dạng ngài trượt băng rất oai, tướng mạo cũng rất đẹp mắt, mặc dù mặt vẫn cau có, mặc dù ca nói không thích ta, nhưng mà ta lại không có các huynh đệ tỷ muội khác, nương nương dẫn ta tới nơi này chơi, ta thấy được ca, liền muốn chơi với ca rồi, ừ, ta sẽ không nói nữa, vì ta hay nói lộn xộn lung tung…” Quả nhiên là lộn xộn lung tung! Mạc Ly Hiên không nhịn được nói thầm một câu, liếc xéo Hoắc Băng Nghi, nhớ tới bộ dạng nàng trượt băng mới vừa rồi, thật có điểm giống mẫu hậu, là một nha đầu điên, khóe miệng không khỏi hơi cong, cười một tiếng, “Được rồi, không có huynh đệ tỷ muội chơi với ngươi, về sau lúc rãnh rỗi, bảo cha ngươi phái người tiễn đưa cho ngươi tới Tứ Vương phủ chơi đi, chỉ là, ta không có nhiều thời gian hồ đồ cùng ngươi.” Dù sao, sớm muộn cũng phải lập gia đình, nếu tránh không khỏi, cưới ai đều không giống nhau sao? Nếu Vương phi… có bóng dáng của nàng… Theo bản năng dời ánh mắt, nhìn bộ mặt mừng rỡ của Lăng Tuyết Mạn, khóe môi dần dần tràn ra nụ cười… Hoắc Băng Nghi vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động, vừa nhảy vừa nói: “Thật tốt quá! Ly Hiên ca ca, Băng Nghi rất yêu mến ca!” “Ha ha, tiểu nha đầu này!” Lăng Tuyết Mạn bật cười, đắc ý nói với Mạc Ly Hiên: “Như thế nào à? mẫu hậu liền phí tâm chọn được nha đầu này, thêm vài năm nữa là trở nên là xinh đẹp rồi!” Bên môi Mạc Ly Hiên vẫn mang theo tươi cười, trong lòng lại khổ sở không ngừng… “Mạn Mạn!” Cách hai trượng, một bóng dáng cao to lặng lẽ tới, đi giữa thời tiết mùa đông, phong thái uy nghi chói lọi. Lăng Tuyết Mạn quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức phấn khởi, chạy vội tới, nhào vào lồng ngực ấm của người tới áp, kích động nói: “Phu quân, sao chàng cũng xuất cung vậy ? Là tới tìm ta sao?” “Ha ha, đúng vậy, hôm nay hiếm khi ở không, liền ra ngoài gặp nàng, như thế nào, hôm nay chơi cái gì? Vui không?” Mạc Kỳ Hàn đưa tay vuốt sợi tóc trên trán Lăng Tuyết Mạn, khẽ cười nói. “Chơi trượt băng!” Lăng Tuyết Mạn nghiêng đầu, chỉ mặt hồ kết băng, “Chàng xem, Hiên nhi lấy cái ván đó trượt, như vậy lòng bàn chân không lạnh, còn có thể ngồi ở phía trên trượt.” Mạc Ly Hiên nháy mắt với Hoắc Băng Nghi, hai người đi tới, quỳ xuống đất hành lễ, “Nhi thần tham kiến phụ hoàng!” “Thần nữ Hoắc Băng Nghi tham kiến Hoàng thượng!” “Bình thân!” “Tạ Hoàng thượng!” Hai người đứng lên, Mạc Ly Hiên chắp tay mỉm cười nói: “Phụ hoàng, nhi thần không biết ngài tới, không có tiếp đón từ xa!” “Ha ha, là trẫm không cho Tư Khuynh thông báo cho con, trẫm muốn ẫu hậu con kinh hỉ, cho nên lặng lẽ đến!” Mạc Kỳ Hàn mỉm cười nói xong, nhìn về phía nha đầu to gan nhìn thẳng hắn, “Mạn Mạn, đây chính là con gái Hoắc Đình Nhiên mà nàng xem trúng sao?” “Đúng vậy, chàng xem như thế nào?” Lăng Tuyết Mạn ôm cánh tay Mạc Kỳ Hàn, cười hỏi. Mạc Kỳ Hàn suy tư mấy giây, nói rất khẳng định: “Ừ, nha đầu này cũng giống nàng, là một nha đầu to gan!” “À? Cái gì? Ta thế nào? Tại sao lại to gan?” Lăng Tuyết Mạn vừa nghe liền buồn bực, lắc tay Mạc Kỳ Hàn, nhất định hỏi cho ra lẽ. “Ha ha ha…” Mạc Kỳ Hàn vui vẻ cười lớn, rũ mắt nói: “Ngày đầu tiên nàng gả cho trẫm, hôm tân hôn đó, không phải cũng là xốc khăn cưới ngẩng đầu nhìn chằm chằm phụ hoàng sao?”