“Nàng muốn đi nơi nào, ta dẫn nàng đi nơi đó. Cách kinh thành hai mươi dặm, có một ngọn núi tên Vô Danh, ở phía dưới sơn cốc, có một chỗ u tuyền, nơi đó rất đẹp, chim hót hoa thơm, yên tĩnh, nước trong suốt đầy mùi hoa, bốn mùa đều ấm áp như xuân, Mạn Mạn, nàng muốn đi xem không?” Trong đầu bỗng dưng nhớ tới, buổi chiều ngày đó, Mạc Kỳ Minh đến Hoán Y Cục nói với nàng… “Tình nhân, hắn muốn mang ta đến một nơi tên là Núi Vô Danh, cách kinh thành hai mươi dặm.” Lăng Tuyết Mạn ngước mắt, kiên định nói. Mạc Kỳ Hàn chấn động, đầu óc nhanh suy nghĩ, có vẻ như… Đúng rồi! Tang Phượng cũng nói, hàng năm tháng ba, Mạc Kỳ Minh đều đến núi Vô Danh cách kinh thành hai mươi dặm, ngồi cả một ngày bên suối nước! “Mạn Mạn, nàng ngoan ngoãn ở nơi này, một bước cũng không được rời sư nương, biết không?” Mạc Kỳ Hàn hạ quyết tâm, trịnh trọng dặn dò. Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn lập tức lắc đầu, “Không được! Tình nhân chàng muốn một mình đi cứu phụ hoàng mẫu hậu sao? Mạc Kỳ Minh không phải nói chàng mang ta theo sao? Nếu hắn không thấy ta, hắn… Hắn có giết phụ hoàng mẫu hậu hay không, có giết chàng hay không?” “Mạn Mạn, trẫm không thể dẫn nàng đi, nàng bây giờ có thai, nhiệm vụ của nàng là bình an sinh hạ hoàng nhi cho trẫm, trẫm không có việc gì, trẫm cũng sẽ không giao nàng cho Mạc Kỳ Minh!” Trong mắt Mạc Kỳ Hàn phiếm hồng, hai tay duỗi ra, ôm Lăng Tuyết Mạn thật sâu vào trong lòng, ngón tay lạnh lẽo xoa tóc của nàng, giọng điệu trầm trọng và ẩn nhẫn, “Mạn Mạn, nhất định phải chăm sóc tốt bản thân! Trẫm đáp ứng nàng, sẽ trở lại, chờ trẫm!” “Không! Không được, tình nhân không được bỏ lại ta! Sát thủ của Mạc Kỳ Minh rất là lợi hại, đêm đó ta tận mắt thấy rồi, hắn không thấy ta, sẽ không tha phụ hoàng mẫu hậu! Ta không cho chàng đi mạo hiểm, không được!” Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, nhất thời lệ như suối trào, gắt gao ôm lấy tay Mạc Kỳ Hàn, không ngừng lắc đầu, trong mắt tràn đầy kinh sợ. Mạc Kỳ Hàn hít sâu vài cái, đẩy Lăng Tuyết Mạn ra, nhìn về phía Hoa Mai bà bà, “Sư nương, Mạn Mạn giao cho ngài! Nếu như trẫm không thể… không thể… Thay trẫm, chăm sóc nàng cùng đứa nhỏ!” “Hàn tiểu tử!” Hoa Mai bà bà kinh hô một tiếng, Mạc Kỳ Hàn cũng đã chuyển người, bước nhanh đi đến cửa cung. “Tình nhân – “ Lăng Tuyết Mạn thê lương hô, đuổi theo, nhưng, Mạc Kỳ Hàn đã nhanh chóng biến mất! “Tình nhân! Tình nhân chàng trở về! Không được bỏ lại ta! Không được – “ Ngã ngồi ở cửa, Lăng Tuyết Mạn nhìn ra ngoài cung Đế Hoa, tiếng la tê tâm liệt phế, đau triệt nội tâm… Bên ngoài cổng Tuyên Hoa, Mạc Kỳ Hàn nhảy lên ngựa, mang theo Vô Cực, Vô Ngân, Vô Giới cùng toàn bộ ám vệ, phóng ngựa thẳng đến ngoài thành… Khóc mệt, rốt cuộc khóc không nổi, Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hoa Mai bà bà cùng Xuân Đường Thu Nguyệt, bi thương van xin: “Các ngươi mang ta đi Núi Vô Danh được không? Ta biết, nếu ta không đi, Mạc Kỳ Minh sẽ không dừng tay, hắn nói nơi đó là nơi hắn muốn mang ta đến, mục đích của hắn khẳng định là nhắm vào ta, phụ hoàng mẫu hậu không thể chết được, tình nhân càng không thể chết, hắn là vua của một nước, tại sao có thể chết? Tại sao có thể!” “Bà bà, van cầu bà, chỉ cần tình nhân giả vờ giao con cho Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Minh chắc chắn sẽ không thương tổn của ta, cứu phụ hoàng mẫu hậu quan trọng hơn, ta sẽ nghĩ biện pháp trốn khỏi Mạc Kỳ Minh! Xuân Đường Thu Nguyệt, chẳng lẽ các ngươi muốn nhìn Hoàng thượng chết sao? Van cầu các ngươi, mang ta đi đi, ta không thể ở lại chỗ này chờ chàng, ta muốn cùng chàng cùng sinh cùng tử, nếu như chàng không về, ta còn sống làm cái gì?” “Nương nương, Hoàng thượng có chỉ, lệnh chúng nô tì chăm sóc nương nương! Hoàng thượng không cho ngài đi!” Xuân Đường nghẹn ngào, quỳ xuống bên cạnh Lăng Tuyết Mạn, “Nương nương, nô tì đỡ ngài đứng lên!” “Nha đầu Mạn Mạn, chuyện này sư nương không thể làm chủ a!” Hoa Mai bà bà mâu thuẫn lại khó xử, u sầu cả khuôn mặt. Lăng Tuyết Mạn đẩy Xuân Đường ra, nước mắt dừng không được, hét lớn: “Ta muốn đi! Các ngươi không mang ta đi, thì tự ta đi! Nếu Hoàng thượng, Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu có chuyện không hay xảy ra, nếu bọn họ đều không về được, ta chờ tại chỗ này còn có ý nghĩa gì! Cho dù là chết, ta cũng muốn ở bên cạnh họ!” “Nương nương!” Xuân Đường Thu Nguyệt cuống quít đuổi theo, Hoa Mai bà bà cũng nhanh chóng chạy ra ngoài, “Nha đầu Mạn Mạn, trở về!” Lăng Tuyết Mạn đột nhiên dừng lại, xoay người, quỳ xuống trước mặt ba người bọn họ, mắt rưng rưng, cũng là kiên định, “Cầu các người, mang ta đi Núi Vô Danh!” “Nương nương, ngài không thể quỳ! Nương nương!” Thu Nguyệt mềm nhũn thân mình, quỳ xuống, cũng khóc lên. Lăng Tuyết Mạn trừng mắt, ánh mắt ác độc làm cho người ta sợ hãi, “Nếu các ngươi không đáp ứng, ta sẽ quỳ mãi, Hoàng thượng chưa bình an trở về, ta sẽ không ăn không uống!” “Nha đầu Mạn Mạn!” Hoa Mai bà bà đau lòng ngồi xổm xuống, bà chưa bao giờ thấy Hàn tiểu tử không có lòng tin như vậy, ngày thường bất luận hắn đối mặt với nguy cơ gì, đều tự tin nghiêm nghị, nhưng hôm nay lại để lại di ngôn cho bà, có thể thấy được tình thế nguy hiểm! “Được, nha đầu đứng lên, bà bà dẫn con đi, bà bà cũng đi giúp Hàn tiểu tử một tay, con là bà bà mang đi, bà bà sẽ phụ trách an toàn của con!” “Thật sự? Được, chúng ta đi nhanh!” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, vui mừng lập tức đứng lên, kéo tay Hoa Mai bà bà muốn đi, chân mới bước ra, lại đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nói: “Xuân Đường Thu Nguyệt, cho ta mượn một cây chủy thủ!” “Chủy thủ? Nương nương ngài muốn chủy thủ làm cái gì?” Xuân Đường thất kinh hỏi. Lăng Tuyết Mạn nói đơn giản hai chữ, “Phòng thân!” “Được!” Xuân Đường Thu Nguyệt nhìn nhau, cùng gật đầu, “Chúng nô tì cũng đi, nương nương chờ, dưới gối của Hoàng thượng có một cây chủy thủ vô cùng sắc bén.” Nói xong, hai nha đầu nhanh chóng chạy vào cung Đế Hoa, khi trở ra, trong tay cầm kiếm, đều mặc quần áo gọn nhẹ, Xuân Đường đem chủy thủ dâng cho Lăng Tuyết Mạn, dặn dò: “Nương nương cần phải cẩn thận, chớ tổn thương bản thân mình!” “Ừ, ta đã biết.” Lăng Tuyết Mạn gật đầu, đem chủy thủ giấu trong ống tay áo. Một chiếc xe ngựa từ cổng Tuyên Hoa chạy ra, Xuân Đường Thu Nguyệt đánh xe, Hoa Mai bà bà cùng Lăng Tuyết Mạn ngồi ở trong xe, bốn người tâm tình khẩn trương, chạy gấp đến núi Vô Danh ngoài thành … … Núi Vô Danh, ở hướng đông nam cổng thành, xa xa nhìn lại, ngọn núi cao cao xanh rì, khắp núi là cây cối, phía trên là bầu trời xanh bát ngát, vài đám mây mờ ảo cấu thành một bức tranh sơn thủy tao nhã. Dưới sườn núi, có một thác nước trong vắt chảy xuống róc rách, tạo nên hơi nước bao quanh.