Quả Phi Đợi Gả Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 4 : Bái Đường, Người Sống Chôn Cùng
Đội ngũ đón dâu bởi biến cố bất thình lình này mà lâm vào yên lặng, đình chỉ tất cả vang nháo, đám người đều bi thương cúi đầu, yên lặng lau nước mắt.
Kiệu hoa dừng trước cổng lớn Tứ Vương phủ, Lăng Tuyết Mạn bị người đõ ra khỏi kiệu trong yên, dẫn vào đại sảnh.
Bị khăn voan che, Lăng Tuyết Mạn cái gì cũng nhìn không tới, trong lòng buồn bực! Đáng chết xú nam nhân này, bản thân mình chết thì chết, sắp chết còn muốn hại nàng, thủ tiết cả đời cho hắn? Nằm mơ đi!
Trong đại sảnh, tơ lụa chưa dọn đi, chữ ‘hỷ’ đỏ thẫm vẫn treo cao như cũ, ở vị trí chủ vị có một vị nam nhân tuổi trên năm mươi, cùng một phu nhân đoan trang thanh lịch, vị phu nhân bi thương rơi lệ, nam nhân đau kịch liệt buông thỏng con ngươi, ánh mắt thất thần.
Phía dưới hoàng thân quốc thích cùng văn võ bá quan trang nghiêm đứng hai bên, người người biểu tình sâu nặng, nhìn không có một chút sắc thái vui sướng.
Lăng Tuyết Mạn bị đưa đến, một nam tử tuấn nhã chừng ba mươi tuổi bi thống tiều tụy, hai tay cầm linh vị đương kim Tứ Vương gia Mạc Kỳ Hàn, đứng ở bên cạnh Lăng Tuyết Mạn.
"Hoàng Thượng, giờ lành đến!" thái giám tổng quản Lý công công chừng hơn bốn mươi tuổi, xoay người nhỏ giọng nhắc nhở nam nhân ngồi ở chủ vị đang hoảng hốt tinh thần.
Hoàng đế Mạc Ngự Minh tan rã con ngươi, khàn khàn nói: "Bắt đầu đi!"
"Vâng!"
Vân vương, huynh đệ khác mẹ của đương kim Hoàng Thượng, tiến lên một bước, hướng Hoàng đế Mạc Ngự Minh cùng Hoàng hậu cúi lạy, sau đó xoay người hướng vào mọi người trong đại sảnh, hô lớn: "Giờ lành đã đến, bái đường thành hôn!"
Lăng Tuyết Mạn bất giác run lên, tim đập liên hồi! Nàng thật sự cùng quỷ kết hôn sao? Ah... Ah..., quỷ trượng phu?
Nhưng mà không đợi nàng nghĩ nhiều, Vân vương ngay sau đó liền hô: "Cúi đầu bái thiên địa - "
Nhị Vương gia Mạc Kỳ Diễn ôm linh vị đem linh vị hướng Thiên Địa bái, nhưng tân nương Lăng Tuyết Mạn còn đang đang thừ người!
Không khí nhất thời cứng đờ, Mạc Kỳ Diễn cảm thấy căng thẳng, vội vàng dùng cánh tay khều Lăng Tuyết Mạn một cái, cũng ho nhẹ một tiếng, Lăng Tuyết Mạn hoàn hồn, cắn môi, khẩn cấp bái, tim đập ‘thình thình’ không ngừng, nàng sao lại thất thần? Phía trên là Hoàng đế a!
Mạc Ngự Minh hơi nhíu mày, không còn lời nào để nói.
Vân vương liền tiếp tục hô: "Nhị bái cao đường - "
"Phu thê giao bái - "
Lễ xong, bởi vì che khăn hỷ, Lăng Tuyết Mạn nãy giờ bị đưa tới đưa lui đầu óc choáng váng, không khỏi nhẹ thở ra một hơi.
Mạc Kỳ Diễn giật mình, ôm linh vị lui trở lại bên người Hoàng đế Mạc Ngự Minh, quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, hai tay nâng linh vị quá đỉnh đầu, tiếng nói mang theo một chút nghẹn ngào, "Tứ Hoàng đệ, nhị ca chúc mừng đệ đại hôn!"
"Chúc mừng Tứ Vương gia đại hôn!"
Trong sảnh mọi người toàn bộ hành lễ, cùng hô lớn.
Lăng Tuyết Mạn chấn động, tâm tình phức tạp cực kỳ.
Mạc Ngự Minh mắt gắt gao nhắm lại, tuổi trung niên lại đưa tang con trai thứ hai, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, ông trời trừng phạt hắn sao? Thật lâu sau, con ngươi mở, nhẹ thở nói: "Tứ Vương phi túc trực bên linh cữu Tứ Vương gia ba ngày, sau cùng hạ táng!"
"Cái gì?"
Lăng Tuyết Mạn thốt ra, khiếp sợ mở to mắt, nhấc khăn voan lên, hoảng loạn nói: "Ngươi muốn ta, một cái người sống, chôn cùng sao?"
Lời ấy vừa nói ra, lập tức kinh ngạc mọi người trong sảnh!
Ai cũng không ngờ, tân nương tử lại dám chất vấn đương kim Hoàng Thượng!
Truyện khác cùng thể loại
192 chương
9 chương
10 chương
309 chương
433 chương
116 chương
22 chương