Sáng hôm sau, Nhật Anh và Thiên Vũ như thường lệ đến trường. Sau khi vào lớp, quét mắt một vòng quanh lớp không thấy Trúc Nhã và Hồng Ngọc, Nhật Anh nhẹ nhàng thở ra – có lẽ bọn họ sẽ không đi học nữa. Đang suy nghĩ thì tiếng thì thầm ở mấy bàn trên lọt vào tai Nhật Anh: - Này, tớ nghe nói Trúc Nhã là người thừa kế Tập đoàn Hoàn Vũ đó – nữ sinh A - Ừ! Tớ cũng có nghe qua! Chuyện này là thật sao? – Nữ sinh B - Chính xác 100%! Chính miệng Trúc Nhã nói ra mà. – Nam sinh C - Ôi trời! Thật không ngờ trường mình lại có nhân vật tầm cỡ như vậy! – nữ sinh D - May mà lúc trước mình không đắc tội với cậu ấy! – Nam sinh E ……….vân vân và mây mây Những lời này chẳng khác nào sét đánh ngang tai, Nhật Anh quay phắt người xuống: - Thiên Vũ, Thiên Vũ! Có chuyện rồi! - Chuyện j`! – Thiên Vũ khẽ cau mày - Thân phận của Trúc Nhã lộ rồi! Bây giờ có lẽ cả trường đều biết! - Cái j`? – Thiên Vũ kinh ngạc kêu lên – sao có thể? - Cậu cũng không biết tại sao à? Nghe nói là chính miệng Trúc Nhã nói ra đó! - Vớ vẩn! Cậu ấy giấu còn chưa xong sao lại…… - Thiên Vũ bĩu môi, đang định phủ nhận thì một tia sáng xoẹt lên trong đầu – …Chỉ có….hôm trước Addy có nhắc đến thân phận mình. Nhưng lúc đó chỉ có tớ với cậu ấy thôi! - Cậu cố nhớ lại đi! Lúc đó chắc chắn chỉ có hai người chứ? - Chắc … - Thiên Vũ lắc đầu định phủ nhận thì đột nhiên mắt cậu lóe lên – Hình như có người, tớ có thấy nơi góc tường có bóng người nhưng lúc đó tớ không để ý lắm nên ….. - Vậy….chuyện này có để lại hậu quả cấu không nhỉ? - Cái này chỉ có chúa mới biết! – Thiên Vũ thở dài, nhún vai nói Nhật Anh mấp máy môi định nói tiếp thì tiếng trống đã vang lên, cắt đứt câu nói của cậu. Chậm chạp quay người lên, cả hai cậu rơi vào trầm tư. 2 người sẽ tiếp tục thả hồn vào mây nếu giọng cô Hà không vang lên: - Hôm nay cô muốn giới thiệu với các em một học sinh mới. Các em hãy cùng chào đón bạn ấy nào! Thiên Vũ buồn bực ngẩng đầu, thầm nghĩ: “Cuối năm rồi sao không yên phận một chút mà lại đi chuyển trường!”. Nhưng ngay khi khuôn mặt của học sinh kia lọt vào mắt thì người cậu lập tức cứng đờ. Trước mặt cậu chính là một Trịnh Minh Quân bằng cương bằng thịt đang tươi cười. Tuy vậy cậu vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, có cảm giác đã bỏ quên chi tiết nào đó. Nhưng giờ phút này cậu không còn tâm trí nào để tìm ra chi tiết bỏ sót đó mà trong đầu cậu chỉ vang lên câu nói: “Thật may, hôm nay Addy không đi học. Thật may, thật may!!!”. Có điều hình như ông trời muốn đùa giỡn cậu nên ngay khi câu nói đó vang lên, tiếng Hồng Ngọc đã vọng vào lớp. - Nhanh lên đi, nhanh lên một chút! Sao cậu lại chậm chạp như vậy? - Cậu sốt sắng caisj`? – Trúc Nhã khó hiểu nhìn Hồng Ngọc – cậu học nhiều như vậy để làm j`! 2 năm ở Harvart chưa đủ à? - Mặc kệ, tớ thích thế! Mà cậu đi nhanh lên, phàn nàn cái j`? Hồng Ngọc chum mũi, vừa giục vừa kéo tay Trúc Nhã đi về phía cửa lớp. Vừa bước vào lớp, Hồng Ngọc lập tức hóa đá, Trúc Nhã đứng bên cạnh thì trân mắt nhìn học sinh mới. Còn nam sinh kia thì vừa lúc cũng quay lại nhìn hai người, trong mắt thoáng hiện lên một tia đắc ý nhưng rồi lập tức biến mất, thay vào đó cậu khẽ gật đầu rồi nở mọt nụ cười rạng rỡ. Trúc Nhã mấp máy môi, vừa định bước lên thì Hồng Ngọc bên cạnh đã kịp thời ghìm cô lại: - Mắt! Addy! Nhìn vào mắt cậu ta! – Hồng Ngọc khẩn trương nói –Nhìn mắt ấy! Lời Hồng Ngọc vừa dứt thì Trúc Nhã cũng nhận ra điều khác thường – mắt Minh Quân màu cà phê đậm còn mắt của nam sinh kia ….màu hổ phách. Lúc này, nam sinh kia mới mở miệng: - Chào hai bạn! Mình là học sinh mới, tên mình…..là Trịnh Minh Anh.