Quá khứ và anh, em chọn ai
Chương 77
1 tiếng sau, ba người :Hồng Ngọc, Thiên Vũ và Nhật Anh tập trung tại nhà của Thiên Vũ.
Không gian tĩnh lặng tới mức nghe được cả tiếng hít thở nặng nề của cả ba. Cuối cùng, Thiên Vũ nặng nhọc thốt ra một câu:
- Tôi tưởng Trịnh Minh Quân đã chết 2 năm trước rồi chứ?
- Không sai. Cậu ta chết 2 năm trước rồi.
- Vậy tại sao..... – Thiên Vũ nóng nảy định hỏi lại thì bị Hồng Ngọc chặn lại bằng một động tác tay.
Lúc này, cô đang gọi cho Tiến Nguyên. Ngay khi Tiến Nguyên bắt máy cô đã vào đề luôn:
- Điều tra cho tôi, 2 năm trước có người nào đặt bánh ở tiệm Hương Lan và yêu cầu 2 năm sau đưa tới cho một cô gái không?
- Vâng. Tôi sẽ điều tra ngày. – Tiến Nguyên hơi bất ngờ nhưng vẫn làm theo, không thắc mắc thêm lời nào.
Mệnh lệnh của Hồng Ngọc làm Thiên Vũ và Nhật Anh tò mò. Dường như đọc được suy nghĩ của 2 người, Hồng Ngọc giải thích:
- Nếu như Minh Quân còn sống thì bây giờ chắc chắn đang bận học ở Harvart dưới sự giám sát nghiêm ngặt của gia đình. Có lẽ anh ấy sợ ngày sinh nhật của Addy mình không thể tham dự nên đã đặt trước món quà này.
- Món quà đúng là rất bất ngờ. – Thiên Vũ nhếch môi, trong lời nói là sự cay đắng không thể che giấu.
- Đúng. Rất bất ngờ. – Hồng Ngọc hừ lạnh, đôi mắt thoắt cái đã ngập tràn sát ý – Bất ngờ đến nỗi tôi rất muốn đào mộ anh ta lên, băm anh ta ra rồi đổ vào bồn cầu, giật nước xả đi.
Thiên Vũ và Nhật Anh câm lặng nhìn Hồng Ngọc – Hình như Hồng Ngọc đã rất kiềm chế mới không làm như vậy?
Ngay lúc đó, điện thoại của Hồng Ngọc reo lên. Người gọi là Tiến Nguyên. Hồng Ngọc mở loa ngoài để tất cả cùng nghe. Giọng Tiến Nguyên vang lên:
- Tôi đã điều tra theo lời cô nói. 2 năm trước đúng là Trịnh Minh Quân có đến đây để đặt bánh. Chiếc bánh được giữ tới 2 năm sau để tặng một cô gái vào ngày 24/5. Cô gái đó, chính là thủ lĩnh. Nhưng cửa hàng cũng nói thêm, người con trai đó có dặn, nếu đến ngày đó mà không thấy mình gọi điện thì không cần đem đi.
- Anh chắc chắn thông tin này đúng? – Hồng Ngọc nghi ngờ hỏi lại
- Chính xác tuyệt đối, thưa cô – Tiến Nguyên không suy nghĩ nữa nửa giây, lập tức trả lời.
- Được rôi, tôi hiểu rồi.
Hồng Ngọc thở hắt ra một hơi, cúp máy. Ngẩng mặt nhìn Thiên Vũ và Nhật Anh, cô chắc chắn ba người bọn họ đều có chung một suy nghĩ – Minh Quân đã chết, vậy ai là người đã gọi điện. Chẳng lẽ .......cậu ta chưa chết?
Mang theo tâm trạng hỗn độn trở về nhà, trong đầu Hồng Ngọc chỉ suy nghĩ về những điều Tiến Nguyên nói sáng nay. Rốt cuộc thì ai đã gọi điện. Năm đó chính mắt cô đã nhìn thấy Minh Quân phủ vải trắng, nắm trong nhà xác cơ mà. Chẳng lẽ cậu ta cải tử hoàn sinh. "Không thể nào!" – Hồng Ngọc lắc mạnh đầu như muốn đuổi suy nghĩ đó đi. Bản thân cô cũng là một bác sĩ, cô chắc chắn cậu ta đã chết bởi vì cô là người đã thực hiện ca phẫu thuật năm đó.
Mải suy nghĩ, cô vấp phải bậc tam cấp, ngã "rầm" một cái. Đúng lúc đó, hai vợ chồng chủ tịch Hạ đi ra từ phòng khách, liền chạy đến đỡ cô dậy. Cũng may cô chỉ bị xước nhẹ vài chỗ. Sau khi chắc chắn cô không sao, chủ tịch Hạ liền hỏi cô:
- Hôm nay các cháu gặp phải chuyện gì à? Cả cháu và Addy đều rất lạ.
- Dạ không, không có chuyện gì đâu bác! – Hồng Ngọc chối biến, hai người này đã có tuổi rồi, tốt nhất đừng nói cho họ biết.
Thấy Hồng Ngọc lắc đầu lia lịa, hai vợ chồng cũng chỉ biết thở dài – Hồng Ngọc quả nhiên là Hồng Ngọc, đến nói dối cũng không biết nói dối. Nhưng nếu cô không muốn nói thì không ai cậy miệng cô được nên tốt nhất là nên nhắm mắt cho qua đi.
Nghĩ là làm, hai người không nói thêm câu nào, dắt nhau ra ngoài. Hồng Ngọc ở bên trong thở phào, cô rất sợ bị truy hỏi.
Trong khi đó, ở biệt thự của Thiên Vũ, hai cậu đag ngồi mốc trong phòng Thiên Vũ. Cuối cùng, Nhật Anh lên tiếng phá vỡ bầu không khí:
- Cậu làm gì đó đi chứ? Chẳng lẽ chịu thua
- Làm gì là làm gì? giờ đầu óc tớ trống rỗng, không nghĩ được gì cả.
- Ờ thì...... – Nhật Anh ngắc ngứ, sau đó mắt sáng bừng lên – A, đúng rồi. Lần trước cậu có bảo người chuẩn bị cái gì đó cơ mà. Đã chuẩn bị xong chưa?
- Lần trước? – Thiên Vũ nhíu chặt mày, sau đó như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, vơ lấy điện thoại gọi cho ai đó – "Mấy người làm xong hết chưa" ...."Tốt lắm, chiều tôi sẽ đến, nhớ dọn dẹp sạch sẽ".
Nhật Anh mở to mắt nhìn Thiên Vũ đột nhiên trở nên hưng phấn. Mà việc khiến cậu tức giận chính là Thiên Vũ không thèm giải thích câu nào, bỏ mặc cậu trong phòng, nhảy lên xe rồi phóng điên cuồng.
"đồ trọng sắc khinh bạn" – trong lòng Nhật Anh lúc này chỉ gào thét mấy chữ đó.
Mấy phút sau, Thiên Vũ đã có mặt ở biệt thự Hoa hồng đen. Vừa nhìn thấy Hồng Ngọc, cậu liền phấn khích nói:
- Chiều nay!
- Chiều nay? – Hồng Ngọc dùng ánh mắt nhìn sinh vật lạ để nhìn Thiên Vũ – Chiều nay cái gì?
- Chiều nay tôi muốn mời Addy đi chơi. Có được không?
- Sao gấp thế? – Hồng Ngọc mở to mắt nhìn Thiên Vũ
- Không gấp, không gấp. – Thiên Vũ xua tay - Tôi chuẩn bị lâu rồi. Nhớ nhé, chiều này 3h tôi đến đón.
Thiên Vũ nói dứt câu thì chạy biến. Hồng Ngọc đứng trong sân, không hiểu mô tê gì cả, duy trì trạng thái lơ mơ thuật lại lời mời của Thiên Vũ với Trúc Nhã.
Trúc Nhã cũng không khá hơn bao nhiêu, bây giờ cô đã bình tĩnh lại nhờ liều thuốc của Hồng Ngọc nhưng lời mời của Thiên Vũ lại khiến cô như rơi vào sương mù. Mặc dù vậy cô vẫn quyết định đi vì Hồng Ngọc cứ bám lấy cô kì kèo, năn nỉ, bám dai còn hơn cả đỉa?!
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
126 chương
65 chương
54 chương
44 chương
108 chương
8 chương
97 chương