Vì ngồi nhà nằm khuất trong rừng, có rất nhiều bụi cây xung quanh nên nhóm của Hồng Ngọc nhanh chóng tiếp cận căn nhà. Khi còn cách căn nhà khoảng 10m thì cô ra hiệu ngừng lại, đề phòng bên trong có người bắn tỉa. Có điều, cô vừa ngừng lại thì từ trong nhà vọng ra một tiếng quát: - Đánh tiếp đi! Mạnh vào! Đánh chết nó, con khốn! Hồng Ngọc, Thiên Vũ và Nhật Anh nghe được tiếng quát này thì sửng sốt đến mức đờ người ra. 1s sau, lí trí quay lại với đại não, Hồng Ngọc nghiến răng: "Nguyễn – Vũ – Huyền – Nga". Ý thức cảnh giác cũng theo tiếng nghiến răng của cô mà bay sạch, phất tay ra hiệu, người từ bốn phía lập tức xông lên bao vậy căn nhà còn bản thân cô thì lao về phía căn nhà, một cước đạp sập cánh cửa. "RẦMMMMMM" một tiếng, người bên trong căn nhà sững sờ, Huyền Nga trân mắt nhìn Thiên Vũ lúc này đã tức giận đến mức thở phì phò. Bên cạnh anh là Hồng Ngọc, Nhật Anh và Tiến Nguyên. Hồng Ngọc vừa bước vào đã thấy Trúc Nhã bị trói trên ghế, máu thấm vào bộ đồ trắng. Đỏ và trắng tương phản, đập vào mắt cô thật chói. quét mắt nhìn đám người kia, cô lạnh giọng nói: - Căn nhà này bị bào vây rồi. Các người chạy không thoát đâu. Ngoan ngoãn một chút đi. Rồi cô quay về phía kẻ cầm đầu, nheo mắt nguy hiểm, giật huy hiệu trên ngực áo xuống, ném đến trước mặt hắn, lạnh lẽo nói: - Chúng mày có nhận ra cái này không? Tên cầm đầu vừa nhìn thấy huy hiệu, mặt liền biến sắc, run rẩy nói: - B....B...Black...P...Paradise....Huy hiệu vàng....cô là....là....phó....phó... -Phó thủ lĩnh – Phạm Tiến Nguyên nhướn mi nói nốt phần còn lại – còn người chúng mày bắt chính là thủ lĩnh. Tên cầm đầu nghe thế thì sợ tới nhũn cả chân, ngồi phịch xuống đất rồi bò về phía Tiến Nguyên, ôm lấy chân anh khóc lóc: - Em có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm tiểu thư....xin anh...xin anh tha cho cái mạng chó này của em, em nguyện làm thân trâu ngựa báo đáp anh. - Nếu đã là mạng chó thì không cần giữ lại làm gì cho chật đất cả - Tiến Nguyên lạnh lùng nói, nòng súng đã đặt trên trán tên kia. - Xin anh rủ lòng thương.... em còn có vợ dại con thơ, còn có mẹ già, em cũng chỉ vì cuộc sống mưu sinh – rồi đột nhiên hắn chỉ tay về phía Huyền Nga đang chết lặng ở một góc gào lên – là ả kia, là ả sai khiến bọn em. Nếu bọn em biết tiểu thư kia là thủ lĩnh Black Paradise thì có cho cả núi vàng em cũng không dám động đến. Xin anh....xin anh Đám đàn em phía sau thấy đại ca dộng đầu xuống đất rầm rầm thì lập tức buông vũ khí, đập đầu lia lịa. Hồng Ngọc lập tức lao về phía Trúc Nhã, nắm lấy vai cô mà lay: - Addy! Addy! Tỉnh lại đi! Addy! - Ưm... – Trúc Nhã khẽ cựa người, mí mắt nâng lên một cách nặng nhọc. Nhìn Hồng Ngọc trước mặt, cô khẽ mỉm cười trấn an rồi lại ngất xỉu. Hồng Ngọc hốt hoảng cắt dây trói, Thiên Vũ không chậm trễ bước lên, đưa Trúc Nhã đi. Bên ngoài, trực thang đã đến đưa cậu và Trúc Nhã đi. Trực thăng bay đi, không gian trở nên yên tĩnh dị thường. Chợt "Bốp" – Hồng Ngọc lao đến tát Huyền Nga một cái làm cô ta loạng choạng thối lui. Huyền Nga còn chưa kịp đứng vững, Hồng Ngọc đã túm cổ áo cô ta, xô mạnh vào tường. Dí sát mặt mình vào mặt Huyền Nga, Hồng Ngọc gằn giọng: - Mày biết tao là ai không? - Mày...mày là Hồng Ngọc – Huyền Nga bị ánh mắt ngập tràn sát khí của Hồng Ngọc dọa cho run rẩy - Ha! Mày thật ngu ngốc. Nghe cho kĩ đây. TAO! Là con gái của Tôn Thất Vỹ, CTTĐ Hồng Ngọc. Còn ADDY! Là quyền chủ tịch của Tập Đoàn Hoàn Vũ. Mày nghe rõ chưa, CON ĐIÊN! Dứt lời, Hồng Ngọc thô bạo ném Huyền Nga đang bàng hoàng sang một bên, quay đầu nhìn một tên đang cầm một cây gậy thấm máu. Nheo mắt nhìn hắn, cô lạnh giọng hỏi: - Addy là bị mày đánh! - Tôi....tôi.... – tên đó lắp bắp, người nhũn ra, không đứng nổi mà ngồi phịc xuống đất. - Mày sao? – Hồng Ngọc cười khẩy hỏi lại, đưa tay rút súng – Tao nói cho mày biết, mày làm Addy mất máu, tao sẽ làm mày mất mạng. Hồng Ngọc từ từ nâng súng lên rồi cô quay đầu nhìn Huyền Nga: - Con kia, tao xử nó xong rồi sẽ đến lượt mày đấy - Tôn Nữ Hồng Ngọc! Mày điên rồi! Giết người phải đền mạng. Tao sẽ tố cáo mày – Hồng Ngọc hét lên, cố gắng trấn áp nỗi sợ hãi đang dâng đầy trong lồng ngực. - Mày nghĩ tao không dám! – Hồng Ngọc nheo mắt hỏi. Huyền Nga chưa kịp đạp thì còi xe cảnh sát vang lên, vài giây sau có người hô lên: - Thiếu tướng! Huyền Nga vừa nghe thấy hai từ đó liền cười hai tiếng, đứng dậy nhìn Hồng Ngọc: - Phải! Mày không dám! Cảnh sát đến rồi! Mày không dám Huyền Nga dứt câu thì từ bên ngoài một thanh niên bước vào. Người này chính là Thiếu tướng Lê Dũng. Thấy Lê Dũng bước vào, Huyền Nga liền nhướn mi thách thức Hồng Ngọc. Hồng Ngọc liền nhếch môi hừ nhẹ, đơn giản nói một câu: - Mày thật ngây thơ. Vậy mày nghĩ Lê Dũng là ai gọi đến? Mày gọi sao? Trong phút chốc, mặt Huyền Nga trắng bệch, đôi mặt trợn trừng nhìn Hồng Ngọc. Cô cũng không nói gì, cười một tiếng rồi bóp cò. "Đoàng" – Hồng Ngọc thậm chí không thèm gắn ống giảm thanh, tặng tên kia một viên giữa trán, lập tức hóa kiếp cho hắn. - Cô...cô.... – Huyền Nga trừng mắt nhìn Hồng Ngọc, lắp bắp Hồng Ngọc nhếch môi, nhìn Lê Dũng hói: - Thiếu tướng thấy sao? - Tên bắt cóc muốn kháng cự, cô là tự về nên mới nổ súng. HOÀN TOÀN HỢP PHÁP – Lê Dũng mặt không đổi sắc, thản nhiên trả lời, lại còn cố tình nhấn mạnh 4 từ cuối cùng. Hồng Ngọc gật đầu, rồi quay lại, ném khẩu súng trong tay đến chỗ Huyền Nga, nhàn nhã nói: - Khẩu súng này có dấu vân tay của tôi, cô cảm thấy có chỗ nào có thể tố cáo tôi thì cứ việc. Tôi rất hứng thú muốn biết cô sẽ tố cáo ai. Rồi cô quay sang Tiến Nguyên, đổi giọng, lạnh lùng nói: - Cho cô ta một cái túi đựng vật chứng rồi thả đi. Những kẻ khác.... – Hồng Ngọc nói đến đây thì dừng lại, nhìn một lượt rồi nói tiếp – chặt ngón tay út bắt chúng nuốt. Còn nữa, điều tra về lão đại của chúng, bất kể là đàn ông hay đàn bà, tôi muốn hắn cả đời này không quên được 4 chữ - TÔN!NỮ!HỒNG!NGỌC!/ Dứt lời, Hồng Ngọc cùng Nhật Anh rời đi, lên xe trở về nhà.