Cách trung tâm thành phố 1km về phía Tây là biệt thự Tường Vi của Trịnh gia. Giống như biệt thự Hoa hồng đen, nơi đây có rất nhiều hoa tường vi. Những bông tường vi nhỏ xíu, hồng đậm, đẹp mà không chói mắt. Tòa nhà được thiết kế theo phong cách cổ điển nhưng cũng không kém phần hiện đại, trang nhã. Chủ nhân của biệt thự Tường vi là doang nhân Trịnh Minh Đức – chủ tịch Tập Đoàn Phan thị rất có thế lực trên thương trường. Trinh Minh Đức có một người con trai tên là Trịnh Minh Quân. Giới làm ăn biết đến Trịnh Minh Quân hư một thiên tài kinh doanh đồng thời cũng là một đệ nhất mĩ nam, hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu. Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết Trịnh Minh Đức tự hào về đứa con này như thế nào. Đáng tiếc, 2 năm trước, Trinh Minh Quân mất trong một tai nạn. Chủ tịch Trịnh nghe tin liền lên cơn đau tim, suýt nữa thì không giữ được mạng. Rất lâu sau ông vẫn không nguôi thương nhớ Minh Quân, quyết định giữ nguyên căn phòng của Minh Quân như lúc anh còn sống, lại sai người hàng ngày đến dọn dẹp cẩn thận. Và lúc này đây, trong căn phòng của Minh Quân đang có một người con trai đứng đó. Chỉ nhìn dáng lưng của người nọ cũng có thể đoán được đó là một mĩ nam. "Cạch" – cửa phòng bật mở, một vệ sĩ bước vào, cúi đầu chào người con trai kia. - Thưa cậu chủ, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ ngày đó nữa thôi - Rất tốt! Anh có thể ra ngoài được rồi! Vệ sĩ cũng không nói thêm, nhanh chóng ra khỏi phòng. Tiếng đóng cửa vang lên, chàng trai kia liền lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng đến lúc!". Rồi anh đưa tay mân mê khung ảnh đang treo trước mặt, khẽ mỉm cười nhìn người con gái trong ảnh: "Hoàng Trúc Nhã! Anh nhất định sẽ tặng em một món quà độc nhất vô nhị vào ngày sinh nhật. Chờ anh nhé!" ---------------------------------------------- Thành phố New York, Mĩ: Tại trụ sở chính của tập đoàn Phan thị, trong phòng làm việc của Giám đốc điều hành có một chàng trai dáng vẻ tiêu sái đứng sau bàn làm việc, quay lưng về phía cửa phòng. Người này đương nhiên là giám đốc điều hành rồi. Mà sau lưng anh lúc này là hai người đàn ông, một người mặc áo xanh, một người màu tím đang khúm Nhật Anh khúm núm, đôi mắt liên tục quét lên người chàng trai kia. Người áo tím thầm nghĩ: "Ai nha, sao cậu chủ không có động tĩnh gì hết vậy? Hay là ngủ gật rồi?". Nghĩ xong lại lắc đầu thật mạnh: "Nhảm nhí! Làm sao có thể ngủ gật khi đang đứng chứ". Người áo xanh thấy bạn mình lắc muốn gãy cổ rồi liền huých nhẹ một cái rồi nhỏ giọng thì thầm: "Sao vậy?" – "Không có gì, nghĩ nhảm thôi". Người áo xanh liền trợn tròn mắt, ý nói: "Muốn chết à! Trước mặt cậu chủ mà dám nghĩ vớ vẩn, không sợ cậu chủ làm thịt à?". Trong khi hai người đang "mày qua mắt lại", thanh âm lãnh khốc của chàng trai kia bất thình lình vang lên: "Hai người chắc chắn không nhìn nhầm?" - Chắc chắn không nhầm đâu ạ! Lúc đó chúng tôi chỉ cách cô ấy có 7m thôi mà. - Phải đó! Thị lực của tôi là 10/10 đó - Tôi hiểu rồi! Mấy người đến chỗ trợ lí của tôi lãnh thưởng đi - Cảm ơn cậu chủ, cậu thật hào phóng. Một trong hai người đàn ông mừng rỡ trả lời rồi cả hai nhanh chóng ra khỏi phòng đi lãnh thưởng. Hai người đàn ông vừa ra khỏi phòng, chàng trai kia liền quay người lại, chậm rãi ngồi xuống ghế, khóe môi nhếch lên thành 1 nụ cười nhàn nhạt: "Tôn Nữ Hồng Ngọc, tôi đã nói là em sẽ không thoát khỏi tay tôi mà!" *************************** Bước ra khỏi biệt thự Hoa hồng đen, đầu óc Thiên Vũ cứ lơ lơ lửng lửng trên mây, đi ba bước lại ngẩn người ra, ngốc nghếch cười một cái rồi đi tiếp. Phía trước, Nhật Anh chán nản lắc đầu: đây chính là điển hình của "vui quá hóa rồ" đây mà. Vừa ra khỏi cổng Thiên Vũ liền quay người đi về bên trái trong khi Nhật Anh thì đi thẳng về phía trước. Đang thắc mắc không biết Thiên Vũ biến đi đằng nào thì "RẦMMMM" một cái, Nhật Anh quay ngoắt người sang bên trái. Đập vào mắt cậu là cái trán u một cục của Thiên Vũ, nhìn cái cây ta trước mặt anh chàng Nhật Anh lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra. Điểm đáng nói là Thiên Vũ lại không kêu đau mà ngược lại còn cười hề hề, xoa xoa cái cây hỏi: "Có đau không?" =.= Nhật Anh lắc đầu, hỏi Thiên Vũ: - Cậu đi đâu vậy? - Về nhà...hề hề - Chậc... về nhà đi về phía bên phải chứ, cậu đi ngược rồi. - Vậy à? hề hề Thiên Vũ cười cười rồi đứng dậy đi về phía ngược lại. Nhật Anh nhìn trời, chán nản nói một câu: - Việc gì phải đi bộ. Chúng ta có xe. - Vậy thì đi xe...hề hề Nhìn tình trạng "mây trôi" của Thiên Vũ, Nhật Anh không thèm suy nghĩ nửa giây, túm cổ Thiên Vũ trực tiếp ném vào ghế phụ còn mình thì ngồi ghế lái. Với tình trạng này mà để Thiên Vũ lái xe thì chắc chắn đám cưới chưa thấy đã thấy đám ma rồi!!!!! Cả quãng đường về nhà Thiên Vũ cứ ngồi cười cười như bệnh nhân tâm thần vậy. Vừa về đến nhà, thấy một cô hầu ra đón liền cười cười xoa đầu cô hầu nói: - Ngoan lắm, Tiểu Hồng. Khóe miệng cô hầu giật giật, nói: - Thiếu gia, em là Tuyết Nhi Nghe cô hầu nói, Thiên Vũ dường như hơi tỉnh ra một chút, nhìn cô hầu vài giây rồi vỗ vỗ đầu cô: - Ừ, tôi nhớ rồi. Cô là TRÚC NGỌC!!!!!!! Nhật Anh đỡ trán! Kiểu này không phải "hình như bị điên" mà là "chắc chắn bị điên" rồi!!!!!