Đang ngồi xem tivi ở phòng khách, Hồng Ngọc giật mình bởi tiếng động cơ trực thăng. Đang định chạy ra xem là chuyện gì thì điện thoại rung lên – là tin nhắn đến. Mở ra xem thì thấy là do Thiên Vũ gửi. Tin nhắn chỉ vỏn vẹn hai từ "campaign starts" (chiến dịch bắt đầu). Tắt điện thoại, khóe môi Hồng Ngọc khẽ cong lên thành một nụ cười gian xảo. Không đi ra sân nữa, cô quay người đi vào phòng bệnh. Mấy giây sau, Trúc Nhã vì không chịu nổi sự mè nheo của Hồng Ngọc đành miễn cưỡng đứng dậy đi ra ngoài. Cảnh tượng ngoài sân bây giờ thực sự khiến người ta phải giật mình: Trực thăng lơ lửng giữa bầu trời. Treo bên dưới trực thăng là một hình trái tim được kết bởi vô số những bông hồng còn đẫm hơi nước, tươi mới và kiêu hãnh. Chưa hết, khi trái tim tiếp đất, một con chim bồ câu bay ra từ trực thăng và hướng về phía Trúc Nhã. Nhìn con chim đang đậu trước mặt, đôi mày đẹp của Trúc Nhã khẽ cau lại rồi lập tức dãn ra. Cô không thể hiện ra mặt cảm xúc của mình cũng không cúi xuống gỡ bức thư nơi chân con bồ câu. Trực thăng đã bay đi rồi nhưng cô vẫn đứng yên lặng. Cô im lặng nhưng Hồng Ngọc thì không thể chịu nổi nữa. Cô cúi người gỡ bức thư rồi đọc lên cho cả Trúc Nhã nghe: "Gửi đến Addy 1001 bông hồng đỏ thay cho tấm lòng của tớ. Lâm Thiên Vũ" Đọc xong Hồng Ngọc còn chép chép miệng cảm thán: "Haizzz, những 1001 bông hồng. Định dọa chết người khác à?" – hơi ngừng lại một chút, Hồng Ngọc nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, mấy giây sau cô bật hỏi – "Ủa, nhưng sao lại là 1001 mà không phải là 999. Tớ thấy người ta hay tặng 999 bông mà". – "Vì 1001 bông hồng thể hiện tình yêu chân thành mãi mãi!" – Trúc Nhã đáp lời Hồng Ngọc, mắt cô đột nhiên tối lại. Chừng như Hồng Ngọc không nhận ra ánh mắt kia của Trúc Nhã nên cô vẫn tò mò hỏi tiếp: "Sao cậu biết? Tớ cứ tưởng cậu không quan tâm đến mấy thứ thế này chứ?" – "là anh Quân nói cho tớ biết" – giọng nói của Trúc Nhã đong đầy sự tang thương làm Hồng Ngọc bất giác ngẩn người, không biết nói gì. Quay người đi vào nhà, trong đầu Trúc Nhã hiện lên hình ảnh Minh Quân đang cầm một bó hồng tỏ tình với cô...... " Tay cầm một bó hoa hồng đỏ thắm, Minh Quân gãi gãi đầu, cười nói với Trúc Nhã: - Ừm, thật sự anh không có kinh nghiệm trong mấy chuyện này cho nên.... Ừm, Addy này, thực ra anh thích à không, yêu em từ lâu rồi. Em....làm người yêu của anh nhé! - E hèm! – Trúc Nhã hắng giọng, làm mặt nghiêm túc – thực sự thì màn tỏ tình của anh nếu đem ra chấm điểm thì chỉ được 5/10 thôi. Nhưng xét thấy anh đã cố gắng rất nhiều nên em miễn cưỡng đồng ý vậy. Hì - Nha đầu thối! Làm anh giật cả mình – Minh Quân cốc nhẹ lên trán Trúc Nhã, mỉm cười nói – may mà tim anh khỏe mạnh chứ không thì đã bị em dọa cho vỡ tim rồi. - Nè nè, phản đối bạo lực nha! – Trúc Nhã phụng phịu, dậm dậm chân, bmôi đã trề ra cả thước – chưa gì đã động tay động chân với em rồi! Hứ, coi chừng em đá đít bây giờ. - Ha ha, được thôi. Em đá ngay bây giờ đi. - Hứ, không thèm, em hết hứng đã rồi. Nhưng mà trong này có mấy bông hồng vậy? - 24 bông! - Sao lại là 24 mà không phải là 99 bông. – Trúc Nhã tò mò hỏi. - Addy ngốc! Để anh nói cho em biết nhé! – Minh Quân nở một nụ cười yêu thương, vừa nói vừa vòng tay qua vai Trúc Nhã kéo cô đi dọc theo bờ hồ - số lượng bông hồng cũng có ý nghĩa đấy. 24 bông hồng là muốn nói anh luôn nhớ những phút giây trìu mến mà em dành cho anh. Rằng 24 giờ/ngày anh không thể nào quên được em. Hiểu chưa cô bé!? - Hơi hơi hiểu! Vậy còn những con số khác thì sao? - Để xem, 1 bông hồng nghĩa là tình yêu tuyệt vời này chỉ dành riêng em thôi, 9 bông là tình yêu chúng ta dành cho nhau là tình yêu vĩnh cửu, 13 bông là kẻ si tình bí mật, 24 bông là tôi luôn nhớ những phút giây trìu mến mà em dành cho tôi. Em biết không, 24 giờ/ngày tôi không thể nào quên được em, 33 bông là lời thổ lộ “Tôi yêu em” với một tình yêu sâu sắc, 50 bông là tình yêu này tôi không hề hối tiếc, 100 bông là đôi ta sẽ yêu nhau mãi đến “đầu bạc răng long”, 101 bông là tôi không yêu ai khác ngoài em, 108 bông là đồng ý lấy tôi nhé!, 111 bông là tình yêu bất diệt, 365 bông là mỗi ngày qua không ngừng nghĩ về em, yêu em,999 bông là tình yêu vĩnh viễn, vững bền và cuối cùng 1001 bông hồng là Tình yêu chân thành mãi mãi. - Oa, anh biết nhiều thế? – Trúc Nhã cảm thán, đồng thời đưa mắt nhìn Minh Quân một cách đầy ngưỡng mộ. - Có gì đâu, tại vì anh không biết nên tặng bao nhiêu bông hồng nên mới tìm hiểu một chút. Thực ra lúc đầu anh hơi phân vân giữa 24 bông với 50 bông nhưng rồi anh nghĩ nếu để 50 bông thì em sẽ không ôm nổi nên đành để 24 bông.. Vừa nói Minh Quân vừa đưa tay gãi gãi mũi, mặt đỏ tưng bừng vì được khen. Thấy thế tất nhiên là Trúc Nhã không bỏ qua cơ hội, dùng ngón trỏ chạm vào mũi anh trêu chọc: "Xem kìa, em mới chỉ khen một câu mà mặt anh đã đỏ phừng phừng thế này sao?" – "được khen dĩ nhiên là phải thế rồi" – "không đúng, là anh xấu hổ đúng không. Da mặt anh mỏng quá mà!" – "Phì, da mặt anh mỏng hả? Nhưng thôi, cứ cho là em đúng đi. Dù sao thì anh cũng không cãi được em" – "Này, anh nói thế là ý gì chứ. Ý anh là em đanh đá lắm lời hả?" – "Là em tự nói đây nhé, anh chưa từng nói thế". Im lặng hai giây, cuối cùng Trúc Nhã cũng nhận ra cô vừa bị anh trêu chọc. Lập tức một cơn mưa đấm giáng xuống lưng Minh Quân. Người đi đường nhìn thấy cảnh đó không khỏi nảy sinh cảm giác ghen tị, hai cái người này có phải đang sợ người khác không biết mình là một cặp tiên đồng ngọc nữ hay sao mà còn vô tư đùa giỡn như vậy chứ. Thật là muốn xông vào dần cho một trận mà."