Quá khứ và anh, em chọn ai
Chương 33
Nhật Anh tiếp tục nói:
- Làm sao tôi có thể giải thích khi mà cô ấy luôn phớt lờ mọi điều tôi nói chứ.
2p trôi qua trong im lặng. Cuối cùng Trúc Nhã cũng lên tiếng:
- Biệt thự Hoa Hồng Đen.
Nói xong cô cất bước đi luôn.
Trúc Nhã vừa khuất bóng thì Thiên Vũ xuất hiện. Bước nhanh đến bên Nhật Anh cậu lo lắng hỏi:
-Sao rồi? Có biết thêm thông tin j` ko?
-Biệt thự Hoa Hồng Đen
-Gì cơ? Biệt thự Hoa Hồng Đen? Là sao?
-Tao cũng ko biết nhưng mà chắc là nơi ở của cậu ấy.
-Ồ! Ra vậy! Mà Trúc Nhã nói cho mày biết hả?
-Ừ!
-Vậy giờ mày định làm j`?
-Tao…cũng ko biết nữa! Nhưng mà chắc chắn tao sẽ đến đó một chuyến.
-Ừ! Để tao chở mày đi.
-Cảm ơn nhé!
-Nói nhảm cái j` vậy. “Cảm ơn” sao? Từ bao giờ mà mày lại khách sáo với tao thế.
Nghe Thiên Vũ nói Nhật Anh liền bật cười, cậu cảm thấy mình thật may mắn khi có đc một người bạn như Thiên Vũ.
**********************
Dừng xe trước một ngôi nhà 3 tầng, hai hotboy nhà ta bước xuống xe. Vừa nhìn thấy ngôi nhà Nhật Anh lập tức quay sang Thiên Vũ hỏi vs giọng nghi ngờ:
-Cậu chắc chắn là nơi này chứ?
-Đúng địa chỉ này mà. Không thể nhầm đc.
-Nhưng sao nó nhỏ thế này. Bao nhiêu đây mà cũng gọi là biệt thự ư?
-Ôi dào! Thắc mắc làm j`. Đến gọi cửa hỏi thăm là biết thôi.
-Ừ!
Nhật Anh đáp gọn lỏn rồi nhanh chóng bước về phía căn nhà. Lạ ở chỗ căn nhà này ko có cổng trước nhà xây gần sát mặt đường luôn, hai bên nhà là hai bức tường chạy sang bên. Trong khi hai cậu còn đang tìm cái chuông thì đột nhiên một giọng nói vang lên:
-Các cậu đang làm j` ở đây vậy.
Hai cậu liền quay người về phía phát ra giọng nói. Đứng đằng sau hai cậu là một người phụ nữ trung niên, hai tay bà đang cầm hai giỏ thức ăn lớn.
-Chúng tôi đến tìm người! Cho hỏi đây có phải là biệt thự Hoa Hồng Đen ko?
-Đây đúng là biệt thự Hoa Hồng Đen. Các cậu đến tìm ai?
-Chúng cháu tìm Hồng Ngọc.
-Tìm cô chủ? – người phụ nữ nhìn Thiên Vũ và Nhật Anh với ánh mắt ngờ vực – Hai cậu là thế nào vs cô chủ? tìm cô chủ có việc j`?
-Ơ! Chúng cháu là…bạn học của Hồng Ngọc – Thiên Vũ hơi lúng túng vì ánh nhìn soi mói bà giúp việc.
-Thật chứ?
-Dĩ nhiên rồi ạ!
-Đc rồi! Tôi tạm thời tin hai cậu. Nhưng nếu hai cậu giở trò thì coi chừng đó. Nơi này ko phải nơi để các cậu gây sự đâu. – hơi dừng một chút, người phụ nữ tiếp – Tôi là Vũ Thị Lam, người giúp việc ở đây. Các cậu có thể gọi tôi là bác Lam nếu muốn. Bây giờ các cậu theo tôi. Tôi sẽ dẫn các cậu vào gặp cô chủ Hồng Ngọc.
-Vâng! Cháu cảm ơn bác – Thiên Vũ và Nhật Anh vui mừng nói rồi theo sau bà Lam vào nhà.
Vào bên trong ngôi nhà hai cậu mới ý thức đc ngôi nhà này có j` đó bất thường. Ở đây ko có bộ bàn ghế nào cả, cũng ko ngăn thành các phòng mà khắp nơi đều là ô-tô hạng sang. “Có lẽ đây là tầng hầm” – Thiên Vũ thầm nghĩ. Nhưng ngay lập tức cậu nhận ra mình đã sai. Sai nghiêm trọng. Bởi lúc này trước mặt cậu là một mảnh đất rộng chừng 100ha. Giữa mảnh đất ấy là một khu biệt thự theo lối chữ U. Hai dãy nhà hai bên đều đc sơn trắng, bề ngoài có vẻ đơn giản, mỗi dãy có hai tầng. Riêng ngôi nhà ở chính giữa thì đc thiết kế vô cùng hoa lệ với 4 tầng nhà.Trước mặt nhà chính là một đài phun nước vô cùng lộng lẫy.Như vậy nghĩ là ngôi nhà ba tầng lúc này chỉ là cổng vào biệt thự. Thấy hai cậu ngạc nhiên bà Lam liền giải thích:
-Trước mặt cậu chính là biệt thự Hoa Hồng Đen. Gọi là biệt thự Hoa Hồng Đen vì ở đây trồng rất nhiều hoa hồng đen. Thậm chí còn có cả một khu vườn trồng toàn Hoa Hồng Đen.
Nghe bà Lam nói vậy Thiên Vũ và Nhật Anh mới nhận ra ở đây có rất nhiều hoa hồng đen. Nhìn đâu cũng thấy sắc đen của hoa hồng nhưng không vì thế mà tòa biệt thự kém đi phần mĩ lệ mà ngược lại còn trở nên lộng lẫy hơn.
Trong khi Thiên Vũ và Nhật Anh và Thiên Vũ còn đang choáng ngợp trước kiến trúc của ngôi nhà thì bà Lam đã lên tiếng:
-Các cậu đi theo tôi.
Nói rồi bà bước nhanh về phía nhà chính. Hai anh chàng hotboy thấy thế cũng lập tức bước theo.. Vào đến phòng khách bà Lam chỉ vào bộ so-pha ngay giữa phòng khách nói:
-Các cậu ngồi đây chờ một lát để tôi đi báo vs cô chủ. Đừng có làm j` ngu ngốc trước khi tôi trở lại.
-Chờ đã! – Nhật Anh kêu lên – Cho cháu hỏi chút. Ở đây ko có cầu thang sao?
-Ko! Chúng tôi dùng thang máy để lên xuống.
Sau khi ném cho Thiên Vũ và Nhật Anh ánh mắt cảnh cảo, bà Lam quay người bước đi. Về phần hai anh chàng nhà ta, vừa bước vào phòng khách hai người đã thập phần sửng sốt lại thêm câu nói của bà quản gia “chúng tôi dùng thang máy” làm cho 2 ảnh “xúc động”đến ko nói nên lời. Chỉ có thể dùng một từ để miêu tả phòng khách đó là “hoàn hảo”. Phải. Hoàn hảo đến từng nanomet. Mọi vật trang trí ở đây đều đc mạ vàng thật, thảm dưới sàn là thảm Milan cao cấp, thêm chùm đèn hoa lệ ở trên tỏa ánh sáng màu vàng khiến cả căn phòng trở nên vừa lung linh vừa ấm áp. Chắc hẳn người đã thiết kế căn phòng này là một thiên tài về kiến trúc.
Ngồi chờ đc một lát thì Nhật Anh bắt đầu cảm thấy bất an: “Sao lâu thế nhỉ?”. Cậu bắt đầu đi đi lại lại quanh phòng khách. Đi đc hai vòng thì bất chợt một giọng nói lạnh lùng ko âm điệu cất lên:
-Cậu đến sớm hơn tôi nghĩ đấy. Nói buổi sáng thì buổi chiều đã đến rồi
-Trúc Nhã – Nhật Anh kinh ngạc kêu lên – Cô làm j` ở đây?
-Đây là nhà tôi. Tôi ko ở đây thì ở đâu?
-Thì ra là hai người ở chung nhà. – Nhật Anh gật gù – Mà Hồng Ngọc đâu rồi? Cậu ấy ko có ở nhà à? Tôi đã chờ ở đây 10p rồi mà vẫn chưa thấy cô ấy đâu.
Nhật Anh vừa dứt câu thì ….. “ADDYYYYYYYY!” – Hồng Ngọc thình lình xuất hiện nơi cửa thang máy, lao đến nắm lấy tay phải của Trúc Nhã – “Sao cậu đi lâu vậy? Tớ đói đến rã cả ruột rồi đây này. Cậu mau vào nấu cho tớ ăn đi”. Nghe Hồng Ngọc nói Trúc Nhã liền trở nên lo lắng, hỏi dồn dập:
-Sao cậu lại nhịn đói? Nếu đói thì phải bảo đầu bếp làm đồ ăn chứ. Bác Lam lúc nãy cũng đã đi siêu thị mua vài thứ rồi mà, sao cậu ko bảo bác ấy làm. Trời ơi, sao cậu ngốc thế hả? Đói thì phải ăn chứ, lỡ lại ngất xỉu như lần trước thì sao?
-Thôi mà – Hồng Ngọc nhăn mặt – cậu đâu cần lo lắng như vậy. Bản thân tớ tớ biết chứ. Với lại đột nhiên tớ muốn ăn đồ ăn cậu nấu. Bác Lam nấu ăn giỏi nhưng ko bằng cậu nên tớ mới….
Vừa nói đến đây thì Hồng Ngọc chợt loạng choạng mấy bước rồi ngất xỉu luôn. Trúc Nhã thấy vậy thì hoảng hốt kêu lên: “Nhật Anh giúp tôi đưa Hanah lên phòng”. Nhật Anh ko đợi Trúc Nhã nói hết câu đã lao đến bế bổng Hồng Ngọc lên rồi đi theo Trúc Nhã. Thiên Vũ thấy vậy cũng chạy theo (chẳng lẽ ở lại một mình trong phòng khách sao?).
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
126 chương
65 chương
54 chương
44 chương
108 chương
8 chương
97 chương