Rời khỏi quán nước, Hồng Ngọc bắt tắc xi đi thẳng về nhà. Vào đến phòng khách, cô thả phịch người xuống sô pha rồi cứ thế thẫn thờ nhìn vào khoảng không trước mặt. Lúc nãy cương quyết là vậy mà sao bây giờ cô lại cảm thấy lòng mình nặng trĩu như vậy. Từ trong tim cô cảm thấy cảm giác hụt hẫng cứ dâng trào từng đợt, từng đợt một. Một lát sau thì Trúc Nhã từ trên tầng đi xuống. Thấy Hồng Ngọc như vậy cô ko khỏi có chút thương xót. Nhẹ nhàng đi đến, ngồi xuống bên cạnh Hồng Ngọc, cô nắm lấy tay người bạn thân. Một lúc sau mới từ từ lên tiếng: -Cậu vừa đi gặp Thiên Vũ à? -Ừ! -Cậu….. vốn đã biết những món quà để dưới gầm bàn là của Nhật Anh? -……Cậu cũng biết? – Hồng Ngọc ko trả lời mà lại hỏi ngược lại -Tấm thiệp nào cũng là chữ viết tay. Nhật Anh lại thường xuyên phải lên bảng làm bài. Nếu tớ ko đoán ra thì làm sao làm bạn cậu đc. -Cũng phải. – Hồng Ngọc hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp – vậy cậu nói xem bây giờ tớ phải làm gì? -Cách giải quyết thì lúc nào cũng có nhưng quan trọng là tự cậu có muốn tha thứ cho Nhật Anh hay ko? -Tớ….. -Tớ cái gì mà tớ! Hanah, bản thân cậu cậu hiểu rõ nhất. – hơi dừng lại một chút, Trúc Nhã nhẹ giọng – chuyện j` tớ cũng có thể giúp cậu ngoại trừ chuyện tình cảm. Trái tim cậu do cậu quyết định. Nhưng dù thế nào tớ cũng ủng hộ cậu. -……. – Hồng Ngọc im lặng. Mãi sau cô mới nhìn Trúc Nhã nói – cậu giúp tớ nói cho Nhật Anh địa chỉ của biệt thự nhé! -Đc rồi! Tớ sẽ nói -Cảm ơn cậu! -Ngốc! Cảm ơn j` chứ? – Trúc Nhã cốc nhẹ vào đầu Hồng Ngọc – còn nói nữa coi chừng tớ cốc cho thủng đầu bây giờ Nghe Trúc Nhã nói Hồng Ngọc lâp tức đốp lại : -Xì!Cốc thủng được đầu tớ thì tay cậu cũng mòn mất rồi Nghe Hồng Ngọc nói Trúc Nhã liền bật cười: - Vậy mới đúng là cậu chứ. Chào mừng cậu trở lại, Lee Hanah