Quá khứ và anh, em chọn ai
Chương 26
Nói về giờ vật lí và thầy dạy vật lí, hầu như tất cả học sinh lớp 12A1 đều có chung một suy nghĩ: ngay cả cơ bản còn chưa đâu vào đâu nói gì đến nâng cao với chả nâng thấp. Những thứ thầy dạy “cao siêu rùng rợn” quá, bọn em NGHE KHÔNG THỦNG. Nhưng chỉ là trong suy nghĩ thôi, còn thực tế, tất cả các học sinh lớp 12A1 đang vào vai “thanh niên nghiêm túc”, mắt hướng lên bảng, có vẻ rất chăm chú nghe giảng (nhưng thực ra thì đang tâm hồn treo ngược cành cây, ngồi đếm ngược từng s đợi tiếng trống), một số khác lại tỏ vẻ ghi ghi chép chép nhưng thực ra là đang ngồi chơi caro. Duy chỉ có bốn người mà ai-cũng-biết-là-ai-rồi-đấy là ko thèm làm bộ nghiêm túc. Hồng Ngọc thì nằm ngủ ngon lành, Trúc Nhã thì chúi đầu vào một đống giấy tờ còn Thiên Vũ và Nhật Anh thì chỉ làm việc duy nhất là ngắm hai cô gái.
Thiên Vũ nhận ra gần đây Trúc Nhã rất bận rộn, ngày nào cũng cầm một đống giấy tờ, đọc đọc rồi kí kí. Tuy tò mò đến chết đi sống lại nhưng cậu vẫn cố gắng kìm chế, những lời nói của Trúc Nhã khi ở trung tâm mua sắm vẫn in sâu trong tâm trí cậu. Vậy nên việc duy nhất cậu làm lúc này là ngồi một chỗ ngắm trộm ai-đó.Việc này ko những làm Thiên Vũ cảm thấy chán mà ngược lại cậu rất thích thú bởi lúc làm việc, biểu cảm của Trúc Nhã phong phú hơn bình thường(chỉ hơn lúc-bình-thường-của-Trúc-Nhã thôi). Cụ tỉ là thỉnh thoảng Trúc Nhã cau mày lại, rồi lúc cô ngồi trầm tư suy nghĩ nữa, trông thực sự rất…dễ thương. Điển hình như lúc này, Trúc Nhã đang ngồi nhìn mây nhìn trời. Khoan đã, Thiên Vũ chợt nhận ra có gì đó ko bình thường: trên má cô hiện giờ đang có hai hàng nước mắt. Cô đang khóc ư? Nhưng…tại sao chứ? Ko nhịn đc Thiên Vũ liền lay nhẹ vai Trúc Nhã hỏi bằng giọng quan tâm:
-Cậu ổn chứ?
-….. – Trúc nhã ko trả lời mà chỉ tay lau nước mắt rồi tiếp tục công việc. Nhưng rồi chừng như ko kiềm chế đc, cô quay sang nói vs Thiên Vũ – Tôi có thể hỏi cậu vài câu đc ko? Cậu họ gì vậy?
-Họ Lâm! Có chuyện gì vậy
-Vậy cậu có họ hàng họ Trịnh ko?
-Ơ! Hình như là ko! Nhưng mà có chuyện gì?
-Không có gì. Chỉ là… – Trúc Nhã im lặng, cô nhìn thẳng vào mắt Thiên Vũ một lúc rồi mới buông từng từ một – cậu có đôi mắt rất giống một người. Một đôi mắt màu cà phê đậm.
-Giống?Giống ai? – Thiên Vũ chau mày
-Giống…
-Hoàng Trúc Nhã! Lên bảng làm bài này cho tôi! – giọng thầy lí vang lên cắt ngang câu nói của Trúc Nhã.
-Nhưng thưa thầy theo em biết đó là chương trình nâng cao mà! – bực mình vì bị cắt ngang, Thiên Vũ lên tiếng phản bác
-Nếu đã có thời gian nói chuyện thì chắc chắn là học rất giỏi. Tôi đoán em Nhã đây sẽ làm đc thôi ? Phải không? – thầy lí nói bằng giọng mỉa mai.
-Nhưng…
-Đc thôi! – Trúc Nhã thờ ơ trả lời – Em sẽ làm.
-Nhưng tôi nói trước nếu em ko làm đc thì sẽ phải chịu hình phạt tôi đề ra vì tội nói chuyện riêng trong giờ học.
-Vậy nếu em làm đc thì sao?
-Nếu vậy thì… - thầy lí đưa mắt nhìn lại cái đề. Vô cùng khó – Tôi sẽ bỏ nghề, viết đơn xin thôi việc ngay.
-Vậy xin thầy hãy giữ lời.
Nói rồi Trúc Nhã đi thẳng lên bảng, cầm lấy một viên phấn và bắt đầu viết.
5p sau:
-Sao…sao có thể chứ? – thầy lí trợn mắt nhìn bài giải của Trúc Nhã, “xúc động” đến mức ko nói nên lời.
-Thầy ngạc nhiên lắm đúng ko? Cũng phải thôi. Bởi vì trong những buổi học lí, nếu ko phải là cho học sinh chép nguyên SGK thì thầy cũng dạy những kiến thức trên mây rồi giao cho học sinh những bài tập mà đến chính thầy cũng phải nhờ đến sách giải. – Trúc Nhã tuôn một tràng, giọng mỉa mai – Em nói đúng ko? Thưa “thầy giáo yêu quý”.
-Tôi….tôi…
-Tôi gì chứ? Thầy quên mình đã nói những gì trước lớp sao. Nào, bây giờ thầy thực hiện đi.
-…… - thầy lí trân mắt nhìn Trúc Nhã, ko nói nổi lời nào, mồ hôi đổ ầm ầm.
-Nhưng trước khi thầy đi, em muốn khuyên thầy một câu: “Cho dù có chắc thắng 100% thì cũng đừng bao giờ đánh cược bằng tất cả những gì mình có”. Vậy đấy, giờ thì…xin mời.
-Em…đừng hòng. Tôi…tôi sẽ nhờ thầy hiệu trưởng can thiệp
-Hiệu trưởng? – Trúc Nhã nhếch mép khinh bỉ - đc thôi. Thầy gọi ngay bây giờ đi. Em rất muốn biết ông ấy sẽ xử lí như thế nào
Ko đợi Trúc Nhã nói hết câu thầy lí đã lôi điện thoại ra gọi cho hiệu trưởng.
2p sau, thầy hiệu trưởng xuất hiện trước cửa lớp 12A1. Sau khi nghe thầy lí kể hết mọi chuyện, ông hiệu trưởng kín đáo liếc Trúc Nhã một cái rồi buông tiếng thở dài, nói với thầy lí:
-Có lẽ tôi ko giúp gì cho thầy đc, thầy Hùng ạ! Thực ra đã có rất nhiều phụ huynh gọi điện phản ánh cách dạy của thầy, có điều tôi đã cố tình lờ đi tất cả, ko nói cho thầy biết. Nhưng bây giờ…. Có lẽ thầy nên rời khỏi đây thôi. Dù thầy có ở lại thì việc ko giữ lời hứa sẽ làm giảm uy tín của thầy cũng như của nhà trường. Vậy nên….tôi xin lỗi.
Từng lời từng lời của hiệu trưởng đối với thầy Hùng chẳng khác nào sét đánh bên tai. Thầy lặng đi. Rồi cuối cùng thầy đành ngậm ngùi đi ra khỏi lớp. Nhưng khi chân thầy vừa chạm vào ngưỡng cửa thì giọng nói của Hồng Ngọc bất ngờ vang lên:
-Khoan đã! Thầy từ từ hãy đi
Nói xong cô chạy đến bên cạnh Trúc Nhã, thì thầm vào tai cô điều gì đó. Trúc Nhã nghe xong, mặt vẫn thản nhiên như ko, nhẹ nhàng nói với Hồng Ngọc:
-Vậy tùy cậu.
Cả lớp nghe vậy thì chẳng hiểu mô tê gì cả, chỉ thấy Hồng Ngọc chạy lại chỗ thầy hiệu trưởng, lễ phép nói:
-Thưa thầy, em cảm thấy dù sao thầy Hùng cũng là giáo viên lâu năm, đã có nhiều thành tích, nếu đuổi thầy thì ko hợp lí cho lắm. Chỉ cần thầy ko dạy lớp này nữa là đc. Ko biết….
-Đc rồi! Đc rồi! Nếu em thấy ko nên vậy thầy Hùng sẽ ở lại. Dù sao tôi cũng ko muốn đuổi thầy – Thầy hiệu trưởng rối rít cắt ngang câu nói của Hồng Ngọc.
-Đc vậy thì tốt quá! Em cảm ơn thầy – Hồng Ngọc mỉm cười. Nhìn khuôn mặt đang đổi màu liên tục của thầy, cô đoán có lẽ thầy vừa nhận đc một vài tia nhìn sắc hơn dao lam của người-nào-đó đang ngồi nhàn nhã dưới kia.
Hồng Ngọc vừa dứt câu thì tiếng trống cũng vang lên. Tất cả học sinh thu dọn sách vở để ra về, hai thầy giáo cũng đồng thời đi ra khỏi lớp.
Trong khi đó Thiên Vũ đang tò mò hỏi Hồng Ngọc:
-Lúc nãy cậu nói gì vậy?
-Cũng ko có gì to tát. Tớ chỉ nói cho Trúc Nhã biết về hoàn cảnh của thầy Hùng thôi.
-Ừ! Mà Trúc Nhã siêu quá! Bài đó nếu là tôi, tôi cũng ko làm đc. – Thiên Vũ trầm trồ
-Gì chứ? – Hồng Ngọc bĩu môi – Đúng là hiểu biết nông cạn. Nếu Trúc Nhã ko giải đc bài đó thì chẳng phải là uổng phí 3 ở đại học Harvard sao
-CÁI GÌIIIIII? HARVART? Ý cậu là Trúc Nhã đã…đã – Thiên Vũ lắp bắp
-Đã tốt nghiệp đại học Harvard năm 15 tuổi. Cả tôi cũng vậy nữa – Hồng Ngọc thản nhiên nói tiếp – cậu ấy thì một kinh tế, một tin học và một kiến trúc. Còn tôi thì một y, một kinh tế, một thiết kế thời trang . Vậy đấy.
Hồng Ngọc đã nói xong nhưng chẳng có ai đáp lại lời cô cả bởi hai anh chàng hotboy đang bận trợn mắt nhìn cô. Sau khi bĩnh tĩnh lại Thiên Vũ mới nuốt khan một cái rồi nói:
-Vậy mục đích hai người đến đây là gì?
-Thì ở nhà buồn quá, đến đây giải trí.
-Vậy…..
-Hỏi nhiều quá! – Trúc Nhã lạnh lùng cắt ngang – Hanah! Chúng ta về thôi.
Dứt lời cô kéo Hồng Ngọc đi luôn để lại sau lưng hai hòn vọng phu.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
6 chương
4 chương
76 chương
8 chương