Quá khứ - hiện tại - tương lai
Chương 2 : Cuộc sống mới
Oe Oe Oe.
Tiếng trẻ con gào khóc xung quanh khiến cô khó chịu mở to đôi mắt. Ập vào mắt cô là một mảng trần nhà màu trắng. Cô nghe thấy tiếng mở cửa phòng và tiếng những người xung quanh nói to nói nhỏ, nhưng cô không hiểu họ nói gì. Rồi một người mặc áo khoác trắng xuất hiện trước mặt cô.
Đây là nơi nào, tại sao lại có người khổng lồ?Cô giật mình nhìn những người khổng lồ đang đi đi lại lại trước mặt cô.
Cô lên tiếng hỏi người kia: “Đây là đâu, mấy người là ai?”
Nhưng rất nhanh cô thấy không đúng, vì sao giọng nói của mình biến thành i a i a. Cô giật mình quơ tay, một bàn tay nhỏ nhắn xuất hiện trước mặt cô.
Đây là vì sao, vì sao lại như vậy? Không phải họ là người khổng lồ mà côđã trở thành một đứa nhỏ. Nếu cô đoán không nhầm thì cô đã chết và đầu thai một kiếp khác.
Xung quanh cô vẫn tiếp tục ngôn ngữ mà cô không hiểu, nhưng rồi khi cô tập trung lắng nghe kỹ càng thì cô nhận thấy có vài âm tiết giống tiếng Việt. Đây là tiếng Trung Quốc, cô bị chính phát hiện của mình làm cho chết đứng.
Người y tá phát hiện đứa bé i a vài tiếng rồi dừng lại thì cảm thấy rất hiếu kỳ. Cô cúi đầu nhìn biểu tình thú vị như người lớn đang suy nghĩ của bé con thì gọi người bạn y tá khác tới xem.
“Nhìn này, đứa bé đang nhíu mày suy nghĩ?”
Cô y tá bên cạnh cũng lấy làm ngạc nhiên ngó qua nhưng thấy dứa bé chỉ nhìn lên trần nhà thì quay lại nói với cô y tá kia:
“Tôi thấy nó bình thường mà”.
“Vừa nãy nó thật sự có nhíu mày suy nghĩ mà.”
Cô y tá nhìn lại đứa bé đang ngáp thì cảm thấy kỳ lạ, không lẽ mình nhìn nhầm.
“Tiểu Huyên, em đã tỉnh ngủ.”
Ngay khi hai cô y tá đang nói chuyện thì một bé trai tầm 5, 6 tuổi chạy tới bên nôi nhìn đứa trẻ đang ngáp ngắn ngáp dài thì vươn tay nhéo nhéo má bé.
Cô đang buồn ngủ thì bị một cậu bé nhéo má khiến cô bực mình, cô vươn tay đẩy tay cậu bé nhưng không được, đôi mắt muốn mở ra nhìn kẻ phá rối mà không tài nào hé mở. Cô miễn cưỡng mãi không được đành mặc kệ nó.
Cậu bé nhéo má em bé nhưng em bé vẫn ngủ thìngân ngấn nước mắt nhìn sang hai cô y tá hỏi:
“Tại sao em cháu không mở mắt.”
Hai cô y tá buồn cười nhìn cậu bé mũm mĩm xinh xắn nói: “Em cháu đang ngủ mà.”
“Nãy em ngủ rồi mà, mới tỉnh đã ngủ sao?”Cậu bé nói.
Một người đàn ông đẹp trai bước lại gần cậu bé và nói: “Em bé còn nhỏ nên hay ngủ. Ngày mai chúng ta lại tới thăm Tiểu Huyên nhé.”
Nghe người đàn ông nói vậy, cậu bé gật đầu rồi cúi xuống hôn má em bé một cái, sau đó cậu bé lon ton chạy đến bên cạnh người đàn ông.
…
Hôm nay, cô được y tá đưa tới gặp một người phụ nữ, côđoán người này là mẹ cô.
Đây là một người phụ nữ xinh đẹp tầm ba mươi, côấy có nụ cười duyên với chiếc răng khểnh. Cô nhìn người phụ nữ chăm chú, nghe người phụ nữ nói mà không hiểu gì cả.
Lúc này cánh cửa phòng mở ra, một người đàn ông bước thẳng tới cô và người phụ nữ. Người này ngoài ba mươi có khuôn mặt điển trai. Cô tấm tắc khen ngợi vẻ đẹp của cha mẹ mình trong đời này.
Bỗng cô nhìn thấy phía sau người đàn ông là một bé trai mũm mĩm xinh xắn. Cậu bé vừa bước vào phòng thì chạy tới ôm chầm người phụ nữ và nói gì đó cô nghe không hiểu. Đôi mắt cậu bé sáng long lanh như vì sao nhìn cô.
Lúc này cô bỗng thấy đói bụng, côòa khóc đòi ăn. Tuy mang tư tưởng của người trưởng thành nhưng cô thật sự chỉ là một em bé sơ sinh, đói bụng tìm sữa là điều bình thường.
…
“Mẹ, con tới thăm mẹ và Tiểu Huyên.”
Bé trai xinh xắn chạy xà vào lòng mẹ. Cậu bé mỉm cười khi thấy em bé đang nhìn mẹ và mình. Nhưng ngay lúc đóđứa bé bỗng òa khóc, không lẽlà vì cậu làm em bé khóc sao, bé trai xinh xắn nhìn về mẹ rồi nhìn cha mình đang đi tới gần.
“Em béđói bụng đó”.
Cha cậu bé bước đến bên giường lấy ra bình sữa và pha bột cho em bé. Em bé vừa thấy bình sữa thì hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười nhận bình sữa uống ngon lành.
Bé trai ngồi kế bên híp mắt nhìn em béđang uống. Sau khi uống xong thì em bé lần hai khóc nhè.
“Ba, mẹ, Tiểu Huyên lại khóc rồi.”
Mẹ bé mỉm cười nói: “Em bé muốn đi tè.”
Ngay khi cô muốn cởi tã cho bé thì đứa bé bỗng khóc to hơn. Ai cũng đơ mặt ra.
“Không, không thể cởi đồ trước mặt hai người con trai được.”
Cô nhìn người mẹ đang tính cởi tã, dù muốn vệ sinh cá nhân nhưng cô là con gái, nếu làđứa trẻ không biết gì thì không sao, nhưng cô là người lớn với suy nghĩ gần ba mươi tuổi, làm sao có thể cứ trần truồng như vậy trước mặt hai người nam giới cho dù họ là cha và anh trai đi nữa.
Nhưng rõ ràng sức lực cô không thể bằng người mẹđược, nên chẳng mấy chốc thân mình bé nhỏ của cô đã được phơi bày trước mắt ba người. Cô thật sự xấu hổ, nhưng nỗi buồn thì không thể không giải quyết, sau một phút chiến đấu với tư duy của mình, cơ thể cô đã chiến thắng.
Ngay lúc này cô phát hiện ra một điều không thể tin được, một đứa bé gái không thể đẩy cao nước tiểu như vậy. Suy nghĩ của cô bị gián đoạn bởi bé trai xinh xắn kia đụng tới phía dưới của mình, nếu giờ cô không biết thứ bị đụng kia là gì thì có lẽ cô không xứng đáng là một cô gái từng trải đời. Thiên thần ơi, có ai nói cho cô biết vì sao sống lại cô là một đứa bé trai hay không?
“Oa, cái này của Tiểu Huyên bé hơn của con nhé”.
Đứa bé trai nghiêng đầu nhìn người đàn ông rồi lại nhìn lại phía dưới của đứa bé mà cười tít mắt.
Truyện khác cùng thể loại
178 chương
205 chương
29 chương
108 chương
132 chương
63 chương
56 chương