Quá khứ - hiện tại - tương lai

Chương 14 : Bỏ trốn thành công​

Choang. Một chiếc ly trên bàn bị ném xuống. Năm người áo vest đen cúi gầm mặt không dám nhìn người đàn ông vừa ném chiếc ly. “Không tìm được.” Chỉ là một người mà không tìm thấy là sao, Tử Linh vò đầu, đôi mắt hằn lên những tia máu. Tử Linh nhớ đến mình buổi sáng trước khi đi ký hợp đồng còn được ôm ấp Tử Huyên, vậy mà buổi chiều đó không còn thấy cậu. Năm người được lựa chọn để trông chừng em ấy đều bị ngất. “Cậu tức giận cũng không tìm được. Rõ ràng thằng nhóc đó đã lên kế hoạch từ lâu. Cậu bị nó lừa gạt buông lỏng mà thành.” Nhìn người bạn đang như con thú vì thương mà Chu Mạnh hắn cũng tức giận với kẻ đã bỏ trốn. Hắn đã tìm mọi nơi, huy động người mà vẫn không thấy. Hắn cũng nghĩ đến khả năng có người giúp đỡ nhưng vẫn chưa tìm manh mối. … Tử Huyên trốn trong khoang thuyền nhìn vào màn đêm bóng tối. Cậu rời khỏi anh rồi, họ sẽ không bao giờ còn gặp lại. Đây là một chiếc thuyền chuyên giúp người vượt biên mà cậu nhờ Diêu Kha tìm kiếm. Vì quen biết nên cậu được đối xử khá tốt. “Chúng ta thật sự rời khỏi đây sao?” Tử Huyên nghe giọng nói Mạc Nhã bên tai. Nói tới người này là người cậu bất ngờ gặp được trên đường chạy trốn. Lúc đó cậu bắt gặp Mạc Nhã đang bị một người đàn ông đánh đập. Tử Huyên nhìn khuôn mặt được bao bọc kín như xác ước của Mạc Nhã mà nhớ tới tình cảnh ngày hôm đó. ……. “Cậu là cái thằng mọi thằng đàn ông đều cắm vào, dơ bẩn còn muốn ông mày tôn trọng sao?” Người đàn ông gào thét, từng tiếp bốc bốc vang lên trong bóng tối. “Là vì anh mà tôi mới làm cái nghề đó. Anh giờ thành đạt thì đối xử với tôi như vậy sao?” Mạc Nhã nước mắt lưng chòng để mặc người đó đánh đập. “Tôi là đồ ngu mới yêu anh, vì anh mà kiếm tiền cho cha anh mổ phổi, vì anh học đại học mà từ bỏ ước mơ lăn lội kiếm tiền cho anh học đại học, vì anh mà bán thân cho những ông chủ khách hàng của anh.”… A Tử Huyên lúc bước tới gần thấy người kia đang dùng dao rạch mặt Mạc Nhã. Cậu nghe thấy người đó nói: “Chính khuôn mặt này đã dụ dỗ tôi và những người khác. Để xem từ giờ mày đóng GV thế nào, dụ người thế nào?” Tử Huyên chạy nhanh đá bay con dao và đỡ Mạc Nhã.”Loại người này không đáng để anh phải hy sinh.”Tử Huyên tiến lên nâng đỡ Mạc Nhã, khi nhìn thấy khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Mạc Nhã bị những vết thương chồng chéo thì cảm thấy tiếc nuối. “Cảm ơn cậu. Tôi cũng thấy tôi ngu rồi. Tôi muốn rời khỏi nơi này mà bắt đầu lại.” Mạc Nhã vừa nói vừa nhìn lên bầu trời. “Vậy đi cùng tôi đi.” Tử Huyên cũng không hiểu vì sao lại rủ Mạc Nhã cùng đi với mình. Hai người bước xuống chiếc tàu được đưa tới khoang thuyền ở chung một khoang. Bây giờ vết thương tuy đã được xử lý song chắc chắn sẽ còn để lại sẹo, Tử Huyên muốn cùng Mạc Nhã tới Hàn Quốc trước là chỉnh sửa khuôn mặt, một diễn viên GV muốn làm lại cuộc đời thì cũng phải có một mặt tiền, Tử Huyên đã nghĩ như vậy. Tuy mới quen Mạc Nhã song Tử Huyên rất tin tưởng người này không phải người xấu. Tử Huyên cũng không hỏi chuyện của Mạc Nhã, Mạc Nhã cũng không hỏi Tử Huyên, có lẽ vì phát hiện ra tính cách lạnh lùng của Tử Huyên nên cũng không tò mò hỏi chuyện, thực ra Mạc Nhã không hề biết Tử Huyên có chướng ngại giao tiếp. …….. “Đúng, chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây.” Tử Huyên mắt không nhìn vào bóng tối và nói thêm. “Mãi mãi” Chiếc thuyền rời bến mới được nửa ngày, Tử Huyên rất lo lắng Tử Linh sẽ tìm được cậu, nghĩ tới những ngày vừa hạnh phúc vừa day dứt mà cậu cảm thấy lo lắng. Một mình cậu sai lầm bị nguyền rủa không sao, nhưng cậu không muốn Tử Linh cũng bị nguyền rủa, cậu thà nhận tất cả là do bản thân mình dụ dỗ anh chứ không muốn tin vào việc anh yêu cậu. “Oẹ” Tử Huyên lần đầu tiên phát hiện bản thân mình lại bị say sóng, cậu vừa lau miệng vừa nghĩ cơ thể công tử bột này của mình thật đáng ghét. Mạc Nhã ở bên cạnh lo lắng nhìn Tử Huyên mặt xanh đi vì bị nôn quá nhiều. Từ khi rời bến nửa ngày đến bây giờ đã được nửa đường đi, Tử Huyên đã nôn khan không biết bao nhiêu lần, mỗi lần vì quá mệt mà Tử Huyên lại chìm vào giấc ngủ, Mạc Nhã đã hỏi người trên thuyền có thuốc chống say thuyền không nhưng họ đều không có, cũng có vài người cũng say thuyền như Tử Huyên, nhưng không có ai say kinh khủng như cậu cả. Mạc Nhã đưa tay gạt lọn tóc còn vương trên mặt Tử Huyên, từ lần đầu tiên gặp mặt cậu chàng này rồi cùng đi theo cậu ta, Mạc Nhã tuy có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng rồi lại không dám hỏi, người này đã đưa tay ra lúc cậu cần nhất, vì vậy cậu sẽ ở bên người này báo đáp cậu ta. ….. Tử Huyên vì say thuyền nên hầu hết thời gian đều là ngủ, khi tới giờ ăn thì được Mạc Nhã chăm sóc, song có lẽ vì lý do bị say thuyền nên cậu ăn uống cực ít, dường như lần nào ăn vào cũng bị nôn ra, người mệt mỏi và không đủ dinh dưỡng khiến cậu nhỏ gầy càng thêm gầy đi. Cho đến tận khi bước chân xuống đất liền, cậu cảm thấy như mình được sống lại một lần nữa. Đứng tại một nơi đất khách, cậu vì lo lắng mà hơi bồn chồn. Lúc này một bàn tay nắm lấy tay cậu, nhìn sang là Mạc Nhã với ánh mắt an ủi, Tử Huyên mỉm cười. Đúng vậy, cậu và người này sẽ sống một cuộc sống mới, thay đổi quá khứ đã xảy ra.