Qua Cửa

Chương 70 : Ngoại truyện 1: Nhẫn

Trước đây, sếp Từ chẳng những bản thân say mê công việc say mê sự nghiệp, còn giỏi lừa bịp, vẽ nguyên một cái bánh to cổ vũ quần chúng, để cấp dưới cũng say mê công việc say mê sự nghiệp với gã, mỗi ngày trước chín giờ tối, cả công ty đều ngại không dám tan ca. Song từ khi ở bên mầm họa Đậu Tầm này, sếp Từ bị lây một loạt tật xấu của vong quốc chi quân – hội chứng ngày thứ Hai, hội chứng nghỉ lễ, chứng trì hoãn, hội chứng sáng sớm vân vân, mỗi ngày chỉ muốn đi muộn về sớm, hễ rỗi việc lại đi kiểm tra tình hình tài sản của mình, càng xem càng hết muốn tiến tới. Nhìn từ góc độ của con vẹt, trước kia mỗi ngày nó đều bị tiếng bước chân của ba đánh thức, trong nắng sớm vươn vai ngâm nga vài khúc dân ca lạc điệu, cúi đầu có ngay thức ăn mới và nước sạch, là buổi sáng hoàn mỹ và hạnh phúc. Bây giờ thì… Nó đói rã họng muốn rụng hết lông, ông “ba” chết toi kia còn vô sỉ lăn lộn trên giường! Ngoài cửa sổ mưa lâm râm, kéo rèm trùm chăn ngủ là không thể tuyệt hơn, Từ Tây Lâm nằm trên giường uể oải làu bàu: “Để bọn tiểu nhân soán vị đi, trẫm không muốn lâm triều!” Đậu Tầm đang vỗ về con vẹt bực bội khi phải thức dậy. Từ Tây Lâm tiếp tục gào: “Nửa đời trước cắm mặt vào làm việc, chính là để nửa đời sau chơi chơi chơi, tao dựa vào tiền cho thuê nhà và chia lợi nhuận cũng dư sống cuộc sống của giai cấp tiểu tư sản, thì vì sao còn phải lao động!” Đậu Tầm dựa cửa nhìn gã: “Không dậy nổi?” Từ Tây Lâm ôm chăn lăn lộn trên gối: “Không… tao không muốn đi làm…” Xét một cách công bằng, không phải Từ Tây Lâm thật sự muốn không làm gì hết, chỉ là sau khi nằm viện giày vò non nửa năm, người vẫn hơi yếu, thức dậy trở nên khó khăn hơn rất nhiều, ngoài ra cũng là rỗi việc làm nũng, chỉ cần Đậu Tầm tới dỗ dành, là gã sẽ có động lực để “chăm chỉ làm việc nuôi gia đình”. Nào ngờ Đậu Tầm sau khi nghĩ ngợi một chút, xắn tay áo lao tới, đè gã trong chăn, thoải mái nói: “Không muốn đi thì thôi, vừa vặn tao cũng không muốn đi, chúng ta làm chút việc khác vậy.” Từ Tây Lâm thấy điệu bộ của vị… không biết là nịnh thần hay gian phi này mà sợ hết hồn, vẻ kiêu ngạo biến mất, run lẩy bẩy bò dậy, ngoan ngoãn chuẩn bị xéo đi làm. Đậu Tầm bẻ một miếng bánh mì nhỏ cho gã ăn đỡ sợ, Từ Tây Lâm vừa thắt cà-vạt vừa tiện tay hắn ăn luôn, lại bị ép húp một bát cháo gạo kê hầm nhừ, dễ dàng được dỗ dành, ngâm nga thay giày: “Sét đánh trời sắp mưa…” Con vẹt lập tức phấn chấn nghển cổ lên: “Uỳnh uỳnh!” Đậu Tầm vừa sắp xếp lại tài liệu vừa dặn: “Cầm dù đi.” Từ Tây Lâm: “Trong xe tao có – trời mưa phải bung dù…” Con vẹt rất say mê: “Uỳnh uỳnh!” Đậu Tầm: “Cây trong xe mày hư rồi…” Từ Tây Lâm ngại phiền phức, làm bộ không nghe thấy: “Trời lạnh mặc áo bông…” Vẹt nghển cổ tru lên: “Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh!” Sau đó trong dư âm vấn vít của con vẹt, gã chạy mất tiêu. Đậu Tầm: “…” Chờ Từ Tây Lâm mất dạng rồi, hắn mới thở dài bước tới mở cây dù gấp treo ở cửa, tháo một cái hộp đựng nhẫn buộc trên đó. Sinh nhật Từ Tây Lâm vào tháng Bảy, sắp đến rồi, Đậu Tầm rất muốn tặng gã món gì đó. Lần ấy được Từ Tây Lâm nhắc nhở, hắn mới nhớ tới chuyện tặng nhẫn. Thật ra Đậu Tầm biết Từ Tây Lâm chỉ nói đùa, thứ như nhẫn chính là một nghi thức, mà giữa hai người họ thì không có nghi thức gì cả, chỉ có khoảng thời gian mấy chục năm thôi. Nhưng do trời sinh thiếu tế bào lãng mạn, hắn thật sự cũng chẳng nghĩ ra quà gì khác, thành thử vẫn lén mua nhẫn. Mua xong Đậu Tầm lại hối hận, bởi vì nghe người ta nói đối mặt tặng sẽ rất xấu hổ. Hắn tưởng tượng thử cảnh ấy, cảm thấy quả thật hơi buồn cười, thế là vắt hết óc muốn tìm một cách ra mắt ngoài dự đoán của mọi người cho thứ này, tốt nhất là khiến Từ Tây Lâm không kịp phản ứng, không có cơ hội cười nhạo hắn. Cái chủ ý cùi mía treo trên dù này, còn là đêm hôm trước hắn đặc biệt tra dự báo thời tiết, nửa đêm ra tay giở trò. Kết quả là lần đầu tiên thử đã thất bại. Đậu Tầm quay đầu lại trừng con chim ngu xuẩn trên giá: “Thêm rối.” Con vẹt vẫy đuôi: “Khoa học chính là – đơn giản như vậy!” Ngày hôm ấy, vào thời gian nghỉ giữa giờ, Đậu Tầm dùng di động lên mạng hỏi thử, có người đề nghị hai người bên nhau đã rất lâu, đi theo đường ấm áp là tốt nhất, có thể chọn dùng “phong cách chuyện nhà” thường thấy, ví dụ như bỏ nhẫn vào sủi cảo chẳng hạn. Đậu Tầm cân nhắc một chút, cảm thấy khả thi, trước mắt vấn đề lớn nhất là tiến sĩ Đậu chưa đủ khả năng một mình chuẩn bị một bữa ăn. Song mọi việc sợ nhất là nghiên cứu nghiêm túc, vào thời đại bùng nổ thông tin, bất cứ khó khăn nhỏ nào trong cuộc sống đều có thể giải quyết chóng vánh, Đậu Tầm buổi tối tan ca về nhà, kiên nhẫn mà bắt đầu nghiền ngẫm thực đơn. Từ Tây Lâm đi vào lơ đễnh nhìn thoáng qua, thuận tay bổ đôi quả đào đưa hắn: “Muốn ăn gì cứ nói với tao, mân mê thứ này làm gì?” Đậu Tầm vờ như không nghe thấy, nhận đào định cắn, lại nhíu mày, cúi đầu lôi ra một con sâu loi nhoi uốn éo: “Lại sâu, đào lần này mua bị làm sao vậy?” Từ Tây Lâm đầu cũng không buồn ngẩng lên: “Chứng minh là thực phẩm hữu cơ – sao toàn là mày gặp vậy, tao ăn mấy quả rồi, có thấy sâu siếc gì đâu.” Đậu Tầm: “Tao ăn bảy tám quả, quả nào cũng có sâu hết.” Từ Tây Lâm: “…” Hai người giống như suy luận ra sự thật quỷ dị gì từ cuộc nói chuyện này, im lặng nhìn nhau một hồi, sau đó Từ Tây Lâm với biểu cảm một lời khó nói hết, giơ quả đào đã gặm một lúc đến dưới đèn, cẩn thận tìm kiếm chốc lát, tìm được nửa con sâu vùi thây dưới răng sắt lợi đồng của gã. Từ Tây Lâm: “…” Đậu Tầm vẫy tay gọi gã tới, nâng cằm gã lên, ngón tay quệt nhẹ khe hở ở môi gã, tò mò hỏi: “… Ăn ngon không?” Từ Tây Lâm ớn lạnh lao ra ngoài. Đậu Tầm trầm tư suy nghĩ giây lát, đóng thực đơn lại, bởi vì với sự qua loa của con heo này, có một nửa khả năng sẽ không hay biết gì mà nuốt luôn dị vật trong nhân. Thế là kế hoạch thứ hai bị chính hắn bác bỏ. Vậy làm thế nào đây? Buổi tối nhân lúc Từ Tây Lâm tắm rửa, Đậu Tầm lấy cái hộp nhỏ hắn chuẩn bị ra xem qua, ngẩng đầu nói với con vẹt đang trố mắt dòm mình: “Không thì đeo lên người mày, cho mày đem đi tặng vậy?” Vẹt nghiêng đầu, vẻ mặt vừa vô tội vừa ngạc nhiên nhìn hắn. Đậu Tầm bóp trán: “Thôi, đồ ngu xuẩn, mau cút ra quỳ an đi.” Con vẹt đui mắt, ỳ ra đó không chịu đi, bị Đậu Tầm quyết đoán tóm cổ ném ra ngoài, sau đó hắn trưng khuôn mặt chính nhân quân tử suy nghĩ thâm trầm, trực tiếp vào phòng vệ sinh liền với phòng ngủ chính, tính thu ít “trợ cấp nhọc lòng” cho một ngày vắt óc suy nghĩ. Chớp mắt mà đã phí thời gian đến cuối tuần, Đậu Tầm vẫn chưa tặng được quà. Lão Thành mời họ đến tiệm chơi, tiện thể tổ chức sinh nhật cho sếp Từ người bỏ vốn chính của tiệm hoa “Ông Ngoại” luôn, thế là cuối tuần, hai người bước dưới tà dương đến tiệm hoa đóng cửa sớm. Do Đậu Tầm ủng hộ vốn, tiệm hoa sát nhập quán nhỏ bên cạnh, rộng rãi hơn rất nhiều, Lão Thành mỗi ngày ăn mặc như thầy bói lượn lờ trong tiệm, rỗi việc đoán số cho các cô gái, biến hoa khô thành hoa cài ngực, bán “hoa bản mạng” tháng ấy cho họ. Bốn thanh niên phi chủ lưu ăn uống no nê, còn chia nhau một cái bánh kem to, Lão Thành ra vẻ thần thánh lôi một cái ống quẻ ra, bên ngoài ống bám một tầng bụi, mấy cái quẻ lác đác nằm trong đó, thảm thương như lâu rồi không thèm ai ngó ngàng đến. “Khách thường thích rút bài hoặc xem tinh bàn,” Lão Thành nói, “Lão Thái mọi khi không cho tôi lấy thứ này ra, chê đẳng cấp quá thấp, không có phong cách Tây, hôm nay chúng ta chơi cách truyền thống, người được mừng thọ rút một quẻ, sang năm thuận thuận lợi lợi, không tai không bệnh.” Trí nhớ của Từ Tây Lâm về cái miệng quạ đen của Lão Thành hãy còn mới nguyên, nghe vậy chỉ cười khẩy: “Không tai không bệnh rút xong cũng biến thành có bệnh, không rút.” “Ôi trời ơi ông yên tâm đi.” Lão Thành khăng khăng nhét ống xăm vào tay gã, “Sớm đổi thành quẻ thượng hết rồi, chỉ cầu điềm tốt, chứ không mỗi ngày cho khách rút quẻ hạ, chẳng phải muốn ăn đập hả?” Từ Tây Lâm cho rằng hắn “tốt không linh xấu lại linh”, nhận đại lấy, lắc mạnh vài cái – không một quẻ rơi ra. Mấy cái quẻ nảy lên một hồi, vững vàng nằm lại tại chỗ, như thể dưới ống đựng có “đá hút quẻ” vậy. Từ Tây Lâm xóc mạnh hơn – vẫn không văng ra. Thái Kính im lặng che mặt, Lão Thành xấu hổ vô cùng, ngay cả Đậu Tầm cũng không nói gì nổi. Trong một nháy mắt, người theo thuyết vô thần như Từ Tây Lâm cũng không khỏi trỗi lên một chút hoài nghi, chẳng lẽ gã thật sự là trời sinh số không tốt, chỉ có thể xóc được quẻ hạ, Lão Thành đổi xăm, thế là một quẻ cũng không ra nổi? Từ Tây Lâm không thèm xóc nữa, dốc ngược ống luôn, lần này cạch một phát, rơi ra một vật nặng. Chỉ thấy tất cả các quẻ cãi lại lực hút Trái Đất, treo ngược trên ống một cách quỷ dị, nhìn lại thấy dưới quẻ đều dùng chỉ xâu vào đáy ống, lúc lắc sẽ nảy lên, nhưng tuyệt đối không văng ra, chỉ có một quẻ tự do, rơi xuống bàn – bên dưới cột một thứ. Nặng như thế, chẳng trách xóc cả buổi cũng không ra. Từ Tây Lâm cầm quẻ xăm văng ra, thấy trên đó khắc “thiên lý hữu duyên thiên lý hội”, “vật nặng” cột phía dưới là một hộp nhung nhỏ, chẳng cần mở ra cũng biết đựng cái gì. Từ Tây Lâm ngẩng đầu nhìn Đậu Tầm. Quá xấu hổ – Đậu Tầm biết ngay nghe Lão Thành không có kết cục tốt, ho khan một tiếng, mắt nhìn lung tung. Hai con kỳ đà kia cũng im lặng, căng thẳng chờ Từ Tây Lâm phát biểu cảm nghĩ. Song Từ Tây Lâm lại không cười. Gã không mở cái hộp nhỏ kia trước mặt mọi người, chỉ nắm chặt trong tay. Từ Tây Lâm cẩn thận vuốt nhẹ dòng chữ trên quẻ, một lúc lâu, cảm xúc lẫn lộn nói: “Đây là lần đầu tiên trong đời tôi rút được quẻ thượng thượng từ tay ông ngoại.”‘ Thiên lý hữu duyên. Gã im lặng mỉm cười. “Bí thư, mau mở ra cho bọn tôi xem tí đi!” “Không cho xem!” “Ki bo…”