Qua Cửa

Chương 58 : Yêu đương

Trước kia, đối với Từ Tây Lâm mà nói, mấy ngày tết là rất bận rộn. Mới đầu vì sự nghiệp vừa khởi bước, gã phải bất chấp khó khăn thăm viếng rất nhiều địa đầu xà – tuy rằng người ta thấy gã trẻ tuổi, đều không coi gã ra gì, nhưng vẫn cần phải bày tỏ. Và ngày tết là một cơ hội để vắt óc suy tính tạo quan hệ. Sau đó, “Quê Nhà” ổn định, Tống Liên Nguyên cũng làm “con rể tới nhà”, hai anh em thành công chen thân vào một trong các địa đầu xà địa phương, lại đổi thành người ta đến nịnh bợ họ. Từ Tây Lâm kết thiện duyên rộng rãi, ai tới cũng là khách, mỗi năm đều có cả đống hội họp xã giao. Song năm nay mọi người ngạc nhiên phát hiện, vậy mà không mời được gã. Từ Tây Lâm hai mươi chín tháng Chạp bay qua, ngày Trừ tịch trên bàn cơm báo cáo vắn tắt công trạng một năm qua của công ty con cho anh Tống, dùng mấy cây đũa bày tư tưởng chiến lược năm sau, muốn chạy luôn đêm ấy, nhưng bị rất nhiều việc níu chân không chạy được, gã liền tính toán chuồn đi vào sáng sớm mùng một tết, lý do cực kỳ nhảm nhí – con vẹt rời khỏi gã quá lâu sẽ rụng lông. Tống Liên Nguyên nghe lý do này, lông mày suýt bay luôn khỏi mặt: “Sao mày không kết hôn với vẹt luôn cho rồi? Mày đi buôn bán cũng thật uổng tài, quay về mở vườn bách thú mà làm giám đốc cho rồi!” “A… Còn có vài việc khác,” Từ Tây Lâm vắt óc một lúc lâu, rốt cuộc trời không phụ người có lòng, để gã nhớ ra một lý do khác, “Nghe nói chủ tịch Ngụy tết này nằm viện giải phẫu, chúng ta tốt xấu gì cũng phải tới thăm mới được chứ?” Tống Liên Nguyên nghĩ năm nay thu được một khoản lợi nhuận không nhỏ, miễn cưỡng chấp nhận lý do này: “Được được được, xéo đi.” Từ Tây Lâm gói ghém đi luôn, hành lý đều chuẩn bị sẵn sàng rồi. Tống Liên Nguyên sầm mặt vừa đi theo gã vừa lải nhải dặn dò: “Trở về không ai trông chừng mày, mày phải tự mình chú ý, rỗi việc thì nấu ít cháo gạo kê, thương xót cái dạ dày nát của mày… Và nhớ kết thêm nhiều bạn trẻ tuổi, xã giao làm ăn gì đó không cần đều đích thân đi, cứ để lính lác chúng nó chạy thay, với cả đừng có cả ngày đi quanh con chim ghẻ đó, nó có thể dưỡng già cho mày không?” Câu cuối cùng là âm thầm nhắc nhở, đáng tiếc Từ Tây Lâm thân ở doanh Tào lòng hướng về Hán hoàn toàn không hiểu, gã chỉ cảm thấy đàn ông đã kết hôn thật lắm điều, chạy thẳng một mạch không thèm quay đầu lại. Tống Liên Nguyên lo lắng mắng gã khốn nạn, quay đầu lại liền thấy Cao Lam đang nhìn mình cười ngặt nghẽo. “Cười cái gì?” Tống Liên Nguyên thộn mặt hỏi. “Em trai anh nhất định là đang yêu rồi.” Cao Lam cao thâm khó lường chỉ trán Tống Liên Nguyên, “Chỉ có anh không nhận ra, còn lải nhải, ngốc.” Tống Liên Nguyên nghe cô nhìn thấu mọi việc mà “báo tin vui”, nhớ tới xu hướng tình dục nam nữ khó phân của Từ Tây Lâm, chẳng những không vui vẻ gì, ngược lại trông càng ưu sầu hơn, đến độ Cao Lam phải hoang mang: “Rốt cuộc ai là mẹ chú ấy vậy?” Từ Tây Lâm nóng lòng quay về, vé máy bay cũng đặt trên taxi, chắc là gã muốn chạy về đầu thai, nên đặt thời gian khá sát, lúc đến sân bay thì máy lấy vé tự động cũng tắt rồi, gã kéo hành lý chạy như điên đến quầy đổi vé nhân công, cho đến khi qua kịp cổng kiểm tra an ninh, suýt nữa bay cả phổi ra. Bay thẳng về nhà, vừa hạ cánh liền nghe thấy xung quanh vang lên tiếng pháo đã bỏ lệnh cấm, ngã tư đường bình thường kẹt cứng như bãi đỗ xe rộng như trường đua xe tư nhân, vất vả lắm mới bắt được một chiếc taxi. Trên đường, Từ Tây Lâm ngựa không dừng vó lại nảy ra một ý tưởng: “Bác tài, xem gần đây chỗ nào có tiệm quà thì dừng một chút cho cháu.” Bác tài nhìn gã như nhìn bệnh nhân tâm thần: “Quà? Mùng một tết ai mở cửa? Tôi thấy chẳng bằng lát cậu tìm một bồn hoa không ai canh, cắt vài cành là được – Cậu muốn đến nhà bạn gái à?” Từ Tây Lâm cười rạng rỡ như nắng xuân: “Không có không có.” Bác tài dò xét sắc mặt gã: “Mua cái gì cũng phí công thôi, để tôi bày cho cậu một chiêu – lát tôi thả cậu xuống siêu thị, cậu mua ít tổ yến hải sâm gì đó tặng mẹ vợ, bạn gái thêm trang sức bớt đóa hoa cũng chẳng quan trọng, lấy lòng các cụ mới là hay nhất.” Từ Tây Lâm rất ngượng, xua tay lia lịa, một bầu tình cảm lãng mạn trôi nổi trên không trong đề nghị của bác tài ngưng tụ thành mưa, đổ hết xuống đất đai mộc mạc tự nhiên. Trong tiệm hoa “Ông Ngoại” đủ mặt ba người, Thái Kính là không nhà để về, Đậu Tầm theo lễ phép gửi đáp một tin nhắn chúc tết cho Đậu Tuấn Lương xem như hết nghĩa vụ, Lão Thành đêm hôm trước Trừ tịch về nhà lộ mặt, bị các cô các dì bắt ra tiến hành hoạt động “đánh trẻ con” mỗi dịp tết, không thèm ở nhà chịu ngược đãi nữa. Tiệm hoa tươi không buôn bán thành điểm tụ tập của ba gã đàn ông độc thân. Lúc Từ Tây Lâm cuốn theo gió tuyết xông vào, Thái Kính đang nghiên cứu cách dùng lò vi ba hâm thức ăn thừa, mọi người đều giật nảy mình vì vị khách không mời này. Con vẹt rốt cuộc gặp được người thân, trực tiếp bỏ rơi Đậu Tầm liên tục muốn kết thân, vỗ cánh bay lên vai Từ Tây Lâm. Sau khi ở nhà Lão Thành ngậm miệng vài ngày, nó mở miệng khoe mẽ một câu: “Cung hỉ phát tài.” Từ Tây Lâm ở cửa bị thằng con bảo bối chọc cười sặc sụa. Lão Thành khó khăn nhặt lại cằm – chẳng trách sau khi hắn gửi tin nhắn kia Từ Tây Lâm liền không còn tin tức gì, té ra là dự định trực tiếp giết về luôn! Lão Thành quả thực không mặt mũi nào đứng ngoài xem, hỏi Từ Tây Lâm: “Tết nhất mà ông chạy về làm gì vậy?” Từ Tây Lâm vào nhà đóng cửa, bế thằng con bảo bối, ánh mắt thì tìm Đậu Tầm trước, thấy Đậu Tầm đang ngồi trong không gian bé tí bức bí ở tầng hai. Trong tiệm hệ thống sưởi không tốt, Đậu Tầm đắp một cái chăn lông trên đùi, trên đầu gối đặt laptop, đang khó khăn duy trì sự bình tĩnh ngoài mặt, rõ ràng đã bị giật mình. Từ Tây Lâm không tự chủ được bật cười. “Anh tôi mới kết hôn chưa đầy hai năm, con còn chưa có, tôi đi theo làm kỳ đà à?” Từ Tây Lâm vừa nói vừa nhìn lướt qua bữa tối chuẩn bị cho ba người họ, nhíu mày, “Tết nhất mà ba ông ăn cơm thừa hả?” Lão Thành hùng hồn mà già mồm át lẽ phải: “Mùng một ăn cơm thừa là có chú ý cả đấy, mong cho năm nào cũng thừa…” “Thừa cái đầu ông!” Từ Tây Lâm nhét va li lẫn vẹt vào tay Lão Thành, lại kéo áo khoác dính vụn tuyết ném đại ra cửa, vừa đi vừa xắn tay áo, “Chất lượng cuộc sống đâu? Lão Thái tránh ra, để tôi xem trong tủ lạnh còn gì không.” Lão Thành: “…” Hôm trước hắn mới giúp tên họ Từ nói xạo với Đậu Tầm, biến tay này thành một kẻ cuồng công việc cô đơn trống vắng, còn nói gã từ sáng đến tối trừ ăn thức ăn nhanh ra thì là dự tiệc xã giao, có vẻ rất chán đời vân vân. Kết quả là chính chủ hôm nay liền trở lại vả mặt hắn! Lão Thành phẫn nộ lau cửa ra vào bị Từ Tây Lâm giẫm một đống dấu chân, nghĩ bụng: “Thằng khốn nạn, tao mà còn dư hơi lo chuyện của mày thì tao là con chó!” Từ Tây Lâm từ khi nhận Weixin của Lão Thành thì đầu óc chưa từng bình tĩnh lại, chỉ hận không thể trổ tài bếp núc mấy năm trước đã luyện đến đỉnh cao – chỉ hận nhà Lão Thành không có nhiều nguyên liệu cho gã phát huy. Đậu Tầm mặc dù có quyết tâm, nhưng lúc đối mặt với chim còn tương đối dũng cảm, lúc này thấy người, rốt cuộc vẫn hơi cận hương tình khiếp, do dự xuống lầu đến cửa bếp thò đầu vào: “Tôi giúp cậu một tay nhé?” (Cận hương tình khiếp dùng hình dung tâm tình phức tạp của người xa xứ lâu năm quay về, càng gần quê thì càng mất bình tĩnh.) Từ Tây Lâm quay đầu lại cười rạng rỡ: “Được, mà cậu biết làm gì?” Đậu Tầm: “…” Từ Tây Lâm cởi áo khoác, lớp áo lông cừu mỏng phủ trên người, như là tùy ý khoác lên một cái giá áo biết đi, hiển lộ rõ đường nét vai và thắt lưng. Ở tuổi gã, khung xương đã định hình, bóng lưng đầy sự vững chãi và cao thẳng của đàn ông, không còn cảm giác non nớt thiếu niên, nhưng nụ cười khi quay đầu lại vẫn ấm áp như thuở nào. Nụ cười này thật sự có lực sát thương quá mạnh, Đậu Tầm suýt nữa chống đỡ không nổi, á khẩu một lúc lâu, hắn mới thừa nhận một cách không tình nguyện: “… Biết chiên cơm.” Nói xong, chính Đậu Tầm cũng hơi xấu hổ, bởi vì phát hiện mình thật sự là mười năm như một ngày cố thủ bản thân, chớ hề tiến bộ, bất luận là với Từ Tây Lâm hay với việc bếp núc. Từ Tây Lâm bất đắc dĩ: “Đi chờ ăn đi, khói dầu nhiều lắm.” Lão Thành quay lại cất cây lau nhà bị ánh mắt đầy nuông chiều của gã quét trúng, lập tức tóc gáy dựng ngược nép vào chân tường mà chuồn biến, chỉ hận không thể dùng cây lau nhà đánh bay tay họ Từ. Đậu Tầm trông chờ nhìn Từ Tây Lâm một lúc, không nỡ đi, nhưng tiệm hoa “Ông Ngoại” chỉ có một chút không gian, hắn còn phải chú ý tâm tình hai vị quần chúng kia, đành phải lưu luyến quay về phòng khách ngồi. Chờ thức ăn bưng lên, Lão Thành đầy bụng bất mãn liền tha thứ cho Từ Tây Lâm, hơn nữa cảm thấy mình còn có thể yêu gã ta thêm năm trăm năm. Hưởng sái Đậu Tầm, ba gã đàn ông quây quần lại sống cuối cùng không cần ăn cơm thừa gọi từ hôm Trừ tịch, Từ Tây Lâm làm bộ làm tịch ngồi xuống, lịch sự cầm khăn lau tay: “Hôm nay thời gian không đủ, làm qua loa một chút, mọi người ăn tạm vậy.” Lão Thành nhìn củ cải tỉa hoa trang trí món ăn, cho rằng mình có khả năng cần học lại hai chữ “qua loa”. Cơm nước xong, Thái Kính tự động đứng dậy dọn dẹp, Đậu Tầm thì giống như tiếp cận con vẹt, thử ngồi bên cạnh Từ Tây Lâm, mới đầu tư thế ngồi có cảm giác cứng ngắc trang trọng, sau đó phát hiện Từ Tây Lâm hình như không có ác cảm, hắn mới hơi thả lỏng, lại không nhịn được sinh ra một chút lòng tham, mượn danh tìm điều khiển ti vi để chạm vào tay Từ Tây Lâm. Từ Tây Lâm quay đầu lại nhìn hắn – mấy lần trước gặp mặt, Từ Tây Lâm rất ít nhìn thẳng vào hắn, lúc ấy Đậu Tầm chỉ hơi mất mát, nhưng tổng thể cảm thấy cũng ổn, hôm nay Từ Tây Lâm không biết uống nhầm thuốc gì… Cũng có khả năng là dần dần quen rồi, lại khôi phục thói quen trước kia – Đậu Tầm nói với gã, gã liền lẳng lặng nhìn Đậu Tầm, ánh mắt chuyên chú và ánh mắt thâm tình kỳ thực hơi giống nhau, rất dễ khiến người ta nghĩ ngợi lung tung. “Con vẹt mấy bữa nay không hay nói, có phải là ở không quen lắm hay không?” Đậu Tầm không giỏi nói chuyện lắm, khó khăn tìm một đề tài. Từ Tây Lâm vẫy tay gọi con vẹt trên giá, con chim kia liền hiểu ý bay qua đậu trên tay gã: “Ở nhà lắm mồm lắm, chắc là ở chỗ Lão Thành không quen nên hơi nhát gan thôi – Nào, con trai, hát một bài đi.” Tính con vẹt rất giống Đậu tiên sinh lúc trẻ, bình thường cậy được chiều mà chảnh, rất giỏi được đằng chân lân đằng đầu, nhưng một khi Từ Tây Lâm giận, hoặc do nguyên nhân gì mà không mang nó theo một thời gian, nó liền bắt đầu bất an dữ dội, vừa bất an liền trở nên rất ngoan ngoãn, đặc biệt giỏi nịnh nọt. Lúc này, con vẹt chỉ sợ Từ Tây Lâm không đón nó đi, đáng yêu vô cùng, bảo hát là hát, còn hát bài “Cung hỉ phát tài” cực kỳ rộn ràng… Mặc dù giữa chừng lạc điệu. Từ Tây Lâm nghe nó lại muốn vòng sang bài Bán chác tình yêu, vội cho một hạt lạc để nó gặm. Đậu Tầm giơ tay sờ sờ nó, vẹt rất không vừa lòng, song bởi vì đang giả ngoan, không tiện tấn công, đành phải bịt mũi nhịn. Từ Tây Lâm lại bỗng nhiên túm cổ tay Đậu Tầm. Kỳ thực Đậu Tầm cố ý cho gã xem vết thương trên tay, nhưng Từ Tây Lâm vừa chạm vào, hắn vẫn không khỏi run nhẹ, tấm lưng mới thả lỏng lại không tự chủ được cứng đờ. Từ Tây Lâm sắc mặt lạnh đi: “Tiểu nghiệt súc kia mổ à?” Vẹt tức khắc sợ tới mức ngay cả lạc cũng chẳng thiết ăn, đập cánh bay đến chân bàn, nơm nớp lo sợ mà tự phạt đứng. Đúng lúc này, Thái Kính rửa bát xong từ bếp đi ra, Đậu Tầm lập tức nhớ tới ngày xưa ở trước mặt người khác Từ Tây Lâm luôn giấu kín mối quan hệ của hai người, có người ngoài, Từ Tây Lâm xưa nay không thích có tiếp xúc thân thể với hắn, thế là lập tức giãy khỏi tay gã: “Không sao.” Từ Tây Lâm mới vừa đau lòng nửa chừng, bất ngờ bị “tránh chỉ sợ không kịp”, lòng không khỏi chùng xuống. May mà gã mấy năm trước bị lạnh nhạt nhiều rồi, trạng thái tâm lý điều chỉnh cũng rất nhanh. Nhớ năm ấy, gã hoàn toàn bị động nhận tâm ý mãnh liệt nóng rực của Đậu Tầm, luôn mơ mơ hồ hồ, không tìm được tiết tấu thỏa đáng, kỳ thực nghĩ lại, được mấy người đàn ông có vận may thế này? Chim trống còn biết tìm bạn đời không dễ, gặp vài lần trắc trở cũng là bình thường, điều chỉnh sách lược là được… May mà mọi người đều từng này tuổi rồi, cho dù không nể nang như Đậu Tầm, cũng không giống hồi mười mấy tuổi tỏ vẻ ngay trước mặt, dù gì cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Vừa nghĩ thế, tâm tình Từ Tây Lâm liền bình thản hơn. Gã trừng mắt nhìn con vẹt đang không dám ngẩng đầu: “Ở nhà tao đã nói thế nào với mày?” Vẹt cụp cánh, bất an run nhè nhẹ. Từ Tây Lâm không nỡ đánh nó, nhưng vẫn giận, liền hù dọa: “Còn cắn người là tao không cần mày nữa.” Vẹt nghe hiểu, rất đỗi sợ hãi, ngây ra như phỗng ở đó. Đậu Tầm tuy là cố ý cáo tội, nhưng nhìn dáng vẻ con chim kia, bỗng nhiên lại hơi có cảm giác thỏ tử hồ bi. Thế là hắn giơ một tay ra cho con vẹt. Con chim kia đại khái cũng biết mình đắc tội với ai, ủ rũ bay lên tay Đậu Tầm, cẩn thận thu móng vuốt không cào hắn, liếc Từ Tây Lâm một cái, thấy sắc mặt gã chưa dịu đi, đành phải rất đỗi không vui chuyển hướng sang Đậu Tầm, nhảy lên đầu vai hắn, bực bội dùng đầu cọ hắn một cái. Đậu Tầm nói: “Không sao, nó hồi nhỏ cũng cắn tôi không ít, đến nơi lạ đều như vậy, vài hôm nữa quen là được – hay là cậu để tôi nuôi thêm vài ngày đi?” Nói xong, Đậu Tầm còn cảm thấy mình rất cơ trí, cứ như vậy, hắn sẽ có lý do để liên lạc với Từ Tây Lâm, thỉnh thoảng gặp mặt một lần. Từ Tây Lâm Tâm rắp tâm xấu xa được gãi đúng chỗ ngứa, cầu còn không được, không nói hai lời bán luôn con. Đêm ấy Từ Tây Lâm bị Lão Thành lấy cớ “nhà quá nhỏ không đủ ở” mà đuổi đi. Gã nửa đêm hôm trước mới đi, hôm sau lại như bị bệnh thần kinh, trời còn chưa sáng đã lăn về. Từ Tây Lâm dạo một vòng tiệm hoa “Ông Ngoại”, từ dưới lầu nhìn thấy rèm cửa mấy phòng đều kéo kín, bấy giờ mới lại lưu luyến đi tiếp, gần sáng quay lại, không biết kiếm đâu ra một đống rau quả tươi non mơn mởn. Lão Thành nhân lúc Đậu Tầm thay nước cho chim, lặng lẽ vẫy tay gọi Từ Tây Lâm: “Qua đây.” Từ Tây Lâm: “Chuyện gì?” Lão Thành nghiến răng nghiến lợi cắn một miếng táo, nhìn thấy nhãn hiệu “Quê Nhà” sau giỏ trái cây, thù hận phát hiện trái cây do giai cấp tư sản hủ bại này bán quả thật đắt có đạo lý của đắt. Lão Thành: “Thương lượng chuyện này nhé, ông dẫn tổ tông nhà các ông đi được không? Cùng lắm thì buổi tối lại đưa về, chứ cứ sớm chiều thăm hỏi tôi, nhà tôi mướn không nổi loại người cao giá thế này làm đầu bếp đâu.” Từ Tây Lâm cũng đang có ý này, nhỏ giọng hỏi: “Ông nói đi đâu đây?” Lão Thành là hội viên trọn đời của “hội đi tìm chết”, bị gã hỏi ngớ ra, trừng to mắt nói: “Ông hỏi tôi? Ông mới biết Đậu Tầm ngày đầu tiên hả?” (Hội đi tìm chết còn gọi là hội độc thân) Từ Tây Lâm: “…” Gã kỳ thực không hay đi chơi với Đậu Tầm, khi đó phải trông nom bà Từ, hai người thỉnh thoảng ra ngoài, đại khái cũng chỉ tham gia họp lớp hay mua đồ ăn nọ kia thôi. Gã rất ít mua quà cho Đậu Tầm, càng chưa từng hẹn hắn ra ngoài. Cuộc tình ấy từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc tựa hồ hoàn toàn không có sự lãng mạn cố ý của sức người, trong tình huống không ai đặc biệt giữ gìn, vậy mà cũng có thể như cỏ dại tràn lan ra khắp vườn hoa thành họa. Mà hiện giờ hết thảy bắt đầu lại lần nữa, lại khiến gã luống cuống chân tay. Lão Thành nhận ra thần sắc gã hơi khác thường: “Sao vậy?” Từ Tây Lâm nhanh chóng định thần lại: “Không sao, ông nói đúng, để tôi dẫn nó đi.” Nói xong, gã như một lần nữa nạp đầy điện nhảy vọt lên. Lão Thành nghe thấy Từ Tây Lâm trước tiên gọi điện thoại nhờ người ta tra tiết mục văn nghệ gần nhất, lại mượn đặt vé kịch nói buổi tối, sau đó chạy tới hỏi Đậu Tầm có muốn đi xem nhà với gã không – tuy rằng trung tâm môi giới nhà đất không chắc mở cửa, nhưng Từ Tây Lâm nói gã biết đại khái về tình hình giao thông và giá tiền thuê nhà, có thể dẫn hắn đi xem hoàn cảnh trước, đến lúc đó đi xem nhà cũng có mục tiêu rõ ràng. Lão Thành vừa nghe là biết ngay gã chém gió – Từ Tây Lâm nhiều năm phiêu bạt xứ người, lúc mới về đến cả nhà mình cũng chẳng tìm ra, nhà cho thuê bao năm qua một xu cũng không tăng, thì đi đâu nắm rõ thị trường nhà đất? Không chừng đêm hôm trước lâm thời ôm chân Phật tra bản đồ trên mạng bao nhiêu lâu. Lão Thành nhìn Từ Tây Lâm dăm ba câu đã dụ Đậu Tầm ra ngoài, ngâm nga sấn đến trước mặt con vẹt gây sự: “Ôi chao, mày lại bị bỏ rơi hả?” Con vẹt làm động tác mang tính công kích. “Mổ đi mổ đi,” Lão Thành cười hơ hớ, “Mổ xong tao mách ba mày, nó càng không cần mày nữa.” Con vẹt phá lệ mở miệng vàng ngọc với người không quen, nó nói: “Xí!” Loài người đều chẳng tốt đẹp gì!