Qua Cửa
Chương 56 : Sợ hãi
Đậu Tầm nhìn Từ Tây Lâm không nỡ chớp mắt, cảm thấy hôm trước mình vẫn chưa nhìn cẩn thận, bởi vì hắn lại sửng sốt phát hiện một việc – Từ Tây Lâm mặc quần áo khá dày, trước kia mùa đông rét mướt cũng chỉ quần đơn, áo phông và áo khoác, mà bây giờ gã lại ngoan ngoãn mặc khoác len, còn quấn một cái khăn quàng cổ che khuất nửa cằm.
Thế mà người lại chẳng có cảm giác gì là ấm áp, thoạt nhìn vẫn cảm thấy lạnh.
Tầm mắt Đậu Tầm quá rõ ràng, Từ Tây Lâm dù mù cũng phát hiện được. Trong lòng gã biết mình cầm không được bỏ không xong, đối mặt với người kia, lại luôn không khỏi chột dạ, có lẽ Đậu Tầm thật sự buông xuống rồi, mới có ánh mắt thản nhiên như vậy nhỉ?
May mà lúc này Thái Kính ngẩng đầu lên cười với gã, Từ Tây Lâm vội thuận thế tránh đi tầm mắt Đậu Tầm cứ quẩn quanh mình, ngồi bên cạnh cậu ta: “Xin lỗi, tôi cũng không đi đón ông…”
Thái Kính cắt nửa quả táo đưa gã: “Không sao, là ông ngoại không gọi ông, đều biết ông bận mà.”
Từ Tây Lâm đang định mở miệng, bên cạnh chẳng biết là ai hỏi một câu: “Giám đốc Từ bây giờ giá bao nhiêu, có bà xã chưa? Có bao bồ nhí không? Tôi tự tiến cử nè!”
Từ Tây Lâm: “…”
Đậu Tầm mặt không biểu cảm, làm bộ điềm nhiên như không mở một chai hồng trà ướp lạnh, kỳ thực tai dỏng thẳng lên, ánh mắt muốn bắn thủng bàn trà nhỏ trước mặt.
Từ Tây Lâm nghiêng đầu nói với đám người ồn ào kia: “Né ra, phá rối cái gì thế? Lát nữa tôi lấy mấy tấm thẻ cho mọi người, cơm tất niên thêm hai món.”
Đặng Thù: “Ông xã tốt quá!”
La Băng: “Ông xã em cũng muốn!”
Dư Y Nhiên: “Ông, ông…”
“Trò đô-mi-nô ông xã” đến chỗ cô nàng thì đứt, Dư Y Nhiên kêu cả buổi ra “bà ngoại”, tự mình cười ngặt nghẽo trước.
Từ Tây Lâm khoát tay, gửi Weixin cho quản lý khách hàng, bảo anh ta buổi tối có rảnh thì đem ít thẻ quà tặng tới.
Tai Đậu Tầm dỏng thẳng lên lại im lặng cụp xuống, Từ Tây Lâm quả nhiên vẫn không thích nói việc nhà trước mặt người khác.
Trong phòng có người ca hát, có người tán dóc, đám nữ sinh trao đổi giai đoạn tình yêu và hôn nhân của nhau, Đặng Thù nói: “Bà mẹ chồng lắm chuyện của tôi, nhất định ở lì nhà tôi không đi, suốt ngày chê tôi mua đồ ăn đắt, haiz… Mấy bồ nói coi, bà đây tự mình kiếm tiền tự mình xài, chưa từng đụng vào một xu của con bả, thích ném tiền qua cửa sổ đó, bả quản được hả?”
Ngô Đào thì khoe con gái với mấy người anh em, hắn công nhiên trái với chính sách cưới muộn đẻ muộn, tốt nghiệp xong kết hôn luôn, khó trách phát tướng cũng sớm hơn người ta: “Chỉ mình con bé này, mấy ông đoán xem bao lâu là hết một hộp sữa bột? Mẹ kiếp một hộp sữa bao nhiêu tiền hả? Con bé nhà tôi còn nhất định phải cho vào miệng, tốn tiền hơn cả chơi Ferrari… Ê, Lão Từ, giám đốc Từ này, ông có bán sữa bột không?”
Còn có một phần đang đàm luận “sự nghiệp” của nhau.
Thanh niên tâng bốc nhau Từ Tây Lâm thấy hơi ấu trĩ – so ra thì đàn ông trung lão niên tâng vẫn đa dạng hơn. Gã lười tham gia, cũng chẳng có tâm trạng khoe khoang bản thân, vì thế im lặng ngồi một góc, chốc chốc bị các nữ sinh nhớ tới kéo đi chọc ghẹo vài câu.
Mười lăm năm trước, Từ Tây Lâm cảm thấy không thể dung nhập đám đông, không hợp quần là rất đáng sợ, bảy tám năm trước, Từ Tây Lâm cảm thấy “bí mật” của gã truyền ra trong đám bạn học cũ, để mọi người phát hiện gã là dị loại là rất đáng sợ.
Sau đó, gã ở trong ký túc xá của nhà xưởng cũ kỹ tối tăm ngột ngạt đầu váng não căng xoay một vòng với hồng trần cuồn cuộn, cảm thấy mình trở nên dửng dưng với rất nhiều việc là rất đáng sợ.
Ở tuổi họ, có người đã kết hôn, có người đang chuẩn bị kết hôn, có người còn bận xem mắt, mỗi người đều ở trên quỹ đạo của mình hưởng thụ nỗi lo âu của việc trước sau không chốn dừng chân, mấp mô mà thăm dò, gấp không chờ được mà trao đổi kinh nghiệm và sự hoang mang của mình với mọi người xung quanh, tụ vào một chỗ, ngược lại so với tụ hội thời đại học còn lắm chuyện để “tám” hơn.
So ra thì góc bọn Từ Tây Lâm ngồi có vẻ quá im lặng.
Lão Thành từ sau khi sập một quán xiên que, nhận định “sinh mệnh quả đáng quý, giá tình yêu càng cao hơn, nếu vì tự do, hai cái đều có thể vứt bỏ”. Hắn trước sau dẹp quán cà phê, tiệm trang sức, quán trà sữa, hiện giờ đang bán hoa… kiêm thêm nghề thầy bói.
Thái Kính thì không cần phải nói, năm tháng đẹp nhất kết một quả héo quắt héo queo, đối với tương lai cũng không dám chờ mong lắm.
Còn có Từ Tây Lâm và Đậu Tầm một đôi bề ngoài bình thản, trong tối cuộn trào không lời.
Đối với tổ hợp bốn người kỳ lạ này mà nói, “mẹ chồng mẹ vợ”, “đối tượng xem mắt”, “sữa bột”… nghe như là chuyện của thế giới khác vậy.
Thái Kính lắng tai nghe một lát, bật cười không thành tiếng, khóe mắt chưa già mà đã chi chít nếp nhăn.
Từ Tây Lâm nói: “Tôi không ngờ là ông bằng lòng đến.”
Thái Kính không lên tiếng, cắn một miếng táo, ăn rất chậm, đặc biệt quý trọng, nhai một hồi, gượng gạo đổi đề tài: “Ở trong đó cũng được ăn, nhưng hình như không phải vị này.”
Từ Tây Lâm không liệu được Thái Kính lại chịu chủ động nhắc đến những năm tháng sau song sắt, hơi sửng sốt.
Lão Thành đối diện vò đầu bứt tai mở miệng: “Ừm… tôi triệu tập, tôi suy tính không chu toàn, tôi không ngờ… Lão Thái cũng nể mặt tôi…”
Bởi vì Thái Kính trước mắt không quen ai, trước khi vào tù thì bên cạnh chỉ có nhóm bạn học này miễn cưỡng xem như có chút quan hệ, Lão Thành không tính đến chuyện cậu ta chẳng cách nào dung nhập vào dòng chảy chính hối hả mà mãnh liệt đương thời, lúc này mới bắt đầu hối hận.
Từ Tây Lâm ngẩng đầu nhìn hắn, kết quả chẳng những thấy Lão Thành, còn trông thấy cả Đậu Tầm bên cạnh.
Từ Tây Lâm nhìn hắn một cái cũng phải canh cánh trong lòng cả buổi. Đối với gã mà nói, Đậu Tầm như một cuộc thi đặc biệt quan trọng, song lại phát huy không tốt, gã biết mình thi thảm cỡ nào, hận không thể sống lại ngày thi để làm lại lần nữa, mà trước mắt kết quả đã có, cô dì chú bác đều đang giục gã tra điểm, chỉ có gã giấu giấy báo thi đi, ra sức lừa mình dối người.
Đậu Tầm chờ nửa ngày gã mới đến, kết quả lại như chuồn chuồn lướt nước, nhanh chóng bay đi, tức thì hơi khó chịu.
Sofa trong phòng rất thấp, đôi chân dài của Đậu Tầm phải duỗi ra, hắn như cố ý như vô tình thò chân ra phía trước, mũi chân chạm nhẹ giày của Từ Tây Lâm.
Từ Tây Lâm như thể nhai rơm mà gặm táo Thái Kính đưa, lại không dám rụt chân trốn, cảm giác thần kinh toàn thân lệch vị trí, nhao nhao chen chúc dưới đầu dây thần kinh của chân, mùa đông lạnh lẽo, gã lại dựng ngược tóc gáy mà toát mồ hôi hột.
“Gan mày đâu?” Từ Tây Lâm tự hỏi lòng mình.
Gã âm thầm khinh thường mình một phen, quyết định chủ động hơn, thế là vòng qua xuống tay từ Thái Kính: “Có tính toán gì không? Có muốn đến chỗ tôi tìm việc làm trước không?”
Thái Kính: “Thôi, tôi nên từ từ thích ứng lại, đến tiệm của ông ngoại hỗ trợ trước đã.”
Từ Tây Lâm liếc Đậu Tầm, miệng chuyển sang Lão Thành: “Đi theo nó thì có thể có tương lai gì? Lão Thành, mấy năm nay ông ngày càng đi lùi, người ta tích một đống bằng cấp, ông thì ngược lại, tích một đống quán đóng cửa.”
Lão Thành lắc đầu vẫy đuôi cười phớ lớ, đồng thời không phụ kỳ vọng của Từ Tây Lâm, tiếp nhận đề tài một cách tự nhiên: “Muốn bằng cấp thì tìm Đậu đại tiên – đại tiên ơi ông về rồi còn đi nữa không?”
Từ Tây Lâm thầm bật ngón cái khen Lão Thành ba mươi hai lần, theo mọi người tập trung ánh mắt vào Đậu Tầm.
Đậu Tầm trước khi gặp Từ Tây Lâm, đi hay ở đều không hề gì, xem cơ hội việc làm, sau khi gặp Từ Tây Lâm, tám trăm kế hoạch cũng tan thành khói bụi, lần này đi hay ở đều xem ai đó – ai đó lại chỉ lo bắt chuyện khắp nơi, nửa ngày mới bố thí cho hắn một ánh mắt.
Đậu Tầm hết sức ấm ức, mặt không cảm xúc nói: “Chưa biết.”
Tim Từ Tây Lâm bị câu “chưa biết” lạnh lùng này treo lên, rất muốn để Lão Thành thay mình hỏi thăm vài câu nữa, đồng thời bị hệ thống sưởi trong phòng làm nóng không chịu được, bèn cởi áo khoác ra.
Lão Thành không thể hiểu ý gã, nhìn thấy áo len của Từ Tây Lâm sứt chỉ ở vai, tức thì dời đi sự chú ý: “Xem tinh thần gian khổ mộc mạc của giám đốc Từ kìa, sứt chỉ rồi còn mặc, bên trong còn mặc áo mùa thu vá luôn phải không?”
Từ Tây Lâm thuận miệng nói: “Con tôi cào.”
Gã chưa dứt lời, Đậu Tầm phút chốc rụt chân về, đổi một tư thế ngồi gần như ngay ngắn, khuôn mặt đột nhiên căng thẳng.
Hắn vừa rút đi, Từ Tây Lâm liền cảm thấy nửa ngọn núi lớn đè trên người mình đã biến mất, gã không thoải mái cựa chân, phát hiện chân đã tê rần.
Nhưng rất nhanh, áp lực không còn, Từ Tây Lâm bắt đầu thấp tha thấp thỏm, vô thức muốn giải thích một câu, song phải nói thế nào đây?
Nói thế nào cũng có vẻ rất cố ý.
Gã ngoài mặt bình tĩnh, kỳ thực càng đứng ngồi không yên hơn… Lúc dẫn mối lừa dối hai bên cũng chưa từng căng thẳng như vậy.
May mà tiểu thiên thần Thái Kính giải cứu gã, Thái Kính sửng sốt hỏi: “Ông có con rồi cơ à? Trai hay gái thế?”
Từ Tây Lâm vội lệ nóng tràn mi bước theo lối thoát cậu ta bày cho: “Đực!”
Nói xong, giống như chỉ sợ người ta không biết “con trai” không phải người, gã lấy di động ra cho Thái Kính xem ảnh con vẹt, đồng thời trộm liếc Đậu Tầm một cái, không ngờ vừa vặn đụng phải ánh mắt hắn.
Đậu Tầm ngồi thẳng băng, hơi nghiêng về phía trước, cũng là nghiêng thẳng băng.
Tâm tình hắn trải qua một phen lên xuống chóng vánh, adrenaline vẫn chưa rút đi, nhân da đầu ngứa ran vẫn chưa yên lại, lấy hết dũng khí mở miệng nói với Từ Tây Lâm: “Phải hơn mười tuổi rồi nhỉ, cho tôi xem với, bây giờ nó thế nào rồi?”
Từ Tây Lâm đưa di động cho hắn, chẳng biết có phải Đậu Tầm cố ý hay không, đầu ngón tay chạm gã một cái không nhẹ không mạnh, Từ Tây Lâm cảm thấy tế bào thần kinh ban nãy mít-tinh phi pháp dưới chân tập thể dọn ghế đứng dậy, rào rào tập hợp vào đầu ngón tay, hợp lực biến gió thổi cỏ lay thành sấm sét giáng xuống.
Từ Tây Lâm lén vê đầu ngón tay, để lên miệng ho khan một tiếng.
“Đây còn là năm đó tôi nhờ bạn học mua.” Đậu Tầm nở nụ cười, trả di động lại cho Từ Tây Lâm, “Nói được nhiều chưa?”
“Sắp sửa thành tinh phi pháp rồi,” Từ Tây Lâm cố gắng thả lỏng tư thế ngồi, rốt cuộc chờ không được Lão Thành, xốc hết mười hai phần tinh thần, tự mình ra trận thăm dò, “Cậu định ở khách sạn luôn à?”
“Không.” Đậu Tầm nói, “Trước tết nhận việc xong rồi, mấy bữa này muốn nhân mùa ế hàng đi tìm nhà – đợi lát nữa cậu… ừm… có thể thuận tiện cho tôi quá giang một đoạn không, tôi có hẹn một trung tâm môi giới nhà đất đi xem nhà.”
Hàng loạt tế bào thần kinh ở ngón tay và chân Từ Tây Lâm đều tiêu cực chây lười, trong tim bảy lỗ tắc sáu lỗ, buột miệng hỏi: “Trung tâm môi giới ngay cạnh Wal-Mart à?”
“…” Đậu Tầm thoáng sửng sốt, sau đó lập tức kịp phản ứng, kiên định gật đầu, “Ừm.”
Từ Tây Lâm nói xong liền kịp nhận ra là mình mới váng đầu – gã nhận chở nhiều, vừa nghe hai chữ “quá giang”, liền cảm thấy hai bên chung đường, thế là chưa đánh đã tự khai ra trung tâm môi giới nhà đất gần nhà mình, nói xong mới định thần lại, Đậu Tầm còn chưa nói đi đâu.
Gã nhìn vẻ mặt Đậu Tầm điềm nhiên như không, cơ hồ hoài nghi Đậu Tầm cố ý lừa gã.
Song lập tức nghĩ lại, dằn ý nghĩ tự đa tình này xuống.
Có lẽ là Đậu Tầm không rành nơi đây lắm, chỉ nghĩ hôm đó đi nhờ xe được thì sẽ tiện đường thôi?
Hắn không thể biết sát vách trung tâm môi giới nhà đất có cái gì, không chừng chỉ là thấy gã ngu xuẩn nên không vạch trần mà thôi.
Đậu hạm nhi của gã trưởng thành rồi.
Lão Thành xem như loáng thoáng biết một chút “nội tình”, ở bên cạnh nhìn cuộc đối thoại khó khăn của họ đến đau dạ dày, bèn dứt khoát lôi mọi người đi ăn cơm.
Mọi người nhao nhao tìm đến Thái Kính cụng ly, nhưng chẳng ai dám hỏi quá khứ và tương lai của cậu ta, họ vốn đều có ý tốt, lại đang vì kiêng kị mà tăng thêm ngăn cách.
Từ Tây Lâm nhận ra, Thái Kính thoạt nhìn điềm nhiên như không, rượu kính đều nhận hết, kỳ thực trong lòng không phải là không buồn khổ… Có điều gã cũng chỉ đứng nhìn, chứ không lên chặn giúp. Vốn dĩ Từ Tây Lâm đã mang rượu đến, chuẩn bị sẵn sàng thuê tài xế, nhưng vừa nhận lời chở Đậu Tầm đi xem nhà, thế là Từ Tây Lâm giở trò láu cá, nâng ly cạn chén mà một giọt rượu cũng chưa đụng vào.
Kết quả là lần này đi nhờ xe vẫn không thành, họ tan cuộc quá muộn, cả đám đều say khướt.
Từ Tây Lâm đành phải lần lượt đưa đám ma men lên các loại taxi, để mọi người về các nhà lo các đường.
Trong phòng, Lão Thành đầu nặng bước nhẹ canh một đống tàn cục hát “Ly ca”, Đậu Tầm vừa dõi ra ngoài cửa xem bóng dáng Từ Tây Lâm chốc chốc lướt qua, vừa lơ đãng nghe Thái Kính lải nhải nói lời say.
Thái Kính xiêu vẹo lẩm bẩm: “Mọi người đều đi xa như vậy, còn trở về thăm tôi… ợ, tôi cảm ơn mọi người.”
Đậu Tầm: “Khách sáo.”
Trong mắt Thái Kính lóe ánh sáng nhạt của gian phòng, cũng không thấy rõ người bên cạnh là ai, kêu bừa: “Ông, ông ngoại, không đúng là bí… bí…”
Đậu Tầm tận chức tận trách nhắc nhở: “Đậu Tầm.”
“Đậu… Đậu đại tiên.” Thái Kính cầm tay hắn lắc lắc, “Có phải ban nãy mọi người đều không dám hỏi tôi… mùi vị ngồi tù là như thế nào không?”
Đậu Tầm nghiêng đầu nhìn Thái Kính một cái.
Thời trung học, tất cả cảm giác chốn về đều đến từ Từ Tây Lâm, cũng do Từ Tây Lâm mà hắn mới đi chung với lũ bạn học, chính giữa cách một tầng như vậy, thủy chung không thân thiết, ấn tượng với Thái Kính chỉ giới hạn trong “trầm lặng kiệm lời”, nên ngược lại không kiêng kị gì.
Đậu Tầm tôn trọng ý kiến của ma men, thẳng thắn mở miệng hỏi: “Mùi vị ngồi tù như thế nào?”
“Không khổ như tưởng tượng,” Thái Kính thấp giọng nói rất khẽ.
Lão Thành biết điều tắt âm nhạc gây phiền lòng, nghe Thái Kính hơi mơ hồ nói, “Chỉ là đôi khi sẽ nghĩ, đời này xong rồi, gánh mười mấy năm này, thì đừng mong ngẩng đầu lên được.”
Đậu Tầm nghe xong nghiêm túc gật đầu, không khuyên giải an ủi gì: “Ừ.”
“Mấy năm đầu muốn chết.” Thái Kính lẩm bẩm một mình, “Sau đó sợ, không dám.”
Đậu Tầm chẳng cần biết cậu ta có nghe hay không, trung thành thực hiện chức trách của người nghe: “Hầu hết mọi người đều không dám, tôi cũng không dám.”
Thái Kính đột nhiên thở ra một hơi, sau đó nước mắt như mưa.
“Tôi không muốn sống,” Cậu ta nói, “Cũng chẳng dám chết…”
Trong lòng Đậu Tầm có một sợi dây tự dưng bị cậu ta kích thích, hắn bỗng nhiên nghĩ ngợi vẩn vơ, có phải đa phần đau khổ, đều có thể dùng “không muốn làm cái gì, không dám không làm cái gì” để quy kết hay không?
Đúng lúc này, Từ Tây Lâm đã trở lại, gã hơi mệt mỏi đứng chờ ở cửa, nghe Thái Kính khóc, nhìn Đậu Tầm ngẩn người, chờ tiếng khóc của Thái Kính nhỏ dần, gã mới thở dài đi vào: “Ở đâu? Tôi đưa ông về.”
Lão Thành ở bên cạnh lưỡi líu lại nói: “Tiệm… tiệm bọn tôi!”
“Được, đứng lên, đi thôi.” Từ Tây Lâm nói xong giơ tay kéo Thái Kính.
Thái Kính nặng hơn thời thiếu niên chừng ba bốn mươi cân, Từ Tây Lâm mấy năm này lại thật sự ít rèn luyện, thành thử kéo Thái Kính to con rất mất sức.
Từ Tây Lâm túm Thái Kính dậy, vừa định nói “Giúp tôi nào”, Thái Kính liền đổ oặt tới như một vũng bùn, Từ Tây Lâm bị cậu ta xô lui nửa bước, vừa vặn vấp một cái mic dưới đất, lập tức ngã ngửa ra sau.
Cũng không biết Đậu Tầm làm sao phản ứng nhanh đến vậy, đỡ được gã.
Sau đó, thân thể Đậu Tầm như bị gọi dậy ký ức nhiều năm trước, trước khi lý trí thức tỉnh, hắn đã ôm chặt lấy Từ Tây Lâm theo bản năng.
Xúc cảm trở nên xa lạ, Từ Tây Lâm giãy nhẹ không kiên quyết lắm, Đậu Tầm ôm ghì lấy thắt lưng gã không buông tay, cảm giác được từ lưng Từ Tây Lâm vọng ra tiếng tim đập dữ dội, như muốn chọc thủng xương sườn, đâm ra một đường máu vậy.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
46 chương
23 chương
31 chương
57 chương
87 chương