Qua Cửa
Chương 36 : Việc nhà
Người mới thi xong đồng hồ sinh học còn đó, thế nên ngày kế sau hôm thi đại học, trời còn chưa sáng thì Từ Tây Lâm đã thức dậy ngay trong tiếng điều hòa ù ù. Gã nhổm dậy nửa chừng, mới nhớ giờ là nghỉ hè, lại nằm cái “bịch” xuống, hơi có cảm giác không chân thật. Gã như người bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế kiểm tra khóa cửa, lặp lại xác nhận ba lần trong đầu, quả thật là mình không cần dậy sớm, bấy giờ mới thấp thỏm nhắm mắt lại.
Đậu Tầm phòng bên còn thiếu cảm giác chân thật hơn gã, cả đêm hôm qua hắn đều như bị mộng du, không biết mình ngủ lúc nào, song cũng không hề buồn ngủ, tràn trề sức sống như dùng thuốc vậy.
Kỳ thi đại học kết thúc rồi, nhưng Đậu Tầm vẫn chưa được nghỉ, làm biếng một cuối tuần, sáng sớm thứ Hai còn phải chạy về trường.
Đậu Tầm hưng phấn quá mức rửa mặt thay quần áo, lại ra ngoài mua điểm tâm đặt trong lò vi sóng, chần chừ một lúc ở lầu hai, thấy Từ Tây Lâm không có ý định dậy, rốt cuộc không nhịn được nữa, đáng ghét chạy tới gõ cửa phá gã.
Từ Tây Lâm mới đánh bại đồng hồ sinh học mà thiếp đi, nửa ngủ nửa tỉnh bò dậy, mang theo gió lạnh trong phòng, dựa cửa chờ Đậu Tầm lên tiếng.
Đậu Tầm đứng đó như cây cột hình người, làm một chuỗi động tác vò đầu bứt tai như người có rận, lắc lư đón gió lạnh thốc vào mặt, cả buổi trời mới ấp a ấp úng: “Tao phải về trường rồi.”
Từ Tây Lâm nuốt xuống một cái ngáp, mặt không biểu cảm nhìn Đậu Tầm, trong lòng chuẩn bị sẵn sàng – Đậu Tầm mà cả gan nói sáng sớm gọi gã dậy chỉ để nói câu này, gã sẽ chém chết tên này ngay và luôn.
Trong thế giới tinh thần của Đậu Tầm có con thỏ điên cuồng đang phấn khởi lên trời xuống đất, đừng nói một chút tức giận do bị đánh thức, dù là khủng long phun lửa đứng trước mắt, hắn cũng dám xông lên.
Đậu Tầm thoáng nhìn dưới lầu, thấy phòng bà ngoại vẫn chưa có động tĩnh, liền đánh bạo đưa ra yêu cầu: “Tao có thể hôn mày một cái trước khi đi không?”
Từ Tây Lâm: “…”
Sau đó gã còn chưa kịp phản ứng, Đậu Tầm đã kề tới, mau chóng hôn má trái của gã một cái, xong rồi như thể lửa sém mông, bỏ chạy nhanh như chớp.
Từ Tây Lâm lúc này mới tỉnh hẳn, sửng sốt chốc lát, thình lình bật cười, cảm thấy Đậu Tầm độ này đáng yêu hẳn.
Tình cảm của người thiếu niên dư thừa như ánh sáng mặt trời, không vờ vĩnh nhiều, có thể dễ dàng hiện đầy ra mặt.
Từ Tây Lâm chờ Đậu Tầm đi rồi, ấm áp mà quay về cái “tủ lạnh” của gã, rúc trong chăn, tự mình vui vẻ một hồi, kế đó lại lo lắng một hồi, bệnh lo nghĩ tái phát, gã bắt đầu suy tính đến chuyện rất lâu về sau – Hai người tiếp tục như vậy, đợi đến lúc người khác đều kết hôn sinh con thì phải làm thế nào? Chú Đậu và mẹ nuôi biết rồi phải tính sao? Nếu có người thay lòng đổi dạ, không thể dài lâu, sau này phải làm sao đối mặt?
Từ Tây Lâm ngửa mặt nằm trên gối, nhìn trần nhà mà ngây ra, cảm thấy Đậu Tầm hẳn không thể thay đổi, khả năng là tên đó trời sinh chẳng được bao lòng dạ để thay đổi.
“Mình thì sao?” Từ Tây Lâm nghĩ, sau đó gã dùng sự tự tin mù quáng phủ định buồn lo vô cớ của mình, tự nhủ, “Mình nhất định cũng sẽ không thay đổi, dù sao chăng nữa, có thể ở bên nhau một ngày, thì có thể thương nó một ngày.”
Sau đó mạch suy nghĩ chuyển đi, nhớ tới yêu cầu cố tình gây sự của Đậu Tầm vừa nãy, cùng với mùi nước giặt lưu lại trên áo khi hắn kề tới, ngực nhen lên một chút cảm giác tê dại. Rốt cuộc, vị ngọt trong lòng gã giành được toàn thắng, áp đảo vị đắng tứ cố vô thân, hai bên hỗn hợp, thành một miếng chocolate, nuốt vào bụng, tất cả đều phân giải, chiếm lĩnh lý trí quá mạnh.
Từ Tây Lâm thấp giọng phàn nàn một tiếng: “Thật giỏi làm phiền người ta.”
Gã vô cùng thả lỏng trong niềm vui bí ẩn này, mau chóng ngủ một giấc “hấp lại”…
Tiếc thay, vừa ngủ lại bị đánh thức, truy phong thiếu niên Đậu Tầm đi nửa đường lại quay về, bởi vì hắn rất không cam tâm khi hôn má trái mà không hôn má phải.
Từ Tây Lâm: “…”
Sự dịu dàng trong lòng gã bị lửa giận đốt trụi, hóa thành một chữ “cút” rõ to.
Cơn buồn ngủ bị Đậu Tầm phá rối mất sạch, Từ Tây Lâm bèn dậy luôn, lòng vòng vài vòng, thì nhớ dì Đỗ mỗi ngày vào giờ này phải chọn tới lựa lui mà tưới một lần mấy chậu hoa khô nước, thay thức ăn và nước sạch cho thú cưng, dọn dẹp rác cách đêm đem vứt, cuối cùng còn phải lau một lần bàn ghế và thành cầu thang mấy chỗ dễ thấy.
Chỉ với chút việc này, Từ Tây Lâm làm mất hơn một tiếng, nôn nóng không yên, đoạn gã vắt miếng giẻ lên cầu thang, nghĩ bụng: “Thời gian tới phải sống sao đây?”
Gã đang âm thầm sầu lo thì bà ngoại dậy, bà vừa đẩy cửa, Từ Tây Lâm liền theo bản năng giấu sạch vẻ bực dọc, trưng vẻ mặt “cầu khen ngợi”, giống như gã là một hoàng tử nhỏ trong vỏ ốc hạnh phúc khi được làm việc nhà vậy.
Bà ngoại không tiếc lời khen ngợi gã từ đầu đến đuôi, sau đó nhân lúc Từ Tây Lâm đi rửa tay, bà thở dài, lặng lẽ rút giấy ăn, lau khô bàn ghế nhỏ nước trong nhà ăn – nhóc con này đến khăn lau cũng không vắt khô.
Nghe nói hơn mười ngày chờ kết quả thi đại học là vô cùng sốt ruột, thế nhưng Từ Tây Lâm chẳng cảm nhận được, do mỗi ngày đều như thể đánh giặc vậy.
Dì Đỗ vừa đi, trong nhà cơ bản liền trình hiện trạng thái tê liệt, mỗi ngày Từ Tây Lâm chỉ tính xem ăn món gì đã mất nguyên một tiếng, bà ngoại khẩu vị thanh đạm, căn bản ăn không quen mấy thứ nhiều dầu nhiều muối của hàng quán, trước kia Từ Tiến thường xuyên bị bà càm ràm, tới lượt Từ Tây Lâm, bà không nói nữa, bởi biết là làm khó gã.
Từ Tây Lâm kêu cơm tiệm vài ngày, phát hiện bà ngoại thường xuyên cười hiền từ khen một câu: “Món này ăn rất ngon.”
Sau đó không động đũa.
Bà cụ càng như vậy, trong lòng Từ Tây Lâm càng không vui, đành phải lên mạng tra thực đơn, trầy trật thử tự mình mày mò.
Tại phương diện này, thêm một Đậu Tầm cũng chẳng ăn thua gì – hắn trở về cơ bản chỉ gây thêm phiền phức thôi.
Đậu Tầm cuối tuần thi xong, sớm đã về nhà rồi, hai người chỉ riêng làm sao để trứng luộc trong nồi không nứt “sùi bọt mép”, mà đã nghiên cứu thảo luận mất cả buổi sáng. Sau đó, Đậu tiên nhi không biết lấy đâu ra một loạt thần vật như cân tiểu ly, nhiệt kế, đồng hồ bấm giây, cốc đong đo, tập trung tinh thần hì hục với trứng gà cả buổi, hôm sau nộp lên bài luận văn theo mấy góc độ từ độ nóng của nước đến sức chịu nén, thảo luận tính hoàn chỉnh của trứng gà luộc.
Từ Tây Lâm sau khi vinh hạnh được đọc cười muốn ná thở, bị Đậu Tầm đè trên sofa phòng chung abc xyz, người thiếu niên không chịu được khiêu khích, náo loạn một hồi lại xuất hỏa.
Đậu Tầm xấu hổ bò dậy, Từ Tây Lâm vốn cũng rất xấu hổ, nhưng gặp tình huống này, hai người không thể trố mắt nhìn nhau mà đỏ mặt được, Từ Tây Lâm đành phải cố dày mặt, làm bộ như chẳng hề để ý mà cốc đầu Đậu Tầm: “Có gì ngượng? Nhất định là tiết vệ sinh sinh lý mày đã lén làm bài tập môn khác rồi, để tối nay tao bù cho một bài.”
Đậu Tầm nghe thế, không biết não bổ những gì, mà hoảng sợ nhìn gã một cái, rồi chạy mất dép.
Từ Tây Lâm: “…”
Gã đành phải im lặng bình ổn nhịp thở một chút, đi xuống lầu thực tiễn luận văn của Đậu Tầm, luộc nửa chừng, Đậu Tầm cũng ra theo, im lặng lôi ghế tới, duỗi đôi chân dài ngồi bên cạnh chờ kết quả thực nghiệm.
Hai người ban nãy quậy một trận khá xấu hổ, lúc này không ai lên tiếng, chỉ có tiếng lửa và tiếng nước sôi, nhất thời yên tĩnh cực kỳ.
Vỏ trứng quả nhiên không nứt, lúc vớt khỏi nồi còn nguyên đầu vẹn đuôi, giữ nguyên hình dạng ban đầu.
“Ðược lắm, để tao thử xem.” Từ Tây Lâm căng thẳng khen một câu, đồng thời cẩn thận gõ nhẹ mép nồi, muốn bóc ra một quả trứng hoàn chỉnh tương tự.
Kết quả là vừa mở miệng thì lòng trắng trứng liền chảy xuống.
Từ Tây Lâm: “…”
Chẳng trách không bị nứt, thì ra là chưa chín.
Hai tên phá nốt quả trứng cuối cùng trong nhà, đành phải cùng đi mua đồ ăn.
Từ Tây Lâm bỏ tám mươi đồng mua cái xe đua nhỏ từ chợ đồ cũ, khắc phục tật xấu ra ngoài là gọi xe. Có điều xe đạp ngoại hình rất bảnh, nhưng chẳng mấy thực dụng, trước không giỏ sau không yên, không thể chở người, mua đồ ăn còn chỉ có thể treo trên tay lái.
Hai người thay phiên nhau, một chạy xe một chạy chậm theo, rau còn dễ xử, trứng lại không chịu lắc lư xóc nảy theo họ – Từ Tây Lâm gặp đèn xanh đèn đỏ quên chuyện có trứng, “tiêu sái” xoay tay lái, văng ra một quả, Đậu Tầm chạy xe không nhìn đường, xe “phiêu dật” bay qua một ổ gà, lại một quả tan xương nát thịt.
“Từ từ, từ từ! Lòng đỏ trứng dính hết lên quần mày rồi, á…”
“Lấy xuống, đừng treo nữa, để tao xách.”
Sau đó bịch ni lông và túi khác quấn vào nhau, Từ Tây Lâm lôi mạnh, hai quả trứng đụng độ, song song ngỏm củ tỏi.
Đậu Tầm dòm qua vẻ nhếch nhác của hai người, nói với Từ Tây Lâm: “Trong quyển tiểu thuyết không bìa trên đầu giường mày có một Thanh Ma Thủ, tao thấy nhất định là mày có một đôi ‘Diệt noãn thủ’ rồi.” (Noãn nghĩa là trứng, diệt noãn thủ là đôi tay tiêu diệt trứng)
Từ Tây Lâm thuận tay quẹt lòng đỏ trứng lên sơ mi trắng tinh của Đậu Tầm: “Vẫn hành tẩu giang hồ như thường.”
Làm xong việc thất đức này, gã ôm nửa bịch trứng nhanh chân bỏ chạy, tên chết tiệt mắc bệnh sạch sẽ phía sau đực ra một lúc mới có phản ứng, nổi giận gầm lên một tiếng: “Từ Tây Lâm!”
Tên chết tiệt mắc bệnh sạch Đậu Tầm cưỡi con xe leo núi treo đầy đồ ăn bắt đầu điên cuồng đuổi theo, một bó rau cần theo hắn chạy nhanh dựng hết lên làm dáng vẻ đón gió sải cánh, bị gió thổi giập hết.
Từ Tây Lâm bị Đậu Tầm truy sát hai ba trạm, chạy muốn hộc máu mồm, rốt cuộc phải đầu hàng. Gã hai tay vịn tay lái của Đậu Tầm thở hồng hộc, nói cũng chẳng rõ lắm mà vừa trách vừa cười.
Cười một hồi, Từ Tây đỡ hơn, liền cười không nổi nữa.
Gã duỗi dài cánh tay, cúi đầu dùng nắm tay đỡ trán.
“Quá khó.” Từ Tây Lâm nghĩ.
Chuyện củi gạo mắm muối quá khó khăn, hơn nữa giờ mới chỉ là kỳ nghỉ hè rảnh rỗi, còn mai mốt khai giảng thì sao? Tương lai thì sao?
Một người sống một mình thì dễ, nhưng lèo lái một gia đình nào có đơn giản như thế. Đậu Tầm nhận thấy được cảm xúc của gã thay đổi, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”
Từ Tây Lâm im lặng một lúc: “Tao đang nghĩ… có nên thuê một người không?”
Đậu Tầm không phát biểu ý kiến, hắn rất ít suy nghĩ về mấy vấn đề vật chất, ngược lại cảm thấy mỗi ngày cùng Từ Tây Lâm sầu lo vì mấy chuyện lắt nhắt như con nít chơi trò gia đình là cực kỳ thú vị.
Trứng bôi trét khắp nơi bắt đầu bốc mùi tanh, Từ Tây Lâm đi vài bước, thình lình quay đầu lại hỏi Đậu Tầm: “Có phải tao chỉ biết áo đến giơ tay cơm đến há miệng không?”
Đậu Tầm: “Đúng vậy.”
Từ Tây Lâm: “…”
Đậu Tầm bất cẩn nói lời thật, chính mình cũng biết mình lại ngu ngốc, vội vàng cứu vãn: “Không sao, tao có thể chăm sóc mày.”
Từ Tây Lâm nghe lời đao to búa lớn này, hơi cười khổ, cảm thấy mình như thằng chủ bỏ đi được mèo cưng đút cho một con chuột chết, chẳng hề được an ủi.
Gã đi vài bước, cảm thấy con đường này hơi quen, nghĩ một chút liền nhớ ra là đi thêm một trạm nữa sẽ đến nhà Thái Kính, đột nhiên muốn đi xem thử.
Hai người đẩy xe đạp đi đến khu ổ chuột nhà Thái Kính, gặp đứa trẻ dơ dáy ngồi chồm hổm dưới đất, nước mũi lòng thòng chọc ổ kiến, trời giữa hè nóng đến xác xơ. Từ Tây Lâm loanh quanh một lúc bên dưới nhà Thái Kính, ngẩng đầu phát hiện một người quen đứng ở ngã tư – Lão Thành cũng đến.
Ba người tìm một nơi râm mát dàn hàng ngồi trên vỉa hè, Lão Thành nói: “Như hai đứa bay thật là tốt, có thể làm bạn với nhau. Mai kia tốt nghiệp cũng có thể ở bên nhau, không giống tao, mỗi ngày chỉ có thể nhìn bà bô già mãn kinh…”
Lão Thành nói xong mới nhận ra câu này không thích hợp để nói với Từ Tây Lâm, vội vàng ngượng ngùng ngậm miệng, gượng gạo lái sang chuyện khác: “Mày nói Thái Kính còn ra được không?”
Từ Tây Lâm khẳng định: “Nhất định có thể.”
Nhưng tám năm mười năm chắc là không tránh khỏi, đến lúc đó chờ cậu ta ra ngoài, liệu có phát hiện cả thế giới đã hoàn toàn thay đổi hay không?
Lão Thành nói: “Chờ mai mốt tốt nghiệp có tiền, tao sẽ mở tiệm ngay gần đây, đặt tên là Ông Ngoại, nó vừa ra là có thể nhìn thấy ngay.”
Đậu Tầm: “Bán xiên que hả?”
Từ Tây Lâm dở khóc dở cười nhớ tới câu chuyện cười về chuột bạch của Đậu Tầm, đẩy đầu hắn: “Chỉ biết mỗi ăn thôi!”
Lão Thành thuận tay học theo: “Chỉ biết mỗi ăn thôi!”
Ðẩy xong, hắn mới nhận ra là không thích hợp. Lão Thành ý thức được là mình lại dám đại nghịch bất đạo đẩy tiên não của Đậu tiên nhi, sợ đến cà lăm: “Tao tao tao… tao chặt tay!”
Ba người im lặng một cách quỷ dị, sau đó cùng phá lên cười.
Ba người mày một câu tao một lời thảo luận giá thành, lợi nhuận và nguồn tài chính của quán xiên que, mãi cho đến khi mặt trời ngả về Tây mới chia tay. Bó rau cần đón gió trên tay lái của Đậu Tầm đứng thẳng nửa ngày, lúc này đã xẹp xuống. Đậu Tầm dọc đường chú ý các quảng cáo của trung tâm quản lý gia đình, lén dùng khả năng nhìn qua là nhớ để ghi nhớ lại, buổi tối trở về lần lượt gọi cho từng chỗ, ghi lại lương thưởng đại khái của mỗi trung tâm, ngày hôm sau làm bảng, cầm đi dâng báu vật cho Từ Tây Lâm.
Từ Tây Lâm xem xong, ngửa mặt nằm trên giường, úp tấm bảng ấy lên mặt, trầm ngâm rất lâu: “Thôi nói sau đi.”
Gã không thể vĩnh viễn trốn trong một góc, làm cậu ấm yếu đuối được.
Từ Tây Lâm lôi tờ giấy trên mặt xuống, đang tính nói gì với Đậu Tầm, lại phát hiện điểm dừng của ánh mắt hắn không đúng lắm. Từ Tây Lâm đưa tay sờ thử, phát hiện vừa nãy gã vươn vai quá cao, làm dưới áo phông lộ ra một đoạn thắt lưng.
Đậu Tầm vội nhìn đi chỗ khác.
Từ Tây Lâm: “…”
Sau đó gã nở nụ cười xấu xa quỷ dị, nghiêng người ngồi dậy, đẩy Đậu Tầm xuống ghế, cánh tay gác trên vai hắn, mở máy tính lên, thì thào: “Cho mày xem cái này hay lắm.”
Đậu Tầm thoạt đầu chưa kịp phản ứng, sau đó phát hiện Từ Tây Lâm mở một tập tin ẩn, tức khắc khó chịu, dùng bả vai xô Từ Tây Lâm ra, đỏ bừng mặt mắng: “Cút!”
Từ Tây Lâm: “Ồ mày biết luôn hả? Hiểu nhiều lắm thiếu niên à.”
Đậu Tầm liều mạng muốn đứng dậy bỏ chạy, Từ Tây Lâm chết sống không cho hắn nhúc nhích, hai người đọ sức ngay trên ghế. Cuối cùng việc tập võ non nửa năm của Đậu Tầm biểu hiện ra thành quả mang tính giai đoạn, hắn đè hai tay Từ Tây Lâm trên bàn.
Từ Tây Lâm không chịu dễ dàng nhận thua, ngón tay cọ cọ trên bàn, sau đó nhân khi Đậu Tầm không chú ý, nhanh chóng nhấp chuột.
Tiếng BMG vui vẻ vang lên, cô nàng người Nhật mặc áo tắm ra sức nháy mắt với bên ngoài màn hình, mấy cảnh hạn chế rất đẹp mắt hiện ra trong phần giới thiệu.
Đậu Tầm: “…”
Từ Tây Lâm cười bò ra bàn, thấy rằng có thể nhằm vào biểu cảm một lời khó nói hết này của Đậu Tầm để vui nguyên nửa năm.
Đúng lúc này, thình lình có người gõ cửa.
Cả hai đồng thời giật mình, Từ Tây Lâm luống cuống tay chân tắt phim, vội vàng cùng Đậu Tầm nhìn nhau một cái, như thể đang vụng trộm yêu đương.
Bà Từ: “Tiểu Lâm? Chao ôi, mới sáng sớm đóng cửa làm gì? Gọi mãi không nghe thấy.”
Từ Tây Lâm hấp tấp chạy ra, đỡ bà ngoại xuống lầu: “Sao bà lại lên lầu? Lỡ ngã thì sao?”
“Bà có chuyện này muốn nói với cháu.” Bà Từ nói chậm rãi nhỏ nhẹ.
Từ Tây Lâm: “Chuyện gì ạ? Bà nói đi.”
Bà ngoại: “Bà đang nghĩ, cháu xem, nhà ta chẳng có mấy người, ở căn nhà to thế này, dọn dẹp vất vả, mà bà nói một câu với cháu cũng phải trèo lên cầu thang…”
Từ Tây Lâm sững ra: “Ý bà là…”
Bà Từ: “Chúng ta dọn đi nơi khác được không?”
Từ Tây Lâm không nhịn được hơi nóng lên: “Cháu bảo bà bao nhiêu lần rồi, chúng ta có tiền! Có tiền! Ngày ngày ở khách sạn năm sao cũng đủ! Bà làm gì vậy chứ? Về sau nhà ta ăn dưa muối quanh năm luôn được không!”
Bà Từ cũng không lên tiếng, chỉ nhìn gã với vẻ bất đắc dĩ, giống như gã là một thằng nhãi con cố tình gây sự vậy.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
8 chương
18 chương
12 chương