Qua Cửa
Chương 20 : Lớp 12
Đối với Từ Tây Lâm mà nói, thay đổi lớn nhất trong sinh hoạt chính là, sáng sớm đột nhiên không còn ai chờ gã đi học nữa.
Kỳ thực buổi sáng trên đường hai người rất ít nói chuyện, bởi vì trò Đậu Tầm là đảng dậy sớm mất hết tính người, Từ Tây Lâm ngày nào cũng gật gà gật gù theo sau hắn mà bay tới trường.
Nhưng có hắn và không hắn thực sự rất khác nhau.
Ngày khai giảng, Từ Tây Lâm mơ mơ màng màng xỏ giày, nhắm hờ mắt đợi trước cửa năm phút, cho đến khi con Đậu Đậu hiểu lầm gã muốn dẫn mình đi dạo, vui vẻ chạy tới cọ chân gã, Từ Tây Lâm mới định thần lại, mở mắt ngỡ ngàng ngáp một cái, rồi một mình đến trường.
Tập thể cả khối dọn đến “tòa nhà bảo vệ động vật” của lớp 12, hoàn cảnh lớp học qua kỳ nghỉ mới sửa sang lại cao hơn một bậc so với trước kia, riêng dãy ghế thừa cô đơn ở cuối cùng là không ai ngồi.
Lúc chủ nhiệm ban rình mò sau cửa sổ, không còn ai ho nhẹ một tiếng nhắc nhở đám quỷ gây sự phía trước… Từ Tây Lâm do thích ứng không tốt, trong vòng một ngày sơ ý bị bắt hai lần tội chuyền giấy và dùng di động, suýt nữa khó giữ được quyền giám hộ di động.
Mà cuộc sống lớp 12 tăm tối cũng đè xuống theo việc khai giảng sớm của lớp cuối cấp, cơ hồ mỗi tiết đều có đề thi thử mới phát xuống, lũ học trò lúc chuyền nhau đề thi phát ra tiếng “sột soạt” nghiêm túc, trang giấy hoặc trắng tinh hoặc hơi ố vàng thay nhau tung bay khắp lớp, rất giống lời một bài hát –
Nước Hồng Hồ, sóng ôi sóng đánh sóng. (1)
Tiết thể dục mỗi tuần cũng thành hoa trong gương trăng đáy nước, tuy không tuyên bố hủy bỏ, nhưng cứ đến giờ là Thơm Bảy Dặm sẽ dẫn một hai giáo viên bộ môn đến, canh ở cửa trước và cửa sau, ai ra ngoài là trừng kẻ đó – kể cả đi vệ sinh.
Khó thích ứng nhất còn có tiết tự học tối mới đến, lũ học trò cơm chiều ăn uống no nê rồi, chút nội lực trong đan điền đổ hết vào tràng vị, nào còn sức chú ý cả đại não? Vừa qua bảy giờ thì đọc chữ trong sách tiếng Anh cũng có bóng chồng, bình quân ba chữ phải ghép hai lần, hận không thể gục lên bàn đánh một giấc say sưa, thế mà còn có một Thơm Bảy Dặm đi giày cao gót tuần tra bên cạnh, quả tình khổ không để đâu cho hết.
Từ Tây Lâm lên lớp 12 liền tự động rút khỏi đội bóng rổ, cảnh hàng đàn nữ sinh rầm rộ xếp hàng đưa nước cho gã không còn, đôi khi trong giờ tự học tối nghe thấy tiếng reo hò dưới lầu, Từ Tây Lâm đều thích nhìn ra ngoài một cái, phát hiện đám nữ sinh đưa nước đã thay đổi, cầu thủ giả ngầu cũng đổi khác, sân bóng bằng sắt con người thì như nước chảy, đều chỉ bên nhau được một hai năm mà thôi.
Còn có bạn học quan hệ khi xa khi gần – kể từ “tiệc trưởng thành” học kỳ trước gây nhau với Ngô Đào, Từ Tây Lâm ở trường một dạo chẳng buồn để ý đến hắn, quan hệ cũng dần xa cách. Từ sau khi lớp 12 khai giảng, Ngô Đào càng ít xuất hiện trong mắt lớp 12/1, nhiệm vụ huấn luyện của hắn ngày càng nặng nề, thi thoảng đến lớp ngồi một lúc, cũng mệt như chó chết nằm trong góc gục đầu ngủ luôn.
Người khác đều đang tính toán nâng cao thành tích môn học tụt lại, hắn thì liều mạng nâng cao thành tích thể dục, tuy đều là “thành tích”, nhưng phương hướng cố gắng không giống nhau, cho dù cố ngồi trong một lớp, mỗi ngày vẫn ngược đường mấy dặm, càng lúc càng xa nhau.
Duyên phận giữa người với người rất thần kỳ, có người bạch thủ như tân, có người khuynh cái như cố, có người nhiều năm cửu biệt trùng phùng, vẫn ôm niềm nhớ mong trong phạm vi mười kilomet, có người thì một mai không thể dính lấy nhau mỗi ngày, tình cảm liền nhanh chóng nhạt phai.
Ngô Đào dần dần thành một đứa bạn học bình thường của Từ Tây Lâm.
Cuộc sống học đường rập theo một khuôn, đề thi phải làm vĩnh viễn như từng quen biết, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có chút bất ngờ nhỏ.
“Báo tiếng Anh đặt đều lấy – đủ – rồi – chứ? Còn ai chưa nhận được báo tiếng Anh kỳ này không?”
Giữa tiết thứ nhất trưa thứ Hai là thời gian hòm thư của lớp tập trung phát, đại biểu môn tiếng Anh hai tay hợp lại, khàn cả giọng đếm số người đặt báo, đánh thức luôn Từ Tây Lâm đang nhân thời gian giữa tiết để ngủ gật. Gã gần đây bị cảm nhẹ, còn đang ngọ nguậy chưa bò dậy được, Thái Kính ở ngay bên cạnh vỗ vỗ gã: “Có một lá thư của mày này.”
Từ Tây Lâm không lôi thôi, chỉ hơi hay quên trước quên sau thôi, đề thi lớp 12 phát nhiều, thường xuyên ném đây một xấp kia một tập, không phải tìm không ra thì là quên làm – đương nhiên, vụ sau có khả năng là cố ý.
Sau đó Thái Kính nhìn hết nổi, hễ có thời gian là lại dọn dẹp bàn giúp gã.
Từ Tây Lâm: “… Hả? Của tao?”
Gã ngái ngủ nhận phong thư, vừa mơ màng vừa bực dọc, bởi vì gã không có thói quen kết bạn qua thư từ.
Từ Tây Lâm lật phong thư lại xem, thấy trên đó nắn nót viết địa chỉ và tên người nhận, còn dán tem, nhưng trên tem không có dấu bưu điện.
Từ Tây Lâm dụi mắt, tỉnh táo lại, cho rằng thứ này là do người trong trường – thậm chí rất có thể là người trong lớp nhét vào. Gã theo bản năng ngẩng đầu lia mắt một vòng, thấy mọi người ai làm việc nấy, trên mặt hoặc nhiều hoặc ít có vẻ cáu kỉnh khi không được ngủ trưa, tựa hồ không có mục tiêu khả nghi, thế là nhíu mày, cúi đầu mở phong thư lạ lùng kia.
Trong bao thư trước tiên rơi ra một hộp thuốc cảm, sau đó là một lá thư xếp thành hình lá cây.
Trong nữ sinh hình như chuộng mấy trò xếp xếp gấp gấp, Từ Tây Lâm mất bao công sức mới mở ra hoàn chỉnh, thấy nét chữ cực kỳ thanh tú nắn nót, viết hết sức nhẹ nhàng, chỉ là đặc trưng không rõ, nhất thời không nhận ra là ai viết. Đại thể có ba ý, mới đầu là một đoạn thương xuân bi thu từ ngữ ưu mỹ, khúc giữa rất hàm súc viết một chút tâm tình vụn vặt của mình, đoạn cuối hơi dài, dịu dàng quan tâm bệnh vặt chẳng đáng nhắc tới của Từ Tây Lâm.
Từ Tây Lâm lần đầu xem như lọt vào sương mù, giây lát sau, lật lại lý giải cẩn thận một chút, ánh mắt dừng chốc lát trên câu cuối cùng “hi vọng có thể thi vào cùng một trường với bạn”, phát hiện thứ này hết sức mờ ám, có thể nói là thư tình.
Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, Từ Tây Lâm như phường trộm cắp cất thuốc cảm vào hộc bàn, tùy tay gấp lá thư này lại, nhét đại vào đống giấy nháp.
Gã lờ mờ đoán được phong thư này do ai viết, lén lút liếc La Băng một cái.
La Băng cột tóc đuôi ngựa, đoạn đuôi chui vào áo đồng phục rộng thùng thình, ngồi ngay ngắn, dáng vẻ “không để ý chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền”.
Từ Tây Lâm không ghét La Băng, nhưng cũng chẳng thích lắm, cảm giác sẽ thế nào khi có bạn gái là lớp trưởng? Từ Tây Lâm dựa theo tính tình La Băng mà tưởng tượng thử, cảm thấy hai người trừ nhìn nhau mà cùng đi tự học, hình như cũng chẳng có việc gì để làm.
Nếu yêu đương cũng chán ngắt như vậy, chẳng thà đóng cửa lại một mình xem porn còn hơn.
Vả lại phu nhân Từ Tiến từng nói rõ, xét thấy không ít cổ nhân mười ba mười bốn tuổi đã kết hôn, bản thân khái niệm “yêu sớm” hết sức vớ vẩn, ở tuổi Từ Tây Lâm, nếu có thể biết dừng đúng chỗ mà yêu đương, cũng là đại sự trong đời, bà sẽ không can thiệp, nhưng có một điều, nếu gã dám bỏ mặc việc chính, yêu đương để tiêu khiển như tụi du thủ du thực, phu nhân Từ Tiến nhất định thay trời hành đạo, đánh gãy cái chân chó của gã trước, rồi tống vào trường nội trú vùng khác, tránh cho gã cả ngày vô công rồi nghề.
Từ Tây Lâm cân nhắc sơ qua rồi nghĩ bụng: “Thôi vậy.”
Gã không khoe ra, cũng không hồi âm – dù sao đối phương cũng chẳng ký tên, cứ giả bộ hồ đồ cho rồi.
Từ Tây Lâm không nhìn thấy, khi gã lật qua lật lại bức thư tình kia, Thái Kính lặng lẽ liếc một cái.
Khác với Từ Tây Lâm, Thái Kính vừa nhìn đã nhận ra nét chữ của La Băng, nhìn xong, ánh mắt như bị phỏng, vội vàng thu lại, cúi gằm đầu xuống, cảm thấy đề vật lý không quen trên tay làm mình thở không nổi.
Sự việc nho nhỏ xen ngang này chớp mắt bị Từ Tây Lâm ném ra sau đầu.
Cuối tuần, Đậu Tầm xa nhà hơn một tháng rốt cuộc đã về.
Lớp 12 mỗi thứ Bảy thêm sáu tiết tự học, tiếng chuông tiết tự học cuối cùng vừa reo, thì Đậu Tầm liền im ắng chui vào từ cửa sau. Từ Tây Lâm vô tình quay đầu lại, suýt nữa nhảy dựng lên.
Đậu Tầm cũng không báo trước, khoác một cái ba lô, từ trường trở về liền chạy thẳng đến Lục Trung.
Không biết là vì cuộc sống đại học một tháng, hay do rốt cuộc thoát khỏi Đậu Tuấn Lương và Chúc Tiểu Trình, hắn cơ hồ hơi thoát thai hoán cốt.
Đầu năm này, hắn vừa chuyển tới Lục Trung, cũng im lặng đứng đó, khi ấy vẻ mặt hắn hung dữ, dáng vẻ như có thù với thế giới. Mà lúc này, Đậu Tầm mặc vừa vặn vẫn là sơ mi trắng và jacket xám lúc ấy, trên cổ đeo hờ tai nghe quen thuộc, lại chỉ tạo cảm giác rất điềm tĩnh.
Hắn tuy vẫn không giỏi ăn nói, nhưng thái độ rất tốt chào các bạn học đi ngang qua, còn chủ động chào Thơm Bảy Dặm một tiếng, sau đó giống như chưa từng rời khỏi lớp này, cực kỳ tự nhiên hỏi Từ Tây Lâm: “Giờ về chưa?”
Từ Tây Lâm cuối tuần vốn hẹn đi chơi bóng rồi, lập tức quyết đoán lỡ hẹn, xách cặp nhảy lên: “Về! Tao mời mày ăn xiên que!”
Đậu Tầm nói: “Nên là tao mời mày, tao là thầy giáo mà.”
Tự dưng đi nhắc chuyện gì đâu.
Từ Tây Lâm: “… Mày chết đi!”
Cả hai quen đường quen lối đến quán xiên que ở cổng trường, “thầy Đậu” giơ một xiên thịt hỗn hợp, chọc chọc Từ Tây Lâm: “Có cà rốt.”
Từ Tây Lâm: “Tao còn chưa khỏi cảm.”
Đậu Tầm: “Không sao, năm nay tao tiêm vắc-xin rồi, không sợ lây bệnh.”
Thế là Từ Tây Lâm ngay trên tay hắn, ngoạm miếng cà rốt màu sắc tươi tắn đi: “Ôi, sao mày lắm chuyện vậy? Được rồi, ăn đi.”
Đậu Tầm lúc này mới cúi đầu gặm thịt, gặm một hồi, hắn lại cảm thấy mình chỉ lo cắm cúi ăn thật sự không ra gì hết, y như cái thùng cơm nặng nề vậy.
Hắn trộm liếc Từ Tây Lâm một cái, vắt hết óc thử tìm đề tài: “Nghe lớp trên nói, khoa tao có mấy phòng thí nghiệm đặc biệt dư tiền, sinh viên chưa tốt nghiệp cũng có thể quanh năm nuôi chuột làm thí nghiệm.”
Từ Tây Lâm suýt nữa mắc nghẹn, đang ăn mà nói tới chuột, thầy Đậu cũng thật sáng ý ghê.
Nhưng lâu lắm rồi không gặp, Từ Tây Lâm nghe Đậu Tầm khó khăn tìm chuyện để nói như vậy, bỗng nhiên hơi mềm lòng, thế là rất phối hợp tiếp lời hỏi: “Chuột đắt lắm à?”
“Đắt lắm.” Gã vừa tiếp lời, Đậu Tầm liền hưng phấn như gặp một đề khó, nghiêm túc trả lời, “Nghe nói để cam đoan thân thể chúng khỏe mạnh, phải dày công nuôi nấng, bảo đảm ăn uống, lúc cần thiết còn phải cho nghe nhạc, hướng dẫn chúng rèn luyện thân thể, nuôi mấy tháng mới giết được.”
“…” Từ Tây Lâm nuốt thức ăn một cách khó khăn, “Vậy phòng thí nghiệm đẫm máu của tụi bay là do ai dọn dẹp?”
“Có thể trải bao ni-lông.” Đậu Tầm nói, “Làm thí nghiệm xong cuộn lại là dọn sạch xác.”
Từ Tây Lâm: “…”
Đậu Tầm: “Sau đó cân ký bán cho quán xiên que ở cổng trường.”
Tên này vẫn giỏi nói chuyện như thế.
—“Hồng Hồ thủy lãng đả lãng”, ca khúc chủ đề trong Hồng Hồ xích vệ đội.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
8 chương
18 chương
12 chương