Qua Cửa
Chương 13 : Quyết định
Đậu Tầm ghét trường học.
Bất luận là tiến độ giảng dạy khiến người ta cảm thấy lãng phí cuộc đời trên lớp, hay bọn ngu xuẩn cùng tuổi chẳng cách nào trao đổi xung quanh, đều khiến hắn không lưu luyến cũng chẳng chờ mong gì vào cuộc sống học đường.
Từ nhỏ đến lớn, hắn khinh thường người khác, người khác cũng chẳng thích chơi với hắn, môi trường thiện lương thì cô lập, lạnh nhạt với hắn, chỗ hơi loạn còn suốt ngày gây chiến.
Cứ vừa đến một hoàn cảnh mới là Đậu Tầm lại hận không thể lập tức thoát khỏi đó, giống như hoàn cảnh kế tiếp có thể tốt hơn vậy. Cho đến khi cuộc sống trung học chỉ còn lại một cái đuôi ngắn ngủn, hắn mới được nếm thử một chút mùi vị mà học sinh nên có.
Cũng chỉ là “nếm thử” mà thôi, tuy Từ Tây Lâm đi đâu cũng dẫn hắn theo, song game ghiếc và tụi con gái trong các cuộc thảo luận hắn đều không tham gia nổi – game hắn không khoái chơi, con gái… trừ mấy cô nàng thi thoảng đi chung, hắn cơ bản đều không biết. Người ta hình như cũng biết hắn không hiểu, nên chưa từng chủ động nói với hắn.
Nhưng dù là cảm thụ cạn hều như thế, cũng sắp phải kết thúc rồi.
Trong lòng Đậu Tầm hoang mang mất mát, lại không đường dốc bầu tâm sự, sinh ra một chút ỷ lại khó diễn tả với Từ Tây Lâm, hận không thể thi xong là đóng gói gã ta mang đi luôn, nhưng tên kia chẳng những bẩm sinh đại não chậm phát triển, còn suốt ngày lông bông rong chơi, hơn một nửa tâm tư đều không nằm trên học hành, căn bản không có nguyện vọng tiến tới.
Đậu Tầm càng nghĩ càng hận rèn sắt không thành thép, thế là hôm ấy lại gây hấn, kiếm chuyện cãi nhau một trận với Từ Tây Lâm.
Cãi xong, hắn im lặng về phòng xé một bịch thịt khô, vừa ăn vừa suy ngẫm về cuộc đời, không cẩn thận ăn hết luôn, và cũng ngẫm ra kết quả, hắn nghĩ: “Mình phải học cấp ba thêm một năm nữa.”
Từ Tây Lâm tính nết công tử, thường xuyên bị Đậu Tầm chọc giận đến mức phải phất áo bỏ đi. Nhưng cãi thì cãi, chờ nguôi giận rồi, gã cũng không hay chấp nhặt với Đậu Tầm, bởi vì Đậu Tầm là một con vật không rõ giống thuộc bộ linh trưởng có vú, là một con thú cưng xinh xắn hình người, có bộ não khác người, không thể đánh giá theo đạo lý của loài người được.
Vài ngày sau đó, bọn Lão Thành Từ Tây Lâm thay phiên ra trận, một ngày quấy rầy ba lượt, ép Thái Kính đồng ý để cả bọn đi làm thay.
Quốc tế lao động nghỉ xong trở về, Từ Tây Lâm liền dắt theo trò Đậu Tầm vứt không đi, bắt đầu “công việc” thứ nhất từ lúc chào đời tới nay.
Thái Kính thứ Ba và thứ Bảy làm ở McDonald’s, không thể tùy tiện thay, thời gian khác thì không sao cả, cậu ta làm nhân viên phục vụ trong một tiệm thức ăn nhanh rất nhỏ, quán nhỏ quản lý thoải mái, nói với ông chủ là được – dù sao thì chỉ phải trả một phần tiền công, ông chủ không quan tâm có phải một người lĩnh hay không.
Ngày đầu tiên đi làm còn rất mới mẻ, Từ Tây Lâm làm rất vui vẻ.
Chập tối hôm ấy, có một người đàn ông trung niên ăn vận nổi bật đi vào tiệm thức ăn nhanh. Ông ta quần áo phẳng phiu chỉn chu, trông rất phong độ, không có cái bụng phệ “phúc hậu” của người trung niên bình thường, tóc thậm chí có thể thấy đã được chải vuốt, so với nhân viên và học sinh nghèo trong tiệm, có vẻ cực kỳ không hợp nhau.
Người đàn ông ấy vào cửa, lặng lẽ đánh giá bốn phía một phen, sau đó chọn một bàn trong góc, dùng khăn ăn lau bàn ghế một lần trước, rồi mới hơi kéo ống quần ngồi xuống.
Tư thế ngồi rất là tao nhã, giống như người này không phải đến uống dầu thừa, mà là đến thưởng thức Lafite vậy.
Đậu Tầm mặt không cảm xúc đi tới, nhớ Từ Tây Lâm từng dặn phải mỉm cười với khách, vì thế lại cố gắng gượng ra biểu cảm ngoài cười trong không cười, gượng gạo hỏi: “Ăn gì?”
Từ Tây Lâm ở sau quầy che mặt.
Ông khách từ xa nhìn Từ Tây Lâm một cái, gọi vài món.
Ông khách này chắc là một người lắm chuyện, tổng cộng được hai món, mà món này không cho bỏ rau thơm, món kia không cho bỏ hành, lúc thì yêu cầu bỏ ít nước tương, lúc lại yêu cầu lấy cho một đĩa giấm nhỏ, Đậu Tầm một tay đút túi, ngay cả bút cũng không cầm, đứng nghe khách dặn lắt nhắt một chặp, hơi gật đầu, đoạn quay người đi ngay.
Ông khách gọi hắn lại: “Cậu học trò, có nhớ không?”
Đậu Tầm: “Không thì tôi lặp lại một lần cho ông nghe?”
Ông khách kia tính tình không tệ, nở nụ cười, không chấp nhặt.
Trong lòng Đậu Tầm lại cảm thấy hết sức bất thường, bởi vì nhân viên trong quán nhỏ kiểu này, cơ bản ở độ tuổi sinh viên, hai người đứng trong đây không hề nổi bật, ông khách lạ kia mở miệng nói “cậu học trò”, làm sao ông ta biết hắn là học sinh chứ?
Đậu Tầm vòng ra sau quầy, báo thực đơn cho nhà bếp, quay đầu hỏi Từ Tây Lâm: “Mày có biết người đó không?”
“Ừm… Vâng, được, biết rồi, cảm ơn ông, đưa đến ngay đây ạ.” Từ Tây Lâm mới ghi xong một cuộc điện thoại đặt cơm, ném cho Đậu Tầm một ánh mắt nghi hoặc, “Ai?”
Đậu Tầm dùng ánh mắt ra hiệu chỉ ông khách kỳ lạ trong góc quán.
Từ Tây Lâm ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt hắn, thấy vị khách lạ lùng kia chống khuỷu tay trên bàn, để lộ chiếc đồng hồ hàng hiệu không nổi lắm trên cổ tay, đang nhìn mình, bị bắt được cũng không xấu hổ lắm, ngược lại rất thân thiết nở nụ cười với hắn.
Từ Tây Lâm lễ phép gật đầu chào đối phương, quay đầu lại nói với Đậu Tầm: “Không biết, người tao quen biết đều đàng hoàng không làm trò mèo.”
Ông khách kỳ quái tuy gọi đồ ăn, nhưng chẳng ăn mấy miếng, chạm đũa rồi đi luôn.
Chờ hết ca, Từ Tây Lâm và Đậu Tầm bàn giao công việc trong tiệm, ký tên thay Thái Kính, rồi mới cùng đi về nhà. Từ Tây Lâm đứng nguyên buổi tối mỏi cả lưng, bước đầu hiểu sự cần thiết của “chăm chỉ học hành”, đang định nói chuyện với Đậu Tầm, thì bỗng nhiên nhìn thấy người đàn ông trung niên kỳ lạ ban nãy vào tiệm đang đứng cạnh một chiếc xe chỗ giao lộ.
Nhìn thấy bọn Từ Tây Lâm, ông kia khom lưng nói câu gì đó với người trong xe, sau đó sải bước tới, hỏi Từ Tây Lâm: “Ta có thể nói vài câu với con không?”
Thái độ của ông ta quá tha thiết, hơi có vẻ “không lừa thì gạt”. Từ Tây Lâm vô thức hơi nghiêng người, ngăn Đậu Tầm hết sức đề phòng người lạ: “Ông biết tôi à?”
Người đàn ông đó bật cười, không trả lời thẳng, chỉ hỏi: “Các con học hành bận như vậy, tiền tiêu vặt mẹ cho không đủ dùng à? Sao lại để con đi làm việc thế này?”
Giọng điệu thân thuộc này khiến Từ Tây Lâm hơi nhíu mày.
Gã từng này tuổi, không thể nào bị lừa đem bán như con nít, bình thường hai gã trai choai choai đi trên đường, bất kể là lừa đảo hay ăn cướp, đều né xa họ, chưa từng gặp ai bắt chuyện ngay giữa đường thế này.
Trong lòng Từ Tây Lâm lờ mờ sinh ra một phỏng đoán.
Gã không kiên nhẫn lắm, nói: “Không ảnh hưởng gì tới ông chứ?”
Người đàn ông hơi căng thẳng, bởi vì theo ông ta quan sát, cậu bé Từ Tây Lâm này là người rất hướng ngoại, rất dễ tiếp xúc, với khách nhìn thuận mắt trong tiệm đều có thể tán gẫu vài câu, không liệu được mình hình như không hợp nhãn gã.
Ông ta gần như lấy lòng nhìn Từ Tây Lâm hỏi: “Con còn nhớ ta không?”
“Không nhớ,” Từ Tây Lâm mặt không biểu cảm kéo Đậu Tầm, “Đi.”
Ông kia sửng sốt, vội gọi Từ Tây Lâm lại: “Chờ đã, Tiểu Lâm, kỳ thực con còn nhớ ba đúng không?”
Từ Tây Lâm giật mình, không ngờ phỏng đoán mơ hồ của mình lại thành sự thật.
Người đàn ông kia tiến lên một bước, sốt ruột nói: “Lúc ba đi con mới bằng này, hiện giờ cũng cao thế rồi. Ngần ấy năm qua tuy ba luôn ở nước ngoài, nhưng thật sự không phải là không quan tâm gì tới con, trong lòng ba vẫn rất nhớ con. Trước đây ba cũng từng gửi rất nhiều quà cho con… song có thể con đều không nhận được, mẹ con bà ấy… không muốn để con tiếp xúc với ba lắm.”
Từ Tây Lâm không có ấn tượng gì với cha mình, cũng không thể nói tới yêu ghét, Từ Tiến cũng không giống với phụ nữ ly hôn bình thường, để con “đứng bên mình”, cả ngày bơm vào đầu nó những tin tức thù hận bên kia – bà căn bản không hay nhắc tới chồng cũ.
Mới đầu, Từ Tây Lâm còn chẳng coi là gì, nếu ông này có thể chứng minh mình thật sự là cha gã, thế nói chuyện chút cũng chẳng sao, dù gì cũng là cha ruột mà.
Nhưng nghe đến đoạn sau, gã cảm thấy không thích hợp.
Vị tiên sinh này và Từ Tây Lâm “có lẽ là bà con, song không thân thuộc”. Có câu sơ bất gián thân, ngay cả Từ phu nhân xuất thân thầy cãi cũng chẳng nói xấu gì chồng cũ, ông ta thì ngược lại, mới vừa gặp mặt, còn chưa chứng minh được thân phận, đã đi cáo tội Từ Tiến. (Sơ bất gián thân: gián tức ly gián, nghĩa của câu này là người không thân không tham dự vào việc của người quan hệ thân cận.)
Gã nhìn lại, thấy ông này ăn mặc cũng đàng hoàng, nói là đi nước ngoài, thế từng ấy năm qua chẳng lẽ không mua nổi một tấm vé máy bay về nước thăm gã?
Từ Tây Lâm vác cặp lên vai: “Ông họ gì?”
“Họ Trịnh, con hồi nhỏ cũng là…”
“Trịnh tiên sinh,” Từ Tây Lâm nghĩ một chút, quyết định trước tiên dùng cách của người lớn trả lời, “Ông là một cổ đông, đã bán hết cổ phần mình nắm giữ trong công ty, bán hơn mười năm rồi, còn muốn giữ quyền lợi chia hoa hồng và kiểm tra sổ sách, nào có lý ấy, ông nói đúng chứ?”
Ông kia tức thì sững ra.
Sau đó Từ Tây Lâm nhanh chóng lộ ra nguyên hình, trở về kiểu thanh thiếu niên, phất tay: “Thêm nữa, lần sau còn để tôi nghe thấy ông nói xấu mẹ tôi, tôi đập què cẳng ông, không tin thì cứ thử xem.”
Nói xong, Từ Tây Lâm liền nghênh ngang bỏ đi.
Đậu Tầm thay gã quay đầu lại trừng vị “Trịnh tiên sinh” này một cái, rồi mau chóng đuổi theo.
Lúc này đã sắp vào hạ, hoa hòe nhú ra một chút màu trắng, trong gió đêm khô hanh thoảng mùi hoa mông lung.
Đậu Tầm im lặng theo sau Từ Tây Lâm một lúc, nhớ lại bọn Lão Thành gặp phải tình huống tương tự thường trao đổi với Từ Tây Lâm thế nào – hình như là đi tới, dùng bả vai đụng nhẹ gã, ném cho một ánh mắt hoặc là bá vai vỗ một phát, coi như an ủi.
Thế là Đậu Tầm vụng về tiến lại, học theo động tác của bọn Lão Thành, dùng bả vai huých “nhẹ” Từ Tây Lâm… Song hắn học chẳng ra sao, đụng hơi mạnh quá, làm Từ Tây Lâm loạng choạng nửa bước, còn giật nảy mình.
Từ Tây Lâm hoang mang hỏi: “Mày làm gì thế?”
Đậu Tầm: “…”
Đậu Tầm vô cùng thất bại, đành phải vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, lầm lũi bước đi.
Từ Tây Lâm mất ba giây để phản ứng, rốt cuộc hơi ngộ ra hình như là Đậu Tầm muốn an ủi gã, tức thì bật cười vì thằng hề này, “Thẳng tiên sinh” “Méo tiên sinh” gì cũng ném hết qua một bên. (Trịnh và chính – thẳng đọc hơi giống nhau)
Gã chạy chầm chậm vài bước, lao lên lưng Đậu Tầm, dùng cánh tay quặc cổ hắn ghì xuống: “Sao mày dễ ghẹo vậy Đậu hạm nhi.”
Đậu Tầm bị gã thít đỏ cả mặt, xù lông giãy giụa, sau đó cả hai kẻ xô người đẩy rượt nhau về nhà.
Về đến cửa nhà, Từ Tây Lâm mới thở hổn hển dừng lại, dặn dò Đậu Tầm: “Chuyện hôm nay đừng cho ai biết, đặc biệt là mẹ và bà ngoại tao.”
Đậu Tầm nghiêm túc gật đầu, Từ Tây Lâm nhìn hắn một cái, không biết cớ làm sao mà lại không nín được, vịn cửa cười ngặt nghẽo.
“Cười cái đếch gì,” Đậu Tầm tai đỏ ửng, sắc mặt xanh xám đẩy gã ra mà vào nhà, hung tợn nói, “Đồ đần độn!”
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
8 chương
18 chương
12 chương