Prince Joe
Chương 13
Veronica ngồi cùng Joe trên chiếc limosine. Anh đang mặc bộ trang phục kiểu hoàng tử giống như cô đã yêu cầu, và anh trông đẹp trai đến tức cười. "Đây sẽ là một chuyến đi khó khăn", cô nói, hoạt tất thêm một số công việc vào phút cuối trên chiếc máy tính xách tay.
"Cô đùa đấy à?" Joe nói "Không có các phương tiện truyền thông, không phô trương, khó khăn thế nào được?"
"Lần này tôi đi cùng anh" Veronica nói, như thể cô không nghe thấy anh.
"Ôi không, cô sẽ không" anh phản đối "Tôi không muốn cô ở gần tôi trong vòng 10 feet."
Cô nhìn lên từ màn hình máy tính "Không nguy hiểm đâu" cô nói "Saint Marys không có trên lịch trình để thu hút báo chí"
"Luôn luôn có nguy hiểm" Joe khẳng định "Luôn có khả năng chúng ta bị theo dõi".
Veronica nhìn ra ngoài cửa số. Ba chiếc limo bọc thép khác, đang theo sau họ.
"Lạy chúa nhân từ" cô nói bất ngờ "Anh nói đúng! Chúng ta bị theo sau bởi ba chiếc limosine bóng loáng và... "
"Quên đi, St. John" Joe thì thầm "Cô sẽ không ra đó, và đấy là quyết định cuối cùng"
"Anh không muốn tôi bị thương" Veronica gập máy tính và trượt nó vào chiếc túi. "Thật ngọt ngào"
"Đó là tôi" Joe nói "Hoàng tử bánh ngọt"
"Nhưng tôi cần ở đó"
"Ronnie - "
"Saint Marys là một trại tế bần, Joe" Veronica nói khẽ "Những đứa trẻ mắc bệnh ung thư". Joe im lặng.
"Có một cô bé tên Cindy Kaye đang ở tại Saint Mary" cô tiếp tục, thấp giọng "Cô bé đã viết một bức thư cho Tedric, hỏi anh ta liệu có thể dừng lại và ghé thăm cô bé trong chuyến công du tới Hoa Kỳ không. Cô bé muốn gặp Hoàng tử trước khi chết" Cô hắng giọng "Cindy có một khối u não không thể mổ. Cô bé đã viết thư cho Tedric vài tháng - không phải anh ta thấy phiền khi đọc thư. Nhưng tôi đã đọc chúng. Từng từ một. Cô bé rất vui tươi và trong sáng. Và cô bé sẽ chết trong vài tuần nữa"
Joe phát ra một âm thanh trầm, đau khổ. Anh đưa một tay lên trán, che mắt khỏi cái nhìn của cô.
"Tôi đã nói chuyện với mẹ cô bé sáng nay" Veronica nói. "Rõ ràng là bệnh của Cindy đang dần trở nên tệ hơn. Cô bé đã tập nhún gối chào trong nhiều tháng, nhưng đêm qua, cô bé..." Cô hắng giọng lần nữa "Khối u đã ảnh hưởng thêm và thêm nữa đến sự vận động, và cô bé giờ còn không thể ra khỏi giường"
Joe chửi thề, lớn tiếng, khi chiếc limo chậm lại bên ngoài nhà tế bần. Đó là một tòa nhà màu trắng sạch sẽ, nhiều cửa sổ, và những bông hoa đẹp đang nở trong khu vườn gọn ghẽ. Có một bức tượng Đức Mẹ, cũng màu trắng, giữa những bông hoa. Thật là một cảnh tượng đẹp, yên tĩnh và thanh bình. Nhưng bên trong... Bên trong là những đứa trẻ, tất cả sẽ chết vì ung thư.
"Tôi phải làm gì với một đứa trẻ sắp chết?" Joe hỏi, giọng anh khàn đi "Tôi không biết" Veronica thừa nhận "Tôi sẽ đi cùng anh - "
"Còn lâu" Joe lắc đầu.
"Joe"
"Tôi nói, Không. Tôi sẽ không mạo hiểm mạng sống của cô, chết tiệt!"
Veronica đặt một tay lên cánh tay anh và chờ đến khi anh ngước nhìn cô "Đó là một khả năng rất nhỏ"
Cindy Kaye rất nhỏ, gầy và yếu. Cô bé trông như thể chỉ sáu tuổi so với 10 tuổi thật. Máu tóc nâu dài của cô bé sạch sẽ và được tết một dải ruy băng hồng. Cô bé đang nằm trên cheiéc giường của mình, mặc một chiếc váy hồng xếp nếp với rất nhiều ren. Chân cô bé, xỏ trong chiếc quần trắng, trông thật thanh mảnh. Cô bé mang một đôi giày múa bale trắng trong bàn chân nhỏ.
Đôi mắt nâu ngấn nước, những giọt nước mắt chảy dài trên má, khi Joe bước vào phòng và dành cho cô bé một cái cúi chào hoàng gia.
"Tiểu thư" anh nói trong một tông giọng không thể nhầm của Tedric. Anh tiếp cận Cindy cùng với rất nhiều ống truyền và cách thiết bị y tế xung quanh mà không chút do dự. Anh ngồi trên mép giường Cindy và nhấc tay cô bé lên môi "Thật vinh dự khi được đáp lại mong ước cuối cùng của cháu. Bức thư của cháu đã mang lại niềm vui và ánh mặt trời đến cuộc sống của chú"
"Cháu muốn nhún gối chào chú" Cindy nói. Giọng cô bé đang run rẩy, những lời mà cô bé đã rất kiên trì luyện tập.
"Khi em gái chú, công chúa Wila, được 12 tuổi" Joe nói, nghiêng về phía trước như thể anh đang chia sẻ một bó mật với cô bé, "Cô ấy bị thương ở lưng và cổ trong một tai nạn trượt tuyết và phải nằm liệt giường, không khác cháu bây giờ. Dì của bọn chú, nữ công tước Milan đã dạy cô ấy các nghi thức xã hội trong lúc đó. Nữ công tước đã dạy cô ấy cách nhún gối chào bằng mắt."
Cindy đợi để anh tiếp tục.
"Nhắm mắt lại" Joe nói "đếm đến ba sau đó mở mắt ra". Cindy làm theo.
"Tuyệt vời" Joe nói "Cháu chắc phải có dòng máu hoàng gia trong tĩnh mạch để có thể nhún gối chào bằng mắt một cách thanh lịch như vậy trong lần đầu tiên"
Cindy lắc đầu, khóe môi cong lên.
"Không có sao? Chú không tin đâu" Joe nói, mỉm cười lại với cô bé "Trang phục của cháu rất đẹp, Cindy"
"Cháu mặc nó chỉ dành riêng cho chú" cô bé nói.
Joe đã phải cúi gần hơn để hiểu được. Anh nhìn lên bắt gặp mắt người phụ nữ đang ngồi bên giường - đó là mẹ Cindy. Bà đáp lại bằng ánh mắt ngọt ngào, buồn bã, một nụ cười biết ơn, anh đã phải quay đi.
Con gái bà, báu vật của bà, đứa con gái xinh đẹp của bà, đang hấp hối. Joe đã luôn tinh rằng anh là một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng anh không chắc anh còn đủ sức để ngồi bênh canh giường của của đứa trẻ đang hấp hối, ngày quay ngày, giấu đi tất cả sự thất vọng và bất lực của mình, và cả sự tức giận, chỉ trao đi sự an ủi, những nụ cười và sự thanh bình, yên tĩnh, tình yêu và sự ấm áp.
Anh cảm thấy sự thất vọng và tức giận trào lên như một cơn lốc xoáy trong mình, nó khiến dạ dày anh nhộn nhạo. Bằng cách nào đó, anh vẫn mỉm cười "Chú rất vinh dự" anh nói với Cindy.
"Chú nói tiếng Ustanzia được không" Cindy hỏi Joe lắc đầu "Ở Ustanzia chú nói tiếng Pháp" anh nói.
"Je Parle un frangais bút," Cindy nói, từ ngữ gần như không nghe được. Ôi chúa ơi, Veronica nghĩ. Giờ phải làm sao? "Tres bien" Joe nói trơn tru "Rất tốt"
Veronica thư giãn trở lại. Joe cũng biết chút tiếng Pháp. Cảm ơn trời. Đó lẽ ra đã trở thành thảm họa thật sự. Thử tưởng tượng sự thất vọng của đứa trẻ khi thấy hoàng tử của mình là một kẻ-mạo-danh...
"Cháu rất muốn nhìn thấy đất nước của chú" Cindy nói, trong tông giọng cứng nhắc của cô bé.
Ôi trời ơi. Veronica đứng lên "Cindy, cô chắc rằng Hoàng tử Tedric cũng muốn cháu đến thăm đất nước của chú ấy, nhưng chú ấy thực sự nên thực hành khả năng tiếng Anh của mình, giờ chú ấy đang đến thăm nước Mỹ mà"
Joe nhìn cô "Không sao đâu" anh thì thầm, quay lại với Cindy "Chú biết cách để cháu có thể đến thăm đất nước chú" Joe trả lời hoàn hảo bằng tiếng Pháp "Nhắm mắt lại nào, và chú sẽ cho cháu biết tất cả về đất nước Ustanzia xinh đẹp của chú, và cháu có thể thấy được như thể cháu đang ở đó"
Miệng Veronica đang há ra. Joe nói tiếng Pháp sao? Joe nói tiếng Pháp. Cô khép miệng đóng lại và lắng nghe trong im lặng khi anh mô tả về núi và thung lũng Ustanzia gần như bằng thơ - bằng tiếng Pháp và tiếng Anh, khi một vài từ quá khó hiểu đối với cô bé.
"Nghe thật tuyệt" Cindy nói với một tiếng thở dài.
"Đúng vậy" Joe trả lời. Mỉm cười đáp lại "Cháu có một vài người ở đất nước chú có thể nói cả tiếng Nga nữa?" Sau đó anh lặp lại câu hỏi trong tiếng Nga hoàn mĩ.
Veornica phải ngồi lại. Tiếng Nga? Anh còn nói được ngôn ngữ nào khác nữa? Hoặc có lẽ cô nên tự hỏi ngôn ngữ nào mà anh không thể nói...
"Cháu có nói được tiếng Nga không?" Joe hỏi cô bé.
Cô bé lắc đầu.
"Thử nói da đi" Joe nói
"Da" cô bé đáp.
"Trong tiếng Nga nó có nghĩa là yes" anh nói với cô, và nụ cười của Joe thật ấm áp, thân thiện, đó không phải nụ cười miễn cưỡng của Tedric. "Giờ thì cháu cũng nói tiếng Nga nhé"
"Da" cô bé lặp lại, với một nụ cười rạng rỡ.
Một đặc vụ FlnCOM xuất hiện ở cửa. Khi Joe nhìn lên, anh ta chạm tay vào đồng hồ "Chú phải đi rồi" Joe nói "Rất xin lỗi cháu vì chú không thể ở lại lâu hơn"
"Được ạ" Cindy nói, nhưng một lần nữa mắt cô bé lại ngấn nước.
Joe cảm thấy như ai đó đang bóp chặt tim anh. Anh đã ở đó, thăm Cindy, chỉ khoảng 30 phút. Khi họ lên lịch cho chuyến công du, McKinley đã muốn chỉ dành 5 phút cho Saint Marys, nhưng Veronica đã khẳng định rằng phải mất ít nhất nửa tiếng không ít hơn. Nhưng bây giờ, dường như nửa giờ đó vẫn không đủ dài.
"Chú rất vui vì đã gặp cháu" Joe nói, nghiêng về phía trước để hôn lên trán cô bé khi anh đứng dậy. "Thưa điện hạ...?"
"Ừ, tiểu thư?"
"Cháu nghe tin rằng ở Ustanzia đang có rất nhiều trẻ em bị đói" Cindy nói, cố gắng để nói mỗi từ. Joe gật đầu nghiêm túc "Phải" anh nói "Đó là tin đúng. Gia đình chú đang cố gắng để khắc phục điều đó"
"Cháu không thích khi những đứa trẻ bị đói" cô bé nói.
"Chú cũng vậy" Joe nói, giọng anh khàn đi. Cơn lốc xoáy trong anh đang dần trở lại. Làm thế nào mà đứa trẻ này lại có thể lo cho khó khăn và nỗi đau của người khác, khi mà bản thân cô bé còn đang bị đau hơn thế?
"Sao chú không chia sẻ thức ăn của mình với họ?" cô bé hỏi.
"Điều đó không dễ như vậy đâu" Joe nói. Nhưng cô bé biết điều đó. Chắc chắn, hoặc tất cả mọi người, đều biết. "Sẽ được mà" cô bé nói.
Anh gật đầu "Cháu nói đúng. Sẽ được thôi"
Cô bé nhắm mắt và nhún gối chào bằng mi mắt.
Joe cúi đầu. Giờ đây anh có thể nói gì? Mọi chuyện sẽ tốt đẹp? Đó sẽ còn hơn cả một trò đùa độc ác. Chú sẽ gặp lại cháu? Một điều không có thật. Cả anh và đứa trẻ này đều biết rằng họ sẽ không bao giờ gặp lại. Sự giận dữ và thất vọng trong anh tăng lên tận họng, khiến anh thật khó để nói tiếp. "Tạm biệt, Cindy" anh nói, bước về phía cửa.
"Cháu yêu chú, Hoàng tử" Cindy nói.
Joe dừng lại quay về phái cô bé, khó khăn để mỉm cười "Cảm ơn cháu" anh nói "Chú sẽ nhớ mãi ngày hôm nay, Cindy - luôn luôn và sẽ mang cháu trong tim chú"
Cô bé nhỏ mỉm cười, hạnh phúc bởi một điều rất nhỏ như vậy, một niềm vui nhỏ như vậy.
Bằng cách nào đó Joe giữ nụ cười trên gương mặt cho đến khi anh bước khỏi phòng. Bằng cách nào đó anh bước xuống cầu thang mà không cần đặt tay lên tay vị. Bằng cách nào đó anh có thể bước đi khi mà cơn giận dữ đang đốt cháy dạ dày và cổ họng anh khi mà lẽ ra đôi mắt anh đang trở nên căng thẳng và đôi chân anh không thể mang anh bước về phía trước.
Anh quay về phía bức tường và chống tay dựa vào đó, vùi mặt vào khuỷu tay, hy vọng, cầu nguyện rằng nỗi đau anh đang mang sẽ dịu đi.
Nhưng sao lại không chứ? Cindy sẽ không thể khỏe lại. Cô bé sẽ chết, có thể chỉ vài ngày nữa. Sự bất công của nó giống như có ai đó vừa lên gối vào háng anh. Sự cay đắng trào lên miệng anh và anh muốn chỉ tay lên trời mà nguyền rủa Chúa tại sao lại để điều này xảy ra.
"Joe"
Ronny ở đây. Dẫn anh đi xuống hành lang, cô kéo anh vào một nhà nguyện nhỏ. Ấm áp và yên tĩnh, cô đưa tay ôm lấy anh và giữ anh thật chặt.
"Chúa ơi" anh nói, chiến đấu với những giọt nước mắt "Ôi chúa ơi"
"Tôi biết" cô nói "Tôi biết. Nhưng anh đã làm rất tốt. Anh đã khiến cô bé mỉm cười. Anh đã cho cô bé hạnh phúc"
Joe lùi lại để nhìn Veronica. Ánh sáng chảy qua những ô cửa sổ nhiều màu, hắt ra ánh sáng đỏ, xanh, vàng lên sàn gạch. "Tôi thậm chí còn không phải hoàng tử thật" anh cay nghiệt nói. "Tất cả chỉ là một lời nói dối"
Veronica lắc đầu "Tedric hẳn sẽ khiến cô bé thất vọng khủng khiếp" cô nói "Anh đã cho cô bé điều gì đó thật đẹp để mơ tới"
Joe cười lớn, nhưng nó thoát khỏi miệng anh nghe như tiếng nấc. Anh nhìn lên cây thánh giá trên tường phía sau nhà thờ "Phải, nhưng trong bao lâu?"
"Đủ lâu khi cô bé cần mơ những giấc mơ thật đẹp" Veronica nói khẽ. Joe cảm thấy mắt anh lại đầy nước. Anh đã cố gắng chớp mắt, nhưng một hoặc hai giọt vẫn thoát được, lăn dài trên má anh. Anh đang khóc. Chúa ơi, anh đãkhông khóc kể từ khi anh 15 tuổi. Thật xấu hổ, anh lau mặt bằng một bàn tay. "Đây là lý do tại sao cô khăng khăng có Saint Marys trên lịch trình" anh thô lỗ nói "Cô mới thật sự là người khiến cô bé đó hạnh phúc"
"Tôi nghĩ đó là tinh thần đồng đội" Veronica nói, mỉm cười với anh qua những giọt nước mắt của chính mình.
Anh chưa bao giờ nghĩ cô trông đẹp hơn. Gần như mọi thứ cho đã làm, anh nhận ra, đều vì lợi ích của một cô bé sẽ chết. Chắc chắn, cô muốn giúp để bắt những kẻ khủng bố. Và cô muốn giúp bạn mình, công chúa Ustanzia. Nhưng điều khiến cô chắc rằng Joe có thể hơn được Hoàng tử Tedric, chính là đứa trẻ đang ốm trên chiếc giường bệnh đó.
Anh biết chắc điêu đó cũng như biết rằng trái tim anh đang đập.
Chiếc thòng lọng quanh ngực Joe đang thít chặt hơn nữa. Trong khoảnh khắc đứng tim anh tưởng mình sẽ không bao giờ thở lại được. Nhưng có điều gò đó vừa gãy, không phải chiếc thòng lọng, một thứ gì đó trong đầu anh - một giọng nói "Mày đang yêu người phụ nữ này, thằng đần" và anh biết rằng đó là sự thật.
Cô thật tuyệt. Và anh phát điên lên vì yêu cô.
Nụ cười của cô mờ dần và chỉ còn lại trong mắt cô sự ấm áp, sự ấm áp và ngọn lửa dục vọng vẫn luôn ở đó. Cô bước rakhỏi vòng tay anh, và nâng miệng cô lên anh và...
Chúa ơi, anh đang hôn cô. Anh đang thực sự hôn cô.
Anh chiếm lấy môi cô một cách thèm khát, kéo cơ thể mềm mại của cô gần anh hơn. Anh muốn hút lấy cô, ăn tươi nuốt sống cô, trở thành một phần trong cô. Anh hôn cô lần nữa và lần nữa, lưỡi anh quét quyết liệt một cách thiếu tế nhị, anh đang chiếm đoạt môi cô một cách man rợ.
Anh có thể cảm thấy tay cô đang vòng quanh cổ anh, cảm thấy cô đang ấn mình thậm chí còn chặt hơn vào anh khi cô đang hôn anh với tất cả sự buông thả.
Điều này thật đúng đắn. Hoàn hảo, cực kỳ hoàn hảo. Người phụ nữ này, vòng tay anh quanh cô, hai trái tim đang đập - đồng điệu. Hai tâm hồn đang hòa quyện. Tâm trí họ khác nhau nhưng lại giống nhau.
Joe biết với một sự chắc chắn cực kỳ điều mà anh đã đấu tranh và phủ nhận cho đến giờ. Anh muốn Ronnie St John.
Vĩnh viễn.
Giống như "cho đến khi cái chết chia lìa"
Anh muốn làm tình với cô, ám ảnh cô, sở hữu trái tim cô giống như cô đã hoàn toàn sở hữu trái tim anh. Anh muốn thấy đôi mắt cô khi chúng mở lớn trong niềm vui, nghe cô nức nở tên anh khi anh lấp đầy cô, hoàn toàn, tuyệt đố, trong một cú đẩy của tình yêu và sự ràng buộc.
Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, Joe hiểu khái niệm về hạnh phúc mãi mãi. Đó là một lời hứa anh chưa bao giờ cho phép mình nghĩ đến, và thứ mà anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể có.
Nhưng nó luôn ở đó, nhìn chằm chằm vào anh bất cứ khi nào Veronica bước vào phòng. Đó là trong cái cách cô đứng, cách cô nghiêng đầu một chút khi nghe anh nói chuyện, cách cô đã cố gắng một cách không hiệu quá để giấu đi mái tóc hoang dại của mình thành một búi, cách mà đôi mắt xanh của cô nhảy múa khi cô cười. Và đó là trong cách mà cô hôn anh, như cô đang làm, như thể cô muốn quấn đôi chân dài tuyệt đẹp của cô quanh eo anh và cảm nhận được anh bên trong cô mãi mãi, vĩnh viễn.
Nhưng cũng đột ngột như khi nụ hôn bắt đầu, nó dừng lại.
Veronica kéo người ra, như thể cô vừa nhận ra rằng họ đang đứng giữa nhà nguyện của nhà tế bần, bao quanh bởi kính màu và những thanh gỗ tối màu, cùng nến, với một đặc vụ FlnCOM đang quan sát họ từ phía cửa ra vào, một phụ nữ đang quỳ lặng lẽ trước bàn thờ. Họ đứng đó, hôn nhau, trước sự chứng kiến của một nữ tu, đang khóc –
Má Veronica trở nên ửng hồng khi Joe nhìn vào mắt cô, cố gắng đoán xem cô đang nghĩ gì. Có phải đây lại là một sai lầm khác? Hoặc có phải đay đơn giản chỉ là một dạng khác của lòng-biết-ơn? Hoặc có phải đây còn hơn cả những thứ đó? Làm ơn, Chúa tôi, anh muốn đây còn hơn cả những điều đó. Anh muốn cô cảm thấy những điều anh đang cảm nhận. Nhưng họ đang ông chỉ có mọt mình, và anh không thể hỏi. Anh không thể nói được. Tất cả những gì anh có thể làm chỉ là hy vọng. Cô nhìn anh chăm chú, biểu hiện trong mắt cô như thể một lời thì thầm xin lỗi. Một lời xin lỗi. Sai lầm và một lời xin lỗi bắt buộc.
Tim Joe chùng xuống khi đặc vụ FlnCOM nhanh chóng dẫn cả hai trở lại chiếc xe đang đợi. Và khi Kevin Laughton giục Veronica vào một chiếc limosine khác và cô thậm chí không liếc nhìn lại Joe khi bước vào trong, tim anh như vỡ ra.
Anh đã có câu trả lời. Nụ hôn vừa rồi lại là một sai lầm khác.
Joe im lặng trong chuyến bay đến Boston. Ngay cả những người bạn từ Alpha Squad cũng biết điều mà tránh xa anh.
Veronica ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh anh, và anh ngước lên, đôi mắt cảnh giác.
"Anh ổn không?" cô lặng lẽ hỏi.
Anh mím môi cười "Sao tôi lại không ổn chứ?"
Veronica không chắc làm sao để trả lời câu hỏi. Bởi anh đã dành thời gian cho đứa trẻ sắp chết. Bởi anh đã nói chuyện với cô bé và anh đã không cố để giả vờ rằng cô bé sẽ có tương lai, rằng cô bé sẽ không chết. Bởi thật đau như quỷ khi biết rằng không gì anh hay bất kỳ ai khác có thể làm cho cô bé đó, ngoại trừ việc khiến cô bé mỉm cười vài lần –
Và bởi vì anh đã hôn em như thể thế giới sắp sụp đổ dưới chân anh, và khi em đi, anh nhìn em như thể em đang xé tim anh khỏi lồng ngực –
Joe lắc đầu "Cô biết đấy, đó là một vấn đề lớn, tôi cũng như mọi người, chúng ta đều có một linh hồn" anh phàn nàn "Tất cả mọi người đều có những lo lắng, anh có thể không có, giờ anh có thể bật khóc bất cứ lúc nào khi có ai đó nói Boo, Phải, quên đi. Tôi ổn"
Veronica gật đầu, không dám bình luận gì, chắc chắn càng không dám đề cập đến nụ hôn. Không được. Họ ngồi đó trong im lặng, và cô quay lại nhìn anh "Tôi đã không biết rằng anh nói được tiếng Pháp" cô nói, chủ đề này anh toàn hơn nhiều, hy vọng anh sẽ là người đề cập tới nụ hôn của họ trước. "Và cả tiếng Nga?"
Joe nhún vai "Tôi là một chuyên gia ngôn ngữ" anh nói, thở dài "Không thành vấn đề đâu"
"Anh có thể nói được bao nhiêu thứ tiếng"
"Tám" anh nói.
"Tám" Veronica lặp lại. Cách anh nói điều đó, như thể đó chẳng là gì cả. Cô nói được tiếng Anh, tiếng Pháp, một chút tiếng Tây Ban nha, và điều đó mới không làm gì cả. Thực tế, nó đã giúp ích rất nhiều trong công việc.
"Ai đó trong đội phải giao tiếp với dân địa phương" anh nói, như thể cần giải thích mọi điều. Đội SEAL của anh cần anh để nói tám ngôn ngữ khác nhau, vì vậy anh đã học tám ngôn ngữ khác nhau.
"Anh còn giỏi những gì nữa?" cô hỏi.
Joe nhún vai "Các kỹ năng thông thường của SEAL"
"Giữ một quả bóng thăng bằng trên mũi và sủa như chó à?"
Cuối cùng anh cũng mỉm cười "Không hẳn" anh nói.
"Tôi cho rằng kỹ năng bơi cũng cần thiết" Veronica nói "Hoặc không anh sẽ không được gọi là SEALs"
"Ừ, bơi lội" anh nói "Và lặn biển. Nhảy dù. Dù lượn" Anh bắt đầu danh sách bằng mỗi ngón tay "Thuốc nổ, trên cạn và dưới nước. Vũ khí và những thứ đồ chơi chiến tranh công nghệ cao khác. Võ thuật và một số kỹ thuật đấu tay đôi thông thường. Máy tính. Ổ khóa. Hệ thống báo đông. Những thứ kiểu vậy"
"Đô đốc Forrest nói anh là thiện xạ" Veronica nói
"Chuyên gia. Tất cả lính SEAL trong đội 10 đều vậy" anh trả lời, nhún vai cho qua.
"Bên cạnh ngôn ngữ, anh còn là chuyên gia về cái gì nữa?" Veronica hỏi.
Anh nhìn cô chăm chú trong giây lát "Tôi biết nhiều hơn mọi người một chút khi nói đến những thứ đồ chơi chiến tranh công nghệ cao" cuối cùng anh nói "Tôi cũng là chuyên gia sinh tồn trong địa hình rừng nhiệt đới, sa mạc, bắc cực. Cô đã biết về khả năng ngôn ngữ và khả năng... bắt chước của tôi. Lần này có ích đấy chứ. Tôi có thể bay bằng bất kỳ loại máy bay nào, từ trực thăng cho đến một chiếc máy bay siêu thanh." Anh mỉm cười, nhưng nụ cười đó thiếu thuyết phục "Chiết tiệt, tôi cũng có thể sản xuất một chiếc tàu con thoi nếu buộc phải làm. Và tôi là một chuyên gia cơ khí. Tôi có thể sửa nếu nó hỏng. Có một số thứ khác mà cô sẽ không muốn biết và một số thứ mà tôi không thể nói với cô"
Veronica chậm rãi gật đầu. Đô đốc Forrest đã nói với cô rất nhiều trước đây, nhưng cô đã không tin. Cô có lẽ cũng sẽ không tin nếu cô không nghe thấy Joe nói tiếng Pháp một cách hoàn hảo. Anh có thể thực hiện những thứ không thể tin được, những điều phi thường, nhưng đó là con người anh - anh rất nhân hậu và đầy tình thương với một đứa trẻ sắp chết - đó là điều đã làm cô rung động. Sự rung động sâu sắc.
Cô nhìn xuống tay mình, gấp lại trong sự bồn chồn "Joe, sáng nay" cô bắt đầu.
"Không sao đâu, Ronnie. Cô có thể quên nó đi" anh cắt ngang, biết rằng cô đang nói về nụ hôn của họ. Đôi mắt anh đầy cảnh giác khi anh liếc nhìn cô lần nữa. Anh quay đi, nhìn ra phía cửa sổ của chiếc máy bay phản lực "Đó chỉ là... thứ gì đó mà cả hai chúng ta đều cần lúc đó. Nhưng, nó... không có nghĩa gì cả, và tôi biết cô không định để nó xảy ra. Không cần thêm sai lầm nữa, phải không? Vậy thì chúng ta không cần nói về nó nữa. Thực tế, tôi không muốn nói về nó"
"Nhưng..."
"Làm ơn đi" anh nói, nhìn lại cô.
Nó không có nghĩa gì cả. Những lời anh nói đột nhiên xuyên qua cô, và Veronica nhìn anh chằm chằm, hé miệng. Cô đóng ngay miệng lại và nhìn xuống tay mình.
Cô ngồi đó trong im lặng, sợ phải di chuyển, sợ cả thở, sợ phải nghĩ, bởi cô sợ những gì cô đang cảm nhận. Nó chẳng là gì cả.
Nụ hôn đó còn hơn cả một nụ hôn. Nó là một sự trao đổi của cảm xúc, của tâm hồn. Nó được lấp đầy bởi những xúc cảm mà cô không muốn cảm nhận, sức mạnh của những cảm xúc dành cho người đàn ông, người mà khó chịu cô hơn là co muốn thừa nhận. Người đàn ông là một chuyên gia trong chiến tranh. Người đàn ông đã liều mạng sống của mình như thể nó là lẽ dĩ nhiên. Người đàn ông mà cô đã cố gắng để giữ khoảng cách. Cô đã thử và thất bại.
Cô đã hôn anh. Công khai. Và anh nghĩ rằng nó chẳng có nghĩa gì sao?
Chiếc dây bảo hiểm sáng lên và giọng nói của phi công qua loa "Chúng ta đang hạ cánh xuống Boston. Vui lòng trở lại chỗ ngồi"
Joe nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ như thể anh chưa từng tới Boston trước đây, như thể tầm nhìn trên không cực kỳ thú vị hơn bất cứ thứ gì anh nhìn trong chiếc máy bay phản lực.
Veronica buộc mình lên tiếng và giữ cho giọng mình trong tầm kiểm soát "Chúng ta sẽ đến Boston trong vài phút nữa" cô nói. Joe gật đầu hiểum nhưng vẫn không nhìn về phía cô. "Từ sân bay, chỉ mất khoảng 15 phút để lái xe xuống trung tâm thành phố đến khách sạn nơi diễn ra bữa tiệc từ thiện. Bài phát biểu của anh sẽ hiện trên màn hình lớn. Sẽ rất ngắn gọn và những gì anh phải làm chỉ là đọc nó. Tối nay, sẽ có một bữa tiệc thân mặt ở Beacon Hill" cô nói, ước gì cô có thể loại bỏ sự lạnh lẽo này. Ước gì cô không cảm thấy muốn khóc đến vậy. Nó chẳng có nghĩa lý gì. "Chủ nhà là bạn của Wila. Và tôi. Vậy nên tôi sẽ không ở trong xe giám sát tối nay"
Anh quay lại và cau mày nhìn cô, đôi mắt đen xuyên thấu "Gì chứ? Sao không?"
"Đại sứ Freder sẽ ở trong xe" Veronica nói, cố tránh sự dữ dội trong cái nhìn của Joe "Tôi sẽ dự bữa tiệc của bạn tôi. Sẽ không có rủi ro gì cho anh đâu. Thử xét đến việc theo góc độ rằng Tedric sẽ chẳng quan tâm đâu"
Cô có thể cảm thấy anh đang nhìn cô, một cái nhìn thăm dò "Chẳng bao giờ là không có rủi ro cả" anh nói "Tôi thấy tốt hơn là cô nên ở trong xe"
"Chúng ta sẽ không ở lại lâu" cô nói, nhìn lên anh.
"Chỉ đủ lâu để bị bắn thôi, chắc vậy, huh?" Joe nói. Anh gượng cười "Thư giãn đi, Ronnie, tôi đùa thôi"
"Tôi chẳng thấy có gì buồn cười khi nghĩ rằng anh sẽ bị bắn cả" Veronica nghiến răng nói.
"Xin lỗi" anh nói. Chúa ơi, cô cũng đang căng thẳng như anh. Có lẽ là sự căng thẳng từ việc lo lắng về phản ứng của anh trong nụ hôn lúc sáng. Không nghi ngờ gì việc cảnh giác đã không được nhắc đến.
Ngồi cạnh cô như thế này là cực hình. Joe chỉ tay về phía cửa sổ "Đã rất lâu rồi từ khi tôi ở New England" anh nói "Nhắc tôi nếu tôi... ?"
Veronica lắc đầu "Không, đó là... ngay phía trước thôi và... " Anh quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Cô đang bị lờ đi.
Nhìn chằm chằm vào gáy Joe, cô tự hỏi bản thân, Veronica đã cởi dây an toàn và đứng dậy, di chuyển về phía đầu máy bay, nơi có nhiều ghế trống.
Nó chẳng có nghĩa gì cả.
Có lẽ không với Joe, nhưng nụ hôn đó có ý nghĩa với Veronica. Nó có nghĩa rằng cô là đồ đại ngốc.
Truyện khác cùng thể loại
236 chương
40 chương
14 chương
89 chương
41 chương