Phượng vũ hành khúc

Chương 5 : Tướng quân liệt

Lại nói về đêm ám sát đó, kế hoạch được chuẩn bị vô cùng chu toàn, nhưng thất bại ở chỗ Tiếu Lăng đã quá coi thường A Mộc Đồ. Chuyện gì cũng có dấu vết để lại, Lạc Bình Xuyên luôn nghĩ như thế. Nhưng tìm khắp trong Long Lâm sơn trang cũng như ngoại thành mấy ngày liền cũng không tìm được chút đầu mối nào, chắc chắn hắn đã bỏ qua chuyện gì đó. Ngày đó hai thuộc hạ của Tiếu Lăng dẫn dụ Lạc Bình Xuyên và Tạp Chiến đi, để mình Tiếu Lăng tiến hành ám sát. Hai người kia, Lạc Bình Xuyên thầm nghĩ, nhất định là đã dịch dung. Mà mấu chốt chính ở người đã tiến hành ám sát A Mộc Đồ. Khi ấy A Mộc Đồ đang đọc sách trong phòng, bỗng ánh nến chợt rung, một bóng đen lấy tốc độ khó tin tiến vào trong phòng. Trong tay người này cầm đao dài ba thước, mặt đao không rộng như đại đao bình thường mà lại hẹp như kiếm, hơn nữa toàn thân tản ra hàn quang kinh người. A Mộc Đồ vội ném sách đi, vội vàng né tránh đao phong đang hướng tới chỗ trí mạng của mình. Tiếu Lăng không ngờ A Mộc Đồ lại phản ứng mau lẹ như thế, hắn hơi sợ hãi. Chỉ trong nháy mắt chần chừ này của hắn, A Mộc Đồ đã rút ra đoản đao tùy thân, đâm vào vị trí tim của Tiếu Lăng. Hết thảy đều diễn ra vô cùng nhanh. Ngoài ý liệu của A Mộc Đồ là Tiếu Lăng đã kịp né sang trái, khiến cho đoản đao chỉ đâm vào bả vai của hắn mà thôi. Tiếu Lăng cũng không ham chiến mà phóng ra ngoài cửa sổ, mau lẹ như lúc đến. Nếu không phải vừa đâm một vết thương lên vai trái của địch thủ thì A Mộc Đồ còn cho rằng mình nằm mơ. Việc này chỉ diễn ra trong khoảnh khắc rất nhanh. “Vương, người đã gặp kẻ ám sát mình hay chưa? Hắn có ý đồ gì?” Lạc Bình Xuyên hỏi. “Không biết.” A Mộc Đồ dứt khoát trả lời. Hắn cúi đầu đọc phong thư của Thừa tướng chuyển tới, giống như chuyện mà Lạc Bình Xuyên đang nói không hề liên quan gì tới mình vậy. Đối với thái độ dửng dưng này của hắn, Lạc Bình Xuyên rất không cam lòng, lại tiếp tục truy vấn: “Có cần phong tỏa tin tức, hay tiến hành truy bắt thích khách?” A Mộc Đồ đề phong thư xuống, liếc nhìn hắn một cái: “Ngươi đã cho người lùng bắt toàn thành rồi, còn phong tỏa tin tức cái gì?” Lạc Bình Xuyên khóe miệng co quắp lại, nói tiếp: “Vương, ngài nhẫn tâm nhìn nhiều người của chúng ta hao tâm tổn trí bắt thích khách như thế sao, lại còn không chịu để lộ chút đầu mối nào?” “Chuyện gì ta cũng phải báo cáo các ngươi, vậy ta nuôi các ngươi làm gì?” A Mộc Đồ vẫy vẫy tay áo, định rời đi. Nhưng hắn vừa đi đến cửa, lại nghe thấy tiếng Lạc Bình Xuyên nói vọng ra: “Nếu Vương nói không cần bắt thì không cần bắt, thuộc hạ sẽ tuân mệnh.” A Mộc Đồ khẽ cười một tiếng, đúng là một người thông minh. Lạc Bình Xuyên nói như vậy, vừa có thể tránh được tội không bắt được thích khách, lại còn đổ lỗi cho A Mộc Đồ hắn nữa. Nhưng nhiều khi có thuộc hạ quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt. Trên thực tế, ngay cả khi thích khách mặc áo đen che mặt, nhưng A Mộc Đồ sao lại không nhận ra. Đôi tròng mắt tối như sao đêm, trừ hắn thì còn ai vào đây? Hai mươi năm không gặp, mặc dù che mặt nhưng chỉ nhìn cũng có thể nhận ra, có lẽ cái đó người ta gọi là huyết thống tương liên chăng? A Mộc Đồ cười lạnh đầy châm chọc. Lần cuối cùng gặp nhau là khi bọn họ mới năm tuổi. Hắn học bắn tên, tay bọc trong vải trắng, cố gắng nhắm bắn, ngay cả nước sơn trên cánh cung cũng bong tróc hết ra. A Mộc Đồ khi đó cũng năm tuổi liền đi tới, nói với hắn: “Đưa cung của ngươi cho ta xem.” Hắn cầm lấy cây cung rồi giương lên ngắm bắn, động tác lưu loát đến hoàn mỹ, tên cắm giữa hồng tâm. Đôi mắt đen nháy tức giận nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt. A Mộc Đồ nở nụ cười chiến thắng, nói với hắn: “Ngươi là người Hán Thống, người Khế Sa ta sẽ có một ngày chứng minh cho ngươi thấy, ai mới là vua.” ... “Khế Sa ta một ngày nào đó sẽ chứng minh cho ngươi thấy ai mới là vua!” Những lời này, A Mộc Đồ tin là hắn vẫn nhớ, hơn nữa nhất định cũng sẽ không quên mình, người có đôi con ngươi màu lục tối như mắt sói. Nhưng A Mộc Đồ không cho là hắn chỉ vì chuyện hồi đó mà đến đây ám sát mình. Mười tám năm không gặp, đôi mắt như đá Hắc Diệu kia so với trước càng trong suốt hơn. Mạc Lăng Tiêu à Mạc Lăng Tiêu, ta đợi xem ngươi định đấu với ta thế nào? Thủ đô của Khế Sa là thành Đô Linh. Khi hắn trở lại đô thành thì đã có tiệc rượu chờ sẵn, tên tiệc là “Áp Kinh Yến”. Nếu là hắn tự mình mời khách thì còn có thể chấp nhận, nhưng người chủ mưu lần này, không cần nói cũng biết là Lạc Bình Xuyên. Mà người đặt yến hội này là tướng quân Liệt, cùng với Lạc Bình Xuyên như cá mè một lứa, nói đến việc ám sát là trên mặt lộ ra sự vui vẻ. Thấy hắn như thế, A Mộc Đồ chỉ hận không hạ lệnh lôi hắn ra ngoài mà chém được. “Quá trâu nha, lại còn dám tới ám sát Vương của chúng ta. Lá gan của hắn cũng lớn thật! Hơn nữa còn có thể làm Vương bị tổn thương, đúng là thần kỳ!” Liệt đang cùng Lạc Bình Xuyên nhỏ to nói chuyện. A Mộc Đồ xoa trán, cố gắng nhẫn nhịn hai tên này. Đây là lời thần tử nên nói sao? Sao nghe lại giống như đang tâng bốc thích khách vậy? Không nhịn được nữa, A Mộc Đồ ngẩng phắt đầu lên. “Liệt tướng quân, có phải thời gian gần đây ngươi rất rỗi rãi?” A Mộc Đồ cười, nụ cười hiền lành, hòa ái vô cùng. Ai quen rồi thì đều biết, mỗi lần A Mộc Đồ cười như thế là có kẻ bị xui xẻo. Quả nhiên, A Mộc Đồ không đợi hắn đáp lời, nói tiếp: “Gần đây phía nam mới chiêu được mười vạn tân binh, tướng quân phía Nam đang cần thêm nhân thủ. Dù sao ngươi cũng đang rỗi rãi, đi huấn luyện tân binh đi.” Liệt đau khổ nhìn Lạc Bình Xuyên. Lạc Bình Xuyên lại giả vờ phe phẩy cây quạt không nhìn hắn. “Vương...” Hắn kêu lên đầy oan khuất, cái oan này là oan Đậu Nga a. Chẳng phải như vậy rất thiệt thòi cho hắn hay sao? A Mộc Đồ đứng lên, dùng âm thanh không thấp không cao nói: “Truyền lệnh xuống, Liệt tướng quân ngày mai lên đường giúp Long tướng quân. Tất cả binh lính ở quân doanh Nam Bộ, hễ ai chiến thắng được Liệt tướng quân dù là bắn cung, đấu tay chân hay đao kiếm thì cấp bậc tăng lên cấp ba! Bất kể ai, dù là giúp việc ở phòng bếp.” “Vương...” Liệt rên rỉ đầy tha thiết. A Mộc Đồ ra lệnh thế này không phải ép hắn vào đường cùng sao? Quân doanh Nam Bộ có hơn trăm vạn người, mỗi ngày đánh một trăm người thì cũng không biết bao nhiêu năm mới đánh hết đây? Hắn thật sự nghĩ đến là không muốn sống nữa. A Mộc Đồ nhìn hắn cười âm hiểm: “Mau đi chuẩn bị đi, tướng quân đại nhân thân ái của ta!” Kết quả là, đồng đảng của Lạc Bình Xuyên là Vũ Dực Bắc Tướng Quân Liệt đã bị điều tới trại tân binh. Liệt đến quân doanh ở Nam Bộ, chúng tướng sĩ vô cùng hoan nghênh. Bọn họ không hoan nghênh cũng khó, ngay từ trước khi hắn tới đây mấy ngày, đạo thánh chỉ của hoàng thượng đã tới quân doanh rồi. Hễ ai đánh thắng được Liệt tướng quân, dù là cưỡi ngựa bắn cung, dã đấu hay đao kiếm đều lập tức thăng chức cấp ba. Khi Mãn Đại Ngưu đem tin này tới báo thì Trữ Hạ và Tiếu Lăng đang học bắn cung ở trường bắn. Trữ Hạ nghe thấy lời truyền như thế thì mắt sáng lên. Nhưng sau đó lại thở dài. “Đòi thắng sao?” Tiếu Lăng hỏi nàng. “Dĩ nhiên muốn!” Nàng nói: “Nhưng không biết Liệt tướng quân kia là người thế nào?” Nói đến tướng quân, nàng lại nhớ đến Tần đại tướng quân của Bang Thập, quả thật là không thể nào địch nổi. Trữ Hạ nghi ngờ rằng cả quân doanh Nam Bộ này đều có chung ý nghĩ như nàng, nên ngày mà Liệt tới, cả quân doanh như sôi trào lên. Ai cũng muốn thấy phong thái của Liệt tướng quân. Long Mạt Cửu vỗ vỗ vai Liệt, cười an ủi: “Chỉ có mấy ngày mà ý chí chiến đấu của mọi người tăng vọt, so với lúc huấn luyện đúng là một trời một vực.” Liệt đau khổ cười, giống như là đang khen ngợi cống hiến của hắn với quân doanh Nam Bộ này vậy. Vừa đi vào giáo trường, tất cả đám tướng sĩ đều nhìn chằm chằm vào hắn. Trữ Hạ ở xa cũng thấy được. “Không ngờ lại trẻ tuổi thế.” Nàng kinh ngạc thốt lên. Long Mạt Cửu là thống lĩnh quân doanh Nam Bộ đã gần 50 tuổi, mà đại tướng quân của Bang Thập là Tần Chính cũng đã ngoài 50. Liệt tướng quân hùng danh như truyền thuyết này không ngờ mới chỉ có bộ dạng hai mươi tuổi là cùng. Lúc này có một thanh âm thật nhỏ vang lên bên tai Trữ Hạ: “Liệt tướng quân là tướng quân trẻ tuổi nhất của Khế Sa. Mười bảy tuổi hắn đã được phong làm Bắc Bộ tướng quân.” Trữ Hạ ngoảnh nhìn về phía sau, thấy tân binh số 1145, người nhỏ gầy, là tân binh trẻ nhất trong đám, tên gọi là Cửu Tiểu Cầu. Người cũng y hệt như tên, còn thấp hơn nàng nửa cái đầu. “Mười bảy tuổi? Ta mười chín tuổi mới là một tân binh.” Trữ Hạ cảm thán. “Đúng thế. Liệt tướng quân theo Vương từ năm bảy tuổi. Giám quân Chu Bôn của Hán Thống là do hắn giết chết! Quá thần kỳ!” Vừa nói chuyện, trên gương mặt ngây thơ non nớt của Cửu Tiểu Cầu xuất hiện sự sùng bái. “Vậy thì đúng là người rất giỏi rồi.” Trữ Hạ than, muốn chiến thắng hắn thì đúng là chuyện không tưởng. Buổi trưa hôm ấy, sàn vật vốn vắng lạnh vì nghỉ trưa đột nhiên náo nhiệt vô cùng. Liệt tướng quân người cởi trần, đóng khố, cùng các tân binh thi vật. Đầu tiên, mọi người vì nghĩ đến thánh chỉ của Hoàng thượng mà hăng hái xông lên, nhưng càng về sau, lại chỉ có duy nhất một suy nghĩ là muốn chiến thắng hắn, một anh hùng thực thụ. Đáng tiếc là không có một ai có thể trụ nổi một phút đồng hồ. Thậm chí, còn không có ai đỡ nổi hắn ba chiêu. Mãn Đại Ngưu nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng hơi hồi hộp. Hắn bước vào vòng, vững vàng đứng lại. Hình thể của hắn so với Liệt thì cường tráng hơn rất nhiều, vóc dáng cũng cao hơn một chút, nhưng nhìn biểu hiện của Liệt những trận trước đó, lúc này lại đang trực tiếp đối mặt với hắn khiến cho trong lòng Mãn Đại Ngưu không khỏi khẩn trương. Liệt lấy tay lau mồ hôi trên trán, không nhìn tới Mãn Đại Ngưu mà nhìn sang một bên, nói với Cửu Tiểu Cầu ở gần hắn nhất: “Mang cho ta một bát nước.” Cửu Tiểu Cầu sửng sốt một chút, sau đó lâp tức gật đầu, hưng phấn, hấp tấp chạy đi. Trữ Hạ đẩy nhẹ Tiếu Lăng ở một bên, nhẹ giọng hỏi: “Sao ngươi không lên thử một chút đi.” Tiếu Lăng cười khẽ, cúi đầu nói thầm vào tai nàng: “Nếu ngã mạnh, ta sợ vết thương sẽ vỡ ra.” Trữ Hạ ngẩn ra, chợt nhớ vết thương trên vai hắn còn chưa khỏi hẳn. Thấy Liệt không chú ý gì đến Mãn Đại Ngưu, Trữ Hạ ra hiệu cho hắn, bảo hắn thừa dịp hãy đánh lén. Mãn Đại Ngưu mãi mới hiểu ra, bước lên mấy bước định đẩy ngã Liệt, không ngờ thân thể Liệt lại lùi về sau, chân đá lên khiến cho thân thể nặng nề của Mãn Đại Ngưu mất trọng tâm, ngã rầm xuống đất. Mọi người đứng chung quanh cười ầm ĩ, Trữ Hạ thì lấy tay che mắt, Mãn Đại Ngưu này quá hấp tấp rồi. Liệt cười, không hề có ý giễu cợt gì. Hắn nói với Mãn Đại Ngưu đã đỏ bừng cả mặt: “Đứng lên, tiếp tục.” Mãn Đại Ngưu được khích lệ thì đứng dậy, cũng không vội vàng nữa mà đứng vững vàng, triển khai tư thế. Hắn quơ tay về phía trước một cái, Liệt hất ra. Mãn Đại Ngưu lại tiến lên bắt lấy cánh tay Liệt, định dùng sức quật ngã hắn. Trong lòng còn đang vui vẻ, cao hứng, nghĩ thầm nhất định lần này sẽ thành công, không ngờ Liệt lại dùng động tác cũ quật ngã Mãn Đại Ngưu. Sau đó Liệt nghiêng người sang trái, trở tay bắt được cánh tay của Mãn Đại Ngưu, chân phải quặp lấy hắn, giữ chặt đỉnh đầu khiến cho Mãn Đại Ngưu phải bất động. Mãn Đại Ngưu vốn còn tưởng có thể đẩy ngã Liệt, không ngờ Liệt lại phản ứng mau lẹ như thế khiến hắn ngây ngốc cả người.Mà Liệt sau khi quật ngã được Mãn Đại Ngưu cũng âm thầm kinh ngạc, người to cao này còn khỏe hơn so với dự tính của hắn. Mãn Đại Ngưu ngã không cử động được nhưng vẫn tiếp tục cậy sức mạnh mà chống lại, dù có bị Liệt tóm lấy cánh tay rồi nhưng vẫn cố dùng vai để đẩy. Trữ Hạ thầm nghĩ, nếu như lúc này người Mãn Đại Ngưu bắt được là nàng thì chắc xương cốt của nàng đã bị hắn dần cho nát rồi. Liệt cũng không ngờ Mãn Đại Ngưu thật sự khỏe như thế, hắn thuận tay đẩy Mãn Đại Ngưu một cái, tay buông hắn ra, đưa lên đỡ mặt sau đó xoay người tránh thoát. Liệt lui về sau một bước, hạ trọng tâm thân thể xuống, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt cẩn trọng. Trữ Hạ âm thầm khen ngợi trong lòng. Có thể làm cho Liệt nghiêm túc thi đấu cũng là một loại thắng lợi rồi. Chung quanh vang lên vô vàn thanh âm hoan hô cổ vũ Mãn Đại Ngưu. “Chuẩn bị xong chưa, ta tới đây.” Liệt vừa nói vừa cười, chỉ khi nào hưng phấn hắn mới cười như vậy. Hắn vọt tới như một con báo. Mãn Đại Ngưu chứng kiến tốc độ của hắn bằng ánh mắt không thể tin nổi, phản ứng duy nhất mà hắn có thể có đó là trụ vững thân thể, làm ra bộ dáng phòng thủ, nhưng chỉ một giây sau, hắn ngã chổng vó xuống mặt đất. Thật là một tốc độ quá đáng sợ. Có lẽ người xem không cảm thấy quá mãnh liệt, nhưng Mãn Đại Ngưu lại rõ ràng nhất, chỉ trong nháy mắt, hắn đã cảm thấy nguy cơ bủa vây khắp người. Nam nhân trước mặt này, hắn thật sự không có cách nào chiến thắng nổi. Mặc dù đã vào thu nhưng giữa trưa thì trời vẫn nắng chang chang, nhưng những người trên giáo trường lại không hề để ý chút nào, vẫn một mực reo hò, cổ vũ. Long Mạt Cửu đi ngang qua giáo trường, thấy Liệt khiến cho mọi người hưng phấn như thế thì cười lên ha hả. Tuổi trẻ đúng là tốt thật. Liệt vỗ lên người Mãn Đại Ngưu đang nằm dài trên mặt đất, cười dài nói: “Để ta dạy ngươi cách ngã!” Nghe được những lời này của hắn, đám người chung quanh đều hít vào một ngụm lãnh khí, trong lòng đều thầm nghĩ, tên tiểu tử Mãn Đại Ngưu này thật có phúc. Mà Liệt không chỉ dạy cho Mãn Đại Ngưu cách ngã, sau này khi đã hình thành quan hệ thầy trò, hắn còn truyền thụ cho Mãn Đại Ngưu những kỹ năng chiến đấu khác. Biết Mãn Đại Ngưu chọn binh khí là đại đao, Liệt nhăn mặt cau mày, sau khi dùng đại đao tỷ thí với hắn thì quả quyết bắt hắn đổi vũ khí. Mãn Đại Ngưu dùng đao, lực lượng có thừa nhưng lại thiếu linh hoạt. Lấy điều kiện của hắn lúc này, thích hợp nhất với hắn chỉ có chùy. Nghe thấy thế thì Mãn Đại Ngưu chợt nhớ rằng Tiếu Lăng cũng từng nói với mình như thế. Nhưng trong quân đội ít người dùng tới chùy nên chùy cũng ít xuất hiện. Nhưng Liệt là ai nào? Ngay lập tức hắn có chùy, mà cây nào cây ấy đều nặng tới 300 cân. Liệt cười nói với hắn, trước cứ dùng tạm, sau này sẽ chọn cho hắn một cây vừa tay. Mãn Đại Ngưu cảm động muốn khóc. Từ khi lọt lòng mẹ, trừ cha mẹ hắn ra, chưa có ai đối xử tốt với hắn như thế cả. Nhưng hắn lại không biết Liệt đối tốt với hắn căn bản không phải vì coi trọng hắn, mà chỉ để bớt nhàm chán mà thôi. Có ai biết đâu, cái lý do để bớt nhàm chán ban đầu ấy của Liệt lại có thể tạo ra một võ tướng dũng mãnh, danh chấn tứ phương cho Khế Sa sau này.