Nghe nói, Viêm Diệc Tà chính mắt thấy Tần Hoàng Hậu bị sống sờ sờ chém đứt tay chân làm thành nhân trệ*, bị chết vô cùng bi thảm.
(*nhân trệ ở đây là lợn người, ai muốn biết ở dưới có chi tiết hơn.)
Sau đó hắn liền nổi điên.
Hắn hung tàn thành tính, giết người như điên, chỉ cần tới gần người của hắn, đặc biệt là nữ tử, nhất định bị tra tấn mà chết không toàn thây!
Trầm Vi Ngưng vào ba tháng trước mới biết được mình phải làm kẻ chết thay cho Trầm Thiên Thiên, gả cho một người như vậy.
Nhưng nàng bản tính yếu đuối, không biết phản kháng, chỉ là một người thương tâm mà khóc thút thít.
Không khéo là, đêm nọ, Ma tộc xâm nhập Huyền Vũ Viện, bắt đi mấy chục thiếu nam thiếu nữ.
Trầm Vi Ngưng cũng ở trong đó.
Những thi thể thiếu nam thiếu nữ đó bị tìm được, tất cả đều bị hút khô máu rồi toàn bộ* mà chết.(Tui nghĩ toàn bộ ở đây là toàn thây á, đoán thôi.)
Duy chỉ có Trầm Vi Ngưng vẫn không thấy.
Tất cả mọi người đều suy đoán nàng đã chết, ở trong tay Ma tộc, chỗ nào còn có đường sống?
Nhưng mà, ba tháng sau, Trầm Vi Ngưng vẫn sống sờ sờ mà xuất hiện ở Hạo kinh!
Toàn bộ người ở Hạo kinh thành đều bị kinh động!
Mấy trăm năm qua, người đầu tiên sống sót từ trong tay Ma tộc a!
Hơn nữa lúc đó Trầm Vi Ngưng còn mặc giá y đỏ thắm! (*giá y: áo cưới)
Vì thế, đồn đãi liền biến thành Trầm Vi Ngưng bị Ma tộc bắt đi, nguyên nhân sống sót là nàng hy sinh thân thể!
Nàng bị Ma tộc làm bẩn!
Nếu không, làm sao có thể chạy thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của Ma tộc?!
Nàng thành một nữ nhân không biết liêm sỉ, bị mọi người phỉ nhổ, trở thành chê cười của toàn bộ hạo kinh!
Trầm Vi Ngưng hết đường chối cãi, nàng không nói ra mình ba tháng ở Ma tộc, đến tột cùng đã xảy ra cái gì.
(Câu này tui để gần như nguyên gốc cho nó hay, chứ dịch ra thuần việt là "Trầm Vi Ngưng hết đường chối cãi, nàng không nói ra bản thân mình đến tột cùng đã xảy ra cái gì trong ba tháng ở Ma tộc.")
Bởi vì ký ức về ba tháng kia, tất cả đều biến mất!
Ba tháng ở Ma giới kia, nàng có phải giống như trong đồn đãi hay không, cùng Ma tộc......
Mặc kệ hồi ức như thế nào, trong đầu, chỉ có một mảnh quang ảnh lay động.
Trong quang ảnh hiện ra, một thiếu niên tóc dài ngồi dưới tán cây đánh đàn, bộ mặt mơ hồ.
Nốt nhạc vỡ tan, tạo thành tiếng đàn đứt quãng, nghe không rõ ràng.
"Ai ——"
Trầm Vi Ngưng thở ra một hơi thật dài, hơi lộ ra khuôn mặt nhỏ gầy gầy non nớt, thoạt nhìn như là một bộ dáng điềm đạm không tranh sự đời.
Chẳng qua, lúc này trong đôi mắt Trầm Vi Ngưng, lại thoáng hiện vài phần mũi nhọn lạnh lẽo.
Đó là hàn quang sắc bén mà bất luận kẻ nào đều không thể nhìn thẳng.
Hồi ức trong đầu tràn vào dừng ở đây, quá khứ Trầm Vi Ngưng, thật là...... một người đáng thương lại thật đáng buồn.
Trầm Vi Ngưng luôn luôn ghét nhất người bản thân yếu đuối mà làm cho đáng thương, đó là gieo gió gặt bão.
Chẳng qua là...... Bây giờ có chút người nếu muốn khi dễ nàng, vậy coi như đừng trách nàng không khách khí!
"Thiên Thiên tỷ thật là lợi hại! Nhanh như vậy liền tấn chức đến linh mạch 4 cấp, tốc độ tu luyện cũng quá nhanh, chúng ta thúc ngựa đều đuổi không kịp a!"
Một đám thiếu nam thiếu nữ mặc áo bào tro vây quanh một thiếu nữ người mặc màu vàng đất* đi tới. (*vàng đất: thổ hoàng)
Thần thái thiếu nữ kia thập phần kiêu ngạo. (Quan trọng là thần thới =))
Ở Huyền Vũ Viện, dựa theo cấp bậc linh mạch khác nhau, có phân chia khác nhau, trang phục màu vàng đất đại biểu đã là đệ tử chính thức, ít nhất là linh mạch cấp 3.
Mà áo bào tro chẳng qua vẫn là học đồ mà thôi, thông thường chỉ là linh mạch cấp 1—2.
Trầm Vi Ngưng chính là một tay mơ áo bào tro.
"Đúng vậy, vừa rồi ở trong khảo nghiệm, Trạch Vương điện hạ nhìn Thiên Thiên tỷ ánh mắt tràn đầy sủng ái, làm chúng ta thật hâm mộ a!"
Trầm Thiên Thiên này là đích nữ Xương Minh Hầu, dì là sủng phi của Hoàng Thượng Khổng Quý phi, Khổng Quý phi dưới gối không con, chỉ có một vị công chúa, mà Trạch Vương thì tuổi nhỏ tang mẫu*, Hoàng Thượng có ý đem Trạch Vương sang Khổng Quý phi nuôi nấng dưới gối. (*kiểu như mẹ chết ấy mà)
Mà Khổng Quý phi cũng làm mối hôn sự Trầm Thiên Thiên cùng Trạch Vương, hôn sự đã sớm quyết định.
[*Nhân trệ: "Lợn người" do chữ "nhân trệ" của Lữ hậu, vợ vua Hán Cao Tổ Lưu Bang đời Tây Hán. Lữ hậu tên Lữ Trĩ lấy Lưu Bang lúc còn hàn vi. Lưu Bang dựng nghiệp nhà Hán phong Lữ Trĩ làm hoàng hậu. Nhà vua có người hậu phi tên Thích Cơ trẻ đẹp nên rất sủng ái. Một hôm, vua vào cung Thích Cơ bày yến tiệc. Uống say, vua nằm trên vế Thích Cơ ngủ vùi. Lữ hậu cho người dọ biết nên lên kiệu đi thẳng tới cung Thích Cơ. Kẻ tả hữu chạy vào phi báo, nhưng vì nhà vua nằm trên vế ngủ, nên Thích Cơ chẳng dám động, đành phải ngồi yên.Lữ hậu bước vào thấy thế máu ghen càng sôi lên:
- Loài tiện tỳ thường vô lễ, nay ta vào cung của mi, sao mi dám ngồi trên cao, không đứng dậy là đạo lý chi vậy?
Thích Cơ sợ sệt thưa:
- Em thấy nương nương đến, há chẳng tiếp nghinh. Vì chúa thượng ngủ đương ngon giấc, em chẳng dám động nên mới thất lễ, xin nương nương tha tội.
Lữ hậu nghiến răng, mắng:
- Loài tiện tỳ, cứ lấy vua làm nể, chừng người có muôn tuổi rồi, ta sẽ nghiền mi nát ra tro cho mi coi.
Đoạn Lữ hậu quày quả bỏ đi. Sau khi Hán Cao Tổ chết, Thích Cơ không người bảo bọc, ủng hộ nên Lữ hậu thừa dịp trả thù. Lữ truyền bắt Thích Cơ cùng một số cung nhân trước kia theo Thích Cơ, được nhà vua sủng ái đem ra hành hình một cách bi thảm rùng rợn. Lữ bắt họ phải uống thuốc câm, rồi chặt tay chân, khoét mắt, cắt tai, giam vào chuồng xí dơ bẩn. Họ đau đớn quá nhưng bị câm, không thốt ra tiếng người được nữa, chỉ tru lên những tiếng ú ớ u ơ rất thê thảm. Lữ hậu lại bắt mọi người gọi những nạn nhân ấy là lũ "nhân trệ" (lợn người).]
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
134 chương
47 chương
341 chương
103 chương
121 chương