Lộc Đan nhẹ nhàng bước từng bước tới trước, cẩn thận xem xét, bắt vùng động mạch phập phồng, ngón tay di động, uốn lượn đi xuống dọc theo cần cổ, thẳng đến trước vùng ngực hai tấc mới dừng lại. Và dù không thấy bất cứ một động thái nào, trán y vẫn không ngừng rịn đẫm mồ hôi. Một lúc lâu sau, Lộc Đan giật đứt chiếc bùa hộ mệnh trên cổ Phượng Minh xuống: “Bùa hộ mệnh do người chết dùng máu viết là loại bùa ngải ô uế nhất, Minh vương không nên đeo tiếp thứ này.” Khựng lại đôi chút, y tự tay tháo dây ngọc bội đang đeo trên người, nói: “Đây là viên cổ ngọc được khai quật cùng một chỗ với Thiên địa hoàn, có năng lực trấn tà kỳ diệu. Thân thể Minh vương tuy bề ngoài không có gì đáng ngại, nhưng hồn phách lìa thân, sẽ bị đại thương nguyên khí, người sẽ khó mà chống đỡ được sự xâm hại của các ác linh bên ngoài.” Dung Điềm thấy lời nói của y thâm tình thiết nghĩa, cầm mảnh ngọc bội cẩn trọng lật đi lật lại, xác thực là mảnh cổ ngọc thượng thặng, xúc cảm ấm áp mềm dịu chứ không băng lãnh, mới thấp giọng nói: “Đa tạ quốc sư.” Đoạn tự tay đeo cho Phượng Minh. Lộc Đan tiếp tục nói: “Việc quan trọng trước nhất, chính là chiêu hồn phách của Minh vương về lại thân thể. Chuyện này cần hai điều kiện, thứ nhất, thân thể Minh vương phải không bị tổn hại; thứ hai, chính là… phải tìm hồn phách Minh vương về.” Dung Điềm nhíu mày: “Bảo hộ thân thể Phượng Minh không phải vấn đề, nhưng làm sao mới tìm lại được hồn phách của hắn?” Lộc Đan do dự một chút mới chợt nói: “Xin hỏi Đại vương, Đại vương vừa mới nói đây vốn không phải thân thể nguyên sơ của Minh vương, này có phải thật?” Chuyện đó vốn là bí mật lớn nhất giữa Phượng Minh và Dung Điềm, ngay đến những người thân cận nhất như Liệt Nhi Dung Hổ cũng chưa từng được tiết lộ quá nửa câu. Nhưng giờ, khi Phượng Minh gặp phải loại tình huống này, mà tất cả chỉ có thể dựa vào lời hứa hẹn chữa trị của Lộc Đan, thì bí mật kia chung quy không thể cứ tiếp tục giữ kín. Biểu tình của Dung Điềm như thể đang bị kẻ nào đó đẩy đến trước một hồ nước thăm thẳm không đáy, hắn chậm rãi nói: “Chuyện này kể ra rất dài dòng, một sớm một chiều khó có thể nói rõ ràng cho quốc sư hiểu. Nhưng quốc sư hãy cứ coi như khối thân thể này không phải của Phượng Minh, thực hiện các việc trị liệu đi.” Lộc Đan như thể còn điều gì đó băn khoăn mà trầm ngâm đi xuống: “Nói như vậy, Minh vương ắt hẳn đã có kinh nghiệm nhập xác. Du hồn vốn thích chờ đợi ở những nơi nó từng đi qua, theo phỏng đoán của Lộc Đan, hồn phách của Minh vương, hẳn đang vương vẩn ở nơi nhập thể lần đầu. Nhưng… chúng ta không biết chỗ đó ở đâu, phải không?” Bất đắc dĩ than dài một tiếng. Mặt Dung Điềm co giật, nhưng hắn không lên tiếng, chỉ âm trầm nghiền ngẫm sắc mặt của Lộc Đan, khi không thấy bất cứ một loại tà tâm quỷ dị nào, mới từ từ cất tiếng: “Ta biết.” “Hả?” “Vương cung Tây Lôi, thái tử điện.” “Thái tử điện?” Lộc Đan mừng rỡ thốt: “Nếu thế thì quá tốt, chỉ cần quay lại vương cung Tây Lôi, triệu hồi hồn phách của Minh vương, thi phép để hồn phách quay lại thân thể, Minh vương sẽ tỉnh lại.” Có quan tắc có loạn, nghe giọng điệu hân hoan của Lộc Đan, trái tim Dung Điềm cũng không khỏi thắc thỏm đập loạn, ảo ảnh Phượng Minh xoe tròn đôi mắt nhìn hắn như đang hiển hiện mồn một trước mắt. Dung Điềm lập tức vỗ mạnh đùi, đứng bật dậy: “Bản vương sẽ hạ lệnh cho toàn quân khởi hành, ngày đêm lên đường khẩn cấp trở về vương cung.” “Đại vương gượm đã.” Lộc Đan vội vàng ngăn cản: “Thân thể Minh vương trước mắt không thể di chuyển, hồn phách từ đâu bị tách đi, sẽ từ đó mà trở về. Trên đường đi, vạn nhất xảy ra chuyện, chẳng phải sẽ tổn hại đến Minh vương?” Dung Điềm nhíu mày: “Chẳng lẽ ta phải phái người tới đó hoán Phượng Minh trở về?” Việc này vốn chỉ cần giao cho Dung Hổ là xong, nhưng Dung Hổ còn đang bận bịu tìm cách cứu viện Liệt Nhi chưa thể trở về, chọn người sẽ thành một việc vô cùng khó khăn đây. “Kẻ có thể gọi Minh vương trở về, tốt nhất nên là thân nhân của Minh Vương.” Mày Dung Điềm cau lại càng thêm chặt: “Phượng Minh không có thân nhân.” “Vậy ít nhất cũng phải là người thân mật với người, tình cảm càng mãnh liệt, càng dễ dàng hấp dẫn được hồn phách Minh vương.” “Nói như thế tức là, bản vương chỉ có thể tự quay về?” Lộc Đan không lập tức trả lời, chỉ nhẹ nhàng thở hắt ra, buồn bã mà tiếp: “Ta cũng biết, muốn Đại vương rời Minh vương lúc này, có lẽ là chuyện khó mà chấp nhận được…” Dung Điềm nhìn đăm đăm vào Phượng Minh đang chìm giữa giấc nồng, rất lâu sau mới có thể thốt ra: “Bản vương hiểu…” Vóc người cao lớn như mũi thương căng thẳng, nhưng ánh nhìn lại vạn phần ôn nhu, khoé môi gượng gạo vẽ nên một nét cười: “Còn ai có thể gần gũi với Phượng Minh hơn ta?” Đoạn quay sang nói với Lộc Đan: “Đại quân sẽ dừng lại tại đây, để bảo hộ thân thể của Minh Vương. Bản vương sẽ dẫn theo thị vệ tuỳ thân trở lại vương cung, việc triệu hồi linh hồn Phượng Minh, quốc sư, người…” Lộc Đan không thể chối từ mà nói: “Lộc Đan đương nhiên sẽ theo Đại vương trở về, việc triệu hồi hồn phách cần đến pháp sư, Lộc Đan cũng hy vọng bản thân có thể giúp đỡ được phần nào đó.” Câu này chính là tiếng lòng của Dung Điềm, làm sao hắn có thể yên tâm rời đi, bỏ lại Phượng Minh đang hôn mê bất tỉnh vào tay một kẻ bí hiểm như Lộc Đan. Đối với vị quốc sư có khuôn mặt có thể lừa dối hết thảy mọi sinh linh dưới gầm trời này, sự nghi ngờ của Dung Điềm vĩnh viễn không thể nào triệt tiêu hết thảy, chính vì vậy hắn liền nói: “Thế là tốt nhất, vậy chúng ta phải lập tức khởi hành.” Lộc Đan lại tiếp: “Việc triệu hồi hồn phách cần rất nhiều loại dược liệu trân quý, thỉnh Đại vương phân phó hạ nhân chuẩn bị trước.” Đoạn đề bút viết lên tấm cẩm bạch trên thư trác vài dòng, đoạn đưa lại cho Dung Điềm. Dung Điềm nhìn thấy, quả nhiên nhận ra chúng là những loại trân quý khó kiếm nhất trong thiên hạ, nhưng cũng may, vương cung Tây Lôi vẫn trữ lại không ít. Vì Phượng Minh, hắn há có thể tiếc rẻ mấy vật ngoài thân này, liền gật đầu ngay tắp lự: “Những thứ này bản vương sẽ sai người chuẩn bị đầy đủ, quốc sư chỉ cần chuyên tâm triệu hồn Phượng Minh về là được.” Lộc Đan nói: “Việc triệu hồi hồn phách rất tổn hao tâm lực, từ giờ đến lúc đó, Lộc Đan sẽ ngừng ăn mặn, toàn lực tu luyện.” “Quốc sư muốn dùng các món chay, chuyện này ta sẽ dặn xuống. Ngài còn yêu cầu gì khác không?” “Không.” Sau khi thương lượng thoả đáng xong, Dung Điềm liền nói: “Quốc sư hãy đi chuẩn bị trước, nửa canh giờ nữa sẽ xuất phát.” Đẩy Lộc Đan ra ngoài, hắn triệu Đông Lăng, tới giao phó lại công vụ trong quân, trầm giọng nói: “Lộc Đan sẽ theo bản vương quay lại, các ngươi phải cẩn thận đám thủ hạ của y, ngoại trừ Thu Lam và mấy đại thị nữ còn lại, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai tiến vào doanh trướng. Kẻ nào tự tiện xông vào bên trong, quấy nhiễu Phượng Minh, trảm bất luận tội.” Chuyện hồn phách Phượng Minh bị tách khỏi thân thể chỉ có vài người có mặt trong doanh trướng biết, nên khi Đông Lăng thấy Phượng Minh mê mệt trên thảm nhung, hắn không khỏi cả kinh: “Minh vương bị bệnh? Có cần triệu ngự y?” “Chỉ là chút phong hàn vặt, không đáng ngại. Bản vương phải quay về xem bệnh tình của Thái hậu, lập tức ngay bây giờ. Ngươi phải cẩn thận theo dõi, không được để xảy ra sơ sót.” “Rõ!” Sau khi Đông Lăng rời đi, lại truyền đám Thu Lam tiến vào, không đợi Dung Điềm lên tiếng, cả bốn đã đồng loạt quỳ xuống. Mắt Thu Lam đỏ hoe hoe: “Đại vương hãy yên tâm, nếu Minh vương có chuyện cứ hỏi tội chúng tì nữ trước nhất. Chúng tì nữ tuyệt đối sẽ không rời khỏi đây nửa bước, bất kể là ai, cũng không để chúng chạm vào một sợi tóc của Minh vương.” “Không sai, đây chính là chuyện bản vương muốn dặn dò các ngươi. Cẩn thận hầu hạ, chỉ cần Phượng Minh tỉnh, bản vương sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho tất cả, đứng lên đi.” Dung Điềm đi qua đi lại hai bước, đoạn dừng lại bên người Phượng Minh, không kềm được bản thân đưa tay vuốt ve gương mặt ấy. Làn da căng mịn non nớt, làm sao nhận ra được hồn phách bên trong đã lìa đi? Lòng hắn đau như dao cắt. Dung Điềm nghĩ lại nghĩ, mơ hồ nhận thấy có điều gì không ổn đang diễn ra, giống như một tràng sinh ly tử biệt, chung quy vẫn không ngừng cồn cào trong dạ, liền gọi một mình Thu Lam lại gần, cẩn thận căn dặn thêm: “Lời của Lộc Đan, bản vương không thể tin tất cả, nhưng Phượng Minh thế này, bản vương có muốn cũng không thể không tin. Phượng Minh ở đây, có ngàn vạn đại quân ngoài kia canh giữ, mấy đại thị nữ các ngươi yểm hộ bên trong, còn cả Dung Hổ Liệt Nhi nay mai sẽ tức tốc quay về, có lẽ Lộc Đan sẽ không thể giở trò tiểu xảo ra nổi. Nhưng, nếu vạn bất nhất… có biến cố xảy ra, các ngươi nhất định phải liều chết bảo hộ Phượng Minh. Bảy dặm cách A Mạn giang có một làng chài nhỏ, địa thế kín đáo, đó là nơi Mị Cơ ẩn cư. Nếu các ngươi lâm vào hiểm cảnh, có thể cầu cứu đến nàng. Nàng nhất định sẽ vì nể mặt ta mà cứu giúp Phượng Minh.” Đoạn rút mảnh địa đồ Mị Cơ đã đưa cho hắn trước khi rời đi ra. Cảm động trước tình ý của Mị Cơ, Dung Điềm luôn mang theo mảnh địa đồ này bên người. Nhưng vì sợ Phượng Minh ghen, nên từ trước tới nay, hắn chưa dám hé nửa lời với cậu. Nhiều lần hoan ái thoát y xém chút đã bại lộ, cũng may bản tính Phượng Minh vốn ba trợn ba trạo, chưa bao giờ tự ý lục soát y bào của Dung Điềm, nên mới có thể giấu diếm đến tận giờ. Cầm mảnh địa đồ trong tay, nhớ tới những lúc lo lắng sợ Phượng Minh phát hiện mảnh địa đồ này xong sẽ vì ghen mà gây náo loạn, Dung Điềm như thể bị mắc nghẹn bởi một món đồ mới nấu nào đó, vị chua cay ngọt đắng lẫn lộn, không ngừng quyện lấy nhau, bỏng rát khiến cả trái tim hắn nhức nhối từng hồi. Nếu Phượng Minh có thể tỉnh lại bây giờ đây, thì đừng nói là gây náo loạn, mà dẫu có đập nát cả vương cung Tây Lôi đi nữa thì cũng đã sao? Thu Lam nhận lấy, cẩn thận giấu đi. Dung Điềm lưu luyến nhìn lại Phượng Minh thêm một lần, dịu dàng thì thầm: “Phượng Minh, ta sẽ trở lại, rất nhanh.” Bước tới gần cửa, bỗng nhiên khựng lại. “Thái Thanh?” Không đoán được Dung Điềm sẽ chỉ đích danh mình, Thái Thanh kinh hoàng đáp lại: “Có nô tì.” “Ngươi cũng đi ra, theo bản vương.” “Dạ?” “Thế nào? Không đồng ý?” “Vâng, nô tì tuân mệnh.” Giữa sắc trời u ám thảm đạm, Dung Điềm dẫn theo Thái Thanh cùng hơn vài trăm thị vệ thiếp thân, tính cả cỗ mã xa chuyên chở Lộc Đan, tốc hành trở về đô thành Tây Lôi. Gấp rút băng đi hơn ba mươi dặm, thình lình thấy ánh lửa thấp thoáng nơi tiền phương, tựa hồ như có một đoàn người ngựa đang hối hả tiến về phía hắn. Hai mã đội dần tiếp cận, đều một dạng phất cờ xí Tây Lôi. Dung Điềm nheo mắt nhìn ra xa, kẻ dẫn đầu chính là Đồng Nhi. “Đại vương!” Đồng Nhi vừa nhác thấy Dung Điềm, vừa mừng vừa sợ, ghì chặt dậy cương chạy vội tới trước mặt hắn, hô lên: “Đại vương đang quay về vấn an thái hậu ư? Chúng thần đã phái người truyền thư, nhưng không nhận được hồi đáp về hành trình của người. Thúc thúc lo lắng quân trung xảy ra chuyện, mới vội vàng hạ lệnh cho thần đuổi theo xem thế nào.” “Bệnh tình thái hậu ra sao rồi?” “Đã khoẻ hơn rất nhiều, chỉ nhớ thương Đại vương thôi ạ.” Mắt Đồng Nhi nhìn Dung Điềm loé lên tia sáng kỳ dị, gã không ngừng cười nói: “Kỳ thật thần cũng biết mình đi chuyến này cũng chỉ uổng công, có Đại vương ở, đại quân làm sao sinh biến? Chỉ là, tại sao Đại vương đã nhận được tin tức, mà tới bây giờ mới vội vã hồi kinh?” Dung Điềm không muốn nhắc tới chuyện của Phượng Minh, chỉ thản nhiên đáp: “Tối nay vừa nhận được tin tức, bản vương đã lập tức khởi hành.” Đồng Nhi thất kinh kêu lên: “Sao có thể? Đại vương vừa đi ba ngày Thái hậu đã thấy không khoẻ trong người, chúng thần cũng lập tức truyền thư cho Đại vương. Truyền lệnh sứ do một tay thần phái đi, tính theo ngày khởi hành, thì ba ngày trước Đại vương đã phải nhận được tin tức rồi mới đúng chứ?” Sắc mặt Dung Điềm tức thì trầm xuống: “Không ổn, tên truyền lệnh sứ kia nhất định có trá, chỉ e là gian tế.” Tất cả mọi người đều chấn động kinh hãi. Đồng Nhi nói: “Bệnh tình thái hậu đã chuyển biến tốt đẹp, lúc này chỉ sợ chỗ Đại vương cần phải cẩn thận đôi chút. Để Đồng Nhi cùng Đại vương quay lại nơi trú đóng, chuyện xử lý gian tế sau hãy đề cập.” Dung Điềm đang lúc gấp rút quay về đô thành triệu hồn phách Phượng Minh, sao có chuyện chịu quay đầu ngựa trở về, có điều hắn thừa biết trong quân có gian tế, không phải là chuyện nhỏ. Càng quan trọng hơn chính là, thân thể Phượng Minh còn ở trong doanh, nếu gian tế liên hợp với địch nhân giở trò xằng bậy, khiến Phượng Minh bị thương thì biết phải sao bây giờ? Lòng hắn nóng như lửa đốt, nhưng trên mặt lại không hề để lộ bất cư một tia cảm xúc, ngược lại còn ung dung cười nói: “Chỉ một hai tên tiểu tặc thì làm nên được trò trống gì? Bản vương tiếp tục quay về đô thành thỉnh an thái hậu.” Đoạn lạnh lùng quát: “Đồng Nhi!” “Có!” “Bản vương giao cho ngươi đại quyền sinh sát, lập tức đuổi theo đại quân, cùng tổng quản thị vệ Đông Lăng xử lý nội vụ quân doanh, bắt tên truyền lệnh sứ, nghiêm hình tra khảo, phàm bất luận kẻ nào có liên hệ, hay tiếp xúc với hắn đều không được bỏ qua. Phải ngăn chặn tất cả mọi xung đột xảy ra trong quân!” “Đồng Nhi cẩn tuân vương lệnh!” Đồng Nhi hô lớn một tiếng, lại chợt cau cau mày, nghi hoặc hỏi lại: “Đại vương thật sự không quay về cùng Đồng Nhi sao ạ?” “Bản vương còn chuyện quan trọng khác. Quân tình khẩn cấp, các ngươi nhanh đi đi.” Đoạn vung roi, con tuấn mã dưới thân Dung Điềm hí dài một tiếng bật dựng lên, phi nước đại băng về phía trước. Hoàng thổ lại một lần nữa tung bay mù trời. Tinh tú trên thiên không đang lẳng lặng mở tròn xoe từng cặp mắt. Hỡi những chúng thần nơi thiên giới, thỉnh người hãy chăm sóc giùm Tây Lôi Minh Vương của ta…