CHƯƠNG 15 Người dịch: Đài Lạc Tái biên: Dương Đợi trong thư phòng suốt cả hai canh giờ, nhưng ngay một chút mất kiên nhẫn Lộc Đan cũng chưa từng thể hiện ra. Ngoài cửa sổ những cặp mắt hiều kỳ cứ không ngừng chớp nháy, y khẽ mỉm cười, nghe những tiếng suýt xoa đầy kinh hãi của đám thị hầu thị nữ bâu ngoài cửa. “Thật là mỹ nhân a. Ta không thể tưởng tượng nổi một nam nhân mà cũng đẹp được đến nhường này.” Thu Nguyệt trộm dùng một ngón tay đẩy xích tấm mành, cùng Thu Tinh châu đầu dòm qua khe hẹp. “Ta thấy Minh Vương đẹp hơn, cả Đại vương cũng đẹp hơn y.” Phía sau chợt vang lên một giọng nam trầm thấp, khiến đám Thu Nguyệt giật bắn mình xoay ngoắt lại. Thấy rõ là ai tới rồi, Thu Tinh mới nhẽ nhõm thở phào ra, nghiến răng rít lên choe choé: “Dám lén lút chui sau lưng chúng ta, cẩn thận mai chúng ta mách lẻo Minh Vương.” Thu Nguyệt cũng dậm chân trợ uy: “Trong mắt ngươi ai chả khó coi, có mỗi Thu Lam là xinh là đẹp thôi, ái trời ơi!!!!!”  Đầu bị ký một cú, Thu Lam thế mà đã tới ngay sau lưng, bất mãn lườm nàng ta. Thu Tinh cuống quýt kéo Thu Nguyệt lại, an ủi hết lời: “Đừng so đo cùng bọn họ, giờ bọn họ cùng một giuộc khi phụ chúng ta rồi, cứ đợi thành phu thê mà xem, thể nào mà chẳng tự nhiên ngày ngày cấu xé nhau.” Mẩu nói chuyện ấy khiến mặt Dung Hổ đỏ bừng lên, y hết quay quay nhìn Thu Tinh Thu Nguyệt, lại lò dò liếc mặt Thu Lam, nhưng vẫn im thin thít không dám manh động. Thu Lam tức giận hò hét: “Các ngươi ăn nói bậy bạ gì thế hử? Ai với ai là phu là thê hử?” Nói đến đấu võ mồm, hai người đám Thu Nguyệt làm sao có thể tụt hậu, Thu Nguyệt lập tức vỗ tay đen đét nói: ‘Không phải Thu Tinh nha, mà cũng không phải muội a, chẳng lẽ là Thái Thanh? Ai nha nha, mà phải là Thái Thanh nói, chỉ e có người muốn khóc không được thôi.” “Thu Nguyệt cái con ranh hư hỏng này!” Thu Lam chạy đuổi trước, Thu Nguyệt đã sớm núp sau Thu Tinh. Đang nhộn nhạo một đoàn, tấm mành bất thần bị xốc lên, trước mặt họ là đôi mắt u đàm như vọng hoài chẳng thấy đáy của Lộc Đan. Đột nhiên trước mắt xuất hiện một tuyệt thế dung nhan tuyệt không giống phàm trần, cửa ngoại một phen tĩnh lặng, mọi người ai nấy đều cúi đầu bất an. Lộc Đan nho nhã bật cười khúc khích, ánh mắt dừng lại trên người họ: “Chư vị chính là người bên cạnh Minh Vương ư?” Thu Nguyệt tự biết chính mình đang thất lễ, mặt đã sớm đỏ lựng, vừa thi lễ vừa dùng chất giọng lí nhí như muỗi kêu đáp: “Chúng tì nữ đều là thị nữ hầu hạ sinh hoạt của Minh Vương, quốc sư có điều gì cần sai dặn?” “Không dám, chỉ là Lộc Đan đợi Minh Vương ở đây, đã được hai canh giờ…” “A,” Thu Lam hành lễ nói: “Mấy ngày nay thân thể Minh Vương không được an khang, Đại vương đã lệnh xuống nếu người đang ngủ thì không được đánh thức. Hay là… để Thu Lam đi xem Minh Vương đã tỉnh lại chưa.” Nàng vội vàng thi lễ với Lộc Đan, rồi kéo Dung Hổ cùng lui xuống. Dung Hổ vừa đi vừa dùng âm điệu vừa đủ cho mình Thu Lam nghe thấy nói: “Lộc Đan quốc sư kia, đẹp tuy có đẹp, nhưng ta thấy tổng thể có điều kỳ quái, y đợi không được, thì cần gì đợi tiếp, cứ trực tiếp về nước là được rồi.” Thu Lam cười cười lườm y một cái: “Huynh cho rằng ta sẽ cùng huynh đi tìm Minh Vương sao? Minh Vương giờ chân vẫn đang nhuyên như vậy, e có một canh giờ nữa vẫn chẳng đủ đâu. Huynh quên ư? Lần trước quốc sư Lộc Đan có đưa tới loại vải thượng hạng, Minh Vương thưởng cho chúng ta rất nhiều, còn đặc ý phân phó ta may cho huynh một bộ y phục. Ta nghĩ nhàn rỗi mãi cũng nhàm chán lắm, đang muốn gọi huynh tới đo người…” Lộc Đan nhìn hai người đi khuất, nhìn Thu Nguyệt Thu Tinh tủm tỉm cười, lại không vội trở lại phòng, dùng ánh mắt tán thưởng đánh giá họ lên xuống: “Nghe đồn Minh Vương tuấn mỹ cơ trí, đến thị nữ thị tòng bên người cũng là vạn nhân khó tìm, hôm nay được diện kiến, quả nhiên không sai. Người thị vệ trẻ tuổi vừa đi khi nãy, hẳn là Dung Hổ võ công cao cường. Hai vị cô nương hình hài tương đồng, cách nói năng lại không giống nhau, phỏng chừng là niềm yêu thích của Minh Vương, Thu Nguyệt Thu Tinh cô nương rồi.” Thu Tinh nghi hoặc hỏi lại: “Chẳng qua chỉ là những thị nữ tầm thường trong cung, sao quốc sư lại biết được cả tên tự của chúng tì nữ?” Ánh mắt dịu dàng của Lộc Đan liền quay về chỗ Thu Tinh, hiện ý cười nhàn nhạt: “Những truyền kỳ của Minh Vương khắp lục địa này, đều nhắc mãi danh tự của các vị cô nương. Liệt Nhi, Dung Hổ, Thu Nguyệt, Thu Tinh, và cả Thu Lam, có biết bao nhiêu quý tộc nữ tử nơi thâm cung tàng ngụ đều vô cùng hâm mộ những việc mọi người từng trải qua, chỉ sợ mọi người còn không biết?” Chỉ vài câu sơ thuần đã khiến hai người Thu Nguyệt mặt đỏ tận mang tai, đang không biết phải đáp lại thế nào, Thái Thanh đã từ đường hành lang gấp khúc bưng trà tiến lại, thấy ba người đứng trước cửa phòng, đã thấy quai quái, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ cúi đầu thi lễ với Lộc Đan, đoạn hướng Thu Nguyệt thì thào: “Thu Nguyệt tỉ tỉ, Thu Lam tỉ tỉ nói, Minh vương chưa biết bao giờ mới tới, đừng thất lễ với khách nhân, phải thường xuyên đổi trà nóng.” Chẳng ngờ nhĩ lực của Lộc Đan, đã lọt tai toàn bộ, không đợi Thu Nguyệt đáp lại, đã tự động bước qua, cười cười nói: “Làm phiền cô nương, Minh Vương chưa tỉnh, vậy để Lộc Đan đợi tiếp đi vậy. Không biết vị này là…” Thu Nguyệt vội đáp: “Này cũng là thị nữ thị hầu Minh Vương, gọi là Thái Thanh.” “A, ra là Thái Thanh cô nương.” Lộc Đan nhìn nàng gật đầu. Nhưng Thái Thanh lại có điểm thẹn thùng, sợ sệt cúi đầu hành lễ rồi vội vàng thoái lui.