CHƯƠNG 13 Người dịch: Đài Lạc Tái biên: Dương Phượng Minh ngồi một mình giữa căn phòng tối tăm. Đám Thu Lam đã nhiều lần tới gõ cửa, lại chẳng thấy một lời hồi đáp. Cậu cuộn mình nơi mép giường, nói không ra cảm xúc trong lòng, tựa như nhắm mắt nhắm mũi nuốt một lượt mười tám cái bánh nếp, tiêu không được, nhổ chẳng xong. Chính trị khiến cậu toát mồ hôi lạnh. Công bằng mà nói, cậu vốn không hợp tiếp xúc với chính trị. Nhưng chính cậu lại không biết, bản thân phải dính lứu tới chính trị nhiều đến thế. Chỉ vì cậu và Dung Điềm yêu nhau, là kẻ kế thừa gần nhất của Tây Lôi cường quốc, đã dẫn tới một loạt những biến hoá xâu chuỗi trọng đại, khiến lịch sử giai đoạn này bị ảnh hưởng sâu sắc. Và khi cậu đã trợ giúp Dung Điềm đoạt được thiên hạ, thế giới này rồi sẽ bị biến đổi đến thế nào? Chuyện của Lộc Đan, khiến cậu sợ. Lại đột nhiên chợt nhận ra, bản thân không thể tự chi phối những chuyện phát sinh xung quanh mình. Tự do có thể đúng với Phượng Minh, nhưng tuyệt đối không phải với Minh vương. Trăng chênh vênh treo đầu cành, tẩm thất lại nặng nề đến nghẹt thở. Cậu nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng tất cả vẫn lặng câm. Giờ khắc ấy tâm phiền ý loạn, Phượng Minh chỉ có độc một suy nghĩ, muốn được một mình dạo bước dưới ánh trăng. Phượng Minh chống tay ngồi dậy, vừa rón rén đẩy cửa, đã khựng lại ngay tức thì. Toạ ỷ giữa đại sảnh, đang im lìm một thân hình cao lớn, giữa mông lung trăng vàng phác hoạ tỉ mỉ từng đường nét anh vĩ, lại vô pháp rọi chiếu được biểu tình trên gương mặt. Phượng Minh vốn định rụt về, nhưng nghĩ thế nào, lại đóng cửa ra ngoài, cậu lặng lẽ tới trước mặt Dung Điềm, thấp giọng hỏi: “Ngươi muốn Thiên địa hoàn, là vì lập uy, hay vì muốn thu thập bảo vật?” “Ngươi tức giận?” Phượng Minh trầm ngâm đáp: “Ỷ mạnh hiếp yếu, là ngươi sai rồi.” “Nếu đã thế,” Từng lời nói của Dung Điềm nghe không ra một chút tâm tình, “Vậy trước mặt Lộc Đan, tại sao ngươi không ngăn cản? Nếu đổi lại là ngươi của trước đây, đã sớm nhảy dựng lên phản đối rồi.” “Dù ngươi sai, nhưng ta chắc gì đã đúng.” Phượng Minh nói: “Thống nhất thiên hạ phải không từ thủ đoạn, ta tin ngươi làm việc ấy giỏi hơn ta.” “Nhưng ngươi lại không thích.” Dung Điềm thở hắt ra. “Ngươi có thể dựng lên một phen oanh oanh liệt liệt, đó mới là trọng yếu nhất.” “Phượng Minh, ngươi sợ ư?” “Quyền thế càng lớn, máu tanh càng nồng. Một lời quyết của Quân vương, là ngàn vạn hi sinh của sinh linh bá tánh.” Không khí ngưng trệ, sự yên lặng căng thẳng tới cực điểm. “Thiên địa hoàn vốn là vật cát tường tự cổ truyền lại, thứ ấy như ngọc, vào tay thì ấm nhuần, bên trong còn ẩn giấu sức mạnh kỳ diệu của đất trời, người có được nó sẽ tránh được mọi pháp thuật nguyền rủa.” Dung Điềm cười khổ: “Dung Điềm ta dẫu một ngày kia có đăng ngôi quân chủ thập nhất quốc, vẫn sẽ còn một nơi bất biến trong lòng, muôn dân trăm họ có thể không biết, chỉ duy Phượng Minh, tuyệt đối không được phép quên.” Gió lặng, đàn đoạn dây. Nước mắt Phượng Minh, một giọt, hai giọt, lặng lẽ rơi xuống nền gạch tử kim. “Ta sẽ không quên.” “Cho dù có thành quân chủ đứng đầu thập nhất quốc, ngươi vẫn là Dung Điềm của ta.” “Cho dù binh có bại quốc có vong, ngươi vẫn là Dung Điềm của ta.” “Cũng như ta, vĩnh viễn là Phượng Minh của ngươi.”