Phượng Vu Cửu Thiên
Chương 73
CHƯƠNG 11
Người dịch: Đài Lạc
Tái biên: Sal
Phượng Minh trợn tròn mắt, mừng húm. Cậu không ngờ bản mệnh mình vẫn còn lớn đến thế. Nhưng tấm thân vẫn cứ liên tục bị quầy quật xóc nảy, con tuấn mã vẫn ***g lên phi như điên như dại, không biết định vác cậu đến tận phương trời nào. Giương mắt trông những tiếng la thét giết chóc thảm khốc đan xen cùng lưỡi lửa thiêu đốt cả vùng chân trời càng lúc càng thêm nhòa nhạt, trong lòng Phượng Minh gào thét không thôi: Mau dừng mau dừng, mày muốn đem tao đến chỗ nào thế này?
Nhưng con ngựa làm gì thấu hiểu nỗi lòng tiềm ẩn bên trong giác quan thứ sáu của ai kia, nó vẫn băng băng lao đi.
Gió đêm rít gào bên màng tai, mắt Phượng Minh xuyên qua từng triền núi, len qua từng mảng rừng chằng chịt, lướt qua từng dòng sông khô cạn ri rỉ, vượt qua dải bình nguyên mênh mang, con ngựa vẫn chạy băng băng như thế cả một buổi tối đằng đẵng.
Cuối cùng, dường như đã đến lúc thấm mệt, nó đột nhiên dừng phắt lại, chồm người lên hí vang.
Rầm! Sau một đêm lắc lư điên đảo, sợi dây thừng bắt đầu lỏng lẻo dần, con ngựa vừa dựng người lên, Phượng Minh đã lập tức rớt phịch xuống nền đất cứng như đá. Cậu đau đến choáng váng đầu óc.
Gánh nặng trên người đột nhiên biến mất, con ngựa chết tiệt kia như thể được lên dây cót tinh thần, nó vẫy đuôi cuồng hỉ, lại bắt đầu tiếp tục trò phi thân điên cuồng khi nãy.
Giữa lòng thảo nguyên mênh mang vô cùng tận, chỉ còn lại mình Phượng Minh nằm im không động đậy.
Thảm. Thảm quá. Thảm quá… Phượng Minh cố gượng he hé cặp mi nặng trình trịch, nhưng chỉ thu được vào đáy mắt một màu xanh ngút ngát bốn phương quay kín. Cỏ dại cao quá nửa thân người hứng gió phiêu diêu xao động. Những tiếng huyên náo câm lặng, trời thẳm tĩnh lặng như gương soi.
Dung Điềm đâu rồi?
Quân Tây Lôi đâu rồi?
Cậu muốn bò dậy, nhưng bản thân lại mỏi nhừ vô lực, căn bản không cách nào nhúc nhích. Nằm trên thân con ngựa điên suốt nửa đêm ròng, não bộ Phượng Minh đã bị giã cho nhuyễn nhừ. Nằm thẳng cẳng mất bao lâu sau đó cậu mới sực nhớ đến vấn đề quan trọng nhất: không biết lần này thuật kim châm của Diệu Quang ức chế thân thể mình bao lâu. Nếu đến những ba hay bốn ngày, thì nằm liệt ra giữa chốn thảo nguyên hoang dại này, không đói đến chết cũng sẽ bị dã thú dày xéo cho chết thì thôi.
Nghĩ đến đó, nỗi khổ sợ lại ngấm ngầm trỗi dậy. Làm sao trải qua bấy nhiêu đau đớn khó khăn, hao tổn bao tâm lực giở đủ trò, bày đủ kiểu rồi, mà vẫn phải lâm vào kết cục thế này?
Cậu nằm chết dí giữa lòng thảo nguyên, vừa tức vừa giận, nhưng lại không sao phát tiết được. Hậm hực hồi lâu, sau cùng cũng dịu lại, cậu đem đống sự kiện vừa phát sinh từng thứ từng thứ một xếp đặt lại cẩn thận.
Đến thời đại này, thấm thoát cũng đã trải qua một khoảng thời gian khá dài. Đi sứ Phồn Giai, rồi Dung Điềm đăng cơ, hay khi trúng độc Phù Nham, bị tam công chúa lừa đến Bác Gian, để Diệu Quang phủ đầu bắt cóc tới Ly Quốc, thoát được một lần lại bị túm trở về, bị thương, rồi dưỡng bệnh… Rất nhiều rất nhiều chuyện đã qua, cùng lúc dâng trào trong tâm tưởng, như thể chúng vẫn luôn náu mình trong một góc kẹt nào đó, và thốt nhiên bị tên ký ức ti tiện không ngừng thô bạo lùa tất thảy ra ngoài.
Nhớ nhung nhiều nhất, chính là khi mới đến Tây Lôi, Dung Điềm từng bắt nạt cậu đủ đường, ép cậu học lễ nghi Tây Lôi, lừa cậu từ sáng đến tối phải hôn hít đủ kiểu, thậm chí còn phóng khoáng hơn cả phương Tây thời hiện đại.
Còn cả chiếc thủ quyên vấy đầy dịch thể nhũ bạch của cậu ngày ấy, cũng hay bị Dung Điềm lôi ra để uy hiếp, giờ mỗi người một nửa, như một thứ trân bảo giấu sâu tàng kỹ trên người.
Cậu đắm chìm giữa những dòng hồi ức ngọt ngào hạnh phúc, mặc cho vầng dương tròn trặn đã bắt đầu trồi lên trong thầm lặng và những tiếng chim chóc ríu rít chao liệng vòng vòng.
Phượng Minh khép hờ mắt, cảm nhận cái ve vuốt hiền hòa ấm áp của ánh dương. Nhưng cậu biết, sẽ chẳng còn bao lâu nữa, sinh mạng mình rồi sẽ tắt lịm giữa chính cảnh sắc mỹ lệ câu hồn này.
Không bị đói chết cũng bị thú hoang cắn chết.
Nhưng tâm tình cậu đã bình lặng trở lại. Có thể gặp được Dung Điềm, cậu đã không uổng cả một kiếp này, cả một đời này. Cảm tạ cho chuyến lữ hành thời không ấy, đã khiến bản thân được tương ngộ con người đó.
Cậu, tuyệt đối không hối hận.
Thời gian chầm chậm lê bước, vầng dương đã cheo leo treo giữa đỉnh đầu, tỏa ra sức nóng kinh người.
Phượng Minh không khỏi cảm kích con ngựa khốn khiếp tinh lực dồi dào kia đã không quăng quật mình giữa một chốn sa mạc khô khốc cằn cỗi nào đó.
“Nhanh lên!” Có tiếng người ầm ĩ ở đâu đó, tựa hồ cách chỗ này không xa lắm.
Cơ hội sống sót thình lình hiện ra trước mặt, Phượng Minh mở banh mắt, chăm chú nghe ngóng từng động tĩnh.
Quả thực có tiếng chân người.
“Công tử, người mau nghỉ ngơi một chút, tất cả mọi người đều mệt đến không thở nổi rồi.”
Lại thêm một giọng nói trong trẻo vang lên đầy trách cứ: “Nghỉ cái khỉ gì? Ta đang gấp chết lên đây! Nghe nói tiền phương đã bắt đầu giao chiến, ôi trời ơi, không biết Đại vương với đại ca đã cứu được Minh Vương ra chưa nữa.”
Là Liệt Nhi!
Cả người Phượng Minh chấn động, thiếu chút nữa thì rú lên. Nhưng tiếc thay, dù cậu có cố gào đến mấy thì cũng không ra tiếng, cổ họng cũng chỉ có thể ú ớ được hai ba tiếng lí nhí như muỗi vo ve.
Liệt Nhi và Dung Hổ sau khi trốn thoát, đã vài bận tập kích vương cung Ly Quốc ý đồ cứu Phượng Minh thoát ra ngoài. Chẳng may thế yếu lực mỏng, chỉ có thể lui về Tây Lôi. Đến khi biết được tin Nhược Ngôn dốc toàn lực chuẩn bị khởi binh, cả hai đã dự định lưu lại, để hộ quốc mà anh dũng hy sinh. Không ngờ đến thời khắc trọng điểm nhất Dung Điềm lại bí mật dẫn Mị Cơ trở về Tây Lôi, chuẩn bị tấn công để Nhược Ngôn trở tay không kịp. Tất cả những thân tín biết được tin cơ mật này đều vô cùng phấn chấn, duy chỉ có một vấn đề, chính là an nguy của Phượng Minh.
Dung Điềm trù kế, để Liệt Nhi trở lại bên Vĩnh Ân vương xúi giục liên minh. Còn Dung Hổ dọc đường phải liên tục tập kích Ly quân, cố gắng hết sức trước khi ba quân hội họp cứu được Phượng Minh về. Chẳng ngờ, Nhược Ngôn lại bảo hộ cậu quá nghiêm mật, Dung Hổ dẫu có nhiều lần tập kích thình lình, cũng không thể cứu nổi Phượng Minh ra.
Sau khi thái tử Vĩnh Ân dẫn quân đi, Liệt Nhi lại bị Vĩnh Ân vương trì kéo mất hai ngày trời mới có thể rời vương cung quay lại tập họp, nên tình thế Phượng Minh ra sao, cậu cũng không hề hay biết.
“Tiếp tục chạy đi! Phía trước chính là A Mạn Giang, chúng ta phải cẩn thận.” Liệt Nhi còn chưa biết tin thắng trận.
Không cần chạy đâu!!!!
Phượng Minh kỳ thực vẫn đang nằm sõng sượt trong một bụi rậm cách bọn họ không xa mấy. Nhưng mùa xuân thảo nguyên tươi tốt, những ngọn cỏ cao ngất ngưởng vươn tới tận thắt lưng đã che kín vết tích Phượng Minh thế nên bọn Liệt Nhi không tài nào phát hiện được, người họ phải khổ sở tìm kiếm đang nằm ngay trong tầm với.
“Lên đường thôi!” Một tên thị tòng lớn giọng ra lệnh: “Đứng mau lên đi, công tử đã bảo phải lên đường rồi.”
Một trận xao động khe khẽ lan đi, có vẻ như chỉ có ba trong số đám người đã đứng dậy sẵn sàng.
Phượng Minh lại sốt ruột đến xìu lòng, nhích không nhích được, mà gào cũng chẳng xong, tựa hồ như muốn thổ cả máu. Đang lúc gào lên trong câm lặng kêu gọi Thượng đế cứu vớt lấy tấm mạng nhỏ, đột nhiên cậu lại lọt tai một thanh âm vững vàng sang sảng, sung mãn tự hào uy nghiêm: “Trước mặt là kẻ nào? Tây Lôi Vương Dung Điềm đang ở đây, lập tức báo danh!”
Não bộ Phượng Minh như bị đập mạnh một cú, trăng sao bay tá lả xung quanh. Cả người cậu rung lên, kích động khôn cùng.
Dung Điềm, là Dung Điềm!
Liệt Nhi kinh ngạc kêu lên: “Là Đại vương ư? Đại vương, Liệt Nhi ở đây!”
“Liệt Nhi?” Tiếng vó ngựa tấp lại gần, Phượng Minh biết Dung Điềm chỉ còn cách chỗ mình nằm không đến hai chục thước.
“Sao Đại vương lại tới A Mạn giang?” Liệt Nhi mừng rỡ cuống cuồng hỏi: “Chẳng lẽ Tây Lôi đã chiến thắng?”
“Ha ha! Phượng Minh không hổ là phúc tinh của Tây Lôi, cùng ta tâm trí tương liên, còn giật dây Nhược Ngôn dùng kế Liên hoàn thuyền. Hắn khi thường lúc nào cũng kể cố sự ấy cho ta, làm sao Nhược Ngôn kia không bại cho được? Nhược Ngôn bị trúng của ta một tiễn, đã được muội muội y cứu về. Ly Quốc kia e đến mấy năm sau cũng không khôi phục lại được nguyên khí.” Dung Điềm cười ha hả mấy tiếng, lại đột ngột thở hắt ra: “Nhưng Phượng Minh không có trong Ly quân…”
“Cái gì?” Liệt Nhi thét lên: “Vẫn chưa thấy Minh Vương?”
Dung Điềm lo lắng nói: “Ta chỉ tìm thấy đám Thu Nguyệt Thu Tinh. Hai người bọn họ trúng kim châm của Diệu Quang, đến sớm mai mới có thể tỉnh lại được. Ôi, Phượng Minh hắn… Không biết hắn đã đi đến đâu…”
“Minh vương thông minh khôn cùng. Người nhất định có thể thoát khỏi tay Nhược Ngôn. Nhưng đi đâu mới được cơ chứ?”
“Ta chỉ sợ…” Dung Điềm thở dài sườn sượt, lại có điểm ngần ngại: “Hôm trước đối diện trên mặt sông, ta không những không chịu sự uy hiếp của Nhược Ngôn, giả vờ mất trí, còn nói đã lập Mị Cơ làm vương hậu. Ta sợ Phượng Minh hắn…”
Liệt Nhi càm ràm: “Nếu Minh Vương ghen thật, chỉ e mọi chuyện sẽ hỏng bét.”
Phượng Minh ngậm một bụng oan ức. Cậu thâm hiểu đại nghĩa như thế, thấu tình đạt lý như thế, biết lấy đại cục làm trọng như thế, sao có thể vào lúc nước sôi lửa bỏng thế này lại giả đò mất tích? Dung Điềm cũng quá coi thường Minh Vương cậu rồi.
Hai đội người ngựa cứ đứng lo lắng kiệt lực một chỗ, trầm ngâm suy nghĩ, nhưng người mà bọn họ muốn tìm thì vẫn cứ nằm đờ ra đó oán hận ngùn ngụt.
Mọi người nghị luận này kia kia nọ một hồi, sầu mi khổ kiểm.
Liệt Nhi lên tiếng: “Mặc kệ thế nào, Minh Vương nhất định chưa đi xa được đâu, hẳn phải đang ở gần đây. Nếu Đại vương đã phái binh mã đi lùng sục, thế nào cũng sẽ nhanh chóng thu được tung tích của Minh Vương.”
“Ta đã biết khi Nhược Ngôn hấp tấp cho thu quân thì cạnh y đã không còn bóng dáng Phượng Minh. Hừ, hắn nhất định không bị Nhược Ngôn tóm theo.” Dung Điềm lại thở dài, làn anh mi chau sít: “Hắn một thân một mình lưu lạc bốn phương, nguy hiểm vô cùng. Bao giờ chưa tìm được Phượng Minh, ta nhất quyết không về Tây Lôi.”
“Nếu vậy, tiểu nhân cũng sẽ lập tức cùng người lùng tìm.”
“Được! Ta sẽ đem quân đi về hướng Nam. Còn ngươi, dẫn một nửa lực lượng, tiến theo phương Bắc.”
Phượng Minh nằm nghe bọn họ bố trí thỏa đáng, tựa hồ như muốn tách đi mỗi người một ngả, lại càng gấp gáp đến hụt hơi. Tai nghe mồn một tiếng ngựa dậm vó, liền dồn hết sức bình sinh tập trung vào thân hình đang bủn rủn yếu như sên của mình.
Những giọt mồ hôi nặng nề lăn xuống, ngay đến tấm xiêm y cũng bị ướt nhẹp dính dấp vào người.
Dung Điềm lên ngựa, dõi mắt quét qua mảng thảo nguyên hùng vĩ xanh ngăn ngắt xung quanh, lẩm bẩm: “Phượng Minh, ta đã đồng ý đưa ngươi đi ngắm mùa xuân trên thảo nguyên kia mà.” Đoạn não nề vung roi.
Con tuấn mã vừa dợm vó, đằng sau chợt có một tiếng thét sắc ngọt, tựa hồ đã bị kiềm nén mất bao ngày trong thâm sâu cõi lòng, trong tích tắc đấu tranh giằng xé vuột thoát được khỏi sự ràng buộc…
“Đừng đi!”
Dung Điềm như bị một mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào người. Toàn thân hắn chấn động, hai tay xiết lấy dây cương ghì chặt xuống. Con tuấn mã hí lên một tiếng, bật hẳn thân trên.
“Phượng Minh?” Hắn quay người, không dám tin nhìn quay quắt khắp lòng thảo nguyên ngút ngát trước mặt, gào lên: “Phượng Minh! Ngươi ở đâu?” Hắn phóng ngựa tới trước, đau đáu tầm mắt.
Mắt chợt chạm tới một thứ nhàn nhạt lẫn trong bụi cỏ.
Định tâm nhìn lại, trăm mối cảm xúc ngổn ngang xen lẫn, hắn phi như bay từ trên lưng ngựa nhảy phốc xuống mặt đất, một tay bế thốc người đang bị che khuất trong mảng cỏ lên, cuống cuồng thét gọi: “Phượng Minh! Đúng là ngươi rồi!” Những dòng lệ nóng hôi hổi trào lên từ trong đôi hổ mục đen nhánh.
Hắn ôm siết Phượng Minh vào lòng, ghì chặt trong ***g ngực, không chịu buông lỏng dù chỉ một khắc.
Trong lòng hắn, người ấy gầy đến trơ xương, khuôn mặt hõm sâu, chỉ còn cặp lông mày thanh tú, tựa hồ đã cương nghị lên rất nhiều, tràn ngập thứ anh khí khiến người người kinh ngạc.
“Rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi. Phượng Minh à Phượng Minh, chuyện Mị Cơ là giả, ngươi ngàn vạn lần đừng tin đó là thật. Sao ta có thể quên ngươi được?” Thanh âm trầm khàn của Dung Điềm rung rung bên màng nhĩ, đôi tay mạnh mẽ cứng cáp lại dịu dàng khôn cùng.
“Dung… Dung…”
Vào thời khắc quan trọng nhất Phượng Minh đã thét lên được một tiếng, cả thân thể ướt rượt mồ hôi. Giờ phút này lại được Dung Điềm ôm siết trong lòng, chỉ cảm thấy khắp cả gầm trời này chẳng còn một thứ gì có thể tổn hại đến mình. Sự an tâm khôn cùng tràn dâng trong lòng, cả tấm thân hư nhược mệt mỏi quá độ của cậu vì quá gấp gáp phấn khởi mà kích động mạnh mẽ, giờ mới như giãn ra. Cậu thở ra nhẹ nhàng, đôi mắt vừa khép lại, tức thì cả người lả đi chìm vào hôn mê.
Nhưng chuyện ấy đã hù Dung Điềm một trận. Hắn trợn mắt, như thể toàn thân bị ném thẳng vào một hố băng giữa trời đông chí hàn, toàn thân đông cứng lại.
“Phượng Minh? Ngươi làm sao vậy?” Tiếng gào thét cuồng loạn của Dung Điềm va đập vang vọng giữa khoảng không bao la trống trải của thảo nguyên: “Gọi ngự y! Nhanh truyền ngự y!”
Mọi người chưa một ai từng thấy Đại vương mình hoảng loạn đến thế, kẻ nào kẻ nấy tay chân luống cuống loạn cả lên.
“Ngự y! Nhanh truyền ngự y!”
Dung Điềm ôm lấy Phượng Minh, xoay người lên ngựa, phi nước đại về doanh địa.
Băng qua thảo nguyên, trèo qua một triền núi, lại xuyên qua một rừng cây rậm rạp um tùm, chính là nơi diễn ra đại chiến khốc liệt đêm qua.
Con ngựa rửng mỡ chết tiệt kia, chạy như điên như dại cả một đêm trường, cuối cùng lại lăng quăng chộn rộn trong một vòng lẩn quẩn thiệt bự, vứt bỏ Phượng Minh ở một vùng không xa chiến trường là bao.
Nhưng, Tây Lôi Minh Vương, đã trở lại trong lòng Tây Lôi Vương.
Con phượng hoàng non nớt, đã giang rộng đôi cánh nhỏ trồi lên từ giữa đống tro tàn. Lần thứ hai giương cánh chao liệng khắp bầu trời.
Những lá vương kỳ rời rạc di chuyển về hướng Đông, vạn quân tiêu điều xơ xác, bờ sông A Mạn phủ kiến xương trắng cốt khô. Vô số những anh hồn vương vẩn, lạc đường về lại cố hương.
Giữa đầy trời cuồng phong ***g lộng rít gào, A Mạn Giang đã dựng lên cả một truyền kỳ.
Liên hoàn thuyền, lưỡi lửa hồng thiêu cháy cả đường chân trời xa thẳm, thứ ký ức như địa ngục diêm la, khảm vĩnh viễn trong tâm trí sâu kín của từng người dân Ly Quốc, Vĩnh Ân, Tây Lôi, giống như thanh danh lừng lẫy của Tây Lôi Minh Vương, vĩnh viễn không bao giờ phai nhạt.
Đại quân đại thắng hồi quy, vì Minh Vương đang mê man mà ảm đạm khôn cùng.
Giữa vương trướng uy nghiêm huy hoàng, Phượng Minh an lành nằm trong vòng tay vững chãi của Dung Điềm. Hai người thị nữ Thu Nguyệt Thu Tinh vừa tỉnh lại quỳ phục thị hầu hai bên.
Thu Nguyệt cẩn thận bê bát vàng, Dung Điềm một tay ôm Phượng Minh, một tay múc từng muỗng thuốc nhỏ đưa đến bên miệng cậu. Mắt Phượng Minh vẫn nhắm nghiền, dòng dược đen ngòm ri rỉ chảy thành vệt bên khóe miệng.
“Ôi…” Dung Điềm cau mày, cương quyết cầm lấy bát thuốc, ngửa đầu uống một ngụm lớn, đoạn cúi xuống mớm từng chút từng chút một.
Thu Nguyệt dụi dụi đôi mắt sưng đỏ, khóc nấc từng hồi: “Đều tại ả Diệu Quang thâm độc kia, nếu không vì ả ta, sao Minh Vương lại cứ mê man mãi thế này?”
“Thu Nguyệt à, tỷ đừng khóc nữa.” Thu Tinh ủ rũ than vãn: “Đại vương đã nói, nếu chúng ta còn khóc sẽ đuổi hết ra ngoài a.”
Dung Hổ đứng canh bên cạnh, thì thào: “Cũng tại ta vô dụng, không thể cứu Minh Vương ra sớm hơn, khiến người bị tên ma vương Nhược Ngôn tra tấn suốt nửa năm trời.”
Liệt Nhi an ủi vỗ vỗ vai Dung Hổ, thở hắt ra mệt mỏi: “Đại ca không cần tự trách bản thân. Chúng ta thân là những thị vệ cận kề nhất của Minh Vương, lại để người phải chịu khổ nhiều như vậy, ai cũng có tội cả.”
“Đừng nói nữa.” Dung Điềm gằn giọng: “Người có lỗi nhất chính là ta.” Hắn khẽ khàng vuốt ve làn mi dài nồng đượm vẫn luôn phủ kín đôi mắt trong sáng ấy, nhìn trân trân vào khuôn mặt vẫn tái nhợt không chút huyết sắc đang trầm mê trong an lành của cậu, một cơn đau đớn mạnh mẽ thình lình quặn thắt cõi lòng, thê thiết nỉ non: “Ta đường đường là một Tây Lôi vương, vậy mà ngay đến một chút bản lĩnh cũng không có. Ta đã tuyên thệ sẽ cáng đáng tất thảy mọi hiểm nguy, vậy mà, tại sao người chịu khổ lúc nào cũng phải là ngươi?”
Phượng Minh ngoan ngoãn ngủ vùi trong lòng hắn, tấm thân mềm mại thoang thoảng mùi hương đặc biệt. Tim Dung Điềm càng lúc càng bị cào xé đến quặn thắt, hắn cúi đầu mân mê mái tóc Phượng Minh, liên tục thì thầm: “Phượng Minh, Phượng Minh, hãy mau tỉnh lại. Ta sẽ dẫn ngươi đi ngắm những triền thảo nguyên miên man. Nơi ấy phồn hoa tú lệ, đẹp đến mỹ miều.”
Sáu mươi tư con ngựa ì ạch kéo vương trướng nhích từng bước, những bánh xe gỗ nặng nề lăn trên con đường đất gập ghềnh xóc nảy.
Xa xa, những lá cẩm kỳ phần phật tung bay, thành môn Tây Lôi mở rộng, sắc vàng kim trải dài từ trong thành đến ngoài thềm, ấy là nghi thức nghênh tiếp Đại vương long trọng nhất nơi đây.
Thái hậu dẫn đầu triều thần, đứng trước thành môn. Cờ xí no gió rợp bóng mặt thành, hai hàng thị vệ oai phong lẫm liệt ngăn trước ngàn vạn bách tính đang chen chúc hàng lũ phía sau. Ai nấy đều cố chen chân để tham gia sự kiện trọng đại của đất nước.
“Đại vương đã quay về!’
“Ha ha! Tây Lôi của chúng ta đã chiến thắng! Đã đuổi được Ly vương về nước!”
“Ly vương không phải đã bị Đại vương bắn chết rồi sao? Ta nghe nói người đã bắn chết hắn rồi.”
“Hình như muội muội hắn đã cứu được hắn quay về. Hừ, dù sao tên đó cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu. Nghe nói lần này công đầu chính là Minh Vương.”
Dân chúng lại một trận xôn xao.
“Ôi, là Minh Vương ư?”
“Đại vương của chúng ta đã trở lại, Minh Vương cũng trở lại rồi!”
“Minh Vương thật lợi hại!”
“Phải! Tất cả các quốc gia đều phải nể sợ Minh Vương của chúng ta mà!”
“Nhưng, hình như Minh Vương đã xảy ra chuyện.”
“Cái gì? Chuyện gì?”
“Nghe nói người bệnh rất nặng.”
“Đâu mà, hình như người mê man mãi không tỉnh.”
“Ôi trời, người sẽ không giống lão Vương ngủ đến tận…”
Những tiếng thở dài lan rộng, ai nấy đều lắc đầu khổ sở.
“Ôi, đều do Ly vương hại cả.”
Kẻ cao nhất trong đám người thình lình giơ tay, chỉ thẳng về phía trước, hô to: “Nhìn! Nhìn kìa! Đến rồi!”
Tất cả chấn động.
Từ phía xa xa, đại đội nhân mã đang chầm chậm xuất hiện. Chẳng mấy chốc bàn dân đã có thể nhìn thấy lá vương kỳ và Minh Vương kỳ một trái một phải sóng đôi thủ hộ trước vương trướng.
Con phượng hoàng tung cánh bay lượn trên mặt cờ phần phật, đôi cánh giang rộng ngẩng cao đầu kiêu hãnh, ngạo nghễ bất phàm.
“Phượng Minh, đã về lại vương thành rồi.” Dung Điềm bế Phượng Minh trên tay đứng trước cửa vương trướng, ánh mắt diệu vợi bao quát ngàn vạn bách tính quan viên đang nghênh tiếp phía trước: “Ngươi không tỉnh lại nhìn dù chỉ một chút ư? Ngươi thiếp đi lâu vậy rồi, lòng ta đều đã tan nát.”
Vương trướng thình lình lắc lư dữ dội, không biết có phải do bánh xe vấp phải tảng đá hay không mà chấn động khiến Dung Điềm suýt vuột tay, hắn lập tức ghì chặt Phượng Minh lại.
“Sao lại bất cẩn thế hả?” Dung Hổ lớn tiếng quát mắng đám thị vệ phụ trách dọn đường phía trước.
Chúng lũ lượt quỳ xuống, đang định thỉnh tội, thình lình có tiếng Dung Điềm kinh hỉ thét lớn lên.
“Tỉnh rồi? Phượng Minh tỉnh rồi!”
“Cái gì? Minh Vương tỉnh rồi?” Liệt Nhi và Dung Hổ không còn tâm trí để ý đến lũ thị vệ, lập tức quay phắt lại nhìn chăm chăm vào Phượng Minh.
Phượng Minh vốn đang cuộn mình trong lòng Dung Điềm, không biết từ lúc nào đã mở tròn mắt.
Dung Điềm kích động khôn xiết, nước mắt ngân ngấn, không dám tin mà la lớn: “Phượng Minh, cuối cùng ngươi cũng tỉnh! Ta lo muốn chết!”
Xoảng một tiếng!
Chậu nước trên tay Thu Nguyệt rớt thẳng xuống đất, sóng nước trong mắt ầng ậng tuôn rơi, nàng quỳ sụp xuống, nhắm nghiền mắt ngửa đầu, miệng lẩm nhẩm không dứt: “Trời phật phù hộ, trời phật phù hộ…”
“Sao vậy?” Thu Tinh lò dò từ đằng sau lên, nhìn lướt qua chậu nước đang lênh láng trên sàn, vừa ngước mắt lên chợt đụng phải cặp mắt đang chớp lia chớp lịa của Phượng Minh, nhất thời ré lên: “Minh Vương?”
“Thu Tinh.” Phượng Minh vẫn nằm nguyên trong lòng Dung Điềm, vui vẻ nghiêng nghiêng đầu tinh nghịch cười với nàng.
Thu Tinh “Á” một tiếng, bụm miệng, quỳ thụp xuống cạnh Thu Nguyệt, hai tay bấu chặt lấy ngực, lệ rơi ướt đẫm má, luôn miệng thì thầm: “Thần tiên a, Minh vương đã tỉnh rồi. Cám ơn người! Cám ơn người!”
Phượng Minh bình thản quay lại ngước nhìn Dung Điềm, liếc mắt một cái, ngọt ngào cười nói: “Rốt cuộc ngươi cũng tìm được ta rồi.”
Dung Điềm ôm chặt lấy Phượng Minh, hai cánh tay hắn run rẩy. Lại trông thấy nét cười quen thuộc bừng nở trên môi cậu, đầu gối như nhũn ra, đột nhiên quỳ xuống: “Ngươi đã tỉnh rồi, Phượng Minh của ta đã trở lại rồi!” Hắn ghì đầu Phượng Minh vào sâu trong ngực, toàn thân run lên.
“Ngốc nghếch, khóc gì chứ?” Phượng Minh vươn tay ôm ngang cổ Dung Điềm, khẽ rướn người: “Thứ mã xa này xóc khủng khiếp. Ôi, thời cổ đại không có bánh xe cao su, bôn tẩu đường trường thật khó khăn. Haizz… ta phải nghĩ ra biện pháp nào đó mới được.” Cậu còn ngàn vạn lời ấp ủ từng muốn thổ lộ cùng Dung Điềm, nhưng hiện giờ, khi vừa mở mắt thấy mình đang an ổn trong lòng hắn, cảm giác như tất cả những nỗi khổ đau như hoàn toàn tan biến, thậm chí còn vô cùng thoải mái ngồi bật dậy. Cậu rướn mình hôn khẽ lên mặt Dung Điềm, he hé đầu lưỡi liếm lên khóe mắt ướt đẫm của hắn: “Ngươi là Đại vương, không nên khóc lóc mất mặt trước chúng nhân.”
“Phượng Minh, ta… Ta sẽ không bao giờ rời bỏ ngươi nữa.”
“Vừa thấy mặt ta đã lại tỏ tình rồi.” Phượng Minh cười chế giễu: “Ta hiện giờ chỉ có hai nguyện vọng. Thứ nhất, được ăn chút gì đó, ta đói đến chết mất…”
Liệt Nhi cùng Thu Tinh không hẹn mà cùng gào toáng lên: “Mau đem đồ ăn tới đây! Nhanh lên! Nhanh chân lên!” Dung Hổ lại thành người hữu dụng nhất, lập tức ba chân bốn cẳng chạy vội đi.
“… Thứ hai, chính là mau mau trở về vương cung Tây Lôi. Ta sẽ không bao giờ rời khỏi Tây Lôi nữa.”
Dung Điềm nhìn xoáy vào Phượng Minh, nhẹ nhàng mỉm cười: “Ngươi xem, chẳng phải chúng ta đã trở về rồi hay sao?” Hắn ôm thốc Phượng Minh, để cậu bao quát toàn khung cảnh nghênh đón chỉnh tề hùng vĩ trải ra xung quanh.
“Vương thành?” Phượng Minh vừa mừng vừa sợ. Cậu đã hôn mê biết bao nhiêu ngày, hoàn toàn không hay biết bản thân đã quay về Tây Lôi.
Dung Điềm liếm láp vành tai Phượng Minh, những thanh âm từ tính dính dấp văng vẳng bên tai: “Những người đó, đều tới để nghênh đón chúng ta. Phượng Minh à, chúng ta đã về tới nhà rồi.”
Đại đội nhân mã, chậm rãi lăn bánh tới thành môn, Dung Điềm đứng trên nơi cao nhất của vương trướng, bế ngang Phượng Minh.
“Đó là Đại vương.”
“Người trong vòng tay người, nhất định là Minh Vương!”
“Hả? Minh Vương thật sự đang bệnh nặng sao?”
Bách tính lũ lượt quỳ xuống thành lễ, những tiếng xôn xao khe khẽ truyền đi.
Thái hậu, bách quan văn võ cùng tất cả thị vệ đều nhận được tin tức khoái mã vừa truyền tới, lại thấy Phượng Minh nằm xoải trong lòng Dung Điềm, ai nấy đều biết sự tình không ổn, sắc mặt trầm xuống mấy phần.
Nghi thức nghênh đón Đại vương khải hoàn trở về, lại vì Phượng Minh thân mang trọng bệnh, mà nghiêm cẩn trầm lắng. Tiếng gió rít tiêu điều, xuyên khắp bốn phương, bỡn cợt những lá cẩm kỳ rung động.
Dung Điềm đứng ở bục cao, ngạo nghễ nhìn xuống thần dân bên dưới, trầm giọng: “Phượng Minh, vẫy tay đi.”
Phượng Minh ló đầu khỏi ngực Dung Điềm hơi vươn tay, lắc lắc sẽ sàng.
Vừa nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn huơ huơ khe khẽ ấy, trong lòng ai nấy như giật thột, ngay đến thái hậu cũng thình lình nhướn mắt lên. Xoảng một tiếng, bà sẩy tay đánh rơi ngọc bình dâng phần hương để chuẩn bị cho lễ tịnh thân của Đại vương.
Nhưng không một ai lên tiếng nhắc nhở.
Sự yên ắng trong chớp mắt phủ chụp cả đô thành.
Tích tắc sau, tất cả như vỡ òa trong tiếng reo hò hoan hô.
“Minh Vương! Minh Vương!”
“Minh Vương không sao!”
Nét kinh hỉ, từ gương mặt thái hậu lan ra đến bách quan triều thần, nhuốm lên vẻ mặt đơ cứng của hàng thị vệ, rồi lan tràn ra biển bách tính mênh mang.
Những giọt nước mắt vui sướng ướt đẫm trên gương mặt mọi người.
Thùng thùng thùng thùng! Những tiếng trống thình lình vang dậy.
Toe toe toe toe! Những tiếng kèn cũng trỗi lên râm ran.
“Đại vương vạn tuế! Minh Vương vạn tuế!”
“Tây Lôi vạn tuế!”
“Minh Vương không sao!”
Những tiếng hoan hô reo hò vang dậy từ đoàn người như nuốt chửng tiếng trống kèn ồn ã.
Dung Điềm mỉm cười khẽ cúi đầu thì thào: “Phượng Minh, dân Tây Lôi đang hoan nghênh chúng ta kìa. Nhìn xem, tất cả bọn họ kính yêu ngươi cỡ nào.”
“Biết ta được yêu quý cỡ đó là được rồi. Thế còn Tây Lôi vương thì sao?”
“Ta ư? Ta đương nhiên yêu nhất yêu nhất mình ngươi.”
Phượng Minh cười híp mắt: “Thế, đêm nay có thể nhường ta…”
Dung Điềm cười gian manh: “Nhường ngươi làm gì?”
Phượng Minh nhếch mép, trên khuôn mặt vốn tái xanh như hồng lên sắc đỏ: “Nhường ta yêu ngươi thật nhiều ấy.”
Ánh mắt âu yếm của Dung Điềm như phủ tràn thân hình yêu kiều của Phượng Minh, hắn cưng chiều dỗ dành: “Bệnh ngươi còn chưa khỏi hẳn, đợi sau này được không?”
Mắt Phượng Minh sáng rực lên: “Được! Sau này không được đổi ý!”
“Minh Vương, thỉnh người uống thuốc.” Thu Tinh bưng bát thuốc đến gần.
Phượng Minh nhăn mặt: “Đã tới tận thành môn, sắp xuống khỏi vương trướng tới nơi rồi còn rót thuốc? Mà giữa lúc mơ mơ màng màng, hình như mấy người các ngươi còn ép ta uống rất nhiều thứ kỳ quái nữa.”
Liệt Nhi trưng mặt quỷ: “Đều là Đại vương tự mớm hết a, không liên quan đến chúng tiểu nhân.”
“Thế lần này cứ để ta mớm tiếp là được rồi.” Dung Điềm húng hắng giọng, giả bộ nghiêm túc, không chút do dự tiếp lời.
Mặt Phượng Minh phơn phớt hồng, lắc đầu quầy quậy: “Không được.”
“Sao lại không được? Lần này ngươi nhất định phải đáp ứng mới được.”
Liệt Nhi đứng một bên vỗ tay đôm đốp cổ vũ: “Phải a, nhất định phải dùng lưỡi đáp lại nhiệt tình đi!~”
“Dung Điềm, ngươi… Cứu mạng! Cứu mạng!!! Dung Điềm, ta đang bệnh nặng mà, ngươi không được…”
Tiếng reo hò vang dội bốn phía chợt hẫng đi, mọi người len lén liếc cảnh diễm tình ngang nhiên sau bức mành vương trướng nửa kín nửa hở, đưa mắt nhìn nhau đến ngơ ngẩn.
Phụt.
Không biết ai là người đầu tiên bật cười.
Tức thì, những tiếng cười rầm rầm bùng ra khắp nơi.
“Hảo!”
“Hảo hảo hảo!”
Những tiếng trầm trồ không ngừng vang lên.
Thái hậu ngượng ngùng quay đi, gom lại bó phần hương trong tay cười gượng: “Xem ra bệnh của Minh Vương, vẫn tốt lắm mà.”
“Ừm.” Bà tủm tỉm cười, gật gù: “Không ổn hết, cũng ổn hơn nửa rồi.”
Có Dung Điềm sát cạnh, sẽ chẳng mấy chốc, Phượng Minh sẽ lại sinh long hoạt hổ như trước.
Cuộc tranh giành thiên hạ, như phong vân biến chuyển.
Ly vương dẫn binh chinh phạt, bị liên quân Tây Lôi – Vĩnh Ân chặn đứng trước bờ A Mạn giang. Minh Vương nổi danh thiên hạ lại thêm một lần đại hiển thần uy, sáng lập kỳ tích hỏa thiêu Liên hoàn thuyền. Sau một hồi đấu trí đọ sức, Minh Vương đã đào thoát khỏi vòng tù đày, quay về Tây Lôi. Ly vương bị trúng một tiễn của Tây Lôi vương, phải ôm mối hận tháo chạy về nước.
Thế cân bằng vi diệu giữa các quốc gia nhất thời thay đổi.
Ly Quốc phải đại dưỡng nguyên khí, Tây Lôi cũng phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Sự căng thẳng ngột ngạt như chỉ mành treo chuông giữa các tiểu quốc cũng được nới lỏng ít nhiều.
Thời gian chóng vánh như thoi đưa.
Hoa xuân hết tàn lại nở, những triền cỏ non mơn mởn trải dọc thảo nguyên xanh rì đã dần lụi bại.
Phong thu lại trùm bóng.
Đối với Phượng Minh mà nói, ấy là mấy tháng đằng đẵng đau khổ.
Vì hao tổn nguyên khí quá nhiều, thân thể lại suy yếu quá độ, sau khi trở lại đô thành, Phượng Minh lúc nào cũng phải nằm liệt trong vòng trọng bệnh nguy kịch. Chẳng những không được phép rời khỏi vương cung, mà trong vòng một hai tháng đầu tiên, ngay đến chạm một cái ngón chân xuống khỏi giường cũng không được ưng thuận.
Từ Dung Điềm trở đi, lên tới thái hậu, xuống tới thị tòng, kẻ nào kẻ nấy đều phóng bất cứ mỗi một hành động bé như con muỗi của Phượng Minh lên to như con voi.
“Minh Vương không được động đậy lung tung.”
“Minh Vương muốn lấy cái gì? Để tiểu nhân đi!”
“Dược hôm nay Minh Vương nhất định phải uống.”
“Sao Minh Vương lại ăn ít thế này? Không được, nào, ăn thêm một chút.”
Dược đắng nghét thì cứ chén này chén khác, ép Phượng Minh uống khổ không chịu nổi. Mỗi một bận dính tý phản kháng, Thu Nguyệt Thu Tinh lại gào la inh ỏi. Động phải Dung Hổ Liệt Nhi còn ghê gớm hơn, không thèm nói năng nửa lời, chuồn ngay đi rinh Dung Điềm đang bề bộn chính sự từ nơi nảo nơi nào trở về.
Tất cả mọi người xoay Phượng Minh, vần Phượng Minh, như đầy trời tinh tú giăng giăng bên trăng sáng. Chỉ cần Phượng Minh ho khẽ một tiếng hay ăn uống không tiêu một tý, thì không khác gì đại sự náo động Tây Lôi.
Cả ngày nằm vật ra trên giường không được động đậy lung tung, không được phép bỏ mứa dược thuốc, không được ăn ít thứ này thứ kia, không được lo lắng, không được tức giận, không được nhăn nhó… để tránh ảnh hưởng tới quá trình dưỡng bệnh…
Dưới sự chăm sóc công phu và chuyên tâm, Phượng Minh khóc không rơi nổi một giọt nước mắt, ba lần bốn bận dùng đủ mọi kế sách để mọi người bớt chú ý tới cậu một chút xíu. Chật vật lê lết qua được ba tháng, cho đến khi ngự y bẩm báo Minh Vương tuy thân thể chưa hoàn toàn khang phục, nhưng đã có thể xuống giường đi lại, Phượng Minh quả thực chỉ muốn nhảy cẫng lên ôm chầm lấy lão mà hôn chùn chụt mấy phát.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
69 chương
106 chương
71 chương
240 chương
83 chương