Phượng Vu Cửu Thiên
Chương 70
CHƯƠNG 8
Người dịch: Đài Lạc
Tái biên: Rei Hanazawa
Phượng Minh nhảy từ mũi thuyền xuống, nghe theo đề xuất của Dung Hổ ra sức bơi về hướng đông. Nhưng chỉ chốc lát, tầm mắt cậu càng lúc càng mơ hồ, cả người lại rời rã. Tứ chi vô lực, cảm giác mệt mỏi muốn ngủ dâng lên, thình lình phát hiện bản thân đang tự nổi lên mặt sông, trong lòng kinh hãi khôn cùng, biết mình đã trúng gian kế của kẻ địch.
Hai bên bờ sông truyền đến những tiếng nhốn nháo ầm ĩ, rõ ràng chúng đã phát hiện ra “con cá” vừa trồi lên mặt nước. Nửa mê nửa tỉnh, chiếc lưới thừng dần tiếp cận, cậu không cách nào phản kháng được mà bị kéo lên bờ.
Không được, ta phải về Tây Lôi. Ta không thể rơi vào tay Nhược Ngôn.
Phượng Minh điên cuồng gào thét trong lòng, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn đám sĩ binh phục sức Ly quốc chạy về phía mình. Những tiếng huyên náo bên tai càng lúc càng thêm xa thẳm, cảnh vật xung quanh tối dần. Đầu cậu ngoẹo sang một bên, rốt cuộc chìm vào hôn mê.
Khói phần hương giúp trấn an tâm thần từng làn từng làn phiêu động trong không trung.
Trong vương cung Ly Quốc, giữa nơi huy hoàng tráng lệ nhất của tẩm cung Đại vương, màn tơ buông rủ. Bảy tám người thị nữ dung mạo xinh xắn, cung kính đứng hai bên đại sàng. Hai hàng thị vệ tề chỉnh đứng gác ngoài cửa lớn, thân hình cao lớn, rìu bén nơi tay, trang trọng uy nghiêm.
Người đang vùi sâu trong chăn gấm mềm mại nơi giường lớn ấy vẫn chưa tỉnh lại. Bình thản lặng lẽ trên đại sàng, làn mi dài thật dài che phủ đôi mắt, chiếc mũi thẳng cùng những đường nét tuấn mỹ mờ ảo dưới làn phần hương, vẻ nhu thuận ngoan ngoãn khó lòng thấy được khi tỉnh giấc.
Tay phải lộ khỏi tấm chăn gấm, ống tay áo rộng thùng thình bị kéo đến tận khuỷu, lộ ra làn da trắng ngần, giữa cái nhờn nhợt mịn màng, có những vết thương hằn lên không biết do ai tạo nên, khiến người nhìn âm thầm nhức nhối.
Một lão nhân, đang ngồi trước giường, khẽ khàng đặt ngón tay lên cổ tay của người đang mê mệt giấc nồng ấy.
Diệu Quang phục y rực rỡ hoa lệ quý phái, song sắc mặt lại lo lắng đến tiều tụy, nhẹ giọng hỏi: “Dị nhân sư phụ, ra sao rồi?”
“Công chúa chớ vội, đợi ta thăm mạch lại đã.”
Lão nhân này, chính là kỳ nhân đã dạy dỗ dược thuật cho Ly vương Nhược Ngôn, y tự xưng Dị Nhân, khi thường luôn ẩn cư vùng hẻo lánh nơi Ly quốc, nhưng lần này, lại bị Nhược Ngôn ra lệnh khẩn cấp triệu về đô thành.
Diệu Quang biết y thuật người này lợi hại, không dám quấy rầy, chỉ đành nhẫn nhịn không lên tiếng nữa, ánh mắt liên tục dời đến gương mặt người nằm trên giường.
Dị Nhân bắt mạch hồi lâu, cau mày trầm ngâm, thình lình đưa tay thốc tấm chăn gấm, tháo bỏ vạt áo người bệnh. Một mảng thương sậm đỏ, lồ lộ trên bờ ngực xinh đẹp.
“Ôi…” Y khẽ thở dài.
Diệu Quang thình lình biến sắc: “Sao sư phụ lại thở dài? Chẳng lẽ Minh vương hắn… Hắn…” Nàng tuy còn trẻ nhưng lại từng trải, rất ít khi thất lễ, không ngờ mỗi lần đụng đến Phượng Minh, mười lần có đến chín lúng túng không biết xoay sở thế nào.
Phượng Minh bị bắt đem về đô thành đã đến bảy ngày trời, nhưng vẫn mê man không tỉnh, nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ e sẽ chẳng sống nổi bao lâu, sao có thể không nóng lòng cho đặng?
“Trên ngực Minh vương có vết va đập, nội thương còn chưa lành đã liên tục gặp đại biến, tâm thần hao tổn, sau còn vì bi thiết đan xen, ngày ngày cố kiềm nén không phát tiết, khiến tâm phiền ý muộn. Vốn lẽ đã kỵ thủy, lại còn nhảy sông đào tẩu, sau khi nhảy xuống nguyên khí bị đại thương, thậm chí còn trúng mê dược.” Dị Nhân lắc đầu: “Đủ loại tách biệt trong ấy, loại nào ta cũng có thể thuận theo mà giải cứu. Nhưng hòa lẫn với nhau thế này, bệnh càng thêm bệnh, muốn cứu hắn đâu chỉ khó hơn ngàn vạn lần?”
“Khó hơn ngàn vạn lần cũng phải cứu,” Sau lưng thình lình có tiếng người trầm giọng lên tiếng.
Diệu Quang quay lại, vội vàng thi lễ: “Vương huynh.”
Dị Nhân cũng đứng dậy, hơi cúi người trước Nhược Ngôn: “Đại vương.”
Nhược Ngôn chậm rãi bước lên phía trước, ánh nhìn sắc nhọn quét qua mặt Phượng minh, giọng điệu càng thêm phần trầm thấp: “Thân phận Minh vương quan trọng, đối với đại nghiệp Ly Quốc ta vô cùng trọng yếu, ngươi nhất định phải cứu hắn.”
Dị nhân vuốt chòm râu lâm râm, trầm ngâm hồi lâu: “Ta sẽ thử.”
Diệu Quang mừng rỡ: “Đa tạ sư phụ.”
“Cứu chữa cần an tĩnh, thỉnh Đại vương và công chúa tạm dời bước, để ta tĩnh tâm thi triển.”
Xua mọi người đi, Dị Nhân lôi một bọc dài bằng vải bố ra khỏi hòm thuốc gỗ. Vải bao vừa mở, đã lộ ra từng hàng từng hàng những thanh ngân châm tỏa ánh hàn quang lấp lánh.
Nhanh nhạy cầm lấy một cây, thành thục châm xuống người Phượng Minh.
Phượng Minh sau bao ngày mê man, đến ngày thứ hai đã tỉnh lại dưới những cây ngân châm của Dị Nhân. Trông thấy làn mi mong manh thoáng rung động, Diệu Quang vẫn luôn túc trực một bên không khỏi thầm la lên mừng rỡ: “Minh vương? Minh vương tỉnh rồi? Dị Nhân sư phụ quả nhiên lợi hại.”
Dị Nhân tủm tỉm cười khe khẽ vuốt chòm râu hoa râm, nhắc nhở: “Dù đã tỉnh lại, nhưng Minh vương do thụ thương quá nặng, nên việc điều trị sau này mới là quan trọng nhất.”
Đôi mắt đen nhánh, cuối cùng cũng chậm rãi mở ra. Trong chớp mắt ấy tỏa ra nỗi khiếp sợ như nai con.
Nhược Ngôn vẫn ngồi bên giường, đến lúc này tức thì mạnh mẽ nghiêng người về phía trước, nâng cằm Phượng Minh, giọng cười khàn đục: “Minh vương sao rồi? Người để bản vương đợi quá lâu.’
Lực đạo của nam nhân ấy khiến Phượng Minh cau mày, cậu hoang mang quay quắt nhìn xung quanh, tựa như mơ hồ không rõ tình cảnh mình hiện giờ.
“Dung Điềm…”
“Dung Điềm?” Nhược Ngôn cười khẽ: “Không cần hao tổn tâm trí tìm Dung Điềm, hắn đã bị bắn chết dưới đám loạn tiễn của ta rồi, thân thể cũng đã thối rữa giữa dòng nước xiết.”
Phượng Minh thình lình chấn động, tựa như đến giờ khắc này mới nhận rõ được kẻ đang ở trước mắt, đôi hắc bảo thạch trừng trừng nhìn Nhược Ngôn, hồi lâu mới yếu ớt lắc đầu: “Ta không tin.”
Ánh mắt Nhược Ngôn sắc ngọt như kim châm, đâm thẳng vào Phượng Minh, lạnh lẽo nói: “Đợi ta tìm thấy thi thể rữa nát của hắn, ngươi đương nhiên sẽ tin.”
Mặt Phượng Minh không còn chút huyết sắc, cứ thế ngơ ngẩn nhìn Nhược Ngôn. Tình cảnh nguy ngập của Dung Điềm cậu đã sớm biết, nhưng đến giờ nghe chính miệng Nhược Ngôn chứng thực lại là một tư vị khác hẳn. Cậu bặm môi, trừng mắt nhìn thẳng vào Nhược Ngôn, tựa như muốn đâm thẳng một lỗ trên khuôn mặt ấy, thân thể cũng ngừng run rẩy, cứng đờ như gỗ đá.
Không khí đặc sệt lại.
Phượng Minh không rên rỉ lấy một tiếng, thâm chí dù chỉ là một dấu tích khóc lóc ồn ã cũng không.
Diệu Quang và Dị Nhân đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm nhận một cách sâu sắc sự tình có điều lệch lạc.
Nhược Ngôn cũng phát hiện điểm khác thường ấy, kéo Phượng Minh từ trên giường lại gần, kéo cổ tay cậu lên cao: “Câm rồi sao?”
Cổ tay Phượng Minh bị y tóm gọn, nhưng cũng không phản kháng, chỉ ngây người đờ đẫn, tích tắc sau, tựa như muốn mở miệng nói, bờ môi tím tái he hé, lại “Oa” một tiếng, phun ra một bụm máu tươi đỏ sậm.
Nhược Ngôn giật mình sợ hãi, vội vã buông tay. Diệu Quang bụm miệng bật thét lên. Đôi mắt Dị Nhân thình lình trợn lên, quát lớn một tiếng: “Không ổn!” Bổ nhào đến gần giường, vội vã rút ngân châm thi cứu.
Nhưng Phượng Minh đã hôn mê bất tỉnh.
Ánh ngân quang liên tiếp lóe lên, không ngừng châm trên tay trên người Phượng Minh, Dị Nhân không dám sơ sót, mồ hôi ứ đầy trên trán.
Diệu Quang cúi xuống dò xét bọn họ, sau ấy mới quay sang liếc Nhược Ngôn đang đứng khoanh tay một bên, rầu rĩ: “Vương huynh hà tất phải chọc giận hắn, Dị Nhân sư phụ đã nói, thân thể Minh vương suy nhược, tựa một chiếc thuyền nhỏ chòng chành, chịu không nổi một chút phong ba.”
Nhược Ngôn cũng nhìn chăm chăm vào người Phượng Minh đang vùi trên giường, lạnh lùng nói: “Nếu không phải ngươi vô dụng để hắn chạy mất, sẽ không xảy ra chuyện hôm nay.”
Diệu Quang ứ nghẹn, cúi gằm xuống.
Dị Nhân bận bịu trên người Phượng Minh một hồi rất lâu, mãi sau mới tạm ngưng lại, hít một hơi thật sâu.
“Thế nào?” Nhược Ngôn ngay sau lưng gằn giọng hỏi.
Dị Nhân xoay người lại, khẽ khàng nhấc ống tay lau qua mồ hồi trên trán, thở dài: “Thịnh nộ đánh thẳng vào tâm, thiếu chút nữa đã hết cách xoay chuyển. Đại vương nếu còn muốn bảo trụ tính mệnh Minh vương, ngàn vạn lần đừng như thế nữa.”
Mặt Nhược Ngôn sạm lại: “Ta không cho phép hắn chết, sao hắn có thể chết được.” Lại thoáng cau mày, ngồi xuống cạnh giường, bàn tay to bản ve vuốt khuôn mặt nghiêng nghiêng an tĩnh của Phượng Minh, y hỏi: “Khi nào hắn mới tỉnh lại?”
“Sẽ tỉnh lại rất nhanh.” Dị Nhân nói: “Nhưng thân thể hắn hư nhược, lại thêm bị đả kích quá mạnh, sau khi tỉnh lại sẽ thế nào, ta cũng không dám tùy tiện phỏng đoán.”
“Được, ta hiểu.” Nhược Ngôn gật đầu, lãnh đạm nói: “Các người đều lui cả đi.”
“Vâng, Đại vương.”
“Vương huynh…” Diệu Quang đên trước ngưỡng cửa, vẫn như không yên lòng, quay lại khe khẽ gọi một tiếng, thu lấy dáng lưng thẳng tắp của Nhược Ngôn trong đáy mắt, lời đến đầu môi lại nuốt xuống, thở dài xa xăm, đoạn bước ra ngoài.
Nhóm thị nữ hai bên, cũng lẳng lặng lui ra, đóng cửa cung lại.
Phần hương vẫn thầm lặng nhen lửa, quấn quýt thứ hương dìu dịu xa xăm trong tẩm cung. Nhược Ngôn ngồi đầu giường, ánh mắt chăm chú nhìn Phượng Minh tràn ngập sự cưỡng đoạt vương giả ác liệt.
Rất khó giải thích được cảm giác của bản thân.
Thù hằn cùng lợi dụng, lừa gạt cùng cưỡng ép, quỷ kế cùng âm mưu, những thứ phức tạp đối với tất thảy mọi thành viên của vương thất đều là chuyện thường nhật, vậy mà lại quá khó để trực tiếp quấn lấy Minh vương.
“Dung Điềm đối với ngươi thật tốt.” Dần dần, vẻ âm trầm trên những đường nét gương mặt trở nên nhu hòa dịu lại. Khuôn mặt nam tính hiểm ác nhưng lại anh tuấn của Nhược Ngôn khe khẽ vẽ lên ánh cười: “Ngươi đối với Dung Điềm cũng rất tốt.”
Y thở dài hai tiếng, những ngón tay thon dài khéo léo cởi bỏ xiêm y trên người Phượng Minh.
Thân thể mang dấu thương lộ ra trước mắt, Nhược Ngôn chăm chú nhìn tán thưởng, ánh mắt tựa như một thực thể sống cứ từng chút lại từng chút ve vuốt mơn trớn thân thể ấy.
Y cởi bỏ vương bào, nằm xuống bên Phượng Minh, cánh tay duỗi ra, chậm rãi vươn tay, ôm Phượng Minh vào lòng.
“Bên người có mỹ nhân, là cái phúc của quân vương.” Nhược Ngôn nghiêng người ngắm nhìn dáng ngủ ngoan ngoãn của Phượng Minh kề sát, khẽ cười: “Dung Điềm thâm tình, lẽ nào ta không bằng? Hắn đã chết, ngoại trừ ta, ngươi còn có thể chọn ai?”
Khép mắt, chìm sâu vào giấc mộng giữa làn phần hương của riêng Ly Quốc.
Tang tảng sáng, người trong lòng khẽ nhúc nhích.
Cảnh giác của Nhược Ngôn không thua kém Dung Điềm, thình lình mở bừng mắt, chăm chăm nhìn Phượng Minh say giấc nồng. Phượng Minh tựa như đang chìm trong mộng đẹp, làn môi chúm chím, thân thể thi thoảng ngọ nguậy, lại ngẫu nhiên cau cau mày, thảng như bị người trong mộng phá hỏng chuyện hay.
Nhược Ngôn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn. Y phát hiện khi Phượng Minh nhíu mày, sẽ vô thức dụi dụi đầu trong lòng mình, tựa như một chú mèo nho nhỏ mới sinh, đáng yêu tới cực điểm, những sợi tóc mềm mại nghịch ngợm dưới cằm Nhược Ngôn, ngứa ngáy.
“Khụ khụ…”
Vừa định vươn tay ve vuốt khuôn trăng nhu hòa ấy, Phượng Minh đã không ngừng ho khan trong lòng y. Cậu vẫn trong mộng, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, ho khan mấy tiếng, ý cười bên môi đã tắt lịm, đôi mày nhíu chặt, tựa như từ mộng đẹp rơi thẳng vào ác mộng. Những tiếng ho khan vẫn không ngớt, từng tiếng từng tiếng càng lúc càng gấp gáp, mồ hôi trên trán bắt đầu lấm tấm.
“Minh vương? Minh vương?” Nhược Ngôn khe khẽ gọi hai tiếng, trong lòng thình lình ôn nhu không thể tưởng, bàn tay xoa nhẹ nhẹ trên lưng Phượng Minh.
Phượng Minh ho càng lúc càng gắt, làn mi rung rung thình lình bật mở, đôi con ngươi đen nhánh nhìn chằm chặp vào Nhược Ngôn.
Nhược Ngôn thầm cảnh giác, tức thì thu hồi một thoáng mềm dịu mới rồi, lạnh lùng nhìn cậu.
Nhưng Phượng Minh tựa hồ vẫn chưa thanh tỉnh, cặp mắt vẫn cứ mê muội chớp chớp, ngây ngốc chăm chăm nhìn Nhược Ngôn, đột nhiên nở một nụ cười rực rỡ đến lóa mắt, khẽ khàng nói: “Ngươi đã về rồi? Tốt quá, ta biết ngươi sẽ không bỏ rơi ta mà.” Giọng nói lại như vẫn mờ mịt giữa cõi mộng.
Nhược Ngôn sững sờ.
Phượng Minh líu ríu, rúc đầu tựa vào lòng y, khép lại ánh mắt, như thể đã tới được nơi ấm áp yên lành nhất. Nhược Ngôn để cậu tự động dựa sát lại, kề khít trên ***g ngực mình, chỉ cảm thấy bốn phía an tĩnh đến lạ thường, trống ngực cũng đập dồn đến kỳ dị.
Y trầm ngâm không nói, đến khi đưa tay dò xét hơi thở của Phượng Minh, mới phát giác cậu đã thiếp đi rồi.
Tư thế dựa dẫm của Phượng Minh khiến Nhược Ngôn không thoải mái, nhưng y vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn cố sức nhích sát vào người cậu. Tẩm cung tĩnh lặng không chút thanh âm, những ngọn phần hương nép mình bên góc cháy lập lòe như những ngôi sao hồng. Nhược Ngôn thả mắt nhìn ra ánh trăng đang mơ màng xuyên qua khung cửa, lặng lẽ say ngắm dáng ngủ của Phượng Minh, chẳng hay chẳng biết, đã qua mấy canh giờ.
Ngày, đã hửng.
Nhược Ngôn rời giường khi trời vừa sáng, y nhẹ nhàng đặt Phượng Minh lên gối, bàn tay cứ lướt qua lướt lại những lọn tóc của cậu, đến khi phát hiện bản thân không nỡ rời đi mới giật mình kinh hãi.
“Chăm sóc cẩn thận, có động tĩnh gì phải lập tức báo lại.” Căn dặn thị nữ xong xuôi, mới rời khỏi tẩm cung để xử lý quốc vụ.
Dung Điềm tuy đã chết, nhưng hắn mang đến không ít phiền phức cho Ly Quốc, mà những thứ ấy còn lâu lắm mới giải quyết xong. Những năm gần đây vài đám loạn đảng lâm râm bị đàn áp các nơi, lại nhân lần loạn động này rục rịch trỗi dậy, nghĩ đến đó, Nhược Ngôn lại hận không thể tóm sống Dung Điềm, như thế y có thể túm lấy hắn mà tra tấn giày vò hết lần này đến lần khác, để trút mối hận trong lòng.
Đáng tiếc thay, Dung Điềm đã bị chính tay y bắn chết. Y vẫn còn nhớ Dung Điềm cuồng loạn phi trên lưng ngựa, từng mũi tên cắm thẳng trên lưng, mặt đất chảy ròng ròng những máu, đến tận dòng nước xiết ấy, tuấn mã tung vó hí lên, Dung Điềm đã hết đường chạy.
“Tây Lôi xong rồi.” Y khẽ cười, giương cung lắp tiễn, nhắm thẳng Dung Điềm.
Dung Điềm ghìm cương quay đầu lại, sau lưng hắn là dòng nước cuộn ầm vang như sấm rền, đối diện trước mặt, là cung tiễn của Nhược Ngôn. Dung Điềm không hổ là kẻ cùng nổi danh với Nhược Ngôn, không hổ là Tây Lôi vương. Trong đáy mắt ấy không thoảng bất cứ một nét sợ sệt, mà chỉ mở miệng nói một câu.
Giọng nói của hắn chìm trong tiếng gầm gào thác đổ. Nhưng, Nhược Ngôn biết hắn đang nói gì.
“Không được thương tổn Phượng Minh của ta.” Câu nói cuối cùng của Dung Điềm: “Ngươi muốn có được hắn, thì đừng tổn thương hắn.”
Nhược Ngôn trong chớp mắt chấn động, tiễn lao vút đi, nguyên bản vốn trúng ngay ngực Dung Điềm lại bị chệch sang vai. Dung Điềm từ trên lưng ngựa bi tráng mà rơi vào giữa dòng nước xiết, máu tươi văng bắn, trên mặt hoàng thổ lưu lại một mảng huyết hoa mỹ lệ.
Dòng thác gần Thổ Nguyệt tộc không chỉ xiết mà còn thông với những dải sông ngầm, Nhược Ngôn đã hạ lệnh cho đám lính liên tục lùng sục suốt mười lăm dặm, nhưng vẫn không cách nào tìm được xác Dung Điềm.
Nhưng, hắn nhất định đã chết. Không một ai có thể chịu đựng được vết thương trầm trọng như thế còn rơi vào giữa dòng thác mà không chết.
Trở về tẩm cung, Dị Nhân cũng đã tới, lão đang sắc thuốc trong căn buồng tương thông kế tẩm cung.
Phượng Minh vẫn chưa tỉnh, nặng nề đắm chìm giữa những lớp cẩm bị.
“Vẫn chưa tỉnh sao?”
Thị nữ vội vàng đáp: “Minh vương vẫn luôn say ngủ, chưa hề tỉnh lại.”
Dáng ngủ mê mệt của Phượng Minh toát lên một thứ khí chất khó giải thích, Nhược Ngôn lặng lẽ ngồi bên giường, lại vô thức đưa tay chạm vào người ấy.
Khuôn mặt tuấn mỹ, sóng mũi thẳng, còn cả bờ môi tái nhợt, tất cả đều khiến những đầu ngón tay nhớ nhung quyến luyến.
Cuối cùng, Phượng Minh cũng tỉnh, khẽ rên rỉ một tiếng, tựa hồ như từ trong mộng tỉnh lại một điều vô cùng khó khăn. Mọi người trong tẩm cung đều chờ đợi. Vì thế, khi cặp mắt xinh đẹp kia bừng mở, chẳng cần phải nói, thứ ánh sáng lấp lánh bên trong đều khiến mọi người kinh ngạc tán thán.
“Minh vương đã tỉnh rồi?”
Vẻ mặt Phượng Minh so với hôm qua còn nghi hoặc hoang mang hơn gấp bội, Nhược Ngôn nhẫn nại đợi cậu phản ứng. Trong con ngươi đen nhánh ấy ngập đầy bối rối, Phượng Minh quay đầu, nhìn Diệu Quang vừa chớm vào phòng, ánh mắt tức thì sáng rỡ: “Thu Lam, sao những người ở đây ta đều không biết?” Cậu với tay về phía Diệu Quang, nhưng trong miệng lại gọi tên Thu Lam.
Mọi người tức thì sủng sốt. Diệu Quang dừng bước, ngờ vực nhìn chòng chọc vào Phượng Minh.
Nàng cẩn thận gọi một tiếng: “Minh vương?”
Phượng Minh cau mày nói: “Ngươi đứng xa xa bên đó làm gì? Dung Điềm đâu?”
“Ta…” Diệu Quang ngạc nhiên không kịp phản ứng, con ngươi lay động, thử tiến lại gần, tươi cười rạng rỡ: “Ta đứng không có xa a, Minh vương, người có biết đây là chỗ nào không?”
Phượng Minh nhìn chung quanh, bật cười khúc khích: “Thu Lam ngươi đúng là hồ đồ rồi, thậm chí đến tẩm cung thái tử còn không nhận nổi, thế mà còn ở đây biết bao năm qua. Chả lẽ hôm qua quay vịt, bếp lửa hun khiến ngươi hồ rồi?”
Diệu Quang trao đổi ánh mắt với Dị Nhân, Dị Nhân thoáng lắc đầu, dùng tay chỉ vào đầu mình, ý nói có khả năng thần trí Phượng Minh đã mơ hồ rồi.
“Đã chuẩn bị tốt chưa?” Phượng Minh lại hỏi.
Vẻ mặt Diệu Quang cổ quái: “Chuẩn bị gì kia?”
“Hôm nay phải xuất cung ngắm ruộng bậc thang a, sao ngươi lại quên được nhỉ, mới sáng sớm đã mơ mơ hồ hồ cả.”
“A a, phải phải.” Diệu Quang liên mồm đổi cách xưng hô: “Nhưng Đại vương có lệnh, hôm nay không thể xuất cung.”
“Vì sao?”
“Vì… Vì…” Diệu Quang nhất thời không nghĩ ra lý do, những suy nghĩ trong đầu quay cuồng.
Phượng Minh biến sắc, lên giọng: “Ta biết rồi, lại là cái thiên hạ đệ nhất mỹ nhân kia phải không? Dung Điềm nhất định đã cùng nàng ta đi, còn không để ta biết.”
Cậu kích động, lại bật ra vài tràng ho, dọa bọn Diệu Quang phải vội vã xoa xoa lưng, lắc đầu quầy quậy: “Không phải không phải, Đại vương không để ý tới thiên hạ đệ nhất mỹ nhân nào cả.” Nàng lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này, vừa xấu hổ vừa lo lắng, liên tiếp đưa mắt cầu cứu Dị Nhân.
Dị Nhân quơ giấy bút nguệch ngoạc mấy chữ to bản giơ cho nàng nhìn ―― giờ là lúc cực kỳ nguy hiểm, có thể lừa được thì lừa. Nhắc lại thực tại, chỉ e bất trắc.
Phượng Minh mê muội ngước lên: “Dung Điềm đâu?” Đôi mắt lấp lánh, tựa hồ như đã ươn ướt đôi phần, lại đột nhiên chau mày, ngẩn người lầm rầm: “Dung Điềm không còn, một nam nhân nào đó vừa nói Dung Điềm đã chết. Là kẻ nào? Là kẻ nào nói?”
Mọi người sợ hãi, chỉ sợ cậu lập tức nhớ tới cái chết của Dung Điềm.
Diệu Quang cuống quýt đỡ lời: “Đại vương sẽ tới ngay, xử lý xong quốc sự người sẽ lập tức trở về.”
“Ngươi gạt ta, hắn nhất định đã đi gặp ả kia rồi.” Nhưng Phượng Minh lại gầm gừ, ánh mắt sợ sệt quay quắt vọng bốn phía, như một cô nhi mất chỗ tựa nương, không nhịn nổi mà bật khóc nức nở: “Dung Điềm, ngươi đâu rồi?”
Nhược Ngôn nãy giờ vẫn một mực giữ yên lặng đứng một góc quan sát, lòng chợt động, khẽ khàng bật lên: “Ta đây.” Đoạn vươn tay đón Phượng Minh từ chỗ Diệu Quang, nhẹ nhàng ôm ấp, vỗ về tấm lưng, y ra hiệu cho Diệu Quang, tiếp tục cười nói: “Ta đang yên lành thế này, ai dám nói ta đã chết? Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân kia cũng không đẹp bằng ngươi, ta sẽ không bao giờ thèm nhìn đến.”
Diệu Quang hùa theo: “Minh vương người xem, đại vương đã quay lại rồi. Nếu người còn khóc, đại vương sẽ chê cười người đó.”
Phượng Minh quả nhiên bị mắc mưu, nén tiếng nấc, ngoan ngoãn rúc vào lòng Nhược Ngôn dụi dụi mắt, ngượng nghịu nói: “Ai khóc chứ, nhất định không phải ta đâu.”
“Được được, không phải ngươi.” Nhược Ngôn bật cười.
Dị Nhân đi sắc thuốc xong liền đem dược lại. Nhược Ngôn nhận lấy: “Phượng Minh, nào, uống thuốc đi.”
Phượng Minh tròn mắt nhìn: “Sao ta lại phải uống thuốc? Ta bị bệnh ư? Thứ độc kia còn chưa giải được ư? Không đâu không đâu, ta không muốn bị trúng độc!” Lại sợ sệt co rúm lại trong lòng y.
Nhược Ngôn và Diệu Quang không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau nhớ tới độc Phù Nham.
Nhược Ngôn dỗ dành cậu: “Ngươi ngoan uống hết chỗ thuốc này thì độc nào cũng sẽ giải được hết.”
Phượng Minh chau mày ủ rũ nhìn Nhược Ngôn, tựa hồ như thực sự lẫn lộn giữa bóng hình hai kẻ ấy, cậu nũng nịu: “Chỉ uống một nửa được không?”
“Không được.”
Dỗ dành dọa dẫm một hồi cũng khiến Phượng Minh uống hết được bát thuốc để từ từ chìm dần vào giấc ngủ.
Nhược Ngôn mắt thấy Phượng Minh ngủ yên, cau mày trầm lại.
Dị Nhân thì thào: “Xem ra Minh vương bị đả kích quá nặng đến mức thần trí bất minh rồi.”
Diệu Quang hỏi: “Có cách nào trị triệt để hay không?”
“Thần trí hỗn loạn, là bệnh khó trị nhất.” Dị Nhân khó khăn nói.
Nhược Ngôn kéo mép chăn lại cẩn thận cho Phượng Minh, đoạn y đứng dậy, trầm ngâm trong giây lát, lại chợt hạ giọng hỏi: “Ta chỉ muốn biết, liệu có biện pháp nào nghiệm chứng thần trí hắn thực sự bất minh? Trước giờ hắn lúc nào cũng là kẻ quỷ kế đa đoan, chúng ta không thể không cẩn thận.”
Diệu Quang kinh ngạc hỏi: “Bệnh nặng đến vậy, còn có thể giả được sao?”
Dị Nhân khẽ vuốt chòm râu lâm râm, lắc đầu nói: “Bệnh trạng thuộc diện thần trí vô cùng khó can thiệp, thần trí Minh vương có thực hay không hồ đồ, hiện không cách nào xác định. Nhưng có một chuyện, thỉnh đại vương nhất định phải chú ý, nếu Minh vương điên thực, kiểm nghiệm sẽ chỉ khiến người thêm kích động; còn phải như Minh vương giả điên mà bị đại vương lập tức vạch trần, chỉ e Minh vương sẽ lại nảy ra ý niệm kháng cự, nếu đã như thế, chỉ khiến thương thế của Minh vương thêm phần trầm trọng.”
“Đó chỉ là lời nói, dẫu có thế nào, trước mắt chỉ có thể bảo trì bộ dạng thế này là tốt nhất?” Diệu Quang lo lắng không yên quay qua liếc chừng Phượng Minh, mím môi nói: “Vương huynh, để Minh vương xem huynh thành Dung Điềm, chẳng phải là chuyện vô cùng tốt hay sao?”
Nhược Ngôn không biết nghĩ đến cái gì, hừ mũi. Y cúi đầu liếc nhìn gương mặt say ngủ của Phượng Minh trong tích tắc, đoạn thở dài một tiếng, gật đầu: “Ta biết rồi, tạm thời cứ thế này đi. Điên thực cũng được mà giả điên cũng tốt, dẫu gì hắn cũng trốn không thoát khỏi tay ta.”
“Tây Lôi đã mất Đại vương, giờ chỉ còn thái hậu miễn cưỡng chèo chống. Đợi khi vương huynh chuẩn bị kỹ lưỡng rồi, sẽ có thể đem theo Minh vương đi thảo phạt Tây Lôi. Ly quốc ta binh cường mã tráng, lại đang nắm Minh vương trong tay, nhân tâm Tây Lôi nhất định sẽ tan rã mà nhanh chóng đầu hàng.”
“Không sai, chỉ cần Minh vương nơi tay, Tây Lôi đã là thứ trong tầm với. Hắn ta thế này, so với bộ dạng lúc tỉnh táo đòi sống đòi chết còn đỡ hơn nhiều.” Nhược Ngôn nhếch mép cười.
Kế đó, Ly Quốc có thêm một tù phạm thân phận quý trọng, tẩm cung Đại vương cũng nhiều thêm một vị thực khách.
Phượng Minh lúc tốt lúc xấu. Khi tốt lên sẽ ngơ ngẩn ngồi lặng lẽ một xó tẩm cung, có thể nhận ra Diệu Quang không phải Thu Lam, Nhược Ngôn chẳng phải Dung Điềm, khuôn mặt tuấn mỹ cảnh giác như một con thú nhỏ xù lông, hằm hè dòm lom lom những kẻ tiếp cận, mà mỗi lần thanh tỉnh như thế, đừng bao giờ hy vọng có thể ép cậu uống thuốc dùng bữa mà không phải động đến vũ lực.
Cho nên Nhược Ngôn lại càng thích những lúc phát bệnh hơn.
Khi phát bệnh, Diệu Quang sẽ thành Thu Lam, Nhược Ngôn sẽ thành Dung Điềm, Phượng Minh sẽ tươi cười đến xán lạn như vầng dương chói sáng, sẽ lảm nhảm những câu nói vô nghĩa với Nhược Ngôn, thuốc đắng đến chết đi sống lại, cũng chỉ cần dỗ ngon dỗ ngọt một hồi, Phượng Minh sẽ uống hết.
“Thu Nguyệt, Thu Tinh đâu mất rồi?” Phượng Minh cuộn trong lòng Nhược Ngôn nóng lòng hỏi: “Ngươi nói các nàng phải đi làm việc, nhưng sao lâu thế vẫn chưa quay về?”
Nhược Ngôn hôn phớt lên gò má ấy, cười nói: “Chúng còn rất nhiều việc.”
“Ta không tin, nhất định ngươi đã giận. Lần trước họ nghịch ngợm, làm vỡ thuyền mã não ngươi tặng cho ta. Dung Điềm, ngươi không được phạt họ.” Phượng Minh quay ra trách móc một hồi, lại lí nhí nói: “Ta đền tội giùm các nàng ấy là được rồi, ngươi đừng giận nữa. Để Thu Nguyệt, Thu Tinh về đây đi.”
Nhược Ngôn nheo nheo mắt: “Không muốn ta giận cũng được thôi, đêm nay đừng cản ta là được rồi.”
Đồng tử của Phượng Minh tức thì toát vẻ sợ sệt, tránh xa khỏi bàn tay y, nép vào một góc: “Ngươi không được ép buộc ta, ngươi chưa bao giờ ép ta cả, sao bây giờ lúc nào ngươi cũng ép ta?”
Lại không chịu?
Nhược Ngôn nghi ngờ, chẳng lẽ tên Dung Điềm kia lúc nào cũng có thể nhẫn nhịn không chạm vào Phượng Minh hay sao?
“Phượng Minh, lại đây.” Y duỗi tay.
Phượng Minh nép trong góc lắc đầu quầy quậy: “Không đâu không đâu, ta không muốn.” Từ khi nhận nhầm Nhược Ngôn, chỉ cần y hơi đụng chạm đến chuyện tình ái, Phượng Minh sẽ kinh sợ hoảng loạn, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không chịu để Nhược Ngôn chạm vào. Nếu không phải vì Dị Nhân lúc nào cũng nhắc nhở Phượng Minh không thể chịu nổi bất cứ một sự đả kích nào, mạnh tay có thể sẽ khiến thương thế không cách nào khống chế nổi thì Nhược Ngôn đã sớm thô bạo chiếm hữu rồi, chứ sao còn phải nhẫn nại đến khổ sở đến mức này?
Nhược Ngôn thở dài, những đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên nhu hòa đi ít nhiều, y khẽ gọi: “Phượng Minh, ta là Dung Điềm, ngươi không cần phải trốn, ta sẽ không ép ngươi.”
“Thật kỳ quái, có những khi, ta cảm thấy khuôn mặt của ngươi lúc nào cũng là vậy.” Phượng Minh nhíu mày nói: “Có những lúc là ngươi, lại có những lúc là một nam nhân khác.”
“Đừng nói năng lung tung.”
Những tiếng rảo bước vọng lại, Nhược Ngôn cười rộ lên: “Thu Lam tới rồi, ngươi mau lại đây đi.”
Diệu Quang xuất hiện ngoài cửa, thi lễ với Nhược Ngôn đoạn quay sang nhìn Phượng Minh: “Minh vương, sao người lại chui vào trốn trong góc ấy? Hôm nay mặt trời rất to a, sao người không ra ngoài phơi nắng một chút?”
Phượng Minh lạnh lẽo liếc qua Diệu Quang, rúc rích cười: “Ngươi không phải Thu Lam, Thu Lam trông không phải thế này. Dung Điềm ngươi thực ngốc, ngay đến Thu Lam cũng nhận không ra?”
Nhược Ngôn với Diệu Quang cười gượng. Phượng Minh khi tỉnh khi điên, lại có những khi nửa tỉnh nửa dại, khiến ngay cả những người hầu kẻ hạ xung quanh cũng bị hành cho hồ đồ hết cả.
Diệu Quang chạy đến cạnh Nhược Ngôn, thì thầm: “Khởi bẩm vương huynh, muội đã điều tra qua doanh trại tù binh, xác thực có một đôi tỉ muội song sinh tên Thu Nguyệt Thu Tinh, bị tóm trong trận chiến với Thổ Nguyệt tộc, trước mắt chúng đang lao dịch ngoài thành. Bị bắt cùng lúc với chúng còn một nam tử tên gọi Liệt Nhi, tên này giảo hoạt vô cùng, hồi đầu tháng hắn đã dùng kế bỏ trốn mất.”
Nhược Ngôn khoanh tay: “Dung Điềm an bài cạnh Minh vương năm kẻ thân tín, một đôi tỉ muội một đôi huynh đệ còn thêm một Thu Lam. Liệt Nhi kia cùng ca ca hắn từ nhỏ đã theo hầu cạnh Dung Điềm, nghe nói đã từng lập không ít đại công cho Dung Điềm, là một kẻ rất sắc bén lại lợi hại. Nhưng chỉ cần đại ca hắn còn ở trong tay chúng ta…” Đoạn trầm ngâm trong phút chốc mới quay ra phân phó: “Tuyên cáo toàn quốc ba ngày sau xử tử gian tế Tây Lôi quốc Dung Hổ, Liệt Nhi nhất định sẽ xuất hiện, đến khi ấy bắt hắn lại.”
“Vâng.”
” Hai con tiểu nha đầu Thu Nguyệt, Thu Tinh đó đâu?”
“Đã tắm rửa sạch sẽ, đang đợi bên ngoài.”
Nhược Ngôn liếc chừng Phượng Minh, xoay người ra ngoài cùng Diệu Quang, vừa quay qua góc ngoặt, quả nhiên đã gặp một cặp tỉ muội sinh đôi bị đám thị vệ áp giải trên hành lang.
Hai cô gái ấy đã gầy đi rất nhiều, vì phải chịu lao dịch khổ sở, những làn da trắng nõn nà khi trước đã có phần sạm đen, nhưng những cặp mắt long lanh vẫn linh lợi lay động. Vừa thấy bóng Nhược Ngôn, sâu thẳm nơi đáy mắt đã hiển hiện hận ý, lại bị Nhược Ngôn lạnh lùng soi mói một lát, đã thấy khí lạnh phủ chụp lên cả cơ thể mà đồng loạt rùng mình run rẩy.
Nhược Ngôn nói: “Đem hai người các ngươi từ doanh trại lao dịch về đây, là vì các ngươi từ nhỏ đến lớn đã sống tại hoàng cung Tây Lôi, biết cách hầu hạ phục dịch. Hơn nữa hiện tại, có một người ngày nào cũng ầm ĩ đòi các ngươi thị hầu mới được.”
“Bạo chúa, ngươi đã giết cả Đại vương lẫn những người trong tộc của ta, nhất định sẽ không được chết yên lành.” Thu Tinh cắn môi hằn học nhìn Nhược Ngôn.
Thu Nguyệt nắm chặt tay Thu Tinh, nghênh mặt lạnh lùng đáp: “Thu Nguyệt, Thu Tinh chỉ hầu hạ đại vương Tây Lôi và Minh vương, những kẻ khác, không có tư cách sai bảo chúng ta.”
Diệu Quang che miệng cười rộ lên: “Hai con tiểu nha đầu này thật bướng bỉnh, hẳn là đã bị Minh vương nuông chiều thành loại tính cách này. Chính là muốn các ngươi tới hầu hạ Minh vương.”
“Minh vương?” Thu Nguyệt Thu Tinh đồng thanh kêu lên một tiếng, kinh ngạc nhìn nhau.
Diệu Quang thuật sơ qua bệnh tình trước mắt của Phượng Minh rồi thở dài sườn sượt: “Hắn ngày nào cũng ầm ĩ không ngừng, náo loạn có khi còn thổ huyết, chúng ta thực sự không còn biện pháp nào, chỉ có thể gọi các ngươi tới đây.”
“Minh vương…” Thu Nguyệt vừa nghe qua hai mắt đã hoe hoe đỏ, nghẹn ngào: “Sao mệnh Minh vương lại khổ thế thế, cuối cùng lại bị kẻ xấu hành hạ đến mức này.”
“Các ngươi có chịu săn sóc hắn không?”
“Chịu! Đương nhiên chịu!” Thu Tinh cuống quýt cướp lời: “Chỉ cần để chúng ta về lại bên Minh vương, chuyện gì chúng ta cũng chịu.”
Nhược Ngôn lạnh lùng nói: “Không được nhiều lời đa sự, bằng không…” Y dừng lại, bên môi khẽ nhếch lên tia cười âm hiểm khiến lòng người lạnh toát: “Ta sẽ đem treo Minh vương trong tẩm cung ba ngày ba đêm, không cho ăn không cho uống.”
“Đừng mà, đừng!” Thu Nguyệt gào lên, líu ríu: “Chúng ta nhất định sẽ không sinh dị tâm, ngươi ngàn vạn lần đừng tổn hại đến Minh vương.”
Nhược Ngôn nhếch mép, quay người bước vào tẩm cung. Thu Nguyệt, Thu Tinh nghe theo chỉ thị của Diệu Quang, nhếch nhác theo sau.
Vòng qua chỗ ngoặt, đến trước ngưỡng cửa, vừa liếc sơ đã thấy một thân ảnh quen thuộc co quắp núp trong góc phòng.
Lúc nào cũng tự nhắc bản thân không được quá kích động, nhưng hai người vẫn không nén nổi bi thương mà kêu một tiếng, song song bổ nhào lại.
“Minh vương!”
“Trời ơi! Thực sự là Minh vương!”
Phượng Minh cũng gào to lên: “Thu Nguyệt! Thu Tinh!” Ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, cậu vòng tay ôm lấy hai người thị nữ đang nức nở khóc như mưa. “Các ngươi đều đã về? Tốt quá rồi tốt quá rồi, ta thực vui mừng quá!!” Vừa không ngừng nói mấy tiếng vui mừng, lại đã do quá kích động mà đột nhiên ho sù sụ.
Hai người đám Thu Nguyệt kinh hãi, vội vàng nín khóc, ngước đầu lên hỏi: “Minh vương sao vậy? Có chỗ nào khó chịu?”
Một đôi bàn tay to lớn từ sau vươn tới, xô hai nàng thị nữ ra một bên, quơ Phượng Minh vào lòng.
“Đã nói không được kích động. Ngươi còn thế này nữa, sẽ phạt mỗi ngày uống thế một bát khổ dược đắng hơn nhiều nhiều.”
“Ta không có kích động a.” Phượng Minh lắc lắc đầu: “Không uống khổ dược đâu.”
Hai tiểu nha đầu kinh hoàng đồng loạt quay qua nhìn Phượng Minh ngoan ngoãn khép nép trong lòng Nhược Ngôn. Tuy đã nghe Diệu Quang giải thích qua, nhưng tận mắt chứng kiến trường đoạn kinh dị này, vẫn không thể tin tưởng nổi.
Vẻ mặt Nhược Ngôn dịu dàng mềm mỏng đi rõ ràng: “Ta đã để mấy nàng quay về rồi, ngươi hẳn cũng nên yên lòng đi.”
“Vậy còn Liệt Nhi thì sao?”
“Liệt Nhi cũng sẽ quay về. Đợi hắn giải quyết sự tình giúp ta xong xuôi, sẽ lập tức về gặp ngươi.”
“Còn Dung Hổ đâu? Cũng sẽ về chứ?” Phượng Minh cười khe khẽ với Nhược Ngôn.
Diệu Quang vốn dĩ đã rời đi, lại đột nhiên vội vã quay lại, biểu tình có chút khó coi. Nhược Ngôn đã sớm quét qua vẻ mặt muốn nói lại không thốt ra nổi của Diệu Quang, liền ẵm Phượng Minh về lại bên giường, phân phó bọn Thu Nguyệt: “Các ngươi đem thuốc đã sắc xong qua đây để Minh vương uống.” Đoạn quay qua ra hiệu với Diệu Quang rồi cả hai người cùng bước ra ngoài.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Dung Hổ đã đào thoát…”
Nhược Ngồn sa sầm lại: “Là Liệt Nhi?”
Diệu Quang gật gật đầu, khép nép sợ sệt liếc nhìn Nhược Ngôn.
Y trầm ngâm trong thoáng chốc, không thèm để tâm cười váng lên: “Đào tẩu thì sao nào? Dung Điềm chết đã chết rồi, hai tên tiểu tặc be bé thì làm được trò chống gì. Chẳng qua Minh vương lại phải tốn thêm mấy hồi hò hét vô dụng nữa mà thôi.”
“Vương huynh…” Diệu Quang mắm môi, lâu lâu sau mới lí nhí hỏi: “Vương huynh cảm thấy Minh vương rốt cuộc là điên thật hay điên giả?”
Nhược Ngôn thoáng ngẩn người, thở dài: “Hiện giờ ta chỉ mong hắn điên thật, cũng có khi là hắn điên thật.” Bộ dáng nũng nịu của Phượng Minh khi nép mình vào lòng y ấy dẫu chỉ có một khắc là thật cũng tốt.
Y, chẳng ngờ mình lại từ từ lún sâu đến thế.
Ảo giác cũng được, mà có là dối gạt thì cũng có sao, chỉ cần duy trì được hiện tại, đã tốt lắm rồi.
Không thể thực sự chiếm hữu được Phượng Minh, lại cũng không cách nào moi móc được từ miệng cậu một chút binh pháp hay kỳ mưu diệu kế, kỳ thực Nhược Ngôn cũng đã hoài nghi râm ran trong lòng. Nhưng, y vẫn là hy vọng, âm ỉ hy vọng rằng mình vĩnh viễn sẽ không phải vạch trần màn lừa dối ấu trĩ này. Phượng Minh còn có thể sao đây? Cùng lắm là lừa y đem những nàng thị nữ bên cạnh về bầu bạn, chẳng lẽ còn có thể phi thiên độn địa. Dung Điềm đã chết, mà giả như hắn có đào thoát đi nữa, cũng không còn chỗ để đi.
Có lẽ Phượng Minh đã thực sự hồ đồ rồi, mà thế, đương nhiên là tốt nhất.
Trong tẩm cung, Phượng Minh đã sớm bị tụi Thu Nguyệt Thu Tinh dỗ ngọt uống hết bát dược để lăn ra ngủ mất.
Hai nàng thị nữ nhìn đến khuôn mặt hốc hác của Phương Minh, lại bất giác nhớ tới những lời đồn đại Tây Lôi vương tử nạn ngoài kia, kìm lòng không đặng mà lệ tuôn thánh thót.
“Minh vương có thực đã điên rồi không?” Thu Tinh nhìn Thu Nguyệt.
Thu Nguyệt nghèn nghẹn quẹt ngang dòng lệ: “Điên rồi là tốt, bằng không, Minh vương quá đáng thương.”
“Phải, nếu Minh vương mà biết Đại vương đã mất, nhất định cũng sẽ quyên sinh theo.”
Nhưng bọn họ lại không biết, Phượng Minh đã từng âm thầm phát thệ trong lòng nơi con thuyền âm ám tối tăm kia.
Tuy ta căm hận thấu tận xương tủy sự hi sinh của ngươi, nhưng vì nụ cười phơn phớt ấy, ta sẽ bảo vệ bản thân thật tốt thật tốt thật tốt…
Nếu sinh mệnh của ta chẳng thể ký thác cho ngươi, thì tấm sinh mệnh này sẽ thuộc về Tây Lôi ――― mảnh đất ngươi nặng lòng yêu thương chiếm giữ.
Tiếng Nhược Ngôn từ sau lưng vọng lại: “Đừng để ta trông thấy các ngươi khóc lóc sướt mướt thêm lần nữa, bằng không…”
Thu Nguyệt Thu Tinh nhất loạt quay phắt lại, chỉ sợ y lại lôi chuyện phải đem Phượng Minh đi treo ba ngày ba đêm, luống cuống tay chân loạn lên lau gạt nước mắt, hành lễ trong thù hằn mà không dám bật thành lời.
“Minh vương đã ngủ chưa?”
“Rồi, vừa ngủ.”
Nhược Ngôn chăm chú nhìn Phượng Minh trong giây lát, bật cười khe khẽ, ánh mắt lưu luyến không rời Phượng Minh, thuận miệng phân phó: “Các ngươi lui xuống đi.”
Thu Nguyệt thấy ánh mắt Nhược Ngôn chòng chọc nhìn Phượng Minh, kinh sợ trong lòng, thất thanh nói: “Không được!”
“Gì kia?” Nhược Ngôn xoay đầu, nhìn lại Thu Nguyệt.
Thu Tinh căng thẳng kéo tay áo Thu Nguyệt, dưới ánh nhìn lạnh thấu xương đầy cưỡng ép kia, lắp ba lắp bắp: “Chúng ta hầu hạ Minh vương, từ trước tới nay lúc nào cũng không ly thân, đêm khuya cũng vậy.”
“Khi Minh vương cùng Dung Điềm bên nhau, các ngươi cũng đứng một bên nhìn?” Nhược Ngôn cười nhạt: “Tiểu nha đầu, Minh vương của các ngươi đêm nào cũng ngủ trong lòng ta, sớm đã không còn trong sạch nữa rồi.”
Y giở trò trước mặt hai người họ, cởi bỏ phục y, chỉ để lại một chiếc tiểu khố bó sát nơi thân, lại khẽ cười cởi đồ trên người Phượng Minh, ôm cậu nằm trên giường.
Hai người Thu Nguyệt mặt đỏ bừng đưa mắt nhìn nhau, không cách nào hình dung được sự kinh sợ trong lòng, nắm tay run rẩy. Ngây người trong chốc lát, hai người đành phải thất thểu lui ra, khép đại môn tẩm cung lại.
Ngoài cửa, đã sớm có sau thị nữ túc thủ giám thị các nàng.
“Ấy chính là chỗ các ngươi ở sau này. Các ngươi thị hầu trong tẩm cung, rời cửa rồi, mọi chuyện đều do chúng ta tiếp quản. Không được lén lút truyền thư tín đồ vật ra ngoài, không được bước nửa bước ra khỏi bạch tuyến của tẩm cung, nghe rõ chưa hả?”
Thu Nguyệt vừa trừng mắt đấu lại đã bị Thu Tinh kéo nhẹ tay áo, lời nói thiếu chút nữa buột ra lại phải nuốt ngược vào trong.
“Thu Nguyệt, tỷ đừng gây sự. Vạn nhất không được hầu hạ Minh vương nữa, vậy phải làm sao đây?”
“Phải, tỷ hiểu rồi.”
Đôi tỷ muội ôm chầm lấy nhau nhìn lên vầng minh nguyệt sáng vằng vặc trên bầu trời cao rộng, trong lòng thở than tất thảy mọi thứ hung tàn trên cõi thế gian, lại không khỏi nhớ nhung mảnh đất Tây Lôi xa xôi cách trở đã mất đi Đại vương.
Lặng lẽ đẩy cửa tẩm cung, Thu Nguyệt ló đầu vào trong. Bưng chậu nước nóng hổi trong tay, Thu Tinh cũng mang theo khăn mặt bám theo sau.
Nhược Ngôn đã trở dậy, đang được thị nữ của y thay đổi y phục.
Hai người bọn họ không thèm đoái hoài đến Nhược Ngôn, trực tiếp chạy đến trước giường. Nhưng Phượng Minh lại vẫn mộng đẹp chưa tỉnh, chìm trong giấc nồng.
Nhược Ngôn không muốn bọn họ đánh thức Phượng Minh: “Hắn vẫn chưa tỉnh.”
Thu Nguyệt xoay người ném về phía y một cái nhìn khinh khỉnh, bọn họ đương nhiên biết Phượng Minh chưa tỉnh. Mấy người kia đã bao giờ hầu hạ qua Phượng Minh, làm sao biết cách gọi Phượng Minh tỉnh dậy? Nhất định đã thô lỗ kêu gào cậu tỉnh.
“Minh vương, tiểu nữ là Thu Nguyệt này.” Thu Nguyệt lầm rầm, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Phượng Minh.
Thu Tinh thò tay lần lần trong chăn, kéo cánh tay bị quấn chặt trong chăn ra. Khăn mặt được vò sạch trong nước nóng, tỏa từng chút từng chút hơi nóng khiến người mê mẩn. Thu Tinh chậm rãi, dùng khăn ấm chà sát nhẹ nhàng trên tay Phượng Minh, từ đầu ngón tay đến tận bắp tay, chậm rãi chà lau mà không sợ kinh tỉnh Phượng Minh.
Phượng Minh dường như cảm nhận được hơi nóng, rên rỉ khe khẽ, quen nếp giật giật ngón tay, bên môi lộ nét cười biếng nhác. Đôi con ngươi đen lay láy, vẫn núp mình bên dưới làn mi dài thật dài.
Đến Nhược Ngôn cũng cảm thấy thú vị.
Truyện khác cùng thể loại
133 chương
114 chương
122 chương
5 chương
20 chương
571 chương
275 chương