CHƯƠNG 2 Người dịch: Đài Lạc Tái biên: Rei Hanazawa Nhảy khỏi Huyền Nhai, Phượng Minh có nằm mơ cũng không nghĩ được bản thân mình lại có tiềm lực mạnh mẽ đến thế, giữa lúc vận tốc rớt xuống vô cùng nhanh đến chóng mặt cậu dốc toàn lực mở banh được chiếc dù ra. Tốc độ gió giữa trời thẳm khiến những kẻ nhảy dù tay mơ khó mà lường trước được. Chiếc dù chật vật giữ thăng bằng trong tích tắc, gió thổi phồng chống lực dưới mặt dù, khiến Phượng Minh như khựng lại, không còn rơi veo veo xuống nữa, mà thậm chí còn có chút bay bổng lên. Chớp lửa nhoáng lên, kế đến là xung động sấm vang chớp giật ngay bên cạnh, sự cường đại của tự nhiên giờ khắc này triệt để hiển hiện, cuồng phong đẩy Phượng Minh đang lúc lắc trên không thình lình đập thẳng vào vách đá. “Á!” Một cơn đau thấu tâm can, lan đi từ ngực phải. May mắn thay, qua va chạm, chiếc dù lại nhẹ nhàng dạt xa khỏi vách đá, cuối cùng quay lại hướng cũ, tà tà xoay vòng trên mặt sông chậm rãi rồi hạ xuống. Ùm… Rơi tõm xuống mặt nước, Phượng Minh biết mình đã thành công bước đầu trong việc đào tẩu. Giãy giụa trong làn nước tháo bỏ chiếc dù qua một bên, cậu gắng gượng một hơi bơi tới bờ đối diện của con sông lớn. “Phong tỏa mặt sông, nhanh! Lục soát năm mươi dặm vùng phụ cận, một tấc cây ngọn cỏ cũng không được bỏ sót!” Vừa ngụp xuống sông tiến vào vùng rừng cây phụ cận, thì những tiếng la hét huyên náo cứ xao xác không ngừng, kèm theo những tiếng thở phì phò, hồng hộc quyện với vó ngựa rầm rập. Không thể tưởng tượng được truy binh lại thần tốc đến thế. Phượng Minh kinh hãi, nhanh chóng chui tọt vào một bụi cỏ rậm rì li ti những bông hoa phấn hồng nhàn nhạt, nín thở rình mò. “Tướng quân, phát hiện được thứ này ở mặt sông!” Có binh sĩ đem chiếc dù vớt được bên sông trình lên. Tiếng vó ngựa lại dồn dập, một giọng nữ lanh lảnh truyền tới: “Đã thấy Minh vương chưa?” “Công chúa!” “Diệu Quang công chúa!” “Bẩm công chúa, tạm thời không xác minh được nơi Minh vương rơi xuống, chúng thuộc hạ đã lệnh người phong tỏa mặt sông, gấp rút lùng bắt.” Diệu Quang ngồi trên ngựa, kinh hoàng túng quẫn, đánh mất cả vẻ đạm nhiên thường ngày: “Hắn… Hắn nhảy khỏi Huyền Nhai, có thể nào đã…” “Chúng thuộc hạ tìm khắp mặt sông thì thấy có vật này, có thể Minh vương đã sử dụng nó khi chạy trốn.” Diệu Quang vừa cầm lấy chiếc dù ướt nhèm nhẹp, nhận ra bên trong là chiếc váy lót của mình, đần mặt rồi tức thì chuyển sang lạnh lẽo: “Người đâu, thu lại cho ta! Truyền xuống, phàm kẻ nào tóm được Minh vương, ta sẽ thỉnh Vương huynh ban thưởng, phong tước cho hắn.” “Rõ!” Chúng nhân rầm rầm đáp lại. Tiếng vó ngựa, tiếng bước chân cứ thế ầm ầm vang dội đập vào tai. Ban thưởng phong tước? Phượng Minh cười khổ, quay qua nhìn quanh quất khắp nơi, bờ trên bờ dưới nhung nhúc quân lính, thậm chí còn có kẻ nhảy ào ào nhảy xuống sông lùng sục. Nếu vừa rồi cậu còn ẩn mình trong nước chưa kịp lên bờ, nhất định đã bị bọn chúng phát hiện. Sự tình biến chuyển đột ngột, đám người Diệu Quang chỉ là quân tiên phong, nhân số không nhiều lắm, hơn nữa chiếc dù lại bị phát hiện trên mặt sông, nên bọn chúng chỉ chúi mũi vào lùng sục hai bên bờ. Rừng cây rậm rì, so với mặt sông khó tìm kiếm gấp bội. Vẫn nên thừa dịp này chạy càng xa càng tốt, Phượng Minh lặng lẽ di chuyển, chạy trốn về phía sau. Lao đi điên cuồng trong rừng cây được một chốc lại phải dừng lại thở hổn hà hổn hển, không dừng lại thì thôi, đã dừng lại thì ngực đau đớn nhức nhối không dứt. “Ôi…” Phượng Minh rên rỉ, cuống quýt cởi bỏ áo khoác, trước ngực không có máu, chỉ bầm lên một mảng đỏ quạch: “Hỏng bét, chỉ sợ xương nứt mất rồi.” Trong gió truyền dẫn những luồng hơi thở rấm rức bất an, Phượng Minh ngó quanh quẩn, lập tức ngồi thụp xuống ghé sát tai trên nền đất. Nghe nói người cổ đại có thể nằm dán xuống đất lọc thanh âm phân biệt địch nhân, Phượng Minh đương nhiên làm quái gì có bản lĩnh ấy, chẳng qua môi trường đất truyền âm tốt hơn so với không khí, tuy không biết có bao nhiêu người, đến từ hướng nào, nhưng cũng biết truy binh đang tiến gần. Trên mình mang thương tích, truy binh lại nhiều, cứ tiếp tục thế này, nhất định sẽ bị bọn chúng đuổi kịp. Phượng Minh vắt óc suy nghĩ, với trí thông minh của Diệu Quang, tuyệt đối sẽ đoán cậu hẳn nào cũng nhào vào rừng trốn, rất có khả năng nàng ta sẽ phái thêm một đội người ngựa khác lục soát trong vùng rừng rậm này, mà giờ phút này nếu còn hoảng sợ chạy quàng chạy xiên, sẽ chẳng khác nào chui đầu vào rọ. Nhăn mày suy nghĩ, Phượng Minh bất chợt nghiến răng kèn kẹt: “Đã mạo hiểm thì mạo hiểm cho trót, ta cho ngươi biết một chiêu biết núi có hổ thì cứ lệch hướng núi hổ mà đi.” Cậu khoát tay lại kéo theo một cơn đau buốt trên ngực. Nén chặt đau đớn cởi áo ngoài, xé thành mảnh, buộc lại trên một cành đại thụ cao ngất. “Để xem các ngươi thấy được cái cây này thì nghĩ được đến đâu.” Cậu nắm vững khoảng thời gian, lại đi lăng quăng bày biện xếp đặt thêm vài chỗ tạo thành mê cung đánh lạc hướng đám truy binh, không thèm chạy về phía bìa rừng, mà quay ngược về đường cũ. Dọc đường cẩn thận từng ly từng tý, chỉ chốc lát sau cậu đã quay lại vùng rừng cây rậm rì cách bờ sông không xa ban nãy, Diệu Quang vẫn còn xuất thần đần cả người trên bờ. Phượng Minh nâng cao báo động, nấp vào trong bụi cỏ cao bằng nửa thân người. “Bên kia có tý tin tức nào không?” “Bẩm công chúa, tạm thời chưa biết Minh vương đang ở đâu. Nhưng Mạc tướng quân đã dẫn binh sĩ vây bọc quanh rừng, chỉ cần Minh vương thực sự trốn bên trong, sớm muộn gì cũng sẽ bị bọn họ chặn đầu.” Phượng Minh thầm kêu một tiếng nguy hiểm, quả là truy binh có khác. Diệu Quang nghiêm trọng gật gù: “Truyền lệnh, Minh vương quỷ kế đa đoan, chỉ được bắt sống, không được thương tổn.” Nàng cúi đầu do dự một khắc, bồi thêm một câu: “Nếu có dùng cung tên, không được bắn vào tim phổi hay cổ, ngộ nhỡ khiến hắn chết, các ngươi dùng mệnh cửu tộc ra đền.” Phượng Minh oan ức rầm trời trong bụng: luận về quỷ kế đa đoan, ta sánh sao được với ngươi? Khoái mã báo lại: “Bẩm công chúa, Mạc tướng quân phát hiện trong rừng có vật này.” Thứ trinh sát cầm trong tay, chính là dải vải Phượng Minh xé ra từ áo ngoài. Diệu Quang cầm trên tay, cau mày: “Cái này chỉ đơn thuần là cố dồn sức xé thành dải vải thôi mà, hay trong này có thâm ý gì?” Một vị tướng quân bên cạnh lên tiếng phản đối: “Có lẽ là kế nghi binh mà thôi.” “Không, Minh vương cơ trí hơn người, sẽ không làm những trò rảnh hơi rỗi việc như thế, bên trong nhất định có thâm ý.” Thấy Diệu Quang đa nghi chả khác gì Tào Tháo, trầm ngâm suy nghĩ, Phượng Minh thiếu chút nữa cười bò lăn bò càng ra. Trinh sát lại nói: “Mạc tướng quân phát hiện dải vải này bị buộc lại trên đại thụ, hình dạng kỳ dị, không dám tự tiện xử lý, lệnh chúng thuộc hạ thỉnh ý công chúa.” “Ừ, để ta tự mình xem xét xem.” Diệu Quang kéo cương quay đầu ngựa: “Hắn bây giờ còn định giở trò bịp bợm gì nữa đây?” Phượng Minh ngồi rình trong bụi cỏ nửa canh giờ, việc lùng sục trên mặt sông đã vãng dần. Cổ nhân đại khái đâu ai biết đạo lý nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, chẳng ai thèm phái người đi lùng sục bụi cỏ chỗ Diệu Quang vừa đứng. Đây cũng là một loại chiến lược tâm lý. Mắt thấy đám đông hùng hổ di động trong vùng rừng cây, Phượng Minh nhắm đúng thời cơ, thừa dịp sắc trời nhá nhem, len lén trườn bò đến ven bờ, hệt như một con rắn tí ti chuyên môn ăn bờ ngủ bụi quanh năm bên rìa nước, lẳng lặng lặn xuống dưới sông. Sớm chuẩn bị thanh lau ngậm vào miệng, cứ thế mà bơi sang bờ đối diện. Chân Huyền Nhai cầm tù Phượng Minh ngay phía bờ đối diện, giờ xem ra, Nhược Ngôn đã phong tỏa toàn bộ vùng phụ cận, đến từng nhánh cây cọng cỏ cũng không tha. Vậy chỉ còn duy nhất một nơi bị bỏ quên, chính là thánh địa hắn tự chiếm dụng làm chỗ nghỉ ngơi ――― Huyền Nhai, nơi giam giữ Phượng Minh. Hy vọng lần này không đoán sai. Ngậm thanh cỏ lau trong miệng hít một hơi thật sâu bơi thẳng về bên kia sông, Phượng Minh cảm kích chuyện ngày ấy Dung Điềm bắt ép mình luyện võ tập kiếm vô cùng tận. Nếu không phải Dung Điềm đã sớm dự kiến được chuyện này, biết Phượng Minh cần phải có khả năng trốn chạy, hôm nay đến cả thể lực để chạy lên bờ có khi cũng chẳng có. Hổn hà hổn hển bò lên bờ, Phượng Minh không dám đình lại nghỉ ngơi lấy một khắc, chuồn ngay về phía Huyền Nhai ngất ngưởng. Một hơi chạy hơn mười trượng, thốt nhiên trong yết hầu lờm lợm tanh lòm. Hai chân Phượng Minh như nhũn ra, nhưng cậu biết giây phút này không thể dừng lại, lại chật vật hít một hơi thật sâu, chạy như điên như dại. Phượng Minh chọn lấy một con đường nhỏ khúc khuỷu mà chạy, để tránh khỏi đám truy binh rơi rớt phía sau. Mắt thấy Huyền Nhai cách ấy không xa, ước chừng chỉ còn non nửa canh giờ, mới trông thấy một đoạn đường nhỏ quang đãng bên sườn. Dè dặt đảo mặt nhìn xung quanh, không thấy tiếng người, mới hơi an tâm, từ trong vùng rừng cây yểm trợ chạy ra, trong tay cậu còn lăm le một thanh gỗ mới nhặt được. “Chỉ cần túm được một tên thị vệ đơn lẻ, lập tức phang một cú…” Phượng Minh thở dốc hồng hộc, cố gắng lẩm nhẩm để đè nén cảm giác gần như lả đi của mình: “… Sau ấy, thay đổi y phục của hắn, đóng giả thị vệ… đi theo đám người, bỏ chạy…” Ngước đầu trông ra xa, tầm nhìn bắt đầu chao đảo mờ mịt, quả nhiên xuất hiện một bóng người đơn độc đang lại gần . Phục sức thị vệ, đứng nhòm ngó quanh quẩn xung quanh, tám phần là đang tìm kiếm bóng dáng Phượng Minh. “Hừ hừ, chính là ngươi rồi, tên trứng thối.” Phượng Minh ghì chặt thanh gỗ, nhón chân nhẹ như mèo chạy ra. Chẳng dè vừa chạy ra sau tên thị vệ kia, còn chưa kịp hung hăng phang cho một phát, đầu gối đã tức thì nhũn ra, Phượng Minh chật vật ngã nhào xuống, thanh gỗ cũng văng ra một bên. Hóa ra do cậu cứ một mạch chạy điên cuồng, lại bị thương trong người, đã đến lúc kiệt lực tổn sức, vừa mới ngưng lại, hơi thở đứt đoạn, đóm đóm lập lòe trước mắt, kiệt sức bất tỉnh nhân sự. Không được a, tự nhiên lại hôn mê ở chỗ này, ta quả là tên đào tẩu xui xẻo nhất thế giới mà. Bị màn đêm nuốt chửng trước mắt, Phượng Minh chỉ có thể gào khóc sâu thẳm trong lòng. Tên thị vệ kia cũng lanh lẹ lạ thường, vừa nghe tiếng gió vụt qua bên tai, đã xoay phắt người lại, nhưng không lường được kẻ định tập kích mình đã lăn quay ra đất, khi kịp trấn tĩnh lại nhìn vẻ mặt kẻ đối diện, tức thì nuốt ngay tiếng kêu vào bụng. “Minh vương?” Tên thị vệ diện mạo thanh tú, đôi mắt đen long lanh, vừa mừng vừa sợ ngồi phịch xuống thở hắt ra: “Minh vương, Minh vương, thần là Dung Hổ.” Minh vương đã sớm hôn mê bất tỉnh, nào có thể nghe thấy gì nữa. “Đại ca,” từ trong lùm cây lại xuất hiện thêm một bóng người nữa, cũng ăn vận phục sức thị vệ, thở dốc, rõ ràng do chạy quá sức mà thành: “Đệ tra ra được, Minh vương không còn ở bên trên, người… Người nhảy xuống vực rồi.” Vừa nói hết câu, đã rấm rức nghẹn ngào. “Liệt Nhi, ngươi xem đây là ai?” Liệt Nhi vừa mới dò ra tin Phượng Minh nhảy vực, đang đau đớn tưởng chừng như phát thét lên, vừa cúi đầu nhìn, đã thấy nét quen thuộc trên khuôn mặt tuấn tú ấy: “Minh vương?” Lập tức nhảy cẫng lên, không dám tin quay sang nhìn đại ca mình. “Đại ca, sao Minh vương lại ở đây?” “Không biết, ta đang không biết đột nhập lên tuyệt nhai bằng cách nào, vừa mới quay lại…” Dung Hổ gãi đầu: “Đã thấy Minh vương nằm ngay dưới chân.” “Ha ha, ha ha ha.” Hai huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, thấp giọng rộ lên cười. “Thế này càng tốt, đù đà đù đờ mà lại khiêng được Minh vương cứu về.” “Chỗ này nguy hiểm, lập tức rút thôi.” Hai người họ cùng nhau khiêng Phượng Minh, nhanh nhẹn chui tọt vào vùng rừng rậm bên trong. . Cảnh xuân tươi đẹp, vạn vật ứ đầy nhựa sống sung mãn. Phòng lớn của tộc trưởng Thổ Nguyệt tộc lúc nào cũng thoang thoảng mùi huân hương khiến tinh thần người ta thanh sảng. Phượng Minh hối hận đầy mình, không cam tâm mà tỉnh dậy. Lại còn có thể té xỉu ngay trên đường Nhược Ngôn dùng để vào Huyền Nhai, chắc như ăn bắp đã bị Nhược Ngôn túm được. Chỉ mới thoáng nghĩ đến đó, đã không còn muốn nghĩ đến chuyện mở mắt ra nữa. “A, Minh vương đã tỉnh!” “Đâu nào? Thu Tinh, ngươi không được khai man quân tình, mấy ngày nay, ngươi suốt ngày la hét không ngừng, lần nào cũng khiến chúng ta cao hứng toi công bao bận.” “Nhưng ta rõ ràng thấy mi mắt Minh vương rung rung mà. Ai, đã mấy ngày rồi, ngươi nói xem Minh vương liệu có mê man thế này không tỉnh cả đời không?” “Không thể nào? Minh vương tốt như vậy, ông trời sao có thể cam lòng dằn vặt người thế được?” Những thanh âm trong trẻo thiếu chút nữa đã vỡ òa ra, trên đầu truyền đến những tiếng than vắn thở dài. Nhất định là đang mơ, Phượng Minh hết lần này đến lần khác nhấn mạnh điều này không phải là sự thật, nhưng vẫn nhịn không nổi mà len lén hé một mắt nhìn trộm. Hai khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, lộ ra vẻ u sầu ―――― chính là hai tiểu bảo bối Thu Nguyệt Thu Tinh. “A!” Phượng Minh không dám tin mở bừng mắt: “Thực là các ngươi? Các ngươi… Các ngươi cũng bị Nhược Ngôn…” “Á!” Thu Nguyệt Thu Tinh cùng lúc hét ầm lên, âm lượng át cả Phượng Minh: “Minh vương tỉnh rồi! Minh vương thực sự tỉnh rồi!” Một trận cuồng phong gió lốc từ bên ngoài ào vào phòng, Liệt Nhi vừa chạy vừa gào hỏi: “Tỉnh chưa? Thực sự tỉnh rồi chứ? Thu Tinh, ngươi lại gạt ta, ta sẽ…” Ánh mắt tức thì chạm phải mắt Phượng Minh đang long lanh ứ đầy nước, như người mất hồn đứng đực ra một chỗ như trời trồng. Chớp mắt, Phượng Minh bị vây bọc giữa nhiệt tình và nước mắt. Thu Tinh ghì cổ Phượng Minh, vừa khóc vừa cười: “Minh vương cuối cùng đã tỉnh lại, hại chúng ta lo lắng gần chết.” “Minh vương à, người đừng bao giờ chạy loạn khắp nơi nữa, nhìn xem, chạy một mạch tới thẳng Ly Quốc, khiến chúng ta không thiết sống nữa.” “May mà Minh vương tỉnh lại, bằng không chúng ta không biết ăn nói thế nào với đại vương.” Dung Hổ cuống quýt nháo nhào chạy lại, thấy bọn họ một đám vui sướng như điên như cuồng, chỉ đứng lẳng lặng một bên mỉm cười. “Thu Nguyệt. . . Thu Tinh. . . Liệt Nhi. . . Dung Hổ. . .” Phượng Minh nhìn một vòng, không kịp phản ứng, ngơ ngác hỏi: “Các ngươi sao lại ở đây? Ta… Ta chẳng lẽ…” Thu Tinh bắn như liên thanh trả lời: “Đại Vương biết Minh vương ở Bác Gian, liền đón Mị Cơ đến Bác Gian cùng, nhưng ai ngời Đại vương vừa đặt chân đến nơi, Minh vương lại đã mất tăm mất tích. Nhược Ngôn đáng ghê tởm kia, thậm chí còn dám châm ngòi ly gián, lợi dụng tên nhị vương tử vô dụng bậc nhất Bác Gian vương thất ra để mưu hại Đại vương.” “Nhưng Đại vương khôn ngoan mẫn tuệ vô cùng, sao có thể bị tên Bác Diệu ấy hại chết cho được?” Liệt Nhi xiên thêm một câu: “Cùng lắm chỉ gây phiền hà chút đỉnh cho người.” “Sau ấy Đại vương đoán được Minh vương bị Nhược Ngôn bắt đi, nên mới lẳng lặng lẻn vào Ly Quốc.” “Nhưng Nhược Ngôn quá sức giảo hoạt, giấu Minh vương nhanh kinh hồn, chúng tiểu nhân…” “Ai nha Liệt Nhi, ngươi đừng có xen mồm vào nữa.” Thu Tinh bất mãn trừng mắt nhìn Liệt Nhi. Liệt Nhi làm mặt quỷ, ngậm hột thị. Đến lúc ấy Thu Tinh mới thỏa mãn quay lại, tiếp tục sự nghiệp kể lể với Phượng Minh: “Nhược Ngôn trông giữ Minh vương quá nghiêm ngặt, Đại vương cứ dò tìm chỗ Minh vương ngụ, mãi sau mới biết vương thất Ly Quốc trên Huyền Nhai có một nơi không cho phép người ngoài tiến vào, nhưng lại không xác định được có phải Minh vương bị bắt nhốt bên trong hay không. Phải như Minh vương không bị giam giữ trên đó, lại rút dây động rừng…” “Thu Tinh, sao ngươi cứ lòng vòng con tằm cái kén thế? Minh vương bị ngươi nói một tràng hồ đồ cả rồi.” Thu Nguyệt lại bắt đầu: “Ấy nên chúng tiểu nhân mới khơi mào Thổ Nguyệt tộc đối kháng lại quan lại Ly Quốc, đại vương náu mình trong đô thành phóng hỏa gây nội loạn, xoay tên Nhược Ngôn phiền phức kia mòng mòng, đoạn để Dung Hổ với Liệt Nhi lẻn vào dò xét hư thực.” “Được rồi, hai tiểu cô nương các ngươi la lối cái gì? Phải để đại ca ta mở miệng chứ, không có đại ca ta sao cứu được Minh vương về?” Liệt Nhi không tỏ ra kém cạnh dương dương tự đắc. Dung Hổ thấy một bầy phá phách nhiễu loạn, không biết làm gì cứ cười cười: “Tiểu nhân chẳng có công lao gì, Minh vương tự động bỏ trốn, không may lại té xỉu ngay trên đường, đúng lúc tiểu nhân với Liệt Nhi giả trang thành thị vệ toan tính lẻn vào tuyệt nhai, tình cờ đụng phải mà thôi. Điều may mắn nhất là chúng ta chuyến này lên núi, đã sớm dò la địa hình vài lần, thậm chí còn sắp xếp đường chạy trốn, đúng lúc hữu dụng.” Y hơi ngừng lại: “Nhưng Minh vương vừa mới tỉnh lại, trên người còn đang băng bó chằng chịt, sao các ngươi lại ôm ấp người như thế, có lẽ không hay đâu.” Bọn ba ngươi Thu Nguyệt cúi đầu nhìn, quả nhiên băng bông quấn trên người Phượng Minh chằng chịt như bạch tuộc, không khỏi đỏ mặt, lỏng tay líu ríu lui ra mấy bước. Phượng Minh đã sớm bị bọn họ vừa ôm vừa lắc thở không ra hơi, miệng vết thương bắt đầu đau râm ran, vừa thấy tay chân buông cả, trong lòng tung hô Dung Hổ biết quan tâm săn sóc khôn xiết. “Các ngươi đều ở đây, thế Thu Lam đâu?” “Thu Lam còn ở lại trong vương cung a.” Thu Nguyệt cướp lời: “Hồi ấy chúng tiểu nữ đi, nàng lăn ra khóc chết đi sống lại, gào la muốn đi cứu Minh vương. Nhưng Đại vương bảo có thị nữ đi theo vướng chân vướng cẳng phiền hà lắm.” “Đại vương anh minh sáng suốt, có hai người các ngươi đã quá đủ phiền phức rồi.” “Hừ, sao có thể không mang theo chúng ta?” Thu Tinh tự nhiên lao ra đỡ lời cho Thu Nguyệt, lườm Liệt Nhi: “Không có chúng ta, Thổ Nguyệt tộc còn lâu mới dễ dàng giúp Đại vương thế.” Phượng Minh khó hiểu nhìn Dung Hổ cầu cứu, y liền giải thích: “Mẫu thân của Thu Nguyệt Thu Tinh là mỹ nhân Thổ Nguyệt tộc năm đó được gả qua Tây Lôi để giao hảo. Lần này vì có can hệ đến Thu Nguyệt Thu Tinh, nên tộc trưởng Thổ Nguyệt tộc mới thẳng thắn bang trợ Tây Lôi như vầy.” “A, thì ra là thế.” Phượng Minh tựa như bừng tỉnh. Nhưng câu hỏi to uỳnh còn mắc mứu trong lòng, cậu lại không cách nào hỏi ra miệng. Liệt Nhi thấy vẻ mặt Phượng Minh do dự chần chừ, cũng đoán được chút ít, rúc rích cười hỏi: “Minh vương sao không hỏi Đại vương ở đâu?” “Dung Điềm… hắn đâu?” Nói đến tên Dung Điềm, tim cậu dộng bình bịch trong ***g ngực, Phượng Minh thầm mắng mình khó có tiền đồ, khi trước đã thầm định gặp một cái phải thoi hắn một cú, phạt hắn ứng cứu chậm trễ. “Đại Vương để giữ chân Nhược Ngôn, đang tạm lưu lại thủ phủ Ly Quốc.” Dung hổ khẽ khàng nói: “Chỉ e vài ngày nữa mới có thể hội họp lại với chúng ta.” “Cái gì?” Phượng Minh kêu lên sợ hãi, nhảy dựng lên trên giường: “Hắn không muốn sống nữa chắc, còn dám không coi Nhược Ngôn ra gì chui đi chui lại.” Miệng vết thương lại đau buốt, chỉ e do do hồi nhảy nhót lúc nãy bị tét ra, Phượng Minh ối á một tiếng, lại ngã vật ra giường. “Minh vương cẩn thận vết thương trên người.” Mọi người hoảng lên, lao vào an ủi: “Minh vương không nên gấp gáp, Đại vương sẽ trở về rất mau.” “Không cần về cũng được!” Phượng Minh gầm gừ tức giận: “Dẫu gì hắn cũng có muốn gặp ta đâu.” “Đại vương sao lại không muốn gặp Minh vương?” Thu Tinh vỗ về: “Mấy ngày Minh vương mất tích, Đại Vương từ ấy đến giờ chưa có dùng một bữa nào nên hồn, cả người gầy rộc đi. Đại Vương ở Bác Gian bị người rình rập ám toán bắn một mũi tên, vết thương còn chưa lành đã vội vã bất chấp nguy hiểm đột nhập Ly Quốc, đều chẳng phải vì Minh vương ư? Còn nữa, lần trước chúng tiểu nhân lén lẻn vào biên cảnh Ly Quốc, Đại vương suýt nữa còn bị…” Khóe mắt chạm phải ám hiệu của Liệt Nhi, Dung Hổ, mới biết không được được nói tiếp. Thu Tinh lè lưỡi, nín khe. “Suýt chút nữa làm sao?” “Không có gì.” Bốn người ra sức lắc đầu phủ nhận: “Thực sự không có chuyện gì.” Trong lòng Phượng Minh vừa cảm động vừa lo lắng không yên, hừ lạnh một tiếng: “Ta rõ ràng đã được cứu về rồi, sao không kêu Dung Điềm rời đi? Chẳng lẽ muốn khiến ta lo lắng hay sao?” Dung Hổ bước lên trước hai bước, khom người thì thầm bên tai Phượng Minh: “Nhược Ngôn hung tàn, tuyệt đối sẽ không bỏ qua kẻ trái lời hắn. Nếu không có Đại vương kềm chân, chỉ e hắn sẽ lập tức dẫn binh san bằng Thổ Nguyệt tộc, nếu thế, Minh vương cũng sẽ không còn chỗ dưỡng thương nữa.” “Đường về Tây Lôi xa xôi cách trở, Minh vương lại bị thương nặng. Vả lại binh lực canh giữ biên giới của Ly Quốc lại hùng hậu, có muốn rời đi cũng không dễ dàng. Giờ nơi an toàn nhất chỉ có chốn này.” Liệt Nhi cũng gật đầu lia lịa phụ họa. Phượng Minh hết liếc Thu Nguyệt, Thu Tinh lại dòm sang Dung Hổ, Liệt Nhi. Dung Điềm đang mạo hiểm đánh lạc sự chú ý của Nhược Ngôn ở thủ phủ Ly Quốc, còn ta… ta lại nghĩ đến trò đánh đấm Dung Điềm. Hổ thẹn cùng thất vọng vì không được lập tức gặp lại Dung Điềm từ tận đáy lòng Phượng Minh tuôn tràn như suối. “Chúng ta có cách nào để bảo vệ an toàn cho Dung Điềm không?” Phượng Minh xắn tay áo lên nói: “Tình cảnh hắn nguy ngập, hắn phải có sự trợ giúp của chúng ta, Liệt Nhi, Dung Hổ, các ngươi hãy cố gắng nghe ngóng tin tức từ đô thành Ly Quốc đi.” Bốn người đưa mắt nhìn nhau quỷ dị, đều mang một loại ý nghĩa: có thể bảo vệ người, chúng ta đã quá an tâm rồi. “Chuyện ấy mấy hôm nữa hãy bàn lại, Minh vương hãy cứ dưỡng thương trước đã.” “Đúng đúng, Minh vương trước hết hãy dưỡng thương cho tốt, như thế chúng ta mới có thể sớm về Tây Lôi.” Thu Nguyệt bưng chén thảo dược lên, đưa đến bên miệng Phượng Minh: “Minh vương, trước hết phải uống hết chén thuốc này đã.” “Đắng quá.” Phượng Minh mới nhấp một ngụm, đã cau mày than đắng loạn xị. “Đây là phương thuốc bí truyền của Thổ Nguyệt tộc, thương thế của Minh vương đều nhờ nó mới có thể lành lặn nhanh vậy đó a.” “Ta không muốn uống.” “Không được, nhất định phải uống. Thu Tinh mau tới giúp ta.” “Ta không uống! Đắng lắm a.” “A a, Minh vương vẫn cứ là Minh vương khi trước.” Dung Hổ điềm đạm gật đầu: “Ừm, vẫn một bộ dạng khi xưa.” Liệt Nhi nhìn Thu Nguyệt Thu Tinh đối phó với Phượng Minh đang làm mình làm mẩy bên trong, thần bí nhoẻn miệng cười, trầm giọng hỏi Dung Hổ: “Đại ca, Minh vương bị Nhược Ngôn bắt mấy ngày nay, ca ca nói xem Nhược Ngôn có…” Ánh mắt sắc như dao của Dung Hổ quét qua người Liệt Nhi: “Ngươi còn dám hỏi thế? Cẩn thận Đại vương cắt lưỡi.” “Minh vương tuấn tú mỹ lệ, thiếu gì người rỏ dãi thèm thuồng. Đại vương xưa kia cũng có biết bao người thị tẩm kia mà.” Liệt Nhi lè lưỡi, không dám nhắc lại nữa.