CHƯƠNG 6 Khí thế bao trùm lên người Phượng Minh, khiến cậu không thể nói gì được nữa. Lại bị đặt ở thế bị động, môi chạm vào nhau, đầu lưỡi quấn quanh. Không khí trở nên ẩm ướt hơn, bao hàm cả sự kích động. “Mấy ngày nay ta không chạm vào ngươi…” Lời nói trầm thấp của Dung vương tràn ngập dục vọng, khiến cho Phượng Minh dễ dàng biết được ý đồ của hắn. Phượng Minh mắt mở to, khiếp sợ nhìn gương mặt đang càng lúc càng được phóng bự lên trước mặt mình. Đây là tình thế trước sau gì cũng đến, chỉ là không biết nó sẽ đến vào lúc nào thôi. Đối với khả năng của hắn, hắn muốn có được thứ gì, chỉ cần với tay ra là lấy được dễ dàng. “Ô ô…. Ngươi…. Này…” Chẳng lẽ hôm nay chính thức thất thân? Phượng Minh nhất thời kinh hãi, liều mạng vùng vẫy. Đầu lưỡi Dung vương đã tuyên cáo gia tăng sự xâm phạm, từng bước từng bước một tiến đến đùa giỡn trên đầu lưỡi Phượng Minh. Làm sao bây giờ? Đầu óc hò hét rối loạn thành một tràng. Tay chân đang bị áp chế, cách tốt nhất bây giờ chỉ là dùng khoang miệng mềm mại của mình để phản kháng. Không còn đủ thời gian suy tư đã đời để hạ quyết định, răng của Phượng Minh, mục tiêu là cắn đứt đầu lưỡi Dung vương, bất thình lình khép nhanh lại. Đang trong nụ hôn mãnh liệt cuồng bạo mà phải đề phòng việc cắn trúng đầu lưỡi của mình thì thật sự rất khó khăn. Hơn nữa lại còn dưới tình huống hữu tâm đối vô tâm nữa. Nhưng Dung vương hiển nhiên lại là kẻ có kinh nghiệm lão luyện. Ngay khi răng Phượng Minh vừa động, con mắt thâm thúy của hắn chợt ánh lên tia sắc sảo. Đầu lưỡi trong miệng Phượng Minh lập tức linh hoạt rút về, thoát khỏi nguy hiểm trong phút giây ngàn cân treo sợi tóc. “Muốn cắn ta à?” Dung vương cứng rắn nhướng mày chất vấn, đột nhiên thấy bên môi Phượng Minh máu tươi trào ra ồ ạt, nhất thời kinh hãi thất sắc, chụp lấy vạt áo trước của Phượng Minh, quát lớn: “Ngươi lại muốn tìm cái chết?” Phượng Minh tuy bề ngoài giống vị thái tử trước kia như đúc, nhưng khí thế quật cường thì lại dâng cao đến cực điểm. “Người đâu! Truyền ngự y!” Máu tươi còn đang ào ạt tuôn ra, Dung vương nắm lấy y phục của Phượng Minh, hung hăng ra lệnh: “Không cho ngươi chết! Có nghe hay không? Ta còn chưa cho phép ngươi chết!” Đầu lưỡi đau quá, có đứt chưa ta? Phượng Minh lo lắng, đồng thời cũng rất vui mừng vì Dung vương đã rút lui, không có “thượng” mình. Kế sách “Ngàn lẻ một đêm” cho dù thất bại, kế sách cắn lưỡi không ngờ lại thành công ngoài dự liệu, làm cậu có chút dương dương tự đắc. Bất quá, tuyệt đối không thể nói cho Dung vương biết, cậu thật ra là do hắn ta rút lưỡi ra quá nhanh mà cắm nhằm vào lưỡi của mình. Ngự y nghe tiếng Dung vương gầm thét lập tức vội vã tiến đến, sau đó băng bó qua loa. Dung vương cũng chẳng còn hứng thú tầm hoan nữa. Tối nay, rốt cuộc đã thoát thêm được một kiếp nạn. Phượng Minh ngậm cái lưỡi vừa mới được băng lại, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ. Ngày hôm sau, chuyện thái tử bị cắn thương đầu lưỡi nghiêm trọng được truyền ra khắp cả vương cung. Ban đầu lời đồn chỉ là thái tử do ăn gì đó trong lúc nói chuyện, vô tình cắn nhằm lưỡi mình đến nỗi bị thương. Sau đó, mỗi người mặt tươi như hoa bảo rằng thái tử do uống lộn thuốc, kết quả cự tuyệt sự cầu hoan của Dung vương, bị Dung vương tàn nhẫn trừng phạt bằng cách cắn vào lưỡi đến nước mắt chảy ròng ròng, mọi chuyện đặc sắc đều được kể ra vanh vách như chính mắt mình đã trông thấy vậy. Dung vương đối với lời đồn đại mới nhất trong vương cung, tạm thời còn chưa biết. Hành động tối qua của Phượng Minh, làm hắn đánh mất sự trầm tĩnh thường ngày. Bất luận là nam hay nữ, chưa bao giờ vì sự sủng ái của hắn mà muốn tìm cái chết. Bản thân có địa vị quan trọng và bề ngoài tài hoa phi phàm, ai lại không muốn được sang qua tay hắn để thân hạ thừa hoan? Có khi là vì sợ quyền thế của hắn, có khi là vì ham muốn hư vinh, tự động dâng mình đến cửa. Đêm qua, lại bị tên thích khách giả mạo ngang nghiên ngay trước mặt không do dự cắn lưỡi tự vẫn. Nhìn thấy máu tươi của Phượng Minh chảy ra, Dung vương quả thật đã rất giận dữ. Đáng lẽ phải lập tức nghiêm hình tra tấn, dày vò đủ kiểu để thỏa mãn tâm nguyện bản thân, muốn cho Phượng Minh biết mệnh lệnh của mình là bất khả kháng. Thế nhưng khi chứng kiến Phượng Minh trong tình huống lưỡi tí nữa đã bị cắn đứt, chẵng những không sợ hãi mà còn giương mắt lên nhìn thẳng vào mình, trong phút chốc khiến hắn liên tưởng đến một con báo con chưa trưởng thành. Sự kiên nghị và vẻ đẹp yếu ớt lại kỳ lạ hòa hợp vào nhau trên một thân thể. Và hắn hiểu rõ, Phượng Minh bây giờ vẫn còn đang nguyên sơ, vẫn còn có thể trở thành xinh đẹp mỹ miều hơn nữa. Suy nghĩ đến nửa đêm, quyết định không đối đãi với tên tiểu thích khách này cùng một phương pháp với tên thái tử trước kia. Loại người như vậy, cần phải có sự đối đãi phù hợp, đây mới chính là đỉnh cao trí tuệ của thuật dùng người. Mang theo ý nghĩ mới mẻ đó, ngày hôm sau mới sáng sớm Dung vương đã đến Thái tử Điện. Trong Thái tử Điện, Phượng Minh vừa mở mắt tỉnh ngủ, liền nhận được sự quan tâm quái dị của chúng thị nữ. Thà là một thái tử bị trừng phạt do đối kháng Dung vương thì vẫn được người khác tôn kính hơn là một hảo thái tử chỉ biết khóc lóc để Dung vương đặt dưới thân hạ. “Thái tử điện hạ đã tỉnh rồi.” Thu Lam tiến đến, nâng Phượng Minh dậy. “A?” Đầu lưỡi vẫn còn sưng phù, Phượng Minh chỉ có thể a a phát ra được vài chữ. “Ngự y nói bây giờ vẫn chưa ăn được gì, chỉ có thể uống một chút ít cháo trắng, hai ngày sau nếu có tiến triễn, có thể ăn được một ít trái cây.” Cháo trắng nóng hổi lập tức được dâng lên. Mọi người đều tập trung quan sát trên người Phượng Minh, không biết tại sao vị thái tử này ngày thường đối với Dung vương không khác gì một con chuột, bây giờ tính tình đột nhiên đại biến. Phượng Minh ngậm một ngụm cháo, vết thương lập tức nhói lên. Cậu nhăn mặt, cố nuốt thứ trong miệng xuống yết hầu, không ngừng thở ra hít vào để giảm bớt sự đau đớn trên đầu lưỡi. Đều là do sai lầm của tên Dung vương đáng chết kia! Cậu căm hận bất bình nghĩ. “Dung vương an khang!” lời thỉnh an của người hầu ngân lên ngoài điện truyền vào tai cậu. Quả thật nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền à! Dung vương tinh thần sảng khoái, mới sáng sớm đã đến Thái tử Điện, đúng là hiếm thấy. Triều phục thẳng thớm, triều ngoa ngay ngắn càng làm tôn thêm vẻ cao ráo thon dài của vóc người Dung vương. Quả là rất có thần thái bay bổng của một nam nhân anh tuấn. Nếu sinh ra ở thời hiện đại, chỉ cần xuất hiện một cảnh trong tivi, không biết sẽ làm say đắm biết bao nhiêu nam nữ si tình. Phượng Minh nhìn Dung vương tiến đến gần mình, trong lòng đột nhiên dâng lên mùi vị chua chát. Cái gì vận khí chó má? Chẳng những đã gặp Tào Tháo, mà còn gặp được một Tào Tháo tương đương minh tinh siêu cấp. Dung vương dừng lại trước mặt cậu, vốn định đưa tay ôm cậu vào lòng hôn một cái, chợt nghĩ đến màn kiên quyết liều chết bất tuân tối hôm qua, đành phải chuyển qua thưởng thức mấy thứ bài biện bên cạnh giường, tùy ý hỏi: “ Đầu lưỡi có tốt hơn chút nào không? Có còn đau không?” Phượng Minh không lên tiếng. Lúc này, cậu muốn nói cũng không nói nên lời. Dung vương quay đầu nhìn Phượng Minh ngậm miệng ngồi im đó. Nhớ lại tối qua, cái miệng đó không ngừng giảng đạo vì muốn đè lại hứng thú của hắn với cái miệng im thin thít bây giờ hoàn toàn không giống nhau, trong lòng chợt nóng. Dưới ánh mặt trời, càng nhìn càng hiểu được tên giả mạo này tuấn tú hơn thái tử thật sự gấp trăm lần, không nói mấy cái khác, chỉ cần nhìn cặp mắt linh động kia, đã đẹp đến nỗi không ai sánh bằng. Mang hắn và tên thái tử hèn hạ ban đầu ra so sánh, quả là đã quá khinh thường hắn rồi. Trong nhất thời, muốn ngồi cả ngày ở Thái tử Điện căng mắt ra nhìn Phượng Minh, xem cậu còn làm thêm chuyện gì khiến người khác giật mình nữa hay không. Đáng tiếc, những chuyện quan trọng của Tây Lôi quốc đều đang chờ Dung vương xử lý. “Ta đi nghị sự, ngươi hảo hảo ngồi ở đây, đừng làm loạn thêm nữa.” Dung vương ngồi đối diện, nhìn Phượng Minh thật lâu, rốt cuộc cũng đứng lên, rõ ràng có chút lưu luyến không muốn rời: “Tối nay ta sẽ quay lại gặp ngươi.” Cái gì? Lại tới nữa hả? Vừa nghe câu này, mắt Phượng Minh lập tức trừng to, tức giận nhìn Dung vương chằm chằm. Lần đầu tiên bức ta khai tên ra, lần thứ hai báo hại lưỡi ta bị thương, lần thứ ba…muốn ta dùng hết tài năng huơ đao chiến đấu để bảo vệ trinh tiết hả? Nghĩ tới đây, Phượng Minh rùng mình một cái. Dung vương nhìn ra Phượng Minh trong lòng đang suy nghĩ cái gì, a a nở nụ cười. Sau khi đã quyết định chủ ý đối đãi với Phượng Minh khác biệt với thái tử thật sự, những ác cảm ban đầu đặt trên người Phượng Minh nhất thời toàn bộ biến mất hết. Hắn tâm tình rất tốt, thanh âm tự nhiên cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, an ủi nói: “Đừng sợ, đêm nay ta sẽ không bức bách ngươi.” Nói xong, hướng Phượng Minh gật đầu nhẹ rồi bỏ đi. Không nói Phượng Minh, kể cả toàn bộ thị nữ trong phòng, đối với thái độ của Dung vương cũng không thể nào nghĩ tới. Dung vương hôm nay quả thật cũng rất kỳ quái. Bắt đầu là thái tử là lạ, bây giờ cả Dung vương cũng kỳ quái luôn. Cho dù hoàn toàn không hoan nghênh sự viếng thăm của Dung vương, Phượng Minh cũng tự biết không có cách nào ngăn cản hắn. Hoàn toàn không có biện pháp, ai bảo Dung vương là kẻ chính thức cầm quyền tại Tây Lôi? Khi màn đêm phủ xuống, Dung vương quả nhiên lại đến. “Vừa mới nghị sự xong, vẫn chưa kịp dùng cơm, ta muốn đến đây dùng cơm cùng ngươi.” Vừa bước vào Thái tử Điện, Dung vương đã xoay người phân phó cho người hầu. Muốn cùng thằng cha này dùng cơm? Nhất thời, Phượng Minh không có khẩu vị, ủ rũ cúi đầu. Dung vương buồn cười nhìn Phượng Minh không thể che dấu suy nghĩ trong lòng mình, thầm than người này như thế nào lại có thể là thích khách? Hoặc do người này có hình dạng tương tự như thái tử, cho nên mới bị chọn chăng? “Sao vậy? Không muốn dùng cơm với ta à?” Không biết vì lẽ gì, nhìn Phượng Minh ở ngay trước mặt, Dung vương cảm thấy tâm tình cực kỳ sảng khoái, giống như toàn bộ mệt nhọc vì phải giải quyết quốc sự cả ngày đột nhiên được giải tỏa một cách triệt để nhất. Mạnh bạo lôi kéo Phượng Minh đến ngồi trước bàn cơm, Dung vương hăng hái nhấm nháp tài năng nấu nướng của ngự trù. “Đây gọi là món hành băm hầm xương vịt, dùng vịt nuôi đúng hai tháng để làm. Hai ngày đầu cho con vịt vào một cái ***g sạch sẽ, không cho ăn bất cứ thứ gì, chỉ cho vào đó một chén tương. Con vịt đói sẽ ăn hết chén tương, kết quả vị tương thấm vào xương cốt. Sau đó giết đi đem nấu lên, cho hành vào, mùi vị thật sự rất tuyệt.” Biết rõ Phượng Minh bị thương ở lưỡi chỉ có thể ăn cháo, Dung vương lại như vô tình giải thích tường tận cách chế biến món ăn. Phượng Minh trong bụng chỉ có cháo trắng, mũi lại bị mùi thơm của thịt vịt tra tấn, nhịn không được quay đầu qua nhìn, hết lần này tới lần khác đều không ăn được, chỉ có thể cố gắng nuốt nước miếng. Dung vương nhìn vào mắt, nhận thấy sự thú vị của con người khả ái đang ngồi đối diện mình, đột nhiên cười lên ha hả. Người hầu trong ngoài điện, nghe thấy vị Dung vương ngày thường luôn nghiêm túc đột nhiên cất tiếng cười to, đều không khỏi kinh ngạc. Thấy Dung vương cười nhạo mình, Phượng Minh tức giận trừng mắt. Động tác này cho tới bây giờ cậu thường xuyên sử dụng, mỗi ngày luyện tập mười lần, bây giờ trừng hai mắt, xuất ra tất cả oán hận lẫn trách hờn, không ngờ phong tình cũng theo đó mà xuất ra.