Trên sông Ô Mạn. “Cẩn thận! Phía trước có địch nhân!” Thủ vệ quan sát từ trên cao, bất chợt cất cao giọng cảnh báo. Mọi người lập tức chuyển dời tầm mắt tới phía trước mũi thuyền. Quả nhiên, trên đường ngang của mặt sông giao tiếp với chân trời ở phía xa xa, xuất hiện những cột buồm. Đích thực là thủy binh Đồng Quốc chuẩn bị công kích từ cả hai phía trước – sau. Nhiễm Hổ nhảy lên lan can, đứng ở chỗ cao quan sát một lúc, rồi lại nhảy xuống dưới, bình tĩnh nói với Phượng Minh: “Xin thiếu chủ tạm thời lánh sang khoang khác trước đã, chuyện ở nơi này cứ giao cho thuộc hạ xử lý.” Phượng Minh hoàn toàn không có kiến thức về thuỷ chiến. Mặc dù La Đăng thoạt nhìn rất mực tự tin, song hiện tại, số lượng chiến thuyền bám gót theo đuôi của địch nhân đã vượt xa so với quân ta. Hơn nưa, căn cứ vào trọng tội sát hại Đồng Quốc Đại vương, Vương thúc, Vương tử và cả Vương tử phi mà Phượng Minh đang cõng trên lưng, phỏng chừng chiến thuyền chặn đầu ở phía trước nhất định là không ít. Ngộ nhỡ thực sự bị hai chiến đội thủy binh chặn đứng hai đầu rồi mạnh mẽ công kích, thế thì hắn thật đúng là nạn nhân oan uổng nhất trên đời rồi. Nghĩ thế, Phượng Minh lau mồ hôi túa ra trên trán, hỏi Nhiễm Hổ: “Ngươi định xử lý thế nào?” “Giống như những gì vừa nói, lúc này đây chúng ta chỉ có khả năng khéo léo ứng phó, chứ không thể trực tiếp đối đầu.” Thần thái của Nhiễm Hổ vừa nghiêm túc lại vừa lộ ra ý chí phi thường cường đại. “Sư phụ vẫn luôn chưa mở hết buồm, mà chỉ duy trì khoảng cách nhất định với thuyền địch ở phía sau, chính là định dùng bản lĩnh lái thuyển độc nhất vô nhị, để thủy binh Đồng Quốc phải chịu một thiệt thòi lớn. Có điều khi tốc đô của thuyền đột nhiên biến đổi, con thuyền sẽ lay động rất mạnh, vạn nhất có va chạm, người trên boong thuyền rất dễ bị hất tung đi, cho nên xin thiếu chủ nhanh chóng rời khỏi nơi này, vào trong khoang thuyền tương đối an toàn hơn.” Trải qua rèn luyện của mấy ngày thực chiến này, Phượng Minh đã khôn ngoan hơn lúc trước rất nhiều, hiện tại cũng không tới phiên hắn tùy hứng, vì thế không chút do dự mà nghe theo ý kiến của một ‘nhân sĩ chuyên nghiệp’ như Nhiễm Hổ, tức tốc rời khỏi boong thuyền. Dung Hổ phân phó Thượng Tái Tư cùng đi vào trong khoang với Phượng Minh, còn chính mình thì ở lại trên bong. “Ta có thể giúp đỡ cái gì hay không?” “Vừa hay đang cần đến ngươi.” Đại địch ở ngay trước mặt, Nhiễm Hổ không hề khách khí, đưa cho đối phương một cái cung tiễn lớn, “Tài bắn cung của ngươi và Nhiễm Thanh đều không tồi, xin lập tức đi tới chỗ cao, trước khi địch nhân ở phía sau áp sát, nhất định phải nhắm trúng tay của thủy thủ cầm lái thuyền địch. Đúng rồi, nhớ buộc dây thừng vào lưng mình, bằng không vạn nhất thân thuyền xảy ra va chạm, rớt xuống sông sẽ rất phiền hà.” Dung Hổ cười nói một câu “Tuân lệnh” sau đó tiếp nhận cung tiễn, tự mình đi tìm chỗ cao thích hợp để chuẩn bị ứng chiến. Có một điểm phi thường kỳ quái, đó là, sau khi đám người Dung Hổ và Khúc Mại phát sinh xung đột vì chuyện Phượng Minh có nên mạo hiểm đi gặp Trang Bộc hay không, quan hệ giữa phe phái Tây Lôi cùng với nhân thủ Tiêu lại hòa thuận hơn so với ban đầu. Chẳng lẽ đây chính là minh chứng cho cái gọi là ‘đánh nhau mới thành huynh đệ’, hoặc ‘giữa hoạn nạn mới thấu chân tình’ hay sao? Ở trước của thành Đồng Trạch, tình cảnh đẫm máu làm cho bọn họ nảy sinh một mục tiêu thống nhất, ai nấy đều có cảm giác mọi người như huynh đệ một nhà, xung đột giữa hai phe hiển nhiên không còn quá rõ rệt. Tinh thần đồng sinh cộng tử giữa các chiến hữu cùng trải qua huyết chiến, quả thực khiến người ta nhiệt huyết sục sôi. Cùng đi xuống khoang thuyền với Phượng Minh, ngoại trừ Thượng Tái Tư, còn có hai đại thị nữ Thu Lam và Thu Tinh. Phượng Minh đương nhiên rất quan tâm tới nữ hài tử, chính mình lấy dây thừng buộc chặt thắt lưng các nàng, bày ra bộ dáng phi thường kinh nghiệm, “Thời điểm thuyền bị va chạm, lực quán tính cực lớn sẽ đem người ném văng đi, các ngươi buộc chặt dây thừng vào người, chờ chút nữa còn phải ôm lấy đồ vật gì đó bên cạnh, nhớ là nhất định phải ôm thứ cố định, tỷ như thành giường chẳng hạn, còn những thứ không chắc chắn gì đó thì miễn đi, nhớ kỹ a.” Hắn chỉ lo khoa chân múa tay dặn dặn dò dò, hoàn toàn quên mất chính mình còn chưa buộc bảo hiểm. Thượng Tái Tư sợ cuối cùng bản thân hắn lại là người bị ném văng, vì thế đi tới tự tay buộc dây thừng vào thắt lưng hắn. Sau khi chuẩn bị thật tốt, Thu Tinh kéo kéo dây thừng trên lưng Phượng Minh, kiểm tra xem đã chắc chắn hay chưa, lại dùng ngón tay nhỏ bé mềm mại thắt thêm một nút thắt đồng tâm để phòng ngừa dây thừng không đủ kiên cố, rồi cười nói: “Hiện tại Minh vương còn lải nhải nhiều hơn cả chúng ta, yên tâm, mấy năm nay chúng ta được mở mang không ít kiến thức, cái gì cũng không…” Lời còn chưa dứt, thân thuyền bất chợt kịch liệt chấn động một phen, Thu Tinh nhất thời im bặt, biểu tình kinh hãi, nghi hoặc không biết thân thuyền còn chấn động nữa hay không. Tấm ván gỗ dưới chân dường như rung mạnh, khiến mọi người không thể khống chế mà lảo đảo ngả về một hướng. Phượng Minh kêu to: “Ôm chặt vật cố định, bắt đầu rồi!” Thu Lam, Thu Tinh lập tức làm theo. Thượng Tái Tư nắm vào bệ cửa sổ nhằm ổn định thân hình, nhìn ra bên ngoài mặt sông, trầm giọng nói: “La tổng quản hẳn là đã đẩy tốc độ của thuyền lên cao nhất.” Gió sông từ ngoài cửa sổ điên cuồng gào thét mà ùa vào, mặt thuyền dưới chân liên tục ngả nghiêng chao đả. Tuy rằng đang ở trong khoang, thế nhưng mọi người đều có thể cảm giác con thuyền đang lao đi với tốc độ cực nhanh. Phượng Minh ôm chặt thành giường, mở to đôi mắt đen tròn lấp lánh mà đón nhận cảm giác xa lạ lại kỳ diệu này, nhịn không được buông lời cảm thán đầy tiếc hận, “Nếu có thể ở trên boong thuyền thì tốt rồi, nhất định rất tuyệt a~!” Thuyền lớn đang đi với tốc độ cực nhanh, thế nhưng bất ngờ giảm chậm. Phượng Minh đang mải nói chuyện, hai tay ôm thành  giường không dùng đủ sức, vì thế đột ngột té về phía trước, lăn lăn hai vòng ở trên sàn nhà. “Minh vương!” Thu Lam, Thu Tinh đồng loạt cuống quýt mà kêu to một tiếng. Ngay lập tức, Thượng Tái Tư bổ nhào tới ôm lấy Phượng Minh. Thân thuyền phát ra thanh âm thật lớn, tựa hồ vô số tấm ván gỗ khổng lồ bị chèn ép cực mạnh mà sắp sửa vỡ tan. Phượng Minh được Thượng Tái Tư hỗ trợ, một lần nữa đứng lên, học theo bộ dáng đối phương, hai tay ôm chặt thành giường, đỏ mặt nói, “A, không ngờ La tổng quản điều khiển thuyền lại lợi hại như vậy, lúc tăng tốc lúc hãm phanh, so với tàu lượn trên không còn lợi hại hơn gấp bội.” Một lát, dưới chân lại truyền đến dị động. Phượng Minh không dám nói nữa, nín thở tập trung tinh thần ôm chặt vật cố định trên thuyền. Con thuyền đột nhiên chấn động một lần nữa, nhờ vào sức gió, hệt như một lưỡi dao sắc bén thẳng một lèo lướt trên mặt sông. Cứ như thế nhanh nhanh chậm chậm vào lần, xung lực và quán tính chồng chéo lên nhau đánh úp lại, khiến cho người trong khoang thuyền chỉ có thể ôm chặt đồ vật bên người, tận lực đứng vững gót chân. Tiếng gió gào thét cuốn vào trong khoang triệt để che lấp những tiếng hô hấp khó khăn nặng nhọc. Uỳnh! Một tiếng động thật lớn ngoài dự liệu vang lên, hình như một góc đầu thuyền đã va chạm kịch liệt với cái gì đó. Toàn bộ con thuyền lớn gần như đổ nghiêng ở giữa lòng sông. Thu Tinh kinh hãi hét lên một tiếng, không cẩn thận buông tay, trực tiếp bị néo vào không trung, dây thừng thô ráp buộc ở thắt lưng bị kéo căng thành một đường thẳng. “Thu Tinh!” Phượng Minh lớn tiếng kêu lên, muốn bổ nhào ra phía nàng, song trên lưng lại bị kéo căng một cái, thân thể hoàn toàn bị dây thừng hạn chế phạm vi hoạt động. Thượng Tái Tư càng là nhanh tay lẹ mắt hơn hắn, bước ra một bước vươn hai tay, dùng sức kéo mạnh dây thừng lại, một phen tiếp được Thu Tinh đang rơi xuống từ giữa không trung. Chính là mặt thuyền lay động vô cùng mãnh liệt, khiến cho hắn vô pháp đứng lên. Mà người hắn vừa kéo vào trong ngực, lại không thể mượn lực được, rốt cuộc, Thượng Tái Tư chỉ đành ôm Thu Tinh lăn một vòng, tuy rằng chật vật, nhưng cũng tránh được nhiều thương tổn. Uỳnh! Lại một phen va chạm kịch liệt nữa. Thân thuyền lắc lư trên diện rộng thêm một lần. Thượng Tái Tư kịp thời nhờ vào sức bật của sống lưng mà đứng dậy, nhanh tay nắm chặt chân bàn cố định trong khoang, kéo Thu Tinh lúc ấy đã bị văng đến đầu óc choáng váng lại phía mình. Loại thời điểm này ngộ nhỡ đầu hoặc bộ phận yếu hại bị va đập chắc chắn sẽ trọng thương. Hắn là người duy nhất không buộc dây thừng trên lưng, phải dùng hai tay để cố định thân mình, lại không thể buông Thu Tinh ra, chỉ đành ghì nàng vào trong ngực, hai cánh tay vươn qua thân thể đối phương, cả mười ngón tận lực nắm chặt chân bàn. Đây đích thực là tình thế bất đắc dĩ, thật sự không phải hắn cố ý chiếm tiện nghi. Uỳnh! Lại một cú va chạm mạnh nữa. Tất cả những vật thể không cố định trong khoang đều bay lên, lách cách đập vào vách gỗ, hoặc là trực tiếp bắn ra bên ngoài cửa sổ. Con thuyền to lớn như vậy, tựa hồ biến thành một mảnh thuyền nan bé nhỏ kinh hoàng chao đảo giữa sóng to. Ván gỗ trên thân vang lên những thanh âm kẽo kẹt rất chói tai, khiến cho người ta nghe mà rợn tóc gáy. Mọi người mặt mày xám xịt, cứ va chạm như vậy, không biết thuyền lớn có thể bị vỡ hay không. Hy vọng La Đăng đừng quá hưng phấn, quên mất con thuyền này chỉ là dùng gỗ làm thành. Trong tiếng gió mơ hồ truyền tới những thanh âm kêu la thảm thiết. Chẳng lẽ boong thuyền đã bắt đầu có đánh nhau? Lúc này, cho dù đám người Phượng Minh rất mực dù tò mò, cũng không có khả năng mò tới boong thuyền hóng chuyện. Thân thuyền dường như vẫn không ngừng lay động, mỗi một lần va chạm kịch liệt, đều khiến cho bọn họ vừa lo lắng nghĩ con thuyền này liệu có rạn vỡ hay không, lại vừa điên cuồng ôm chặt những vật cố định, để tránh bị hất văng ra ngoài lần nữa. Sau hai ba cú va chạm, thân thuyền một lần nữa phát sinh những chấn động dị thường. Rõ ràng tốc độ di chuyễn đã được tăng nhanh. Thượng Tái Tư nghiêng đầu cân nhắc một chút, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt vui mừng, “Hẳn là La tổng quản đã mở hết buồm, đang dốc toàn lực bỏ chạy. Xem ra chúng ta thoát khỏi vòng vây của quân địch rồi.” Hắn cũng như Phượng Minh, không được tận mắt chứng kiến sự tình diễn ra bên ngoài, chỉ là phỏng đoán, cho nên tạm thời cũng không dám buông tay, tiếp tục ngó nghiêng lắng nghe động tĩnh. “Uy,” Đúng lúc ấy, Thu Tinh nhịn không được mà mở miệng, “Ngươi buông ra.” Nàng vẫn luôn nói năng thẳng thắn, thanh âm trong trẻo mà có phần lanh lảnh, giờ phút này tiếng nói thế nhưng lại lí nhí như tiếng muỗi kêu. Thượng Tái Tư quay đầu lại, gương mặt Thu Tinh ở một cự ly gần như vậy, vẫn là lần đầu tiên hắn thấy. Nhìn rõ khuôn mặt ửng hồng của đối phương, Thượng Tái Tư cũng lập tức đỏ mặt theo, cư nhiên còn xấu hổ hơn cả Thu Tinh, lúng ta lúng túng giải thích: “Không phải là ta không buông, mà là bên ngoài… tình huống bên ngoài còn chưa nắm chắc…” Lời còn chưa dứt, cửa khoang đã bị người đột ngột mở ra, Nhiễm Thanh mang theo cung tiễn nhanh chân tiến vào, lớn tiếng bẩm báo, “Thiếu chủ! Chúng ta đã thành công đột phá vòng vây trước – sau của thủy binh Đồng Quốc, hắc, thật sự quá phấn khích! Kỹ thuật của La tổng quản quả nhiên là đệ nhất thiên hạ, dùng biện pháp lúc nhanh lúc chậm, lúc dừng lúc đi, khiến cho địch nhân choáng váng cả đầu óc, so với cá bơi trong nước còn linh hoạt hơn. Hai đội thuyền chiến của Đồng Quốc thiếu chút nữa tự đâm vào nhau mà vỡ vụn. Dung Hổ cũng không tầm thường, xóc nảy mạnh như thế mà vẫn tự buộc mình vào cột buồm, giương cung bắn trúng bốn thủy thủ lái thuyền của đối phương, ta cũng bắn trúng được hai tên … A? Các ngươi tại sao lại ôm nhau ở đó?” Hắn hưng phấn quá độ, liên tục thao thao bất tuyệt một hồi, mới kịp phản ứng lại hình ảnh mà chính mình bắt gặp vào khoảnh khắc đẩy cánh cửa ra, vì thế tò mò nhìn về phía Thượng Tái Tư cùng Thu Tinh lúc này đã như hai con thỏ bị dọa cho kinh hãi, tức tốc tách rời nhau. Thật sự là chuyện của người khác thì đừng nên nói chen vào. Thu Tinh lập tức lấy lại tinh thần, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, “Mặc kệ chuyện của ngươi! Không được hỏi!” Nói đoạn, nàng lại chuyển dời ánh mắt ra phía sau lưng Nhiễm Thanh, “Dung Hổ, ngươi cũng không được cười!” Dung Hổ chính là theo sát Nhiễm Thanh vào đây, trong tay cũng cầm theo cây cung có công lớn trong việc đột phá vòng vây lần này. “Được, ta không cười. Dù sao cái gì nên nhìn cũng đã nhìn rồi,  sự tình cụ thể, Thu Lam sẽ nói cho ta biết.” Phượng Minh không nhịn được, cười khúc kha khúc khích một chút. Thu Tinh càng thêm quẫn bách, bất mãn giậm chân, “Minh vương khi dễ người khác! Hiện tại Thu nguyệt còn chưa trở về, các ngươi đều nhân cơ hội trêu chọc ta!” Phượng Minh dở khóc dở cười, “Là ngươi tự mình ngã vào ngực Thượng Tái Tư, nếu nói đến khi dễ, cũng là hắn khi dễ ngươi mới đúng chứ.” Hắn không nói thì còn đỡ, vừa mở miệng, nhất thời toàn bộ khoang thuyền tràn ra một loạt tiếng cười. Ngoại trừ La Đăng đang lái thuyền, đám cao thủ trọng yếu như Nhiễm Hổ, Khúc Mại đều theo tới đây, tuy rằng không thấy được khoảnh khắc phấn khích như Nhiễm Thanh và Dung Hổ, thế nhưng từ lời lẽ của Phượng Minh, ai nấy đều biết được nguyên nhân khiến cho Thu Tinh bỗng chốc đỏ mặt ra uy. Thượng Tái Tư bị mọi người nhìn chằm chằm, xấu hổ đến mức tóc tai dựng đứng. Hắn giơ hai tay lên cao tỏ vẻ trong sạch, nói, “Các vị huynh đệ đừng hiểu lầm, đều là lỗi của La tổng quản, đem thuyền lắc lư chao đảo đến như thế… ” Lời này lại làm cho mọi người cười lớn một trận. Nhiễm Hổ tâm tình rất tốt, cũng trêu đùa Thượng Tái Tư, cười nói: “Nguyên lai đều là chuyện tốt do sư phụ làm, chờ lát nữa sư phụ đến đây, chúng ta nhất định phải nói rõ tiền căn hậu quả với người mới được. Quan trọng nhất là phải hỏi người đã nhận được lợi lộc gì từ Thượng thị vệ, cư nhiên lại tạo cho ngươi một cơ hội tốt như thế.” Bỗng nhiên có người vừa cười quái dị vừa kêu lên: “Vừa khéo! La tổng quản đã đến!” Mọi người sôi nổi tránh đường. La Đăng vẫn giữ nguyên bộ dáng lão luyện và dũng mãnh, xắn cao tay áo, nương theo con đường mà đám người đã tách ra, nhanh chân bước tới. Phượng Minh lộ ra phong thái của một thiếu chủ, đầu tiên mở lời khích lệ vị công thần này, “La tổng quản thật là lợi hại, cư nhiên có thể chạy thoát khỏi hai đội thuyền vây bọc cả trước lẫn sau. Khi con thuyền va chạm mấy lần, ta còn lo lắng thuyền sẽ vỡ a. La tổng quản càng vất vả công lao lại càng lớn, nhất định ta sẽ tận lực tán dương!” “Thuộc hạ đã phạm phải một sai lầm lớn.” Sắc mặt La Đăng so với biểu tình tươi cười của đám người trẻ tuổi xung quanh thì ngưng trọng hơn nhiều lắm, hắn trầm giọng nói: “Sau khi trải qua một trận quyến chiến với vương tử Hạ Địch, thuộc hạ đã cố ý hạ lệnh bọc một lớp sắt bên trong thân thuyền, nhằm gia tăng sức chịu đựng khi gặp phải va đập, cho nên lần này mới dám mạo hiểm đấu đầu với hai đội thủy binh Đồng Quốc. Nhưng không ngờ, chiến thuyền của thủy binh Đồng Quốc kiên cố hơn nhiều so với các quốc gia khác, thậm chí có khả năng bên trong chiến thuyền của bọn họ cũng bọc sắt thép rồi. Lần này tuy rằng thoát được vây công hai mặt, thế nhưng sau lưng, bất cứ lúc nào cũng có địch nhân đuổi theo, tình huống chắc chắn sẽ ngày càng ác liệt.” Nét cười trên mặt mọi người tức tốc cừng đờ, mà Phượng Minh thì sửng sốt hồi lâu, ngẩn mặt ra hỏi: “Miệng ta sẽ không phải là miệng quạ đen trong truyền thuyết, thuyền lớn đã bị đâm đến mức sắp vỡ ra đi?” “Còn chưa đến mức ấy, nhưng thân thuyền tổn thương sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng, cột buồm cũng xuất hiện nhiều vết nứt, độ linh hoạt và tính ổn định không thể phục hồi, một khi tiến vào hải vực, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió lốc trên biển rộng mênh mông nuốt chửng. Chúng ta đã không thể dựa theo kế hoạch ban đầu, sau khi nhổ neo vòng qua eo biển Mạc Đông Hải, đi men bờ biển Bắc Gian, ly khai địa phận Đồng Quốc rồi lên bờ được nữa, bởi vì thủy binh nước này nhất định sẽ thông qua đường bờ biển của Bắc Gian mà phong tỏa phía trước. Căn cứ vào tình trạng hiện tại của chúng ta, không có khả năng tái đấu trên mặt nước với bọn họ thêm một lần. Biện pháp duy nhất, chính là mau chóng tìm một điểm đổ bộ cách chúng ta không xa, lại không chịu sự khống chế của đại quân Đồng Quốc.” “La tổng quản cảm thấy có nơi nào thích hợp không?” “Chỉ có một, chính là sau khi rời khỏi sông Ô Mạn, đổ bộ lên đảo Kinh Chuẩn.” Dung Hổ đã từng nghiên cứu địa hình các quốc gia, thân là lão sư của Phượng Minh trong lĩnh vực này, nghe vậy thì thoáng lộ ra một chút giật mình, “Đảo Kinh Chuẩn? Đó là một hòn đảo đơn độc gần eo biển Mạc Đông Hải, bốn phía không ai tương trợ, cho dù chúng ta thành công lên bờ, cũng sẽ bị thủy binh Đồng Quốc bao vây, phong bế bên trong. Đến lúc đó, Trang Bộc sẽ không ngại dốc toàn lực tấn công đến khi chúng ta tận diệt mới thôi.” “Đúng vậy.” Hiển nhiên La Đăng đã sớm nghĩ tới vấn đề này, ánh mắt thập phần kiên định, nói, “Nhưng nếu không lên đảo Kinh Chuẩn, mọi người nhất định sẽ chết trên sông Ô Mạn hoặc là hải vực Đan Lâm, chắc chắn không một ai sống sót. So ra, dù sao đảo Kinh Chuẩn cũng có một vài phương tiện phòng ngự được lưu lại, địa thế từ trên cao nhìn xuống, thủ dễ khó công. Hai con đường chỉ có thể chọn lấy một, thời gian không còn nhiều, xin thiếu chủ lập tức định đoạt.”