Lạc Trữ nhận được sứ mệnh đưa đám người Thu Lam an toàn rời khỏi Hợp Khánh vương phủ, trong lòng âm thầm vui sướng. Vậy là hắn có thể tạm thời ly khai Phượng Minh, lập tức mật báo cho muội muội Lạc Thiên Thiên của mình. Thứa lúc có đêm tối che chắn, Lạc Trữ lắc mình đi vòng ra phía sau Đồng An Viện, thế nhưng hắn không chạy tới phủ đệ của Khánh Chương ngay, mà tìm một gian phòng bí mật, dùng cách thức liên lạc đã giao hẹn từ trước để gọi muội muội vốn đang ẩn náu gần đó tới. Lạc Thiên Thiên hiển nhiên đã sớm ở vùng phụ cận đợi chờ, vừa thấy tín hiệu Lạc Trữ phát ra, liền nhanh chóng lộ diện. Sau khi đóng cửa, nàng hỏi, “Muội thấy nhi tử của ả tiện nhân kia đi vào Đồng An Viện, chuyện này là như thế nào? Hắn không phải đã sớm biết Khánh Ly không vừa mắt với mình hay sao?” “Địch ý của Khánh Ly đối với hắn, đã không còn là đại sự nghiêm trọng gì nữa rồi.” Lạc Trữ trầm giọng nói, “Tính tới tính lui, chúng ta lại quên tính cái tên Vương tử Đan Lâm cổ quái kia vào, còn có tiểu tử Tử Nham – Sứ giả được phái đến bên người Hạ Địch nữa. Hai kẻ đó ở trong Đồng An Viện, đã sớm nhìn thấu âm mưu của Khánh Chương, còn biết Thường Y là gian tế mà Khánh Chương cài vào bên cạnh Khánh Ly. Mê dược cùng với mỹ nữ gì gì đó mà Khánh Chương sắp đặt, bây giờ một chút tác dụng cũng không có, kế hoạch hoàn hảo như vậy, chỉ trong nháy mắt đã biến thành hư vô. Hừ! Ta đã nói, mặc dù Khánh Chương thoạt nhìn lão luyện rành đời, thế nhưng kỳ thực vừa tham lam lại hèn nhát, khó mà hoàn thành đại sự, quả nhiên không sai!” Lạc Thiên Thiên vốn dĩ đã cảm thấy khó hiểu đối với việc Phượng Minh giữa đêm khuya vắng chạy vào Đồng An Viện, thế nhưng chẳng ngờ nội tình lại phát sinh thành ra như vậy, nhất thời biến sắc nói, “Có chuyện này? Tại sao lại đột ngột như thế, trước đó không hề có dấu hiệu khả nghi nào hay sao? Hôm trước Khánh Chương còn nói, Thường Y gửi thư cho hắn báo rằng Khánh Ly lại một lần nữa si mê nàng đến phát điên phát dại, tuyệt đối không thể phát sinh biến cố cơ mà.” Thời gian cấp bách, Lạc Trữ chắt lọc những nội dung trọng yếu về sự việc ở trong Đồng An viện, thuật lại cho Lạc Thiên Thiên nghe. Sau cùng, hắn bất đắc dĩ thở dài, nói, “Lạc Vân cũng không khiến cho người ta bớt lo lắng. Chúng ta cực khổ đủ đường đều là vì hắn, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không chịu nghe lời cữu cữu ta đây.” Lạc Thiên Thiên vẻ mặt buồn bã, “Nếu nói về vẻ ngoài lạnh lùng lãnh liệt, đứa nhỏ này và phụ thân của nó thập phần giống nhau, ấy vậy mà, chẳng ngờ hắn lại dễ mềm lòng như vậy.” Sau khi thở dài một tiếng, nàng nhanh chóng khôi phục biểu tình lạnh lẽo ban đầu, nói, “Sau này hắn tự khắc sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của chúng ta. Ca ca, hiện tại quan trọng nhất chính là nghĩ ra biện pháp đối phó.” Huynh muội bọn họ từ nhỏ đã lớn lên trong quy củ nghiêm ngặt của Tiêu gia, đều là những người có ý chí phi thường kiên định, gặp phải khó khăn quyết không chùn bước. Hiện tại cho dù kế hoạch bỗng nhiên bị phá hỏng, thế nhưng cả hai cũng không quá hoang mang, trái lại cực kỳ nỗ lực bảo trì tỉnh táo, hòng cân nhắc tính toán đường đi nước bước tiếp theo. Khi Lạc Trữ còn ở Đồng Anh viện, hắn đã bắt đầu suy nghĩ, hiện tại đại khái cũng định hình được ý tưởng sơ bộ rồi, vì thế liền thương lượng với Lạc Thiên Thiên, “Hôm nay chúng ta có mấy việc phải lập tức làm ngay. Đầu tiên cần chặt đứt con đường gọi người chi viện bên ngoài của tiểu tử kia…” “Dung Điềm khó xử lý hơn so với nhi tử của ả tiện nhân Diêu Duệ cả trăm lần. Nếu để hắn nhận được tin tức gấp rút trở về, e rằng chúng ta sẽ không có cơ hội xuống tay.” Lạc Thiên Thiên lập tức hiểu ra, “Muội liền truyền lệnh, phái người đi thủ tiêu tên thị vệ báo tin cho Dung Điềm. Hắn vừa mới rời khỏi, nhất định vẫn chưa đi xa, chắc chắn không thoát được lệnh truy sát của muội.” Lạc Trữ nói, “Về phần Khánh Chương ta sẽ đi mật báo. Dù sao thì tên tiểu tử kia đã lệnh cho ta đi đón đám thị nữ của hắn, cũng xem như tiện đường.” Hắn lạnh lùng cười một tiếng. “Sự việc còn chưa xảy ra, Khánh Chương biết đâu vẫn còn hữu dụng. Lúc ca ca gặp hắn, vẫn nên lễ độ một chút thì tốt hơn.” Lạc Thiên Thiên đột nhiên nói thêm, “Đúng rồi, còn một việc nữa, xin ca ca nhắc nhở Khánh Chương.” “Chuyện gì?” “Khánh Chương đã đáp ứng sẽ giúp muội giết chết ả thị nữ hèn mọn dám mê hoặc Vân nhi.” Lạc Trữ cau mày nói, “Đã là lúc nào rồi mà muội còn bận tâm tới loại chuyện vụn vặt này. Thu Nguyệt chỉ là một thị nữ, lại còn không biết võ công, muốn lấy tính mạng của nàng ta chẳng phải quá dễ dàng hay sao? Hà cớ gì phải ở vào thời điểm này còn cố tình đi tìm rắc rối?” “Không! Nhất định phải là đêm nay! Ả là thị nữ trọng yếu bên người tên kia, bình thường cũng có thị vệ vây quanh bảo vệ. Đêm nay đại loạn xảy ra, vừa vặn có thể mượn tay Khánh Chương, thừa dịp tình thế hỗn loạn mà trừ khử ả. Về sau, cho dù Vân nhi có làm loạn lên, chúng ta cũng có thể đổ tội lên đầu Khánh Chương. Nếu như bỏ lỡ cơ hội này, e rằng ngày sau sẽ không còn thuận tiện nữa.” Lạc Trữ nhịn không được nói, “Thu Nguyệt chẳng qua chỉ là một nữ nhân tầm thường, muội vì sao lại hận nàng ta đến vậy?” Lạc Thiên Thiên nhướn mày, lộ ra biểu tình chán ghét, cắn răng nói, “Muội nhìn vẻ mặt giả vờ đoan trang mê hoặc Vân nhi của ả, thực chẳng khác nào bộ dáng của tiện nhân Diêu Duệ khi câu dẫn Tiêu lang năm nào. Vân nhi không nghe lời muội, hơn phân nửa là do ả ta xúi giục. Bằng không hắn làm sao có thể vì nhi tử của ả tiện nhân kia mà cầu xin cho được? Ca ca, ca rốt cuộc có chịu giúp muội hay là không?” Nàng giương đôi mắt đã tối sầm vì uất hận, chăm chú nhìn vào Lạc Trữ. Lạc Trữ kiêu hùng ngạo mạn, thế nhưng đối với tiểu muội duy nhất này lại hết mực yêu thương. Thấy muội muội quyết liệt mà nhìn mình chăm chăm, hắn chẳng những không sinh khí, trái lại còn như bắt gặp hình ảnh của Lạc Thiên Thiên ngày trước. Một thiếu nữ thanh cao tự mãn, vừa lạnh lùng lại mang theo một chút trẻ con, mỗi khi không chiếm được thứ mình mong muốn, nàng sẽ dùng ánh mắt ấy chằm chằm nhìn hắn, hỏi, “Ca ca, ca rốt cuộc có chịu giúp muội hay không?” Đã rất nhiều lần hắn không hiểu nổi vì sao chính mình lại bất giác mềm lòng, chịu thua trước đôi đồng tử sẫm đen ấy. Mặc kệ là yêu cầu của tiểu muội có vô lý cỡ nào, hắn vẫn sẽ cam tâm tình nguyện giúp đỡ cho nàng. Lạc Trữ than nhẹ một tiếng, lộ ra một ánh mắt tiếc thương mà từ trước đến nay không có một ngoại nhân nào nhìn thấy, gật đầu nói, “Nếu muội đã quyết, ta cũng không ngăn cản nữa. Nhưng Thiên Thiên, muội phải đáp ứng ta, ngay lập tức rời khỏi Đồng quốc này.” “Không! Muội muốn tận mắt chứng kiến nhi tử của ả tiện nhân kia bị chém thành…” “Không được!” Sắc mặt Lạc Trữ trầm xuống, lộ ra phong thái của một đại ca, hắn nhìn thẳng vào mắt muội muội mình, nói, “Nếu thật sự mọi việc đúng như muội mong muốn, tiểu tử kia vong mạng tại Đồng Trạch này, lão chủ nhân sau khi nhận được tin, chắc chắn không thể nào không hỏi tới. Nếu để lão chủ nhân biết đêm đó muội ở Đồng Trạch, sao có thể không nảy sinh nghi ngờ đây?” “Ca, muội có thể…” Lạc Trữ quát một tiếng, “Lão chủ nhân nghi ngờ muội cũng không sao, thế nhưng muội không chuyện này sợ sẽ ảnh hưởng đến vị trí của Vân nhi trong lòng lão chủ nhân ư? Muội trù mưu tính kế như vậy, chẳng lẽ tất cả không phải là vì Vân nhi?” Thân thể Lạc Thiên Thiên khe khẽ run lên, sắc mặt không ngừng biến đổi, sau mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng nàng vẫn là nhịn xuống, cúi đầu nhẹ giọng nói, “Được, muội đáp ứng ca ca.” Lạc Trữ trầm giọng nói, “Yên tâm đi, mọi chuyện ở đây còn có ta. Muội lưu lại không ích lợi gì cả, cứ ở trên Ô Mạn giang chờ tin là được rồi. Thời gian không còn nhiều nữa, ta phải đi gặp Khánh Chương ngay, bằng không, chỉ sợ tiểu tử kia sinh nghi mà đề cao cảnh giác.” Nói xong, hắn sải bước nhanh chân đi về phía cửa. “Ca!” Lạc Thiên Thiên ở phía sau gọi giật lại. Chờ khi đối phương quay đầu, nàng mới yếu ớt giương hàng mi dày dậm lên, chăm chú nhìn vào Lạc Trữ, thấp giọng nói, “Ca, ngàn vạn lần phải bảo trọng.” Khóe môi đạm nhạt mà kiên cường của Lạc Trữ thoáng cong lên, lộ ra nét cười như có như không. Hắn không nói lời nào, cứ thế xoay người bước đi. Lạc Thiên Thiên nhìn người nọ rời đi, bỗng nhiên ngẩn ngơ trong giây lát, dáng vẻ của ca ca thật cô tịch… Bất quá, nàng không phải nữ nhân nhu nhược hay trách phận thương thân, điều chỉnh hơi thở một chút liền nhanh chóng khôi phục thần sắc ung dung lạnh nhạt lúc ban đầu. Lạc Thiên Thiên tức tốc rời khỏi ngôi nhà gỗ hai người dùng làm cứ điểm để mật đàm nọ. Nàng quản lý mạng lưới tình báo của Tiêu gia, quyền hạn thật sự rất lớn, những thông tin về tình hình thực tế của Tiêu gia sát thủ đoàn, kể cả mệnh lệnh truy sát, đại đa số đều phải thông qua nàng rồi mới được phát đi. Mạng lưới tình báo của Tiêu gia có mặt ở khắp mọi nơi, nếu so sánh với mạng lưới tình báo của Vương tộc các nước thì chỉ có hơn chứ không có kém, tại thành Đồng Trạch đương nhiên cũng có những ám hiệu quy định riêng mà chỉ người nhà mới có khả năng nhận diện và liên lạc được. Tựa hồ như lão thiên gia cũng cảm thấy đại sự không hay, một đêm này vừa vặn không trăng, không sao, cũng không ánh sáng. Một đêm thật thích hợp để giết người, cũng rất thuận tiện cho đám người Tiêu gia đi thực thi nhiệm vụ. Lạc Thiên Thiên xuyên qua con hẻm nhỏ tối đen giữa lòng Đồng Trạch, thoát ẩn thoát hiện như một bóng ma, vô thanh vô tức tiến vào trong quán rượu nhỏ. Nàng đi lên lầu hai, lấy một ngọn đèn cầy được đặc chế ra, châm lửa rồi đặt bên cửa sổ, dùng bút vẽ lên giấy một vài ký hiệu. Ánh sáng của ngọn nến chiếu xuống mảnh giấy đặt bên song cửa, trong lúc nhất thời làm cho những ấn ký trên trang giấy nổi bật rõ ràng, từ bên ngoài nhìn vào lại càng thêm rõ nét. Cứ như vậy, nét mực trong bóng đêm tăm tối mang theo mật lệnh ám sát truyền tới những người hữu tâm đang ở cách đó không xa. Dĩ nhiên, nếu không phải người của Tiêu gia, sẽ không thể biết được nội dung bao hàm bên trong những ký hiệu đơn giản này. Nhiều nhất cũng chỉ nghĩ là có hài tử nghịch ngợm đêm khuya không chịu ngủ, tùy tiện vẽ bậy lung tung mà thôi. Lạc Thiên Thiên phát đi mật lệnh truy sát thị vệ tên gọi Trường Hoài. Ở trong Đồng Trạch này, nàng xem như đã không còn gì để làm nữa. Nàng đã đáp ứng yêu cầu của Lạc Trữ, đó là nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Trong lòng cũng hiễu đại ca là vì nghĩ cho mình, vì thế sau khi xong việc, nàng không do dự thêm, lập tức rời khỏi quán rượu, đi thẳng về phía cổng thành. Đêm xuống, cửa thành đóng chặt, thế nhưng cũng không cách nào ngăn được bước chân của nàng. Đứng dưới chân tường thành, Lạc Thiên Thiên lấy dây móc ở trong ngực ra, dự định ném lên một chỗ trên cao, thế nhưng bất chợt lại nhận ra phía sau dường như có động. Lạc Thiên Thiên trong lòng chấn kinh, dựa vào thân thủ của nàng, hiếm có kẻ nào có thể thần không biết quỷ không hay mà âm thầm tiếp cận. Bất quá, lúc này không có thời gian suy nghĩ nhiều, nàng triệt để phản ứng theo bản năng, nhanh như chớp rút phăng trường kiếm. Đột ngột xoay người, một thân ảnh loáng thoáng lọt vào khóe mắt, Lạc Thiên Thiên nhìn cũng không thèm nhìn, một kiếm hướng thẳng vào chỗ hiểm của bóng đen kia mà đâm tới. Chỉ thấy một tia ánh sáng lóe lên trong bóng tối, lưỡi kiếm sắc bén không gì sánh được thế nhưng lại bị người kia ngang nhiên ngăn cản. Quỷ dị hơn nữa chính là, khi hai lưỡi kiếm va chạm vào nhau, không biết đối phương dùng thủ pháp đáng sợ gì, mặc dù lực đạo rất lớn thế nhưng cư nhiên một chút thanh âm va chạm của kim loại cũng không hề phát ra. Lòng bàn tay Lạc Thiên Thiên dấy lên một hồi đau nhức, trường kiếm cơ hồ muốn rơi ra, toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh, nàng gầm nhẹ hỏi, “Ngươi là ai?” Người nọ khí độ phi thường ung dung tự tại, không đáp trả vấn đề, chỉ đơn giản hỏi nàng một câu, “Nhân vật tài ba lỗi lạc nào mà lại có thể khiến cho ngươi không quản đêm hôm khuya khoắt đích thân phát lệnh truy sát?” Thanh âm trầm thấp dễ nghe, âm lượng không lớn, nhưng lại tràn đầy sức mạnh, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể nghe được đến thực rõ ràng. Người nọ vừa hỏi, vừa ung dung bước ra khỏi bóng tối, để cho Lạc Thiên Thiên có thể dựa vào ánh sáng ảm đạm của sao trời mà thấy rõ đường nét trên khuôn mặt hắn ta. Kỳ thực, cũng không cần phải nhìn rõ mặt hắn. Hắn vừa mở miệng, cơ thể Lạc Thiên Thiên đã run rẩy không ngừng, cơ hồ ngay cả trường kiếm cũng cầm không nổi nữa. Nàng thối lui hai bước, dựa lưng vào bức vách vững chắc của tường thành nhằm miễn cưỡng chống đỡ thân thể mình. Sắc mặt trắng nhợt, nàng dùng sức cắn môi, không biết qua bao lâu, mới gượng cười, thấp giọng nói, “Tiêu lang, người không phải đã nói, đời này kiếp này không muốn nhìn thấy ta một lần nữa hay sao? Thật tốt, người… người rốt cuộc… cũng không hề quên ta.” Lạc Thiên Thiên bất chợt buông lơi trường kiếm, bổ nhào về phía trước, lấy hết khí lực vùi mình vào ngực nam nhân lạnh lùng trước mắt. Như khóc mà lại như cười, nàng nhắm chặt đôi mắt, cố gắng dằn lòng thì thẩm than thở, “Đây không phải là mơ, nhất định không phải là một giấc mơ…” — /Mi/ Tiêu Túng là nam nhân không nên yêu nhất trong bộ nài -_-