Ra khỏi cổng thành Đồng Trạch, quả nhiên bên đường đều có các dấu hiệu đặc biệt của Tiêu gia sát thủ đoàn lưu lại. Lạc Trữ thân là Tổng quản, hành sự cũng vô cùng cẩn trọng, đã bố trí nhân thủ tiếp ứng dọc đường. Tìm được vị huynh đệ tiếp ứng đó, Lạc Vân cùng mọi người được đưa đến phiến núi nơi Diêu Duệ phu nhân đang "ở tạm", đến nơi lại được thị vệ bên ngoài nhắc nhở, Miên Nhai từng nói đường này không thể đi loạn, rất dễ trúng độc. May mắn những "nông phu" trong thôn có thể giúp bọn họ truyền tin vào trong. Dung Điềm đang hàn huyên cùng Diêu Duệ phu nhân, bỗng nhận được tin Lạc Vân và Tử Nham cầu kiến, không khỏi sửng sốt. "Lạc Vân cùng Tử Nham không phải dạng người nôn nóng hấp tấp, cả hai cùng tới, nhất định có chuyện nghiêm trọng. Phu nhân không ngại để bọn họ vào chứ?" Diêu Duệ phu nhân sẽ để ý chuyện này sao? Những kẻ này ngày ngày bảo hộ đứa con ngốc nghếch hồ đồ của mình, lúc này lại vội vàng cầu kiến như vậy, trong lòng nàng cũng biết nhất định có chuyện không hay, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ dẫn đường cho đám người Lạc Vân vào biệt viện. Không lâu sau, ngoại trừ một vài thị vệ không trọng yếu bị lưu lại ngoài cửa rừng, Tử Nham cùng Hạ Địch lẫn Lạc Vân đều được người kia đưa vào. Những người vốn dĩ canh giữ bên ngoài là Lạc Trữ, Dung Hổ, Miên Nhai cũng bị Dung Điềm gọi vào trong. Tử Nham là người đầu tiên lên tiếng, "Đại vương, thuộc hạ vội tới đây là vì vừa mới từ chỗ Trường Liễu công chúa mà biết được một chuyện, Minh vương từng tiếp xúc với một nam nhân xa lạ, nguy hiểm, hậu quả có thể rất nghiêm trọng." Đến đây, liền kể lại một mạch cuộc nói chuyện với Trường Liễu công chúa, còn nói thêm một câu, "Lạc Vân cũng đã xem qua bức họa, y khẳng định nam nhân đã gặp trên thuyền ngày đó và người trong bức họa là hai kẻ hoàn toàn khác nhau. Nói cách khác, kẻ kia giả mạo Đỗ Phong. Thế nhưng thần không rõ hắn rốt cuộc có mục đích gì, không màng tính mạng, mạo hiểm tiếp cận Minh vương." Dung Hổ sắc mặt đại biến. Ngày đó khi nam nhân kia lên thuyền, bọn họ đều bảo hộ bên người Minh vương, vậy mà lại để cho một kẻ bụng dạ khó lường như vậy thành công tiếp cận Minh vương, nếu đó là thích khách, chẳng phải hỏng bét sao? Chuyện khác không bàn vội, những người ở đây đều không tránh khỏi bị trách phạt vì thất trách. Đối với loại chuyện khẩn yếu như thế này, Dung Điềm luôn luôn tỉnh táo sáng suốt nhất, y trầm ngâm nói, "Nam nhân này hao tốn tâm huyết bày ra chuyện về văn lan khiến cho Phượng Minh cảm động, có thể thấy, trong kế hoạch của hắn văn lan chính là điểm mấu chốt." Nói dứt lời, ánh mắt sâu xa ném về phía Diêu Duệ phu nhân. Diêu Duệ đương nhiên hiểu rõ ý tứ của hắn, khẽ lắc đầu nói, "Văn lan tuy rằng hiếm thấy, nhưng không hề có độc tính, chẳng những không có độc mà hương hoa còn có đặc tính an thần, có công hiệu giảm đau đầu. Phượng Minh cho dù bị người này tính kế, tiếp xúc với Văn Lan, cũng sẽ không bị thương tổn gì." Lạc Trữ trong lòng thầm cao hứng, những trên mặt lại vờ nhíu mày lo lắng, dùng ngữ khí như thở phào nhẹ nhõm chen vào một câu, "Có lẽ mục đích của người kia cũng phải muốn thương tổn Thiếu chủ?" "Không." Dung Điềm trầm giọng nói, "Danh tiếng của Phượng Minh quá lớn, vô luận là địch nhân của Bản vương hay Tiêu gia, nếu muốn ra tay, chắc chắn đối tượng đầu tiên bọn chúng chọn sẽ là Phượng Minh. Mục tiêu của người này là Phượng Minh, chỉ có điều chúng ta chưa thể bóc trần quỷ kế của hắn mà thôi. Chuyện Đỗ Phong lên thuyền ngày đó, Dung Hổ đã từng kể lại với Dung Điềm, cho dù một kẻ tinh tường như Dung Điềm lúc ấy cũng không hề nghe ra điểm gì kỳ quái, nếu không phải hôm này Tử Nham vạch trần chuyện Đỗ Phong là giả mạo, chỉ sợ bọn họ không ai nghĩ đến phương diện này. Dung Điềm chỉ thị Dung Hổ, "Ngươi kể lại tỉ mỉ chuyện hôm đó một lần đi. Một chi tiết nhỏ cũng không được." Dung Hổ gật đầu. Trí nhớ của hắn rất tốt, tình cảnh Đỗ Phong lên thuyền tao ngộ Phượng Minh ngày đó càng khiến người ta khó quên, lúc này thuật lại từng chút từng chút. Lạc Vân đứng bên cạnh, thầm nhủ nếu Dung Hổ bỏ qua điều gì sẽ nhắc nhở hắn, âm thầm đối chiếu lời của hắn với những gì mình nhớ được, không phát hiện chút sai lệch, không khỏi thầm bội phục. Dung Hổ bắt đầu kể từ tiếng tiêu của Đỗ Phong, đến cuộc trò chuyện của hai người họ. Diêu Duệ phu nhân luôn chăm chú theo dõi, khi nghe đến ba chữ "An thần thạch", trên mặt đột nhiên biến sắc. Dung Điềm lập tức chú ý tới, "Phu nhân sao vậy? Sắc mắt đại biến, có phải đã phát hiện có gì không ổn? Diêu Duệ phu nhân sắc mặt thâm trầm, mi tâm nhíu chặt, "Vốn dĩ văn lan không có khả năng tổn thương đến ai, nhưng nghe Dung Hổ nhắc tới an thần thạch, ta chợt nhớ tới một chuyện rất đáng sợ." Mọi người đều rùng mình. "Chuyện gì đáng sợ? Thỉnh phu nhân nói rõ ràng hơn." Dung Điềm hỏi. "An Thần thạch là bảo vật thiên hạ, có tác dụng an thần, hỗ trợ giấc ngủ, nhưng nó cũng là giải dược duy nhất của một loại kịch độc." Lạc Vân sắc mặt trắng bệch, "Kịch độc?" Kỳ thật trong số những người ở đây, ngoại trừ Diêu Duệ phu nhân, hắn chính là kẻ duy nhất có chung huyết thống với Phượng Minh. Mặc dù đối với Thiếu chủ từ trên trời rơi xuống này, hắn không hoàn toàn trung thành, nghe lời như đối với Lão chủ nhân, nhưng lại có một loại tình thâm khó nói, huống chi Phượng Minh luôn ngốc nghếch khờ dại, khiến cho người khác vô thức coi hắn như một hài tử chưa lớn. Những người khác đều sốt ruột lo lắng vì Phượng Minh, nhưng Hạ Địch đứng ngoài quan sát, thấy vị thị vệ thường ngày lãnh đạm nhất lúc này lại hô lên thất thanh, bắt đầu âm thầm lưu ý đến người này. Diêu Duệ phu nhân sắc mặt ngưng trọng, "Văn lan quả thật không độc, nhưng một khi hương hoa gặp trầm ngọc, sẽ biến thành kịch độc, giải dược duy nhất của nó chính là An thần thạch mà Đỗ Phong kia đã lừa đi từ tay Phượng Minh. Có điều..." "Sao vậy?" Diêu Duệ phu nhân tựa như gặp phải nan đề khó giải, nghĩ mãi không thông, "Có điều văn lan khó kiềm, trầm ngọc cũng khó tìm, Phượng Minh cho dù có tiếp xúc văn lan, nhưng nếu chưa dùng trầm ngọc, cũng sẽ không trúng độc, vậy những điều hắn làm có ích gì?" Nàng ngẩng đầu nhìn Dung Hổ, "Sau khi lên thuyền, người đó có từng đưa thứ gì cho Phượng Minh ăn hay không?" Dung Hổ đáp chắc nịch, "Tuyệt đối không có. Đối với chuyện ăn uống của Minh vương, chúng ta luôn cẩn thận, một người lạ mới lên thuyền, cho dù hắn thật sự đưa đồ ăn gì đến, chúng ta cũng không thể cho Minh vương dùng được." Dung Điềm đột nhiên nhớ tới một chuyện, ánh mắt bỗng chốc trở nên sắc bén, "Đỗ Phong tuy rằng không đưa cho Phượng Minh đồ ăn gì, nhưng ngược lại, từng đưa cho hắn Ngọc Tiêu này." Nói đoạn đưa tay vào ngực rút ra một vật, "Thỉnh phủ nhân xem thử." Phượng Minh yêu thích Ngọc Tiêu này đến mức không nỡ buông tay, cả ngày nhắc tới Đỗ Phong, Dung Điềm cho dù vô cùng rộng rãi, cũng phải ăn không ít giấm chua, mấy ngày trước đã không hề khoan dung thêm nữa – tịch thu Ngọc Tiêu của Phượng Minh. Diêu Duệ phu nhân nhận lấy Ngọc Tiêu, quan sát một chút, lấy tay sờ thử rồi mới đưa lên mũi ngửi thử, sắc mặt dần nhợt nhạt. Dung Điềm truy hỏi, "Phu Nhân nhìn ra cái gì sao?" Diêu Duệ không lên tiếng, tựa như không dám xác định điều gì, sắc mặt trắng bệch cầm Ngọc Tiêu gõ nhẹ lên mặt bàn. Ngọc Tiêu va vào bàn gỗ, phát ra thanh âm trầm đục, Ngọc Tiêu cho dù không gẫy nhưng trên bàn gỗ còn lưu lại không ít vết bột phấn xanh ngọc. Nhìn thấy kết quả này, Diêu Duệ phu nhân cắn răng nói, "Đây chính là trầm ngọc. Hài tử kia có từng thổi tiêu này hay không?" "Đã thổi. Hơn nữa còn rất thích, mỗi ngày đều tập thổi." Diêu Duệ phu nhân hít sâu một hơi, "Trầm ngọc chất xốp, dễ tán, xem ra nó đã không hề hay biết mà nuốt phải không ít bột phán. May mắn chúng ta phát hiện sớm, nếu như ta thực sự đáp ứng yêu cầu đem văn lan cho nó, hậu quả thực sự không tưởng tượng nổi." Nói đoạn, mắt phượng khẽ chớp, khuôn mặt trở nên cứng rắn, dứt khoát phân phó cho các thị vệ, "Các ngươi mau ra ngoài đem nó vào đây cho ta, tên ngu ngốc này, trúng độc kế của người ta còn không biết, dọa lão nương một trận hết hồn, không dạy dỗ tử tế một trận không được." Dung Hổ và Miên Nhai đột nhiên nhớ tới một khả năng, đưa mắt nhìn nhau, da đầu run lên, cũng thốt ra một câu, "Phu nhân, trong biệt viện có văn lan hay không?" "Bên trong biệt viện quả thật là có văn lan, sao vậy?" Diêu Duệ phu nhân thuận miệng đáp lại, sau đó bỗng nhiên hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn hai người, "Nó.... Không lẽ nào..." Lời còn chưa dứt, mọi người đã lập tức hành động. Dung Điềm là người đầu tiên chạy khỏi phòng, khí thế như mãnh hồ xuống núi. Biệt viện rộng lớn, không rõ Phượng Minh đã đi đến nơi nào. Vạn nhất hắn thật sự trộm hoa thành công, vậy thì sẽ phải trả cái giá quá lớn. Dung Điềm dẫn đầu, Dung Hổ cùng Tử Nham đều đuổi theo sau, khuôn mặt mỗi người đều toát lên vẻ khẩn trương, chỉ riêng Hạ Địch cà lơ phất phơ dẹo bên người Tử Nham, giật nhẹ tay áo của hắn, Tử Nham lúc này đang gấp gáp như ngồi trên đống lửa mà lại bị quấy rối, quay đầu sang quát lên "Làm gì vậy?" "Nhớ cho rõ, là ta cứu vớt cái mạng nhỏ của Minh vương nhà ngươi." Tử Nham chẳng nói chẳng rằng, quay đầu nhanh chóng đuổi theo Dung Hổ. "Bắt đầu tìm từ giữa sân này, Dung Hổ Lạc Trữ phụ trách phía đông, Miên Nhai phụ trách phía nam, Lạc Vân phía tây, Tử Nham cùng Hạ Địch phía bắc, ngoài ra, thỉnh phu nhân cấp bách hạ lệnh cho thủ hạ của người, bất luận kẻ nào thấy Phượng Minh lập tức xách cổ hắn về đây." Dung Điềm bằng tốc độ nhanh nhất phân phó công việc cho mọi người, sau đó mới trầm giọng nói, "Về phần phu nhân, thỉnh người lập tức dẫn ta đến chỗ có văn lan, hơn nữa, sai người nhanh chóng phong tỏa đường đi, tuyệt đối không để cho Phượng Minh có cơ hội tới gần." Diêu Duệ gật đầu, "Cần phải làm như vậy." Mệnh lệnh truyền ra, tất cả tản đi tìm kiếm. Mọi người chia ra các phương hướng, cố gắng tìm kiếm Phượng Minh chẳng rõ đang trốn ở nơi nào. Tức khắc, cả biệt viện quẩn quanh đều là tiếng gọi. "Phượng Minh." "Minh vương!" "Thiếu chủ!" Dung Điềm theo chân Diêu Duệ gấp gáp đến khi vườn nơi gieo trồng Văn lan, trong lòng như lửa đốt, vừa đi vừa gọi to tên Phượng Minh, đề phòng tiểu ngu ngốc kia đang trên đường đến chỗ văn lan, nói không chừng sẽ nghe thấy tiếng hô của mình mà quay đầu. "Phượng Minh! Ngươi đang ở đâu! Lập tức ra đây cho ta!" Phi thân đón lấy! Phượng Minh đang chạy trốn, miệng thở hồng hộc, chẳng ngờ lại đụng trúng phải Dung Điềm, đập cả mũi vào khuôn ngực cường tráng của Dung Điềm, vuốt mèo đưa lên bịt chặt mũi, còn chưa kịp kêu đau đã bị Dung Điềm kích động ôm chặt lấy, "Trời ạ, tiểu ngu ngốc này! Người đúng là đồ ngốc. Ta thật sự muốn đánh ngươi một trận..." Dung Điềm tìm được bảo bối của mình lập tức cẩn thận giấu hắn vào trong lòng ngực, khó lòng kiềm chế mắng hắn vài câu mới có thể bình ổn trái tim đã suýt nhảy lên đến họng của mình, cuối cùng cũng đành bất đắc dĩ mà thở dài, "Sau này nếu ngươi còn dám gạt ta chạy loạn thế này lần nữa, ta nhất định sẽ dùng xích trói ngươi lại!" Ôm chặt Phượng Minh trong thật lâu, lúc này mới khẽ nơi lỏng, để hắn có thể thò đầu ra ngoài thở một chút. Phượng Minh lép trong lòng ngực hắn, ngửa mặt lên chu môi, "Ngươi và mẫu thân ta đã tán gẫu xong rồi? Hai người nói chuyện gì thú vị vậy? Lén nói cho ta được không? A, đúng rồi." Lộ ra khuôn mặt tươi cười còn rạng rỡ hơn cả thái dương, Phượng Minh cao hứng phấn chấn nói, "Cho ngươi biết một tin vô cùng tốt, cuối cùng ta cũng trộm được văn lan rồi. Nơi này chỗ nào cũng là những loại hoa kỳ quái, may mắn ta còn nhớ rõ Đỗ Phong từng nói văn lan có màu đen. Ngươi xem." Nói đoạn, hắn gian nan móc trong ngực ra một gốc lan màu đen, quơ quơ trước mắt Dung Điềm, "Ai nha, không hay rồi, bị người ôm chặt như thế, thiếu chút nữa hỏng hết, cũng không rõ có thể nuôi sống hay không... Sao sắc mặt ngươi lại khó coi như vậy?" Phượng Minh kỳ quái nhìn Dung Điềm. Dung Điểm đăm đăm nhìn gốc hoa trên tay Phượng Minh, nháy mắt toàn thân hóa đá. Văn lan! Phượng Minh đã trúng độc... Y nhớ đến trước đây Nhược Ngôn từng hạ lên người Phượng Minh loại độc âm hàn, xâm nhập huyết quản. Vì thứ độc đáng sợ này mà y phải bất lực nhìn Phượng Minh gào khóc thống khổ trong lòng ngực mình, tựa như có một đàn rắn độc vây quanh cắn xé tim gan vậy. Không, không thể... "Dung Điềm, ngươi sao vậy?" Phượng Minh thân mật vuốt ve khuôn mặt hắn, còn chưa nhận được câu trả lời của Dung Điểm thì đã bị người ta vỗ mạnh vào gáy. Phượng Minh hô to một tiếng, đau đến mức hai má vặn vẹo, một tay đỡ đầu, quay cổ lại thì phát hiện Diêu Duệ phu nhân đang tức giận đến mức chống nạnh đứng sau lưng mình, nhất thời sợ hãi co rụt cổ lại. "Mẫu thân? Sao ngươi cũng tới." Phượng Minh luống cuống muốn giấu gốc hoa trên tay vào lồng ngực. "Tiểu tử thối! Ngay cả đồ của ta mà ngươi cũng dám trộm?" Diêu Duệ phu nhân cướp gốc hoa trên tay hắn về, ném xuống mặt đất, Phượng Minh không chịu từ bỏ, ai ai kêu lên, "Mẫu thân, ta đã đáp ứng người khác rồi mà. Dù sao người cũng có rất nhiều, cho ta một gốc đi. Văn lan đối với người cũng đâu có gì... Ai ui!!!!!" Lỗ tai đã bị người ta không chút lưu tình nhéo mạnh. Diêu Duệ phu nhân nhéo nhéo cái tai mèo của hắn, hai vai vì kiếm chế tức giận mà run rẩy không ngừng, "Tên ngu ngốc này! Tại sao ta có thể sinh ra một đứa ngốc như ngươi? Văn lan cái gì? Nếu đây là văn lan thì người đã không thể đứng đây được nữa rồi! Con trai của Diêu Duệ ta mà ngay cả Mặc Lan và Văn Lan cũng không phân biệt được, cứ thấy thứ hoa gì màu đen liền coi như bảo bối. Ngươi không có mũi sao? Văn lan có mùi hương độc nhất vô nhị, chính ngươi cũng từng nghe qua, hoa lan này ở trong ngực ngươi lâu như vậy, có lưu lại mùi gì không?" Một bên vừa cố sức mắng, một bên nước mừng vui lại chảy thành hàng dài. Phượng Minh còn mải gào khóc kêu đau. Dung Điềm đã một bước tiến đến trước mặt Diêu Duệ, kích động nắm lấy bả vai nàng lắc mạnh, "Phu nhân nói thứ Phượng Minh cầm không phải là Văn lan? Nghĩa là... hắn chưa trúng độc?" Phượng Minh khóe mắt rưng rưng, không ngừng kêu to, "Dung Điềm, trước hết đừng quan tân đến văn lan, mau bảo mẫu thân buông tai ta ra." Dung Điềm nhận được cái gật đầu của Diêu Duệ, lồng ngực tràn ngập nỗi vui mừng không gì tả siết, tựa như lý trí phút chốc thành mây bay, lăng lăng đứng ngốc một hồi, đến khi khóe mắt ướt át mới ngửa đầu lên trời, nhắm mắt cầu khẩn, "Ông trời, sau này xin người hãy cứ bảo hộ Phượng Minh như vậy, hắn đã chịu nhiều khổ cực lắm rồi. Đừng bao giờ... Đừng bao giờ để hắn chịu sự tra tấn nào nữa. Nếu thật sự phải khiến bất kỳ ai chịu đau thương, cứ giáng toàn bộ lên mình Dung Điềm ta đây là được!" "Dung Điềm, ngươi nói nhỏ một chút. Lỗ tai ta muốn hỏng luôn rồi." Thanh âm cầu cứu của Phượng Minh cứ như vậy bị bỏ qua. Võ công của hắn không tồi, nhưng so với Diêu Duệ phu nhân chẳng khác nào công phu mèo cào?! Huống hồ còn đang bị ngươi ta túm tai, yếu điểm bị nắm trọn, trốn cũng không thoát khiến hắn chỉ có thể nhảy binh binh loạn xì ngầu giống như con chuột bị người ta túm đuôi, thế nhưng với đôi tay ngọc đang nhéo tai mình kia, hắn cũng không có cách nào khác... Dung Điềm quay lại cứu cái tai đáng thương kia khỏi bàn tay của Diêu Duệ phu nhân. Phượng Minh bị bà già nhà mình nhéo đến mức nước mắt ứa ra, cả gương mặt non mềm đều ướt sũng nước, ủy khất giấu vào lòng Dung Điềm, trách cứ y, "Không ngờ ngươi lại khoanh tay đứng nhìn..." Dung Điềm trong lòng bộn bề trăm ngàn cảm xúc, chăm chú nhìn hắn một lúc, cuối cũng cũng chỉ có thể duỗi hai tay gắt gao ôm chặt hắn vào lòng, vô cùng áy náy nói, "Đúng vậy, là ta không tốt, để ngươi chịu khổ." "Lần sau nhất định phải cứu ta sớm hơn!" "Sẽ không để chuyện này phát sinh lần nữa, ta cam đoan!" "Ha? Thật không? Phượng Minh trộm liếc nhìn, chạm phải cặp mắt đầy hăm dọa của Diêu Duệ phu nhân, run rẩy nói, "Cho dù ngươi cam đoan cũng chưa chắc có hiệu quả nha, chỉ hi vọng mẫu thân của ta nghe lời người..." "Minh vương!" Xa xa truyền đến tiếng gọi sốt sắng. "Dung Hổ?" Nguyên lai Dung Hổ được thuộc hạ của Diêu Duệ phu nhân phù trợ, đã nhanh chóng tìm kiếm xong khu vực của mình, bởi vậy vội vã tới hiệp trợ Dung Điềm. Chẳng những Dung Hổ, những người khác đều đến. Nhất thời, tiếng thở dốc cùng tiếng thở phào vang lên liên tiếp. "Đúng là Minh vương rồi." "Minh vương, ngươi không sao chứ?" "Thuộc hạ đáng chết! Dám để cho Minh vương rơi vào độc kế, thỉnh Minh vương trách phạt!" "Cái gì? Ai rơi vào độc kế?" "Thiếu chủ, người không trúng độc chứ?" "Minh vương, Đỗ Phong kia nguyên lai không phải là Đỗ Phong, hắn tới để hạ độc." "Đỗ Phong? Hạ độc? Các ngươi luôn miệng nói cái gì vậy? Ta căn bản không hiểu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Dung Điềm lúc này đã an tĩnh trở lại, trên môi là nụ cười tiêu sái bình tĩnh quen thuộc, "Chúng ta trước hết trở về phòng đã, sau đó sẽ chậm rãi giải thích cho ngươi hiểu mọi chuyện." Một bên vừa giúp Phượng Minh xoa nắn cái tai đã đỏ ứng, vừa choàng tay ôm lấy vai hắn, dẫn mọi người rời khỏi nơi này. "Hả? Đỗ Phong là giả sao?" Sau khi vào phòng, Phượng Minh nghe Dung Điềm chậm rãi kể lại mọi chuyện, nghẹn họng trân trối, vẻ mặt khó lòng tin được, "Thế nhưng cái khí chất đó, phong độ của Bất Yếu Đế Vương kia, quả thực không chê vào đâu được..." Lời còn chưa dứt, Diêu Duệ phu nhân đã không chút lưu tình cầm Ngọc Tiêu gõ một cái vào đầu hắn, nghe thấy Phượng Minh la oai oái, trợn mắt nói, "Cái gì mà phong độ không chê vào đâu được? Đến giờ còn không chịu tỉnh táo lại cho ta. Người ta đưa cho ngươi một cái Ngọc Tiêu đặc chế bằng trầm ngọc hiếm có, lừa ngươi nuốt xuống không ít vụn ngọc vào bụng, lại thêm văn lan nữa là để lấy mạng của ngươi. Trên đời này tại sao lại có kẻ ngốc như ngươi cơ chứ, không những trúng độc kế của người ta, còn hai tay dâng tặng giải dược. An thần thạch trân quý đến thế mà ngươi lại tùy tiện đưa cho người khác? Lần nay coi như ngươi phúc lớn mạng lớn, chúng ta kịp thời phát hiện độc kế. Có điều, dù sao cũng nhờ mẫu thân ngươi anh minh, vừa nghe nói ngươi muốn lấy văn lan, đã biết chẳng phải chuyện gì tốt, kiên trì không cho ngươi. Nếu không ngươi đã sớm bị kẻ thâm độc kia hại thảm rồi. Phượng Minh bị mắng đến mức cẩu huyết lâm đầu, chỉ biết chớp chớp mắt, hai tay ôm đầu xin tha, "Ta sai rồi, ta sai rồi. Xin mẫu thân đừng hở chút là gõ đầu ta như vậy." Lạc Vân đưa bức họa do Trường Liễu công chúa cung cấp cho Phượng Minh xem, "Đây mới thực sự là Đỗ Phong. Người này danh khí tuy lớn, nhưng hành tung bất định, chúng ta đều chưa từng gặp, cũng không có chân dung của hắn, bởi vậy mới để cho ta gian tặc kia làm loạn. Thiếu chủ sau này ngàn vạn lần không thể tùy tiện tín nhiệm người lạ như thế nữa. Phượng Minh đầy bụng ủy khuất nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể thầm mắng, đúng là thời cổ đại lạc hậu, đổi lại là hiện đại, một cái tên nổi tiếng như Đỗ Phong, tùy tiện lên hỏi bác Gu Gồ liên có thể tìm thấy cả đống ảnh chụp, sao có thể bị lừa oan như thế chứ. Tất cả đều là lỗi của khoa học kỹ thuật! Dung Điềm luôn để tâm thân thể của Phượng Minh nhất, tình huống vừa rồi quá nguy cấp, chưa kịp hỏi lại, hiện tại nhân cơ hội này thỉnh giáo Diêu Duệ phu nhân một chút, "Phu nhân nói Phượng Minh thường xuyên thổi ngọc tiêu kia nên trong bụng còn lưu lại trầm ngọc đúng không? Hiện tại chúng ta phải làm thế nào mới loại bỏ được trầm ngọc trong người hắn?" Diêu Duệ phu nhân nói, "Chẳng thể làm gì được, cũng không cần thiết. Chỉ cần không tiếp xúc với văn lan, trầm ngọc cũng vô hại. Hàng ngày ăn uống ngủ nghỉ, khoảng ba bốn tháng thì tự thân thể ngươi sẽ đào thải hết. Tạm thời đừng để ý đến việc nhỏ này, hiện tại ta chỉ muốn biết rốt cuộc kẻ nào đã đưa Ngọc tiêu cho đứa ngốc này?" đôi mắt phượng nheo lại, một cái chớp mắt cũng mang hận ý, rốt cục hừ nhẹ, "Dám hạ độc với con trai của Diêu Duệ ta, người nọ không còn muốn sống nữa sao? Thù này không báo, ta còn mặt mũi nào làm nữ nhân đứng cạnh Tiêu Túng nữa." Phượng Minh âm thầm khinh bỉ. Chuyện báo thù và việc làm nữ nhân đứng cạnh phụ thân, có tí xíu nào liên quan sao? Dung Điềm hai mắt nhuốm hận ý, trầm giọng nói, "Phu nhân yên tâm, bổn vương tuyệt sẽ không bỏ qua cho tên tiểu nhân ác độc này." Dung Hổ cũng hận đến thấu xương, "Tên tiểu nhân lòng dạ hiểm ác này, dù có hóa thành tro ta cũng nhận ra." Lạc Vân thấy Phượng Minh không có chuyện gì, cũng thầm tự trấn an, ngoài mặt như trước bất động thanh sắc, nhìn mọi người ngươi một câu ta một câu, ánh mắt có chút nhu hòa đặt trên người huynh đệ chung một nửa dòng máu với mình. Lạc Trữ cũng phẫn hận, nhưng y hận rằng đứa ngốc này ngay cả hai loại lan cũng không phân biệt được, bằng không hiện tại hắn trúng độc đi đời nhà ma chẳng phải bọn họ đại công cáo thành, không chút liên quan, lão chủ nhân cũng chỉ có thể tìm tên Đỗ Phong gia gia trút giận. Thế nhưng ý niệm này của hắn cũng chỉ có thể giấu trong lòng, không thể tiết lộ ra ngoài, nghe những lời Dung Hổ nói, ngược lại lại bày ra bộ dáng muốn vì tìm lại mặt mũi cho Tiêu gia, lập tức tiếp lời, "Nếu nhớ rõ bộ dáng của người nọ thì còn gì hơn nữa. Tiêu gia sát thủ đòan có cao thủ họa dung, chỉ cần căn cứ vào miêu tả của ngươi, cam đoan vẽ ra chân dung giống hệt bản mẫu. Hừ, đến lúc đó dùng chân dung này để cho Tiêu gia truy nã hắn khắp thiên hạ." "Nói cả nửa ngày," Phượng Minh xen vào, ngây thơ nhìn quanh một vòng, "Ta vẫn chưa rõ đây rốt cuộc là người phương nào muốn hại ta? Bọn họ muốn giết chết ta sao? Rốt cuộc là ta gây thù với bọn họ, hay là bọn họ muốn đối phó với Dung Điềm hoặc Tiêu Gia? Các ngươi có phỏng đoán gì không?" Mọi người đồng loạt an tĩnh lại, tự mình suy tư. Trong lòng Dung Điềm, người đầu tiên y nghĩ đến đương nhiên là Nhược Ngôn, hắn ngàn dặm xa xôi cấp bách đuổi đến bên người Phượng Minh cũng bởi vì biết được Nhược Ngôn án binh bất động tại Thiên Ẩn đã nhiều ngày, dường như chờ đợi điều gì, khiến cho Dung Điềm ôm nỗi bất an, chỉ sợ rằng Phượng Minh có thể đã bị tính kế. Lần này bóc trần độc kế của Đỗ Phong, khiến mưu đồ của Nhược Ngôn đối với Phượng Minh thất bại, như vậy cho dù ngày mai vì truy tung công sử đoàn mà ly khai Phượng Minh, Dung Điềm cũng tạm thời an lòng. Có điều, Nhược Ngôn đã từng thương tổn đến Phượng Minh, là cái tên khiến Phượng Minh sợ hãi, nếu như không tất yếu, Dung Điềm cũng không hề muốn nhắc tới. Nếu như để Phượng Minh biết lần này hắn thiếu chút nữa trúng độc, lại là do Nhược Ngôn giở trò, không chừng sẽ càng thêm e ngại Nhược Ngôn. Để Phượng Minh sống trong bóng ma ám ảnh của Nhược Ngôn tuyệt đối không phải điều Dung Điềm mong muốn. Dung Điềm cẩn trọng bảo trì trầm mặc. Những người khác bắt đầu chậm rãi nói ra ý kiến của mình. "Tây Lôi lắm địch nhân, chuyện lần này khả năng lớn là hướng về phía Đại vương." "Có thể nào là do tên Đồng Nhi cướp ngôi soán vị kia phái người làm không?" "Không nhất định. Mấy năm nay, Tiêu gia chúng ta kết hạ không ít cừu nhân." "Danh khí của Minh Vương ngày càng lớn.... Huống chi, Quân ân lệnh ban hành đắc tội rất nhiều quý tộc, gây ra mối họa cho bọn chúng, cũng là chuyện trong dự đoán." Lạc Vân ngữ điệu lạnh băng bình tĩnh đưa ra một phương án mà tất cả đều nghĩ tới nhưng không ai dám nói ra miệng, "Diêu Duệ phu nhân hạ độc thủ hại không ít người, cho nên cũng không loại trừ khả năng cừu nhân của người báo thù, xuống tay với Thiếu chủ." Lời vừa nói ra, toàn bộ phòng ốc trở nên an tĩnh. Diêu Duệ phu nhân sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt sắc lẻm. Lạc Vân không chút sợ hãi, vẫn nhàn nhạt đứng tại chỗ. Phượng Minh chỉ sợ giữa hai người có tranh chấp, bất an xoắn xuýt, "Khụ, Lạc Vân cũng chỉ phỏng đoán mà thôi." Giữa bầu không khí hết sức khỏ xử này, bất chợt có sự cố xảy ra. Tử Nham vốn dĩ đứng chung một chỗ với mọi người, thân thể bỗng lảo đảo, thối lui về sau vài bước. "Tử Nham!" Hạ Địch luôn theo sát hắn, chăm chăm chú ý đến động thái của hắn, nhanh tay đỡ lấy hắn. Cúi đầu nhìn người trong lòng, Tử Nham trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, không ngừng khép mở khuôn miệng, nhưng chẳng thể nói nên lời nào, ngay cả Hạ Địch cũng bị hắn dọa sợ, luôn miệng hỏi, "Ngươi trúng độc?" Thanh âm vừa phát ra mới biết được mình cuống quýt đến mức nào, giữa tĩnh lặng, từng lời từng chữ phát ra đều vô cùng chói tai. "Tử Nham?" "Tử Nham!" Phượng Minh hoảng hốt, sợ hãi, bổ nhào vào giữa hai người. Trong lúc mọi người đều hoảng hốt, Diêu Duệ phu nhân liếc mắt nhìn trạng thái của Tử Nhâm, bình tĩnh nói, "Không có gì đáng ngại, hắn nhất định là đã đến vườn dược phía Bắc của ta, nơi đó ta hạ huyễn hương mê độc, vừa rồi vội vàng quá mức nên đã quên đưa cho các ngươi giải dược." Hạ Địch vừa nghe nói có thuốc giải, lập tức trấn định, nguy khốn vừa qua, bản tính tà ác lại về, khóe miệng vốn đang co quắp hoảng hốt khẽ động, bày ra vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa, "Sứ giả đại nhân ngươi chừng nào mới có thể ngoan ngoãn đây? Vườn hoa kia liếc mắt một cái là có thể xem rõ, bên trong không một bóng ngươi, ngươi còn không chịu nghe ta nói, chỉ sợ rằng Minh vương té xỉu trong bụi hoa khiến ngươi không nhìn thấy, một mức cứng đầu cứng cổ tìm kiếm. Nếu như đứng ngoài chỉ đạo giống như bản vương thì tốt rồi, sao có thể thành ra dạng này được? Hiện tại trúng độc của người ta rồi, tay chân mềm nhũn, lại vừa khéo ngả vào lòng bản vương. A, đúng rồi, chẳng lẽ là ngươi cố ý ngã về phía ta?" Tử Nham toàn thân bất lực, ngay cả cái đuôi cũng không thể nhúc nhích, miệng đã mất khả năng nói chuyện nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh như cũ. Trước mặt bao nhiêu người lại ngã vào trong lòng ngực Hạ Địch, còn thêm lời trêu ghẹo của tên kia, tức giận đến phát run, mũi chỉ có thể hừ hừ từng tiếng, hận không thể đấm cho tên này vài phát. Thân thể trúng độc, hiện tại chỉ có thể trừng lớn hai mắt, dùng ánh mắt biểu đạt sự phẫn nộ. Phượng Minh lại lý giải ánh mắt này thành nỗi hoảng sợ, vội vàng cầu cứu lão nương nhà mình, "Mẫu thân, chẳng phải ngươi có bột giải độc sao? Mai đưa cho hắn!" Dung Điềm hừ lạnh, "Phấn giải độc chỉ có thể dự phòng trước khi trúng độc. Nếu như đã trúng rồi, muốn giải cũng đâu dễ dàng như vậy" Vừa nói vừa đưa tay vào trong tay áo, lấy ra một chút phấn giải độc, đặt dưới mũi Tử Nham, sau đó bình tĩnh giảng giải, "Cho dù đã dùng giải dươc, ít nhất cũng bi giữ nguyên bộ dáng này trong vòng hai tư canh giờ, về phần sau đó thế nào, phải xem bản lĩnh của hắn." "Hả?" Phượng Minh không buông tha, khẩn thiết truy vấn, "Thế nào là xem bản lĩnh của hắn?" Dung Điềm nén giận trả lời, "Nếu thân thể khỏe manh, hai tư canh giờ qua đi là có thể khôi phục như thường. Ngược lại nếu thân thể không tốt, đại khái phải đợi hai ba ngày đi... Nhớ rõ trong thời gian này đừng để hắn kích động hoặc hao tổn thể lực, nếu không phải mất nhiều thời gian hơn nữa mới có thể khôi phục lực tay chân." Phượng Minh gật đầu như gà mổ thóc. Ha Địch hai mắt mở lớn, mừng thầm không thôi, ngẩng đầu nhìn Diêu Duệ phu nhân, giả bộ quan tâm, "Phu Nhân vừa mới nói, nếu như để hắn chịu kích động trong thời gian chưa khôi phục sức lức, có thể sẽ khiến hắn nhiều ngày duy trì tình trạng tay chân mềm nhũn, ngay cả cơm cũng cần người đút như thế này đúng không?" Diêu Duệ cười lạnh, "Đâu chỉ ăn cơm, ngay cả tắm rửa đều cần có người giúp." Hạ Địch cao hứng đến mức suýt chút nữa ngửa mặt lên trời cười lớn, may mà nhịn lại được, vội vàng cúi đầu khẽ ho hai tiếng che giấu xúc động. Tử Nham trong lòng ngực hắn nhìn thấu vẻ hưng phấn bỡn cợt của hắn nơi đáy mắt, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu, liều mạng "hừ hừ" kêu mấy tiếng, vừa tức vừa gấp gáp ngẩng đầu nhìn Phượng Minh cùng Dung Điềm. Phượng Minh lại lý giải ánh mắt lo lắng của Tử Nham thành không muốn bị mềm tay mềm chân suốt thời gian dài, đành ôn nhu an ủi, "Tử Nham đừng lo, thân thể của ngươi rất tốt, hai ngày sau là có thể khỏe lại rồi. Ngươi đừng gấp." Nói đoạn lại ngẩng đầu lên hỏi ý kiến của Hạ Địch. "Vương tử điện hạ, Tử Nham hiện tại như vậy, ở chỗ ngài cũng không tiện. Chăm sóc hắn vốn là trách nhiệm của chúng ta, không bằng trước hết cứ để chúng ta đưa hắn về, chờ hắn khỏe lại thì sẽ đến chỗ điện hạ." Hạ Địch sao có thể để Tử Nham thoát khỏi tay mình, ôm lấy Tử Nham, nghiêm nét mặt tuyên cáo, "Hắn đã được Minh vương phái đến Đan Lâm chúng ta, vậy thì chăm sóc hắn chính là trách nhiệm của ta. Huống chi sau này chúng ta còn ở chung lâu ngày, khó tránh khỏi trải qua nhiều nguy nan, nếu như một việc nhỏ như thế này mà bản vương tử cũng không thể chiếu cố cho tốt, thì sao có thể khiến Minh vương yên tâm để Tử Nham theo ta quay về Đan Lâm chứ?" Có lần gặp mặt trước đó, đám người Phượng Minh sớm đã nhận định mối quan hệ giữa hai người là tinh nhân ngọt ngào, hơn nữa, Hạ Địch đặc biệt săn sóc, quan tam Tử Nham, luôn ngoan ngoãn phục tùng, khiến người ta không chê vào đâu được. Hạ Địch hiên ngang lẫm liệt tuyên cáo quyền sở hữu như vậy, càng khiến cho hình tượng tình nhân trong mộng vĩ đại của y trong lòng mọi người thêm sáng chói. Gặp được một tình nhân trong mộng như thế, Phượng Minh ngoại trừ cao hứng thay Tử Nham cũng chẳng thể làm gì khác. Dùng ánh mắt trấn an kèm theo vẻ chúc phúc bắn về phía Tử Nham, Phượng Minh sảng khoái gật đầu, "Vương tử điện hạ nói thật có lý, hai người ở chung, những lúc nguy nan cần tương trợ, mới có thể duy trì dài lâu." Vừa nói, một bên vừa kìm lòng không đặng bắn về phía Dung Điềm ánh mắt hình trái tim. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, tựa như không muốn tách ra, ngọt ngảo nhoẻn miệng cười. Từ thân thể đến trái tim đều ngập tràn màu hồng phấn ngọt ngào, yêu đương say đắm, thật là hạnh phúc to lớn nhất thế gian này. Đáng thương nhất chính là Tử Nham đang bị ôm trong lòng ngực Hạ Địch, thấy hai người kia trao nhau ánh mắt thâm tình, chỉ hận không thể phun mấy ngụm máu tươi để thu hút sự chú ý của họ. Đáng tiếc, hiện tại ngay cả hộc máu hắn cũng không đủ sức, ánh mắt hấp háy của hắn không thể thức tỉnh đôi tình nhân đang chìm đắm trong tim hồng kia, ngược lại thành công thu hút được sự quan tâm của Hạ Địch. "Ta biết ngươi nóng lòng, không sao, ta mang người về trước. Ai.. hiện tại cũng không thể cưỡi ngựa, xem ra bản vương tử đành miễn cưỡng ôm ngươi cả đường về vậy. Có điều sau khi tiến vào Đồng Trạch, rất có thể sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò của dân chúng. Vẻ mặt đắc ý cùng ngữ khí ôn nhu của Hạ Địch khiến Tử Nham tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng hết thảy không thể thay đổi được gì. Chứng kiến Hạ Địch giả vờ giả vịt từ biệt mọi người, lấy cái cớ "Trước hết cần mang Tử Nham về chăm sóc tử tế" để rời đi sớm hơn, Tử Nham cảm thấy bản thân giống như thỏ con bị gãy chân bị ném vào lồng sắt của lão hổ. Nghĩ đến ánh mắt tà ác của Hạ Địch cũng những chuyện mình có thể sẽ gặp phải sau khi trở về, thân thể giống như bị người ta ướp lạnh. Không ngờ... "Vương tử tử điện hạ xin dừng bước!" Một khắc trước khi Hạ Địch ôm Tử Nham xoay người rời khỏi, Diêu Duệ phu nhân bỗng nhiên mở miệng. Đây vốn dĩ là nơi ở của Diêu Duệ, ngay cả Dung Điềm Phượng Minh cũng không dám thất lễ với nàng, nàng vừa mở miệng khiến cho Hạ Địch vốn dĩ đang muốn rời đi cũng phải miễn cưỡng dừng lại, xoay người trấn định hỏi, "Phu nhân có gì chỉ giáo?" Y thầm nghĩ, nữ nhân này sẽ không muốn phá hư chuyện tốt của mình chứ? Minh vương dễ qua mặt, Tây Lôi vương cũng dễ đối phó, Có điều... Hừ, cho dù có bị nhìn thấu, cùng lắm thì cường đoạt, ôm người về nhà. Nếu bàn về cướp đoạt, thiên hạ này có ai đấu lại hải tặc Đan Lâm chứ?" Tử Nham thiếu chút nữa bị sài lang túm cổ lại được cứu trở về, đương nhiên vui mừng khôn siết. Diêu Duệ phu nhân ánh mắt tinh tường, ý ngoài mặt chữ hỏi, "Vương tử điện hạ nghĩ rằng có thể tùy tiện ôm người rời khỏi biệt viện của chúng ta sao?" Hạ Địch thân là hải tặc cường hãn, nghe thấy vậy cũng không chút sợ hãi, ánh mắt cũng trở nên lợi hại, nhưng miệng vẫn cười nói,"Đúng vậy, muốn rời khỏi nơi này, đương nhiên phải nhờ phu nhân phái người dẫn đường mới được." Diêu Duệ phu nhân lẳng lặng đánh giá hắn một lát, khóe môi khẽ nhếch lên, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, "Ngoại trừ người dẫn đườn, vương tử điện hạ còn phải mang theo một số thứ trở về, Người mà ngươi đang ôm tuy rằng đã dùng giải dược, nhưng độc dược dù sao cũng mang độc, sao có thể không tổn thương đến thân thể? Ta tự mình bào chế chút thuốc bổ cường thân kiện thể, nể mặt con trai ta sẽ đưa cho các ngươi một phần. Đi theo ta."Nói đoạn, nàng dứt khoát xoay người đi vào trong. Hạ Địch dùng đầu gối cũng có thể đoán được trong đó nhất định có chuyện kỳ quái, nhưng y trời sinh lớn mật, lại lăn lộn ngoài khơi bao năm, vốn dĩ yêu thích nhất chính là những chuyện kích thích, lúc này chỉ mỉm cười, tay ôm Tử Nham chân bước theo Diêu Duệ phu nhân đi vào nội thất. Phượng Minh cũng muốn đi theo, lại bị Dung Điềm túm eo giữ lấy, cắn nhẹ vào gáy xem như chút trừng phạt, "Mẫu thân rõ ràng có chuyện muốn lén nói với Hạ Địch, ngươi dám nghe lén, không sợ lại bị nhéo tai nữa sao?" Phượng Minh sờ sờ vành tai, lòng còn sợ hãi, ngoan ngoãn đứng im.